Vẻ mặt này của Tiểu Tạ, Dương Phàm sớm đã thấy. Dương Phàm bất đắc dĩ chọn cách không phát hiện. Gần đây không có vụ án gì, Dương Phàm rất nhàn hạ, cả ngày đi làm không ai quản hắn. Nghiên cứu bên Viện khoa học xã hội hình như cũng không có chuyện của Dương Phàm. Một người vốn quen bận rộn, đột nhiên rảnh rỗi đúng là không quá quen thuộc. Dương Phàm vẫn lo lắng mình không quen với chuyện này, nhưng hắn lại phát hiện mình rất thích hưởng thụ cuộc sống nhận tiền lương mà không phải làm gì này. Dương Phàm cảm thấy mình là một thằng lười biếng. Dùng một câu để hình dung về hắn: Không thích động.
- A.
Tiểu Tạ đột nhiên hét lên chói tay. Dương Phàm đang đánh cờ trên mạng run tay, không ngờ đánh sai một nước cờ. Mình vốn đang giết đối phương, vì vậy chậm hơn một bước. Đối thủ đương nhiên không khách khí nhận món quà lớn này, Dương Phàm lắc đầu, bất đắc dĩ nhận thua. Thoát khỏi game, Dương Phàm cười cười đi đến trước mặt Tiểu Tạ.
- Tiểu Tạ, trong giờ lên mạng đã là quá đáng, hét to như vậy để dọa người càng quá đáng hơn. Tốt xấu gì thì tôi cũng là lãnh đạo cục cơ mà.
Tiểu Tạ hiển nhiên biết Dương Phàm đang nói đùa, có chút xấu hổ nói:
- Tôi quá kích động.
- Chuyện gì mà kích động như vậy?
Dương Phàm cười nói. Bên trên là hình ảnh Tần Hinh đang được phỏng vấn.
- Buổi biểu diễn của mình Tần Hinh, đã mời rất nhiều ngôi sao Hongkong, Đài Loan tham gia. Tần Hinh là ngôi sao tôi thích nhất. Đáng tiếc tối nay không được đi xem buổi biểu diễn của cô ấy.
Tiểu Tạ trông rất tiếc nuối. Dương Phàm không khỏi cười nói:
- Sao thế, không mua được vé?
Tiểu Tạ chu miệng nói:
- Một tuần trước đã bán hết. Anh cũng biết đó, tuần trước cục ta đang có vụ án lớn, người ở phòng Tài liệu cũng bận theo. Tôi nhờ bạn đi mua vé, xếp hàng cả ngày mà cũng không mua được.
Dương Phàm thực ra rất khó hiểu. Theo hắn thì các buổi biễu diễn đó chẳng có sức hấp dẫn gì. Mấy chục ngàn người chen chúc vào trong một sân vận động, việc này không đáng sợ sao? Dương Phàm chỉ nhìn thấy nhiều đầu người như vậy có lẽ đã ngất đi.
- Không mua được thì không xem nữa. Không phải chỉ là một buổi biểu diễn sao?
Dương Phàm không coi là đúng, nói.
Tiểu Tạ phát hiện Dương Phàm hình như vẫn giống trước kia, nỗi e ngại trong lòng giảm đi hơn nửa, trừng mắt nhìn Dương Phàm:
- Ông anh, anh out đi.
Dương Phàm bực mình nói:
- Vậy ư? Tôi đâu có quê mùa như vậy chứ?
Tiểu Tạ phát hiện Dương Phàm không hề giận, cười đắc ý nói:
- Tần Hinh là một ngôi sao vô cùng nổi tiếng hiện nay. Bộ phim "Yêu anh một ngày" của cô ấy đạt doanh thu phòng vé cao nhất của năm. Ngay cả ca khúc "Hy vọng vào tình yêu của anh" chủ đề của bộ phim do Tần Hinh hát cũng đứng thứ nhất trong bảng xếp hạng.
