Vừa bước vào phòng làm việc, di động trong túi Lâm Đốn lại vang lên, nhín thoáng qua số điện thoại, Lâm Đốn cười nhạt hai tiếng nói:
- Phó bí thư Dương, điện thoại của Đường Đường.
Dương Phàm không thèm quay đầu lại nói:
- Anh nói với cô ta đi.
Lâm Đốn hiểu ý cười cười, ấn trả lời nói:
- Ai thế?
Từ văn phòng của La Đạt Cương đi ra, trên đường đi tới chi nhánh Thiên Mỹ, tâm tình Đường Đường cũng không thả lỏng được nhiều vì lời nói của La Đạt Cương. Sự tình rất rõ ràng, vết xe đổ Uông Ái Dân còn ngay trước mắt. Cục trưởng Đường từ trước tới nay vẫn theo quan điểm mạnh vì gạo, bạo vì tiền, trong lòng không thấp thỏm cũng khó. Cẩn thận nhớ lại ngày còn ở vị trí trưởng ban thư ký thị ủy, hình như cũng chưa từng làm điều gì đắc tội với Dương Phàm, Đường Đường có phần an tâm mới dám gọi cuộc điện thoại này.
Không ngờ Lâm Đốn vừa học vừa làm, một câu "Ai thế?" khiến cho Đường Đường vừa mới từ trên xe bước xuống, giày cao gót vẹo đi một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
- Tôi gọi bằng di động cơ mà? Cho dù là máy bàn thì cũng phải hiện tên chứ.
Đường Đường thầm kêu trời trong lòng, tự nhủ ngay cả Lâm Đốn cũng dám làm như vậy, có thể thấy được thái độ của Dương Phàm đối với mình.
Nhịp tim đập dữ dội, cái cần cổ vẫn cho rằng trắng mịn đến kiêu ngạo tức khắc đỏ bừng lên, trông như to hẳn hơn một vòng. Sau khi đứng vững, một tay Đường Đường vội vàng đè ngực, bộ dạng như đề phòng trái tim nhảy ra ngoài, trên mặt vẫn cố gắng tươi cười.
- Thư ký Lâm, tôi là Đường Đường bên cục Chiêu thương đây.
- Cục trưởng Đường à, có chuyện gì sao?
Lâm Đốn mỉm cười, sau khi thấy cái liếc mắt của Dương Phàm liền ngồi ngay ngắn, trong lòng âm thầm lạnh lẽo. Theo Dương Phàm lâu như vậy, một ánh mắt, một câu nói của lãnh đạo cũng đều có thể hiểu được ý nghĩa, ngay cả chuyện nhỏ ấy mà cũng làm không tốt thì cũng đừng làm rối loạn, biết rõ còn cố hỏi ai à?
Nhìn thấy Hứa Kha đang chờ đợi khốn khổ ở hành lang khách sạn, vẫy tay cười miễn cưỡng, Đường Đường khẽ mỉm cười nói:
- Thư ký Lâm, tối nay phó bí thư Dương có sắp xếp gì chưa? Tổng giám đốc Vương của tập đoàn Thiên Mỹ năm lần bảy lượt nhấn mạnh là nhất định phải mời được phó bí thư Dương tới tham dự buổi tiệc tối nay.
Trong lòng Lâm Đốn thầm cả kinh, tự nhủ Đường Đường nhà cô bản lĩnh cũng lớn ghê. Ngay cả tiệc tiếp đón cũng đều thu xếp xong xuôi rồi mới thèm báo cáo với lãnh đạo sao? Khó trách phó bí thư Dương không tiếp điện thoại của cô, đáng. Đáng đời. Đúng là nhiệm vụ tiếp đãi là do La Đạt Cương phụ trách, nhưng phó bí thư Dương của chúng ta không phải là lãnh đạo phụ trách sao? Trong mắt cô chỉ có La Đạt Cương đúng không? Hôm nay cái giày nhỏ này cũng không phiền tới phó bí thư Dương vất vả, tôi sẽ xỏ cho cô trước tiên.
- Ủa? Chuyện này sao đồng chí không nói sớm? Công việc của phó bí thư Dương hết sức bận rộn, tối nay đã có kế hoạch trước rồi.
Lâm Đốn nói xong, đắc ý liếc nhìn Dương Phàm một cái, phát hiện bản lĩnh mở to mắt nói dối của mình có thể nói là ngày càng thành thục.
- Thư ký Lâm, chuyện là như vậy, tôi đã nhờ phó thị trưởng La thông báo với phó bí thư Dương rồi. Anh thử truyền đạt được không?
Đường Đường vừa kinh vừa sợ đành phải lôi La Đạt Cương ra. Hơn nữa vừa rồi quả thật La Đạt Cương có gọi điện cho Dương Phàm, tên Lâm Đốn nhà mi chẳng lẽ còn dám nói không nhận được điện thoại hay sao?
