Không ai biết mình quả thật là tốt, có thể thưởng thức cô em xinh đẹp trước mặt này mà không cần phải kiêng nể gì.
- Ngài không có hẹn trước, tôi không thể chuyển ngài lên được. Đây là quy định của công ty.
Cô bé bị Dương Phàm nhìn kỹ quá, hơn thẹn quá hóa giận. Thằng cha này hình thức cũng khá đẹp trai, vậy mà cái nhìn lại rất hạ lưu, cứ nhìn chằm chằm vào ngực người ta thế là sao nhỉ? Cô bé hơi quên mất là hôm nay mình mặc một chiếc áo cổ sâu, mà đã là áo cổ sâu, chẳng phải chính là tạo cơ hội cho đàn ông nhìn sao?
"Quy định chết tiệt." Dương Phàm thầm mắng rồi cười nói với cô bé lễ tân:
- Bộ quần áo này rất không tồi, rất hợp với dáng người của cô.
- Lưu…. Tiên sinh, nếu không có hẹn trước, anh có thể gọi điện thoại để bố trí lịch hẹn với Tổng giám đốc.
Cô bé lễ tân vẫn cố nhịn, không nói ra hai chữ "Lưu manh".
Dương Phàm hơi tiếc nuối, lúc này không khỏi hoài niệm năm xưa cùng với Trầm Ninh, cả hai đứng ở cửa trường học, giả vờ làm lưu manh trêu chọc các bạn nữ.
Khi đó quả là thoải mái, chẳng lo lắng gì. Nghĩ tới đây, Dương Phàm lấy di động ra, thản nhiên đi tới chiếc sô pha đối diện rồi ngồi xuống, châm một điếu thuốc, nheo mắt nhìn cô bé lễ tân, đảo mắt ra vẻ rất lưu manh, nói:
- Mỹ nữ, không xuống đây nghênh đón là tôi tự đi lên đó.
Du Nhã Ny đang dự họp với các cán bộ cao tầng trong công ty, vừa nghe vậy khuôn mặt đang nghiêm túc chợt bật cười xì một tiếng. Cô khẽ quát vào điện thoại với vẻ căm tức:
- Hình tượng của chị bị cậu hủy hết rồi.
Nói xong Du Nhã Ny treo điện thoại, nói với các cán bộ cao tầng của công ty:
- Mọi người cứ tiếp tục, nhất định phải vạch ra được phương án thích đáng, nắm lấy cơ hội này, tranh thủ chiếm được sự hứa hẹn và ủng hộ cho vay của chính phủ.
Sau đó Du Nhã Ny vội vàng đi thang máy xuống dưới. Dọc theo đường đi, nhân viên thấy tổng giám đốc hơi chạy vội vàng, tất cả đều ngẩn người, suy nghĩ chẳng hiểu có chuyện nước sôi lửa bỏng hay đại sự gì đang xảy ra?
- Cô em xinh đẹp, địa chỉ Uyển Lăng là gì? Địa chỉ MSN là gì? (3) Trông em rất giống một bạn học cũ của anh.....
Dương Phàm vẫn đang sắm vai một nhân vật lãng tử đa tình. Lúc trước cả ngày phải giả bộ thâm trầm, nghiêm nghị, thực sự không còn là người nữa. Giờ trêu đùa mỹ nữ khiến cô bé mặt mũi đỏ bừng nhưng không dám nổi giận, trong lòng Dương Phàm cảm thấy rất khoái trá.
- Tiên sinh, nếu anh còn nói tôi như vậy nữa, tôi sẽ gọi bảo vệ.
Cô bé lễ tân tức giận. Thằng cha bảnh bao này thực khó chịu, sắp sửa lưu manh tới mức không chịu nổi nữa rồi.
- Dám đùa giỡn người của tôi ở đây à? Thằng nhóc xấu xa này hư thật.
Du Nhã Ny xuất hiện, cười hì hì mắng nhưng trông chẳng có vẻ gì là tức giận cả.
Dương Phàm ngậm một điếu thuốc, ngả người vào sô pha rất tùy tiện, nói với vẻ lưu manh:
- Mỹ nữ, châm lửa nào.
