La Đạt Cương cười khổ nói trong điện thoại khiến Dương Phàm vừa nghe đã có thể nhận ra, trong lòng không kìm nổi ngạc nhiên.
- Sở công thương tỉnh? Đến Uyển Lăng thị sát công việc?
Dương Phàm không mấy để tâm, chỉ tùy tiện hỏi.
- Nếu đơn thuần đến thị sát thì tốt rồi. Anh ta ở chỗ tôi nói năng mơ hồ một hồi, nói cái gì mà một số người của Uyển Lăng lợi dụng quan hệ cá nhân, không để ý tới ích lợi của các đơn vị anh em, đục khoét tường, vân vân…
Mấy câu này của La Đạt Cương nghe rất quen tai. Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút
- Trừ phó giám đốc Hoàng thì còn ai nữa.
- Có mấy lời không tiện nói trong điện thoại, ý của phó giám đốc Hoàng là muốn cùng ăn trưa với anh. Anh có nể mặt không?
La Đạt Cương cười hơi âm trầm.
Dương Phàm nghe xong không khỏi tức giận nói:
- Lão La, anh đang vui sướng khi người gặp họa phải không? Laura có đầu tư hay không thì tôi không rõ, nhưng việc quyết định đầu tư tại Uyển Lăng lại bị người khác cứng rắn nhúng tay vào định cướp lấy, anh có thể đáp ứng không?
- Đương nhiên không đáp ứng rồi. Một phó cục trưởng cục Thương vụ còn chưa đủ tư cách đè đầu tôi. Chi có điều Hoàng Huy tới nói hộ cho phó chủ nhiệm Xa của khu khai phá tỉnh. Lão Xa là người của chủ tịch tỉnh Hà, nghe nói nhà họ Xa và nhà họ Hà có quan hệ thông gia. Tôi cũng rất đau đầu!
- Cái gì? Hà Tiểu Mai…
Suýt nữa thì Dương Phàm thốt ra hai chữ "tha hóa, dâm đãng", tuy nhiên vẫn kịp ngừng lại. Nói thật, suýt nữa thì Dương Phàm đã quên thằng cu họ Xa đó. Không ngờ sau khi Chúc Đông Phong bị điều đi, thằng nhãi này lại dựa vào bố hắn, lăn lộn lên tới phó chủ nhiệm khu khai phá của tỉnh. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Chỉ cần bên trên có người, một con cá cũng có thể hóa thành rồng, những lời này thật đúng với Xa Đỉnh. Huống chi lúc trước Chúc Đông Phong cũng không đuổi tận giết tuyệt, có lẽ Chúc Đông Phong cũng đoán được đến ngày này. Chỉ cần ông già của Xa Đỉnh còn ở trên vị trí, Xa Đỉnh lên được là chuyện quá bình thường. Mặc dù không được ở tại chỗ, nhưng chuyển sang chỗ khác khoảng hai năm, rồi bật dậy là chuyện bình thường.
Từ vụ kết hôn của Xa Đỉnh và Hà Tiểu Mai có thể thấy thằng này đã trưởng thành. Vì mục đích chính trị mà con hàng Hà Tiểu Mai qua tay bao đứa cũng có thể nhận. Nếu Xa Đỉnh là một thằng không có chỗ dựa, lấy Hà Tiểu Mai còn có thể hiểu được. Vấn đề đây là ông già Xa Đỉnh chính là thị trưởng tỉnh thành.
Dập máy xuống, Dương Phàm đầu tiên nghĩ lại sự "tốt bụng" của La Đạt Cương. Quan hệ giữa La Đạt Cương và đám Cao Thiên đã nói rõ ràng trong điện thoại. Chuyện này thoạt nhìn là có ý tốt, nhưng trên thực tế là ai.
Trong chốn quan trường, cùng lứa tính kế với nhau, quan lớn tính kế lớn, quan nhỏ tính kế nhỏ. Hác Nam cùng Hà Thiếu Hoa tính kế nhau, Cố Tiến Lợi và Xa Trường Hà chẳng lẽ không phải. Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn hiện nay tạm thời thỏa hiệp để đảm bảo ích lợi. Trên thực tế không phải đang thầm bàn mưu tính kế lẫn nhau đó sao.
La Đạt Cương nói sự tồn tại của Xa Đỉnh cho Dương Phàm, đây cũng là tính kế, là một kế sách. Hác Nam lợi dụng Dương Phàm, đưa Dương Phàm xuống Uyển Lăng để đánh vào Đổng Trung Hoa, đánh vào căn cơ của Hà Thiếu Hoa. La Đạt Cương lại rõ ràng nói cho Dương Phàm, Hoàng Huy là giúp Xa Đỉnh đoạt vụ làm ăn. Xa Đỉnh không phải có chút thù oán với mày sao? Ha ha, người này tao không muốn đắc tội, mày đến đi, mày ra mặt mới là danh chính ngôn thuận. Chiêu xuôi dòng đẩy thuyền này rất được. Bán nhân tình cho Dương Phàm, phiền phức cũng vứt, thuận tiện cho Dương Phàm ra mặt để bẻ răng Xa Trường Hà.
Đẩy như vậy cũng chẳng khó khăn gì, cũng phù hợp với quan hệ lợi ích giữa Dương Phàm và La Đạt Cương. Hai người bề ngoài thì hòa giải, nhưng trên thực tế đang trong thời kỳ rất ảo diệu. La Đạt Cương rất tự nguyện khẽ đẩy Dương Phàm lên phía trước, sau đó ở bên cạnh xem trò vui.
La Đạt Cương cho rằng Dương Phàm nhìn ra dụng tâm của mình, cũng chưa chắc sẽ làm mình như thế nào, cũng không thể làm gì được mình. Đáng tiếc hắn quên câu người trong chốn quan trường nhớ thù rất lâu. Dương Phàm cũng vậy. Trưa hôm nay, cục Chiêu thương tiếp đón lãnh đạo sở Thương mại. La Đạt Cương và Dương Phàm ra mặt, đến lúc ăn cơm, Dương Phàm cũng không ý kiến gì. Đường còn dài lắm mà.
Hoàng Huy rất cao to nhưng không thô, lại trông khá thư sinh. Hoàng Huy là trước là phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy được điều sang làm ở sở. Ở cơ quan làm phó trưởng ban thư ký, mặc dù cấp bậc thì có, nhưng lại so sánh với một phó giám đốc sở có thực quyền thì kém hơn rất nhiều. Ở trong tỉnh ủy chỉ có vẫy vẫy đuôi. Đến sở Thương mại lại nắm quyền lớn trong tay, hiển nhiên phải khác rồi. Huống hồ lần này Hoàng Huy đang có chuyện hợp tác với Xa Đỉnh – con rể tương lai của chủ tịch tỉnh, thắt lưng hiển nhiên phải to hơn bình thường nhiều.
- Dương Phàm này sao bắt mọi người đợi như vậy chứ?
Hoàng Huy không nhịn được quay đầu lại nhìn khiến Xa Đỉnh ngồi bên cạnh không nhịn được mà nhíu mày lo lắng. Nói thật Xa Đỉnh không tán thành cách làm của Hoàng Huy. Ở ẩn mấy năm khiến một thằng ngang ngược đã trưởng thành lên nhiều. Vì vậy hắn mới chấp nhận mọc sừng mà kết hôn với Hà Tiểu Mai.
Về Dương Phàm, Xa Đỉnh đang điều tra, Hà Tiểu Mai đang điều tra, Cao Thiên cũng đang điều tra. Mọi người có kết luận đại khái như nhau. Học trò cuối cùng của Chu Minh Đạo Viện khoa học xã hội Bắc Kinh, hình như có chỗ dựa trong quân đội. Chu Minh Đạo là một nhân vật quyền thế rất lớn ở Bắc Kinh, nhưng ở địa bàn mình, mình chưa chắc đã sợ lão. Nhưng thằng ranh này có quan hệ không nhỏ với quân đội, cái này mới đáng ghét.
Trong chốn quan trường, thù lâu nhớ dai ai chẳng có. Lần này Xa Đỉnh theo Hoàng Huy xuống Uyển Lăng, ít nhiều có ý ra vẻ ta đây với kẻ thù trước đây. Mày không phải ngưu lắm sao? Tao bảo sở Thương mại ra mặt làm cho các nhà đầu tư mà mày dùng quan hệ cá nhân kéo về cút khỏi Uyển Lăng, hoặc làm loạn mày.
