- Tôi thấy không cần hỏi nữa. Vụ việc này các người muốn xử lý thế nào thì cứ việc.
Vừa nói Dương Phàm đã xoay người rời đi. Hai cảnh sát không ngờ Dương Phàm lại phản ứng mạnh như vậy, không khỏi ngẩn ra. Lúc lấy lại tinh thần thì Dương Phàm đã ra khỏi cửa.
Bịch một tiếng, cửa bị đóng mạnh. Hai cảnh sát càng thêm hoảng sợ, hai mắt nhìn nhau, có chút xấu hổ. Lúc này cảnh sát đi ra ngoài vội vàng chạy vào, vừa vào đã nói:
- Người kia đâu? Hỏng rồi, lần này chết chắc.
- Chuyện gì thế?
Hai cảnh sát bên trong hỏi. Cảnh sát kia liền cười khổ nói:
- Các người trước đó không xem cẩn thận biển số xe Audi đó và cả giấy thông hành dán trên xe nữa.
- Giấy thông hành gì chứ? Ngưu vậy sao?
Hai cảnh sát cùng hỏi. Cảnh sát kia giơ tay lên nói:
- Thấp nhất là do thành ủy Bắc Kinh phát, các người vừa nãy không có nói lung tung gì chứ?
Hai cảnh sát cùng lau mồ hôi. Nữ cảnh sát vội vàng nói:
- May quá, may quá, không nói gì sai.
- Xem ra hai bên đều là người không thể trêu chọc, cứ làm theo quy định.
Cảnh sát kia thở dài một tiếng, đi ra ngoài.
Ra khỏi đội cảnh sát giao thông, Dương Phàm gọi điện cho Chu Minh Đạo. Lão già đang ăn cơm nghe thấy Dương Phàm gặp tai nạn, vội vàng buông đũa đứng dậy.
- Em không sao chứ?
- Người thì không sao, chẳng qua chuyện này làm em rất tức.
Dương Phàm kể lại chuyện này. Chu Minh Đạo nghe thấy liền tức giận, cười lạnh nói:
- Em tìm quán cafe gần đó đợi chút, có người đến xử lý cho em.
Chu Minh Đạo nói xong liền dập máy. Dương Phàm cũng rất tức, thấy đến giờ ăn cơm trưa, tìm một quán cafe vào, gọi đồ ăn. Vừa ăn được một chút, điện thoại di động đã vang lên.
- Alo, xin hỏi là Dương Phàm ạ? Xin hỏi anh đang ở đâu?
Dương Phàm nói:
- Anh là ai?
Người trong điện thoại nói:
- Chu lão bảo tôi gọi cho anh.
Dương Phàm lúc này mới nói địa điểm, dập máy rồi tiếp tục ăn. Vừa ăn hết cơm, đang ngồi uống cafe thì có hai cảnh sát đi vào, vội vàng đi đến trước mặt Dương Phàm. Người đi đầu là một người khoảng 50 tuổi, người phía sau chính cảnh sát xuất hiện sau trong đội cảnh sát giao thông. Chính vì hắn xuất hiện mà thái độ hỏi của cảnh sát mới thay đổi.
- Anh chính là Dương Phàm, tôi tên Tạ Hòa.
Cảnh sát lớn tuổi chủ động đưa tay ra với Dương Phàm, bắt tay xong rồi khách khí nói:
- Xin lỗi, các đồng chí bên dưới không chú ý thái độ làm việc, xin lỗi anh.
Thái độ cũng được, chẳng qua nhìn thấy thằng đứng phía sau, Dương Phàm lại khó chịu.
- Đây là cảnh sát Trương Quang Minh, vụ va chạm của anh là do cậu ta phụ trách.
Trương Quang Minh béo mập đi đến đưa tay ra định bắt tay Dương Phàm. Ai ngờ Dương Phàm ngồi xuống, lạnh lùng nói:
- Anh thì thôi.
Dương Phàm không phải người không biết che giấu tâm trạng. Chẳng qua hôm nay liên tục xảy ra nhiều chuyện, làm lửa giận trong lòng Dương Phàm bốc lên.
Cả người Trương Quang Minh run lên, mặt nhăn nhó như bị táo bón. Hắn thu tay về, vẻ cười cười trên mặt còn khó coi hơn cả khóc.
Tạ Hòa đứng bên khẽ lắc đầu thở dài một tiếng, không biết là vì Trương Quang Minh hay Dương Phàm. Sợ chuyện càng trở nên căng thẳng, Tạ Hòa vội vàng đi lên cười nói:
- Hay là chúng ta nói chuyện riêng một chút.
Dương Phàm cũng nể mặt Tạ Hòa, cười khách khí:
- Mời ngồi.
Tạ Hòa cười cười với Dương Phàm, quay đầu lại nói với Trương Quang Minh:
- Ra ngoài chờ.
Trương Quang Minh như được ân xá, cười cười đầy vẻ đáng thương với hai người, ra ngoài trước.
