Sáng sớm Dương Phàm thức dậy cũng không quấy rầy Chúc Vũ Hàm, đêm qua Dương Phàm có nói cho Chúc Vũ Hàm một việc, Hác Nam là một người ham thích thư họa từ lâu lắm rồi…Người bình thường cũng đều biết trình độ vẽ tranh thủy mặc của Hác Nam cũng không tồi, thế nhưng Trần Chính Thuận lấy tư cách đã từng làm đồng sự kiêm đối thủ của Hác Nam nói cho Dương Phàm hay, tranh chữ của Hác Nam rốt đẹp. Hác Nam rất ưa thích thư pháp, thậm chí hơn cả vẽ tranh. Ngoài ra Hác Nam còn có một sở thích, đó là ấn thạch (con dấu bằng đá).
Trước đây Trần Chính Thuận đua tranh cùng với Hác Nam bị lâm vào thế hạ phong, cuối cùng Hác Nam được làm chủ nhiệm, Trần Chính Thuận điều xuống phó chủ nhiệm, từ đó có thể thấy được năng lực và bối cảnh của người này.
Chúc Vũ Hàm thức dậy liền vội vàng gọi mấy cuộc điện thoại, cuối cùng liên hệ với một người bạn, nói là chỗ của hắn có sưu tầm được một khối Đá Điền Hoàng (1 loại đá quí màu vàng). Ngồi trên xe của Chúc Vũ Hàm đi vào Đại học Giang Nam, sau khi tới trước building liền dừng xe lại, Chúc Vũ Hàm mới giới thiệu với Dương Phàm:
- Vị lão tiên sinh mà chúng ta tìm đến có quan hệ tốt với bố chị. Loại đá Điền Hoàng này chỉ có vùng núi Phúc Kiến sản xuất, bây giờ hiếm thấy vô cùng, trước đây có ý kiến cho rằng một hai lạng Điền Hoàng tương đương với một hai lạng vàng, bây giờ một hai lạng Điền Hoàng có thể ngang bằng một cân vàng.
Chúc Vũ Hàm vừa nói như vậy, Dương Phàm có phần hơi do dự, về phương diện này Dương Phàm không có nghiên cứu được nhiều, mục đích ban đầu đơn giản là tìm đồ dựa theo sở thích, tặng cho Hác Nam khối ấn thạch. Không ngờ Chúc Vũ Hàm lại ra mặt tìm một loại bảo vật hiếm thấy như thế này.
- Nếu là như thế, vậy thì không cần tặng lễ vật như vậy, quý trọng quá.
Không phải Dương Phàm tiếc tiền, mà là không hy vọng Hác Nam có ý kiến với mình.
Chúc Vũ Hàm cười cười thản nhiên nói:
- Chị biết em lo lắng điều gì, tuy nhiên sở thích của một người, thấy được thứ tốt thì luôn muốn nó làm của riêng. Hác Nam cũng là một người bình thường, chỉ cần em chú ý ngôn từ một chút, chị nghĩ lão sẽ không từ chối lễ vật này.
Dương Phàm vẫn còn hơi do dự, cuối cùng cũng gật gật đầu miễn cưỡng:
- Vậy thử đi xem xem.
Chúc Vũ Hàm dẫn Dương Phàm lên lầu, sau khi gõ cửa, một lão già tóc bạc ló đầu ra, thấy Chúc Vũ Hàm liền vô cùng vui vẻ:
- Tiểu Vũ vào đây, hôm qua chú còn nhận được trà do bố cháu sai người mang tới.
Chúc Vũ Hàm rất cung kính nói với lão:
- Từ bá. Thật sự xấu hổ quá, khiến bác phải bỏ những thứ yêu thích đầy oan ức.
Từ lão để hai người vào nhà, không quan tâm lắm, vung tay nói:
- Chưa nói tới bỏ những thứ yêu thích không thể bỏ, bác cũng không nghiên cứu sâu về kim thạch ấn, chẳng qua năm trước ở Phúc Kiến, may mắn nhận được một khối Đá Điền Hoàng. Thế là tiện tay đặt vào trong tủ quần áo. Hôm qua nếu cháu không gọi điện hỏi về đá Điền Hoàng, bác còn thiếu chút nữa quên mất thứ đồ bácta cất giấu này.
Từ lão nói xong liền mở một cái ngăn kéo trong phòng khách, lấy ra một cái hộp đưa cho Chúc Vũ Hàm nói:
- Đây là đá Điền Hoàng mà bác đã cất giữ, chưa tính là lớn, ước chừng nửa cân thì phải.
Chúc Vũ Hàm sau khi nhận cái hộp cười nói:
- Dựa theo giá thị trường cháu sẽ gửi cho bác 5 cân vàng.
Từ lão nghe thế không nhịn được cười ha ha nói:
- Chuyện tiền nong thì không bàn đến nữa. Cháu có cho ta cũng không cần. Hơn nữa mấy năm nay bố cháu không ngừng đem trà tới khiến cho cái miệng của lão già này thành kén chọn rồi. Các loại trà khác uống không hơn được. Bây giờ bố cháu thăng chức rồi. Số trà ông ấy cho từ năm trước cũng còn có một chút làm cho trong lòng ta rất khó chịu. Về sau đành phải mặt dày gọi điện cho bố cháu. Lúc này ông ấy mới cho người mang tới 5 kg trà mới năm nay.
Chúc Vũ Hàm vừa nghe được lời này liền vui vẻ. Sau khi đưa hộp cho Dương Phàm. Cười tươi kéo tay Từ lão nói:
- Từ bá. Có người bạn của cháu ở đây. Vấn đề uống trà của bác từ sau này xem như được giải quyết.
Từ lão ngây người ra một lúc. Thấy Dương Phàm cũng chỉ là một chàng thanh niên trẻ. Lúc đầu còn tưởng rằng Dương Phàm là tài xế của Chúc Vũ Hàm. Giờ nghe nói là bạn bè lại có thể giải quyết vấn đề uống trà. Không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Thử nói rõ xem nào?
Chúc Vũ Hàm cười giải thích:
- Trà mà bác uống là loại trà xanh đặc biệt của Vĩ Huyền. Cũng chính là nhờ tay người bạn này của cháu. Ba năm trước đây, cậu ấy là bí thư huyện ủy Vĩ Huyền. Khu công nghiệp và mô hình nông lâm nghiệp kiểu mới của Vĩ Huyền đều là một tay cậu ấy làm đó.
Từ lão nghe vậy lập tức tiến lên bắt tay Dương Phàm cười nói:
- Thật có lỗi quá. Già cả, mắt mờ rồi nên không nhìn vị này là một thanh niên xuất sắc.
Chúc Vũ Hàm lúc này mới cười giới thiệu:
- Từ bá là phó hiệu trưởng đại học Giang Nam, là chuyên gia kinh tế học. Còn đây chính là Dương Phàm học trò cuối cùng của tiền bối Chu Minh Đạo bên viện Khoa học xã hội Bắc Kinh, tính ra phải gọi bác là sư thúc.
- Không dám không dám. Chu huynh là ngôi sao Bắc Đẩu. Bác không dám đánh đồng. Chàng trai này nếu là học trò của Chu huynh, có khả năng làm ra thành tích như vậy ở Vĩ Huyền thì là hợp tình hợp lý.
Chúc Vũ Hàm nói cười như hoa, lay cánh tay của Từ lão nói:
- Làm sao lại không thể được? Bác đã từng du học châu u, cùng thời với giáo sư Chu, lại đều là những học giả nổi tiếng về lĩnh vực kinh tế, cháu thấy rất là tương xứng.
Dương Phàm thuận theo ý của Chúc Vũ Hàm tiến lên cúi đầu cung kính nói:
- Từ thúc.
Từ lão cảm khái nói:
- Mười năm biến động, có mấy ai làm kinh tế được chết già đâu. Mã lão vung tay hô đề xướng kế hoạch hóa gia đình thì phải đón nhận chôn sống. Năm xưa bác sống tạm ở Phúc Kiến, Chu huynh ở ẩn Hoài Nam. Cuối cùng may mắn còn sống sót thời loạn thế.
Nói đến chuyện cũ, Từ lão có vẻ nói hơi dông dài. Chúc Vũ Hàm cười lay Từ lão một cái nói:
- Từ bá, bác muốn lên lớp sao.
Từ lão vỗ trán, cười nói:
- Đúng đúng, buổi sáng bác còn hai tiết dạy.
Hai người cáo từ xuống lầu, sau khi lên xe Chúc Vũ Hàm lái, quay sang cười nói với Dương Phàm:
- Từ bá đã gần 70 mà vẫn không chịu rời khỏi ngành giáo dục, hiện giờ còn có mấy thạc sĩ đang theo học, mỗi ngày còn lên dạy 2 tiết.
Đề cập tới việc này, Dương Phàm không nhịn được cảm xúc, tinh thần mà thế hệ trước cống hiến giờ đã không còn nữa. Lớp thanh niên mới càng mạnh mẽ hơn, quả thật không thể coi như là một bước lùi được, chỉ có thể nói là theo tiến bộ thời đại, chắc chắn kết quả sẽ xuất hiện.
Lúc này, Dương Phàm mới mở cái hộp ra, bên trong là một tấm vải đỏ bọc một tảng đá, vén tấm vải đỏ lên nhìn. Bên trong là một viên đá cuội màu vàng, bề ngoài nhẵn bóng, cầm trong tay có cảm giác ấm áp. Dưới ánh nắng mặt trời, cả viên đá trở nên trong suốt, trông như là một giọt mật đông đặc, vô cùng bóng loáng.
Dương Phàm không hiểu vật này, nhưng bằng cảm giác cũng biết hòn đá này không đơn giản, nếu không một người tinh thông như Từ lão sao có thể cất giữ như thế.
- Hòn đá này, em thấy Từ lão cố ý tặng không cho chị đấy chứ?
Dương Phàm đột nhiên cười hỏi một câu. Chúc Vũ Hàm thản nhiên cười nói:
- Từ lão cả đời long đong lận đận, chỉ có một người con gái thì sang học bên đại học Stanford của Mỹ. Sau khi tốt nghiệp chưa từng trở về, điều này khiến cho Từ lão tiếc nuối, thậm chí có đôi khi còn cảm thấy áy náy. Bố chị bởi vì vẫn thường hay xin Từ lão chỉ bảo về vấn đề kinh tế, cho nên Từ lão cũng là khách quen của nhà chị. Do thường xuyên qua lại nên Từ lão đối đãi với chị như là con gái.
Dương Phàm cảm thán nói:
- Thế hệ trước du học nước ngoài đều mang theo tinh thần cứu quốc mãnh liệt. Sau khi học thành về nước mặc dù đã trải qua đủ loại đau khổ bất bình, cũng không oán không hối…Cái cảm xúc nồng nhiệt khi trên vai gánh vác sứ mệnh dân tộc của bọn họ giờ đây đã trở thành hờ hững, thậm chí không còn tồn tại.
Nói một hồi Dương Phàm thấy nhức đầu:
- Không nói việc này nữa, lạc đề rồi.
Trước khi tan giờ làm việc buổi sáng, Dương Phàm và Chúc Vũ Hàm vào một quán cafe gần trụ sở Tỉnh ủy, chờ đến khi Lý Tường gọi điện thoại đến, ngoài ý muốn chính là Lý Tường bảo Dương Phàm trực tiếp đến chỗ Hác Nam. Hác Nam muốn nói chuyện với Dương Phàm ở nhà.
Chúc Vũ Hàm lái xe đưa Dương Phàm đến dưới lầu, cười nói:
- Chị sẽ không lên đâu, chờ ở ngoài này thôi.
Dương Phàm tới sớm. Lên lầu dựa theo lời dặn của Lý Tường tìm được nhà của Hác Nam, sau khi ấn chuông một cái, một cô gái nhỏ tuổi bộ dạng giúp việc ra mở cửa.
Trông Dương Phàm rất ưa nhìn, nhưng cô giúp việc vẫn rất cảnh giác, cầm dao lên, nhìn Dương Phàm đề phòng hỏi:
- Anh là ai?
Dương Phàm không nhịn được mỉm cười nói:
- Tôi là Dương Phàm, là thư ký Lý gọi điện bảo tôi tới.
Cô giúp việc lúc này mới cười ngượng ngùng nói:
- Vậy anh vào đây chờ đi.
Dương Phàm đi vào, đổi đôi dép lê, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách. Ngắm nhìn xung quanh, trong nhà Hác Nam trang trí rất đơn giản, trong phòng chỉ lắp đặt một ít thiết bị thông thường. Trên mặt tường vẫn còn một chút nước sơn, sàn nhà thì bằng gỗ. Trong phòng khách thì chỉ có một bộ sô pha và một bàn để ti vi, có phần hơi trống trải.
Cánh cửa vang lên tiếng động, cô giúp việc đi tới mở cửa, Dương Phàm đứng lên. Một người phụ nữ trung niên từ bên ngoài bước vào, sau khi thấy Dương Phàm liền cười hỏi người giúp việc:
- Trong nhà có khách, sao cháu không gọi điện báo một tiếng.
Cô bé giúp việc giải thích có phần oan ức:
- Người đó đột nhiên tới, nói là thư ký Lý điện thoại báo tin.