- Chết đi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Du Nhã Ny cười mắng nhưng vẫn đi tới. Đã ba mươi nhưng nụ cười quyến rũ của cô có thể khiến tất cả đàn ông đều phải nhũn hết cả xương cốt. Trong ánh mắt không thể tin nổi của cô bé lễ tân, Du Nhã Ny không ngờ thực sự cầm lấy bật lửa, châm thuốc cho Dương Phàm, sau đó cười hì hì như nhìn thấy một kiện bảo bối, hỏi:
- Vừa lòng chưa Dương đại gia?
- À…
Dương Phàm Dương Phàm thở dài một tiếng, ngồi thẳng dậy, nháy mắt làm ra vẻ đau khổ vô cùng nghiêm túc, nói:
- Sớm biết vậy thì em đã chẳng đến chỗ chị làm gì. Chẳng phải là dê tự đưa tới miệng cọp sao?
Du Nhã Ny cũng thở dài nói:
- Nếu đến đây rồi thì tiện tay giúp chị chút đi.
Dương Phàm cười khổ nói:
- Được rồi, một con dê cũng là đuổi mà cả đàn dê cũng là đuổi. Em đã hẹn với phó bí thư Điền là tối nay cùng ăn cơm. Chị cùng đi chứ?
Sau khi thu lại vẻ cợt nhả, chỉ trong nháy mắt Dương Phàm đã như biến đổi thành con người khác. Cô bé lễ tân đột nhiên phát hiện, chính mình không ngờ không dám nhìn thẳng vào gã bảnh bao này. Nói hắn anh khí kinh người cũng không đủ.
Du Nhã Ny cười nói:
- Đầu tiên là đi nghỉ ngơi hay là tới nhà khách? Nếu không, em tới nhà chị trước đi?
- Biệt thự nhà chị to đùng, em ở trong đó chị thấy thú vị lắm sao? Cho em ngồi đâu cũng được.
Dương Phàm cười đứng lên, mặt lộ vẻ mệt mỏi nhìn Du Nhã Ny rồi đi ra.
- Có phải gặp việc gì khó hay không?
Vào trong thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, Du Nhã Ny cười hỏi.
- Cũng chẳng có việc gì khó, chỉ là hơi mệt thôi.
Dương Phàm cười khổ lắc đầu, một tay khoác lấy vòng eo thon của Du Nhã Ny.
- Đừng xằng bậy, buổi chiều còn có cuộc họp phải chủ trì.
Du Nhã Ny bất an xoay mình, nhìn Dương Phàm vẻ cầu xin.
Dương Phàm thu hồi nụ cười, nhìn thẳng vào mắt Du Nhã Ny hỏi:
- Gặp vấn đề khó khăn về tài chính à?
Nhìn vẻ nghiêm trang của Dương Phàm, Du Nhã Ny biết là mình không thể lừa gạt được, liền nhẹ nhàng gật gật đầu, tựa đầu vào ngực Dương Phàm nói:
- Đúng vậy, gần đây khai phá mấy tiểu khu ở Thượng Hải, bởi vì thị trường kinh tế đình trệ nên chẳng bán được gì ra ngoài cả. Tình huống Nam Kinh bên này cũng không tốt. Tỷ lệ bán ra các tiểu khu khai phá cũng không đến mười phần trăm. Cho nên chị tính toán vay ngân hàng một chút. Tình hình của Điện tử Hòa Tinh bên kia cũng không tốt, giá trị cổ phần xuống dưới giá trị thực. Bên phía Uyển Lăng thì chị vẫn cố gắng duy trì hoạt động nhưng đại bộ phận nhà máy trong tỉnh thì đều đình công rồi.
- Ai.
Dương Phàm thở dài một tiếng. Du Nhã Ny là một người phụ nữ mạnh mẽ, gặp khó khăn như vậy mà cũng không hề mở miệng nhờ mình hỗ trợ, muốn vay tiền cũng không thông qua mà Dương Phàm mà trực tiếp tìm Trần Tuyết Oánh.
- Đầu tư trong nước đang có một lượng lớn tài chính, chị có hứng thú với miếng bánh ngọt này không?