Tạ Hòa lúc này mới ngồi xuống nói:
- Làm khó cậu ta cũng chẳng có tác dụng gì.
Nghe thấy thế, Dương Phàm sửng sốt một chút, liền cười cười. Tạ Hòa này đúng là người thú vị, trong lời nói có chút thương hại, còn có vẻ khinh thường.
- Hai anh muốn dùng gì?
Nhân viên phục vụ lập tức xuất hiện, Dương Phàm cười cười với Tạ Hòa. Tạ Hòa thản nhiên nói:
- Cho cốc lipton.
Nhân viên phục vụ rời đi, rất nhanh mang nước lên.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Dương Phàm mới nói:
- Nói cho tôi biết tại sao con ả kia lại kiêu ngạo như vậy. Để ba cảnh sát làm chân chạy không nói, tôi ngồi ở trong đội cảnh sát giao thông hơn tiếng mà cũng không thấy cô ta.
Tạ Hòa nói:
- Con gái một tổng giám đốc, học ở đại học B. Trong nhà có tiền, người lại xinh đẹp, ít nhiều có chút bối cảnh. Vì vậy cô ta tự nhiên rất kiêu ngạo. Hơn nữa đây chỉ là sự cố giao thông, chúng tôi nhiều nhất chỉ có thể thu bằng lái và phạt chút tiền mà thôi. Đúng là không thể làm gì được cô ta.
Lời này mặc dù rất nhẹ, nhưng giọng nói khá nặng nề. Dương Phàm cẩn thận nghe ra Tạ Hòa có chút khó xử và bất đắc dĩ. Đọc được nhiều vụ án ở Hiệp hội giám sát chứng khoán như vậy, Dương Phàm biết các công ty ở Trung Quốc muốn lên thị trường chứng khoán, sau lưng nhất định phải có nhân vật trong giới chính trị ủng hộ. Đây là điểm đặc biệt của Trung Quốc. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Tạ Hòa cũng có điểm khó xử. Có thể bối cảnh của người ta là cấp trên của hắn.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Công ty đó lớn lắm sao?
Tạ Hòa cười cười, nhìn Dương Phàm nói:
- Một trong 20 công ty lớn nhất Trung Quốc. Chủ tịch đứng thứ 10 trong danh sách người giàu nhất. Cô gái kia tên Thu Vũ Yến.
Nói đến đây, tất cả những thứ che giấu đã hiện ra. Mọi người đều là kẻ thông minh. Dương Phàm hiển nhiên cũng không nói nhiều, hắn đứng lên cười nói:
- Như vậy đi, cứ làm theo trình tự bình thường. Các chuyện khác tôi không làm phiền anh.
Tạ Hòa thở dài một hơi, cười cười bắt tay Dương Phàm:
- Thay tôi chào Chu lão.
Dương Phàm nói:
- Tôi về trước, có kết quả thì báo cho tôi một tiếng là được.
Hai người cùng nhau ra ngoài. Tạ Hòa đột nhiên dừng lại, ra vẻ tùy ý hỏi một câu:
- Bí thư tỉnh ủy tỉnh Tương Trần Chính Hòa là bạn tôi, cậu có quan hệ gì với người này.
Dương Phàm cười khổ một tiếng. Nếu nhìn kỹ, Dương Phàm đúng là có sáu phần giống Trần Chính Hòa.
- Đó là bố tôi.
Dương Phàm nói như vậy, trong lòng như trút được gánh nặng. Đây là lần đầu tiên Dương Phàm công khai thừa nhận thân phận của mình với người ngoài. Tạ Hòa nếu là do Chu lão mời tới, lại là bạn của Trần Chính Hòa, như vậy nhất định sẽ không truyền bá lung tung.
Tạ Hòa hình như không bị tin tức này làm cho kinh ngạc, còn cười nói:
- Mẹ cậu vẫn trẻ như trước kia.
Vừa nói lão móc danh thiếp trong túi ra, đưa cho Dương Phàm:
- Có chuyện gì cần giúp, cứ gọi cho tôi.
Dương Phàm cầm lấy nhìn thoáng qua, bên trên chỉ có số điện thoại và một cái tên. Loại danh thiếp này chỉ dành cho cá nhân. Dương Phàm gật đầu nói:
- Cảm ơn.
Dương Phàm cười cười như vậy, Tạ Hòa không khỏi giật mình. Lão không khỏi lo lắng cho người khác một chút. Người bị cháu Trần lão chú ý đến, cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn.
Tiễn Dương Phàm lên xe, Tạ Hòa nhìn xe cảnh sát biến mất ở phía xa xa. Lúc này Trương Quang Minh cười cười đi tới, gật đầu cúi người nói với Tạ Hòa:
- Giám đốc Tạ, làm phiền ngài.
Tạ Hòa lập tức nghiêm mặt, giống như miếng thịt bỏ trong tủ đá mấy năm. Trương Quang Minh thấy vẻ mặt Tạ Hòa như vậy không khỏi sợ hãi, xuất hiện vẻ mặt cười không phải cười. Trời đang rất rét, vậy mà trên mặt đồng chí đội trưởng Trương của chúng ta lại đầy mồ hôi, khuôn mặt béo ú đầy vết rãnh.