Chẳng qua tâm trạng của Xa Đỉnh và Hoàng Huy là khác nhau, hắn đã bị thiệt nên rất cẩn thận. Hoàng Huy không nhịn được nên Xa Đỉnh có chút bất mãn.
- Phó giám đốc Hoàng, còn năm phút nữa cơ mà.
Xa Đỉnh đang khéo léo nhắc Hoàng Huy, muốn ra vẻ thì đợi Dương Phàm đến. Chúng ta đến Uyển Lăng cướp mối làm ăn của người, mày đừng có mà đắc tội với người khác. Đến lúc đó đừng nói là Dương Phàm, La Đạt Cương cũng cùng cấp với mày. La Đạt Cương mà gây khó dễ với mày, mày sẽ như thế nào? Chúng ta nhằm vào Dương Phàm, đừng gây chuyện phiền phức đâu đâu.
- Anh Xa, tôi bất mãn thằng ranh đó ra vẻ phó bí thư thị ủy.
Vừa nói Hoàng Huy ra vẻ vô tình nhìn La Đạt Cương ngồi bên cạnh.
La Đạt Cương mỉm cười nâng cốc trà lên nói:
- Uống trà, trà này rất được,
Hoàng Huy nhìn kỹ thì có vẻ ấu trĩ, trên thực tế là do đã che giấu. La Đạt Cương và Dương Phàm là người khác hệ, thời gian trước còn đao kiếm gặp nhau, không chia rẽ hai người này sao được
- Phó thị trưởng La, đột xuất đến xin thứ lỗi. Lần này là Xa tôi không đúng, sau này nhất định sẽ bù đắp.
Xa Đỉnh tỏ vẻ xin lỗi hy vọng có thể hòa giải mâu thuẫn, đồng thời ngầm ám chỉ mục đích đến đây của hắn. Xa Đỉnh vừa mới làm phó trưởng ban khu Khai Phát, hy vọng lấy chút chiến tích. Xa Đỉnh và La Đạt Cương không phải chung một chiếc thuyền, vốn cũng có mâu thuẫn. Chẳng qua mâu thuẫn cũng có chủ yếu và thứ yếu. Xa Đỉnh đang ám chỉ mâu thuẫn nào là chủ yếu với La Đạt Cương. Đối với La Đạt Cương mà nói, ngoài mặt chấp nhận làm hòa, nhưng trên thực tế, có Dương Phàm. La Đạt Cương xác định Xa Đỉnh đi mất công rồi, bây giờ về còn có thể diện. Người khác có lẽ còn nể mặt vợ mày. Ngay cả Hà Tiểu Mai, Dương Phàm còn thu thập như thường, còn quan tâm mày sao?
Nghĩ lấy một phó giám đốc sở Thương mại để đè một phó bí thư thị ủy sao, đây rõ ràng là muốn khi dễ nhau rồi. Chỗ dựa lớn nhất của Dương Phàm là Chúc Đông Phong đã rời đi. Bây giờ bí thư mới Hác Nam xem ra cũng đang tận lực ủng hộ Dương Phàm. Thằng Xa Đỉnh này đúng là ngu ngốc không biết mình là ai. Nếu không hắn đã không chạy xuống đây, tự chuốc nhục vào thân.
- Laura là do phó bí thư Dương mời đến, không quan hệ gì với tôi.
La Đạt Cương lạnh nhạt nói một câu, thầm nghĩ Dương Phàm sao lại đồng ý đến bữa ăn này chứ? Điều này không phù hợp với tính cách của Dương Phàm mà.
Cửa mở ra, Dương Phàm lạnh nhạt đi vào.
- Mọi người đến rồi à, phó thị trưởng La, tôi không đến muộn chứ?
Dương Phàm trực tiếp coi như không nhìn thấy Hoàng Huy và Xa Đỉnh, câu đầu tiên đã có ý tao có thể đến đây ăn cơm là nể mặt La Đạt Cương. Những thằng khác chẳng ra mẹ gì.
La Đạt Cương mỉm cười, thầm nói thằng này đúng là không dễ chơi, vừa đi vào đã kéo mình. Mặc dù nói chưa chắc đã có hiệu quả gì, nhưng nhất định sẽ làm cho người ta không thoải mái. Quả nhiên là vừa vào đã đánh trống. Bữa cơm hôm nay xem ra có người ăn không ngon rồi.
- Phó bí thư Dương, đã lâu không gặp.
Xa Đỉnh không ngờ còn có thể cười cười đưa tay ra bắt. Chẳng qua trong mắt thằng ranh này hiện ra vẻ kiêu ngạo, trông rất rõ ràng. Dương Phàm không nhìn cũng thấy.
Dương Phàm làm việc có nguyên tắc của mình, hắn không tự tìm chuyện cũng không sợ chuyện. Bữa cơm trưa hôm nay, mặc dù chưa hẳn đã là Hồng Môn yến, nhưng cũng chẳng phải bữa ăn ngon gì. Vẻ kiêu ngạo trong mắt Xa Đỉnh, Dương Phàm thấy rõ. Dương Phàm luôn không thích tát thẳng vào mặt người khác, không nhịn được cười nói:
- Đã lâu không gặp, phó trưởng ban Xa hai má đều hồng, đó là do lửa nóng phát tiết nhiều, phải giữ gìn sức khỏe.
Lời này quá độc, chẳng khác nào nói mày bị mệt mỏi có lẽ là do vợ hả? Con kia là đàn bà dâm đãng đó. Ngoài ra, đừng quên vết thương năm nào.
Xa Đỉnh không ngờ Dương Phàm lại trực tiếp như vậy, thậm chí còn có ý uy hiếp. Lúc trước không phải đã thu thập mày sao? Bây giờ muốn xử mày cũng không khó. Cả người Xa Đỉnh trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, tay bắt Dương Phàm hơi lộ gân xanh. Chẳng qua người hắn rất béo, nhưng sức lại kém hơn Dương Phàm. Bắt tay Dương Phàm như nắm vào thép, kết quả trán Xa Đỉnh hơi nhăn lại, chẳng qua hắn che giấu rất tốt, sau khi thu tay về liền đưa lên che mặt ho khan, lấy lý do tại sao mặt đỏ.
Xa Đỉnh có cấp bậc thấp hơn Hoàng Huy, mở miệng nói trước là không đúng quy củ, điều này rơi vào trong mắt không ít người ở đây. Mọi người ít nhiều đều khinh bỉ Xa Đỉnh không biết quy củ. Mày chỉ là một phó trưởng ban quản lý khu Khai Phát trên tỉnh thành, cùng lắm là một cán bộ cấp phó phòng. Dương Phàm lại là phó bí thư thị ủy, quan cao một cấp đè chết người. Nhưng đây lại là phó bí thư thị ủy quản lý Đảng và quần chúng, vậy mà mày dám vượt cấp chui lên, có phải là không tôn trọng đối phương? Người trên tỉnh thành sao lại không biết quy củ như vậy?
Người khác nghĩ như thế nào cũng không thèm để ý. Hắn để ý chính là Xa Đỉnh bị thiệt bởi Dương Phàm, phải ra mặt đòi lại.
Hoàng Huy đứng lên, nhẹ nhàng chạm tay Dương Phàm rồi ngồi xuống. Sau đó hắn cười nói:
- Hôm nay phó bí thư Dương được đó, để tất cả mọi người đều đợi. Khó trách phó bí thư Dương dám đưa tay ra với cô Laura. Cô ta trên cơ bản đã xác định đầu tư ở khu Khat Phát – Tỉnh Thành.
Nói ra lời này chẳng khác gì rõ ràng đắc tội với mọi người ở đây. Mọi người đều là đi kêu gọi nhà đầu tư, bằng bản lĩnh của mình, sao lại nói Dương Phàm đào trộm góc tường? Mấy người ở cục Chiêu thương trước đây đều là cấp dưới của Dương Phàm, thấy nói như vậy đều tức giận. Mày là lãnh đạo sở, phó bí thư Dương của bọn tao cũng là cùng cấp với mày, ra vẻ mẹ gì?