Lâm Đốn đúng là không dám nói không nhận được điện thoại của La Đạt Cương, nhưng Lâm Đốn lạnh lùng nhấn mạnh:
- Cục trưởng Đường, có nói cũng không thể nói như thế? Lãnh đạo nói chuyện với nhau, đâu cần thiết lúc nào cũng phải nói cho tôi sao? Chúng ta là cấp dưới, cần ít thăm dò nghe ngóng, quy củ này còn muốn tôi dạy lại cho đồng chí sao? Lúc trước cục trưởng Đường còn làm ở thị ủy cũng không thường xuyên phục vụ lãnh đạo sao?
Đừng nhìn Lâm Đốn ngày thường không hé răng, thành thật, quy củ theo Dương Phàm, nhìn như thế nào cũng đều giống một người hiền lành. Thế nhưng lúc này lại thốt ra những câu cay độc như vậy, cũng có thể nói khiến Đường Đường xấu hổ vô cùng.
Cô phá hỏng quy củ còn không biết xấu hổ đi nói đạo lý sao? Trong giờ khắc mấu chốt này, không ngờ còn dám gọi điện thoại thông báo, cho dù có đến tận cửa mời cũng không cho ngươi mặt mũi. Cô đưa La Đạt Cương ra đúng không? Được lắm, tôi ám chỉ cô, đừng ỷ vào thường xuyên phục vụ La Đạt Cương là có thể ở trước mặt tôi không coi ai ra gì. Tôi lăn lộn theo phó bí thư Dương, cô đã tính là cái gì chứ?
- Thư ký Lâm, ngài hiểu lầm, tôi…….
Đường Đường vừa thẹn vừa phẫn, muốn giải thích lại bị Lâm Đốn ngắt lời không chút khách khí:
- Đồng chí đừng nói nữa, tự mình lên giải thích với lãnh đạo đi.
Đường Đường cảm thấy uất ức đến nổ phổi, chỉ một thư ký nhỏ bé không ngờ dám đâm chọc với mình sao?
- Cái đồ chó cậy thế chủ.
Sau khi tức giận chửi một câu, Đường Đường vừa ngẩng lên đã thấy Hứa Kha đang đứng cửa nhìn mình, muốn che miệng cũng không còn kịp rồi.
Hứa Kha cũng ra vẻ không vạch trần khuyết điểm, mỉm cười tiến lại gần khẽ hỏi:
- Thư ký Lâm nói gì thế?
- Còn có thể nói gì? Ám chỉ trong mắt chúng ta không có lãnh đạo.
Đường Đường ngẫm nghĩ cẩn thận, đành mượn gió bẻ măng, dụ dỗ luôn Hứa Kha. Hứa Kha nghe vậy ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng không ngừng cười khẩy. Nghĩ thầm chuyện lần này là cô dốc hết sức chủ trương, nói cái gì mà tập đoàn Thiên Mỹ còn chưa chính thức tiến vào, không cần phiền tới phó bí thư Dương…Lại còn nói có phó thị trưởng La ra mặt, như vậy cũng đủ quy cách rồi. Dù sao Vương Siêu cũng không phải chủ tịch Thiên Mỹ.
Ông đây nể mặt La Đạt Cương nên chừa lại cho cô ba phần, không ngờ cô lại muốn kéo tôi xuống nước cùng? Trong lòng Hứa Kha thầm oán hận, nhưng trên mặt thì không tỏ vẻ gì cả. Chỉ ra vẻ tự hỏi rồi thản nhiên nói:
- Hay là chúng ta cùng nhau đi một chuyến đi.
Hứa Kha không hề có ý tứ bàn bạc, từ từ bước lên xe, Đường Đường ngây người một chút, đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng Hứa Kha. Trong lòng cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng lên xe của mình.
Ngồi trên xe, Đường Đường rốt cuộc cũng bình tĩnh hơn nhiều. Cẩn thận ngẫm nghĩ chuyện này từ đầu đến cuối, hiểu được mình đã phạm vào đại kiêng kị. Vốn muốn lấy lòng La Đạt Cương, gần đây có tòa soạn báo hay phóng viên đài truyền hình nào đến phỏng vấn, Đường Đường luôn dẫn người tới chỗ La Đạt Cương. Mặt ngoài coi như là danh chính ngôn thuận, trên thực tế đây là tranh đoạt thành quả thắng lợi.
Mấu chốt là gần đây tâm tư của Dương Phàm đều ở chỗ khác, vấn đề không có thời gian để so đo. Đường Đường còn tưởng rằng Dương Phàm không thèm để ý đến. Thậm chí cảm thấy, mấy cái loại chuyện lén lút này, phó bí thư Dương hẳn là sẽ không tính toán chứ?