- Nể mặt bố cậu, tôi bỏ qua chuyện hôm nay. Từ sau trở đi, làm theo luật.
Vừa nói Tạ Hòa đã xoay người rời đi. Trương Quang Minh đứng lại chỗ định nói gì đó lại thôi. Sau khi Tạ Hòa lên xe, Trương Quang Minh đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vỗ mông đít, chạy theo xe Tạ Hòa.
- Giám đốc Tạ, chuyện này.. có di chứng gì không?
Thấy Trương Quang Minh sợ đến độ mặt mày nhăn nhó, Tạ Hòa khinh thường nói:
- Cậu đừng thấy người ta còn trẻ, nhưng cấp bậc cao hơn cậu đó. Coi như cậu may mắn, người này nể mặt tôi nên không tính toán với cậu.
Nói xong, xe Tạ Hòa rời đi. Trương Quang Minh đứng im lại chỗ, đưa tay làm loa, lớn tiếng nói:
- Cảm ơn giám đốc Tạ.
Thật sự theo luật mà làm sao? Trương Quang Minh do dự một chút, nhưng vẫn cắn môi đi về.
Buổi chiều hôm đó Dương Phàm xuất hiện trong Hiệp hội giám sát chứng khoán. Dương Phàm thấy Tiểu Tạ đang lên QQ, trông rất tập trung. Hắn đi đến gõ bàn.
Tiểu Tạ giật mình hoảng sợ, thấy là Dương Phàm liền cười nói:
- Phó cục trưởng Dương sao lại đến vào buổi chiều vậy?
Dương Phàm cười nói:
- Tìm tài liệu về tập đoàn Thiên Mỹ, tất cả các tài liệu liên quan.
Thấy vẻ đằng đằng sát khí trong mắt Dương Phàm, Tiểu Tạ hơi rụt cổ lại, lập tức đi lên cười nói:
- Sao lại muốn điều tra tập đoàn Thiên Mỹ vậy? Gần đây không có vụ án nào liên quan đến bọn họ.
Dương Phàm nghiêm mặt nói:
- Bảo cô tìm thì cô tìm, đừng nói nhiều.
Cách nói của Dương Phàm lúc này đúng là không giận mà uy.
- Vâng, em tìm ngay.
Tiểu Tạ vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng Dương Phàm nữa. Trong lòng không khỏi thầm nói Phó cục trưởng Dương trẻ tuổi này nếu không tức sẽ rất thân thiện. Lúc tức lên đúng là dọa người.
- Trong vòng ba ngày, sửa soạn lại rồi trình lên cho tôi.
Dương Phàm vừa đi vừa nói. Tiểu Tạ nhìn theo Dương Phàm, như nhớ ra chuyện gì, đột nhiên nhảy dựng lên, đuổi theo.
- Phó cục trưởng Dương.
Dương Phàm quay đầu lại hỏi:
- Còn có chuyện gì?
Tiểu Tạ nhăn nhó nói:
- Cái này, có thể giúp em xin chữ ký của Tần Hinh không.
Dương Phàm gật đầu, tiếp tục đi ra ngoài. Tiểu Tạ chờ Dương Phàm đi xa, hưng phấn nhảy dựng lên.
Không có xe đúng là bất tiện. Dương Phàm đứng ở cửa, suy nghĩ đi đâu lấy xe. Làm phiền Chu Minh Đạo nữa, đây không phải tính cách của Dương Phàm. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định đi mua xe. Nhưng thủ tục mua xe, Dương Phàm lại thấy phiền phức.
Rút điện thoại di động ra, gọi cho Trần Xương Khoa. Lúc này Trần Xương Khoa đang ra sức làm việc trên bụng một em bé, thở hổn hển. Nghe thấy tiếng điện thoại di động, hắn khó chịu cầm điện thoại di động ở đầu giường nhìn thì thấy là Dương Phàm gọi tới. Trần Xương Khoa rời khỏi bụng nữ ngôi sao ngay lập tức, ngồi xuống sô pha, đưa tay ra hiệu cho cô bé im lặng.
- Alo, lão Tứ, chuyện gì thế?
Giọng Trần Xương Khoa rất thân thiết làm nữ ngôi sao không quen. Sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh từ trên giường đi xuống, ngồi lên đùi Trần Xương Khoa, lấy của quý của hắn bỏ vào chỗ kín của mình. Khẽ lắc lắc mông, trong miệng còn phát ra tiếng rên rỉ đầy hấp dẫn.
Dương Phàm nghe thấy tiếng rên rỉ đầy dâm đãng đó, cười mắng một câu:
- Làm phiền chuyện tốt của anh hả? Tôi không nói nhiều nữa, cho mượn chiếc xe dùng đi.
Kỹ thuật của cô bé rất được, làm Trần Xương Khoa sướng gần chết, hài lòng vỗ vỗ mông đàn hồi của cô bé. Trần Xương Khoa nói:
- Được, chú ở đâu, anh cho người mang đến cho chú.
