Lời này quả thực đã tấn công rất mạnh vào tâm tư của các lão đồng chí đang ngồi đây. Theo điều tra thực tế của Dương Phàm, hiện tại ở các quốc gia u Mỹ, nhất là nước Mỹ, rất nhiều người lớn tuổi làm việc còn tốt hơn cả người trẻ. Vì sao? Vì người lớn tuổi làm việc kiên nhẫn, không yêu cầu lương quá cao. Theo sự phát triển của xã hội, đời sống gia tăng, một số người dù đã đến tuổi nghỉ hưu nhưng năng lực công tác và sức khỏe cũng không bị giảm sút nhiều lắm.
Ở vấn đề này, Dương Phàm đã kết nối với Tô Diệu Nga, để chị ta ra mặt làm việc với các công ty, xí nghiệp trong khu công nghiệp Vĩ Huyền, thứ nhất là tìm kiếm tài trợ cho cục Cựu cán bộ, thứ hai là tìm cơ hội cho các cựu cán bộ có thể phát huy năng lực còn lại của mình. Đương nhiên, đây mới chỉ là tư tưởng, thực hiện cụ thể còn nhiều việc phải làm. Hiện tại, Dương Phàm mới đưa ra những ý tưởng mấu chốt cũng như thái độ chân thành, khiến các Cựu cán bộ có thể hiểu được ý của mình.
Cảm nhận được thành ý của Dương Phàm, các lão già ở đây đều ngồi yên. Bất kể trong lòng oán giận nhiều ít thế nào, Dương Phàm vẫn là phó bí thư thị ủy. Giờ phút này, sự chênh lệch về địa vị trong lòng mọi người lại trở lại như lúc đầu.
- Phó bí thư Dương. Thật sự rất hổ thẹn. Tôi còn tưởng rằng buổi tọa đàm hôm nay chẳng qua chỉ là để ra vẻ.
Lão Lưu đứng lên đầu tiên, đi tới trước mặt Dương Phàm. Dương Phàm giơ tay nắm lấy tay ông ta.
- Ha ha… các vị tiền bối ngàn vạn lần không cần nói như vậy, thị ủy đã tin tưởng giao công tác chiếu cố các lão đồng chí cho tôi, tôi có nghĩa vụ phải làm cho tốt, thực sự quan tâm tới tình hình các lão đồng chí.
Lúc này, chiều hướng của cuộc tọa đàm hoàn toàn thay đổi. Sau khi thấy thái độ chân thành của Dương Phàm, cảm xúc mâu thuẫn, chán ghét Dương Phàm lúc đầu của các lão đồng chí giờ biến thành tâm sự với Dương Phàm, thậm chí còn giúp Dương Phàm nghĩ ra thêm các biện pháp khác.
Kết thúc tọa đàm, Dương Phàm tiễn các Cựu cán bộ rồi trở lại phòng họp, cười nói với Diêu Kiến Quân:
- Cục trưởng Diêu. Hôm nay tôi đến đây không gây thêm phiền toái cho anh chứ?
Diêu Kiến Quân có chút cảm động, Dương Phàm biểu hiện rất rõ ràng, tác phong giải quyết vấn đề dứt khoát, không rề rà, thật sự là khiến vị cục trưởng vốn ít được mọi người quan tâm này cảm thấy mình cũng được coi trọng.
- Ngài thật sự là quá khách khí, nói như vậy tôi còn mặt mũi nào nữa.
Dương Phàm mỉm cười, rút từ trong túi ra một quyển sổ nhỏ, viết số điện thoại của Tô Diệu Nga và xé ra đưa cho Diêu Kiến Quân, nói:
- Ngày mai phải vất vả anh một chuyến, đi tới Vĩ Huyền, tìm bí thư huyện ủy Tô. Đồng chí ấy sẽ mang anh tới một vài xí nghiệp lớn lớn, kéo lấy ít tài trợ, giải quyết vấn đề kinh phí cho xe cộ và phương tiện hoạt động. Mặc khác, anh và bí thư Tô cũng làm việc với nhau, tính toán thời gian khi nào thì tổ chức cho các cựu cán bộ tới thăm quan các xí nghiệp. Chi tiết cụ thể thì anh cứ làm việc với thư ký của tôi. Nếu cần tôi ra mặt, anh cứ bảo thư ký của tôi, nếu có thời gian, nhất định tôi sẽ đi cùng.
Khi Dương Phàm rời khỏi cục Cựu cán bộ thì đã hết giờ làm việc. Diêu Kiến Quân vẫn theo lệ, thu xếp cơm chiều mời Dương Phàm. Kết quả Dương Phàm nói thẳng:
- Không cần phiền phức, tôi về luôn đây. Mặc khác, chuyện tài trợ các xí nghiệp, trước khi có tiền, nhớ tuyệt đối giữ bí mật.
Cự tuyệt lời mời năm lần bảy lượt của Diêu Kiến Quân, Dương Phàm đi thẳng luôn, chỉ để lại cho Diêu Kiến Quân một bóng dáng vội vã.
Chuyện xảy ra trong cuộc tọa đàm đã trở thành đề tài nóng hổi vào buổi tối của các Cựu cán bộ. Mấy lão già ngồi tụ tập chơi mạt chược với nhau đều nói về cuộc tọa đàm chiều nay tới mức nước bọt bắn tung tóe, tất cả đều nói tốt cho Dương Phàm.
- Tôi nói cho các anh biết. Hôm nay Diêu Kiến Quân thực sự xấu mặt. Hắn tới cửa chờ phó bí thư Dương, kết quả người ta mang theo thư ký vào tận trong phòng họp. Diêu Kiến Quân đợi ở cửa lâu quá, chúng tôi nói chuyện trong phòng rất lâu, hắn ta mới vào. Khi vào rồi, hắn cũng chẳng nói được gì cả.
- Phó bí thư Dương nói, trong một tháng sẽ giải quyết vấn đề xe cộ khó khăn, vấn đề phương tiện hoạt động của trung tâm Cựu cán bộ bị xuống cấp. Tất cả sẽ được giải quyết. Đây là phó bí thư Dương đã chính thức nói trước mặt mọi người, tôi không hề nói dối nửa lời.
Vấn đề tài chính của nhà máy rượu Uyển Lăng quả thật là trở ngại lớn nhất cho sự phát triển của xí nghiệp.
Sáng sớm hôm sau, Dương Phàm tới ủy ban, việc đầu tiên là nói với Lâm Đốn:
- Anh đi bố trí một chút, hẹn với giám đốc Lưu của ngân hàng nông nghiệp thành phố, nói là tôi mời anh ta ăn cơm trưa.
Dặn dò Lâm Đốn xong, điện thoại di động của Dương Phàm đổ chuông, tiếp theo bên trong truyền tới tiếng cười của Tô Diệu Nga:
- Phó bí thư Dương, anh xử lý sự việc cơ bản rất tốt. Nhà máy luyện than cốc Bảo Cương tỏ vẻ sẵn sàng tài trợ tám trăm ngàn. Tập đoàn khai thác mỏ Vĩ Huyền tài trợ một triệu. Các xí nghiệp khác nghe nói là chuyện của anh, tất cả đều khẳng khái nói sẽ giúp tiền, tổng cộng gom được ba triệu sáu tiền tài trợ.
Tô Diệu Nga có chút cảm giác tự hào vì không làm nhục sứ mạng. Dương Phàm nghe vậy khá vui mừng, không ngờ có nhiều tiền tài trợ như vậy. Khoản tiền này chắc chắn sẽ dư, liệu có nên thành lập một quỹ nào đó, sau này giải quyết vấn đề khó khăn trong cuộc sống của các cựu cán bộ, đồng thời liên tục không ngừng phát huy để sử hay không?
Ý tưởng này chỉ đơn giản chợt lóe lên trong đầu Dương Phàm. Bởi vì sự việc liên quan quá nhiều, thật sự thực hiện khó mà tránh khỏi phiền toái. Tuy nhiên nếu đã hình thành ý tưởng này, Dương Phàm lại phải suy nghĩ kỹ, sau đó đưa ra phương án. Lên kế hoạch chi tiết xong mới thực hiện, đó là nguyên tắc làm việc của Dương Phàm.
- Như vậy đi, nếu cục trưởng cục Cựu cán bộ Diêu Kiến Quân tìm cô, cô đừng đưa tiền cho anh ta ngay. Cần phải tổ chức nghi thức quyên tặng của một xí nghiệp, cho TV, đài báo tới chụp ảnh.
Dương Phàm tự nhiên sẽ không trao tiền cho Diêu Kiến Quân một cách đơn giản. Sử dụng tiền tài trợ thế nào cũng phải có cơ chế giám sát. Tạm thời thì Dương Phàm chưa nghĩ ra phương pháp thực thi cụ thể.
Lâm Đốn làm việc với giám đốc ngân hàng nông nghiệp rất nhanh chóng. Quan hệ giữa Dương Phàm và ngân hàng nông nghiệp được gây dựng từ khi Vĩ Huyền mới được thành lập. Tuy rằng đã rời khỏi hơn một năm, sau khi trở về vẫn không khôi phục liên hệ, tuy nhiên Giám đốc Lưu vừa nghe thấy Dương Phàm mời liền vui vẻ đáp ứng.
Ngân hàng và địa phương tuy rằng không phải một hệ thống, nhưng trên ở địa bàn của người ta thì cũng phải nể mặt Dương Phàm một chút. Địa điểm mời khác ở nhà hàng Tạ Thiếu. Trữ Vũ biết Dương Phàm nể mặt Hầu Đại Dũng mới tới đây, bởi vậy phục vụ rất chu đáo ân cần. Vừa thấy Dương Phàm và Lâm Đốn xuống xe từ xa, cô ta đã chạy ra đón.
- Phó bí thư Dương, phòng của ngài đã được bố trí xong hết rồi. Giờ ngài vào luôn hay là nghỉ ngơi ở sảnh trước?
Đối mặt với nụ cười tươi như hoa của Trữ Vũ, ánh mắt Dương Phàm vẫn rất bình thản. Hắn cầm tay Trữ Vũ tỏ vẻ tôn trọng rồi nói:
- Hôm nay mời người của ngân hàng ăn, đồ ăn làm nhẹ nhàng một chút. Những người này không thiếu thịt cá.
Trữ Vũ cung kính bước sang bên cạnh, nhường đường cho Dương Phàm đi, thể hiện sự tôn kính của mình, sau đó gật đầu hạ giọng nói:
- Tôi nhớ rồi. Tôi sẽ bố trí cẩn thận.
Dương Phàm xem thời gian, thấy vẫn còn sớm, trong sảnh lại chẳng có ai, liền cười nói:
- Tôi ngồi xuống chờ một lát, hôm nay khách quan trọng đó.
Trữ Vũ vội vàng tiếp đón Dương Phàm ngồi xuống sô pha trong sảnh, tự mình đưa trà tới cho Dương Phàm và Lâm Đốn. Lâm Đốn ghé sát vào Dương Phàm hạ giọng nói:
- Vương Hữu Minh làm thế nào vậy nhỉ? Tôi đã nói hắn ta rồi, vậy mà còn bắt anh phải chờ. Hôm nay sao hắn lại làm việc thế chứ? Chẳng có chút năng lực nào cả.
Nói tới chuyện nhà máy rượu, trong lòng Dương Phàm vẫn lộ ra một nghi vấn. Vương Hữu Minh luôn muốn làm nhà máy rượu, sao lại không hề có chút quan hệ với ngân hàng chứ? Ba mươi triệu nói ít không ít, nói nhiều cũng không nhiều, sao lại không xử lý được chút nào chứ? Hơn nữa, lần gặp gỡ mấu chốt thế này mà hắn lại dám tới muộn sao? Nói khó nghe một chút, chính là không hề coi lãnh đạo ra gì.
Lâm Đốn vừa mới xong, ngoài cửa có một chiếc xe thương vụ dừng lại. Trên xe có năm, sáu cô gái trẻ trung xinh đẹp đi vào. Cẩn thận nhìn một chút, phát hiện những cô gái này đều tầm mười bảy, mười tám tuổi, có vẻ đều là những học sinh ngây thơ.
Khuôn mặt tươi cười của Vương Hữu Minh lộ ra từ phía sau. Sắc mặt Dương Phàm lập tức trầm xuống. Vương Hữu Minh thấy thế không ổn, vội vàng nói các cô bé kia tìm chỗ ngồi xuống trước, còn mình thì mồ hôi đầy đầu đi tới trước mặt Dương Phàm.
- Phó bí thư Dương, xấu hổ quá, tôi tới chậm.
Vương Hữu Minh vội vàng cáo lỗi.
Dương Phàm nhìn thoáng qua mấy cô bé, hỏi:
- Lão Vương, ông làm cái trò gì thế?
Vương Hữu Minh khó xử nhìn nhìn Lâm Đốn, Lâm Đốn lập tức đứng dậy định tránh ra. Dương Phàm thản nhiên nói:
- Có gì thì anh cứ nói thẳng ra đi.
Nghe Dương Phàm nói lời này, trong lòng Lâm Đốn cảm thấy ấm áp, vừa mới đứng lên lại ngồi ngay xuống.
Thấy bốn phía không có ai, Vương Hữu Minh cắn răng nói:
- Phó bí thư Dương, sự tình đã đến lúc này, tôi cũng không dám gạt ngài nữa. Tôi và người ngân hàng có ân oán từ xưa…
Nói xong Vương Hữu Minh kể lại một đoạn chuyện xưa, sự tình là từ đứa cháu trai Vương Lượng của Vương Hữu Minh. Thằng nhóc này lúc còn trẻ thì không chịu học hành tử tế, lại đi lăn lộn với đám lang thang ngoài xã hội. Ba năm trước, có một lần hắn đánh nhau với người ta trong một quán Karaoke, không ngờ đá nát một trứng của một thằng nhãi khác khiến thằng nhãi đó chỉ còn một trứng. Phiền toái của Vương Lượng cũng tới bởi vì thằng nhãi bị đá vỡ trứng kia là con trai của phó giám đốc ngân hàng công thương thành phố. Đánh con người ta tàn phế, đương nhiên người ta không thể đáp ứng rồi.
Vương Hữu Minh đã tốn không ít tiền bạc và tâm tư trong sự việc của cháu trai mình, cuối cùng chỉ bị phán tù ba năm, bồi thường 500 ngàn. Sự việc tuy rằng đã xong nhưng phó giám đốc ngân hàng công thương vẫn còn ghi hận. Năm ngoái, phó giám đốc được thăng lên giám đốc và đã ám chỉ, bất kể là chi nhánh ngân hàng nào, nếu cho Vương Hữu Minh vay đều không qua được hắn.
Toàn bộ người của ngân hàng đều biết ân oán cũ của hai người, mặc dù các lãnh đạo khác của ngân hàng cũng chưa chắc đã sợ giám đốc, nhưng cần gì phải đắc tội người ta chứ? Bởi vậy, mấy năm nay, việc phát triển nhà máy rượu vẫn gặp khó khăn về tài chính. Vương Hữu Minh bị áp bức tới mức đành phải tìm lãnh đạo thành phố để nhờ vả.
- Hôm nay ngài nói mời ngân hàng nông nghiệp ăn cơm, trong lòng tôi vô cùng cảm kích, nghĩ rằng phải phục vụ ngài và người của ngân hàng cho tốt. Mấy cô em này đều là học sinh trường trung học Tử Đô, chưa ai vượt quá 18 tuổi. Tôi muốn đưa mấy cô em này tới rót rượu để không khí thêm sôi động nên tự mình chủ trương thôi ạ.
Vương Hữu Minh giải thích nhưng hơi không dám nhìn thẳng vào mặt Dương Phàm.
Dương Phàm bất động thanh sắc nói:
- Lão Vương, ông có năng lực đó nhỉ. Học sinh trung học mà cũng mang tới được.
Vương Hữu Minh không rõ ý tứ thực sự của Dương Phàm là gì, đành phải mỉm cười giải thích:
- Hàng năm tôi đều tiếp nhận vài chục học sinh tốt nghiệp. Mấy cô bé này đều đã học qua tiếp tân, cam đoan sẽ phục vụ khách khứa rất tốt. Trong đó còn có một cô em 16 tuổi, tôi chuyên môn để dành cho ngài.