Dương Phàm thấy Tiểu Tạ thao thao bất tuyệt nói như vậy, vội vàng nói:
- Ok. Tôi biết rồi. Rất nổi tiếng. Tôi nói này, cô đã lớn như vậy, sao còn giống các cô bé hâm mộ ngôi sao như vậy?
Bị Dương Phàm nói như vậy, Tiểu Tạ hừ một tiếng, quay đầu lại không nhìn Dương Phàm nữa, trong miệng còn lẩm bẩm:
- Không nói với anh nữa. Như vậy được chưa?
Dương Phàm thấy bởi vì Tần Hinh mà đắc tội với Tiểu Tạ, vấn đề có vẻ rất nghiêm trọng. Hắn cười khổ rút điện thoại di động ra, gọi cho Trần Xương Khoa.
- Lão Tứ, rất được đó, biết gọi điện cho thằng anh này.
Trần Xương Khoa cười trêu chọc, Dương Phàm thản nhiên nói:
- Sao? Không hoan nghênh? Tôi dập máy.
Trần Xương Khoa vội vàng nói:
- Đừng đùa, anh chủ nói đùa với chú thôi. Đúng, Lão Đại nói chuyện lần trước cảm ơn chú đã chặn cô bé điên Tư Tề kia. Nếu không sẽ lớn chuyện. Cô bé đó lần trước đã làm chuyện như vậy.
Dương Phàm ngăn Trương Tư Tề lại không phải là để nàng không phát tác. Mà hắn nghĩ Bắc Kinh là dưới chân vua, lúc làm việc im hơi lặng tiếng chút là tốt.
Dương Phàm cũng không muốn giải thích với Trần Xương Khoa, nói thẳng:
- Buổi biểu diễn của Tần Hinh là công ty anh tổ chức hả? Còn vé không?
Vừa nghe thấy thế, Tiểu Tạ trợn mắt há mồm, lỗ tai dựng lên. Lúc Dương Phàm nhìn sang, Tiểu Tạ như mỉm cười lấy lòng, nếu có đuôi kiểu gì cũng vẫy vẫy.
Trần Xương Khoa vừa nghe thấy thế liền cười cười đầy ám muội:
- Chú muốn còn có thể không được sao? Cần bao nhiêu?
Dương Phàm tùy ý nói:
- Cho 70, 80 vé đi.
Trần Xương Khoa hoảng hốt, lớn tiếng nói:
- Lão Tứ, không nên đùa như vậy có được không? Tôi còn có 30 tấm, cho chú một nửa, được không? Nhiều hơn nữa cũng không được.
Dương Phàm nói:
- Anh chờ, tôi hỏi một chút.
Vừa nói liền bịt ống nói, hỏi Tiểu Tạ:
- 15 vé có đủ không?
Tiểu Tạ không biết nói gì, trợn mắt há mồm, gật đầu. Dương Phàm suy nghĩ một chút, nói với Trần Xương Khoa"
- 15 ít quá, 20 đi.
Trần Xương Khoa hốt hoảng, lớn tiếng nói:
- Lão Tứ, đều là vé khách quý đó, một tấm 3000 đó.
Dương Phàm không hài lòng nói:
- 3000? Không phải là 30000? Không cho thì thôi? Tôi cũng không thèm.
Trần Xương Khoa vừa nghe thấy thế chỉ biết đầu hàng, cười khổ nói:
- Được, 20 vé, anh phái người đưa đến cho chú.
Dập máy, Dương Phàm cười cười với Tiểu Tạ:
- Hài lòng chứ.
Tiểu Tạ gật đầu, Dương Phàm nói tiếp:
- Tôi chỉ có thể cho cô 3 vé.
Tiểu Tạ lập tức lộ ra vẻ cầu xin, đến gần cầm tay Dương Phàm. Tiểu Tạ nịnh nọt:
- Phó cục trưởng Dương, tôi nhận sai có được không? Tôi không nên giận lãnh đạo.