Dương Phàm nhìn một vòng, mỉm cười với người của cục Chiêu thương:
- Gần đây mọi người đều vất vả rồi. Phó giám đốc Hoàng từ xa đến thành phố chúng ta, mọi người phải hiểu đạo lý đãi khách.
Sau khi khích lệ người của cục Chiêu thương một phen, Dương Phàm cảm thấy rất buồn cười. Đương nhiên cũng biết Xa Đỉnh đến đây hôm nay một là thị uy, hai là muốn quấy rối mình. Chuyện này làm tốt sẽ đến tận tỉnh, không biết chừng làm loạn hết kế hoạch thu hút các nhà đầu tư.
- Phó giám đốc Hoàng, người kinh doanh đặt lợi ích lên hàng đầu. Điều này chắc đồng chí hiểu rõ. Cô Laura là người Mỹ, chị ta không vì quan hệ cá nhân mà bỏ lợi ích của công ty. Tôi rất hiểu tâm trạng khẩn trương của khu Khai Phát tỉnh thành, nhưng quyết định cuối cùng không phải là do đồng chí và tôi. Nếu phó giám đốc Hoàng cho rằng tôi đào góc tường khu Khai Phát, cũng được.
Lời này rất mạnh, người của cục Chiêu thương đều vui vẻ. Buổi sáng Hoàng Huy ra vẻ lãnh đạo ở cục Chiêu thương, dạy cái này dạy cái kia. Sau khi La Đạt Cương đến cục Chiêu thương, Hoàng Huy vẫn ra vẻ như vậy. Nhưng La Đạt Cương lại không có ý kiến gì phản đối, điều này làm người của cục Chiêu thương bực tức. Bây giờ Dương Phàm đến, đầu tiên là khách khí với Hoàng Huy, sau đó liền trở mặt. Đây chẳng khác nào tuyên bố, tao đào tường nhà mày, mày muốn làm gì thì làm, tao tiếp. Người của cục Chiêu thương tức giận cả buổi sáng, quả nhiên đã được giải tỏa.
Trong chốn quan trường có rất nhiều quy tắc, nếu từ pháp luật đúng là không hề nói rõ. Cho nên quan chức mạnh thường có quy tắc hơi xấu. Bây giờ Dương Phàm biểu hiện như vậy đang lợi dụng thế mạnh của mình. Ám chỉ với Hoàng Huy, Laura chưa quyết định đầu tư ở khu Khai Phát, tao cứ mạnh mẽ phá bỏ quy tắc. Từ góc độ khác mà nói, quy tắc đều là do người có thực lực xác định. Sở Thương mại tỉnh rất hoành tráng, lãnh đạo khác sợ mày. Đến Uyển Lăng thì không thể, đây là địa bàn của tao.
- Phó bí thư Dương, chủ tịch Hà rất quan tâm đến chuyện này luôn chỉ thị nhất định phải mời cô Laura đầu tư vào khu Khai Phát tỉnh thành.
Lúc nói những lời này, mặt Xa Đỉnh nghiêm lại, trong mắt có ba phần đắc ý, ba phần uy hiếp. Mang bố vợ tương lai ra, Xa Đỉnh coi như là không có cách nào khác. Hắn đang rất muốn đè đầu cưỡi cổ Dương Phàm. Lúc này Xa Đỉnh đang thầm nói, thằng chó họ Dương kia, mày không phải tinh tướng lắm sao? Có bản lĩnh thì chống lại chủ tịch Hà đi?
Dương Phàm nghe xong cười ha hả nói:
- Phó trưởng ban Xa, anh thật biết nói đùa. Chủ tịch tỉnh Hà là chủ tịch tỉnh, mọi chuyện đều chú ý đến chi tiết, vậy chủ tịch không mệt chết mới lạ. Đầu tư vào tỉnh thành hay đầu tư vào Uyển Lăng, không phải đều là trên địa bàn tỉnh Giang Nam sao?
Trong giọng của Dương Phàm có ý châm chích mãnh liệt, hai mắt nhìn Xa Đỉnh, làm cho Xa Đỉnh rất tức giận. Chẳng qua lời này người của cục Chiêu thương nghe thấy rất có lý, rất sướng. Mày không phải lấy chủ tịch tỉnh Hà ra đè người sao? Đừng quên Hà Tiểu Mai rời khỏi đất Uyển Lăng này như thế nào. Hình như chủ tịch Hà cũng không nhắc đến chuyện này. Chẳng lẽ chuyện của mày to hơn chuyện của Hà Tiểu Mai sao.
Trưởng phòng Nghiệp vụ Cát Ny không nhịn được phì cười, vội vàng đưa tay che miệng. Lúc này mọi người ở cục Chiêu thương đều đang cười, đều dùng ánh mắt không hề khách khí nhìn người. Không sai, chủ tịch tỉnh rất to, nhưng đáng tiếc rất nhiều người ngồi đây cho dù có thể lên đến cấp tỉnh, khi đó chủ tịch tỉnh Hà không biết đã về hưu bao năm rồi.
- Dương Phàm, đồng chí đừng có ngông cuồng.
Hoàng Huy vừa thấy con rể chủ tịch tỉnh có hại, không khỏi tức giận, tức giận vỗ bàn đứng dậy. La Đạt Cương thấy thế, thầm nói trong mắt mày còn có cán bộ Uyển Lăng không? Nghĩ tao không biết tức sao. Mẹ nó chứ, tao hôm nay mời khách dùng cơm mà. Tốt xấu cũng phải nể mặt tao chứ, không ngờ đập bàn? Mày chơi chán thì về tỉnh, Dương Phàm về sau đổ cái tội này lên đầu tao? Nghĩ tao là con lừa sao?
- Phó giám đốc Hoàng, chú ý thái độ.
La Đạt Cương không đợi Dương Phàm nói, trầm giọng nói.
Dương Phàm hiểu ý cười cười với La Đạt Cương, sau đó quay đầu lại nhìn Hoàng Huy và Xa Đỉnh, từ từ nói:
- Nói to tiếng chưa chắc đã có lý, đập bàn càng không có thái độ. Phó giám đốc Hoàng, chú ý hình tượng của mình một chút.
- Hừ, chúng ta đi.
Hoàng Huy vừa nói vừa tức giận giựt ghế đi ra. Xa Đỉnh chần chờ một lát, lúc này mới ra theo.
La Đạt Cương ngồi tại chỗ, không thèm quay đầu lại nhìn, mà cười cười, gọi:
- Cục trưởng Đường, nhớ cầm cặp đưa cho phó giám đốc Hoàng và phó trưởng ban Xa.
La Đạt Cương hành động như vậy cũng không phải do cảm tính, mà là không thể không làm như vậy. Chỉ cần hắn đứng lên đưa ra ngoài, sau này sẽ không có uy tín nói chuyện với cấp dưới. Lúc trước hắn nhân nhượng Hoàng Huy cũng chỉ là muốn đối phương không chú ý đến mình mà thôi. Bây giờ Hoàng Huy đập bàn trong buổi mình mời khách, đó chính là tát vào mặt La Đạt Cương. Bởi vì Dương Phàm là do La Đạt Cương mời đến. Còn nữa Dương Phàm là người có lý, Hoàng Huy mày tinh tướng cái gì, cũng không thể nào không biết đạo lý trong chốn quan trường chứ? Tốt xấu gì ăn xong bữa cơm rồi đi chứ? Mày cứ như vậy mà đi, không phải là làm mất mặt Dương Phàm, mà là làm tao – La Đạt Cương mất mặt. Mày làm tao mất mặt, mọi người không đứng trên một chiếc thuyền, tao việc gì phải cho mày mặt mũi?
Ra khỏi phòng, Hoàng Huy có chút hối hận, lần này đã làm mất mặt La Đạt Cương. Lúc này Xa Đỉnh đi tới vỗ vỗ vai hắn, nói:
- Phó giám đốc Hoàng, cần gì phải vì tôi mà đắc tội với La Đạt Cương?
Lời này quá hiểm, đây là buộc Hoàng Huy không thể quay đầu lại. Sau này Hoàng Huy nhất định sẽ đối đầu với La Đạt Cương.