Lúc này Dương Phàm bật cười lạnh nói:
- Ông cũng tốn không ít tiền nhỉ?
Nói tới đây, sắc mặt Dương Phàm biến đổi, lạnh lùng nhìn Vương Hữu Minh, khiến hắn ta toàn thân toát mồ hôi lạnh, thầm nói lần này vỗ mông ngựa không trúng lại vỗ đúng vào chân ngựa.
Vương Hữu Minh vốn hơi béo, tuy rằng điều hòa trong phòng đã bật mát lạnh nhưng vì quá khẩn trương khiến toàn thân ướt đầm, ánh mắt lộ ra một tia cầu xin, lại không dám lên tiếng thanh minh.
Dương Phàm nghĩ thầm đã đủ rồi, sắc mặt hơi lỏng ra, chậm rãi nói:
- Lần sau nếu xảy ra chuyện thế này, anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Vương Hữu Minh lập tức như được đại xá, liên tục nói:
- Tôi hiểu được, tôi hiểu được. Tôi cho các cô ấy về ngay.
Dương Phàm khoát tay chặn lại nói:
- Đến đây rồi thì cứ để lại, cho các cô ấy phục vụ người của ngân hàng cho tốt. Đừng để người ta nghĩ rằng mình keo kiệt. Tuy nhiên chờ sau khi tôi đi rồi mới được cho mấy cô gái đó xuất hiện. Tôi hiểu nỗi khổ trong lòng anh.
Dương Phàm đã nhìn ra, mấy năm nay, Vương Hữu Minh đã bị ngân hàng hành hạ phát sợ, lần này xem như đã hạ cả vốn gốc.
- Mấy cô bé trẻ tuổi này chắc không chỉ dùng tiền là có thể mời đến hả?
Dương Phàm cười hỏi.
Vương Hữu Minh lau mồ hôi trán, hạ giọng nói:
- Đúng vậy, sau khi tốt nghiệp, toàn bộ sẽ được bố trí đến bộ phận bán hàng, lương tháng cơ bản cũng được 2000, làm tốt còn có phần trăm.
Vừa nghe giải thích như vậy, Dương Phàm liền cười thầm. Quả nhiên là người làm ăn, khôn khéo từ trong xương tủy. Mấy cô bé trẻ trung xinh đẹp này chỉ cần huấn luyện một chút, đưa đi làm nhân viên bán hàng là cực kỳ thích hợp. Còn việc Vương Hữu Minh có làm gì nữa hay không thì Dương Phàm cũng chẳng cần quan tâm. Một bên ra giá, một bên tình nguyện, đó là việc của người ta, chẳng cần rước phiền toái vào người làm gì.
Lâm Đốn gọi Trữ Vũ, bảo cô ta tìm một căn phòng khác cho mấy cô bé kia ngồi chờ trước. Chỉ một lát sau, giám đốc Lưu mang theo trưởng phòng và phó trưởng phòng tín dụng đi tới.
Ba người vừa thấy Vương Hữu Minh, sắc mặt đều hơi biến đổi. Giám đốc Lưu thoáng nháy mắt ngạc nhiên với Dương Phàm. Dương Phàm nắm tay Giám đốc Lưu, cười nói:
- Giám đốc Lưu, để mọi người lên trước nhé.
Giám đốc Lưu ngầm hiểu lập tức gật đầu, ra hiệu cho hai cấp dưới đi lên trước. Lâm Đốn và Vương Hữu Minh cùng đi lên. Trữ Vũ lúc này cười tủm tỉm đi tới, gật đầu hỏi hai người:
- Hai vị lãnh đạo. Có cần đổi sang chỗ nào ngồi không?
Dương Phàm âm thầm thưởng thức ánh mắt của Trữ Vũ, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra mình và Giám đốc Lưu có ý muốn nói chuyện riêng. Dương Phàm hơi hơi gật gật đầu nói:
- Phiền toái bà chủ Trữ.
- Ngài quá khách khí.
Trữ Vũ cười dẫn hai người tới một căn phòng nhỏ yên tĩnh, sau đó rút lui.
- Phó bí thư Dương, ngài nghĩ thế nào mà lại đứng ra nói giúp Vương Hữu Minh?
Giám đốc Lưu cười ha hả hỏi. Thật tâm mà nói, vị giám đốc ngân hàng này cũng tự thấy mình xử lý việc nhà máy rượu như vậy là không đúng. Ông ta khá xem trọng tiềm năng của nhà máy rượu. Hơn nữa, tài khoản ngân hàng của Vương Hữu Minh cũng thiết lập tại ngân hàng nông nghiệp. Mấy năm gần đây, ngân hàng nông nghiệp cũng đã cho nhà máy rượu vay một triệu tệ. Từ góc độ công việc mà nói, nhà máy rượu của Vương Hữu Minh là một đối tượng cho vay không tồi.
Dương Phàm thản nhiên cười hỏi lại:
- Nhà máy rượu Uyển Lăng là một xí nghiệp có hiệu quả và ích lợi khá tốt trong thành phố. Tôi chỉ quan tâm xem có gì không ổn hay không?
Giám đốc Lưu lập tức mỉm cười, liên tục gật đầu nói:
- Đúng rồi. Ngài hoàn toàn không cần để ý tới sắc mặt của một số người, nhưng tôi thì khác.
Nói xong Giám đốc Lưu hơi hơi dừng một chút nói:
- Phó bí thư Dương, Vương Hữu Minh khẳng định là đã nói với ngài. Vị đó ở ngân hàng công thương là họ hàng của một vị lãnh đạo ngân hàng nông nghiệp tỉnh. Nói thật, tôi rất muốn cho nhà máy rượu của Vương Hữu Minh vay, đây là một đối tượng cho vay rất tốt. Tuy nhiên, tôi lại rất khó xử. Hơn nữa, lúc này cấp trên đang nhấn mạnh về chu chuyển tiền tệ, 30 triệu lúc này cũng không phải là một số tiền nhỏ.
Dương Phàm vừa nghe vậy liền mỉm cười hỏi ngược lại:
- Anh biết con số cụ thể mà Vương Hữu Minh muốn vay rồi à?
Giám đốc Lưu cười khổ nói:
- Báo cáo nằm trên bàn của tôi đã hai năm, tôi không biết mới là lạ. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Nói nói tới đây xem như hoàn toàn cởi mở hết, Dương Phàm mỉm cười nói:
- Đây là lần đầu tiên kể từ khi đảm nhiệm phó bí thư thị ủy, tôi ra tay giúp đỡ xí nghiệp địa phương phát triển. Tôi không muốn để người khác nói gì khó nghe về tôi. Điểm này xin giám đốc Lưu hiểu cho. Có gì khó khăn cụ thể, anh cứ nói, tôi khẳng có thể làm được gì, nhất định sẽ không từ chối.
Giám đốc Lưu cười nói:
- Phó bí thư Dương, hiện giờ không giống khi ngài còn làm ở Vĩ Huyền trước kia. Quen biết nhau đã lâu, tôi sẽ không giữ ý làm gì. Hơn nữa, tôi làm ở Uyển Lăng này đã hơn mười năm, từ phó lên tới giám đốc cũng rất vất vả. Tôi nghe nói ngài và giám đốc ngân hàng nông nghiệp tỉnh có quan hệ không tồi, có thể dùng vào lúc này được không?
Dương Phàm nghe câu nói đầy ý vị sâu xa của giám đốc Lưu liền thản nhiên gật đầu nói:
- Coi như khá quen thuộc, tuy nhiên giám đốc ngân hàng và chị tôi rất thân nhau.
Giám đốc Lưu ngây người một lúc, theo bản năng hỏi:
- Chị của anh là?
- Thường ủy thành phố Vu Thành, phó thị trưởng thường trực Chúc.
Dương Phàm thản nhiên trả lời.
Giám đốc Lưu lập tức không ngậm nổi miệng, trong đầu xoay chuyển không ngừng. Cũng đã biết Dương Phàm có bối cảnh thâm hậu, tuổi còn trẻ đã là phó bí thư thị ủy, hôm nay xem như biết thêm một chút manh mối. Hóa ra con gái của bí thư Tỉnh ủy, không ngờ hắn lại gọi là chị một cách rất tùy ý. Có trời mới biết hắn còn bối cảnh nào khác nữa không.
Khi nói chuyện, giọng điệu của giám đốc Lưu cũng trở nên hơi thêm chút cung kính, tuy nhiên vẫn tính hỏi thêm một chút bèn cười hỏi:
- Gần đây bộ máy lãnh đạo ngân hàng nông nghiệp tỉnh sắp có sự điều chỉnh. Tôi muốn nhờ phó bí thư Dương hỗ trợ hỏi thăm một chút tin tức.
Giám đốc Lưu cũng không phải kẻ thích cò kè mặc cả. Hắn không thể vì Vương Hữu Minh mà đắc tội với lãnh đạo tỉnh được. Ai làm ngân hàng mà có mông sạch sẽ đâu? Nếu cấp trên muốn làm gì mày, vậy thì ngồi tù là chuyện đơn giản, cho nên lúc này giám đốc Lưu mới tiện thể nói rõ chuyện của Vương Hữu Minh, đồng thời dò hỏi Dương Phàm một chút.
Dương Phàm mỉm cười, thầm nhủ: ông có thể ngồi vững ở vị trí giám đốc ngân hàng nông nghiệp, chẳng lẽ không có chút quan hệ nào sao? Lại còn cần tôi hỏi thăm chút tin tức? Ông làm vậy chẳng phải quá vô nghĩa sao? Muốn thì cứ nói thẳng ra.
- Việc này có lẽ không khó, để lát nữa tôi gọi điện thoại hỏi một chút. Chúng ta trở lại chủ đề chính. Lần này tôi chắc chắn sẽ quản chuyện của Vương Hữu Minh, tôi cũng hiểu chỗ khó xử của giám đốc Lưu. Thế này đi, tôi sẽ nói để lãnh đạo ngân hàng tỉnh thả lỏng ra, vậy anh có thể làm được chứ?
Giám đốc Lưu hơi rùng mình, thầm nói quả nhiên là như vậy. Nếu được như thế, mình cũng đỡ bị đắc tội cả hai bên.
Giám đốc Lưu lập tức tươi cười nói:
- Như vậy tốt nhất, chỉ cần lãnh đạo nới lỏng, tôi sẽ lập tức cho Vương Hữu Minh vay.
Thương lượng xong, hai người mới trở lại phòng. Rượu và thức ăn đã được đưa ra. Sau một phen khách sáo, mọi người đều vào cuộc ăn uống. Vương Hữu Minh cũng rất chịu chơi, liên tiếp mời rượu mấy người. Tuy nhiên lão này có tửu lượng không tồi, uống hết một chai Ngũ Lương mà mặt cũng không hề đỏ. Tuy nhiên Dương Phàm đoán rằng, mấy lần Vương Hữu Minh lấy cớ đi vệ sinh đã móc họng cho ra.
Thấy thời gian đã đủ, mấy người của ngân hàng nông nghiệp ăn uống cũng xong rồi, Dương Phàm cười đứng lên nói:
- Giám đốc Vương còn có bố trí khác, tôi thì có mấy tài liệu cần xem, xin phép không ở lại tiếp các anh được.
Sau khi đi ra, một cơn gió đêm quất vào mặt. Dương Phàm đã biêng biêng lúc này mới hơi tỉnh lại. Lái xe Tiểu Vương vừa mở cửa xe, Dương Phàm ngồi vào trong xe, cảm nhận luồng khí của điều hòa liền tỉnh rượu thêm ba phần. Hiện giờ trong phòng ăn của nhà hàng đang phát sinh sự tình gì, Dương Phàm biết rất rõ. Hắn chỉ thở dài một tiếng, nói Tiểu Vương lái xe về nhà.
Về đến nhà, vừa mới ngồi xuống, Hiểu Nguyệt đã mặt mày nhăn nhó bước vào. Dương Phàm liếc cô một cái. Nếu là lúc trước, Dương Phàm khẳng định đã đưa ra ra véo cái má trắng mịn của Hiểu Nguyệt, trêu đùa một hai câu. Tuy nhiên sau sự kiện xấu hổ trên giường lần trước, Dương Phàm đã thu liễm hơn với Hiểu Nguyệt, cố gắng kìm chế không thân thiết như trước.
- Có chuyện gì vậy?
Dương Phàm cười hỏi, tự châm cho mình một điếu thuốc.
Hiểu Nguyệt đi ra sau lưng Dương Phàm, ân cần bóp vai cho hắn. Tuy rằng trình độ của Hiểu Nguyệt không chuyên nghiệp nhưng dùng sức rất vừa, Dương Phàm cảm thấy khá thoải mái, liền ngả đầu ra phía sau, không ngờ đụng ngay một nơi rất mềm mại.
Dương Phàm lập tức cứng người, vừa định ngẩng đầu lên thì đã bị bàn tay nhỏ bé, mềm mại, ấm áp kia đè trán xuống. Tiếp theo, Hiểu Nguyệt hạ giọng nói:
- Anh hai, đừng nhúc nhích. Trán anh có mấy nốt trứng cá, để em nặn cho anh.
Gần đây Dương Phàm bị nhiều người soi mói, đương nhiên phải rất cẩn thận, kể cả Ngô Yến và Hiểu Vân ở gần bên cũng không dám dính dáng tới. Dương Phàm lại không có thói quen tự xử, cho nên giờ hơi phát hỏa.
Hiện giờ Dương Phàm không dám nhận động tác thân thiết của Hiểu Nguyệt. Hai bầu ngực của cô em này được di truyền của Hồ Lam Lam nên rất đầy đặn. Trên đầu dựa vào đó rất thoải mái nhưng tiểu huynh đệ bên dưới lại không chịu nổi, lập tức ngẩng dậy.
Dương Phàm vội vàng ngồi thẳng dậy, cười che giấu:
- Đừng nặn, đau lắm.
Hiểu Nguyệt lập tức hơi ủy khuất tiếp tục bóp vai cho Dương Phàm, hạ giọng nói:
- Anh hai, gần đây anh không thân thiết với em nữa, có phải không còn muốn cô em này nữa không?
Dương Phàm cười nói:
- Nói bậy, anh hai ở Uyển Lăng chỉ có một cô em này, sao lại không thân thiết nữa chứ?
- Vậy sao gần đây anh toàn trốn tránh em vậy?
Hiểu Nguyệt chu môi lên bất mãn nói.
Dương Phàm cười, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của cô nói:
- Giữa anh và em làm gì có khoảng cách cơ chứ? Đừng nghĩ lung tung nữa, tập trung tinh lực mà học tập cho tốt. Anh hy vọng em có thể đỗ đại học ở Bắc Kinh, lúc đó sẽ mở rộng tầm mắt hơn.
Hiểu Nguyệt dừng bóp vai cho Dương Phàm, đi ra trước mặt Dương Phàm rồi ngồi xuống, hơi cúi đầu, khổ sở nói:
- Anh, chiều nay em đã tới trại tạm giam thăm mẹ em một chút.
Dương Phàm thầm thở dài trong lòng. Cô bé này thật sự là rất thiện lương. Nếu là cô gái bình thường, chắc chắn sẽ không bao giờ nhìn một bà mẹ như Hồ Lam Lam nữa.
- Nghĩ gì mà lại muốn tới thăm bà ấy?
Dương Phàm không trách Hiểu Nguyệt mà bình tĩnh chấp nhận chuyện này.
- Công an đến trường học tìm em, nói là Hồ Lam Lam đã khai hết mọi việc, chỉ có một yêu cầu duy nhất là hy vọng có thể được gặp em. Em do dự đã lâu, muốn gọi điện thoại cho anh nhưng lại sợ anh tức giận, em liền đi lén.
Hiểu Nguyệt nói thầm thì, sợ hãi nhìn thái độ của Dương Phàm.
- Cô bé ngốc, anh thương em còn không hết, sao lại tức giận chứ? Tốt xấu gì thì em cũng do bà ta sinh ra, anh hiểu mà.
Hiểu Nguyệt nghe vậy rất cảm động, mũi cay lên, bổ nhào vào trong lòng Dương Phàm, ôm lấy cổ hắn, nức nở, nghẹn ngào nói:
- Chỉ có anh là tốt nhất với em.