Dương Phàm nói:
- Tôi ở trong Hiệp hội giám sát chứng khoán, anh bảo người đưa đến đó cho tôi.
Trần Xương Khoa sửng sốt một chút, nháy nháy mắt nói:
- Chú đến đó làm gì?
Dương Phàm nói:
- Tôi đang kiêm nhiệm chức phó cục trưởng cục Giám sát.
Trần Xương Khoa há hốc mồm. Đúng lúc này cô bé đã đạt đến khoái cảm, càng ra sức nhún nhảy. Trần Xương Khoa thất thần một chút, cảm thấy xương cốt tê đi, không khống chế được mà phun ra.
Thở dài một tiếng, không để ý đến ánh mắt bất mãn của cô bé, Trần Xương Khoa vỗ vỗ mông bảo cô bé đứng dậy, lúc này mới cười nói với Dương Phàm:
- Vậy chú đợi ở đó đi.
Dập máy, Trần Xương Khoa cười mình, thầm nói mình đi báo cho nó ném cổ phiếu đi, không biết chừng người ta sớm biết rồi. Về sau phải hỏi trước xem thằng ranh này đang làm gì.
Một chiếc xe BMW màu trắng sữa dừng trước mặt Dương Phàm. Trần Xương Khoa từ trong xe BMW thò đầu ra:
- Ở đây không thể đỗ xe, mau vào xe rồi nói.
Dương Phàm vội vàng lên xe, Trần Xương Khoa lái xe rời đi.
Trần Xương Khoa nói:
- Sao lại muốn mượn xe? Viện khoa học xã hội không có xe cho chú sao? Tốt xấu gì chú cũng là cán bộ cấp phó giám đốc.
Nhắc đến chuyện này Dương Phàm lại tức, nói chuyện đâm xe ra. Trần Xương Khoa nghe xong không khỏi cười lạnh một tiếng, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tập đoàn Thiên Mỹ là một tập đoàn lớn trong nước, chủ tịch tên là Thu Nam Phương. Là tập đoàn khổng lồ trong ngành tiêu dùng, địa ốc, sản xuất. Khó trách con ả kia tinh tướng như vậy, đâm vào xe người khác mà không thèm xin lỗi.
Vừa nói Trần Xương Khoa đột nhiên nhớ ra chuyện gì, nói:
- Không đúng, xe của chú không phải xe Chu lão vẫn đi sao? Trên xe có giấy thông hành của nhiều ngành như vậy, sao cảnh sát lại mù mắt được? Không ngờ còn định làm khó dễ chú.
Nhắc đến chuyện này, Dương Phàm nói chi tiết chuyện lúc trưa ra. Trần Xương Khoa lúc này mới cười nói:
- Vậy là đúng rồi, những người đó biết Thu Vũ Yến, nhưng không ngờ chú cũng là thằng khó chơi. Tạ Hòa trước kia từng làm với chú ba, hình như còn học cùng ở trường Đảng.
Trần Xương Khoa tìm vị trí đỗ, sau đó nói:
- Xe này để chú, muốn đi bao lâu cũng được.
Dương Phàm cau mày, nhìn xe nói:
- Đi xe xịn như vậy hình như hơi quá. Anh để xe đằng trước lại, nhiều nhất đi một tháng.
Trần Xương Khoa vui vẻ, lắc đầu cười khổ nói:
- Chú đó, đường đường là phó giám đốc, trên người có mấy chục triệu, vậy mà đi cái xe đó.
Dương Phàm vừa nghe thấy thế không khỏi ngẩn ra, hỏi một câu:
- Tôi có nhiều tiền như vậy sao? Sao tôi không biết.
Trần Xương Khoa trợn mắt há mồm nhìn Dương Phàm, giống như thấy người ngoài hành tinh vậy. Một lúc sau mới đưa tay ra nói với Dương Phàm:
- Đưa ví cho anh.
Dương Phàm sửng sốt một chút:
- Làm gì?
Vừa nói liền rút ví ra. Trần Xương Khoa nhanh nhẹn đoạt lấy, lấy một thẻ ngân hàng trong đó ra, vung lên nói:
- Đây là thẻ mà chị chú đưa chú.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Đúng. Sao thế?
Trần Xương Khoa đau lòng nói:
- Chú không xem trong đó có bao nhiêu tiền?
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Tiền lương tôi còn không dùng hết, tôi xem trong đó có bao tiền làm gì chứ?
Trần Xương Khoa đã hiểu, cười khổ nói:
- Hiểu rồi, bây giờ anh nói cho chú. Trong thẻ này là phần lãi hai năm qua ở mỏ than, bên trong ít nhất có năm mươi triệu. Chú nếu ngại tiền này bỏng tay, tôi tiêu giúp chú.
Dương Phàm nhanh như chớp đoạt lại thẻ và ví. Mặc dù không quá quan tâm đến tiền, nhưng năm mươi triệu đúng là con số rất lớn. Đoạt lại thẻ, Dương Phàm cười khổ nói:
- Nếu bị Ủy ban kỷ luật biết, tôi xong đời.