Dương Phàm cười hỏi.
Hai mắt Du Nhã Ny sáng lên, nhìn Dương Phàm nói:
- Em đừng dụ cho chị vui nha. Sau khi chú chị lùi về, hiện giờ rất nhiều quan hệ tốt trước đây cũng không thể dùng được nữa. Chị đang lo đây này.
Bốp.
Chiếc mông đầy đặn của Du Nhã Ny bị vỗ một cái. Nếu không phải lúc này thang máy dừng lại thì có thể cô đã ngã vào trong lòng Dương Phàm.
- Chị cứ lo họp đi, đừng lo cho em.
Nói xong Dương Phàm cười tủm tỉm, đi về phía phòng làm việc của Du Nhã Ny. Du Nhã Ny vẫn còn ở trong thang máy, trong lòng cảm thấy hơi ngọt ngào. Có lẽ chỉ có chàng trai này mới có thể làm như vậy trước mặt mình nhỉ?
Sau khi đã trải qua một người đàn bàn, tâm tính của người đàn ông khẳng định là sẽ thay đổi. Dương Phàm cũng là như vậy. Chỉ khi ở trước mặt Du Nhã Ny, Dương Phàm mới có thể lộ ra một chút khuôn mặt thật. Hiện tại tâm tính hơi trẻ con dường như lộ ra, đó mới là con người chân thực.
Thu lại vẻ mặt thiếu phụ xuân tình, Du Nhã Ny lại trở về với hình tượng một tổng giám đốc nghiêm túc, đoan chính. Cô đuổi theo Dương Phàm, nhẹ nhàng túm lấy áo hắn, phát hiện Dương Phàm quay đầu lại nhăn mặt trêu mình, Du Nhã Ny không kìm nổi mỉm cười.
- Xem ra không cho em tới giúp chị là chính xác. Có người như em ở đây, việc chị bị hạ thấp uy tín chỉ còn là vấn đề thời gian.
Sau một tiếng cười oán giận, Du Nhã Ny dẫn Dương Phàm vào phòng làm việc. Thư ký đang định đi pha trà, Du Nhã Ny đã thản nhiên vung tay nói:
- Để tôi tự làm.
Nhìn Dương Phàm đang ngồi thản nhiên trên sô pha nhìn lung tung khắp phòng, nữ thư ký cảm thấy hơi kỳ quái, người này là ai mà tổng giám đốc lại coi trọng như vậy chứ?
Nhìn Du Nhã Ny tự mang trà tới cho Dương Phàm, sau đó mỉm cười không hề có vẻ gì là giả tạo, trông thực sự rất vui vẻ, nữ thư ký không khỏi dỏng hai tai lên, nghe bên trong mơ hồ có người nói.
- Nhà xưởng của điện tử Hòa Tinh ở Uyển Lăng, chị cho người chuẩn bị một ít tài liệu, tìm ngân hàng nào đó để vay, em có thể cho vay khoảng ba tới năm chục triệu. Mặt khác em sẽ nghĩ biên pháp, thu thập cho chị thêm năm ba chục triệu nữa, có lẽ đủ cho chị vượt qua cửa ải khó khăn này. Tuyệt đối không thể xử lý giá cả nhà đất từ phía sau được. Cán bộ chính phủ và giới bất động sản Trung Quốc có hàng ngàn vạn mối quan hệ, chính phủ chắc chắn sẽ không ngồi yên để giá cả nhà đất đi xuống đâu. Về mảng sản phẩm điện tử, nếu chị vẫn không thể đi được vào thị trường tỉnh Tương, em có thể dẫn chị tới gặp bí thư tỉnh ủy Trần…
Cô bé thư ký nghe tới đây, hai chân phát run, vội vàng thu hồi tâm thần, không dám lắng nghe nữa.
- Bố của Trần Xương Bình làm ở Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, trong tay nắm không ít hạng mục tài nguyên. Nếu chị cần em hỗ trợ, cứ mở miệng, em sẽ trực tiếp tới gặp ông cụ.