Vừa nói Tiểu Tạ giơ ba ngón tay lên nói:
- 3 vé, tôi chỉ xin 3 vé.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Xem biểu hiện đã.
Dương Phàm vừa nói liền ngồi xuống. Tiểu Tạ vội vàng cầm chén trà lên, chạy với tốc độ hơn cả vận động viên nhanh nhất thế giới đi rửa, sau đó rót nước bưng lên cho Dương Phàm.
- Phó cục trưởng, mời anh uống trà.
Vừa nói còn đứng bên, cười lấy lòng.
Dương Phàm không giả vờ được nữa, không nhịn được phì cười:
- Tôi cần năm vé, số còn lại thuộc về cô.
- Phó cục trưởng Dương vạn tuế.
Tiểu Tạ hưng phấn nhảy dựng lên, ôm lấy đầu Dương Phàm, hôn mạnh lên mặt hắn một cái. Làm xong động tác, Tiểu Tạ có chút xấu hổ chạy về chỗ. Nghĩ đến hành động bộc phát của mình, Tiểu Tạ càng thêm xấu hổ, không dám ngẩng đầu lên.
Không đầy hai tiếng sau, Dương Phàm còn chưa xem hết tập tài liệu, Trang Tiểu Lục đã xuất hiện ngoài cửa.
- Bí thư Dương, tìm anh thật khó. Tôi hỏi thăm một lát mới biết anh đang làm ở đây. Anh ở chỗ này có phải là hơi thiệt thòi không?
Trang Tiểu Lục vừa nói còn lộ ra vẻ tức giận, đi tới.
Dương Phàm không ngờ Trang Tiểu Lục đưa vé đến cho mình, tâm trạng khá vui vẻ, tùy tiện nói:
- Làm sao dám để đạo diễn Trang tự mình đi thế này?
Trang Tiểu Lục vội vàng nói:
- Bí thư Dương khách khí quá, không có anh giúp đỡ, tôi đâu có ngày hôm nay. Được làm việc cho anh là vinh dự của tôi.
Lời này không sai, Trần Xương Khoa gọi điện cho Trang Tiểu Lục, bảo Trang Tiểu Lục sai người đưa vé cho Dương Phàm. Người này vừa nghĩ liền biết đây là cơ hội nịnh nọt rất tốt, cho nên tự mình đến. Vừa thấy Dương Phàm có vẻ hài lòng, Trang Tiểu Lục thầm vui trong lòng, cảm thấy mình làm rất đúng.
- Ha ha, lát nữa tôi gọi điện cho Xương Khoa, nói chuyện này.
Dương Phàm cười nói. Câu này của hắn làm Trang Tiểu Lục rất hài lòng. Không quan tâm Tiểu Tạ ở bên đang nhìn, Trang Tiểu Lục vội vàng nói:
- Cảm ơn bí thư Dương, cảm ơn bí thư Dương.
Đưa vé cho Dương Phàm, Trang Tiểu Lục tự giác rời đi. Tiểu Tạ đi tới, khó hiểu hỏi:
- Sao người này em thấy quen thế? Hình như đã thấy trên Tv?
Dương Phàm lấy năm vé, thuận miệng nói:
- Vậy à? Hình như là một đạo diễn, tên là Trang Tất Phàm. Người trong giới giải trí gọi người này là Trang Tiểu Lục, nghe nói cũng có tài, chỉ là hơi bỉ ổi một chút.
Tiểu Tạ vỗ đầu, nói:
- Em nhớ ra rồi. Người này chính là người đạt giải thưởng đạo diễn nhất trong năm, sao lại đổi thành chân chạy thế?
Dương Phàm cười nói:
- Có gì chứ? Không phải chỉ là đi một chuyến sao?
Tiểu Tạ không còn gì để nói với Dương Phàm, một lúc sau mới nói:
- Cũng đúng, em thấy anh ta rất vui, giống như nhặt được tiền vậy.