Người phụ nữ trung niên gật gật đầu cười cười, tỏ ý chấp nhận lời giải thích. Nói với cô bé giúp việc:
- Được rồi.
Người phụ nữ trung niên rõ ràng không hoài nghi Dương Phàm nói chuyện lừa gạt mở cửa, ở tỉnh Giang Nam này hẳn là không có người nào gan to tới mức đến nhà bí thư Tỉnh ủy lừa mở cửa, lại còn thành thật ngồi chờ ở phòng khách nữa.
Dương Phàm đeo một túi máy tính, quần áo bình thường màu xám, nhìn thế nào cũng không giống người trên quan trường, mà ngược lại trông giống cách ăn mặc của dân trí thức mới tốt nghiệp đại học không bao lâu.
- Chào cô.
Dương Phàm cung kính chào, người phụ nữ trung niên sau khi đánh giá một phen, vẫn không nhìn ra thân phận của Dương Phàm liền cười cười nói:
- Ngồi đi.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Người phụ nữ trung niên vội vàng ra mở cửa. Dương Phàm đoán là Hác Nam đã trở về. Bước tới bên cạnh cửa, mỉm cười đứng chờ.
Quả nhiên là Hác Nam tiến vào. Tiện tay đưa cặp cho vợ liền cười nói với Dương Phàm:
- Đồng chí Dương Phàm đến rồi à?
Người phụ nữ trung niên lúc này mới cười nói:
- Đây là Dương Phàm mà nửa năm ông luôn nhắc tới sao? Có phải hơi trẻ tuổi quá không?
Hác Nam cười cười nói:
- Anh hùng xuất thiếu niên mà.
- Bí thư Hác.
Dương Phàm cười chào một tiếng, Hác Nam liên tục gật đầu đi vào bên trong, sau ngồi xuống cười nói:
- Ngồi xuống ngồi xuống, đừng đứng.
Dương Phàm nghe lời ngồi xuống, lấy từ trong cặp một cái hộp bằng phẳng đặt lên trên bàn trà nói:
- Lần đầu đến nhà, cũng không biết mang gì cho tốt. Có một vị tiền bối ở Bắc Kinh có nhắc tới sở thích của ngài, nhân tiện còn đưa cho tôi vật này, bảo tôi đem làm quà gặp mặt tặng cho ngài. Vị đó còn nói, ngài nhất định sẽ thích.
Lý do này Dương Phàm đã dày công chuẩn bị, theo ông nội rút lui vào tuyến sau, thế lực Trần gia dần dần ngầm hướng về thế lực sau lưng Hác Nam. Trước khi đi, Trần Chính Hòa, Trần Chính Thuận cũng đã từng phân tích qua tình hình tỉnh Giang Nam cho Dương Phàm. Đừng nhìn trước đây Trần Chính Thuận và Hác Nam là đối thủ, nhưng trong lĩnh vực chính trị, không có đối thủ vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Hác Nam vừa nghe Dương Phàm nói như vậy, lập tức thấy hứng thú. Cầm lấy hộp kia còn cười nói:
- Là vị cố nhân nào có thể hiểu rõ tôi như thế?
Nguồn gốc Dương Phàm thì Hác Nam có biết ít nhiều, nhưng mà biết cũng không chi tiết. Hác Nam có nghe nói Dương Phàm có quan hệ với Trần gia, thế nhưng không rõ Dương Phàm có địa vị gì ở Trần gia.
Sau khi mở cái hộp ra, kéo tấm vải đỏ lên, khi Hác Nam nhìn thấy Đá Điền Hoàng ánh mắt chợt lóe lên, lập tức nâng Đá Điền Hoàng bằng hai tay. Sau một lúc ngắm nghía cẩn thận, khẽ nói:
- Đồ tốt, là loại đá Điền Hoàng cao cấp.
Dương Phàm ở bên cạnh có vẻ rất bình tĩnh, kiên nhẫn chờ Hác Nam giám định và thưởng thức. Cuối cùng, Hác Nam cẩn thận đặt Đá Điền Hoàng vào trong hộp, đậy nắp hộp lại. Có vẻ tiếc nuối khẽ đẩy về trước mặt Dương Phàm nói:
- Lễ vật này tôi không thể nhận, quá quý giá.
Dương Phàm nhìn Hác Nam bình tĩnh nói:
- Ngài không muốn biết vị tiền bối cho tôi cái hộp này là ai sao?
Hác Nam cười cười nói:
- Cậu nói đi.
Dương Phàm lại đẩy cái hộp về trước mặt Hác Nam nói:
- Phó chủ nhiệm Trần của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển.
Ánh mắt Hác Nam đột nhiên co rúm lại, mắt híp ra vẻ rất nghiêm túc, cẩn thận đánh giá lại cái hộp này, một lúc sau mới bật cười từ từ cầm lấy cái hộp.
- Nếu là hắn đưa cho cậu, vậy thì tôi sẽ không khách khí. Chỉ có điều, Trần huynh vì sao nhờ cậu chuyển cái vật này?
Dương Phàm biết màn tặng lễ vật đã xong, lúc này mới cười nói:
- Tôi gọi phó chủ nhiệm Trần là bác.
Vẻ mặt Hác Nam lúc này mới thoải mái. Xoay người chuyển cái hộp cho vợ, sau khi căn dặn năm lần bảy lượt, quay đầu lại cười nói với Dương Phàm:
- Có chút sở thích, không ngờ lại làm cho người ta lo lắng, thật là xấu hổ.
Dương Phàm cười nói:
- Đời người ngắn ngủi, có ai mà không ham? Nghỉ ngơi sau khi làm việc mệt nhọc cần có cái gì đó để thưởng thức, dù sao đó cũng chỉ là một loại gửi gắm tinh thần mà thôi.
Câu nói này dẫn tới sự đồng cảm của Hác Nam, trên mặt Hác Nam lộ ra nụ cười thấu hiểu, nói:
- Đúng vậy, lời này chí lý. Ha ha, lạc đề rồi, lạc đề rồi, chúng ta trở lại chuyện chính đi.
Nói xong câu này, nụ cười trên mặt Hác Nam liền biến mất, trở nên nghiêm túc hẳn.
Dương Phàm cũng thu hồi nụ cười, ngồi nghiêm chỉnh, đợi Hác Nam nói tiếp.
- Lần này muốn đồng chí tới đây, nói thật cũng có áp lực nhất định. Tình hình kinh tế Uyển Lăng mấy năm gần đây thì ngoại trừ Vĩ Huyền ra, các huyện khác cũng không lạc quan gì cả. Để đồng chí từ Bắc Kinh trở về đây, trong lòng không có oán thán gì chứ?
Dương Phàm bình tĩnh trả lời:
- Tôi là một đảng viên, luôn luôn tuân theo sự sắp xếp của tổ chức.
Ánh mắt bình thản của Hác Nam đột nhiên trở nên sắc bén, nhìn lướt qua Dương Phàm, thờ ơ hỏi:
- Là tự trong lòng nói sao?
Dương Phàm vẫn rất bình tĩnh. Hơi hơi cười nói:
- Là từ đáy lòng, hơn nữa, Uyển Lăng là cố hương của tôi. Có thể trở về công tác, một là có khoái cảm áo gầm về quê, hai là có cơ hội đền đáp quê nhà. Có cả hai điều đó, cớ sao mà không làm?
Nghe được câu cuối cùng, vẻ nghiêm túc trên mặt Hác Nam không còn nữa, cười nói:
- Cứ xem như lời này là nói thật đi, tuy nhiên tôi vẫn phải nhắc nhở đồng chí. Sau khi trở về mà không làm ra được thành tích nào thì tôi không thể chấp nhận được. Đừng có để tư tưởng lẫn lộn sang ảo tưởng nhé.
Dương Phàm cười nói:
- Điều này ngài cứ yên tâm đi. Con người tôi không có gì tốt, chỉ có mỗi lá gan lớn. Dám nghĩ dám làm. Làm sự nghiệp khó tránh khỏi phạm sai lầm, nhưng không phải bởi vì thế mà không làm, cùng lắm thì mất cái mũ ô sa.
Những lời này Dương Phàm nói đầy khí phách, Hác Nam nghe vậy đôi mày không khỏi nhướng lên, ra vẻ tán thưởng.
Sau bữa cơm trưa ở nhà Hác Nam, Dương Phàm xin cáo từ. Buổi chiều sau khi trực tiếp đến phòng Tổ chức Tỉnh ủy trình diện, ý tứ của lãnh đạo là để Dương Phàm về nghỉ ngơi, hai ngày sau lên nhậm chức, Dương Phàm khéo léo nói xin miễn, tỏ vẻ không cần. Đồng thời Dương Phàm còn bày tỏ có chút việc riêng còn phải xử lý, cũng không muốn tiếp tục làm phiền lãnh đạo phòng Tổ chức Tỉnh ủy.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Phàm lái BMW chở Chúc Vũ Hàm xuống Vu Thành, sau đó chạy thẳng về Uyển Lăng. Lần này trở về, Dương Phàm không thông báo cho bất cứ ai ở Uyển Lăng. Chu Tử Dương có thể biết được Dương Phàm trở về, là bởi vì cha hắn là trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Xe đến Uyển Lăng đã là giờ cơm trưa. Dương Phàm tìm một chỗ tiện đỗ xe, đi vào trong ăn tạm một bát chống đói.
Xe chạy đến chỗ ở, Dương Phàm cho xe vào vị trí lúc trước, vừa mới đỗ xe, đằng sau đã vang lên một hồi còi, tiếp đó có người mắng:
- Thằng nào dám đỗ xe ở đây? Chiếm chỗ đỗ xe của ông à.
Dương Phàm cực kỳ ghét loại người ăn nói lỗ mãng. Quan sát cẩn thận vị trí đỗ xe, Dương Phàm thấy không có vấn đề gì, không thèm nhìn cái tên đang gọi đằng sau, định xoay người lên lầu.
Cái tên ở xe đằng sau tức giận, bước ra khỏi xe. Bước nhanh từ đằng sau tóm lấy bả vai của Dương Phàm, vung tay lên đấm, miệng thì mắng:
- Kéo con xecủa mày sang bên cạnh, có muốn chết cũng không chịu nhìn xem đây là đâu à.
Dương Phàm không ngờ hắn đuổi theo ra tay, quay đầu lại đã thấy nắm tay đến trước mặt mình, Dương Phàm né theo bản năng. Nắm tay lướt qua mặt mang theo chút gió. Lần này Dương Phàm sẽ không khách khí nữa, hắn dám động thủ trước.
Mấy chiêu đánh nhau ở trường học trước kia Dương Phàm còn chưa quên, xoay người một cái đá ngược mạnh về phía sau. Người nọ đau buốt ôm đũng quần nhảy loạn lên, kêu loạn ầm ĩ.
- Thằng ranh cứ chờ đó, tao tìm người tới xử mày.
Dương Phàm khinh thường cười cười:
- Giỏi, tôi ở phòng 303. Chút nữa quay lại đừng quên nhé.
Bộ dạng Dương Phàm không thèm quan tâm, không phải nói mình có thể đánh hết, mà là bởi vì ở phòng 304 đối diện có Trần Thái Trung và Hầu Vệ Đông. Hai người này cho đến giờ vẫn còn độc thân cho nên ở cùng nhau. Hiện giờ việc buôn bán trà ở Uyển Lăng của Dương Phàm là do hai người này phụ trách xử lý. Mấy người đồng đội khác thì chia ra làm thủ hạ của Lưu Thiết.
Dương Phàm đi lên lầu, gõ cửa đối điện. Một lúc sau một cô gái đầu tóc bù xù mới từ bên trong bước ra, vừa đi vừa gãi đầu nói:
- Ai thế?
Dương Phàm nhìn mặt nhưng không nhận ra, không khỏi buồn bực hỏi:
- Trần Thái Trung và Hầu Vệ Đông đâu?
Cô gái trẻ tuổi trợn trừng mắt, không trả lời thẳng Dương Phàm mà giận dữ hỏi ngược lại Dương Phàm:
- Anh là ai?
Dương Phàm vừa thấy tư thế này, đoán nàng cũng không biết rõ. Giờ này mà con gái còn đang ngủ, có thể là do sinh hoạt về đêm, hoặc là loại phụ nữ hành nghề đặc biệt. Trong lòng Dương Phàm rất bất mãn, tuy nhiên Dương Phàm đã tập thành thói quen gặp chuyện không lộ cảm xúc trên mặt. Cho nên Dương Phàm cũng không nói gì, mà lập tức xoay người mở cánh cửa đối diện, lần này cô gái kia hơi luống cuống, lùi liên tục vào trong phòng.
Trong phòng được quét dọn rất sạch sẽ, chứng minh Tiểu Nguyệt thường xuyên tới nơi này. Đứng ở phòng khách nhìn quanh một vòng, rồi Dương Phàm ngồi xuống ghế salon châm một điếu thuốc, kiên nhẫn chờ đợi.
Mặc dù Dương Phàm không đóng cửa, cô gái ở phòng đối diện vẫn cẩn thận gõ cửa, chờ Dương Phàm nói một tiếng:
- Vào đi.