Trần Xương Khoa cười nói:
- Sợ tiền cắn sao? Nếu không đưa thẻ cho tôi giữ?
Dương Phàm lắc đầu xuống xe, quay đầu lại cười nói:
- Thôi không cần. Tiền vào trong tay anh, không biết sẽ đến tay cô bé ngôi sao nào.
Lúc nói chuyện, vừa vặn có một cô bé lắc lắc mông đi tới.
Trần Xương Khoa cười khổ xuống xe, cười nói với cô bé:
- Đưa chìa khóa xe của em cho anh.
Cô bé sửng sốt một chút, nhưng vẫn rất nhanh đưa chìa khóa ra. Trần Xương Khoa đưa cho Dương Phàm:
- Cầm đi. Chú đúng là tên số nghèo.
Vừa nói Trần Xương Khoa vỗ vỗ xe BMW, nói với cô bé:
- Tiểu Thiến, xe này tạm thời thuộc về em. Em về mau cầu trời khấn phật, phù hộ thằng nông dân kia cứ đi xe của em, đi suốt.
Dương Phàm cầm chìa khóa, không quay đầu lại, giơ ngón giữa lên lắc lắc mấy cái. Trần Xương Khoa đuổi theo, cười nhỏ giọng nói:
- Chú không phải cứ thế mà bỏ qua cho con bé Thu Vũ Yến – tập đoàn Thiên Mỹ sao? Ghê lắm đó.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Xem thái độ đã. Bồi thường tiền thái độ tốt chút, tôi bỏ qua. Giám đốc Tạ đã ra mặt giải quyết, tôi cũng không tiện làm khó cảnh sát bên dưới.
Trần Xương Khoa nói tiếp:
- Vậy có tin gì chú nhớ báo cho tôi. Đúng, tối nhớ đi xem Tần Hinh diễn, cô ấy nghe nói chú muốn đi xem, cười cả ngày.
Dương Phàm đang mở cửa xe, nghe thấy thế liền quay đầu lại:
- Tôi không thích mấy việc này, vé tặng hết cho người rồi. Việc này anh đừng quản, tôi gọi điện cho cô ấy.
Lát xe, trong xe toàn mùi nước hoa, bên trên còn có một con búp bê màu hồng nhạt. Dương Phàm có chút hối hận vì đã lấy xe này. Chẳng qua cũng chỉ dùng vài ngày mà thôi.
Cô bé biết giá trị của xe BMW, hưng phấn ôm lấy tay Trần Xương Khoa, cọ cọ ngực vào tay hắn, nhỏ giọng nói:
- Xe này thực sự cho em.
Trần Xương Khoa cười cười, véo má cô bé:
- Em may mắn đó, lão Tứ nhà anh coi trọng xe của em, xe này thuộc về em. Lát nữa bảo Trang Tiểu Lục cho em làm diễn viên trong bộ phim sắp tới.
Biết trong người có thẻ đến hơn năm mươi triệu, Dương Phàm luôn cảm thấy bất an. Một người có quá nhiều tiền cũng không tốt lắm. Nhiều tiền như vậy thì tiêu như thế nào? Dương Phàm không khỏi bực mình, vừa lúc đằng trước có cửa hàng trang sức, Dương Phàm lái xe đến đó, thấy có một chỗ trống liền ngừng lại. Lúc này một xe khác cũng muốn đỗ, kết quả bị Dương Phàm đoạt trước.
- Con mẹ nó.
Thằng đàn ông đeo kính vàng vội vàng kéo cửa kính xuống, hét lên với Dương Phàm:
- Đi đi, cho trăm tệ, tìm chỗ khác mà đỗ.
Vừa nói hắn còn giơ tờ 100 tệ ra.
Dương Phàm xuống xe, quay đầu lại nhìn thằng này, không khỏi sửng sốt một chút:
- Mày đang nói với tao?
Thằng này lớn tiếng nói:
- Không nói với mày thì nói với ai? Mày đi xe Pineapple còn đoạt chỗ đỗ làm gì? Không thấy đây là cửa hàng trang sức sao? Mày tiêu nổi không?
Dương Phàm dở khóc dở cười, trên thế giới này đúng là nhiều chó.
Nhìn thoáng qua con bé ăn mặc sexy bên cạnh thằng này, ả đang nháy mắt đưa tình với mình. Dương Phàm thản nhiên nói:
- Một trăm tệ à, nhiều đó. Mày giữ lại mà mua Viagra đi.
Vừa nói Dương Phàm đi vào trong cửa hàng. Thằng này tức đến độ xanh mặt, đang chuẩn bị xuống xe phát tiết thì thấy cảnh sát đang đi tới, vội vàng lái xe tìm chỗ đỗ.