Cầm được vé, Dương Phàm gọi cho Trương Tư Tề, hỏi nàng có muốn đi xem không. Trương Tư Tề nhận được điện, nói:
- Em không đi được. Cơ quan có cuộc phỏng vấn đột xuất, em phải đi Giao Huyền.
Dương Phàm không thể làm gì khác hơn là gọi cho Chu Dĩnh, Chu Dĩnh nói:
- Em đang thu dọn hành lý, đi Thiên Tân phỏng vấn.
Dập máy, cầm vé trong tay, Dương Phàm không khỏi cười khổ. Sao chuyện gì cũng trùng hợp như vậy. Nhìn mấy chiếc vé trong tay mà chán nản. Đúng lúc này Đái Quân gọi điện tới, lớn tiếng nói:
- Dương Phàm, cứu mạng. Ông mà không giúp tôi, tôi chỉ có thể nhảy xuống sông tự tử.
Đái Quân nói như vậy, Dương Phàm không nhịn được cười:
- Chuyện gì mà nghiêm trọng thế?
Đái Quân vội vàng giải thích. Thì ra Ngả Vân rất thích Tần Hinh hát. Tuần trước khi hai người ăn cơm cùng nhau, Ngả Vân nói vé đêm diễn của Tần Hinh rất khó mua. Đái Quân nghe xong vỗ ngực nói:
- Chỉ là vé mà thôi. Anh lo.
Kết quả Đái Quân mấy hôm nay quá bận nên quên chuyện này. Nửa tiếng trước Ngả Vân gọi điện cho Đái Quân, hỏi về đêm diễn. Đái Quân lúc này mới nghĩ ra. Đái Quân vội vàng giải thích với Ngả Vân, kết quả Ngả Vân lập tức dập máy. Gọi điện tới thì máy đã tắt.
Biết tính nghiêm trọng của vấn đề, Đái Quân bắt đầu gọi điện lung tung, tìm người xin vé đêm diễn. Kết quả không đạt được, cuối cùng Đái Quân nhớ đến Dương Phàm. Mặc dù trong trí nhớ của Đái Quân, Dương Phàm không thích nghe hát, nhưng hắn vẫn phải thử.
Nghe Đái Quân giải thích, Dương Phàm nhớ đến chuyện mượn xe lần trước, đến bây giờ thằng này không có ý trả, lần này không thể dễ dàng được. Nhưng nghĩ lại cũng không có việc gì sai thằng này. Dương Phàm chỉ có thể thầm than thằng này quá may mắn.
- Cái này tôi không chú ý. Ông tìm tôi hỏi vé, sao lại nghĩ vậy. Chẳng qua?
Dương Phàm quyết định làm thằng này gấp gần chết, Dương Phàm phát hiện bản lĩnh mình trợn mắt nói dối càng lúc càng tăng.
- chẳng qua cái gì? Ông có phải có bạn lấy được vé?
Đái Quân thấy có hy vọng, vội vàng hỏi. Dương Phàm cười nói:
- Ông gấp cái gì? Tôi đi hỏi một chút, có thì có, không có tôi cũng không có biện pháp. Không phải chỉ là đêm diễn của Tần Hinh thôi sao? Không xem cũng không chết.
Đái Quân suýt nữa thì khóc, nói:
- Người anh em, ông đúng là không đứng nên không biết lưng đau. Tôi bị Ngả Vân ép chết. Nể mặt anh em nhiều năm, giúp tôi một phen.
Người này khóc lóc than thở, Dương Phàm không nhịn được cười, bịt ống nói, cười một phen, Dương Phàm nói:
- Trưa tôi hỏi một câu, có tin tức nói với ông.
Đái Quân thấy cũng chỉ có cách này, không thể làm gì khác hơn là thất vọng nói:
- Ừ, trưa tôi hẹn Ngả Vân ăn cơm. Ông phải cố gắng đó, tôi phải nghĩ xem nên giải thích chuyện đó với cô ấy như thế nào.