Lúc này Dương Phàm không tiện đẩy Hiểu Nguyệt ra mà để mặc cô ôm mình khóc một hồi, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hiểu Nguyệt nói:
- Khóc một hồi trong lòng sẽ dễ chịu hơn đó.
Hiểu Nguyệt dần khóc to hơn, tuy nhiên vẫn rất khắc chế, thân mình không kìm được khẽ run rẩy, đủ mọi tâm tư sầu khổ trong lòng đều giải phóng qua tiếng khóc.
Khóc một lúc sau, Hiểu Nguyệt mới ngừng lại, ngượng ngùng ngồi xuống, lau nước mắt nói:
- Làm bẩn hết cả quần áo của anh rồi, em vô dụng quá.
Dương Phàm giơ tay lau nước mắt trên mặt Hiểu Nguyệt nói:
- Ai bảo em gái anh vô dụng, anh sẽ xử lý hắn. Em gái của anh rất có năng lực, mỗi ngày phải chăm sóc anh trai này, lại còn phải chăm sóc hai ông bà, học hành vẫn luôn đứng đầu.
Hiểu Nguyệt nghe vậy lập tức nín khóc mỉm cười, ngượng ngùng giơ tay bịt miệng Dương Phàm, mặt mũi đỏ bừng nói:
- Đừng khen em thế chứ. Xấu hổ chết.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hiểu Nguyệt vẫn còn vương nét sầu lo, Dương Phàm không kìm nổi động lòng liền nhẹ nhàng hỏi:
- Có phải em muốn xin cho Hồ Lam Lam?
Hiểu Nguyệt lập tức kinh hãi, một tay bịt miệng mình, nhìn Dương Phàm một lúc sau mới hạ giọng nhăn nhỏ hỏi:
- Sao anh có thể đoán được?
Dương Phàm cười nói:
- Anh cần gì phải đoán. Toàn bộ đã viết hết trên mặt em rồi. Nói thật, anh không muốn tha Hồ Lam Lam. Nhớ tới chuyện tối hôm đó, bà ta có bị xử tử hình cũng đáng.
Hiểu Nguyệt lập tức khẩn trương nhìn Dương Phàm, đôi mắt to tròn nhấp nháy, muốn mở miệng lại như không dám, bộ dạng cực kỳ dễ thương. Dương Phàm hơi hơi thở dài một tiếng, giơ tay vuốt đầu Hiểu Nguyệt, nói:
- Nhưng cô em gái thân yêu nhất của tôi đã có ý này, anh cũng đành phải miễn cưỡng buông tha. Anh không đành lòng nhìn em buồn vì chuyện này.
Hiểu Nguyệt nghe xong đột nhiên trở nên trở nên nghiêm túc, nhảy từ trên sô pha xuống, quỳ lạy Dương Phàm. Dương Phàm vội vàng giơ tay kéo lên, Hiểu Nguyệt quật cường quỳ không chịu đứng lên, giọng điệu kiên quyết nói với Dương Phàm:
- Anh, cả đời này em làm trâu làm ngựa cũng không đủ để đền đáp ân tình của anh. Ba cái lạy này là em thay mặt mẹ cảm ơn anh. Anh cứ ngồi đi ạ.
Dương Phàm hiểu được sự quật cường từ xương tủy của cô bé này, biết rằng nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể ngồi yên để Hiểu Nguyệt dập đầu lạy ba cái. Sau đó Hiểu Nguyệt đứng lên, ngồi bên cạnh Dương Phàm, kéo tay Dương Phàm, tựa đầu vào vai hắn, miệng thì thầm:
- Anh, ba cái lạy này xem như em đã trả hết nợ sinh thành, nuôi dưỡng của Hồ Lam Lam. Từ nay về sau, em chỉ còn ba người thân là ông nội, bà nội và anh mà thôi.
Hai người cứ im lặng ngồi như vậy. Trong lòng Dương Phàm dậy sóng. Cô bé này có thể nói ân oán rõ ràng, sau sự tình hôm nay, xem như cô đã hoàn toàn phân rõ giới hạn với Hồ Lam Lam. Dương Phàm thầm thở dài, Hồ Lam Lam không ngờ lại dựa vào Triệu Đức Minh, nghĩ rằng có được Hiểu Nguyệt thì hắn sẽ giúp bà ta. Đáng tiếc, bà ta đã nhìn nhầm, không nhận ra được rằng Dương Phàm mới chính là người đáng để dựa vào.
Sự việc ở cục Cựu cán bộ tiến hành khá thuận lợi. Dựa theo ý tứ của Dương Phàm, Tô Diệu Nga không trực tiếp cấp tiền cho Diêu Kiến Quân mà đề xuất tổ chức một nghi thức quyên tặng. Thấy có được nhiều tài trợ như vậy, Diêu Kiến Quân vui mừng như điên, trong lòng cảm kích và kính phục năng lực của Dương Phàm không biết dùng từ ngữ nào để tả.
Diêu Kiến Quân muốn dựa vào Dương Phàm nhưng lại lo lắng dường như mình chỉ là một cục trưởng cục Cựu cán bộ, không đủ tư cách dựa dẫm vào Dương Phàm. Tuy nhiên trong lòng hắn ta vẫn muốn thử cố một chút. Bản thân Diêu Kiến Quân không đủ tư cách nhưng trong số các cựu cán bộ có nhiều người có sức ảnh hưởng rất lớn.
Từ sau khi trở về từ Vĩ Huyền, Diêu Kiến Quân lập tức bắt tay vào chuẩn bị, mời các cựu cán bộ liên quan, tổ chức một buổi tọa đàm. Lần này Diêu Kiến Quân vừa mới thu xếp như vậy, gần như tất cả mấy cựu cán bộ đều đến đủ.
Lần này Diêu Kiến Quân chịu chi một chút, hội thảo có đủ trà ngon, hoa quả bày đầy đĩa.
- Các vị đồng chí tiền bối, hôm nay mời mọi người tới đây, đầu tiên là tôi muốn tuyên bố một chuyện vui. Được phó bí thư thị ủy Dương Phàm tự mình xử lý, cục chúng ta cơ bản đã hoàn toàn giải quyết được vấn đề khó khăn tài chính. Các xí nghiệp ở khu công nghiệp Vĩ Huyền đã tài trợ cho cục ta hơn ba triệu tệ. Đây là sự quan tâm của lãnh đạo thị ủy đối với các cựu cán bộ, cũng là lần đầu tiên cục chúng ta nhận được tài trợ từ các xí nghiệp.
Ý đồ của Diêu Kiến Quân thế nào, mấy lão già ngồi dưới liền biết rất rõ. Thằng nhóc này rõ ràng là muốn mượn mồm mấy lão già, ca tụng phó bí thư Dương. Hiểu được điều này, tuy nhiên sau khi nghỉ hưu, quan hệ của mấy lão già này cũng đã bị lạnh nhạt không ít. Diêu Kiến Quân này coi như là đã chiếu cố tới mọi người, có việc cần tìm hắn, cơ bản đều đã được giải quyết.
Diêu Kiến Quân muốn tiến lên, vào một đơn vị kha khá một chút để ngồi cho tới lúc về hưu. Điểm này thì trong lòng mọi người đều hiểu. Về phần nói đến Dương Phàm, các cựu cán bộ đều cảm thấy chàng trai này rất được, ít nhất là người ta không nói suông, thực sự quan tâm tới chuyện của các cựu cán bộ. Hắn nói giải quyết vấn đề, đây không phải là đã giải quyết sao? Hơn ba triệu cơ đấy. Sau khi chi cho các hạng mục xong, chắc chắn là sẽ dư ra một ít, chắc chắn các cựu cán bộ cũng sẽ được hưởng chút ít.
Dương Phàm không biết chuyện Diêu Kiến Quân làm. Hôm nay là cuối tuần, Chu Tử Dương gọi điện thoại tới nói:
- Ha ha, xử lý xong mọi việc rồi. Chú em, đừng nói gì cả, tối nay tới Vu Thành, giới thiệu vài người bạn cho chú làm quen một chút.
Dương Phàm đang ở văn phòng nói chuyện với Hầu Đại Dũng, nghe vậy liền cười nói:
- Được. Nhắn tin nói địa chỉ đi, hết giờ em sẽ tới.
Nói xong Dương Phàm treo điện thoại, cười nói với Hầu Đại Dũng :
- Anh tiếp tục nói đi.
Hầu Đại Dũng lúc này mới nói tiếp:
- Vụ án của Triệu Đức Minh đã được Ủy ban Kỷ luật tỉnh chuyển đi rồi, tới thành phố khác đặc biệt điều tra. Vấn đề Hồ Lam Lam không tính là nghiêm trọng, anh đã có ý cho bà ta một cơ hội, tôi sẽ trở về lập kế sách, để phạt tù ba năm. Hồ Lam Lam có bệnh tiểu đường, nộp chút tiền phạt là có thể thả ra.
Dương Phàm căm giận đấm tay xuống bàn nói:
- Không thể dễ dàng cho bà ta được. Anh mà tha bà ta, ít ra cũng phải cho bà ta ngồi tù hai tháng đã.
Hầu Đại Dũng lập tức vui vẻ, cười nói:
- Nếu đã tính thả bà ta ra thì cần gì phải làm như vậy chứ?
Dương Phàm chua xót cười cười nói:
- Chẳng phải là vì tôi thương em gái mình sao? Nếu không, với tính cách của tôi, bà ta sống sao nổi.
Hầu Đại Dũng cười nói:
- Coi như kiếp trước người đàn bà này cũng tích được chút việc thiện mới sinh được con gái tốt như vậy.
Mặc dù có điểm không cam lòng, nhưng Dương Phàm cũng chỉ có thể làm theo thỉnh cầu của Hiểu Nguyệt. Hắn cười tự giễu:
- Đúng vậy, số bà ta còn tốt đó. Thế nào mà Hiểu Nguyệt lại đi ra từ bụng bà ta cơ chứ?
Lúc này Hầu Đại Dũng đột nhiên cười dâm nói:
- Cô ả Hồ Lam Lam này cũng đầy đủ điện nước lắm.
Dương Phàm trừng mắt nói:
- Lão Hầu, đừng nói tôi không nhắc nhở anh. Người đàn bà này tâm địa như rắn rết đó.
Hầu Đại Dũng xấu hổ cười cười nói:
- Tôi chỉ nói đùa thôi mà.
Trên thực tế Hầu Đại Dũng nghĩ rằng người đàn bà này rất được, hơn nữa còn đang là tội phạm, sợ quái gì chứ?
Đi ra khỏi phòng Dương Phàm, Hầu Đại Dũng nghĩ đến cái mông căng mẩy của Hồ Lam Lam, trong lòng trở nên linh hoạt hẳn lên. Khi xe đi ngang qua trại tạm giam, Hầu Đại Dũng dừng xe lại hồi lâu, cắn răng một cái rồi mở cửa xe đi ra.
Dương Phàm cũng không phải là thần tiên, tự nhiên không biết tâm tư gian xảo nổi lên trong lòng Hầu Đại Dũng. Sau khi xử lý được Nam Bình, người này đã mơ hồ có ý tưởng thao túng toàn bộ hệ thống pháp luật của chính quyền. Nắm được quyền lợi to lớn trong tay, tâm tư của con người ta cũng thay đổi.
Dương Phàm thấy sắp hết giờ liền về sớm trước một giờ. Trước khi đi, Dương Phàm nói với Lâm Đốn, nếu có chuyện gì xảy ra, nhất định phải báo cáo mình kịp thời.
Trở lại trong tiểu khu, lên chiếc BMW, Dương Phàm một mình đi luôn. Mùa hè nên trời tối muộn, khi tới Vu Thành, trời vẫn còn khá sáng sủa. Theo địa chỉ mà Chu Tử Dương nhắn, Dương Phàm lái xe tới trước cửa một cơ quan, lấy điện thoại ra gọi cho Chu Tử Dương.
- Em tới rồi, thế nào đây?
Chu Tử Dương nghe được giọng Dương Phàm lập tức cười ha hả nói:
- Anh ở lầu ba tiếp đón mấy người bạn ở khu tắm hơi. Chú cứ lên thẳng đây, phòng 303.
Dương Phàm gửi xe cho bảo vệ, thầm nhủ từ khi nào mà Chu Tử Dương lại lên giá như vậy, không xuống đón mình chứ? Tuy nhiên nghĩ đến quan hệ của hai người, hắn thầm nhủ: có lẽ thằng cha này không coi mình là người ngoài nên mới bảo mình tự đi lên.
Dương Phàm cũng không phải người nhỏ nhặt, tự nhiên chẳng để tâm chuyện này. Hắn chậm rãi đi lên lầu, tìm tới phòng 303, nhẹ nhàng gõ cửa. Bên trong có một nữ sinh mặc sườn xám ra mở cửa.
Vừa đi vào, Dương Phàm đã hiểu tại sao Chu Tử Dương không ra đón mình. Hóa ra mọi người đang bài bạc. Có bốn người đang vây quanh một cái bàn lớn, trong đó Dương Phàm chỉ biết một mình Chu Tử Dương, những người khác thì chưa gặp bao giờ. Tuy nhiên, nhìn cách ăn mặc và khí chất, lại là bạn bè của Chu Tử Dương, khẳng định đều có gia thế.
- Chú em, tới đây, tới đây. Anh giới thiệu mấy người bạn cho chú.
Chu Tử Dương cười đứng lên, không ngờ chính là ba người trẻ tuổi khác vẫn ngồi yên, không hề tỏ vẻ gì khách khí đứng lên chào hỏi cả.
Vừa thấy vậy, Dương Phàm thầm nhủ, các người là quái gì mà tinh tướng thế chứ? Hắn vẫn bình tĩnh tự nhiên đi vào, bắt tay với Chu Tử Dương, không có ý chủ động giơ tay ra với mấy người kia.
- Giới thiệu một chút, đây chính là Dương Phàm, người anh em của tôi.
Chu Tử Dương nhiệt tình giới thiệu Dương Phàm với mấy người kia, kết quả là ba ngươi đó chẳng hề có chút ý tứ gì.
Người thứ nhất chỉ đơn giản giơ tay nói:
- Cố Đồng.
Người thứ hai cười hì hì nhìn Dương Phàm, cũng không chủ động có ý bắt tay, nói:
- Giản Minh.
Người thứ ba có vẻ trẻ tuổi, hình thức thô tục, liếc Chu Tử Dương một cái, có vẻ hơi bất an nhìn hai người kia, sau đó hơi cười, nghiêng người nói:
- Cao Thiên.
Rất rõ ràng, ít nhất là hai người đầu tiên không hề để Dương Phàm vào mắt, thậm chí Chu Tử Dương cũng không được hai người đó coi ra gì. Bề ngoài thì Dương Phàm chẳng cần quan tâm người khác thế nào, tuy nhiên trong tâm hắn lại rất cao ngạo. Nếu người khác coi thường mình, tự nhiên mình cũng không cần tử tế với người ta.
- Hạnh ngộ.
Chỉ nói đơn giản một câu, Dương Phàm tùy tiện ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh. Sau khi nhận lấy khăn từ cô bé nhân viên, lau mặt xong, Dương Phàm cũng không thèm nhìn ba người kia mà chỉ cười nói với Chu Tử Dương:
- Anh gọi em tới để xem anh bài bạc à?
Lúc này Dương Phàm đang cười thầm vì gian kế của mình đã thực hiện được. Ba người này là người quen của Chu Tử Dương trong tỉnh. Cố Đồng là con trai của phó bí thư tỉnh ủy mới lên Cố Tiên Lễ. Giản Minh là con của trưởng ban thư ký tỉnh ủy Giản Hạo. Cao Thiên thì kém hơn một chút, là con trai của Cao Trình, Bí thư thị ủy tỉnh thành. Trong ba người này thì Chu Tử Dương thân với Cao Thiên hơn một chút. Hai người kia thì mới chỉ gặp nhau vài lần. Hôm nay là Cao Thiên mời hai người Cố, Giản tới Vu Thành chơi, tự nhiên phải liên hệ với thổ địa là Chu Tử Dương. Hai người Cố, Giản coi như nể mặt Chu Tử Dương, tuy nhiên khi nghe Chu Tử Dương nói muốn giới thiệu bạn bè, trong lòng đều không vui, thầm nhủ chỉ là quan hệ hời hợt, một kẻ từ Uyển Lăng tới thì có gì hay ho mà làm quen chứ? Mảnh đất nhỏ như vậy thì làm gì có nhân vật nào?