Hoàng Huy cười cười, trong lòng lại đang cười lạnh một tiếng: "Mẹ kiếp, mày nghĩ tao làm cho mày nhìn sao? Tao làm vậy là để cho chủ tịch tỉnh Hà xem. Phải biết rằng làm chuyện mất mặt như vậy, ông còn không phải vì ngồi chức phó giám đốc sở ba năm rồi lên làm giám đốc sở sao. Nếu không mày cho rằng mình là gì? Dựa vào cái thứ qua tay trăm thằng, hàng lởm mà không biết xấu hổ anh anh, em em với tao. Mày tính toán gì, chẳng lẽ tao ngu không nhận ra sao?"
Trong phòng, La Đạt Cương lúc này cầm cốc lên, cười cười xin lỗi Dương Phàm:
- Xin lỗi, sớm biết như vậy tôi đã không làm kẻ ác.
Người này nói rất đường hoàng, kẻ hơi non sẽ bị hắn làm cảm động. Mấy năm nay, Dương Phàm đã gặp rất nhiều sóng gió, ngoại trừ không biết vì sao Hoàng Huy lại xúc động như vậy, chứ còn những lời này của La Đạt Cương, Dương Phàm đều biết không có chữ nào là thật.
- Khách khí rồi, không còn sớm nữa, chúng ta ăn thôi.
Dương Phàm cười cười, cầm cốc lên nói.
Tâm trạng của La Đạt Cương lúc này rất sướng, sau khi cơm nước xong, đến khách sạn gần đó lấy phòng nghỉ. Sau đó Đường Đường cũng đi vào theo, cười cười lấy lòng bưng cốc trà tới.
- Đạt Cương, anh có thể đắc tội với Dương Phàm không? Thằng ranh Dương Phàm đó là kẻ tàn nhẫn, anh thấy cách Thằng ranh Dương Phàm đối phó với Hoàng Huy và Xa Đỉnh là rõ.
Đường Đường lo lắng không phải không có lý. Trong lòng La Đạt Cương cũng rất rõ ràng. Chẳng qua vị trí của hắn và Dương Phàm là như nhau, cho nên có thể hiểu suy nghĩ của Dương Phàm.
- Ha ha, thực ra anh đã sớm đắc tội với thằng ranh Dương Phàm đó rồi, nhưng vì sao chúng ta vẫn có thể cười cười ngồi uống rượu với nhau? Nói trắng ra đó là do ích lợi của đôi bên. Thằng ranh Dương Phàm đó không hy vọng anh sau này làm loạn cho hắn. Anh cũng không hy vọng hắn gây loạn cho anh. Dương Phàm là người của Hác Nam, tự nhiên sẽ không đối đầu với hai mặt. Hác Nam cũng không hy vọng thằng ranh Dương Phàm làm cái chuyện ngu xuẩn như vậy. Hơn nữa thằng ranh này khôn bỏ mẹ. Thằng ranh Dương Phàm tuyệt đối sẽ không để Hác Nam cảm thấy mình mang phiền phức không cần thiết đến cho lãnh đạo. Hôm nay hai ban ở trên tỉnh ủy, mặc dù bề ngoài là có tranh chấp, nhưng thật ra vẫn có các nước chư hầu với thực lực không bình thường xem náo nhiệt. Nhân vật đại biểu trong số đó là thường vụ tỉnh ủy Cố Tiên Lễ. Hác Nam nếu muốn chính thức vượt qua Hà Thiếu Hoa, nhất định phải có được Cố Tiên Lễ. Năm đó Chúc Đông Phong không đủ mạnh sao? Nhưng sao không thấy lão ta làm gì Hà Thiếu Hoa? Nói trắng ra, mọi người cần chính là ưu thế, sau đó từ từ tích lũy đến một trình độ nhất định. Cho nên bây giờ Chúc Đông Phong lưu lại, Hà Thiếu Hoa ở lại. Tranh đấu trên tầng cao đó, có đôi khi anh cũng không rõ lắm. Cho nên em sao biết được chứ?
La Đạt Cương vừa nói, tay bắt đầu sờ sờ mông Đường Đường. Người phụ nữ này tuổi không nhỏ, La Đạt Cương làm cô ta không hoàn toàn là vì để ý đến sắc đẹp của ả, mà là do người này có tác dụng. Muốn kiếm một thằng đàn ông làm cấp dưới, tốn rất nhiều thời gian. La Đạt Cương ở Uyển Lăng này không lâu hơn Dương Phàm là bao, trong thời gian ngắn muốn tìm một người dùng được, cách đơn giản nhất là tìm một người phụ nữ trông cũng được mà lên giường, đúng là một công đôi việc.
Đường Đường nhìn La Đạt Cương đầy quyến rũ, hơi mở chân ra, để cho tay La Đạt Cương dễ dàng đi xuống hơn. Sau đó hôn lên mặt La Đạt Cương một cái, nịnh nọt rất khéo:
- Đạt Cương, ở cạnh anh, em học được rất nhiều. Chẳng qua em vẫn thấy hôm nay Dương Phàm không bình tĩnh cho lắm, sao phải dùng lời lẽ chỉ trích Hoàng Huy?
La Đạt Cương thò ngón trỏ ra, tiến vào trong không gian ẩm ướt, nóng bỏng, cười hắc hắc nói:
- Em sai rồi. Dương Phàm không phải không nhịn, mà là không thích nhịn. Hắn và anh đều không nhịn cơ mà.
Đường Đường không hiểu rõ, tay của La Đạt Cương đang không ngừng thò ra thụt vào trong chỗ kín của ả.
"A...." hét lên một tiếng, Đường Đường đưa tay ra, túm lấy bảo bối cứng rắn đó.
Hẩy bảo bối lên, không ngừng thò ra thụt vào chỗ kín người phụ nữ đang chổng mông lên. Trong lòng La Đạt Cương đang không biết nghĩ như thế nào, lúc này lại cảm thấy lạnh sống lưng, luôn cảm thấy có chuyện gì đó không ổn lắm. Dòng suy nghĩ của La Đạt Cương rất nhanh bị tiếng rên rỉ của Đường Đường cắt ngang. Da thịt người phụ nữ này mặc dù hơi nhăn lại, nhưng bên dưới rất chặt. Các phụ nữ xinh đẹp trong trụ sở ủy ban đều có cái bệnh chung này. La Đạt Cương lúc này đang thầm nghĩ như vậy.
La Đạt Cương đúng là quên một điểm, đó chính là vở kịch hay mà hắn dàn dựng, bị Dương Phàm nhìn như vô tình phá vỡ, kịch bản trên thực tế đã thay đổi. Kết quả là La Đạt Cương muốn đứng trên bờ nhìn biển lửa đã phải nhảy vào trong đó.
Chiều hôm đó, Dương Phàm vừa vào phòng làm việc ngồi chưa ấm chỗ, điện thoại di động đã vang lên.
Cầm điện thoại lên, Dương Phàm có chút ngạc nhiên, người gọi điện là Nguyên Chấn.
- Chào thị trưởng Nguyên.
Giọng nói của Dương Phàm vẫn khách khí như trước. Nguyên Chấn so với Đổng Trung Hoa, giữa hắn và Dương Phàm không có mâu thuẫn quá gay gắt, nhiều lắm chỉ tranh chấp về việc phân phối quyền lợi mà thôi. Không sai, mọi người đều ở trong hội nghị thường ủy hay nể mặt nhau. Chẳng qua chuyện bí thư huyện ủy Sơn Thành lần đó, Dương Phàm ra tay quá ngầm, trước đó không nói một câu. Mày là phó bí thư phụ trách Đảng, quần chúng, nhưng cũng phải nghĩ đến lợi ích của mọi người chứ? Còn thừa lại miếng màu mỡ và béo bở là chủ tịch huyện Vĩ Huyền, mày cũng phải để cho người khác chứ? Dương Phàm mày thì giỏi rồi, đòi hết, còn chút nước canh lại cho La Đạt Cương, trong mắt còn lãnh đạo không?
Nói như vậy, điều này khiến trong lòng Nguyên Chấn – thị trưởng thành phố Uyển Lăng rất khó chịu. Lúc này Lý Thụ Đường xuống, thế lực bồi dưỡng coi như phân tán. Nguyên Chấn là kẻ có quyền nhất trong đội ngũ, muốn làm được chuyện gì đó, sau đó để cho mấy người bên trên nhìn thấy, xem có lọt vào mắt ông bà nào hay không?