Cửa hàng trang sức Dương Phàm trước kia chưa từng vào, nên không có khái niệm về giá cả. Chẳng qua Dương Phàm suy nghĩ một chút, mình hình như chưa tặng đồ trang sức cho phụ nữ của mình. Không phải nói phụ nữ rất thích đồ trang sức sao? Dương Phàm đang định mua quà cho các nàng, dù sao tiền nhiều tiêu thế nào cũng không hết.
Sau khi đi vào, Dương Phàm đi dạo một vòng phát hiện giá tiền khá bình thường. Tốt nhất mới có ba, bốn mươi ngàn, loại bình thường chỉ khoảng ba đến năm ngàn. Những người phụ nữ của Dương Phàm đã giúp hắn không ít. Quà rẻ quá Dương Phàm cảm thấy không thể tặng. Hơn nữa trong thẻ còn có hơn năm mươi triệu. Tiền là can đảm của anh hùng, trong tay có năm mươi triệu, Dương Phàm cũng ưỡn lưng mà đi.
Nhìn một vòng, nhân viên phục vụ đã thấy chuyện ngoài cửa, thầm nghĩ một tên đi xe Pineapple có thể mua được gì chứ? Không ngờ không có ai ra chào hỏi Dương Phàm, đến khi một cô bé xinh xắn từ trong đi ra, phát hiện không ai đến bắt chuyện với Dương Phàm, liền cười cười đi tới, đi theo giới thiệu cho Dương Phàm về các sản phẩm. Dương Phàm xem một lát, thấy mũi cô bé đã lấm tấm mồ hôi, phát hiện cô bé hơi khẩn trương, không khỏi cười nói:
- Sao? Sợ anh là người xấu à?
Cô bé lắc đầu, hai tay xua xua, đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
- Không phải, anh, anh hiểu lầm rồi. Đây là tháng đầu tiên em đi làm. Nếu như bán không đủ số lượng, em sẽ mất công việc này, cho nên em lo lắng.
Dương Phàm nhìn đồng hồ, lúc này mới phát hiện chỉ còn ba ngày nữa là đến năm mới, khó trách cô bé lại sốt ruột như vậy. Đang chuẩn bị mua vài thứ thì thằng vừa nãy đã kéo bạn gái sexy đi vào. Vừa thấy Dương Phàm, thằng ranh này dã lạnh nhạt nói:
- Ồ, mày đi vào một lúc rồi, sao vẫn chưa thấy cái gì mà mình thích à.
Vừa nói người này còn lớn tiếng nói với một nhân viên bán hàng:
- Lấy đồ trang sức đắt nhất trong cửa hàng ra.
Với loại người này, Dương Phàm không có tâm trạng so đo với hắn. Chẳng qua nghe nói có thứ còn tốt hơn, Dương Phàm liền hỏi cô bé bên cạnh:
- Sao? Cửa hàng em còn thứ không bày ra?
Cô bé không khỏi thất vọng, trong lòng đoán Dương Phàm không định mua, chẳng qua vẫn rất khách khí nói:
- Có những đồ trang sức cửa hàng em không bày ra. Chẳng qua có ảnh để xem trước, thích cái nào có thể mua.
Thằng ranh đeo kính kia lại nói:
- Em bé, em đừng có đưa cho thằng đó xem. Đi xe Pineapple vậy mà không biết xấu hổ vào cửa hàng, làm phí thời gian của người khác.
Dương Phàm cười nói với cô bé:
- Lấy tạp chí cho anh xem.
Vừa nói Dương Phàm đi đến bàn dành cho khách, châm điếu thuốc cười cười, không hề tức giận.
Cô gái rất nhanh cầm bản mẫu đến, Dương Phàm mở ra xem, thấy giá các đồ trong đó đều cao hơn, bình thường đều là 50 đến 60 ngàn. Một vòng cổ phỉ thúy lập tức hấp dẫn Dương Phàm, giá 300 ngàn. Dương Phàm cảm thấy cái này mà đeo trên cổ các cô gái sẽ rất đẹp.
- Cái này có thể cho anh xem không?
Dương Phàm cười nói với cô bé bên cạnh. Thằng kia đi tới, đoạt lấy quyển tạp chí trong tay Dương Phàm, nhìn vòng cổ, cười lạnh nói:
- Thằng ranh, mày đừng giả vờ, ở đây không phải chỗ mày ra vẻ.
Dương Phàm không giận mà cười, từ từ đứng lên, trừng mắt nhìn thằng này. Thằng này sợ hãi lui lại hai bước. Lúc này bạn gái của hắn đi đến, cầm quyển tạp chí nhìn vòng cổ, mắt sáng lên, kéo tay hắn, nũng nịu nói:
- Ông xã, em thích vòng cổ này, anh mua cho em đi.
Thằng này có chút xấu hổ cười nói:
- Tiểu Mỹ, mua vòng cổ đắt như vậy làm gì? Đeo ra ngoài mà rơi sẽ đau lòng lắm đó. Đằng kia hơi rẻ chút, em cứ chọn.
Nói xong thằng ranh này còn ra vẻ ông có tiền, khinh thường nhìn Dương Phàm.