Chu Tử Dương rất để tâm, nhận ra hai người Cố, Giản không coi mình là bạn bè, trong lòng liền muốn vùi dập sự tinh tướng của hai người này. Khôi nể mặt bạn bè tao, chẳng phải chính là tương đương với không nể mặt tao sao? Tuy nhiên Chu Tử Dương chỉ giữ kín trong lòng mà không thể hiện ra mặt. Chờ khi Dương Phàm nhìn ba người chơi bài, Chu Tử Dương liền nghĩ làm sao có thể trị hai người Cố, Giản. Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Tử Dương cảm thấy có lẽ cứ để Dương Phàm trị hai thằng cu này một chút cho biết tay. Bởi vậy, khi giới thiệu, Chu Tử Dương cố tình không nói chức vụ của Dương Phàm mà chỉ nói tên.
Chu Tử Dương khá hiểu biết tính tình của Dương Phàm. Càng thể hiện sự bình tĩnh, trong lòng Dương Phàm càng bất mãn.
Lại nói tiếp, hai người Cố, Giản ngạo mạn, quả thật cũng chọc giận Dương Phàm. Tuy nhiên Dương Phàm nể mặt Chu Tử Dương nên vẫn nhịn. Không muốn kết giao thì thôi. Tính cách ngạo mạn thế này thì làm ăn gì. Bố chúng mày có là lãnh đạo Đảng và Quốc gia thì sao nào? Tao chẳng cần.
- Có muốn chơi cùng không?
Chu Tử Dương cười hỏi Dương Phàm.
- Các anh chơi đi, em không có hứng thú. Đi xong hơi chút đã.
Dương Phàm nói xong, bình tĩnh đứng lên. Lúc này di động của Cố Đồng đột nhiên vang lên. Vừa nghe xong, Cố Đồng đột nhiên cao giọng:
- Cái gì? Đánh bộ đội à? Người ta đang kéo đến à? Sao lại chọc vào binh lính chứ? Từ từ, biết rồi, để nghĩ biện pháp.
Nói xong, Cố Đồng thở phì một hơi, ném di động xuống bàn nói:
- Không chơi nữa, chết tiệt. Một đám rác rưởi.
Giản Minh kinh ngạc hỏi:
- Sao lại thế?
Cố Đồng hừ hừ hai tiếng, sắc mặt chua xót nói:
-Lần này phiền toái lớn. Con em gái điên cuồng của tôi dẫn một đám choai choai mười mấy tuổi đua xe trên tỉnh lộ, kết quả gặp quân khu tỉnh đang huấn luyện dã ngoại. Đám nhóc con vô pháp vô thiên đó không ngờ không dừng xe lại mà còn đâm vào hiến binh, liền bị gí súng vào đầu, bắt liền bảy, tám đứa. Con em tôi cũng ở trong đó.
- Khẩn trương gọi điện thoại cho bố mẹ mày đi, chuyện đơn giản thế này có là gì đâu?
Giản Minh nghe vậy nhẹ nhõm thở phào, có vẻ quá quen xử lý những việc thế này.
Cố Đồng nhìn thái độ của hắn lập tức nổi nóng, lớn tiếng nói:
- Mày nói dễ nghe nhỉ, bố mẹ tao đi Bắc Kinh, trước khi đi còn dặn tao phải trông coi em gái cho tốt. Hiện giờ xảy ra chuyện lớn thế này, tao chỉ có chờ nghe mắng chửi thôi.
Kỳ thật Cố Đồng vẫn không nói ra, quân khu đâu phải nhà của tao. Đụng vào bộ đội, dù bên quân đội có nể mặt phó bí thư tỉnh ủy thế nào thì chuyện này cũng rất khó giải quyết.
Dương Phàm được một cô bé phục vụ cởi quần áo, thay quần đùi đi từ trong ra, thấy bốn người không chơi nữa liền không thèm nhìn mấy người Cố Đồng mà hỏi luôn Chu Tử Dương:
- Sao mấy người không chơi nữa?
Giản Minh bị Cố Đồng không khách khí nói vậy, trong lòng đang tức giận, lập tức quát Dương Phàm:
- Chơi cái rắm. Mày dính mũi vào làm gì?
Chu Tử Dương vừa nghe vậy, lập tức không nhịn được, lạnh lùng nói với Cao Thiên:
- Tiểu Cao, hôm nay tôi nể mặt anh. Giờ đừng nói nhiều lời vô ích nữa, anh mang ngay mấy người này cút đi cho tôi.
Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy đâu phải dễ chọc. Giản Minh không ngờ Chu Tử Dương nói trở mặt liền trở mặt, nhất thời không biết nên nói như thế nào cho phải. Chỉ có Cố Đồng đã nhìn ra, Chu Tử Dương rất để ý tới thằng bạn là Dương Phàm này. Mặc dù rất chướng mắt Dương Phàm nhưng Cố Đồng vẫn phi thường khách khí nói:
- Anh bạn, ngại quá, Giản Minh đây là vì sốt ruột chuyện của tôi.
Cố Đồng nói ra lời xin lỗi này không phải là dễ dàng gì. Cao Thiên liền vội vàng hòa giải:
- Chu ca, Dương ca, đừng nổi cáu. Bọn họ cũng chỉ vì sốt ruột thôi. Tôi đại diện cho họ nhận lỗi với hai anh.
Chu Tử Dương lúc này mới cười lạnh nói:
- Tôi mặc kệ phiền toái của các người. Nổi nóng với người anh em tôi là không được. Vốn đang muốn giúp các người, hiện tại không có gì để nói nữa.
Cố Đồng vừa nghe lời này, lập tức hai mắt sáng lên. Thằng nhóc này tuy rằng kiêu ngạo nhưng không phải ngu ngốc, nghe thấy Chu Tử Dương có biện pháp thu phục quân khu tỉnh, vội vàng cười nói:
- Chu ca, đừng nóng. Tôi xin lỗi anh và bạn của anh, đều là do tôi không đúng.
Trường hợp này chính là đóng kịch một cách rất điển hình, Dương Phàm thật sự thấy chướng mắt. Hắn thản nhiên nhìn lướt qua mấy người rồi quay người đi ra ngoài. Nể mặt Chu Tử Dương, Dương Phàm cũng không thèm nói gì. Dù sao đây cũng là địa bàn của Chu Tử Dương, để sau này xem hắn sẽ giải thích thế nào cho hợp lý.
- Tôi đi tắm.
Dứt lời, Dương Phàm liền đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại bốn người. Ba người kia đều nhìn Chu Tử Dương, hy vọng hắn có thể ra tay giúp đỡ. Giản Minh khách khí cười nói với Chu Tử Dương:
- Chu ca, đều là tôi không đúng, anh đừng để tâm nhé. Đây chỉ là vì tôi quá sốt ruột mà thôi.
Cao Thiên cũng cười nói:
- Chu ca. Anh có biện pháp gì thì cứ nói đi. Xem tôi nên chuộc lỗi thế nào.
Cố Đồng lúc này cũng là người thức thời, cười nói tiếp:
- Chu ca, chút nữa bằng hữu của anh quay lại, tôi bưng trà nhận lỗi được không?
Lúc này trong lòng Cố Đồng đang thầm tính: Nếu mình có thể tự tay giải quyết được chuyện này mà không cần phiền toái tới ông già, khi trở về nhất định ông già mình sẽ rất vui vẻ. Con trai mình rất có tiền đồ, ngay cả chuyện bên quân đội cũng có thể giải quyết được. Có thể giải quyết được chuyện này, tuy rằng khó có thể tránh được chửi mắng vài câu nhưng có thể nhân cơ hội đưa ra những yêu cầu khác. Trước kia ông già luôn mắng mình là không có tiền đồ, đến lúc đó có lẽ ông già sẽ cao hứng, có thể sẽ đáp ứng hỗ trợ.
Đã nói đến thế này, Chu Tử Dương cũng không tiện tiếp tục làm căng, đành phải thả lỏng cơ mặt, nói:
- Việc quân khu, các anh cứ tới cầu Dương Phàm đi. Hắn chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể thu phục được.
- Cái gì?
Giản Minh là người đầu tiên kêu lên thất thanh, hai người kia cũng không thể nào tin nổi, nghi hoặc nhìn Chu Tử Dương.
Chu Tử Dương miễn cưỡng cười nói:
- Tôi không có bản lĩnh đó đâu. Vốn tôi nể mặt Cao Thiên, muốn nhờ Dương Phàm giúp cho các người, hiện tại sự tình bị các người phá hỏng, tôi cũng không còn mặt mũi để mở miệng.
Bởi vì khá thân Chu Tử Dương, Cao Thiên liền cười hỏi Chu Tử Dương:
- Chu ca, Dương Phàm là kẻ thế nào? Chẳng phải đó chỉ là một người Uyển Lăng sao? Người ở nông thôn sao lại có năng lực lớn như vậy?
Chu Tử Dương không giận mà ngược lại còn mỉm cười, lạnh lùng nói:
- Ếch ngồi đáy giếng, Cao Thiên chú năm nay 27 tuổi nhỉ? Chú cũng là người trong nhà nước, xin hỏi chú đã cấp bậc gì rồi?
Cao Thiên ngượng ngùng cười nói:
- Chu ca, anh đừng giỡn tôi thế chứ? Tôi chỉ là một chuyên viên chính, chẳng có gì đáng khoe cả.
Chu Tử Dương lúc này âm trầm cười nhìn Cố Đồng hỏi:
- Còn anh?
Nhắc tới đây, Cố Đồng hơi có vẻ đắc ý nói:
- Tôi giống Chu ca, cũng là trưởng phòng.
Chu Tử Dương lúc này mới cười lạnh nói:
- Chuyện hôm nay, các người đừng có cho chị hắn là phó thị trưởng Chúc biết. Nếu cô ấy mà biết thì các người không ăn tát mới là lạ. Người ta là người rộng lượng mới không thèm so đo với các người. Nói cho các người biết, hắn là phó bí thư thị ủy Uyển Lăng, hai năm trước đã là cấp phó cục trưởng đó.
Ba người kia đều câm bặt. Ở tuổi này là phó cục trưởng cũng không phải là chưa gặp, tuy nhiên bình thường đều chỉ là cán bộ đoàn thanh niên thành phố linh tinh. Có thể nắm được cương vị có thực quyền là phó bí thư thị ủy thì họ cũng đã được nghe vài trường hợp, tuy nhiên gặp Dương Phàm lần này chính là lần đầu tiên họ gặp người như vậy.
Ba người một hồi lâu mới bừng tỉnh từ trong nỗi khiếp sợ, nhất là Giản Minh vừa rồi cáu giận Dương Phàm thì hiện giờ trong lòng đầy hối hận. Y tự nhủ, Chu Tử Dương thực sự không nói sai, chính mình thật là ếch ngồi đáy giếng. Mình mới có chút chức vị và bối cảnh mà đã tự cao tự đại.
Lúc này, Cố Đồng là người phản ứng nhanh nhất, vội vàng đứng lên chắp tay nói với Chu Tử Dương:
- Chu ca, thật sự không phải. Sự tình hôm nay là huynh đệ tôi không đúng. Anh đã có hảo tâm giới thiệu bằng hữu cho chúng tôi, vậy mà chúng tôi lại có lòng dạ hẹp hòi.
Chu Tử Dương cũng biết đối nhân xử thế, thản nhiên cười nói:
- Đừng nói thế, chẳng có gì đâu. Cao Thiên là người anh em của tôi, tôi cũng sẽ đối xử với mọi người như anh em.
Lời này nhiều ít mang theo một chút ý vị mắng chửi. Không đúng thế à? Tao đối xử với chúng mày như anh em, còn chúng mày thì sao?
Cao Thiên lúc này lộ ra vẻ hổ thẹn, cười nói với Chu Tử Dương:
- Chu ca, đừng làm khó tôi. Thế này đi, lát nữa ba người chúng tôi sẽ bưng trà nhận lỗi với huynh đệ của anh.
Chu Tử Dương cười cười nói:
- Cần quái gì, các người nghĩ là hắn thích sao? Chờ lát nữa hắn trở lại, tôi sẽ nói hộ các người một câu. Mọi người đã có duyên gặp mặt ở đây, vậy cũng nên vui vẻ một chút.
Lúc này trong lòng Chu Tử Dương cực kỳ vui thích. Hai người Cố, Giản bình thường đều là mắt cao hơn trán, chẳng hề để Chu Tử Dương vào mắt trong số các công tử ở tỉnh Giang Nam. Dù sao trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Chu cũng là mới lên, còn chưa bắt rễ đủ sâu. Hiện tại Chu Tử Dương mượn Dương Phàm, cho hai người này một bài học, để cho họ sau này phải coi trọng mình. Từ đó về sau, trong vòng tròn đó, thân phận và địa vị của Chu Tử Dương cũng sẽ có thay đổi về bản chất.
Cao Thiên vừa thấy Chu Tử Dương rốt cục nói vậy, lập tức cười nói:
- Chu ca nói rất đúng. Để tôi gọi điện thoại cho đoàn ca múa tỉnh kêu mấy cô em tới đây. Tối nay nhất định phải phục vụ Dương ca và Chu ca cho tốt.
Chu Tử Dương cười nói:
- Anh mắng tôi đấy à? Đây là Vu Thành, còn phải nhờ anh đi gọi người trên tỉnh xuống sao? Đàn bà con gái đi đêm hôm khuya khoắt, anh không biết thương hương tiếc ngọc gì cả.
Cao Thiên vội vàng cười giải thích:
- Đoàn ca múa tỉnh đang ở Vu Thành, xuống đây tổ chức giao lưu. Tôi gọi một cuộc điện thoại là tới ngay thôi.
Chu Tử Dương nghĩ một chút, nói:
- Vậy lát nữa chúng ta đổi sang chỗ khác. Đây là nơi phong nguyệt, tự rót rượu cũng không quen lắm.
Ba người nghe vậy cùng cười ha hả.
Lúc này Dương Phàm từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, sau khi xông hơi xong thì toàn thân đỏ lên, thấy bốn người không ngờ lại đang trò chuyện vui vẻ, thầm nhủ mấy kẻ này biến sắc mặt nhanh thật.
Càng thú vị chính là ba người kia lúc này cùng đứng lên, rất khách khí khẽ gật đầu với Dương Phàm, đồng thanh nói:
- Dương ca. Xin lỗi. Anh em chúng tôi xin anh thứ lỗi.
Dương Phàm trừng mắt nhìn Chu Tử Dương nói:
- Chu ca, anh quả là bà tám.
Nói xong, Dương Phàm cười lạnh với ba người:
- Đừng có khách khí như vậy. Tôi không thể chịu nổi đâu.
Ba người cùng nhau nhìn Chu Tử Dương. Chu Tử Dương khẩn trương đi tới, kéo tay Dương Phàm ngồi xuống nói:
- Người anh em, nể mặt ông anh một lần được chứ?
Lúc này Dương Phàm mới thu bộ mặt lạnh lùng lại, thản nhiên nói:
- Đây là địa bàn của anh. Anh đã nói như vậy, em coi như xong.
Lúc này Chu Tử Dương mới mỉm cười hạ giọng nói với Dương Phàm:
- Có một chuyện, chú ra tay giúp anh chút nhé.
Nghe Chu Tử Dương kể xong, Dương Phàm nhìn Cố Đồng, lại quay đầu nhìn Chu Tử Dương, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình. Nghĩ tới đại ân trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Chu giúp mình, Dương Phàm cũng muốn giúp Chu Tử Dương một chút, tuy nhiên ngoài miệng vẫn không buông tha, thản nhiên cười mắng:
- Anh quả là lắm chuyện.
Nói xong, Dương Phàm bưng chén trà mà cô bé nhân viên mới mang tới, quay sang nói với cô bé nhân viên vẫn đi theo phục vụ mình từ đầu tới giờ:
- Vào trong phòng lấy di động cho anh, ngay trong túi quần ấy.
Cô bé phục vụ mang di động tới rất nhanh, sau đó đi ra ngoài trông cửa.
Dương Phàm bấm số điện thoại của Trương Khải Đức. Vừa nối máy, Dương Phàm liền cười nói:
- Trương ca, có bận gì không?