Dương Phàm nói tới đây thì yên lặng đứng nhìn Du Nhã Ny. Lúc này Du Nhã Ny đang dùng hai tay ôm mặt, mỉm cười nhìn Dương Phàm.
- Có phải em biết chị đang gặp phiền toái nên lúc này mới đến tìm chị?
Du Nhã Ny nói vẻ rất thật.
Dương Phàm hơi ngượng ngùng cười nói:
- Cũng hơi nghe thấy vậy. Kỳ thật chị cũng biết đấy, dù làm bất cứ chuyện gì cho chị, em cũng sẽ không do dự.
Du Nhã Ny đột nhiên đứng lên, thì thầm với cô bé thư ký bên ngoài. Thư ký lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Du Nhã Ny quay đầu lại, trong mắt mang theo vẻ điên cuồng, bổ nhào vào người Dương Phàm.
- Chẳng phải là chị muốn họp sao?
Cố gắng né tránh cặp môi nóng bỏng công kích của mỹ nữa, Dương Phàm thở phì phò cười hỏi.
- Còn họp cái quái gì nữa. Mấy người kia nghiên cứu ra bao nhiêu phương án còn chẳng hiệu quả bằng em nói một phút đồng hồ. Có em ở đây, chị còn cần bọn họ nghiên cứu làm quái gì.
Du Nhã Ny cũng thở hổn hển, ôm chặt lấy Dương Phàm, hai tay ôm ghì lấy đầu Dương Phàm ấn xuống bộ ngực căng đầy của mình, chiếc eo thon điên cuồng kích thích, miệng thì thào:
- Mạnh lên, ai nha, đừng cắn…
Các thành viên cao cấp của công ty họp thực sự khá thảm, sau khi ăn cơm hộp ngay trong phòng họp thì lại tiếp tục tranh luận kịch liệt về các phương án. Sau ba bốn giờ tranh luận, Du Nhã Ny đi tới với vẻ mặt tươi sáng như trẻ lai mười mấy tuổi. Cô nhẹ nhàng gõ bàn nói:
- Cuộc họp 1 đến đây thôi. Mọi người tan họp.
Trong ánh mắt trợn tròn của mọi người, Du Nhã Ny lắc lư chiếc eo thon đầy linh hoạt, quay người đi ra, chỉ để lại hình bóng xinh đẹp.
Thằng ngốc cũng có thể đoán được, dường như tổng giám đốc đã có kết luận về tình hình tài chính và phương hướng phát triển đã làm khó khăn công ty trong suốt hai tháng. Vậy thì cuộc họp này còn ý nghĩ gì nữa.
- Không cần nửa ngày nữa, toàn bộ công ty sẽ biết chị và một gã bảnh trai ở với nhau suốt một buổi chiều trong văn phòng. Ôi danh dự của tôi.
Du Nhã Ny cười hì hì nói, chẳng có vẻ gì là đau đớn, giờ tay nhẹ nhàng vuốt ve đùi người đàn ông.
- Thư ký của chị có kín miệng không? Bảo cô ta ra ngoài mua quần áo đi.
Dương Phàm chỉ mặc một chiếc quần đùi, hơi lắc đầu cười khổ. Không có biện pháp, bà chị này như thể đột nhiên nổi điên, thậm chí còn không thèm cởi quần áo, quấn chặt lấy hắn khiến quần áo hiện giờ nhăn hết, không thể nào mặc đi ra ngoài được nữa.
- Sao có thể không thể tin tưởng người bên cạnh mình chứ? Nếu không thì chị đã không dám dùng cô ta.
Du Nhã Ny mỉm cười tự tin, giơ tay lên véo má Dương Phàm, đột nhiên cúi đầu tỏ vẻ hung ác:
- Lần sau không được đùa giỡn chị dưới phòng lễ tân. Lần trước em đã làm cô bé kia thất hồn lạc phách, vài ngày mới hồi phục lại tinh thần.
- Ha ha… chỉ là đùa giỡn một chút mà thôi, vẫn chưa dụ dỗ cô ta lên giường mà.