La Đạt Cương cười khổ nói trong điện thoại khiến Dương Phàm vừa nghe đã có thể nhận ra, trong lòng không kìm nổi ngạc nhiên.
- Sở công thương tỉnh? Đến Uyển Lăng thị sát công việc?
Dương Phàm không mấy để tâm, chỉ tùy tiện hỏi.
- Nếu đơn thuần đến thị sát thì tốt rồi. Anh ta ở chỗ tôi nói năng mơ hồ một hồi, nói cái gì mà một số người của Uyển Lăng lợi dụng quan hệ cá nhân, không để ý tới ích lợi của các đơn vị anh em, đục khoét tường, vân vân…
Mấy câu này của La Đạt Cương nghe rất quen tai. Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút
- Trừ phó giám đốc Hoàng thì còn ai nữa.
- Có mấy lời không tiện nói trong điện thoại, ý của phó giám đốc Hoàng là muốn cùng ăn trưa với anh. Anh có nể mặt không?
La Đạt Cương cười hơi âm trầm.
Dương Phàm nghe xong không khỏi tức giận nói:
- Lão La, anh đang vui sướng khi người gặp họa phải không? Laura có đầu tư hay không thì tôi không rõ, nhưng việc quyết định đầu tư tại Uyển Lăng lại bị người khác cứng rắn nhúng tay vào định cướp lấy, anh có thể đáp ứng không?
- Đương nhiên không đáp ứng rồi. Một phó cục trưởng cục Thương vụ còn chưa đủ tư cách đè đầu tôi. Chi có điều Hoàng Huy tới nói hộ cho phó chủ nhiệm Xa của khu khai phá tỉnh. Lão Xa là người của chủ tịch tỉnh Hà, nghe nói nhà họ Xa và nhà họ Hà có quan hệ thông gia. Tôi cũng rất đau đầu!
- Cái gì? Hà Tiểu Mai…
Suýt nữa thì Dương Phàm thốt ra hai chữ "tha hóa, dâm đãng", tuy nhiên vẫn kịp ngừng lại. Nói thật, suýt nữa thì Dương Phàm đã quên thằng cu họ Xa đó. Không ngờ sau khi Chúc Đông Phong bị điều đi, thằng nhãi này lại dựa vào bố hắn, lăn lộn lên tới phó chủ nhiệm khu khai phá của tỉnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Chỉ cần bên trên có người, một con cá cũng có thể hóa thành rồng, những lời này thật đúng với Xa Đỉnh. Huống chi lúc trước Chúc Đông Phong cũng không đuổi tận giết tuyệt, có lẽ Chúc Đông Phong cũng đoán được đến ngày này. Chỉ cần ông già của Xa Đỉnh còn ở trên vị trí, Xa Đỉnh lên được là chuyện quá bình thường. Mặc dù không được ở tại chỗ, nhưng chuyển sang chỗ khác khoảng hai năm, rồi bật dậy là chuyện bình thường.
Từ vụ kết hôn của Xa Đỉnh và Hà Tiểu Mai có thể thấy thằng này đã trưởng thành. Vì mục đích chính trị mà con hàng Hà Tiểu Mai qua tay bao đứa cũng có thể nhận. Nếu Xa Đỉnh là một thằng không có chỗ dựa, lấy Hà Tiểu Mai còn có thể hiểu được. Vấn đề đây là ông già Xa Đỉnh chính là thị trưởng tỉnh thành.
Dập máy xuống, Dương Phàm đầu tiên nghĩ lại sự "tốt bụng" của La Đạt Cương. Quan hệ giữa La Đạt Cương và đám Cao Thiên đã nói rõ ràng trong điện thoại. Chuyện này thoạt nhìn là có ý tốt, nhưng trên thực tế là ai.
Trong chốn quan trường, cùng lứa tính kế với nhau, quan lớn tính kế lớn, quan nhỏ tính kế nhỏ. Hác Nam cùng Hà Thiếu Hoa tính kế nhau, Cố Tiến Lợi và Xa Trường Hà chẳng lẽ không phải. Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn hiện nay tạm thời thỏa hiệp để đảm bảo ích lợi. Trên thực tế không phải đang thầm bàn mưu tính kế lẫn nhau đó sao.
La Đạt Cương nói sự tồn tại của Xa Đỉnh cho Dương Phàm, đây cũng là tính kế, là một kế sách. Hác Nam lợi dụng Dương Phàm, đưa Dương Phàm xuống Uyển Lăng để đánh vào Đổng Trung Hoa, đánh vào căn cơ của Hà Thiếu Hoa. La Đạt Cương lại rõ ràng nói cho Dương Phàm, Hoàng Huy là giúp Xa Đỉnh đoạt vụ làm ăn. Xa Đỉnh không phải có chút thù oán với mày sao? Ha ha, người này tao không muốn đắc tội, mày đến đi, mày ra mặt mới là danh chính ngôn thuận. Chiêu xuôi dòng đẩy thuyền này rất được. Bán nhân tình cho Dương Phàm, phiền phức cũng vứt, thuận tiện cho Dương Phàm ra mặt để bẻ răng Xa Trường Hà.
Đẩy như vậy cũng chẳng khó khăn gì, cũng phù hợp với quan hệ lợi ích giữa Dương Phàm và La Đạt Cương. Hai người bề ngoài thì hòa giải, nhưng trên thực tế đang trong thời kỳ rất ảo diệu. La Đạt Cương rất tự nguyện khẽ đẩy Dương Phàm lên phía trước, sau đó ở bên cạnh xem trò vui.
La Đạt Cương cho rằng Dương Phàm nhìn ra dụng tâm của mình, cũng chưa chắc sẽ làm mình như thế nào, cũng không thể làm gì được mình. Đáng tiếc hắn quên câu người trong chốn quan trường nhớ thù rất lâu. Dương Phàm cũng vậy. Trưa hôm nay, cục Chiêu thương tiếp đón lãnh đạo sở Thương mại. La Đạt Cương và Dương Phàm ra mặt, đến lúc ăn cơm, Dương Phàm cũng không ý kiến gì. Đường còn dài lắm mà.
Hoàng Huy rất cao to nhưng không thô, lại trông khá thư sinh. Hoàng Huy là trước là phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy được điều sang làm ở sở. Ở cơ quan làm phó trưởng ban thư ký, mặc dù cấp bậc thì có, nhưng lại so sánh với một phó giám đốc sở có thực quyền thì kém hơn rất nhiều. Ở trong tỉnh ủy chỉ có vẫy vẫy đuôi. Đến sở Thương mại lại nắm quyền lớn trong tay, hiển nhiên phải khác rồi. Huống hồ lần này Hoàng Huy đang có chuyện hợp tác với Xa Đỉnh – con rể tương lai của chủ tịch tỉnh, thắt lưng hiển nhiên phải to hơn bình thường nhiều.
- Dương Phàm này sao bắt mọi người đợi như vậy chứ?
Hoàng Huy không nhịn được quay đầu lại nhìn khiến Xa Đỉnh ngồi bên cạnh không nhịn được mà nhíu mày lo lắng. Nói thật Xa Đỉnh không tán thành cách làm của Hoàng Huy. Ở ẩn mấy năm khiến một thằng ngang ngược đã trưởng thành lên nhiều. Vì vậy hắn mới chấp nhận mọc sừng mà kết hôn với Hà Tiểu Mai.
Về Dương Phàm, Xa Đỉnh đang điều tra, Hà Tiểu Mai đang điều tra, Cao Thiên cũng đang điều tra. Mọi người có kết luận đại khái như nhau. Học trò cuối cùng của Chu Minh Đạo Viện khoa học xã hội Bắc Kinh, hình như có chỗ dựa trong quân đội. Chu Minh Đạo là một nhân vật quyền thế rất lớn ở Bắc Kinh, nhưng ở địa bàn mình, mình chưa chắc đã sợ lão. Nhưng thằng ranh này có quan hệ không nhỏ với quân đội, cái này mới đáng ghét.
Trong chốn quan trường, thù lâu nhớ dai ai chẳng có. Lần này Xa Đỉnh theo Hoàng Huy xuống Uyển Lăng, ít nhiều có ý ra vẻ ta đây với kẻ thù trước đây. Mày không phải ngưu lắm sao? Tao bảo sở Thương mại ra mặt làm cho các nhà đầu tư mà mày dùng quan hệ cá nhân kéo về cút khỏi Uyển Lăng, hoặc làm loạn mày.