Cô gái này mới sở hãi bước vào, cung kính gọi Dương Phàm:
- Bí thư Dương, anh đã trở về rồi sao?
Vẻ mặt Dương Phàm lạnh lùng, cũng không kêu cô nàng ngồi xuống, chỉ thản nhiên hỏi:
- Thái Trung và Vệ Đông đâu? Đã báo cho bọn họ chưa?
Cô gái vội vàng cười lấy lòng:
- Tôi đã báo cho Thái Trung rồi. Tôi là vợ của Thái Trung. Hôm qua làm ở quầy cả đêm nên mới khiến anh chê cười.
Vừa nghe xong, Dương Phàm biết mình đã hiểu lầm. Mặt liền giãn ra, gật gật đầu cười nói:
- Ngồi xuống nói chuyện đi.
Cô gái lắc đầu mạnh mẽ nói:
- Không được, Thái Trung đã dặn tôi đi mua đồ ăn. Không được quấy rầy anh nghỉ ngơi.
Nói xong cô gái xoay người đi luôn, Dương Phàm ngả người thỏa mái dựa vào ghế salon, nằm không đầy hai phút, hai người bảo vệ xuất hiện ở cửa, đứng ở cửa quát ầm lên:
- Người ở bên trong đâu? Đi ra đây nào.
Dương Phàm đi ra, khó chịu nói:
- Khu vật tư nông nghiệp đào tạo các anh bảo vệ như thế nào hả? Không biết gõ cửa trước khi vào sao?
Dương Phàm cũng không biết khu vật tư nông nghiệp này đã thay đổi và do một công ty đến làm. Cho nên những bảo vệ này đều không nhận ra Dương Phàm, cũng không biết lai lịch của Dương Phàm, chỉ biết chủ căn hộ này là Dương Phàm mà thôi. Về phần vị trí đỗ xe kia, vốn là của Dương Phàm, nhưng do không đỗ xe trong thời gian dài nên đã bị người khác chiếm dụng, người chiếm dụng chính là giám đốc khu vật tư nông nghiệp mới.
Thấy Dương Phàm nói chuyện rất có khí thế, dáng vẻ kiêu căng của hai người bảo vệ thu lại một chút, lúc này cái tên lúc trước, cũng chính là giám đốc khu vật tư nông nghiệp lên tới, thấy song phương đứng giằng co ở cửa, gầm lên giận dữ:
- Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Đánh nó trước rồi nói sau, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm.
Lúc này Dương Phàm thấy vẻ mặt tươi cười của Hầu Vệ Đông đằng sau giám đốc, mỉm cười nói:
- Thật không? Mày có chịu trách nhiệm nổi không?
Giám đốc thấy hai tên bảo vệ vẫn không hề động thủ, lập tức gầm lên:
- Còn đứng đó tao sẽ xào mực bọn mày.
Dương Phàm đánh mắt với Hầu Vệ Đông đang sững sờ rồi lui vội về sau. Khi hai tên bảo vệ giơ gậy lên thì Dương Phàm đã đóng cửa lại.
Binh binh hai tiếng, sau khi trên cửa vang lên tiếng gậy đập là một lọat tiếng kêu á ối. Lúc Dương Phàm cười mở cửa ra thì Hầu Vệ Đông đang phủi tay cười hì hì nói:
- Lão đại, mấy cái loại này mà anh còn cần đóng cửa à.
Dương Phàm nhìn một chút, hai tên bảo vệ ôm tay ngồi dưới đất. Còn tên giám đốc kia thì thảm hơi một chút, trực tiếp bị đạp lăn tới cuối hành lang, đang ôm đầu kêu thảm thiết.
Lúc này Trần Thái Trung cũng xuất hiện, thấy cảnh tượng này hơi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Dương Phàm, cười khổ hỏi:
- Vừa mới có một tí đã kêu à?
Nằm trên mặt đất. Lúc này cả người tên giám đốc toàn bụi bặm hô to:
- Báo cảnh sát, báo cảnh sát bắt người.
Dương Phàm móc điện thoại ra, đi đến trước mặt tên giám đốc cười nói:
- Tao giúp mày báo cảnh sát, hay là tự mày làm?
Trần Thái Trung cười nói:
- Bỏ đi, so đo làm gì với bọn nó, vào phòng uống mấy chén.
Nói xong Trần Thái Trung còn giơ đồ ăn, với túi lạc lên.
Lúc này Dương Phàm mới từ từ xoay người quay về phòng, hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới ba tên bị thương bên ngoài. Sau khi bảo hai thủ hạ thân tín ngồi xuống, Dương Phàm mở ngăn kéo bên dưới tủ rượu lấy ra một chai Mao Đài.
- Rượu ngâm hai mươi năm, chỉ có duy nhất một chai này. Hai người các anh vớ bở nhé.
Ba người nhanh chóng triển khai chiến trường, sau khi tự rót đầy chén của mình, Dương Phàm giơ chén lên cười nói:
- Tôi lại trở về. Sau này lại cùng nhau lăn lộn.
Trần Thái Trung cười cười không nói, Hầu Vệ Đông cười hì hì nói:
- Sửa một chút, là chúng tôi theo lão đại lăn lộn.
Dương Phàm cười nói:
- Đều giống nhau cả, cạn chén.
Ba người chưa uống xong chai rượu, ngoài cửa lại vang lên tiếp đập cửa, Dương Phàm thở dài nói:
- Trên thế giới này, người không biết lượng sức mình nhiều lắm.
Mở cửa ra, hai cảnh sát đang nhìn vào bên trong đầy cảnh giác, thấy Dương Phàm dường như không có chuyện gì xảy ra. Một tên nổi cáu trừng mắt nhìn Dương Phàm nói:
- Có người báo cảnh sát, nói anh chiếm đoạt chỗ đỗ xe rồi lại còn đánh người. Có chuyện này hay không?
Dương Phàm nhìn hai cảnh sát một chút, cười nói:
- Chờ.
Dương Phàm quay vào phòng ngủ, từ trong tủ quần áo lấy một túi văn kiện bằng nhựa chứa giấy tờ bất động sản và văn kiện liên quan đi ra, cười ha ha đưa túi này cho tên cảnh sát, Dương Phàm nói:
- Phiền hai người xem một chút, xem vị trí đỗ xe kia có phải của tôi hay không. Nếu như tôi nhớ không nhầm, lúc mua căn phòng này, tôi đã trả tiền vị trí đỗ xe.
Hai tên cảnh sát sau khi xem nhìn nhau ngơ ngác một lúc, một cảnh sát cười khẩy với Dương Phàm:
- Cho dù chỗ đỗ xe là của anh, anh cũng không thể đánh người.
Dương Phàm tức giận, sắc mặt trầm xuống nói:
- Các anh làm cảnh sát như vậy sao? Chỉ cần nghe lời nói của một bên liền định tội tôi sao? Nếu thật là như thế, các anh cũng đừng hỏi nữa, trực tiếp bắt tôi là được. Buồn cười.
Một tên cảnh sát lập tức nổi giận, trừng mắt nhìn Dương Phàm nói:
- Anh cho là chúng ta không có quyền bắt ngươi sao?
Dương Phàm nhìn tên giám đốc khu vật tư nông nghiệp đang núp đằng sau, cười khỉnh:
- Để lãnh đạo các anh đến xử lý đi, tôi không muốn nói chuyện cùng các anh.
Trong lúc nói chuyện, mới rồi vẻ mặt của Dương Phàm còn bình thường. Lập tức hiện ra khí thế áp đảo, loại khí thế này mặc dù Dương Phàm cố ý giấu đi. Nhưng lúc này bộc phát ra lại có sức áp bức vô cùng. Khí thế của một người không phải nói giả bộ là có thể giả vờ, bởi vì phải tích lũy trong một thời gian dài mới có tác dụng. Bằng không, ngươi để một người dân hiền lành giả bộ khí thế, có giả bộ như thế nào cũng không thể có cái loại cảm giác này? Huống chi hắn chưa chắc đã có lá gan đó, đứng trước mặt là cảnh sát đó.
Hai cánh sát quay sang nhìn lẫn nhau, do dự một chút rồi lui về sau hai bước, sau khi thương lượng vài câu, một viên cảnh sát quay đầu lại nói:
- Lãnh đạo chúng tôi làm sao có thời gian đến đây chứ, anh cùng đi với chúng tôi một chuyến.
Dương Phàm mỉm cười, đoán được sẽ là câu trả lời như thế này.
Dương Phàm cũng lười tranh cãi với hai tên cảnh sát, lấy di động ra gọi tới số của Mẫn Kiến. Lúc bấm số, Dương Phàm quay về sau nhìn, thấy hai người Trần Thái Trung và Hầu Vệ Đông vẫn tiếp tục uống rượu một cách ung dung.
Mẫn Kiến vừa thấy số điện thoại di động của Dương Phàm liền lập tức bắt máy.
- Ha ha, chú em, cậu nghĩ thế nào lại gọi tôi vào lúc này thế?
Dương Phàm cười nói:
- Tôi ở Uyển Lăng đấy chứ. Hỏi anh một chút, hiện giờ ai là cục trưởng phân cục Thành Nam, có hai cảnh sát tới nhà của tôi, muốn dẫn tôi tới phòng công an đây.
Mẫn Kiến vừa nghe vậy liền tức giận, kêu lên:
- Kẻ nào mắt mù như vậy? Đưa điện thoại cho cảnh sát, tôi sẽ nói với bọn họ.
Dương Phàm đưa điện thoại cho hai tên cảnh sát, một tên khẩn trương tiếp lấy điện thoại, hết sức khác khí hỏi:
- Ngài là ai vậy?
Mẫn Kiến cười lạnh lùng nói:
- Tôi là Mẫn Kiến bên cục Tài chính, tôi cảnh cáo các anh, không được động đến chủ nhân nơi đó, cứ ngoan ngoãn chờ ở đó cho tôi. Đợi lãnh đạo các anh đến xử lý.
Lúc này, tên giám đốc kia cũng ở bên dưới gọi điện thoại. Sau khi thì thầm một lúc, cười âm trầm cúp máy, rồi quay lại nhìn Dương Phàm đầy khiêu khích. Mẫn Kiến hỏi rõ địa chỉ của Dương Phàm rồi cúp điện thoại.
Đợi không đến mười phút sau, dưới lầu có mấy cảnh sát đi tới, một người dẫn đầu lớn tiếng quát:
- Sao lại thế này? Sao lại thế này? Lão Tiền, sao lão bị người đánh như cái đầu heo thế này.
Lão Tiền giám đốc khu vật tư nông nghiệp lúc này tinh thần tỉnh táo, chỉ vào Dương Phàm đang đứng ở cửa trên lầu nói:
- Chính là hắn, chính là hắn đánh tôi. Đồn trưởng Hầu, nể mặt mũi anh rể tôi, anh cần giải quyết thay tôi đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Đồn trưởng Hầu cười ha hả nói:
- Không….
Nụ cười trên mặt Hầu Thiếu Cường liền tắt lịm khi nhìn thấy rõ Dương Phàm đang đứng ở cửa. Dụi dụi mắt, sau khi xác định mình không nhìn lầm, Hầu Thiếu Cường giáng cho tên giám đốc Tiến một cái bạt tai nảy lửa.
Bốp. Một tiếng rõ kêu, giám đốc Tiền bị tát quay nửa vòng. Người loạng choạng không đứng vững, té phịch xuống sàn.
- Đồn trưởng Hầu, tại sao anh đánh tôi?
Giám đốc Tiền bị đánh mà ù ù cạc cạc, nghẹn ngào hỏi. Hầu Thiếu Cường làm sao có thời giờ giải thích cho hắn, chạy vội lên lầu, tách hai tên cảnh sát ra, cười cung kính với Dương Phàm hỏi:
- Bí thư Dương, ngài quay về khi nào vậy? Tôi nghe nói ngài đang ở Bắc Kinh mà.
Dương Phàm cười cười hỏi:
- Khu vực này là anh quản đúng không? Có chút thời gian mà anh thăng cấp rồi.
Hầu Thiếu Cương vội vàng cười nói:
- Tôi chỉ là mò mẫm, lăn lộn thôi, hiện đang làm đồn phó cục trưởng phân cục công an Nam Thành, chỉ là một chân chạy. So với ngài, tôi cũng không là gì cả.
Nói xong Hầu Thiếu Cương liếc nhìn giám đốc Tiền. Mặt ngượng ngịu cười giải thích:
- Anh rể của giám đốc Tiền là phó cục trưởng Ngô bên cục Đất đai, ngài xem, chuyện này, có thể nhẹ tay được không?
Dương Phàm cũng không có ý truy đuổi đến cùng, một tên giám đốc Tiền nhỏ nhoi như vậy, Dương Phàm không có tâm tư so đo với hắn. Nhân tiện cho Hầu Thiếu Cường chút mặt mũi, Dương Phàm cũng vui lòng làm.
- Nể mặt anh, bỏ đi.
Dương Phàm cười nói, trong lòng Hầu Thiếu Cường cũng rất rõ, không phải người ta nể mặt mình mà là nể mặt ông bố Hầu Đại Dũng của hắn.
- Cảm ơn. Cảm ơn.