Dương Phàm không thèm để ý, đưa tay xuống phía dưới nhẹ nhàng sờ nắn:
- Chị còn có quần áo để thay, sao không nghĩ cho em? Nhìn chị như quỷ đói kìa, thậm chí còn không thèm cởi quần áo.
Bữa tối là do thư ký của Điền Trọng bố trí. Xuất hiện trước mặt Điền Trọng, Dương Phàm có chút hổ thẹn, không được thong dong như Du Nhã Ny. Đây là một hội sở được trang trí lịch sự tao nhã nằm ở lưng chừng núi. Mở cửa sổ ra nhìn, thấy cây cối xanh mướt, hoàng hôn đỏ như máu.
- Thằng nhóc suốt ngày gây chuyện cho chú.
Điền Trọng thản nhiên mắng nhưng trong mắt lại hiền lành như trưởng bối đối xử với vãn bối, nói là giáo huấn còn không bằng nói là khen ngợi.
Dương Phàm nhu thuận rót trà cho Điền Trọng, cười nói:
- Lúc ấy thật sự không nghĩ tới việc liên lụy rộng tới như vậy.
Kỳ thật, trong lòng Dương Phàm thầm nói, đây chẳng phải là cháu làm theo sự chỉ dẫn của Chu lão sao? Ai mà biết được rằng Chu lão tưởng như vẫn thản nhiên với việc ông cụ Trần gia đối xử với Dương Phàm hóa ra lại chứa nhiều bất mãn như vậy. Nếu sớm biết thế, cháu đã chẳng thèm dính vào vũng nước đục này làm gì.
- Cháu chỉ giỏi lừa chú. Cháu làm như chú không biết trong lòng cháu nghĩ gì ấy nhỉ? Thừa dịp được ông cụ Trần xác thực địa vị trong nhà, làm luôn một cú lớn, đặt bước tiến vững chắc, đồng thời cũng buộc ông cụ phải ra sức giúp cháu. Chú nói cho cháu biết, nếu cháu không đả thông được Chúc Đông Phong, lại vừa lúc Trần lão lùi về tuyến hai, chú sẽ không ra tay. Việc ngồi ở đâu mà cũng chẳng chú ý, tương lai chết như thế nào cũng không biết.
Nói tới đây, thấy Dương Phàm tỏ vẻ cung kính nghe chỉ giáo, lúc này Điền Trọng mới thở dài nói tiếp:
- Chú và bố cháu coi như bạn bè sinh tử, vừa lúc có thể mượn chuyện này cho một số người nhìn thấy. Nếu không, cháu từ đâu tới thì cứ quay lại đó cho nhanh.
- Ha ha, Điền thúc, cháu biết là chú dọa cháu mà.
Dương Phàm bắt đầu tỏ vẻ không biết xấu hổ.
Điền Trọng tức giận cười mắng:
- Sắp cưới tới nơi rồi mà sao không mang vợ tới? Lại còn đưa chú tới đây nữa chứ.
- Chủ tịch Du của tập đoàn Hòa Tinh, chú cũng đã gặp rồi. Lúc này tập đoàn Hòa Tinh đang gặp khó khăn rất lớn, cháu không đành lòng mặc kệ đứng nhìn.
Sau khi Dương Phàm nghiêm túc giải thích xong, Điền Trọng thản nhiên nói:
- Trọng tình nghĩa là tốt, nhưng phải chú ý ảnh hưởng. Đừng để cho người ta thừa dịp nắm lấy, nếu chẳng may chụp được những bức ảnh không thích hợp, tung lên trên mạng, lúc đó thì nổi tiếng lắm. Sau này nếu có những chuyện thế này thì đưa cô ấy đến văn phòng của chú nói chuyện. Tập đoàn Hòa Tinh là công ty tư nhân trọng yếu của tỉnh chú, sao chú có thể ngồi yên mặc kệ được?
- Có những lời này của chú, cháu rất yên tâm. Nếu không, để cháu bảo cô ấy về nhé?
Dương Phàm thản nhiên cười nói.
Điền Trọng mỉm cười, lắc đầu nói:
- Giấu đầu hở đuôi, đến thì cũng đến rồi, nói xong chuyện của Tập đoàn Thiên Mỹ thì cho người ta vào đi.