Dập máy, Đái Quân nghe được chuyện này, đi đến gần cười nói:
- Phó cục trưởng Dương, anh đúng là đen quá, không ngờ lại đùa người như vậy. Sau này em phải đề phòng anh một chút, không cẩn thận là mắc bẫy của anh.
Dương Phàm nghiêm mặt nói:
- Đồng chí Tiểu Tạ, tối nay tôi cần phải đọc mấy tập tài liệu gấp, phiền cô làm thêm một tối.
Tiểu Tạ vội vàng giơ tay đầu hàng nói:
- Đừng, đừng, em nhận sai là được chứ gì?
Tiểu Tạ vội vàng chạy trốn, Dương Phàm nghĩ lừa Đái Quân như vậy cũng là được rồi, nhìn đồng hồ thấy cũng gần đến trưa. Hắn thu máy tính xách tay, lái xe đến Ủy ban Kế hoạch và Phát triển. Đến nơi, giấy thông hành trên xe lập tức phát huy tác dụng, bảo vệ không những không ngăn lại, còn đứng im tại cửa đợi.
Dương Phàm hỏi thăm phòng Đái Quân, gõ cửa. Bên trong truyền ra giọng nghiêm khắc của Đái Quân:
- Vào đi.
Dương Phàm cố nhịn cười đẩy cửa đi vào, cười cười trêu chọc:
- Trưởng phòng Đái, chào anh.
Đái Quân vừa thấy là Dương Phàm, sửng sốt một chút rồi đứng lên nói:
- Mẹ nó chứ, sao ông tìm được đây?
Dương Phàm cười nói:
- Ông không phải cần vé sao? Tôi dẫn ông đi lấy.
Đái Quân cười khổ nói:
- Tôi đi đâu lấy bây giờ. Một đống chuyện chờ tôi làm. Hôm nay có lẽ phải đến chiều muộn mới xong việc, trưa còn cùng ăn cơm với Ngả Vân nữa.
Dương Phàm nhìn thấy hắn đúng là rất bận, không thể làm gì khác là bỏ ý tưởng trêu chọc hắn, lấy năm vé từ túi ra, đặt lên bàn nói:
- Mẹ chứ, chắc kiếp trước tôi nợ anh. Thằng ranh này muốn xe, tôi chạy như điên mượn giúp ông. Cần vé, tôi còn phải mang đến tận cửa.
Đái Quân vừa thấy vé, mừng như điên, đoạt lấy. Đếm cái thấy là năm vé, không khỏi kinh ngạc nói:
- Thằng này được đó. Động tác rất nhanh. Động tác rất nhanh, vé này bao nhiêu tiền, tôi trả.
Dương Phàm nghiêm mặt -nói:
- Nhắc đến tiền hả? Trả chìa khóa xe BMW cho tôi? Ông đó? Không nhắc cái gì hết.
Đái Quân không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng, cười giơ tay lên nói:
- Đừng nóng mà. Hay là tôi mời ông ăn cơm?
Dương Phàm lúc này mới cười cười nói:
- Cái này còn được. Không có chuyện gì thì tôi về đây.
Đái Quân vội vàng đứng dậy nói:
- Chờ chút, có chuyện có lẽ ông thấy hứng thú.
Thấy Đái Quân nói như vậy, Dương Phàm cười cười lau ghế ngồi xuống. Đái Quân đầu tiên là mở cửa ra nhìn quanh, đóng cửa lại, Đái Quân đi đến trước mặt Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Ông có chơi cổ phiếu không?
Dương Phàm cảm thấy khó hiểu, thằng này chuyển chủ đề nhanh thật. Dương Phàm cười nói:
- Sao lại hỏi cái này.
Đái Quân ra vẻ thần bí nói:
- Tôi nói với ông, có cổ phiếu tốt nhất ông đừng nắm trong tay. Nghe nói tổ chuyên gia đề nghị kinh tế tăng trưởng quá nhanh, giá đất quá cao... trung ương sắp tới nhất định sẽ có chính sách khống chế.