Lúc Hầu Thiếu Cường còn đang cảm ơn, dưới lầu vang lên một giọng nói uy nghiêm:
- Thằng ranh Hầu Thiếu Cường này, lại gây phiền toái cho ông hả?
Liền đó, Hầu Đại Dũng đi phía trước, Mẫn Kiến ở phía sau, hai người một trước một sau bước nhanh lên lầu.
Dương Phàm lúc này cười bước ra ngoài, đứng ở hành lang khách khí bắt tay hai người, cười nói:
- Xấu hổ quá, vừa mới trở lại Uyển Lăng liền quấy nhiễu hai vị lãnh đạo.
Hầu Đại Dũng vừa thấy không ngờ là Dương Phàm. Nhìn thấy tình cảnh dường như không xấu lắm, trong lòng liền yên tâm, sau khi hài lòng liếc nhìn thằng con một cái liền tiến lên phía trước bắt tay Dương Phàm.
- Ô kìa, sao lại là bí thư Dương. Đã lâu không gặp.
Nói xong Hầu Đại Dũng quay lại oán trách Mẫn Kiến:
- Cục trưởng Mẫn, đây là anh không đúng rồi, trong điện thoại cũng không nói rõ ràng.
Hệ thống chính trị và pháp luật đều ăn cơm tài chính, Mẫn Kiến tất nhiên là mặt mũi đủ lớn. Đối mặt với lời oán trách của Hầu Đại Dũng, Mẫn Kiến cười tủm tỉm tiến lên nói:
- Dương Phàm vừa trở về cũng không báo tin cho tôi, tất nhiên là muốn xuất hiện khiêm tốn một chút. Cho nên tôi mới chưa nói, miễn sau này cậu ta lại oán trách tôi.
Dương Phàm cười cười nói với hai người:
- Tôi vừa trở về, cũng không có gì cả, đi ra ngoài tìm một chỗ nói chuyện đi.
Hai người gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Hầu Đại Dũng quay đầu lại nói với đứa con:
- Cái con thỏ chết kia, xử lý chuyện ở đây cho tốt rồi gọi điện cho tao.
Dương Phàm dặn dò Hầu Vệ Đông và Trần Thái Trung một tiếng, rồi xuống lầu cùng hai người Mẫn, Hầu.
Ba người tìm đến một vườn trà, sau khi đi vào liền ngồi xuống, sau một lúc khách sao lại từ từ xoay quanh chủ đề Dương Phàm trở về.
- Dương Phàm, cậu không ở Bắc Kinh sao? Sao lại chạy về đây? Lúc này quay về là đi dạo hay là đảm nhiệm chức vụ gì?
Quan hệ giữa Mẫn Kiến và Dương Phàm khá tốt, tất nhiên là hắn hỏi.
Dương Phàm cười cười nói:
- Anh đoán xem.
Mẫn Kiến trợn mắt nói:
- Không nên chơi như thế, chẳng thẳng thắn chút nào. Đàn bà mới bắt người khác đoán chứ.
Ba người cùng nhau cười ha ha, Dương Phàm ngưng cười mới nói:
- Quay về nhậm chức.
Mẫn Kiến và Hầu Đại Dũng quay sang nhìn nhau, cùng cười ra vẻ hiểu ý, Mẫn Kiến cười nói:
- Trên thị còn thiếu một phó thị trưởng thường trực phụ trách kinh tế, nghe nói là từ trên tỉnh phái xuống, chắc đúng là cậu rồi.
Dương Phàm cười gật gật đầu, Hầu Đại Dũng thấy vậy mỉm cười nói:
- Phó thị trưởng thường trực, nếu nhìn vào những thành tích mà bí thư Dương làm ra, cũng chưa xứng lắm.
Hầu Đại Dũng hiện giờ đang làm bí thư đảng ủy kiêm cục trưởng Công an Uyển Lăng. Nếu xếp hạng theo thường ủy thì còn trên cả Dương Phàm. Dương Phàm làm phó thị trưởng thường trực, nếu trong chính quyền thì đứng thứ hai, còn ở bên thị ủy thì không cao lắm. Tuy nhiên, nếu nhìn theo quyền lợi hành chính thì chức của Dương Phàm cũng không nhỏ.
Dương Phàm cười khiêm tốn nói:
- Anh cảm thấy tôi đảm nhiệm chức vụ thì thích hợp hơn?
Hầu Đại Dũng ngây ra một lúc, nhất thời không biết nói gì cho đúng. Mẫn Kiến cười nói chuyện tiếp:
- Tôi thấy anh đảm nhiệm phó bí thư thị ủy chắc là mới phù hợp.
Dương Phàm thật sự là không nghĩ tới, ngày đầu tiên quay về lại liên tiếp phát sinh sự việc, có phần cảm khái nói:
- Nói ra không sợ hai người chê cười, lần này tôi bị bí thư tỉnh ủy Hác tóm, tôi đang ở Viện Khoa học xã hội Bắc Kinh khá thoải mái, lại vẫn còn được cầm tiền lương chức vụ ở Hiệp hội giám sát chứng khoán. Trở về Uyển Lăng đảm nhiệm chức vụ này, không nói tới lao tâm lao lực, tiền lương cũng ít đi.
Dương Phàm nói lời này cũng không hề có ý khoe khoang, mà là ám chỉ hai người này. Tôi trở về Uyển Lăng, là có chuyện cần làm. Đừng tưởng rằng trên thường ủy chức của tôi không cao, thì người khác có thể dễ dàng bắt chẹt.
Bắc Kinh là nơi nào chứ? Không ngờ còn có người có thể kiêm hai chức vụ trong ngành thuộc chính phủ, ăn tiền lương cả hai bên. Đây có thể coi như là chuyện kỳ quái, nhưng chuyện lạ như vậy lại đã xảy ra, Hầu Đại Dũng không khỏi đắc ý thầm, trong lòng tự nhủ may mà thằng ranh con nhà mình không có lỗ mãng.
Hai người đều cùng đồng thời liên tưởng, bí thư Hác đưa về đảm nhiệm phó thị trưởng thường trực phụ trách kinh tế, trong chuyện này có phải tính địa phương hay không? Hiện giờ Uyển Lăng nằm trong tay hai người. Một người là tay chân của Lý Thụ Đường lúc trước ở Đức Quang, một người vốn luôn được chủ tịch tỉnh Hà Thiếu Hoa ưu ái. Bí thư Hác từ xa ném một người có bối cảnh hùng mạnh như Dương Phàm vào, là muốn khuấy vũng nước đục, hay là cắm một cây đinh vào?
Hai người kia cứ suy nghĩ không ngừng, Dương Phàm cũng không nói gì thêm, để mặc bọn họ miên man suy nghĩ. Quay về Uyển Lăng công tác, từ quan điểm của Trần gia suy xét, lợi ích có vài điểm. Thứ nhất Dương Phàm là người Uyển Lăng, quen thuộc tình hình địa phương. Thứ hai, Dương Phàm công tác ở Vĩ Huyền trong một thời gian, đồng thời đã tạo ra khá nhiều thành tích, có ấn tượng khá tốt ở trên tỉnh. Thứ ba, thế lực sau lưng Hác Nam, ông cụ Trần gia cũng đều tỏ vẻ phối hợp, phái người nối nghiệp đời thứ ba tới làm cấp dưới Hác Nam, đây là thể hiện thái độ. Thứ tư, Uyển Lăng là vùng đất trung tâm của khu tam giác Trường Giang. Dương Phàm nếu muốn làm ra chiến tích ở Uyển Lăng. Lợi dụng nguồn tài nguyên xung quanh cũng tương đối tiện lợi. Thứ năm, cục diện chính trị tỉnh Giang Nam vẫn tương đối tế nhị. Ở địa phương này, Dương Phàm công tác, học tập thì trưởng thành rất nhanh.
Quả thật, cuối cùng thì vẫn phải xem ngộ tính của bản thân được bao nhiêu. Tỉnh Giang Nam, dù sao cũng không phải là địa bàn của Trần gia. Thả người ở đây, ý tứ tôi luyện rất rõ ràng.
Sau khi ba người hàn huyên được một lúc, Hầu Thiếu Cường gọi điện thoại tới, báo cáo rõ ràng toàn bộ sự việc. Cái tên giám đốc khu vật tư nông nghiệp Tiền kia, ỷ vào bối cảnh của anh rể, bình thường đối nhân xử thế có phần hơi kiêu ngạo. Khi vị trí đỗ xe của Dương Phàm trống, hắn tiện thể chiếm còn chưa tính. Hôm nay nhìn thấy một chiếc xe biển ngoại tỉnh đỗ ở vị trí đó, lại là một chiếc BMW, trong lòng giám đốc Tiền có ý ghen tị. Vì thế, muốn mượn cơ hội sinh sự, ức hiếp người ngoại tỉnh một chút. Chỉ có điều không ngờ lại đụng phải một cây đinh lớn, ngoài việc bị bể đầu chảy máu lại còn mặt mũi bầm dập.
Sau khi làm rõ chân tướng sự tình, giám đốc Tiền cũng không dám làm ầm ĩ, thậm chí ngay cả ông anh rể cũng không dám nói lời nào. Người ta chỉ tùy tiện gọi điện một cái, ngay cả Cục trưởng cục Tài chính và bí thư Đảng ủy cục Công an đều điều đến, có đổi thành ông anh rể mình cũng không làm được điều này. Vậy nên tốt nhất đừng rước phiền toái cho anh rể.
Hầu Thiếu Cường coi như phúc hậu, ngay cả tiền bồi thường cánh cửa cũng không tính. Giám đốc Tiền chủ động gây chuyện chịu thiệt thòi, cũng chỉ đành nuốt cái răng gẫy vào trong bụng, ai bảo hắn muốn ức hiếp người bên ngoài chứ? Cái này gọi là tự mình gây nghiệp chướng.
Bên này Dương Phàm sau một lúc nói chuyện, nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm, vì thế hẹn giờ ngày mai ăn cơm, tỏ ý có việc muốn tránh người. Mẫn Kiến và Hầu Đại Dũng cũng hiểu được, Dương Phàm vừa trở về, nhất định có không ít việc riêng cần xử lý, cho nên cũng không nói gì cả.
Dương Phàm rời khỏi vườn trà, không hề sốt ruột quay về nơi ở mà lái xe đi tới Nhất Trung. Hình như năm nay Tiểu Nguyệt phải thi tốt nghiệp trung học. Từ sau khi Dương Phàm nhận người em này, cũng chưa quan tâm đầy đủ tới cuộc sống của cô em này. Nhân dịp cơ hội này, Dương Phàm định bồi thường Tiểu Nguyệt mấy ngày thật tốt, để cô bé cảm nhận được sự ấm áp của người nhà, cũng không uổng những năm gần đây, cô em này tận tâm tận lực dọn dẹp phòng ở của Dương Phàm.
Còn chưa đến giờ tan trường, đứng ở ngay cổng trường, nhìn thấy mấy cửa hàng bán rong, có người thì buồn ngủ, có người thì quay sang nói chuyện phiếm với nhau, có người thì vội vàng làm đồ. Thời gian như trở về thời kỳ thiếu niên ngây ngô, Dương Phàm cảm thấy trước mắt sáng ngời. Giống như Dương Phàm hồi còn trẻ cầm cặp sách đứng trước cổng trường rồi bước nhanh vào trong.
Loại ký ức này, có đôi khi tàn khốc vô cùng. Dương Phàm lúc này đang ở giữa dòng nước xoáy ký ức, cảm nhận được nỗi đau xót li ti, không ngừng ăn mòn thế giới nội tâm.
Hiện thực xã hội nếu muốn thay đổi một người thật sự là rất dễ dàng. Dương Phàm năm xưa cũng có lý tưởng, bây giờ xem ra tất cả lý tưởng đã tan biến theo thời gian, chỉ còn lại lương tri tối thiểu để làm người; một loại ý thức trách nhiệm; còn có một tư tưởng không ngừng tiến về phía trước.
Tiếng chuông tan học vang lên, các học sinh nối đuôi nhau ra ngoài.
Chiếc BMW màu trắng đỗ ngay cổng trưởng có vẻ nổi bật vô cùng, Dương Phàm mặc bộ đồ đen đứng hút thuốc bên cạnh xe, quần áo hàng hiệu cắt hết sức vừa vặn, càng làm tôn thêm hình ảnh một thanh niên anh tuấn thành thục, thu hút khá nhiều ánh mắt thăm dò và hâm mộ của đám trẻ.
Rất nhiền nữ sinh tự nhiên sẽ suy nghĩ, là anh của ai vậy? Hoặc là bạn trai của ai? Tóm lại có thể dính dáng tới một thanh niên như vậy nhất định là một việc làm cho người ta khoái trá.
Tiểu Nguyệt hôm nay đi đường không hề cúi đầu, con gái mười tám tuổi thay đổi, Tiểu Nguyệt càng lớn càng xinh đẹp. Thân thể gầy gò ốm yếu ngày nào, giờ đã là một thiếu nữ trưởng thành với dáng người cao thon, sắc mặt phớt hồng. Thật sự nếu muốn bới tìm một chút khuyết điểm thì đó là làn da hơi vàng vọt.