Trước mặt kẻ cáo già như Điền Trọng, chút tâm lý gian xảo của Dương Phàm đương nhiên không thể qua mặt nổi. Tất nhiên, trước mặt Điền Trọng và trước mặt Hác Nam thì mức độ khắc chế của Dương Phàm là khác nhau. Đối mặt với người trưởng bối như bậc cha chú này, Dương Phàm cũng không cần phải giở trò làm gì.
- Việc Tập đoàn Thiên Mỹ dời đi, một mình chú cũng không thể định đoạt được. Tuy rằng khi Tập đoàn Thiên Mỹ gặp chuyện không may, các lãnh đạo chủ chốt trong tỉnh không tỏ thái độ nhưng đừng thể hiện rằng bọn họ không biết chân tướng, cũng đừng thể hiện rằng bọn họ không bày tỏ thái độ lúc sự tình phát triển đến mức độ nhất định. May mắn là cháu giơ tay ra lúc này lại được Chúc Đông Phong ngầm đồng ý, tương đương với việc người này phải đối mặt với áp lực lớn từ cả hai phe. Nhưng điều này không có nghĩa cháu muốn làm gì thì làm. Tập đoàn Thiên Mỹ cũng không được rút những đầu tư vào tỉnh của chú, cũng không được động tới một viên gạch trong những xí nghiệp của Tập đoàn Thiên Mỹ ở tỉnh chú. Tổng bộ của tập đoàn có thể mang đi nhưng cháu chỉ cần có thêm một nhà máy ở Uyển Lăng là đạt được mục đích rồi. Không nên ăn táo nuốt cả hạt. Nếu ăn toàn bộ Tập đoàn Thiên Mỹ, kết quả chỉ là nghẹn chết thôi. Chú là phó bí thư tỉnh ủy, cũng phải lo lắng cho GDP của tỉnh mình, cũng phải lo lắng tới vấn đề tăng giảm việc làm trong tỉnh.
Kết quả này khiến Dương Phàm chỉ có thể thản nhiên cười khổ. Vốn hy vọng có thể kéo GDP của Uyển Lăng tăng lên thật nhiều, tiện thể tăng thêm một số lượng lớn công việc, hiện tại xem ra nhiều người khác cũng đều nhìn chằm chằm vào đó.
- Xem ra, cũng chỉ có thể biến tổng bộ của Tập đoàn Thiên Mỹ thành chi nhánh, biến chi nhánh Uyển Lăng thành tổng bộ.
Dương Phàm chỉ có thể rất bất đắc dĩ nhận lấy kết quả này.
- Có thể có kết quả này đã là không tồi rồi. Có người đã đập bàn, mắng to rằng Hác Nam dung túng cấp dưới thò tay mò cá. Lại nói tiếp, Hác Nam thật đúng là oan uổng. Thôi, không nói chuyện đó nữa. Sau này cháu cũng sẽ đi tới vị trí của chú 1. Thời gian không còn sớm nữa, mau ăn cơm, cho cô Du vào đây. Tối nay chú còn phải thay mặt tỉnh ủy đi gặp Tổng giám đốc Thu Trường Thiên của Tập đoàn Thiên Mỹ. Đây là quyết định của hội nghị thường ủy.
Điền Trọng nói xong liền lấy tay dùng sức xoa huyệt Thái Dương, có vẻ mệt mỏi. Trong lòng Dương Phàm hơi chấn động. Từ hành động và câu nói cuối cùng này, không khó để biết được rằng, vì vấn đề Tập đoàn Thiên Mỹ mà trong hội nghị thường ủy chắc chắn đã có cãi cọ kịch liệt.
Rất nhiều thứ không thể nhìn ra nổi nếu chưa tới một vị trí nào đó. Kết quả tuy rằng cách khá xa tưởng tượng của Dương Phàm nhưng tóm lại là vẫn không tồi. Buổi tối, Điền Trọng đi một mình tới nhà Thu Trường Thiên một cách bí mật.