Lời này Dương Phàm nghe mãi thành quen, cẩn thận suy nghĩ thì biết đây là kết luận gần đây của tổ chuyên gia.
- Tin này ông nghe từ đâu?
Dương Phàm thầm giật mình. Bởi vì báo cáo này hôm qua Dương Phàm mới được xem. Hơn nữa còn phải làm một bản tổng kết, trình lên cho Chu Minh Đạo. Sao tin tức lại truyền nhanh như vậy. Đái Quân bĩu môi, cười lạnh nói:
- Tin tức này rất nhiều người đã biết. Ông đừng thấy thị trường chứng khoán bây giờ sôi động như vậy, giá không ngừng tăng lên. Nhìn bề ngoài thì đột phá 6000 điểm không có gì khó. Nhưng trên thực tế theo tôi biết rất nhiều người đợi sau khi đạt đến 5500 điểm sẽ xả hàng. Cuối cùng người bị thiệt chính là người dân bình thường, những người không có bối cảnh.
Đái Quân không chịu nói tin tức từ đâu mà có; Dương Phàm cũng không hỏi. Trong lòng hắn có chút bất đắc dĩ. Xã hội vốn là như vậy, Đái Quân có thể nói chuyện này với mình, đó là do quan hệ cá nhân.
- Tôi nói cho ông biết, tôi là tổ trưởng chuyên gia mà ông nói.
Dương Phàm cười khổ nói. Đái Quân nghe xong không khỏi ngẩn ra. Đái Quân mặc dù biết Dương Phàm làm rất được, chẳng qua báo cáo này do tổ chuyên gia nộp lên, chỉ có những nhân vật quan trọng mới thấy. Dương Phàm sao lại thành tổ trưởng?
Đái Quân thở dài một tiếng:
- Thằng ranh này, rốt cuộc ông làm gì?
Dương Phàm có chút hối hận vì mình nhanh miệng quá, thản nhiên nói:
- Giáo sư hướng dẫn tôi khi học thạc sĩ là Chu Minh Đạo – viện trưởng Viện khoa học xã hội. Dựa vào quan hệ với người, tôi đang làm phó giám đốc Viện nghiên cứu kinh tế thuộc Viện khoa học xã hội, thuận tiện kiêm nhiệm chức tổ trưởng tổ chuyên gia, làm chân chạy cho mấy lão già đó. Bưng trà rót nước, thực ra cũng chẳng có gì cả.
Vừa nói Dương Phàm liền đứng lên:
- Tôi đi đây.
Đái Quân sửng sốt một chút:
- Tôi tiễn ông.
Ra khỏi cửa, bước chân Đái Quân hơi nặng nề, Dương Phàm cũng vậy. Hắn biết cảm giác này đúng là không công bằng. Chẳng qua Dương Phàm cũng biết không thể thay đổi được.
Vừa đến chỗ rẽ, Trần Xương Khoa gọi điện tới, vội vàng nói:
- Lão Tứ, có cổ phiếu thì vứt hết đi. Chú đừng hỏi tin tức đến từ đâu, biết có chuyện là được, đừng nói với người khác.
Dương Phàm không khỏi cười khổ một tiếng. Chẳng qua đang ở trước mặt Đái Quân nên cũng không biểu hiện ra ngoài, cười cười.
Lái xe đi không mục đích, Dương Phàm muốn phát tiết một chút. Đi qua một ngã tư, Dương Phàm thấy phía trước là đèn xanh, muốn phóng qua. Ai ngờ có một chiếc xe màu đỏ từ lối rẽ lao ra, Dương Phàm phanh gấp, hai đầu xe va mạnh vào nhau.
- Mẹ nó.
Dương Phàm chỉ kịp chửi một tiếng, túi khí an toàn đã mở ra, ngực bị đập mạnh vào đó. Thật vất vả lấy lại tinh thần, Dương Phàm thấy xe mình đã quay 90 độ. Đầu xe đã chuyển sang ngang.