Sáng sớm Dương Phàm thức dậy cũng không quấy rầy Chúc Vũ Hàm, đêm qua Dương Phàm có nói cho Chúc Vũ Hàm một việc, Hác Nam là một người ham thích thư họa từ lâu lắm rồi…Người bình thường cũng đều biết trình độ vẽ tranh thủy mặc của Hác Nam cũng không tồi, thế nhưng Trần Chính Thuận lấy tư cách đã từng làm đồng sự kiêm đối thủ của Hác Nam nói cho Dương Phàm hay, tranh chữ của Hác Nam rốt đẹp. Hác Nam rất ưa thích thư pháp, thậm chí hơn cả vẽ tranh. Ngoài ra Hác Nam còn có một sở thích, đó là ấn thạch (con dấu bằng đá).
Trước đây Trần Chính Thuận đua tranh cùng với Hác Nam bị lâm vào thế hạ phong, cuối cùng Hác Nam được làm chủ nhiệm, Trần Chính Thuận điều xuống phó chủ nhiệm, từ đó có thể thấy được năng lực và bối cảnh của người này.
Chúc Vũ Hàm thức dậy liền vội vàng gọi mấy cuộc điện thoại, cuối cùng liên hệ với một người bạn, nói là chỗ của hắn có sưu tầm được một khối Đá Điền Hoàng ( loại đá quí màu vàng). Ngồi trên xe của Chúc Vũ Hàm đi vào Đại học Giang Nam, sau khi tới trước building liền dừng xe lại, Chúc Vũ Hàm mới giới thiệu với Dương Phàm:
- Vị lão tiên sinh mà chúng ta tìm đến có quan hệ tốt với bố chị. Loại đá Điền Hoàng này chỉ có vùng núi Phúc Kiến sản xuất, bây giờ hiếm thấy vô cùng, trước đây có ý kiến cho rằng một hai lạng Điền Hoàng tương đương với một hai lạng vàng, bây giờ một hai lạng Điền Hoàng có thể ngang bằng một cân vàng.
Chúc Vũ Hàm vừa nói như vậy, Dương Phàm có phần hơi do dự, về phương diện này Dương Phàm không có nghiên cứu được nhiều, mục đích ban đầu đơn giản là tìm đồ dựa theo sở thích, tặng cho Hác Nam khối ấn thạch. Không ngờ Chúc Vũ Hàm lại ra mặt tìm một loại bảo vật hiếm thấy như thế này.
- Nếu là như thế, vậy thì không cần tặng lễ vật như vậy, quý trọng quá.
Không phải Dương Phàm tiếc tiền, mà là không hy vọng Hác Nam có ý kiến với mình.
Chúc Vũ Hàm cười cười thản nhiên nói:
- Chị biết em lo lắng điều gì, tuy nhiên sở thích của một người, thấy được thứ tốt thì luôn muốn nó làm của riêng. Hác Nam cũng là một người bình thường, chỉ cần em chú ý ngôn từ một chút, chị nghĩ lão sẽ không từ chối lễ vật này.
Dương Phàm vẫn còn hơi do dự, cuối cùng cũng gật gật đầu miễn cưỡng:
- Vậy thử đi xem xem.
Chúc Vũ Hàm dẫn Dương Phàm lên lầu, sau khi gõ cửa, một lão già tóc bạc ló đầu ra, thấy Chúc Vũ Hàm liền vô cùng vui vẻ:
- Tiểu Vũ vào đây, hôm qua chú còn nhận được trà do bố cháu sai người mang tới.
Chúc Vũ Hàm rất cung kính nói với lão:
- Từ bá. Thật sự xấu hổ quá, khiến bác phải bỏ những thứ yêu thích đầy oan ức.
Từ lão để hai người vào nhà, không quan tâm lắm, vung tay nói:
- Chưa nói tới bỏ những thứ yêu thích không thể bỏ, bác cũng không nghiên cứu sâu về kim thạch ấn, chẳng qua năm trước ở Phúc Kiến, may mắn nhận được một khối Đá Điền Hoàng. Thế là tiện tay đặt vào trong tủ quần áo. Hôm qua nếu cháu không gọi điện hỏi về đá Điền Hoàng, bác còn thiếu chút nữa quên mất thứ đồ bácta cất giấu này.
Từ lão nói xong liền mở một cái ngăn kéo trong phòng khách, lấy ra một cái hộp đưa cho Chúc Vũ Hàm nói:
- Đây là đá Điền Hoàng mà bác đã cất giữ, chưa tính là lớn, ước chừng nửa cân thì phải.
Chúc Vũ Hàm sau khi nhận cái hộp cười nói:
- Dựa theo giá thị trường cháu sẽ gửi cho bác cân vàng.
Từ lão nghe thế không nhịn được cười ha ha nói:
- Chuyện tiền nong thì không bàn đến nữa. Cháu có cho ta cũng không cần. Hơn nữa mấy năm nay bố cháu không ngừng đem trà tới khiến cho cái miệng của lão già này thành kén chọn rồi. Các loại trà khác uống không hơn được. Bây giờ bố cháu thăng chức rồi. Số trà ông ấy cho từ năm trước cũng còn có một chút làm cho trong lòng ta rất khó chịu. Về sau đành phải mặt dày gọi điện cho bố cháu. Lúc này ông ấy mới cho người mang tới kg trà mới năm nay.
Chúc Vũ Hàm vừa nghe được lời này liền vui vẻ. Sau khi đưa hộp cho Dương Phàm. Cười tươi kéo tay Từ lão nói:
- Từ bá. Có người bạn của cháu ở đây. Vấn đề uống trà của bác từ sau này xem như được giải quyết.
Từ lão ngây người ra một lúc. Thấy Dương Phàm cũng chỉ là một chàng thanh niên trẻ. Lúc đầu còn tưởng rằng Dương Phàm là tài xế của Chúc Vũ Hàm. Giờ nghe nói là bạn bè lại có thể giải quyết vấn đề uống trà. Không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Thử nói rõ xem nào?
Chúc Vũ Hàm cười giải thích:
- Trà mà bác uống là loại trà xanh đặc biệt của Vĩ Huyền. Cũng chính là nhờ tay người bạn này của cháu. Ba năm trước đây, cậu ấy là bí thư huyện ủy Vĩ Huyền. Khu công nghiệp và mô hình nông lâm nghiệp kiểu mới của Vĩ Huyền đều là một tay cậu ấy làm đó.
Từ lão nghe vậy lập tức tiến lên bắt tay Dương Phàm cười nói:
- Thật có lỗi quá. Già cả, mắt mờ rồi nên không nhìn vị này là một thanh niên xuất sắc.
Chúc Vũ Hàm lúc này mới cười giới thiệu:
- Từ bá là phó hiệu trưởng đại học Giang Nam, là chuyên gia kinh tế học. Còn đây chính là Dương Phàm học trò cuối cùng của tiền bối Chu Minh Đạo bên viện Khoa học xã hội Bắc Kinh, tính ra phải gọi bác là sư thúc.
- Không dám không dám. Chu huynh là ngôi sao Bắc Đẩu. Bác không dám đánh đồng. Chàng trai này nếu là học trò của Chu huynh, có khả năng làm ra thành tích như vậy ở Vĩ Huyền thì là hợp tình hợp lý.
Chúc Vũ Hàm nói cười như hoa, lay cánh tay của Từ lão nói:
- Làm sao lại không thể được? Bác đã từng du học châu u, cùng thời với giáo sư Chu, lại đều là những học giả nổi tiếng về lĩnh vực kinh tế, cháu thấy rất là tương xứng.
Dương Phàm thuận theo ý của Chúc Vũ Hàm tiến lên cúi đầu cung kính nói:
- Từ thúc.
Từ lão cảm khái nói:
- Mười năm biến động, có mấy ai làm kinh tế được chết già đâu. Mã lão vung tay hô đề xướng kế hoạch hóa gia đình thì phải đón nhận chôn sống. Năm xưa bác sống tạm ở Phúc Kiến, Chu huynh ở ẩn Hoài Nam. Cuối cùng may mắn còn sống sót thời loạn thế.
Nói đến chuyện cũ, Từ lão có vẻ nói hơi dông dài. Chúc Vũ Hàm cười lay Từ lão một cái nói:
- Từ bá, bác muốn lên lớp sao.
Từ lão vỗ trán, cười nói:
- Đúng đúng, buổi sáng bác còn hai tiết dạy.
Hai người cáo từ xuống lầu, sau khi lên xe Chúc Vũ Hàm lái, quay sang cười nói với Dương Phàm:
- Từ bá đã gần mà vẫn không chịu rời khỏi ngành giáo dục, hiện giờ còn có mấy thạc sĩ đang theo học, mỗi ngày còn lên dạy tiết.
Đề cập tới việc này, Dương Phàm không nhịn được cảm xúc, tinh thần mà thế hệ trước cống hiến giờ đã không còn nữa. Lớp thanh niên mới càng mạnh mẽ hơn, quả thật không thể coi như là một bước lùi được, chỉ có thể nói là theo tiến bộ thời đại, chắc chắn kết quả sẽ xuất hiện.
Lúc này, Dương Phàm mới mở cái hộp ra, bên trong là một tấm vải đỏ bọc một tảng đá, vén tấm vải đỏ lên nhìn. Bên trong là một viên đá cuội màu vàng, bề ngoài nhẵn bóng, cầm trong tay có cảm giác ấm áp. Dưới ánh nắng mặt trời, cả viên đá trở nên trong suốt, trông như là một giọt mật đông đặc, vô cùng bóng loáng.
Dương Phàm không hiểu vật này, nhưng bằng cảm giác cũng biết hòn đá này không đơn giản, nếu không một người tinh thông như Từ lão sao có thể cất giữ như thế.
- Hòn đá này, em thấy Từ lão cố ý tặng không cho chị đấy chứ?
Dương Phàm đột nhiên cười hỏi một câu. Chúc Vũ Hàm thản nhiên cười nói:
- Từ lão cả đời long đong lận đận, chỉ có một người con gái thì sang học bên đại học Stanford của Mỹ. Sau khi tốt nghiệp chưa từng trở về, điều này khiến cho Từ lão tiếc nuối, thậm chí có đôi khi còn cảm thấy áy náy. Bố chị bởi vì vẫn thường hay xin Từ lão chỉ bảo về vấn đề kinh tế, cho nên Từ lão cũng là khách quen của nhà chị. Do thường xuyên qua lại nên Từ lão đối đãi với chị như là con gái.
Dương Phàm cảm thán nói:
- Thế hệ trước du học nước ngoài đều mang theo tinh thần cứu quốc mãnh liệt. Sau khi học thành về nước mặc dù đã trải qua đủ loại đau khổ bất bình, cũng không oán không hối…Cái cảm xúc nồng nhiệt khi trên vai gánh vác sứ mệnh dân tộc của bọn họ giờ đây đã trở thành hờ hững, thậm chí không còn tồn tại.
Nói một hồi Dương Phàm thấy nhức đầu:
- Không nói việc này nữa, lạc đề rồi.
Trước khi tan giờ làm việc buổi sáng, Dương Phàm và Chúc Vũ Hàm vào một quán cafe gần trụ sở Tỉnh ủy, chờ đến khi Lý Tường gọi điện thoại đến, ngoài ý muốn chính là Lý Tường bảo Dương Phàm trực tiếp đến chỗ Hác Nam. Hác Nam muốn nói chuyện với Dương Phàm ở nhà.
Chúc Vũ Hàm lái xe đưa Dương Phàm đến dưới lầu, cười nói:
- Chị sẽ không lên đâu, chờ ở ngoài này thôi.
Dương Phàm tới sớm. Lên lầu dựa theo lời dặn của Lý Tường tìm được nhà của Hác Nam, sau khi ấn chuông một cái, một cô gái nhỏ tuổi bộ dạng giúp việc ra mở cửa.
Trông Dương Phàm rất ưa nhìn, nhưng cô giúp việc vẫn rất cảnh giác, cầm dao lên, nhìn Dương Phàm đề phòng hỏi:
- Anh là ai?
Dương Phàm không nhịn được mỉm cười nói:
- Tôi là Dương Phàm, là thư ký Lý gọi điện bảo tôi tới.
Cô giúp việc lúc này mới cười ngượng ngùng nói:
- Vậy anh vào đây chờ đi.
Dương Phàm đi vào, đổi đôi dép lê, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách. Ngắm nhìn xung quanh, trong nhà Hác Nam trang trí rất đơn giản, trong phòng chỉ lắp đặt một ít thiết bị thông thường. Trên mặt tường vẫn còn một chút nước sơn, sàn nhà thì bằng gỗ. Trong phòng khách thì chỉ có một bộ sô pha và một bàn để ti vi, có phần hơi trống trải.
Cánh cửa vang lên tiếng động, cô giúp việc đi tới mở cửa, Dương Phàm đứng lên. Một người phụ nữ trung niên từ bên ngoài bước vào, sau khi thấy Dương Phàm liền cười hỏi người giúp việc:
- Trong nhà có khách, sao cháu không gọi điện báo một tiếng.
Cô bé giúp việc giải thích có phần oan ức:
- Người đó đột nhiên tới, nói là thư ký Lý điện thoại báo tin.