Trong toàn bộ cuộc nói chuyện với Điền Trọng, Dương Phàm chỉ nhớ kỹ một câu: "Tỉnh ủy rất quan tâm tới tình hình của Tập đoàn Thiên Mỹ, tuy rằng dời tổng bộ đi nhưng không thể quên gốc được". Tất cả các thứ khác đều là vô nghĩa.
Trừ câu chào hỏi lúc vào và lúc ra khỏi cửa, Dương Phàm chỉ ngồi một bên im lặng lắng nghe, không nói một câu nào. Đến nửa đường bị Điền Trọng bỏ xuống xe, Dương Phàm đứng ở bên đường, hung hăng hạ giọng mắng thành phố này:
- Ông mày suýt nữa thì bận chết mất.
Nếu có người nghe được lời này, có lẽ sẽ muốn nắm lấy chân bàn giơ lên mắng:
- Mày sướng đến thế mà còn không biết chừng. Tao là một tập đoàn nổi danh toàn quốc, hiện giờ thành công ty của Uyển Lăng nhà mày. Mày còn muốn thế nào nữa?
Điền Trọng và Dương Phàm đi rồi. Thu Trường Thiên cũng thở phào một hơi trong nhà mình. Đương nhiên Thu Trường Thiên đang âm thầm kinh hãi. Thị ủy Nam kinh của tỉnh Tô, sao có thể nuốt được cơn giận này chứ? Mặc kệ nói như thế nào, việc Dương Phàm cướp miếng thịt từ trong miệng hổ cũng xem như hoàn thành trọn vẹn. Một phó thị trưởng còn trẻ như vậy, chẳng lẽ còn không đáng bám chặt lấy để đi theo sao?
Sau khi thả Dương Phàm xuống xe, Điền Trọng nhếch miệng cười khó nhận thấy. Hiện giờ thằng nhóc này xem như hơi thành thục rồi. Ở vấn đề này, nó không hề cò kè mặc cả chút nào, Đây tuyệt đối là điều bất ngờ. Kỳ thật Điền Trọng đã chuẩn bị sẵn tinh thần mặc cả với Dương Phàm một phen. Dù sao lúc này sau lưng Dương Phàm có hai thế lực, thật sự có thể đè ép rất nhiều. Không ngờ Dương Phàm lại trí tuệ như vậy, không hề nói một lời mà đáp ứng toàn bộ điều kiện. Thái độ rất nể mặt này quả thực đã thấm nhuần ý vị quan trường.
Dương Phàm cũng không biết Điền Trọng nghĩ như vậy mà vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện cho tổng tham mưu trưởng là Chu Minh Đạo.
Vừa mới kể xong sự việc, Chu Minh Đạo ở đầu điện thoại bên kia liền mắng:
- Lợn, đồ con lợn. Em có biết lúc này người đứng phía sau là ai không? Bọn khốn khiếp tỉnh Tô ăn tham quá, còn em không ngờ sợ tới mức không dám đánh rắm nữa.
Dương Phàm bị mắng không hiểu ra sao cả, khó hiểu hỏi:
- Thầy, đây là ý tứ của Điền thúc, sao cháu có thể làm chú ấy mất mặt được? Người ta là thật tâm hỗ trợ mà.
Chu Minh Đạo tức giận tới mức không thở nổi, lớn tiếng nói:
- Hắn ta là Điền thúc của em, nhưng cũng là phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Tô. Em không hề có đầu óc gì sao? Không thể ngồi yên để được trả tiền à? Đại thế là ở trong tay em.
"Củ chuối thật, không phải thế chứ?" Dương Phàm thầm nhủ, cảm thấy như đang mơ, tự hỏi xem còn có cả cách nhìn này nữa sao?
Chu Minh Đạo thở dài một tiếng rồi nói:
- Quên đi, em đã đáp ứng người ta cả rồi, cũng chẳng có thuốc hối hận cho em ăn đâu. Việc này nếu xét theo mặt ngược lại, có lẽ có thể khiến đối phương bội phục khí độ và trí tuệ của em, cứ cho là bỏ tiền ra đi gào vậy.
Treo điện thoại, Dương Phàm ngơ ngác đứng một lúc lâu sau mới ôm một cây cột điện, tự đập đầu vào đó, hạ giọng nói:
- Mình quả thật là đầu heo. Thế mà bị lừa như vậy.