Lời này quả thực đã tấn công rất mạnh vào tâm tư của các lão đồng chí đang ngồi đây. Theo điều tra thực tế của Dương Phàm, hiện tại ở các quốc gia u Mỹ, nhất là nước Mỹ, rất nhiều người lớn tuổi làm việc còn tốt hơn cả người trẻ. Vì sao? Vì người lớn tuổi làm việc kiên nhẫn, không yêu cầu lương quá cao. Theo sự phát triển của xã hội, đời sống gia tăng, một số người dù đã đến tuổi nghỉ hưu nhưng năng lực công tác và sức khỏe cũng không bị giảm sút nhiều lắm.
Ở vấn đề này, Dương Phàm đã kết nối với Tô Diệu Nga, để chị ta ra mặt làm việc với các công ty, xí nghiệp trong khu công nghiệp Vĩ Huyền, thứ nhất là tìm kiếm tài trợ cho cục Cựu cán bộ, thứ hai là tìm cơ hội cho các cựu cán bộ có thể phát huy năng lực còn lại của mình. Đương nhiên, đây mới chỉ là tư tưởng, thực hiện cụ thể còn nhiều việc phải làm. Hiện tại, Dương Phàm mới đưa ra những ý tưởng mấu chốt cũng như thái độ chân thành, khiến các Cựu cán bộ có thể hiểu được ý của mình.
Cảm nhận được thành ý của Dương Phàm, các lão già ở đây đều ngồi yên. Bất kể trong lòng oán giận nhiều ít thế nào, Dương Phàm vẫn là phó bí thư thị ủy. Giờ phút này, sự chênh lệch về địa vị trong lòng mọi người lại trở lại như lúc đầu.
- Phó bí thư Dương. Thật sự rất hổ thẹn. Tôi còn tưởng rằng buổi tọa đàm hôm nay chẳng qua chỉ là để ra vẻ.
Lão Lưu đứng lên đầu tiên, đi tới trước mặt Dương Phàm. Dương Phàm giơ tay nắm lấy tay ông ta.
- Ha ha… các vị tiền bối ngàn vạn lần không cần nói như vậy, thị ủy đã tin tưởng giao công tác chiếu cố các lão đồng chí cho tôi, tôi có nghĩa vụ phải làm cho tốt, thực sự quan tâm tới tình hình các lão đồng chí.
Lúc này, chiều hướng của cuộc tọa đàm hoàn toàn thay đổi. Sau khi thấy thái độ chân thành của Dương Phàm, cảm xúc mâu thuẫn, chán ghét Dương Phàm lúc đầu của các lão đồng chí giờ biến thành tâm sự với Dương Phàm, thậm chí còn giúp Dương Phàm nghĩ ra thêm các biện pháp khác.
Kết thúc tọa đàm, Dương Phàm tiễn các Cựu cán bộ rồi trở lại phòng họp, cười nói với Diêu Kiến Quân:
- Cục trưởng Diêu. Hôm nay tôi đến đây không gây thêm phiền toái cho anh chứ?
Diêu Kiến Quân có chút cảm động, Dương Phàm biểu hiện rất rõ ràng, tác phong giải quyết vấn đề dứt khoát, không rề rà, thật sự là khiến vị cục trưởng vốn ít được mọi người quan tâm này cảm thấy mình cũng được coi trọng.
- Ngài thật sự là quá khách khí, nói như vậy tôi còn mặt mũi nào nữa.
Dương Phàm mỉm cười, rút từ trong túi ra một quyển sổ nhỏ, viết số điện thoại của Tô Diệu Nga và xé ra đưa cho Diêu Kiến Quân, nói:
- Ngày mai phải vất vả anh một chuyến, đi tới Vĩ Huyền, tìm bí thư huyện ủy Tô. Đồng chí ấy sẽ mang anh tới một vài xí nghiệp lớn lớn, kéo lấy ít tài trợ, giải quyết vấn đề kinh phí cho xe cộ và phương tiện hoạt động. Mặc khác, anh và bí thư Tô cũng làm việc với nhau, tính toán thời gian khi nào thì tổ chức cho các cựu cán bộ tới thăm quan các xí nghiệp. Chi tiết cụ thể thì anh cứ làm việc với thư ký của tôi. Nếu cần tôi ra mặt, anh cứ bảo thư ký của tôi, nếu có thời gian, nhất định tôi sẽ đi cùng.
Khi Dương Phàm rời khỏi cục Cựu cán bộ thì đã hết giờ làm việc. Diêu Kiến Quân vẫn theo lệ, thu xếp cơm chiều mời Dương Phàm. Kết quả Dương Phàm nói thẳng:
- Không cần phiền phức, tôi về luôn đây. Mặc khác, chuyện tài trợ các xí nghiệp, trước khi có tiền, nhớ tuyệt đối giữ bí mật.
Cự tuyệt lời mời năm lần bảy lượt của Diêu Kiến Quân, Dương Phàm đi thẳng luôn, chỉ để lại cho Diêu Kiến Quân một bóng dáng vội vã.
Chuyện xảy ra trong cuộc tọa đàm đã trở thành đề tài nóng hổi vào buổi tối của các Cựu cán bộ. Mấy lão già ngồi tụ tập chơi mạt chược với nhau đều nói về cuộc tọa đàm chiều nay tới mức nước bọt bắn tung tóe, tất cả đều nói tốt cho Dương Phàm.
- Tôi nói cho các anh biết. Hôm nay Diêu Kiến Quân thực sự xấu mặt. Hắn tới cửa chờ phó bí thư Dương, kết quả người ta mang theo thư ký vào tận trong phòng họp. Diêu Kiến Quân đợi ở cửa lâu quá, chúng tôi nói chuyện trong phòng rất lâu, hắn ta mới vào. Khi vào rồi, hắn cũng chẳng nói được gì cả.
- Phó bí thư Dương nói, trong một tháng sẽ giải quyết vấn đề xe cộ khó khăn, vấn đề phương tiện hoạt động của trung tâm Cựu cán bộ bị xuống cấp. Tất cả sẽ được giải quyết. Đây là phó bí thư Dương đã chính thức nói trước mặt mọi người, tôi không hề nói dối nửa lời.
Vấn đề tài chính của nhà máy rượu Uyển Lăng quả thật là trở ngại lớn nhất cho sự phát triển của xí nghiệp.
Sáng sớm hôm sau, Dương Phàm tới ủy ban, việc đầu tiên là nói với Lâm Đốn:
- Anh đi bố trí một chút, hẹn với giám đốc Lưu của ngân hàng nông nghiệp thành phố, nói là tôi mời anh ta ăn cơm trưa.
Dặn dò Lâm Đốn xong, điện thoại di động của Dương Phàm đổ chuông, tiếp theo bên trong truyền tới tiếng cười của Tô Diệu Nga:
- Phó bí thư Dương, anh xử lý sự việc cơ bản rất tốt. Nhà máy luyện than cốc Bảo Cương tỏ vẻ sẵn sàng tài trợ tám trăm ngàn. Tập đoàn khai thác mỏ Vĩ Huyền tài trợ một triệu. Các xí nghiệp khác nghe nói là chuyện của anh, tất cả đều khẳng khái nói sẽ giúp tiền, tổng cộng gom được ba triệu sáu tiền tài trợ.
Tô Diệu Nga có chút cảm giác tự hào vì không làm nhục sứ mạng. Dương Phàm nghe vậy khá vui mừng, không ngờ có nhiều tiền tài trợ như vậy. Khoản tiền này chắc chắn sẽ dư, liệu có nên thành lập một quỹ nào đó, sau này giải quyết vấn đề khó khăn trong cuộc sống của các cựu cán bộ, đồng thời liên tục không ngừng phát huy để sử hay không?
Ý tưởng này chỉ đơn giản chợt lóe lên trong đầu Dương Phàm. Bởi vì sự việc liên quan quá nhiều, thật sự thực hiện khó mà tránh khỏi phiền toái. Tuy nhiên nếu đã hình thành ý tưởng này, Dương Phàm lại phải suy nghĩ kỹ, sau đó đưa ra phương án. Lên kế hoạch chi tiết xong mới thực hiện, đó là nguyên tắc làm việc của Dương Phàm.
- Như vậy đi, nếu cục trưởng cục Cựu cán bộ Diêu Kiến Quân tìm cô, cô đừng đưa tiền cho anh ta ngay. Cần phải tổ chức nghi thức quyên tặng của một xí nghiệp, cho TV, đài báo tới chụp ảnh.
Dương Phàm tự nhiên sẽ không trao tiền cho Diêu Kiến Quân một cách đơn giản. Sử dụng tiền tài trợ thế nào cũng phải có cơ chế giám sát. Tạm thời thì Dương Phàm chưa nghĩ ra phương pháp thực thi cụ thể.
Lâm Đốn làm việc với giám đốc ngân hàng nông nghiệp rất nhanh chóng. Quan hệ giữa Dương Phàm và ngân hàng nông nghiệp được gây dựng từ khi Vĩ Huyền mới được thành lập. Tuy rằng đã rời khỏi hơn một năm, sau khi trở về vẫn không khôi phục liên hệ, tuy nhiên Giám đốc Lưu vừa nghe thấy Dương Phàm mời liền vui vẻ đáp ứng.
Ngân hàng và địa phương tuy rằng không phải một hệ thống, nhưng trên ở địa bàn của người ta thì cũng phải nể mặt Dương Phàm một chút. Địa điểm mời khác ở nhà hàng Tạ Thiếu. Trữ Vũ biết Dương Phàm nể mặt Hầu Đại Dũng mới tới đây, bởi vậy phục vụ rất chu đáo ân cần. Vừa thấy Dương Phàm và Lâm Đốn xuống xe từ xa, cô ta đã chạy ra đón.
- Phó bí thư Dương, phòng của ngài đã được bố trí xong hết rồi. Giờ ngài vào luôn hay là nghỉ ngơi ở sảnh trước?
Đối mặt với nụ cười tươi như hoa của Trữ Vũ, ánh mắt Dương Phàm vẫn rất bình thản. Hắn cầm tay Trữ Vũ tỏ vẻ tôn trọng rồi nói:
- Hôm nay mời người của ngân hàng ăn, đồ ăn làm nhẹ nhàng một chút. Những người này không thiếu thịt cá.
Trữ Vũ cung kính bước sang bên cạnh, nhường đường cho Dương Phàm đi, thể hiện sự tôn kính của mình, sau đó gật đầu hạ giọng nói:
- Tôi nhớ rồi. Tôi sẽ bố trí cẩn thận.
Dương Phàm xem thời gian, thấy vẫn còn sớm, trong sảnh lại chẳng có ai, liền cười nói:
- Tôi ngồi xuống chờ một lát, hôm nay khách quan trọng đó.
Trữ Vũ vội vàng tiếp đón Dương Phàm ngồi xuống sô pha trong sảnh, tự mình đưa trà tới cho Dương Phàm và Lâm Đốn. Lâm Đốn ghé sát vào Dương Phàm hạ giọng nói:
- Vương Hữu Minh làm thế nào vậy nhỉ? Tôi đã nói hắn ta rồi, vậy mà còn bắt anh phải chờ. Hôm nay sao hắn lại làm việc thế chứ? Chẳng có chút năng lực nào cả.
Nói tới chuyện nhà máy rượu, trong lòng Dương Phàm vẫn lộ ra một nghi vấn. Vương Hữu Minh luôn muốn làm nhà máy rượu, sao lại không hề có chút quan hệ với ngân hàng chứ? Ba mươi triệu nói ít không ít, nói nhiều cũng không nhiều, sao lại không xử lý được chút nào chứ? Hơn nữa, lần gặp gỡ mấu chốt thế này mà hắn lại dám tới muộn sao? Nói khó nghe một chút, chính là không hề coi lãnh đạo ra gì.
Lâm Đốn vừa mới xong, ngoài cửa có một chiếc xe thương vụ dừng lại. Trên xe có năm, sáu cô gái trẻ trung xinh đẹp đi vào. Cẩn thận nhìn một chút, phát hiện những cô gái này đều tầm mười bảy, mười tám tuổi, có vẻ đều là những học sinh ngây thơ.
Khuôn mặt tươi cười của Vương Hữu Minh lộ ra từ phía sau. Sắc mặt Dương Phàm lập tức trầm xuống. Vương Hữu Minh thấy thế không ổn, vội vàng nói các cô bé kia tìm chỗ ngồi xuống trước, còn mình thì mồ hôi đầy đầu đi tới trước mặt Dương Phàm.
- Phó bí thư Dương, xấu hổ quá, tôi tới chậm.
Vương Hữu Minh vội vàng cáo lỗi.
Dương Phàm nhìn thoáng qua mấy cô bé, hỏi:
- Lão Vương, ông làm cái trò gì thế?
Vương Hữu Minh khó xử nhìn nhìn Lâm Đốn, Lâm Đốn lập tức đứng dậy định tránh ra. Dương Phàm thản nhiên nói:
- Có gì thì anh cứ nói thẳng ra đi.
Nghe Dương Phàm nói lời này, trong lòng Lâm Đốn cảm thấy ấm áp, vừa mới đứng lên lại ngồi ngay xuống.
Thấy bốn phía không có ai, Vương Hữu Minh cắn răng nói:
- Phó bí thư Dương, sự tình đã đến lúc này, tôi cũng không dám gạt ngài nữa. Tôi và người ngân hàng có ân oán từ xưa…
Nói xong Vương Hữu Minh kể lại một đoạn chuyện xưa, sự tình là từ đứa cháu trai Vương Lượng của Vương Hữu Minh. Thằng nhóc này lúc còn trẻ thì không chịu học hành tử tế, lại đi lăn lộn với đám lang thang ngoài xã hội. Ba năm trước, có một lần hắn đánh nhau với người ta trong một quán Karaoke, không ngờ đá nát một trứng của một thằng nhãi khác khiến thằng nhãi đó chỉ còn một trứng. Phiền toái của Vương Lượng cũng tới bởi vì thằng nhãi bị đá vỡ trứng kia là con trai của phó giám đốc ngân hàng công thương thành phố. Đánh con người ta tàn phế, đương nhiên người ta không thể đáp ứng rồi.
Vương Hữu Minh đã tốn không ít tiền bạc và tâm tư trong sự việc của cháu trai mình, cuối cùng chỉ bị phán tù ba năm, bồi thường ngàn. Sự việc tuy rằng đã xong nhưng phó giám đốc ngân hàng công thương vẫn còn ghi hận. Năm ngoái, phó giám đốc được thăng lên giám đốc và đã ám chỉ, bất kể là chi nhánh ngân hàng nào, nếu cho Vương Hữu Minh vay đều không qua được hắn.
Toàn bộ người của ngân hàng đều biết ân oán cũ của hai người, mặc dù các lãnh đạo khác của ngân hàng cũng chưa chắc đã sợ giám đốc, nhưng cần gì phải đắc tội người ta chứ? Bởi vậy, mấy năm nay, việc phát triển nhà máy rượu vẫn gặp khó khăn về tài chính. Vương Hữu Minh bị áp bức tới mức đành phải tìm lãnh đạo thành phố để nhờ vả.
- Hôm nay ngài nói mời ngân hàng nông nghiệp ăn cơm, trong lòng tôi vô cùng cảm kích, nghĩ rằng phải phục vụ ngài và người của ngân hàng cho tốt. Mấy cô em này đều là học sinh trường trung học Tử Đô, chưa ai vượt quá tuổi. Tôi muốn đưa mấy cô em này tới rót rượu để không khí thêm sôi động nên tự mình chủ trương thôi ạ.
Vương Hữu Minh giải thích nhưng hơi không dám nhìn thẳng vào mặt Dương Phàm.
Dương Phàm bất động thanh sắc nói:
- Lão Vương, ông có năng lực đó nhỉ. Học sinh trung học mà cũng mang tới được.
Vương Hữu Minh không rõ ý tứ thực sự của Dương Phàm là gì, đành phải mỉm cười giải thích:
- Hàng năm tôi đều tiếp nhận vài chục học sinh tốt nghiệp. Mấy cô bé này đều đã học qua tiếp tân, cam đoan sẽ phục vụ khách khứa rất tốt. Trong đó còn có một cô em tuổi, tôi chuyên môn để dành cho ngài.