Chẳng qua tâm trạng của Xa Đỉnh và Hoàng Huy là khác nhau, hắn đã bị thiệt nên rất cẩn thận. Hoàng Huy không nhịn được nên Xa Đỉnh có chút bất mãn.
- Phó giám đốc Hoàng, còn năm phút nữa cơ mà.
Xa Đỉnh đang khéo léo nhắc Hoàng Huy, muốn ra vẻ thì đợi Dương Phàm đến. Chúng ta đến Uyển Lăng cướp mối làm ăn của người, mày đừng có mà đắc tội với người khác. Đến lúc đó đừng nói là Dương Phàm, La Đạt Cương cũng cùng cấp với mày. La Đạt Cương mà gây khó dễ với mày, mày sẽ như thế nào? Chúng ta nhằm vào Dương Phàm, đừng gây chuyện phiền phức đâu đâu.
- Anh Xa, tôi bất mãn thằng ranh đó ra vẻ phó bí thư thị ủy.
Vừa nói Hoàng Huy ra vẻ vô tình nhìn La Đạt Cương ngồi bên cạnh.
La Đạt Cương mỉm cười nâng cốc trà lên nói:
- Uống trà, trà này rất được,
Hoàng Huy nhìn kỹ thì có vẻ ấu trĩ, trên thực tế là do đã che giấu. La Đạt Cương và Dương Phàm là người khác hệ, thời gian trước còn đao kiếm gặp nhau, không chia rẽ hai người này sao được
- Phó thị trưởng La, đột xuất đến xin thứ lỗi. Lần này là Xa tôi không đúng, sau này nhất định sẽ bù đắp.
Xa Đỉnh tỏ vẻ xin lỗi hy vọng có thể hòa giải mâu thuẫn, đồng thời ngầm ám chỉ mục đích đến đây của hắn. Xa Đỉnh vừa mới làm phó trưởng ban khu Khai Phát, hy vọng lấy chút chiến tích. Xa Đỉnh và La Đạt Cương không phải chung một chiếc thuyền, vốn cũng có mâu thuẫn. Chẳng qua mâu thuẫn cũng có chủ yếu và thứ yếu. Xa Đỉnh đang ám chỉ mâu thuẫn nào là chủ yếu với La Đạt Cương. Đối với La Đạt Cương mà nói, ngoài mặt chấp nhận làm hòa, nhưng trên thực tế, có Dương Phàm. La Đạt Cương xác định Xa Đỉnh đi mất công rồi, bây giờ về còn có thể diện. Người khác có lẽ còn nể mặt vợ mày. Ngay cả Hà Tiểu Mai, Dương Phàm còn thu thập như thường, còn quan tâm mày sao?
Nghĩ lấy một phó giám đốc sở Thương mại để đè một phó bí thư thị ủy sao, đây rõ ràng là muốn khi dễ nhau rồi. Chỗ dựa lớn nhất của Dương Phàm là Chúc Đông Phong đã rời đi. Bây giờ bí thư mới Hác Nam xem ra cũng đang tận lực ủng hộ Dương Phàm. Thằng Xa Đỉnh này đúng là ngu ngốc không biết mình là ai. Nếu không hắn đã không chạy xuống đây, tự chuốc nhục vào thân.
- Laura là do phó bí thư Dương mời đến, không quan hệ gì với tôi.
La Đạt Cương lạnh nhạt nói một câu, thầm nghĩ Dương Phàm sao lại đồng ý đến bữa ăn này chứ? Điều này không phù hợp với tính cách của Dương Phàm mà.
Cửa mở ra, Dương Phàm lạnh nhạt đi vào.
- Mọi người đến rồi à, phó thị trưởng La, tôi không đến muộn chứ?
Dương Phàm trực tiếp coi như không nhìn thấy Hoàng Huy và Xa Đỉnh, câu đầu tiên đã có ý tao có thể đến đây ăn cơm là nể mặt La Đạt Cương. Những thằng khác chẳng ra mẹ gì.
La Đạt Cương mỉm cười, thầm nói thằng này đúng là không dễ chơi, vừa đi vào đã kéo mình. Mặc dù nói chưa chắc đã có hiệu quả gì, nhưng nhất định sẽ làm cho người ta không thoải mái. Quả nhiên là vừa vào đã đánh trống. Bữa cơm hôm nay xem ra có người ăn không ngon rồi.
- Phó bí thư Dương, đã lâu không gặp.
Xa Đỉnh không ngờ còn có thể cười cười đưa tay ra bắt. Chẳng qua trong mắt thằng ranh này hiện ra vẻ kiêu ngạo, trông rất rõ ràng. Dương Phàm không nhìn cũng thấy.
Dương Phàm làm việc có nguyên tắc của mình, hắn không tự tìm chuyện cũng không sợ chuyện. Bữa cơm trưa hôm nay, mặc dù chưa hẳn đã là Hồng Môn yến, nhưng cũng chẳng phải bữa ăn ngon gì. Vẻ kiêu ngạo trong mắt Xa Đỉnh, Dương Phàm thấy rõ. Dương Phàm luôn không thích tát thẳng vào mặt người khác, không nhịn được cười nói:
- Đã lâu không gặp, phó trưởng ban Xa hai má đều hồng, đó là do lửa nóng phát tiết nhiều, phải giữ gìn sức khỏe.
Lời này quá độc, chẳng khác nào nói mày bị mệt mỏi có lẽ là do vợ hả? Con kia là đàn bà dâm đãng đó. Ngoài ra, đừng quên vết thương năm nào.
Xa Đỉnh không ngờ Dương Phàm lại trực tiếp như vậy, thậm chí còn có ý uy hiếp. Lúc trước không phải đã thu thập mày sao? Bây giờ muốn xử mày cũng không khó. Cả người Xa Đỉnh trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, tay bắt Dương Phàm hơi lộ gân xanh. Chẳng qua người hắn rất béo, nhưng sức lại kém hơn Dương Phàm. Bắt tay Dương Phàm như nắm vào thép, kết quả trán Xa Đỉnh hơi nhăn lại, chẳng qua hắn che giấu rất tốt, sau khi thu tay về liền đưa lên che mặt ho khan, lấy lý do tại sao mặt đỏ.
Xa Đỉnh có cấp bậc thấp hơn Hoàng Huy, mở miệng nói trước là không đúng quy củ, điều này rơi vào trong mắt không ít người ở đây. Mọi người ít nhiều đều khinh bỉ Xa Đỉnh không biết quy củ. Mày chỉ là một phó trưởng ban quản lý khu Khai Phát trên tỉnh thành, cùng lắm là một cán bộ cấp phó phòng. Dương Phàm lại là phó bí thư thị ủy, quan cao một cấp đè chết người. Nhưng đây lại là phó bí thư thị ủy quản lý Đảng và quần chúng, vậy mà mày dám vượt cấp chui lên, có phải là không tôn trọng đối phương? Người trên tỉnh thành sao lại không biết quy củ như vậy?
Người khác nghĩ như thế nào cũng không thèm để ý. Hắn để ý chính là Xa Đỉnh bị thiệt bởi Dương Phàm, phải ra mặt đòi lại.
Hoàng Huy đứng lên, nhẹ nhàng chạm tay Dương Phàm rồi ngồi xuống. Sau đó hắn cười nói:
- Hôm nay phó bí thư Dương được đó, để tất cả mọi người đều đợi. Khó trách phó bí thư Dương dám đưa tay ra với cô Laura. Cô ta trên cơ bản đã xác định đầu tư ở khu Khat Phát – Tỉnh Thành.
Nói ra lời này chẳng khác gì rõ ràng đắc tội với mọi người ở đây. Mọi người đều là đi kêu gọi nhà đầu tư, bằng bản lĩnh của mình, sao lại nói Dương Phàm đào trộm góc tường? Mấy người ở cục Chiêu thương trước đây đều là cấp dưới của Dương Phàm, thấy nói như vậy đều tức giận. Mày là lãnh đạo sở, phó bí thư Dương của bọn tao cũng là cùng cấp với mày, ra vẻ mẹ gì?