Người phụ nữ trung niên gật gật đầu cười cười, tỏ ý chấp nhận lời giải thích. Nói với cô bé giúp việc:
- Được rồi.
Người phụ nữ trung niên rõ ràng không hoài nghi Dương Phàm nói chuyện lừa gạt mở cửa, ở tỉnh Giang Nam này hẳn là không có người nào gan to tới mức đến nhà bí thư Tỉnh ủy lừa mở cửa, lại còn thành thật ngồi chờ ở phòng khách nữa.
Dương Phàm đeo một túi máy tính, quần áo bình thường màu xám, nhìn thế nào cũng không giống người trên quan trường, mà ngược lại trông giống cách ăn mặc của dân trí thức mới tốt nghiệp đại học không bao lâu.
- Chào cô.
Dương Phàm cung kính chào, người phụ nữ trung niên sau khi đánh giá một phen, vẫn không nhìn ra thân phận của Dương Phàm liền cười cười nói:
- Ngồi đi.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Người phụ nữ trung niên vội vàng ra mở cửa. Dương Phàm đoán là Hác Nam đã trở về. Bước tới bên cạnh cửa, mỉm cười đứng chờ.
Quả nhiên là Hác Nam tiến vào. Tiện tay đưa cặp cho vợ liền cười nói với Dương Phàm:
- Đồng chí Dương Phàm đến rồi à?
Người phụ nữ trung niên lúc này mới cười nói:
- Đây là Dương Phàm mà nửa năm ông luôn nhắc tới sao? Có phải hơi trẻ tuổi quá không?
Hác Nam cười cười nói:
- Anh hùng xuất thiếu niên mà.
- Bí thư Hác.
Dương Phàm cười chào một tiếng, Hác Nam liên tục gật đầu đi vào bên trong, sau ngồi xuống cười nói:
- Ngồi xuống ngồi xuống, đừng đứng.
Dương Phàm nghe lời ngồi xuống, lấy từ trong cặp một cái hộp bằng phẳng đặt lên trên bàn trà nói:
- Lần đầu đến nhà, cũng không biết mang gì cho tốt. Có một vị tiền bối ở Bắc Kinh có nhắc tới sở thích của ngài, nhân tiện còn đưa cho tôi vật này, bảo tôi đem làm quà gặp mặt tặng cho ngài. Vị đó còn nói, ngài nhất định sẽ thích.
Lý do này Dương Phàm đã dày công chuẩn bị, theo ông nội rút lui vào tuyến sau, thế lực Trần gia dần dần ngầm hướng về thế lực sau lưng Hác Nam. Trước khi đi, Trần Chính Hòa, Trần Chính Thuận cũng đã từng phân tích qua tình hình tỉnh Giang Nam cho Dương Phàm. Đừng nhìn trước đây Trần Chính Thuận và Hác Nam là đối thủ, nhưng trong lĩnh vực chính trị, không có đối thủ vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Hác Nam vừa nghe Dương Phàm nói như vậy, lập tức thấy hứng thú. Cầm lấy hộp kia còn cười nói:
- Là vị cố nhân nào có thể hiểu rõ tôi như thế?
Nguồn gốc Dương Phàm thì Hác Nam có biết ít nhiều, nhưng mà biết cũng không chi tiết. Hác Nam có nghe nói Dương Phàm có quan hệ với Trần gia, thế nhưng không rõ Dương Phàm có địa vị gì ở Trần gia.
Sau khi mở cái hộp ra, kéo tấm vải đỏ lên, khi Hác Nam nhìn thấy Đá Điền Hoàng ánh mắt chợt lóe lên, lập tức nâng Đá Điền Hoàng bằng hai tay. Sau một lúc ngắm nghía cẩn thận, khẽ nói:
- Đồ tốt, là loại đá Điền Hoàng cao cấp.
Dương Phàm ở bên cạnh có vẻ rất bình tĩnh, kiên nhẫn chờ Hác Nam giám định và thưởng thức. Cuối cùng, Hác Nam cẩn thận đặt Đá Điền Hoàng vào trong hộp, đậy nắp hộp lại. Có vẻ tiếc nuối khẽ đẩy về trước mặt Dương Phàm nói:
- Lễ vật này tôi không thể nhận, quá quý giá.
Dương Phàm nhìn Hác Nam bình tĩnh nói:
- Ngài không muốn biết vị tiền bối cho tôi cái hộp này là ai sao?
Hác Nam cười cười nói:
- Cậu nói đi.
Dương Phàm lại đẩy cái hộp về trước mặt Hác Nam nói:
- Phó chủ nhiệm Trần của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển.
Ánh mắt Hác Nam đột nhiên co rúm lại, mắt híp ra vẻ rất nghiêm túc, cẩn thận đánh giá lại cái hộp này, một lúc sau mới bật cười từ từ cầm lấy cái hộp.
- Nếu là hắn đưa cho cậu, vậy thì tôi sẽ không khách khí. Chỉ có điều, Trần huynh vì sao nhờ cậu chuyển cái vật này?
Dương Phàm biết màn tặng lễ vật đã xong, lúc này mới cười nói:
- Tôi gọi phó chủ nhiệm Trần là bác.
Vẻ mặt Hác Nam lúc này mới thoải mái. Xoay người chuyển cái hộp cho vợ, sau khi căn dặn năm lần bảy lượt, quay đầu lại cười nói với Dương Phàm:
- Có chút sở thích, không ngờ lại làm cho người ta lo lắng, thật là xấu hổ.
Dương Phàm cười nói:
- Đời người ngắn ngủi, có ai mà không ham? Nghỉ ngơi sau khi làm việc mệt nhọc cần có cái gì đó để thưởng thức, dù sao đó cũng chỉ là một loại gửi gắm tinh thần mà thôi.
Câu nói này dẫn tới sự đồng cảm của Hác Nam, trên mặt Hác Nam lộ ra nụ cười thấu hiểu, nói:
- Đúng vậy, lời này chí lý. Ha ha, lạc đề rồi, lạc đề rồi, chúng ta trở lại chuyện chính đi.
Nói xong câu này, nụ cười trên mặt Hác Nam liền biến mất, trở nên nghiêm túc hẳn.
Dương Phàm cũng thu hồi nụ cười, ngồi nghiêm chỉnh, đợi Hác Nam nói tiếp.
- Lần này muốn đồng chí tới đây, nói thật cũng có áp lực nhất định. Tình hình kinh tế Uyển Lăng mấy năm gần đây thì ngoại trừ Vĩ Huyền ra, các huyện khác cũng không lạc quan gì cả. Để đồng chí từ Bắc Kinh trở về đây, trong lòng không có oán thán gì chứ?
Dương Phàm bình tĩnh trả lời:
- Tôi là một đảng viên, luôn luôn tuân theo sự sắp xếp của tổ chức.
Ánh mắt bình thản của Hác Nam đột nhiên trở nên sắc bén, nhìn lướt qua Dương Phàm, thờ ơ hỏi:
- Là tự trong lòng nói sao?
Dương Phàm vẫn rất bình tĩnh. Hơi hơi cười nói:
- Là từ đáy lòng, hơn nữa, Uyển Lăng là cố hương của tôi. Có thể trở về công tác, một là có khoái cảm áo gầm về quê, hai là có cơ hội đền đáp quê nhà. Có cả hai điều đó, cớ sao mà không làm?
Nghe được câu cuối cùng, vẻ nghiêm túc trên mặt Hác Nam không còn nữa, cười nói:
- Cứ xem như lời này là nói thật đi, tuy nhiên tôi vẫn phải nhắc nhở đồng chí. Sau khi trở về mà không làm ra được thành tích nào thì tôi không thể chấp nhận được. Đừng có để tư tưởng lẫn lộn sang ảo tưởng nhé.
Dương Phàm cười nói:
- Điều này ngài cứ yên tâm đi. Con người tôi không có gì tốt, chỉ có mỗi lá gan lớn. Dám nghĩ dám làm. Làm sự nghiệp khó tránh khỏi phạm sai lầm, nhưng không phải bởi vì thế mà không làm, cùng lắm thì mất cái mũ ô sa.
Những lời này Dương Phàm nói đầy khí phách, Hác Nam nghe vậy đôi mày không khỏi nhướng lên, ra vẻ tán thưởng.
Sau bữa cơm trưa ở nhà Hác Nam, Dương Phàm xin cáo từ. Buổi chiều sau khi trực tiếp đến phòng Tổ chức Tỉnh ủy trình diện, ý tứ của lãnh đạo là để Dương Phàm về nghỉ ngơi, hai ngày sau lên nhậm chức, Dương Phàm khéo léo nói xin miễn, tỏ vẻ không cần. Đồng thời Dương Phàm còn bày tỏ có chút việc riêng còn phải xử lý, cũng không muốn tiếp tục làm phiền lãnh đạo phòng Tổ chức Tỉnh ủy.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Phàm lái BMW chở Chúc Vũ Hàm xuống Vu Thành, sau đó chạy thẳng về Uyển Lăng. Lần này trở về, Dương Phàm không thông báo cho bất cứ ai ở Uyển Lăng. Chu Tử Dương có thể biết được Dương Phàm trở về, là bởi vì cha hắn là trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Xe đến Uyển Lăng đã là giờ cơm trưa. Dương Phàm tìm một chỗ tiện đỗ xe, đi vào trong ăn tạm một bát chống đói.
Xe chạy đến chỗ ở, Dương Phàm cho xe vào vị trí lúc trước, vừa mới đỗ xe, đằng sau đã vang lên một hồi còi, tiếp đó có người mắng:
- Thằng nào dám đỗ xe ở đây? Chiếm chỗ đỗ xe của ông à.
Dương Phàm cực kỳ ghét loại người ăn nói lỗ mãng. Quan sát cẩn thận vị trí đỗ xe, Dương Phàm thấy không có vấn đề gì, không thèm nhìn cái tên đang gọi đằng sau, định xoay người lên lầu.
Cái tên ở xe đằng sau tức giận, bước ra khỏi xe. Bước nhanh từ đằng sau tóm lấy bả vai của Dương Phàm, vung tay lên đấm, miệng thì mắng:
- Kéo con xecủa mày sang bên cạnh, có muốn chết cũng không chịu nhìn xem đây là đâu à.
Dương Phàm không ngờ hắn đuổi theo ra tay, quay đầu lại đã thấy nắm tay đến trước mặt mình, Dương Phàm né theo bản năng. Nắm tay lướt qua mặt mang theo chút gió. Lần này Dương Phàm sẽ không khách khí nữa, hắn dám động thủ trước.
Mấy chiêu đánh nhau ở trường học trước kia Dương Phàm còn chưa quên, xoay người một cái đá ngược mạnh về phía sau. Người nọ đau buốt ôm đũng quần nhảy loạn lên, kêu loạn ầm ĩ.
- Thằng ranh cứ chờ đó, tao tìm người tới xử mày.
Dương Phàm khinh thường cười cười:
- Giỏi, tôi ở phòng . Chút nữa quay lại đừng quên nhé.
Bộ dạng Dương Phàm không thèm quan tâm, không phải nói mình có thể đánh hết, mà là bởi vì ở phòng đối diện có Trần Thái Trung và Hầu Vệ Đông. Hai người này cho đến giờ vẫn còn độc thân cho nên ở cùng nhau. Hiện giờ việc buôn bán trà ở Uyển Lăng của Dương Phàm là do hai người này phụ trách xử lý. Mấy người đồng đội khác thì chia ra làm thủ hạ của Lưu Thiết.
Dương Phàm đi lên lầu, gõ cửa đối điện. Một lúc sau một cô gái đầu tóc bù xù mới từ bên trong bước ra, vừa đi vừa gãi đầu nói:
- Ai thế?
Dương Phàm nhìn mặt nhưng không nhận ra, không khỏi buồn bực hỏi:
- Trần Thái Trung và Hầu Vệ Đông đâu?
Cô gái trẻ tuổi trợn trừng mắt, không trả lời thẳng Dương Phàm mà giận dữ hỏi ngược lại Dương Phàm:
- Anh là ai?
Dương Phàm vừa thấy tư thế này, đoán nàng cũng không biết rõ. Giờ này mà con gái còn đang ngủ, có thể là do sinh hoạt về đêm, hoặc là loại phụ nữ hành nghề đặc biệt. Trong lòng Dương Phàm rất bất mãn, tuy nhiên Dương Phàm đã tập thành thói quen gặp chuyện không lộ cảm xúc trên mặt. Cho nên Dương Phàm cũng không nói gì, mà lập tức xoay người mở cánh cửa đối diện, lần này cô gái kia hơi luống cuống, lùi liên tục vào trong phòng.
Trong phòng được quét dọn rất sạch sẽ, chứng minh Tiểu Nguyệt thường xuyên tới nơi này. Đứng ở phòng khách nhìn quanh một vòng, rồi Dương Phàm ngồi xuống ghế salon châm một điếu thuốc, kiên nhẫn chờ đợi.
Mặc dù Dương Phàm không đóng cửa, cô gái ở phòng đối diện vẫn cẩn thận gõ cửa, chờ Dương Phàm nói một tiếng:
- Vào đi.