Lúc này Dương Phàm bật cười lạnh nói:
- Ông cũng tốn không ít tiền nhỉ?
Nói tới đây, sắc mặt Dương Phàm biến đổi, lạnh lùng nhìn Vương Hữu Minh, khiến hắn ta toàn thân toát mồ hôi lạnh, thầm nói lần này vỗ mông ngựa không trúng lại vỗ đúng vào chân ngựa.
Vương Hữu Minh vốn hơi béo, tuy rằng điều hòa trong phòng đã bật mát lạnh nhưng vì quá khẩn trương khiến toàn thân ướt đầm, ánh mắt lộ ra một tia cầu xin, lại không dám lên tiếng thanh minh.
Dương Phàm nghĩ thầm đã đủ rồi, sắc mặt hơi lỏng ra, chậm rãi nói:
- Lần sau nếu xảy ra chuyện thế này, anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Vương Hữu Minh lập tức như được đại xá, liên tục nói:
- Tôi hiểu được, tôi hiểu được. Tôi cho các cô ấy về ngay.
Dương Phàm khoát tay chặn lại nói:
- Đến đây rồi thì cứ để lại, cho các cô ấy phục vụ người của ngân hàng cho tốt. Đừng để người ta nghĩ rằng mình keo kiệt. Tuy nhiên chờ sau khi tôi đi rồi mới được cho mấy cô gái đó xuất hiện. Tôi hiểu nỗi khổ trong lòng anh.
Dương Phàm đã nhìn ra, mấy năm nay, Vương Hữu Minh đã bị ngân hàng hành hạ phát sợ, lần này xem như đã hạ cả vốn gốc.
- Mấy cô bé trẻ tuổi này chắc không chỉ dùng tiền là có thể mời đến hả?
Dương Phàm cười hỏi.
Vương Hữu Minh lau mồ hôi trán, hạ giọng nói:
- Đúng vậy, sau khi tốt nghiệp, toàn bộ sẽ được bố trí đến bộ phận bán hàng, lương tháng cơ bản cũng được , làm tốt còn có phần trăm.
Vừa nghe giải thích như vậy, Dương Phàm liền cười thầm. Quả nhiên là người làm ăn, khôn khéo từ trong xương tủy. Mấy cô bé trẻ trung xinh đẹp này chỉ cần huấn luyện một chút, đưa đi làm nhân viên bán hàng là cực kỳ thích hợp. Còn việc Vương Hữu Minh có làm gì nữa hay không thì Dương Phàm cũng chẳng cần quan tâm. Một bên ra giá, một bên tình nguyện, đó là việc của người ta, chẳng cần rước phiền toái vào người làm gì.
Lâm Đốn gọi Trữ Vũ, bảo cô ta tìm một căn phòng khác cho mấy cô bé kia ngồi chờ trước. Chỉ một lát sau, giám đốc Lưu mang theo trưởng phòng và phó trưởng phòng tín dụng đi tới.
Ba người vừa thấy Vương Hữu Minh, sắc mặt đều hơi biến đổi. Giám đốc Lưu thoáng nháy mắt ngạc nhiên với Dương Phàm. Dương Phàm nắm tay Giám đốc Lưu, cười nói:
- Giám đốc Lưu, để mọi người lên trước nhé.
Giám đốc Lưu ngầm hiểu lập tức gật đầu, ra hiệu cho hai cấp dưới đi lên trước. Lâm Đốn và Vương Hữu Minh cùng đi lên. Trữ Vũ lúc này cười tủm tỉm đi tới, gật đầu hỏi hai người:
- Hai vị lãnh đạo. Có cần đổi sang chỗ nào ngồi không?
Dương Phàm âm thầm thưởng thức ánh mắt của Trữ Vũ, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra mình và Giám đốc Lưu có ý muốn nói chuyện riêng. Dương Phàm hơi hơi gật gật đầu nói:
- Phiền toái bà chủ Trữ.
- Ngài quá khách khí.
Trữ Vũ cười dẫn hai người tới một căn phòng nhỏ yên tĩnh, sau đó rút lui.
- Phó bí thư Dương, ngài nghĩ thế nào mà lại đứng ra nói giúp Vương Hữu Minh?
Giám đốc Lưu cười ha hả hỏi. Thật tâm mà nói, vị giám đốc ngân hàng này cũng tự thấy mình xử lý việc nhà máy rượu như vậy là không đúng. Ông ta khá xem trọng tiềm năng của nhà máy rượu. Hơn nữa, tài khoản ngân hàng của Vương Hữu Minh cũng thiết lập tại ngân hàng nông nghiệp. Mấy năm gần đây, ngân hàng nông nghiệp cũng đã cho nhà máy rượu vay một triệu tệ. Từ góc độ công việc mà nói, nhà máy rượu của Vương Hữu Minh là một đối tượng cho vay không tồi.
Dương Phàm thản nhiên cười hỏi lại:
- Nhà máy rượu Uyển Lăng là một xí nghiệp có hiệu quả và ích lợi khá tốt trong thành phố. Tôi chỉ quan tâm xem có gì không ổn hay không?
Giám đốc Lưu lập tức mỉm cười, liên tục gật đầu nói:
- Đúng rồi. Ngài hoàn toàn không cần để ý tới sắc mặt của một số người, nhưng tôi thì khác.
Nói xong Giám đốc Lưu hơi hơi dừng một chút nói:
- Phó bí thư Dương, Vương Hữu Minh khẳng định là đã nói với ngài. Vị đó ở ngân hàng công thương là họ hàng của một vị lãnh đạo ngân hàng nông nghiệp tỉnh. Nói thật, tôi rất muốn cho nhà máy rượu của Vương Hữu Minh vay, đây là một đối tượng cho vay rất tốt. Tuy nhiên, tôi lại rất khó xử. Hơn nữa, lúc này cấp trên đang nhấn mạnh về chu chuyển tiền tệ, triệu lúc này cũng không phải là một số tiền nhỏ.
Dương Phàm vừa nghe vậy liền mỉm cười hỏi ngược lại:
- Anh biết con số cụ thể mà Vương Hữu Minh muốn vay rồi à?
Giám đốc Lưu cười khổ nói:
- Báo cáo nằm trên bàn của tôi đã hai năm, tôi không biết mới là lạ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nói nói tới đây xem như hoàn toàn cởi mở hết, Dương Phàm mỉm cười nói:
- Đây là lần đầu tiên kể từ khi đảm nhiệm phó bí thư thị ủy, tôi ra tay giúp đỡ xí nghiệp địa phương phát triển. Tôi không muốn để người khác nói gì khó nghe về tôi. Điểm này xin giám đốc Lưu hiểu cho. Có gì khó khăn cụ thể, anh cứ nói, tôi khẳng có thể làm được gì, nhất định sẽ không từ chối.
Giám đốc Lưu cười nói:
- Phó bí thư Dương, hiện giờ không giống khi ngài còn làm ở Vĩ Huyền trước kia. Quen biết nhau đã lâu, tôi sẽ không giữ ý làm gì. Hơn nữa, tôi làm ở Uyển Lăng này đã hơn mười năm, từ phó lên tới giám đốc cũng rất vất vả. Tôi nghe nói ngài và giám đốc ngân hàng nông nghiệp tỉnh có quan hệ không tồi, có thể dùng vào lúc này được không?
Dương Phàm nghe câu nói đầy ý vị sâu xa của giám đốc Lưu liền thản nhiên gật đầu nói:
- Coi như khá quen thuộc, tuy nhiên giám đốc ngân hàng và chị tôi rất thân nhau.
Giám đốc Lưu ngây người một lúc, theo bản năng hỏi:
- Chị của anh là?
- Thường ủy thành phố Vu Thành, phó thị trưởng thường trực Chúc.
Dương Phàm thản nhiên trả lời.
Giám đốc Lưu lập tức không ngậm nổi miệng, trong đầu xoay chuyển không ngừng. Cũng đã biết Dương Phàm có bối cảnh thâm hậu, tuổi còn trẻ đã là phó bí thư thị ủy, hôm nay xem như biết thêm một chút manh mối. Hóa ra con gái của bí thư Tỉnh ủy, không ngờ hắn lại gọi là chị một cách rất tùy ý. Có trời mới biết hắn còn bối cảnh nào khác nữa không.
Khi nói chuyện, giọng điệu của giám đốc Lưu cũng trở nên hơi thêm chút cung kính, tuy nhiên vẫn tính hỏi thêm một chút bèn cười hỏi:
- Gần đây bộ máy lãnh đạo ngân hàng nông nghiệp tỉnh sắp có sự điều chỉnh. Tôi muốn nhờ phó bí thư Dương hỗ trợ hỏi thăm một chút tin tức.
Giám đốc Lưu cũng không phải kẻ thích cò kè mặc cả. Hắn không thể vì Vương Hữu Minh mà đắc tội với lãnh đạo tỉnh được. Ai làm ngân hàng mà có mông sạch sẽ đâu? Nếu cấp trên muốn làm gì mày, vậy thì ngồi tù là chuyện đơn giản, cho nên lúc này giám đốc Lưu mới tiện thể nói rõ chuyện của Vương Hữu Minh, đồng thời dò hỏi Dương Phàm một chút.
Dương Phàm mỉm cười, thầm nhủ: ông có thể ngồi vững ở vị trí giám đốc ngân hàng nông nghiệp, chẳng lẽ không có chút quan hệ nào sao? Lại còn cần tôi hỏi thăm chút tin tức? Ông làm vậy chẳng phải quá vô nghĩa sao? Muốn thì cứ nói thẳng ra.
- Việc này có lẽ không khó, để lát nữa tôi gọi điện thoại hỏi một chút. Chúng ta trở lại chủ đề chính. Lần này tôi chắc chắn sẽ quản chuyện của Vương Hữu Minh, tôi cũng hiểu chỗ khó xử của giám đốc Lưu. Thế này đi, tôi sẽ nói để lãnh đạo ngân hàng tỉnh thả lỏng ra, vậy anh có thể làm được chứ?
Giám đốc Lưu hơi rùng mình, thầm nói quả nhiên là như vậy. Nếu được như thế, mình cũng đỡ bị đắc tội cả hai bên.
Giám đốc Lưu lập tức tươi cười nói:
- Như vậy tốt nhất, chỉ cần lãnh đạo nới lỏng, tôi sẽ lập tức cho Vương Hữu Minh vay.
Thương lượng xong, hai người mới trở lại phòng. Rượu và thức ăn đã được đưa ra. Sau một phen khách sáo, mọi người đều vào cuộc ăn uống. Vương Hữu Minh cũng rất chịu chơi, liên tiếp mời rượu mấy người. Tuy nhiên lão này có tửu lượng không tồi, uống hết một chai Ngũ Lương mà mặt cũng không hề đỏ. Tuy nhiên Dương Phàm đoán rằng, mấy lần Vương Hữu Minh lấy cớ đi vệ sinh đã móc họng cho ra.
Thấy thời gian đã đủ, mấy người của ngân hàng nông nghiệp ăn uống cũng xong rồi, Dương Phàm cười đứng lên nói:
- Giám đốc Vương còn có bố trí khác, tôi thì có mấy tài liệu cần xem, xin phép không ở lại tiếp các anh được.
Sau khi đi ra, một cơn gió đêm quất vào mặt. Dương Phàm đã biêng biêng lúc này mới hơi tỉnh lại. Lái xe Tiểu Vương vừa mở cửa xe, Dương Phàm ngồi vào trong xe, cảm nhận luồng khí của điều hòa liền tỉnh rượu thêm ba phần. Hiện giờ trong phòng ăn của nhà hàng đang phát sinh sự tình gì, Dương Phàm biết rất rõ. Hắn chỉ thở dài một tiếng, nói Tiểu Vương lái xe về nhà.
Về đến nhà, vừa mới ngồi xuống, Hiểu Nguyệt đã mặt mày nhăn nhó bước vào. Dương Phàm liếc cô một cái. Nếu là lúc trước, Dương Phàm khẳng định đã đưa ra ra véo cái má trắng mịn của Hiểu Nguyệt, trêu đùa một hai câu. Tuy nhiên sau sự kiện xấu hổ trên giường lần trước, Dương Phàm đã thu liễm hơn với Hiểu Nguyệt, cố gắng kìm chế không thân thiết như trước.
- Có chuyện gì vậy?
Dương Phàm cười hỏi, tự châm cho mình một điếu thuốc.
Hiểu Nguyệt đi ra sau lưng Dương Phàm, ân cần bóp vai cho hắn. Tuy rằng trình độ của Hiểu Nguyệt không chuyên nghiệp nhưng dùng sức rất vừa, Dương Phàm cảm thấy khá thoải mái, liền ngả đầu ra phía sau, không ngờ đụng ngay một nơi rất mềm mại.
Dương Phàm lập tức cứng người, vừa định ngẩng đầu lên thì đã bị bàn tay nhỏ bé, mềm mại, ấm áp kia đè trán xuống. Tiếp theo, Hiểu Nguyệt hạ giọng nói:
- Anh hai, đừng nhúc nhích. Trán anh có mấy nốt trứng cá, để em nặn cho anh.
Gần đây Dương Phàm bị nhiều người soi mói, đương nhiên phải rất cẩn thận, kể cả Ngô Yến và Hiểu Vân ở gần bên cũng không dám dính dáng tới. Dương Phàm lại không có thói quen tự xử, cho nên giờ hơi phát hỏa.
Hiện giờ Dương Phàm không dám nhận động tác thân thiết của Hiểu Nguyệt. Hai bầu ngực của cô em này được di truyền của Hồ Lam Lam nên rất đầy đặn. Trên đầu dựa vào đó rất thoải mái nhưng tiểu huynh đệ bên dưới lại không chịu nổi, lập tức ngẩng dậy.
Dương Phàm vội vàng ngồi thẳng dậy, cười che giấu:
- Đừng nặn, đau lắm.
Hiểu Nguyệt lập tức hơi ủy khuất tiếp tục bóp vai cho Dương Phàm, hạ giọng nói:
- Anh hai, gần đây anh không thân thiết với em nữa, có phải không còn muốn cô em này nữa không?
Dương Phàm cười nói:
- Nói bậy, anh hai ở Uyển Lăng chỉ có một cô em này, sao lại không thân thiết nữa chứ?
- Vậy sao gần đây anh toàn trốn tránh em vậy?
Hiểu Nguyệt chu môi lên bất mãn nói.
Dương Phàm cười, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của cô nói:
- Giữa anh và em làm gì có khoảng cách cơ chứ? Đừng nghĩ lung tung nữa, tập trung tinh lực mà học tập cho tốt. Anh hy vọng em có thể đỗ đại học ở Bắc Kinh, lúc đó sẽ mở rộng tầm mắt hơn.
Hiểu Nguyệt dừng bóp vai cho Dương Phàm, đi ra trước mặt Dương Phàm rồi ngồi xuống, hơi cúi đầu, khổ sở nói:
- Anh, chiều nay em đã tới trại tạm giam thăm mẹ em một chút.
Dương Phàm thầm thở dài trong lòng. Cô bé này thật sự là rất thiện lương. Nếu là cô gái bình thường, chắc chắn sẽ không bao giờ nhìn một bà mẹ như Hồ Lam Lam nữa.
- Nghĩ gì mà lại muốn tới thăm bà ấy?
Dương Phàm không trách Hiểu Nguyệt mà bình tĩnh chấp nhận chuyện này.
- Công an đến trường học tìm em, nói là Hồ Lam Lam đã khai hết mọi việc, chỉ có một yêu cầu duy nhất là hy vọng có thể được gặp em. Em do dự đã lâu, muốn gọi điện thoại cho anh nhưng lại sợ anh tức giận, em liền đi lén.
Hiểu Nguyệt nói thầm thì, sợ hãi nhìn thái độ của Dương Phàm.
- Cô bé ngốc, anh thương em còn không hết, sao lại tức giận chứ? Tốt xấu gì thì em cũng do bà ta sinh ra, anh hiểu mà.
Hiểu Nguyệt nghe vậy rất cảm động, mũi cay lên, bổ nhào vào trong lòng Dương Phàm, ôm lấy cổ hắn, nức nở, nghẹn ngào nói:
- Chỉ có anh là tốt nhất với em.