Dương Phàm nhìn một vòng, mỉm cười với người của cục Chiêu thương:
- Gần đây mọi người đều vất vả rồi. Phó giám đốc Hoàng từ xa đến thành phố chúng ta, mọi người phải hiểu đạo lý đãi khách.
Sau khi khích lệ người của cục Chiêu thương một phen, Dương Phàm cảm thấy rất buồn cười. Đương nhiên cũng biết Xa Đỉnh đến đây hôm nay một là thị uy, hai là muốn quấy rối mình. Chuyện này làm tốt sẽ đến tận tỉnh, không biết chừng làm loạn hết kế hoạch thu hút các nhà đầu tư.
- Phó giám đốc Hoàng, người kinh doanh đặt lợi ích lên hàng đầu. Điều này chắc đồng chí hiểu rõ. Cô Laura là người Mỹ, chị ta không vì quan hệ cá nhân mà bỏ lợi ích của công ty. Tôi rất hiểu tâm trạng khẩn trương của khu Khai Phát tỉnh thành, nhưng quyết định cuối cùng không phải là do đồng chí và tôi. Nếu phó giám đốc Hoàng cho rằng tôi đào góc tường khu Khai Phát, cũng được.
Lời này rất mạnh, người của cục Chiêu thương đều vui vẻ. Buổi sáng Hoàng Huy ra vẻ lãnh đạo ở cục Chiêu thương, dạy cái này dạy cái kia. Sau khi La Đạt Cương đến cục Chiêu thương, Hoàng Huy vẫn ra vẻ như vậy. Nhưng La Đạt Cương lại không có ý kiến gì phản đối, điều này làm người của cục Chiêu thương bực tức. Bây giờ Dương Phàm đến, đầu tiên là khách khí với Hoàng Huy, sau đó liền trở mặt. Đây chẳng khác nào tuyên bố, tao đào tường nhà mày, mày muốn làm gì thì làm, tao tiếp. Người của cục Chiêu thương tức giận cả buổi sáng, quả nhiên đã được giải tỏa.
Trong chốn quan trường có rất nhiều quy tắc, nếu từ pháp luật đúng là không hề nói rõ. Cho nên quan chức mạnh thường có quy tắc hơi xấu. Bây giờ Dương Phàm biểu hiện như vậy đang lợi dụng thế mạnh của mình. Ám chỉ với Hoàng Huy, Laura chưa quyết định đầu tư ở khu Khai Phát, tao cứ mạnh mẽ phá bỏ quy tắc. Từ góc độ khác mà nói, quy tắc đều là do người có thực lực xác định. Sở Thương mại tỉnh rất hoành tráng, lãnh đạo khác sợ mày. Đến Uyển Lăng thì không thể, đây là địa bàn của tao.
- Phó bí thư Dương, chủ tịch Hà rất quan tâm đến chuyện này luôn chỉ thị nhất định phải mời cô Laura đầu tư vào khu Khai Phát tỉnh thành.
Lúc nói những lời này, mặt Xa Đỉnh nghiêm lại, trong mắt có ba phần đắc ý, ba phần uy hiếp. Mang bố vợ tương lai ra, Xa Đỉnh coi như là không có cách nào khác. Hắn đang rất muốn đè đầu cưỡi cổ Dương Phàm. Lúc này Xa Đỉnh đang thầm nói, thằng chó họ Dương kia, mày không phải tinh tướng lắm sao? Có bản lĩnh thì chống lại chủ tịch Hà đi?
Dương Phàm nghe xong cười ha hả nói:
- Phó trưởng ban Xa, anh thật biết nói đùa. Chủ tịch tỉnh Hà là chủ tịch tỉnh, mọi chuyện đều chú ý đến chi tiết, vậy chủ tịch không mệt chết mới lạ. Đầu tư vào tỉnh thành hay đầu tư vào Uyển Lăng, không phải đều là trên địa bàn tỉnh Giang Nam sao?
Trong giọng của Dương Phàm có ý châm chích mãnh liệt, hai mắt nhìn Xa Đỉnh, làm cho Xa Đỉnh rất tức giận. Chẳng qua lời này người của cục Chiêu thương nghe thấy rất có lý, rất sướng. Mày không phải lấy chủ tịch tỉnh Hà ra đè người sao? Đừng quên Hà Tiểu Mai rời khỏi đất Uyển Lăng này như thế nào. Hình như chủ tịch Hà cũng không nhắc đến chuyện này. Chẳng lẽ chuyện của mày to hơn chuyện của Hà Tiểu Mai sao.
Trưởng phòng Nghiệp vụ Cát Ny không nhịn được phì cười, vội vàng đưa tay che miệng. Lúc này mọi người ở cục Chiêu thương đều đang cười, đều dùng ánh mắt không hề khách khí nhìn người. Không sai, chủ tịch tỉnh rất to, nhưng đáng tiếc rất nhiều người ngồi đây cho dù có thể lên đến cấp tỉnh, khi đó chủ tịch tỉnh Hà không biết đã về hưu bao năm rồi.
- Dương Phàm, đồng chí đừng có ngông cuồng.
Hoàng Huy vừa thấy con rể chủ tịch tỉnh có hại, không khỏi tức giận, tức giận vỗ bàn đứng dậy. La Đạt Cương thấy thế, thầm nói trong mắt mày còn có cán bộ Uyển Lăng không? Nghĩ tao không biết tức sao. Mẹ nó chứ, tao hôm nay mời khách dùng cơm mà. Tốt xấu cũng phải nể mặt tao chứ, không ngờ đập bàn? Mày chơi chán thì về tỉnh, Dương Phàm về sau đổ cái tội này lên đầu tao? Nghĩ tao là con lừa sao?
- Phó giám đốc Hoàng, chú ý thái độ.
La Đạt Cương không đợi Dương Phàm nói, trầm giọng nói.
Dương Phàm hiểu ý cười cười với La Đạt Cương, sau đó quay đầu lại nhìn Hoàng Huy và Xa Đỉnh, từ từ nói:
- Nói to tiếng chưa chắc đã có lý, đập bàn càng không có thái độ. Phó giám đốc Hoàng, chú ý hình tượng của mình một chút.
- Hừ, chúng ta đi.
Hoàng Huy vừa nói vừa tức giận giựt ghế đi ra. Xa Đỉnh chần chờ một lát, lúc này mới ra theo.
La Đạt Cương ngồi tại chỗ, không thèm quay đầu lại nhìn, mà cười cười, gọi:
- Cục trưởng Đường, nhớ cầm cặp đưa cho phó giám đốc Hoàng và phó trưởng ban Xa.
La Đạt Cương hành động như vậy cũng không phải do cảm tính, mà là không thể không làm như vậy. Chỉ cần hắn đứng lên đưa ra ngoài, sau này sẽ không có uy tín nói chuyện với cấp dưới. Lúc trước hắn nhân nhượng Hoàng Huy cũng chỉ là muốn đối phương không chú ý đến mình mà thôi. Bây giờ Hoàng Huy đập bàn trong buổi mình mời khách, đó chính là tát vào mặt La Đạt Cương. Bởi vì Dương Phàm là do La Đạt Cương mời đến. Còn nữa Dương Phàm là người có lý, Hoàng Huy mày tinh tướng cái gì, cũng không thể nào không biết đạo lý trong chốn quan trường chứ? Tốt xấu gì ăn xong bữa cơm rồi đi chứ? Mày cứ như vậy mà đi, không phải là làm mất mặt Dương Phàm, mà là làm tao – La Đạt Cương mất mặt. Mày làm tao mất mặt, mọi người không đứng trên một chiếc thuyền, tao việc gì phải cho mày mặt mũi?
Ra khỏi phòng, Hoàng Huy có chút hối hận, lần này đã làm mất mặt La Đạt Cương. Lúc này Xa Đỉnh đi tới vỗ vỗ vai hắn, nói:
- Phó giám đốc Hoàng, cần gì phải vì tôi mà đắc tội với La Đạt Cương?
Lời này quá hiểm, đây là buộc Hoàng Huy không thể quay đầu lại. Sau này Hoàng Huy nhất định sẽ đối đầu với La Đạt Cương.