Cô gái này mới sở hãi bước vào, cung kính gọi Dương Phàm:
- Bí thư Dương, anh đã trở về rồi sao?
Vẻ mặt Dương Phàm lạnh lùng, cũng không kêu cô nàng ngồi xuống, chỉ thản nhiên hỏi:
- Thái Trung và Vệ Đông đâu? Đã báo cho bọn họ chưa?
Cô gái vội vàng cười lấy lòng:
- Tôi đã báo cho Thái Trung rồi. Tôi là vợ của Thái Trung. Hôm qua làm ở quầy cả đêm nên mới khiến anh chê cười.
Vừa nghe xong, Dương Phàm biết mình đã hiểu lầm. Mặt liền giãn ra, gật gật đầu cười nói:
- Ngồi xuống nói chuyện đi.
Cô gái lắc đầu mạnh mẽ nói:
- Không được, Thái Trung đã dặn tôi đi mua đồ ăn. Không được quấy rầy anh nghỉ ngơi.
Nói xong cô gái xoay người đi luôn, Dương Phàm ngả người thỏa mái dựa vào ghế salon, nằm không đầy hai phút, hai người bảo vệ xuất hiện ở cửa, đứng ở cửa quát ầm lên:
- Người ở bên trong đâu? Đi ra đây nào.
Dương Phàm đi ra, khó chịu nói:
- Khu vật tư nông nghiệp đào tạo các anh bảo vệ như thế nào hả? Không biết gõ cửa trước khi vào sao?
Dương Phàm cũng không biết khu vật tư nông nghiệp này đã thay đổi và do một công ty đến làm. Cho nên những bảo vệ này đều không nhận ra Dương Phàm, cũng không biết lai lịch của Dương Phàm, chỉ biết chủ căn hộ này là Dương Phàm mà thôi. Về phần vị trí đỗ xe kia, vốn là của Dương Phàm, nhưng do không đỗ xe trong thời gian dài nên đã bị người khác chiếm dụng, người chiếm dụng chính là giám đốc khu vật tư nông nghiệp mới.
Thấy Dương Phàm nói chuyện rất có khí thế, dáng vẻ kiêu căng của hai người bảo vệ thu lại một chút, lúc này cái tên lúc trước, cũng chính là giám đốc khu vật tư nông nghiệp lên tới, thấy song phương đứng giằng co ở cửa, gầm lên giận dữ:
- Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Đánh nó trước rồi nói sau, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm.
Lúc này Dương Phàm thấy vẻ mặt tươi cười của Hầu Vệ Đông đằng sau giám đốc, mỉm cười nói:
- Thật không? Mày có chịu trách nhiệm nổi không?
Giám đốc thấy hai tên bảo vệ vẫn không hề động thủ, lập tức gầm lên:
- Còn đứng đó tao sẽ xào mực bọn mày.
Dương Phàm đánh mắt với Hầu Vệ Đông đang sững sờ rồi lui vội về sau. Khi hai tên bảo vệ giơ gậy lên thì Dương Phàm đã đóng cửa lại.
Binh binh hai tiếng, sau khi trên cửa vang lên tiếng gậy đập là một lọat tiếng kêu á ối. Lúc Dương Phàm cười mở cửa ra thì Hầu Vệ Đông đang phủi tay cười hì hì nói:
- Lão đại, mấy cái loại này mà anh còn cần đóng cửa à.
Dương Phàm nhìn một chút, hai tên bảo vệ ôm tay ngồi dưới đất. Còn tên giám đốc kia thì thảm hơi một chút, trực tiếp bị đạp lăn tới cuối hành lang, đang ôm đầu kêu thảm thiết.
Lúc này Trần Thái Trung cũng xuất hiện, thấy cảnh tượng này hơi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Dương Phàm, cười khổ hỏi:
- Vừa mới có một tí đã kêu à?
Nằm trên mặt đất. Lúc này cả người tên giám đốc toàn bụi bặm hô to:
- Báo cảnh sát, báo cảnh sát bắt người.
Dương Phàm móc điện thoại ra, đi đến trước mặt tên giám đốc cười nói:
- Tao giúp mày báo cảnh sát, hay là tự mày làm?
Trần Thái Trung cười nói:
- Bỏ đi, so đo làm gì với bọn nó, vào phòng uống mấy chén.
Nói xong Trần Thái Trung còn giơ đồ ăn, với túi lạc lên.
Lúc này Dương Phàm mới từ từ xoay người quay về phòng, hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới ba tên bị thương bên ngoài. Sau khi bảo hai thủ hạ thân tín ngồi xuống, Dương Phàm mở ngăn kéo bên dưới tủ rượu lấy ra một chai Mao Đài.
- Rượu ngâm hai mươi năm, chỉ có duy nhất một chai này. Hai người các anh vớ bở nhé.
Ba người nhanh chóng triển khai chiến trường, sau khi tự rót đầy chén của mình, Dương Phàm giơ chén lên cười nói:
- Tôi lại trở về. Sau này lại cùng nhau lăn lộn.
Trần Thái Trung cười cười không nói, Hầu Vệ Đông cười hì hì nói:
- Sửa một chút, là chúng tôi theo lão đại lăn lộn.
Dương Phàm cười nói:
- Đều giống nhau cả, cạn chén.
Ba người chưa uống xong chai rượu, ngoài cửa lại vang lên tiếp đập cửa, Dương Phàm thở dài nói:
- Trên thế giới này, người không biết lượng sức mình nhiều lắm.
Mở cửa ra, hai cảnh sát đang nhìn vào bên trong đầy cảnh giác, thấy Dương Phàm dường như không có chuyện gì xảy ra. Một tên nổi cáu trừng mắt nhìn Dương Phàm nói:
- Có người báo cảnh sát, nói anh chiếm đoạt chỗ đỗ xe rồi lại còn đánh người. Có chuyện này hay không?
Dương Phàm nhìn hai cảnh sát một chút, cười nói:
- Chờ.
Dương Phàm quay vào phòng ngủ, từ trong tủ quần áo lấy một túi văn kiện bằng nhựa chứa giấy tờ bất động sản và văn kiện liên quan đi ra, cười ha ha đưa túi này cho tên cảnh sát, Dương Phàm nói:
- Phiền hai người xem một chút, xem vị trí đỗ xe kia có phải của tôi hay không. Nếu như tôi nhớ không nhầm, lúc mua căn phòng này, tôi đã trả tiền vị trí đỗ xe.
Hai tên cảnh sát sau khi xem nhìn nhau ngơ ngác một lúc, một cảnh sát cười khẩy với Dương Phàm:
- Cho dù chỗ đỗ xe là của anh, anh cũng không thể đánh người.
Dương Phàm tức giận, sắc mặt trầm xuống nói:
- Các anh làm cảnh sát như vậy sao? Chỉ cần nghe lời nói của một bên liền định tội tôi sao? Nếu thật là như thế, các anh cũng đừng hỏi nữa, trực tiếp bắt tôi là được. Buồn cười.
Một tên cảnh sát lập tức nổi giận, trừng mắt nhìn Dương Phàm nói:
- Anh cho là chúng ta không có quyền bắt ngươi sao?
Dương Phàm nhìn tên giám đốc khu vật tư nông nghiệp đang núp đằng sau, cười khỉnh:
- Để lãnh đạo các anh đến xử lý đi, tôi không muốn nói chuyện cùng các anh.
Trong lúc nói chuyện, mới rồi vẻ mặt của Dương Phàm còn bình thường. Lập tức hiện ra khí thế áp đảo, loại khí thế này mặc dù Dương Phàm cố ý giấu đi. Nhưng lúc này bộc phát ra lại có sức áp bức vô cùng. Khí thế của một người không phải nói giả bộ là có thể giả vờ, bởi vì phải tích lũy trong một thời gian dài mới có tác dụng. Bằng không, ngươi để một người dân hiền lành giả bộ khí thế, có giả bộ như thế nào cũng không thể có cái loại cảm giác này? Huống chi hắn chưa chắc đã có lá gan đó, đứng trước mặt là cảnh sát đó.
Hai cánh sát quay sang nhìn lẫn nhau, do dự một chút rồi lui về sau hai bước, sau khi thương lượng vài câu, một viên cảnh sát quay đầu lại nói:
- Lãnh đạo chúng tôi làm sao có thời gian đến đây chứ, anh cùng đi với chúng tôi một chuyến.
Dương Phàm mỉm cười, đoán được sẽ là câu trả lời như thế này.
Dương Phàm cũng lười tranh cãi với hai tên cảnh sát, lấy di động ra gọi tới số của Mẫn Kiến. Lúc bấm số, Dương Phàm quay về sau nhìn, thấy hai người Trần Thái Trung và Hầu Vệ Đông vẫn tiếp tục uống rượu một cách ung dung.
Mẫn Kiến vừa thấy số điện thoại di động của Dương Phàm liền lập tức bắt máy.
- Ha ha, chú em, cậu nghĩ thế nào lại gọi tôi vào lúc này thế?
Dương Phàm cười nói:
- Tôi ở Uyển Lăng đấy chứ. Hỏi anh một chút, hiện giờ ai là cục trưởng phân cục Thành Nam, có hai cảnh sát tới nhà của tôi, muốn dẫn tôi tới phòng công an đây.
Mẫn Kiến vừa nghe vậy liền tức giận, kêu lên:
- Kẻ nào mắt mù như vậy? Đưa điện thoại cho cảnh sát, tôi sẽ nói với bọn họ.
Dương Phàm đưa điện thoại cho hai tên cảnh sát, một tên khẩn trương tiếp lấy điện thoại, hết sức khác khí hỏi:
- Ngài là ai vậy?
Mẫn Kiến cười lạnh lùng nói:
- Tôi là Mẫn Kiến bên cục Tài chính, tôi cảnh cáo các anh, không được động đến chủ nhân nơi đó, cứ ngoan ngoãn chờ ở đó cho tôi. Đợi lãnh đạo các anh đến xử lý.
Lúc này, tên giám đốc kia cũng ở bên dưới gọi điện thoại. Sau khi thì thầm một lúc, cười âm trầm cúp máy, rồi quay lại nhìn Dương Phàm đầy khiêu khích. Mẫn Kiến hỏi rõ địa chỉ của Dương Phàm rồi cúp điện thoại.
Đợi không đến mười phút sau, dưới lầu có mấy cảnh sát đi tới, một người dẫn đầu lớn tiếng quát:
- Sao lại thế này? Sao lại thế này? Lão Tiền, sao lão bị người đánh như cái đầu heo thế này.
Lão Tiền giám đốc khu vật tư nông nghiệp lúc này tinh thần tỉnh táo, chỉ vào Dương Phàm đang đứng ở cửa trên lầu nói:
- Chính là hắn, chính là hắn đánh tôi. Đồn trưởng Hầu, nể mặt mũi anh rể tôi, anh cần giải quyết thay tôi đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đồn trưởng Hầu cười ha hả nói:
- Không….
Nụ cười trên mặt Hầu Thiếu Cường liền tắt lịm khi nhìn thấy rõ Dương Phàm đang đứng ở cửa. Dụi dụi mắt, sau khi xác định mình không nhìn lầm, Hầu Thiếu Cường giáng cho tên giám đốc Tiến một cái bạt tai nảy lửa.
Bốp. Một tiếng rõ kêu, giám đốc Tiền bị tát quay nửa vòng. Người loạng choạng không đứng vững, té phịch xuống sàn.
- Đồn trưởng Hầu, tại sao anh đánh tôi?
Giám đốc Tiền bị đánh mà ù ù cạc cạc, nghẹn ngào hỏi. Hầu Thiếu Cường làm sao có thời giờ giải thích cho hắn, chạy vội lên lầu, tách hai tên cảnh sát ra, cười cung kính với Dương Phàm hỏi:
- Bí thư Dương, ngài quay về khi nào vậy? Tôi nghe nói ngài đang ở Bắc Kinh mà.
Dương Phàm cười cười hỏi:
- Khu vực này là anh quản đúng không? Có chút thời gian mà anh thăng cấp rồi.
Hầu Thiếu Cương vội vàng cười nói:
- Tôi chỉ là mò mẫm, lăn lộn thôi, hiện đang làm đồn phó cục trưởng phân cục công an Nam Thành, chỉ là một chân chạy. So với ngài, tôi cũng không là gì cả.
Nói xong Hầu Thiếu Cương liếc nhìn giám đốc Tiền. Mặt ngượng ngịu cười giải thích:
- Anh rể của giám đốc Tiền là phó cục trưởng Ngô bên cục Đất đai, ngài xem, chuyện này, có thể nhẹ tay được không?
Dương Phàm cũng không có ý truy đuổi đến cùng, một tên giám đốc Tiền nhỏ nhoi như vậy, Dương Phàm không có tâm tư so đo với hắn. Nhân tiện cho Hầu Thiếu Cường chút mặt mũi, Dương Phàm cũng vui lòng làm.
- Nể mặt anh, bỏ đi.
Dương Phàm cười nói, trong lòng Hầu Thiếu Cường cũng rất rõ, không phải người ta nể mặt mình mà là nể mặt ông bố Hầu Đại Dũng của hắn.
- Cảm ơn. Cảm ơn.