Lúc này Dương Phàm không tiện đẩy Hiểu Nguyệt ra mà để mặc cô ôm mình khóc một hồi, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hiểu Nguyệt nói:
- Khóc một hồi trong lòng sẽ dễ chịu hơn đó.
Hiểu Nguyệt dần khóc to hơn, tuy nhiên vẫn rất khắc chế, thân mình không kìm được khẽ run rẩy, đủ mọi tâm tư sầu khổ trong lòng đều giải phóng qua tiếng khóc.
Khóc một lúc sau, Hiểu Nguyệt mới ngừng lại, ngượng ngùng ngồi xuống, lau nước mắt nói:
- Làm bẩn hết cả quần áo của anh rồi, em vô dụng quá.
Dương Phàm giơ tay lau nước mắt trên mặt Hiểu Nguyệt nói:
- Ai bảo em gái anh vô dụng, anh sẽ xử lý hắn. Em gái của anh rất có năng lực, mỗi ngày phải chăm sóc anh trai này, lại còn phải chăm sóc hai ông bà, học hành vẫn luôn đứng đầu.
Hiểu Nguyệt nghe vậy lập tức nín khóc mỉm cười, ngượng ngùng giơ tay bịt miệng Dương Phàm, mặt mũi đỏ bừng nói:
- Đừng khen em thế chứ. Xấu hổ chết.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hiểu Nguyệt vẫn còn vương nét sầu lo, Dương Phàm không kìm nổi động lòng liền nhẹ nhàng hỏi:
- Có phải em muốn xin cho Hồ Lam Lam?
Hiểu Nguyệt lập tức kinh hãi, một tay bịt miệng mình, nhìn Dương Phàm một lúc sau mới hạ giọng nhăn nhỏ hỏi:
- Sao anh có thể đoán được?
Dương Phàm cười nói:
- Anh cần gì phải đoán. Toàn bộ đã viết hết trên mặt em rồi. Nói thật, anh không muốn tha Hồ Lam Lam. Nhớ tới chuyện tối hôm đó, bà ta có bị xử tử hình cũng đáng.
Hiểu Nguyệt lập tức khẩn trương nhìn Dương Phàm, đôi mắt to tròn nhấp nháy, muốn mở miệng lại như không dám, bộ dạng cực kỳ dễ thương. Dương Phàm hơi hơi thở dài một tiếng, giơ tay vuốt đầu Hiểu Nguyệt, nói:
- Nhưng cô em gái thân yêu nhất của tôi đã có ý này, anh cũng đành phải miễn cưỡng buông tha. Anh không đành lòng nhìn em buồn vì chuyện này.
Hiểu Nguyệt nghe xong đột nhiên trở nên trở nên nghiêm túc, nhảy từ trên sô pha xuống, quỳ lạy Dương Phàm. Dương Phàm vội vàng giơ tay kéo lên, Hiểu Nguyệt quật cường quỳ không chịu đứng lên, giọng điệu kiên quyết nói với Dương Phàm:
- Anh, cả đời này em làm trâu làm ngựa cũng không đủ để đền đáp ân tình của anh. Ba cái lạy này là em thay mặt mẹ cảm ơn anh. Anh cứ ngồi đi ạ.
Dương Phàm hiểu được sự quật cường từ xương tủy của cô bé này, biết rằng nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể ngồi yên để Hiểu Nguyệt dập đầu lạy ba cái. Sau đó Hiểu Nguyệt đứng lên, ngồi bên cạnh Dương Phàm, kéo tay Dương Phàm, tựa đầu vào vai hắn, miệng thì thầm:
- Anh, ba cái lạy này xem như em đã trả hết nợ sinh thành, nuôi dưỡng của Hồ Lam Lam. Từ nay về sau, em chỉ còn ba người thân là ông nội, bà nội và anh mà thôi.
Hai người cứ im lặng ngồi như vậy. Trong lòng Dương Phàm dậy sóng. Cô bé này có thể nói ân oán rõ ràng, sau sự tình hôm nay, xem như cô đã hoàn toàn phân rõ giới hạn với Hồ Lam Lam. Dương Phàm thầm thở dài, Hồ Lam Lam không ngờ lại dựa vào Triệu Đức Minh, nghĩ rằng có được Hiểu Nguyệt thì hắn sẽ giúp bà ta. Đáng tiếc, bà ta đã nhìn nhầm, không nhận ra được rằng Dương Phàm mới chính là người đáng để dựa vào.
Sự việc ở cục Cựu cán bộ tiến hành khá thuận lợi. Dựa theo ý tứ của Dương Phàm, Tô Diệu Nga không trực tiếp cấp tiền cho Diêu Kiến Quân mà đề xuất tổ chức một nghi thức quyên tặng. Thấy có được nhiều tài trợ như vậy, Diêu Kiến Quân vui mừng như điên, trong lòng cảm kích và kính phục năng lực của Dương Phàm không biết dùng từ ngữ nào để tả.
Diêu Kiến Quân muốn dựa vào Dương Phàm nhưng lại lo lắng dường như mình chỉ là một cục trưởng cục Cựu cán bộ, không đủ tư cách dựa dẫm vào Dương Phàm. Tuy nhiên trong lòng hắn ta vẫn muốn thử cố một chút. Bản thân Diêu Kiến Quân không đủ tư cách nhưng trong số các cựu cán bộ có nhiều người có sức ảnh hưởng rất lớn.
Từ sau khi trở về từ Vĩ Huyền, Diêu Kiến Quân lập tức bắt tay vào chuẩn bị, mời các cựu cán bộ liên quan, tổ chức một buổi tọa đàm. Lần này Diêu Kiến Quân vừa mới thu xếp như vậy, gần như tất cả mấy cựu cán bộ đều đến đủ.
Lần này Diêu Kiến Quân chịu chi một chút, hội thảo có đủ trà ngon, hoa quả bày đầy đĩa.
- Các vị đồng chí tiền bối, hôm nay mời mọi người tới đây, đầu tiên là tôi muốn tuyên bố một chuyện vui. Được phó bí thư thị ủy Dương Phàm tự mình xử lý, cục chúng ta cơ bản đã hoàn toàn giải quyết được vấn đề khó khăn tài chính. Các xí nghiệp ở khu công nghiệp Vĩ Huyền đã tài trợ cho cục ta hơn ba triệu tệ. Đây là sự quan tâm của lãnh đạo thị ủy đối với các cựu cán bộ, cũng là lần đầu tiên cục chúng ta nhận được tài trợ từ các xí nghiệp.
Ý đồ của Diêu Kiến Quân thế nào, mấy lão già ngồi dưới liền biết rất rõ. Thằng nhóc này rõ ràng là muốn mượn mồm mấy lão già, ca tụng phó bí thư Dương. Hiểu được điều này, tuy nhiên sau khi nghỉ hưu, quan hệ của mấy lão già này cũng đã bị lạnh nhạt không ít. Diêu Kiến Quân này coi như là đã chiếu cố tới mọi người, có việc cần tìm hắn, cơ bản đều đã được giải quyết.
Diêu Kiến Quân muốn tiến lên, vào một đơn vị kha khá một chút để ngồi cho tới lúc về hưu. Điểm này thì trong lòng mọi người đều hiểu. Về phần nói đến Dương Phàm, các cựu cán bộ đều cảm thấy chàng trai này rất được, ít nhất là người ta không nói suông, thực sự quan tâm tới chuyện của các cựu cán bộ. Hắn nói giải quyết vấn đề, đây không phải là đã giải quyết sao? Hơn ba triệu cơ đấy. Sau khi chi cho các hạng mục xong, chắc chắn là sẽ dư ra một ít, chắc chắn các cựu cán bộ cũng sẽ được hưởng chút ít.
Dương Phàm không biết chuyện Diêu Kiến Quân làm. Hôm nay là cuối tuần, Chu Tử Dương gọi điện thoại tới nói:
- Ha ha, xử lý xong mọi việc rồi. Chú em, đừng nói gì cả, tối nay tới Vu Thành, giới thiệu vài người bạn cho chú làm quen một chút.
Dương Phàm đang ở văn phòng nói chuyện với Hầu Đại Dũng, nghe vậy liền cười nói:
- Được. Nhắn tin nói địa chỉ đi, hết giờ em sẽ tới.
Nói xong Dương Phàm treo điện thoại, cười nói với Hầu Đại Dũng :
- Anh tiếp tục nói đi.
Hầu Đại Dũng lúc này mới nói tiếp:
- Vụ án của Triệu Đức Minh đã được Ủy ban Kỷ luật tỉnh chuyển đi rồi, tới thành phố khác đặc biệt điều tra. Vấn đề Hồ Lam Lam không tính là nghiêm trọng, anh đã có ý cho bà ta một cơ hội, tôi sẽ trở về lập kế sách, để phạt tù ba năm. Hồ Lam Lam có bệnh tiểu đường, nộp chút tiền phạt là có thể thả ra.
Dương Phàm căm giận đấm tay xuống bàn nói:
- Không thể dễ dàng cho bà ta được. Anh mà tha bà ta, ít ra cũng phải cho bà ta ngồi tù hai tháng đã.
Hầu Đại Dũng lập tức vui vẻ, cười nói:
- Nếu đã tính thả bà ta ra thì cần gì phải làm như vậy chứ?
Dương Phàm chua xót cười cười nói:
- Chẳng phải là vì tôi thương em gái mình sao? Nếu không, với tính cách của tôi, bà ta sống sao nổi.
Hầu Đại Dũng cười nói:
- Coi như kiếp trước người đàn bà này cũng tích được chút việc thiện mới sinh được con gái tốt như vậy.
Mặc dù có điểm không cam lòng, nhưng Dương Phàm cũng chỉ có thể làm theo thỉnh cầu của Hiểu Nguyệt. Hắn cười tự giễu:
- Đúng vậy, số bà ta còn tốt đó. Thế nào mà Hiểu Nguyệt lại đi ra từ bụng bà ta cơ chứ?
Lúc này Hầu Đại Dũng đột nhiên cười dâm nói:
- Cô ả Hồ Lam Lam này cũng đầy đủ điện nước lắm.
Dương Phàm trừng mắt nói:
- Lão Hầu, đừng nói tôi không nhắc nhở anh. Người đàn bà này tâm địa như rắn rết đó.
Hầu Đại Dũng xấu hổ cười cười nói:
- Tôi chỉ nói đùa thôi mà.
Trên thực tế Hầu Đại Dũng nghĩ rằng người đàn bà này rất được, hơn nữa còn đang là tội phạm, sợ quái gì chứ?
Đi ra khỏi phòng Dương Phàm, Hầu Đại Dũng nghĩ đến cái mông căng mẩy của Hồ Lam Lam, trong lòng trở nên linh hoạt hẳn lên. Khi xe đi ngang qua trại tạm giam, Hầu Đại Dũng dừng xe lại hồi lâu, cắn răng một cái rồi mở cửa xe đi ra.
Dương Phàm cũng không phải là thần tiên, tự nhiên không biết tâm tư gian xảo nổi lên trong lòng Hầu Đại Dũng. Sau khi xử lý được Nam Bình, người này đã mơ hồ có ý tưởng thao túng toàn bộ hệ thống pháp luật của chính quyền. Nắm được quyền lợi to lớn trong tay, tâm tư của con người ta cũng thay đổi.
Dương Phàm thấy sắp hết giờ liền về sớm trước một giờ. Trước khi đi, Dương Phàm nói với Lâm Đốn, nếu có chuyện gì xảy ra, nhất định phải báo cáo mình kịp thời.
Trở lại trong tiểu khu, lên chiếc BMW, Dương Phàm một mình đi luôn. Mùa hè nên trời tối muộn, khi tới Vu Thành, trời vẫn còn khá sáng sủa. Theo địa chỉ mà Chu Tử Dương nhắn, Dương Phàm lái xe tới trước cửa một cơ quan, lấy điện thoại ra gọi cho Chu Tử Dương.
- Em tới rồi, thế nào đây?
Chu Tử Dương nghe được giọng Dương Phàm lập tức cười ha hả nói:
- Anh ở lầu ba tiếp đón mấy người bạn ở khu tắm hơi. Chú cứ lên thẳng đây, phòng .
Dương Phàm gửi xe cho bảo vệ, thầm nhủ từ khi nào mà Chu Tử Dương lại lên giá như vậy, không xuống đón mình chứ? Tuy nhiên nghĩ đến quan hệ của hai người, hắn thầm nhủ: có lẽ thằng cha này không coi mình là người ngoài nên mới bảo mình tự đi lên.
Dương Phàm cũng không phải người nhỏ nhặt, tự nhiên chẳng để tâm chuyện này. Hắn chậm rãi đi lên lầu, tìm tới phòng , nhẹ nhàng gõ cửa. Bên trong có một nữ sinh mặc sườn xám ra mở cửa.
Vừa đi vào, Dương Phàm đã hiểu tại sao Chu Tử Dương không ra đón mình. Hóa ra mọi người đang bài bạc. Có bốn người đang vây quanh một cái bàn lớn, trong đó Dương Phàm chỉ biết một mình Chu Tử Dương, những người khác thì chưa gặp bao giờ. Tuy nhiên, nhìn cách ăn mặc và khí chất, lại là bạn bè của Chu Tử Dương, khẳng định đều có gia thế.
- Chú em, tới đây, tới đây. Anh giới thiệu mấy người bạn cho chú.
Chu Tử Dương cười đứng lên, không ngờ chính là ba người trẻ tuổi khác vẫn ngồi yên, không hề tỏ vẻ gì khách khí đứng lên chào hỏi cả.
Vừa thấy vậy, Dương Phàm thầm nhủ, các người là quái gì mà tinh tướng thế chứ? Hắn vẫn bình tĩnh tự nhiên đi vào, bắt tay với Chu Tử Dương, không có ý chủ động giơ tay ra với mấy người kia.
- Giới thiệu một chút, đây chính là Dương Phàm, người anh em của tôi.
Chu Tử Dương nhiệt tình giới thiệu Dương Phàm với mấy người kia, kết quả là ba ngươi đó chẳng hề có chút ý tứ gì.
Người thứ nhất chỉ đơn giản giơ tay nói:
- Cố Đồng.
Người thứ hai cười hì hì nhìn Dương Phàm, cũng không chủ động có ý bắt tay, nói:
- Giản Minh.
Người thứ ba có vẻ trẻ tuổi, hình thức thô tục, liếc Chu Tử Dương một cái, có vẻ hơi bất an nhìn hai người kia, sau đó hơi cười, nghiêng người nói:
- Cao Thiên.
Rất rõ ràng, ít nhất là hai người đầu tiên không hề để Dương Phàm vào mắt, thậm chí Chu Tử Dương cũng không được hai người đó coi ra gì. Bề ngoài thì Dương Phàm chẳng cần quan tâm người khác thế nào, tuy nhiên trong tâm hắn lại rất cao ngạo. Nếu người khác coi thường mình, tự nhiên mình cũng không cần tử tế với người ta.
- Hạnh ngộ.
Chỉ nói đơn giản một câu, Dương Phàm tùy tiện ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh. Sau khi nhận lấy khăn từ cô bé nhân viên, lau mặt xong, Dương Phàm cũng không thèm nhìn ba người kia mà chỉ cười nói với Chu Tử Dương:
- Anh gọi em tới để xem anh bài bạc à?
Lúc này Dương Phàm đang cười thầm vì gian kế của mình đã thực hiện được. Ba người này là người quen của Chu Tử Dương trong tỉnh. Cố Đồng là con trai của phó bí thư tỉnh ủy mới lên Cố Tiên Lễ. Giản Minh là con của trưởng ban thư ký tỉnh ủy Giản Hạo. Cao Thiên thì kém hơn một chút, là con trai của Cao Trình, Bí thư thị ủy tỉnh thành. Trong ba người này thì Chu Tử Dương thân với Cao Thiên hơn một chút. Hai người kia thì mới chỉ gặp nhau vài lần. Hôm nay là Cao Thiên mời hai người Cố, Giản tới Vu Thành chơi, tự nhiên phải liên hệ với thổ địa là Chu Tử Dương. Hai người Cố, Giản coi như nể mặt Chu Tử Dương, tuy nhiên khi nghe Chu Tử Dương nói muốn giới thiệu bạn bè, trong lòng đều không vui, thầm nhủ chỉ là quan hệ hời hợt, một kẻ từ Uyển Lăng tới thì có gì hay ho mà làm quen chứ? Mảnh đất nhỏ như vậy thì làm gì có nhân vật nào?