Hoàng Huy cười cười, trong lòng lại đang cười lạnh một tiếng: "Mẹ kiếp, mày nghĩ tao làm cho mày nhìn sao? Tao làm vậy là để cho chủ tịch tỉnh Hà xem. Phải biết rằng làm chuyện mất mặt như vậy, ông còn không phải vì ngồi chức phó giám đốc sở ba năm rồi lên làm giám đốc sở sao. Nếu không mày cho rằng mình là gì? Dựa vào cái thứ qua tay trăm thằng, hàng lởm mà không biết xấu hổ anh anh, em em với tao. Mày tính toán gì, chẳng lẽ tao ngu không nhận ra sao?"
Trong phòng, La Đạt Cương lúc này cầm cốc lên, cười cười xin lỗi Dương Phàm:
- Xin lỗi, sớm biết như vậy tôi đã không làm kẻ ác.
Người này nói rất đường hoàng, kẻ hơi non sẽ bị hắn làm cảm động. Mấy năm nay, Dương Phàm đã gặp rất nhiều sóng gió, ngoại trừ không biết vì sao Hoàng Huy lại xúc động như vậy, chứ còn những lời này của La Đạt Cương, Dương Phàm đều biết không có chữ nào là thật.
- Khách khí rồi, không còn sớm nữa, chúng ta ăn thôi.
Dương Phàm cười cười, cầm cốc lên nói.
Tâm trạng của La Đạt Cương lúc này rất sướng, sau khi cơm nước xong, đến khách sạn gần đó lấy phòng nghỉ. Sau đó Đường Đường cũng đi vào theo, cười cười lấy lòng bưng cốc trà tới.
- Đạt Cương, anh có thể đắc tội với Dương Phàm không? Thằng ranh Dương Phàm đó là kẻ tàn nhẫn, anh thấy cách Thằng ranh Dương Phàm đối phó với Hoàng Huy và Xa Đỉnh là rõ.
Đường Đường lo lắng không phải không có lý. Trong lòng La Đạt Cương cũng rất rõ ràng. Chẳng qua vị trí của hắn và Dương Phàm là như nhau, cho nên có thể hiểu suy nghĩ của Dương Phàm.
- Ha ha, thực ra anh đã sớm đắc tội với thằng ranh Dương Phàm đó rồi, nhưng vì sao chúng ta vẫn có thể cười cười ngồi uống rượu với nhau? Nói trắng ra đó là do ích lợi của đôi bên. Thằng ranh Dương Phàm đó không hy vọng anh sau này làm loạn cho hắn. Anh cũng không hy vọng hắn gây loạn cho anh. Dương Phàm là người của Hác Nam, tự nhiên sẽ không đối đầu với hai mặt. Hác Nam cũng không hy vọng thằng ranh Dương Phàm làm cái chuyện ngu xuẩn như vậy. Hơn nữa thằng ranh này khôn bỏ mẹ. Thằng ranh Dương Phàm tuyệt đối sẽ không để Hác Nam cảm thấy mình mang phiền phức không cần thiết đến cho lãnh đạo. Hôm nay hai ban ở trên tỉnh ủy, mặc dù bề ngoài là có tranh chấp, nhưng thật ra vẫn có các nước chư hầu với thực lực không bình thường xem náo nhiệt. Nhân vật đại biểu trong số đó là thường vụ tỉnh ủy Cố Tiên Lễ. Hác Nam nếu muốn chính thức vượt qua Hà Thiếu Hoa, nhất định phải có được Cố Tiên Lễ. Năm đó Chúc Đông Phong không đủ mạnh sao? Nhưng sao không thấy lão ta làm gì Hà Thiếu Hoa? Nói trắng ra, mọi người cần chính là ưu thế, sau đó từ từ tích lũy đến một trình độ nhất định. Cho nên bây giờ Chúc Đông Phong lưu lại, Hà Thiếu Hoa ở lại. Tranh đấu trên tầng cao đó, có đôi khi anh cũng không rõ lắm. Cho nên em sao biết được chứ?
La Đạt Cương vừa nói, tay bắt đầu sờ sờ mông Đường Đường. Người phụ nữ này tuổi không nhỏ, La Đạt Cương làm cô ta không hoàn toàn là vì để ý đến sắc đẹp của ả, mà là do người này có tác dụng. Muốn kiếm một thằng đàn ông làm cấp dưới, tốn rất nhiều thời gian. La Đạt Cương ở Uyển Lăng này không lâu hơn Dương Phàm là bao, trong thời gian ngắn muốn tìm một người dùng được, cách đơn giản nhất là tìm một người phụ nữ trông cũng được mà lên giường, đúng là một công đôi việc.
Đường Đường nhìn La Đạt Cương đầy quyến rũ, hơi mở chân ra, để cho tay La Đạt Cương dễ dàng đi xuống hơn. Sau đó hôn lên mặt La Đạt Cương một cái, nịnh nọt rất khéo:
- Đạt Cương, ở cạnh anh, em học được rất nhiều. Chẳng qua em vẫn thấy hôm nay Dương Phàm không bình tĩnh cho lắm, sao phải dùng lời lẽ chỉ trích Hoàng Huy?
La Đạt Cương thò ngón trỏ ra, tiến vào trong không gian ẩm ướt, nóng bỏng, cười hắc hắc nói:
- Em sai rồi. Dương Phàm không phải không nhịn, mà là không thích nhịn. Hắn và anh đều không nhịn cơ mà.
Đường Đường không hiểu rõ, tay của La Đạt Cương đang không ngừng thò ra thụt vào trong chỗ kín của ả.
"A...." hét lên một tiếng, Đường Đường đưa tay ra, túm lấy bảo bối cứng rắn đó.
Hẩy bảo bối lên, không ngừng thò ra thụt vào chỗ kín người phụ nữ đang chổng mông lên. Trong lòng La Đạt Cương đang không biết nghĩ như thế nào, lúc này lại cảm thấy lạnh sống lưng, luôn cảm thấy có chuyện gì đó không ổn lắm. Dòng suy nghĩ của La Đạt Cương rất nhanh bị tiếng rên rỉ của Đường Đường cắt ngang. Da thịt người phụ nữ này mặc dù hơi nhăn lại, nhưng bên dưới rất chặt. Các phụ nữ xinh đẹp trong trụ sở ủy ban đều có cái bệnh chung này. La Đạt Cương lúc này đang thầm nghĩ như vậy.
La Đạt Cương đúng là quên một điểm, đó chính là vở kịch hay mà hắn dàn dựng, bị Dương Phàm nhìn như vô tình phá vỡ, kịch bản trên thực tế đã thay đổi. Kết quả là La Đạt Cương muốn đứng trên bờ nhìn biển lửa đã phải nhảy vào trong đó.
Chiều hôm đó, Dương Phàm vừa vào phòng làm việc ngồi chưa ấm chỗ, điện thoại di động đã vang lên.
Cầm điện thoại lên, Dương Phàm có chút ngạc nhiên, người gọi điện là Nguyên Chấn.
- Chào thị trưởng Nguyên.
Giọng nói của Dương Phàm vẫn khách khí như trước. Nguyên Chấn so với Đổng Trung Hoa, giữa hắn và Dương Phàm không có mâu thuẫn quá gay gắt, nhiều lắm chỉ tranh chấp về việc phân phối quyền lợi mà thôi. Không sai, mọi người đều ở trong hội nghị thường ủy hay nể mặt nhau. Chẳng qua chuyện bí thư huyện ủy Sơn Thành lần đó, Dương Phàm ra tay quá ngầm, trước đó không nói một câu. Mày là phó bí thư phụ trách Đảng, quần chúng, nhưng cũng phải nghĩ đến lợi ích của mọi người chứ? Còn thừa lại miếng màu mỡ và béo bở là chủ tịch huyện Vĩ Huyền, mày cũng phải để cho người khác chứ? Dương Phàm mày thì giỏi rồi, đòi hết, còn chút nước canh lại cho La Đạt Cương, trong mắt còn lãnh đạo không?
Nói như vậy, điều này khiến trong lòng Nguyên Chấn – thị trưởng thành phố Uyển Lăng rất khó chịu. Lúc này Lý Thụ Đường xuống, thế lực bồi dưỡng coi như phân tán. Nguyên Chấn là kẻ có quyền nhất trong đội ngũ, muốn làm được chuyện gì đó, sau đó để cho mấy người bên trên nhìn thấy, xem có lọt vào mắt ông bà nào hay không?