Dương Phàm không thèm để ý đến hắn, quay đầu lại nói với cô bé:
- Em lấy vòng cổ này cho anh. Ừ, tám chiếc.
Vừa nói Dương Phàm cười ha hả lấy một thẻ ra đưa cho cô bé.
Cô ả sexy kia lảo đảo, giày cao gót quá cao, đứng không vững liền gãy gót. Vội vàng chống tay vào quầy nên không ngã. Cô ả nhìn Dương Phàm không chớp mắt. Lúc này có lẽ Dương Phàm chỉ cần khẽ ngoắc tay, cô ả sẽ như một con chó chạy đến.
Cô bé bán hàng ngẩn ra, cầm thẻ, vội vàng nói:
- Vâng, vâng, anh đợi chút. Em đi mời quản lý ra ngay.
Mồ hôi trên trán cô bé càng lúc càng nhiều, vội vàng chạy đi, chạy được một nửa liền nghĩ đến gì đó, lại chạy đến trước mặt Dương Phàm, đưa thẻ lại cho Dương Phàm:
- Anh cứ cầm lấy trước.
Thằng đeo kính vàng không nói thành lời, sửng sốt một chút, kéo bạn gái ra vẻ đi chọn đồ, nhân lúc cô gái bán hàng dẫn một người phụ nữ trung tuổi đi ra, thằng này liền kéo bạn gái chạy ra ngoài. Làm cho nữ nhân viên bán hàng đi theo hắn chu miệng, khinh thường mắng nhỏ một câu.
- Quý khách, vòng cổ mà anh cần, trong kho chúng tôi không đủ, có thể phiền anh vào trong chờ chút?
Nữ quản lý vừa nãy mỉm cười đầy quyến rũ với Dương Phàm.
Dương Phàm cười nói:
- Được, đang lúc rảnh rỗi.
Người này cười tươi như hoa nở, hơi khom người đưa tay ra mời:
- Mời anh, tôi họ Lưu, xin hỏi anh tên gì?
Dương Phàm cười nói:
- Tôi họ Dương.
Vừa nói Dương Phàm nhìn cô gái vừa nãy, nói:
- Cô bé này rất được, rất kiên nhẫn.
Cô bé lập tức hơi cúi người nói:
- Đây là việc em nên làm.
Ba người đi vào phòng trong. Ba nữ nhân viên bán hàng bên ngoài đang trợn tròn mắt thầm hối hận. Nếu không phải có nhiều người, chắc là đã tát vào mặt mình. Tám chiếc vòng cổ 300 ngàn. Có ai mua nhiều đồ trang sức như vậy? Cái này quá ghê rợn, còn là người không. Vấn đề là người có tiền mua tám vòng cổ, sao mình không nhận ra?
- MD, người có tiền đúng là quái dị. Đi xe Pineapple, còn lại là loại của nữ.
Một nữ nhân viên bán hàng rốt cuộc không nhịn được nhỏ giọng mắng một câu. Hai người kia liền giám đốc:
- Ừ ừ. Đúng thế.
Một nhân viên bán hàng chua xót nói:
- MD, bán được hơn 2 triệu tiền hàng, phần trăm đâu có ít.
Thằng đeo kính ra khỏi cửa hàng trang sức, quay đầu lại nhìn vào trong, tức giận và xấu hổ dậm chân vài cái. Trong mắt lộ ra một tia tàn nhẫn, rút điện thoại di động ra, chạy vào trong một ngõ mà gọi.
- Đao Ca hả, phát hiện một con dê béo, anh có hứng thú không? Thằng đó bỏ 2 triệu ra mua đồ trang sức.
Mặt Sẹo ở đầu bên kia đang ôm một em bé xinh đẹp đi dạo trên đường, nghe điện không khỏi cau mày nói:
- Thật hay giả? Đừng có lừa tao đó. Hơn nữa tao đã rửa tay chậu vàng, không dám làm chuyện này nữa.
Thằng này cười cười lấy lòng:
- Em biết anh đã không làm cái nghề này. Chẳng qua con dê này quá béo, nhìn mà chảy nước miếng. Em mở vũ trường một tháng mới được 100 ngàn. Người ta một hơi ném ra 2 triệu.
Mặt Sẹo trước kia lúc còn lăn lộn trên đường đúng là thường hay cướp bóc, cho nên đã phải vào tù mấy năm. Nghe thằng đeo kính nói thế, hắn đúng là động tâm. Nghĩ một chút, để mấy thằng đàn em ra tay, cho mỗi thằng 10 ngàn, để chúng cao chạy xa bay. Tiền này không phải lấy được sao?
- Được, mày ở đâu? Tao đến đó xem sao.
Thằng đeo kính nói địa điểm. Thật trùng hợp, Mặt Sẹo đang ở trước siêu thị cách đó không xa, chỉ khoảng 50 mét. Ôm cô bé, Mặt Sẹo lắc lư đi đến trước cửa hàng, nhìn thấy thằng đeo kính đang vẫy vẫy mình, đi tới.
- Người đâu?
- Ở trong cửa hàng, xe Pineapple của nó vẫn còn đỗ ở cửa đấy.