Lúc Hầu Thiếu Cường còn đang cảm ơn, dưới lầu vang lên một giọng nói uy nghiêm:
- Thằng ranh Hầu Thiếu Cường này, lại gây phiền toái cho ông hả?
Liền đó, Hầu Đại Dũng đi phía trước, Mẫn Kiến ở phía sau, hai người một trước một sau bước nhanh lên lầu.
Dương Phàm lúc này cười bước ra ngoài, đứng ở hành lang khách khí bắt tay hai người, cười nói:
- Xấu hổ quá, vừa mới trở lại Uyển Lăng liền quấy nhiễu hai vị lãnh đạo.
Hầu Đại Dũng vừa thấy không ngờ là Dương Phàm. Nhìn thấy tình cảnh dường như không xấu lắm, trong lòng liền yên tâm, sau khi hài lòng liếc nhìn thằng con một cái liền tiến lên phía trước bắt tay Dương Phàm.
- Ô kìa, sao lại là bí thư Dương. Đã lâu không gặp.
Nói xong Hầu Đại Dũng quay lại oán trách Mẫn Kiến:
- Cục trưởng Mẫn, đây là anh không đúng rồi, trong điện thoại cũng không nói rõ ràng.
Hệ thống chính trị và pháp luật đều ăn cơm tài chính, Mẫn Kiến tất nhiên là mặt mũi đủ lớn. Đối mặt với lời oán trách của Hầu Đại Dũng, Mẫn Kiến cười tủm tỉm tiến lên nói:
- Dương Phàm vừa trở về cũng không báo tin cho tôi, tất nhiên là muốn xuất hiện khiêm tốn một chút. Cho nên tôi mới chưa nói, miễn sau này cậu ta lại oán trách tôi.
Dương Phàm cười cười nói với hai người:
- Tôi vừa trở về, cũng không có gì cả, đi ra ngoài tìm một chỗ nói chuyện đi.
Hai người gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Hầu Đại Dũng quay đầu lại nói với đứa con:
- Cái con thỏ chết kia, xử lý chuyện ở đây cho tốt rồi gọi điện cho tao.
Dương Phàm dặn dò Hầu Vệ Đông và Trần Thái Trung một tiếng, rồi xuống lầu cùng hai người Mẫn, Hầu.
Ba người tìm đến một vườn trà, sau khi đi vào liền ngồi xuống, sau một lúc khách sao lại từ từ xoay quanh chủ đề Dương Phàm trở về.
- Dương Phàm, cậu không ở Bắc Kinh sao? Sao lại chạy về đây? Lúc này quay về là đi dạo hay là đảm nhiệm chức vụ gì?
Quan hệ giữa Mẫn Kiến và Dương Phàm khá tốt, tất nhiên là hắn hỏi.
Dương Phàm cười cười nói:
- Anh đoán xem.
Mẫn Kiến trợn mắt nói:
- Không nên chơi như thế, chẳng thẳng thắn chút nào. Đàn bà mới bắt người khác đoán chứ.
Ba người cùng nhau cười ha ha, Dương Phàm ngưng cười mới nói:
- Quay về nhậm chức.
Mẫn Kiến và Hầu Đại Dũng quay sang nhìn nhau, cùng cười ra vẻ hiểu ý, Mẫn Kiến cười nói:
- Trên thị còn thiếu một phó thị trưởng thường trực phụ trách kinh tế, nghe nói là từ trên tỉnh phái xuống, chắc đúng là cậu rồi.
Dương Phàm cười gật gật đầu, Hầu Đại Dũng thấy vậy mỉm cười nói:
- Phó thị trưởng thường trực, nếu nhìn vào những thành tích mà bí thư Dương làm ra, cũng chưa xứng lắm.
Hầu Đại Dũng hiện giờ đang làm bí thư đảng ủy kiêm cục trưởng Công an Uyển Lăng. Nếu xếp hạng theo thường ủy thì còn trên cả Dương Phàm. Dương Phàm làm phó thị trưởng thường trực, nếu trong chính quyền thì đứng thứ hai, còn ở bên thị ủy thì không cao lắm. Tuy nhiên, nếu nhìn theo quyền lợi hành chính thì chức của Dương Phàm cũng không nhỏ.
Dương Phàm cười khiêm tốn nói:
- Anh cảm thấy tôi đảm nhiệm chức vụ thì thích hợp hơn?
Hầu Đại Dũng ngây ra một lúc, nhất thời không biết nói gì cho đúng. Mẫn Kiến cười nói chuyện tiếp:
- Tôi thấy anh đảm nhiệm phó bí thư thị ủy chắc là mới phù hợp.
Dương Phàm thật sự là không nghĩ tới, ngày đầu tiên quay về lại liên tiếp phát sinh sự việc, có phần cảm khái nói:
- Nói ra không sợ hai người chê cười, lần này tôi bị bí thư tỉnh ủy Hác tóm, tôi đang ở Viện Khoa học xã hội Bắc Kinh khá thoải mái, lại vẫn còn được cầm tiền lương chức vụ ở Hiệp hội giám sát chứng khoán. Trở về Uyển Lăng đảm nhiệm chức vụ này, không nói tới lao tâm lao lực, tiền lương cũng ít đi.
Dương Phàm nói lời này cũng không hề có ý khoe khoang, mà là ám chỉ hai người này. Tôi trở về Uyển Lăng, là có chuyện cần làm. Đừng tưởng rằng trên thường ủy chức của tôi không cao, thì người khác có thể dễ dàng bắt chẹt.
Bắc Kinh là nơi nào chứ? Không ngờ còn có người có thể kiêm hai chức vụ trong ngành thuộc chính phủ, ăn tiền lương cả hai bên. Đây có thể coi như là chuyện kỳ quái, nhưng chuyện lạ như vậy lại đã xảy ra, Hầu Đại Dũng không khỏi đắc ý thầm, trong lòng tự nhủ may mà thằng ranh con nhà mình không có lỗ mãng.
Hai người đều cùng đồng thời liên tưởng, bí thư Hác đưa về đảm nhiệm phó thị trưởng thường trực phụ trách kinh tế, trong chuyện này có phải tính địa phương hay không? Hiện giờ Uyển Lăng nằm trong tay hai người. Một người là tay chân của Lý Thụ Đường lúc trước ở Đức Quang, một người vốn luôn được chủ tịch tỉnh Hà Thiếu Hoa ưu ái. Bí thư Hác từ xa ném một người có bối cảnh hùng mạnh như Dương Phàm vào, là muốn khuấy vũng nước đục, hay là cắm một cây đinh vào?
Hai người kia cứ suy nghĩ không ngừng, Dương Phàm cũng không nói gì thêm, để mặc bọn họ miên man suy nghĩ. Quay về Uyển Lăng công tác, từ quan điểm của Trần gia suy xét, lợi ích có vài điểm. Thứ nhất Dương Phàm là người Uyển Lăng, quen thuộc tình hình địa phương. Thứ hai, Dương Phàm công tác ở Vĩ Huyền trong một thời gian, đồng thời đã tạo ra khá nhiều thành tích, có ấn tượng khá tốt ở trên tỉnh. Thứ ba, thế lực sau lưng Hác Nam, ông cụ Trần gia cũng đều tỏ vẻ phối hợp, phái người nối nghiệp đời thứ ba tới làm cấp dưới Hác Nam, đây là thể hiện thái độ. Thứ tư, Uyển Lăng là vùng đất trung tâm của khu tam giác Trường Giang. Dương Phàm nếu muốn làm ra chiến tích ở Uyển Lăng. Lợi dụng nguồn tài nguyên xung quanh cũng tương đối tiện lợi. Thứ năm, cục diện chính trị tỉnh Giang Nam vẫn tương đối tế nhị. Ở địa phương này, Dương Phàm công tác, học tập thì trưởng thành rất nhanh.
Quả thật, cuối cùng thì vẫn phải xem ngộ tính của bản thân được bao nhiêu. Tỉnh Giang Nam, dù sao cũng không phải là địa bàn của Trần gia. Thả người ở đây, ý tứ tôi luyện rất rõ ràng.
Sau khi ba người hàn huyên được một lúc, Hầu Thiếu Cường gọi điện thoại tới, báo cáo rõ ràng toàn bộ sự việc. Cái tên giám đốc khu vật tư nông nghiệp Tiền kia, ỷ vào bối cảnh của anh rể, bình thường đối nhân xử thế có phần hơi kiêu ngạo. Khi vị trí đỗ xe của Dương Phàm trống, hắn tiện thể chiếm còn chưa tính. Hôm nay nhìn thấy một chiếc xe biển ngoại tỉnh đỗ ở vị trí đó, lại là một chiếc BMW, trong lòng giám đốc Tiền có ý ghen tị. Vì thế, muốn mượn cơ hội sinh sự, ức hiếp người ngoại tỉnh một chút. Chỉ có điều không ngờ lại đụng phải một cây đinh lớn, ngoài việc bị bể đầu chảy máu lại còn mặt mũi bầm dập.
Sau khi làm rõ chân tướng sự tình, giám đốc Tiền cũng không dám làm ầm ĩ, thậm chí ngay cả ông anh rể cũng không dám nói lời nào. Người ta chỉ tùy tiện gọi điện một cái, ngay cả Cục trưởng cục Tài chính và bí thư Đảng ủy cục Công an đều điều đến, có đổi thành ông anh rể mình cũng không làm được điều này. Vậy nên tốt nhất đừng rước phiền toái cho anh rể.
Hầu Thiếu Cường coi như phúc hậu, ngay cả tiền bồi thường cánh cửa cũng không tính. Giám đốc Tiền chủ động gây chuyện chịu thiệt thòi, cũng chỉ đành nuốt cái răng gẫy vào trong bụng, ai bảo hắn muốn ức hiếp người bên ngoài chứ? Cái này gọi là tự mình gây nghiệp chướng.
Bên này Dương Phàm sau một lúc nói chuyện, nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm, vì thế hẹn giờ ngày mai ăn cơm, tỏ ý có việc muốn tránh người. Mẫn Kiến và Hầu Đại Dũng cũng hiểu được, Dương Phàm vừa trở về, nhất định có không ít việc riêng cần xử lý, cho nên cũng không nói gì cả.
Dương Phàm rời khỏi vườn trà, không hề sốt ruột quay về nơi ở mà lái xe đi tới Nhất Trung. Hình như năm nay Tiểu Nguyệt phải thi tốt nghiệp trung học. Từ sau khi Dương Phàm nhận người em này, cũng chưa quan tâm đầy đủ tới cuộc sống của cô em này. Nhân dịp cơ hội này, Dương Phàm định bồi thường Tiểu Nguyệt mấy ngày thật tốt, để cô bé cảm nhận được sự ấm áp của người nhà, cũng không uổng những năm gần đây, cô em này tận tâm tận lực dọn dẹp phòng ở của Dương Phàm.
Còn chưa đến giờ tan trường, đứng ở ngay cổng trường, nhìn thấy mấy cửa hàng bán rong, có người thì buồn ngủ, có người thì quay sang nói chuyện phiếm với nhau, có người thì vội vàng làm đồ. Thời gian như trở về thời kỳ thiếu niên ngây ngô, Dương Phàm cảm thấy trước mắt sáng ngời. Giống như Dương Phàm hồi còn trẻ cầm cặp sách đứng trước cổng trường rồi bước nhanh vào trong.
Loại ký ức này, có đôi khi tàn khốc vô cùng. Dương Phàm lúc này đang ở giữa dòng nước xoáy ký ức, cảm nhận được nỗi đau xót li ti, không ngừng ăn mòn thế giới nội tâm.
Hiện thực xã hội nếu muốn thay đổi một người thật sự là rất dễ dàng. Dương Phàm năm xưa cũng có lý tưởng, bây giờ xem ra tất cả lý tưởng đã tan biến theo thời gian, chỉ còn lại lương tri tối thiểu để làm người; một loại ý thức trách nhiệm; còn có một tư tưởng không ngừng tiến về phía trước.
Tiếng chuông tan học vang lên, các học sinh nối đuôi nhau ra ngoài.
Chiếc BMW màu trắng đỗ ngay cổng trưởng có vẻ nổi bật vô cùng, Dương Phàm mặc bộ đồ đen đứng hút thuốc bên cạnh xe, quần áo hàng hiệu cắt hết sức vừa vặn, càng làm tôn thêm hình ảnh một thanh niên anh tuấn thành thục, thu hút khá nhiều ánh mắt thăm dò và hâm mộ của đám trẻ.
Rất nhiền nữ sinh tự nhiên sẽ suy nghĩ, là anh của ai vậy? Hoặc là bạn trai của ai? Tóm lại có thể dính dáng tới một thanh niên như vậy nhất định là một việc làm cho người ta khoái trá.
Tiểu Nguyệt hôm nay đi đường không hề cúi đầu, con gái mười tám tuổi thay đổi, Tiểu Nguyệt càng lớn càng xinh đẹp. Thân thể gầy gò ốm yếu ngày nào, giờ đã là một thiếu nữ trưởng thành với dáng người cao thon, sắc mặt phớt hồng. Thật sự nếu muốn bới tìm một chút khuyết điểm thì đó là làn da hơi vàng vọt.