Những người đi đường xung quanh nhất thời nhòm ngó, chỉ trỏ.
- Thấy không, lại một kẻ thất tình. Thanh niên trẻ bây giờ cứ nói tới yêu đương là đều như điên dại cả.
- Ai, thị trường chứng khoán có nguy cơ, đầu tư phải cẩn thận. Không nên nợ nhiều.
- Hành vi nghệ thuật này rất có cá tính, anh bạn này có lẽ là sinh viên trường nghệ thuật gần đây.
Đánh xe trở lại biệt thự của Du Nhã Ny, Dương Phàm như một con gà chọi bị thua, nằm trên sô pha, co đầu gối lên mặt, không còn mặt mũi nhìn người khác.
Du Nhã Ny mặt chiếc áo lót bó sát người, tò mò ngồi bên cạnh Dương Phàm, giơ tay tách đầu gối hắn ra hỏi:
- Làm sao thế? Buồn bã ỉu xìu? Bị mỹ nữ trên đường đùa giỡn à?
- Chị, em đột nhiên phát hiện, sao thể chế này giống như Hồng Quân ngày xưa vậy? Không ngờ bất cứ ai đi qua đều trở thành người xấu.
Dương Phàm nói với vẻ mặt cầu xin.
Du Nhã Ny đại khái nghe ra điểm gì đó, mỉm cười an ủi:
- Em mới bị loạn có mấy ngày mà đã thế này sao? Mấy người đó đều là những lão già thành tinh đã mấy thập niên, lừa dối em một, hai lần là rất bình thường. Chưa ăn đòn thì không biết đau. Chịu thua thiệt lần này chưa chắc đã là việc xấu, có lẽ còn khiến người ta nghĩ tốt về em.
Tâm tình Dương Phàm lúc này mới xem như khá lên một chút, ôm lấy đùi Du Nhã Ny làm gối, dựa đầu lên nằm, thoải mái hừ hừ nói:
- Chỉ có chị là đối xử tốt với em, không tính kế em.
Du Nhã Ny thầm nói: "Không tính kế em, lúc trước sao có thể ngủ với em được chứ?"
- Được rồi được rồi, chị đi bật nước cho em tắm rửa một chút. Tắm xong là quên hết mọi việc thôi.
Nước đã sẵn sàng Du Nhã Ny túm lấy Dương Phàm kéo vào phòng tắm, kết quả là bị Dương Phàm lột sạch ra, hai tay thọc xuống phía dưới, để lộ hết tất cả những gì đang bị che đậy.
- Chậc chậc, thân thể này vẫn như trước, làn da mịn này, còn cả….
Hai người một trên một dưới nằm trong bồn tắm lớn. Dù Du Nhã Ny có da mặt dày tới đâu cũng không dám mở to mắt ngay dưới ngọn đèn sáng ngời, chỉ đơn giản nhắm mắt lại, mặc cho tiểu oan gia đùa nghịch.
Rất rõ ràng, người nào đó là vì bi phẫn quá mà phát lên lửa dục.
- Chị, hay là chị cũng dời tập đoàn Hòa Tinh tới Uyển Lăng đi?
Dương Phàm một tay nhào nặn giữa hai chân, tay kia hoạt động trên ngực, miệng thì cười nói, vẻ mặt rất đáng ghét.
- Tốt, trước hết em thuyết phục toàn bộ thường vụ tỉnh ủy tỉnh Tô, làm cho bọn họ không tới tìm em gây phiền toái.
- Vậy thì thôi đi. Em phát hiện rằng thuyết phục chị có lẽ dễ hơn một chút.
Tới nhà Thu Trường Thiên thì tinh thần Dương Phàm đã hưng phấn lên rất nhiều. Sau khi lễ phép cáo biệt, hẹn gặp lại ở Uyển Lăng, Dương Phàm không để người khác lái xe đưa mình đi mà bắt xe khách, lặng lẽ trở về Uyển Lăng. Một trường phong ba đã kết thúc, một trường phong ba khác đang được mở ra.