Thằng đeo kính vừa nói thế, Mặt Sẹo tức giận, nhấc chân đạp làm nó lảo đảo:
- MLGB mày, dê béo đi xe này, vậy mà mày cũng có thể nghĩ ra sao.
Thằng đeo kính bị đá lảo đảo ra sau vài bước, đứng lại được mới nói:
- Thật mà. Em lừa ai thì lừa, sao dám lừa anh? Anh nhìn kìa, nó đang từ bên trong đi ra, chính là thằng thanh niên kia.
Thằng này thấy Dương Phàm đi ra, mắt sáng rực lên.
Dương Phàm đi ra cũng trùng hợp, vốn định ở trong đó xem vòng cổ một chút, nhưng điện thoại di động vang lên, tiện tay cầm lên nghe nhưng tiếng rè rè, nhìn thấy có mỗi hai vạch sóng. Không thể làm gì khác hơn là cười cười với quản lý Lưu:
- Tôi ra ngoài nghe điện, tín hiệu ở đây không tốt.
Đi đến cửa Dương Phàm cười nói:
- Ai đó? Sóng di động Trung Quốc thật đáng chết, trong phòng tín hiệu không tốt.
Bên trong điện thoại truyền ra tiếng cười hì hì của Tần Hinh:
- là em, tối nay anh có đến xem em diễn không?
Dương Phàm nghĩ đến cảnh tượng vô số đầu người, hắn liền đau đầu. Dương Phàm vội vàng lắc đầu nói:
- Chắc anh không đi đâu, anh không thích chỗ đông người.
Tần Hinh thất vọng kêu lên một tiếng. Dương Phàm nghĩ đến đôi chân thon dài như nước của Tần Hinh bám lấy eo mình, trong lòng vừa động:
- Như vậy đi, sau khi buổi diễn kết thúc, chúng ta cùng nhau ăn đêm.
Ăn đêm ở đây không phải hiểu theo nghĩa bình thường. Tần Hinh nghe thấy thế đỏ mặt lên, quay đầu lại nhìn cửa phòng hóa trang đã đóng kín, lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Vâng, anh đến biệt thự trước, đến nơi thì gọi điện cho em. Em bảo Tiểu Nha đưa chìa khóa cho anh.
- Ok. Quyết định như vậy.
Dương Phàm dập máy, tùy ý nhìn quanh một chút. Lúc này hắn nghe thấy có người đang kêu loạn, đưa mắt nhìn sang. Thấy thằng đeo kính đang bị mấy người đánh cho một trận. Dương Phàm vừa thấy không khỏi vui vẻ, thầm nói thằng ranh này lại mở miệng thối chửi người đây. Mày có tiền không sai, nhưng đừng có mà ra vẻ mình có tiền, ngưu với thằng khác. Sớm muộn gì mày cũng bị người chỉnh. Nhưng trên thế giới này có nhiều thằng như vậy. Hơn nữa không có mấy đồng chí tốt tính như Dương Phàm.
Thầm nghĩ mỉm cười, Dương Phàm xoay người vào cửa hàng. Sau khi vào cửa, Dương Phàm còn không khỏi thầm than, thằng đeo kính kia đúng là có bộ mặt đáng đánh.
Mặt Sẹo sau khi thấy rõ Dương Phàm, nghĩ đến chuyện đêm hôm đó, lại nghĩ đến một tiểu đội mấy chục binh sĩ cầm súng xông vào. Hắn vội vàng lau mồ hôi trán. Mặt Sẹo thấy mấy thằng đàn em đã đến, lập tức cười nói với thằng đeo kính.
- Đây là dê béo mà mày tìm được. TMD nhà mày, muốn hại chết tao hả?
Vừa nói, Mặt Sẹo vung chân đạp. Mấy thằng đàn em mới đến thấy Mặt Sẹo đang đánh người, lập tức chạy tới, đánh cho thằng đeo kính tối tăm mặt mũi.
Thằng này không hiểu tại sao mình bị đánh, ôm đầu xin xỏ:
- Đao ca, anh dừng lại đi, nói cho em biết tại sao em lại bị đánh?
Mặt Sẹo đi đến trước mặt hắn, nhấc chân đá tiếp, dẫm trên mặt hắn, làm cho mặt hắn tiếp xúc với mặt đất, ấn mạnh vài cái rồi nói:
- Mày có biết người kia là ai không? Không ngờ dám có chủ ý với người ta. Người ta gọi một cuộc điện là điều động cả đội quân đến. Mày không phải muốn hại chết tao thì gì? Bọn mày, đánh tiếp.
Tiếp tục đánh.
Cửa hàng này có chi nhánh ở khắp Bắc Kinh, nhưng loại vòng cổ này chỉ có bốn chiếc. Sau khi đồ được đưa đến, quản lý Lưu rất nuối tiếc nói với Dương Phàm:
- Rất xin lỗi, vòng cổ mà anh thích chỉ có bốn chiếc. Hay là anh xem loại khác đi.