Chu Tử Dương rất để tâm, nhận ra hai người Cố, Giản không coi mình là bạn bè, trong lòng liền muốn vùi dập sự tinh tướng của hai người này. Khôi nể mặt bạn bè tao, chẳng phải chính là tương đương với không nể mặt tao sao? Tuy nhiên Chu Tử Dương chỉ giữ kín trong lòng mà không thể hiện ra mặt. Chờ khi Dương Phàm nhìn ba người chơi bài, Chu Tử Dương liền nghĩ làm sao có thể trị hai người Cố, Giản. Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Tử Dương cảm thấy có lẽ cứ để Dương Phàm trị hai thằng cu này một chút cho biết tay. Bởi vậy, khi giới thiệu, Chu Tử Dương cố tình không nói chức vụ của Dương Phàm mà chỉ nói tên.
Chu Tử Dương khá hiểu biết tính tình của Dương Phàm. Càng thể hiện sự bình tĩnh, trong lòng Dương Phàm càng bất mãn.
Lại nói tiếp, hai người Cố, Giản ngạo mạn, quả thật cũng chọc giận Dương Phàm. Tuy nhiên Dương Phàm nể mặt Chu Tử Dương nên vẫn nhịn. Không muốn kết giao thì thôi. Tính cách ngạo mạn thế này thì làm ăn gì. Bố chúng mày có là lãnh đạo Đảng và Quốc gia thì sao nào? Tao chẳng cần.
- Có muốn chơi cùng không?
Chu Tử Dương cười hỏi Dương Phàm.
- Các anh chơi đi, em không có hứng thú. Đi xong hơi chút đã.
Dương Phàm nói xong, bình tĩnh đứng lên. Lúc này di động của Cố Đồng đột nhiên vang lên. Vừa nghe xong, Cố Đồng đột nhiên cao giọng:
- Cái gì? Đánh bộ đội à? Người ta đang kéo đến à? Sao lại chọc vào binh lính chứ? Từ từ, biết rồi, để nghĩ biện pháp.
Nói xong, Cố Đồng thở phì một hơi, ném di động xuống bàn nói:
- Không chơi nữa, chết tiệt. Một đám rác rưởi.
Giản Minh kinh ngạc hỏi:
- Sao lại thế?
Cố Đồng hừ hừ hai tiếng, sắc mặt chua xót nói:
-Lần này phiền toái lớn. Con em gái điên cuồng của tôi dẫn một đám choai choai mười mấy tuổi đua xe trên tỉnh lộ, kết quả gặp quân khu tỉnh đang huấn luyện dã ngoại. Đám nhóc con vô pháp vô thiên đó không ngờ không dừng xe lại mà còn đâm vào hiến binh, liền bị gí súng vào đầu, bắt liền bảy, tám đứa. Con em tôi cũng ở trong đó.
- Khẩn trương gọi điện thoại cho bố mẹ mày đi, chuyện đơn giản thế này có là gì đâu?
Giản Minh nghe vậy nhẹ nhõm thở phào, có vẻ quá quen xử lý những việc thế này.
Cố Đồng nhìn thái độ của hắn lập tức nổi nóng, lớn tiếng nói:
- Mày nói dễ nghe nhỉ, bố mẹ tao đi Bắc Kinh, trước khi đi còn dặn tao phải trông coi em gái cho tốt. Hiện giờ xảy ra chuyện lớn thế này, tao chỉ có chờ nghe mắng chửi thôi.
Kỳ thật Cố Đồng vẫn không nói ra, quân khu đâu phải nhà của tao. Đụng vào bộ đội, dù bên quân đội có nể mặt phó bí thư tỉnh ủy thế nào thì chuyện này cũng rất khó giải quyết.
Dương Phàm được một cô bé phục vụ cởi quần áo, thay quần đùi đi từ trong ra, thấy bốn người không chơi nữa liền không thèm nhìn mấy người Cố Đồng mà hỏi luôn Chu Tử Dương:
- Sao mấy người không chơi nữa?
Giản Minh bị Cố Đồng không khách khí nói vậy, trong lòng đang tức giận, lập tức quát Dương Phàm:
- Chơi cái rắm. Mày dính mũi vào làm gì?
Chu Tử Dương vừa nghe vậy, lập tức không nhịn được, lạnh lùng nói với Cao Thiên:
- Tiểu Cao, hôm nay tôi nể mặt anh. Giờ đừng nói nhiều lời vô ích nữa, anh mang ngay mấy người này cút đi cho tôi.
Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy đâu phải dễ chọc. Giản Minh không ngờ Chu Tử Dương nói trở mặt liền trở mặt, nhất thời không biết nên nói như thế nào cho phải. Chỉ có Cố Đồng đã nhìn ra, Chu Tử Dương rất để ý tới thằng bạn là Dương Phàm này. Mặc dù rất chướng mắt Dương Phàm nhưng Cố Đồng vẫn phi thường khách khí nói:
- Anh bạn, ngại quá, Giản Minh đây là vì sốt ruột chuyện của tôi.
Cố Đồng nói ra lời xin lỗi này không phải là dễ dàng gì. Cao Thiên liền vội vàng hòa giải:
- Chu ca, Dương ca, đừng nổi cáu. Bọn họ cũng chỉ vì sốt ruột thôi. Tôi đại diện cho họ nhận lỗi với hai anh.
Chu Tử Dương lúc này mới cười lạnh nói:
- Tôi mặc kệ phiền toái của các người. Nổi nóng với người anh em tôi là không được. Vốn đang muốn giúp các người, hiện tại không có gì để nói nữa.
Cố Đồng vừa nghe lời này, lập tức hai mắt sáng lên. Thằng nhóc này tuy rằng kiêu ngạo nhưng không phải ngu ngốc, nghe thấy Chu Tử Dương có biện pháp thu phục quân khu tỉnh, vội vàng cười nói:
- Chu ca, đừng nóng. Tôi xin lỗi anh và bạn của anh, đều là do tôi không đúng.
Trường hợp này chính là đóng kịch một cách rất điển hình, Dương Phàm thật sự thấy chướng mắt. Hắn thản nhiên nhìn lướt qua mấy người rồi quay người đi ra ngoài. Nể mặt Chu Tử Dương, Dương Phàm cũng không thèm nói gì. Dù sao đây cũng là địa bàn của Chu Tử Dương, để sau này xem hắn sẽ giải thích thế nào cho hợp lý.
- Tôi đi tắm.
Dứt lời, Dương Phàm liền đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại bốn người. Ba người kia đều nhìn Chu Tử Dương, hy vọng hắn có thể ra tay giúp đỡ. Giản Minh khách khí cười nói với Chu Tử Dương:
- Chu ca, đều là tôi không đúng, anh đừng để tâm nhé. Đây chỉ là vì tôi quá sốt ruột mà thôi.
Cao Thiên cũng cười nói:
- Chu ca. Anh có biện pháp gì thì cứ nói đi. Xem tôi nên chuộc lỗi thế nào.
Cố Đồng lúc này cũng là người thức thời, cười nói tiếp:
- Chu ca, chút nữa bằng hữu của anh quay lại, tôi bưng trà nhận lỗi được không?
Lúc này trong lòng Cố Đồng đang thầm tính: Nếu mình có thể tự tay giải quyết được chuyện này mà không cần phiền toái tới ông già, khi trở về nhất định ông già mình sẽ rất vui vẻ. Con trai mình rất có tiền đồ, ngay cả chuyện bên quân đội cũng có thể giải quyết được. Có thể giải quyết được chuyện này, tuy rằng khó có thể tránh được chửi mắng vài câu nhưng có thể nhân cơ hội đưa ra những yêu cầu khác. Trước kia ông già luôn mắng mình là không có tiền đồ, đến lúc đó có lẽ ông già sẽ cao hứng, có thể sẽ đáp ứng hỗ trợ.
Đã nói đến thế này, Chu Tử Dương cũng không tiện tiếp tục làm căng, đành phải thả lỏng cơ mặt, nói:
- Việc quân khu, các anh cứ tới cầu Dương Phàm đi. Hắn chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể thu phục được.
- Cái gì?
Giản Minh là người đầu tiên kêu lên thất thanh, hai người kia cũng không thể nào tin nổi, nghi hoặc nhìn Chu Tử Dương.
Chu Tử Dương miễn cưỡng cười nói:
- Tôi không có bản lĩnh đó đâu. Vốn tôi nể mặt Cao Thiên, muốn nhờ Dương Phàm giúp cho các người, hiện tại sự tình bị các người phá hỏng, tôi cũng không còn mặt mũi để mở miệng.
Bởi vì khá thân Chu Tử Dương, Cao Thiên liền cười hỏi Chu Tử Dương:
- Chu ca, Dương Phàm là kẻ thế nào? Chẳng phải đó chỉ là một người Uyển Lăng sao? Người ở nông thôn sao lại có năng lực lớn như vậy?
Chu Tử Dương không giận mà ngược lại còn mỉm cười, lạnh lùng nói:
- Ếch ngồi đáy giếng, Cao Thiên chú năm nay tuổi nhỉ? Chú cũng là người trong nhà nước, xin hỏi chú đã cấp bậc gì rồi?
Cao Thiên ngượng ngùng cười nói:
- Chu ca, anh đừng giỡn tôi thế chứ? Tôi chỉ là một chuyên viên chính, chẳng có gì đáng khoe cả.
Chu Tử Dương lúc này âm trầm cười nhìn Cố Đồng hỏi:
- Còn anh?
Nhắc tới đây, Cố Đồng hơi có vẻ đắc ý nói:
- Tôi giống Chu ca, cũng là trưởng phòng.
Chu Tử Dương lúc này mới cười lạnh nói:
- Chuyện hôm nay, các người đừng có cho chị hắn là phó thị trưởng Chúc biết. Nếu cô ấy mà biết thì các người không ăn tát mới là lạ. Người ta là người rộng lượng mới không thèm so đo với các người. Nói cho các người biết, hắn là phó bí thư thị ủy Uyển Lăng, hai năm trước đã là cấp phó cục trưởng đó.
Ba người kia đều câm bặt. Ở tuổi này là phó cục trưởng cũng không phải là chưa gặp, tuy nhiên bình thường đều chỉ là cán bộ đoàn thanh niên thành phố linh tinh. Có thể nắm được cương vị có thực quyền là phó bí thư thị ủy thì họ cũng đã được nghe vài trường hợp, tuy nhiên gặp Dương Phàm lần này chính là lần đầu tiên họ gặp người như vậy.
Ba người một hồi lâu mới bừng tỉnh từ trong nỗi khiếp sợ, nhất là Giản Minh vừa rồi cáu giận Dương Phàm thì hiện giờ trong lòng đầy hối hận. Y tự nhủ, Chu Tử Dương thực sự không nói sai, chính mình thật là ếch ngồi đáy giếng. Mình mới có chút chức vị và bối cảnh mà đã tự cao tự đại.
Lúc này, Cố Đồng là người phản ứng nhanh nhất, vội vàng đứng lên chắp tay nói với Chu Tử Dương:
- Chu ca, thật sự không phải. Sự tình hôm nay là huynh đệ tôi không đúng. Anh đã có hảo tâm giới thiệu bằng hữu cho chúng tôi, vậy mà chúng tôi lại có lòng dạ hẹp hòi.
Chu Tử Dương cũng biết đối nhân xử thế, thản nhiên cười nói:
- Đừng nói thế, chẳng có gì đâu. Cao Thiên là người anh em của tôi, tôi cũng sẽ đối xử với mọi người như anh em.
Lời này nhiều ít mang theo một chút ý vị mắng chửi. Không đúng thế à? Tao đối xử với chúng mày như anh em, còn chúng mày thì sao?
Cao Thiên lúc này lộ ra vẻ hổ thẹn, cười nói với Chu Tử Dương:
- Chu ca, đừng làm khó tôi. Thế này đi, lát nữa ba người chúng tôi sẽ bưng trà nhận lỗi với huynh đệ của anh.
Chu Tử Dương cười cười nói:
- Cần quái gì, các người nghĩ là hắn thích sao? Chờ lát nữa hắn trở lại, tôi sẽ nói hộ các người một câu. Mọi người đã có duyên gặp mặt ở đây, vậy cũng nên vui vẻ một chút.
Lúc này trong lòng Chu Tử Dương cực kỳ vui thích. Hai người Cố, Giản bình thường đều là mắt cao hơn trán, chẳng hề để Chu Tử Dương vào mắt trong số các công tử ở tỉnh Giang Nam. Dù sao trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Chu cũng là mới lên, còn chưa bắt rễ đủ sâu. Hiện tại Chu Tử Dương mượn Dương Phàm, cho hai người này một bài học, để cho họ sau này phải coi trọng mình. Từ đó về sau, trong vòng tròn đó, thân phận và địa vị của Chu Tử Dương cũng sẽ có thay đổi về bản chất.
Cao Thiên vừa thấy Chu Tử Dương rốt cục nói vậy, lập tức cười nói:
- Chu ca nói rất đúng. Để tôi gọi điện thoại cho đoàn ca múa tỉnh kêu mấy cô em tới đây. Tối nay nhất định phải phục vụ Dương ca và Chu ca cho tốt.
Chu Tử Dương cười nói:
- Anh mắng tôi đấy à? Đây là Vu Thành, còn phải nhờ anh đi gọi người trên tỉnh xuống sao? Đàn bà con gái đi đêm hôm khuya khoắt, anh không biết thương hương tiếc ngọc gì cả.
Cao Thiên vội vàng cười giải thích:
- Đoàn ca múa tỉnh đang ở Vu Thành, xuống đây tổ chức giao lưu. Tôi gọi một cuộc điện thoại là tới ngay thôi.
Chu Tử Dương nghĩ một chút, nói:
- Vậy lát nữa chúng ta đổi sang chỗ khác. Đây là nơi phong nguyệt, tự rót rượu cũng không quen lắm.
Ba người nghe vậy cùng cười ha hả.
Lúc này Dương Phàm từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, sau khi xông hơi xong thì toàn thân đỏ lên, thấy bốn người không ngờ lại đang trò chuyện vui vẻ, thầm nhủ mấy kẻ này biến sắc mặt nhanh thật.
Càng thú vị chính là ba người kia lúc này cùng đứng lên, rất khách khí khẽ gật đầu với Dương Phàm, đồng thanh nói:
- Dương ca. Xin lỗi. Anh em chúng tôi xin anh thứ lỗi.
Dương Phàm trừng mắt nhìn Chu Tử Dương nói:
- Chu ca, anh quả là bà tám.
Nói xong, Dương Phàm cười lạnh với ba người:
- Đừng có khách khí như vậy. Tôi không thể chịu nổi đâu.
Ba người cùng nhau nhìn Chu Tử Dương. Chu Tử Dương khẩn trương đi tới, kéo tay Dương Phàm ngồi xuống nói:
- Người anh em, nể mặt ông anh một lần được chứ?
Lúc này Dương Phàm mới thu bộ mặt lạnh lùng lại, thản nhiên nói:
- Đây là địa bàn của anh. Anh đã nói như vậy, em coi như xong.
Lúc này Chu Tử Dương mới mỉm cười hạ giọng nói với Dương Phàm:
- Có một chuyện, chú ra tay giúp anh chút nhé.
Nghe Chu Tử Dương kể xong, Dương Phàm nhìn Cố Đồng, lại quay đầu nhìn Chu Tử Dương, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình. Nghĩ tới đại ân trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Chu giúp mình, Dương Phàm cũng muốn giúp Chu Tử Dương một chút, tuy nhiên ngoài miệng vẫn không buông tha, thản nhiên cười mắng:
- Anh quả là lắm chuyện.
Nói xong, Dương Phàm bưng chén trà mà cô bé nhân viên mới mang tới, quay sang nói với cô bé nhân viên vẫn đi theo phục vụ mình từ đầu tới giờ:
- Vào trong phòng lấy di động cho anh, ngay trong túi quần ấy.
Cô bé phục vụ mang di động tới rất nhanh, sau đó đi ra ngoài trông cửa.
Dương Phàm bấm số điện thoại của Trương Khải Đức. Vừa nối máy, Dương Phàm liền cười nói:
- Trương ca, có bận gì không?