Mở cửa xe ra, đi ra nhìn thì thấy một chiếc xe Porsche màu đỏ cách đó mấy mét, dấu phanh có thể dễ dàng nhìn thấy. Xe Dương Phàm coi như tốt, chỗ va chạm chỉ lõm xuống. Đầu xe Porsche bị vỡ.
Dương Phàm lao tới trước mặt xe Porsche, nhìn vào trong. Một cô gái mặt tái nhợt bị mái tóc che khuất nửa bên đang nhìn chằm chằm vào mình. Cũng may là cửa xe không hỏng. Dương Phàm vội vàng muốn mở cửa, không ngờ khóa trong, lớn tiếng mắng:
- Mở cửa, con đàn bà ngu ngốc.
Bị Dương Phàm mắng như vậy, cô ả tỉnh lại, vội vàng mở khóa cửa. Dương Phàm mở cửa ra, vội vàng tháo dây an toàn, kéo người xuống xe.
- Con mẹ nó, không muốn sống à. Đèn đỏ cũng vượt? Còn lái nhanh như vậy.
Dương Phàm tức giận mắng một trận, kết quả cô ả không thèm để ý, lấy kẹp tóc, chỉnh lại tóc của mình.
Cô ả rất đẹp, nói là quốc sắc thiên hương cũng không quá đáng, thậm chí còn hơn Trương Tư Tề và Tần Hinh một bậc. Hoàn toàn không thèm để ý thấy Dương Phàm đang tức giận, về xe, lấy túi sách ra, rút một danh thiếp đưa cho Dương Phàm:
- Đây là danh thiếp của tôi, sự cố này là do tôi sai. Tiền sửa xe của anh do tôi trả. Tôi rất bận, có việc phải đi trước. Có việc gì gọi điện cho tôi.
Vừa nói cô ả vội vàng rời đi. Dương Phàm đứng tại chỗ, cầm tờ danh thiếp trong tay mà lửa giận dâng lên. Dương Phàm cũng muốn đi tiếp, nhưng đây là xe cơ quan, chỉ có thể đứng lại chờ cảnh sát.
Nửa tiếng sau cảnh sát mới đến, Dương Phàm đi theo cảnh sát giao thông. Vừa vào phòng, hai cảnh sát ngồi đối diện đặt câu hỏi. Một nữ cảnh sát hỏi cơ quan, tên tuổi, chức vụ, giọng rất không khách khí. Dương Phàm giống như nợ tiền ả vậy. Thi thoảng hai cảnh sát còn nói chuyện với nhau, giống như có chuyện gì đó không tiện để Dương Phàm nghe.
Dương Phàm nói chuyện ra một lần, đưa danh thiếp của người phụ nữ kia, kết quả nữ cảnh sát nhìn thấy danh thiếp này, không khỏi cười khổ nhỏ giọng nói:
- Đã là lần thứ ba trong tháng rồi.
Dương Phàm vừa nghe thấy thế, thầm nói con ả kia là tội phạm thường xuyên. Lúc này một cảnh sát vội vàng đi đến, không thèm nhìn Dương Phàm đã nói:
- Vũ Yến lại gây tai nạn? Đụng người hay là bị đụng?
Ba cảnh sát nói chuyện với nhau trước mặt Dương Phàm. Người cảnh sát vào sau cười nói:
- Tôi ra ngoài xem xe, các người tiếp tục hỏi.
Cảnh sát này vừa đi, thái độ của hai cảnh sát liền thay đổi, từ mùa hè sang mùa đông. Nữ cảnh sát lạnh lùng hỏi:
- Tên?
Dương Phàm đoán được một chút, không khỏi tức giận, lớn tiếng hỏi:
- Cô không phải vừa hỏi rồi sao?
Nữ cảnh sát lạnh lùng nói:
- Kêu cái gì? Hỏi một lần nữa không được sao?