Bây giờ xem ra sự tình không phải như vậy, phó bí thư Dương chẳng những để ý mà còn hết sức để ý. Ngay cả thư ký Lâm Đốn của hắn cũng lưu ý, cũng dám quẳng thể diện của Đường Đường đi. Đường Đường cảm thấy có La Đạt Cương đứng sau chống đỡ, tốt xấu gì Dương Phàm cũng phải cho mình vài phần mặt mũi chứ? Trước đó không lâu Dương Phàm đã thỏa hiệp với La Đạt Cương cơ mà?
Trước khác nay khác. Đường Đường còn không hiểu được hoàn toàn, lúc này bản thân đang có chiều hướng đạp lên mặt lãnh đạo. Nói theo thông tục, chính là làm quá phận. Đường Đường vốn cũng là người tâm tư kín đáo, ít nhất khi còn làm ở ủy ban thì là như vậy. Có điều sau khi lên ghế cục trưởng, thời gian làm sếp cũng khá thoải mái, cái đuôi bất tri bất giác lại vểnh lên.
Sự tình hơi nghĩ sâu một chút, sự khôn khéo của Đường Đường đã quay trở lại, ngay cả Lâm Đốn còn như vậy chứ đừng nói là Dương Phàm.
Trong lòng sợ hãi, Đường Đường gọi điện thoại tới La Đạt Cương, nói lại chuyện như vậy, La Đạt Cương tức giận không thốt được lời nào. Không phải tức vì Lâm Đốn kiêu ngạo mà tức vì Đường Đường quá ngu xuẩn.
- Cô làm việc không có đầu óc à?
La Đạt Cương vừa mở miệng đã nói vô cùng khó nghe. Không đợi Đường Đường trả lời. La Đạt Cương vỗ mạnh bàn nói:
- Tôi nói với cô từ tai này sang tai kia à? Hiện giờ khí thế Dương Phàm đang lên, làm sao cô lại dám đến tận cửa khiến người ta gây sức ép? Đồ đầu heo. Không báo trước cũng đã quá lắm rồi. Giờ không ngờ lại không tới cửa mời, muốn dựa vào một cuộc điện thoại là đòi giải quyết được vấn đề sao? Cô định buộc tôi trở mặt với Dương Phàm sao?
La Đạt Cương nói lời này có thể nói là chém tới tận tim. Đường Đường nghe mà cả người lạnh cóng, biết lần này đã làm ra chuyện xấu gì rồi.
- Người ta không phải không nghĩ nhiều sao? Anh nói xem giờ làm sao đây?
Đường Đường căng thẳng, đàn bà vốn quen dùng mấy kỹ năng làm nũng để thể hiện thái độ, vừa nói còn lắc lắc cái mông của mình.
La Đạt Cương mắng chửi một trận, nghĩ đến cô ả làm việc này cuối cùng là vì mình, trong lòng không khỏi thở dài nói:
- Cô đích thân tới cửa đi, nhất định phải cung kính một chút. Có tôi ở đây, Dương Phàm sẽ không quá đáng đâu. Người như hắn làm việc rất có chừng mực, sẽ không làm khó dễ cô đâu. Nhớ kỹ, quan trọng là cái thái độ, cố nâng thể diện người ta lên.
Đặt điện thoại xuống, trong lòng La Đạt Cương vẫn âm thầm tức giận, khẽ mắng:
- Đồ đàn bà ngu xuẩn. Khó có thể trọng dụng.
Đường Đường cũng không ngu, sau khi bị mắng một trận, hiểu vấn đề là do mình đắc ý vênh váo. Vừa rồi gọi điện cho Lâm Đốn may mà không có nói gì khó nghe thêm, bằng không hôm nay coi như là không qua được.
Vừa bước vào phòng làm việc, di động trong túi Lâm Đốn lại vang lên, nhín thoáng qua số điện thoại, Lâm Đốn cười nhạt hai tiếng nói:
- Phó bí thư Dương, điện thoại của Đường Đường.
Dương Phàm không thèm quay đầu lại nói:
- Anh nói với cô ta đi.
Lâm Đốn hiểu ý cười cười, ấn trả lời nói:
- Ai thế?
Từ văn phòng của La Đạt Cương đi ra, trên đường đi tới chi nhánh Thiên Mỹ, tâm tình Đường Đường cũng không thả lỏng được nhiều vì lời nói của La Đạt Cương. Sự tình rất rõ ràng, vết xe đổ Uông Ái Dân còn ngay trước mắt. Cục trưởng Đường từ trước tới nay vẫn theo quan điểm mạnh vì gạo, bạo vì tiền, trong lòng không thấp thỏm cũng khó. Cẩn thận nhớ lại ngày còn ở vị trí trưởng ban thư ký thị ủy, hình như cũng chưa từng làm điều gì đắc tội với Dương Phàm, Đường Đường có phần an tâm mới dám gọi cuộc điện thoại này.
Không ngờ Lâm Đốn vừa học vừa làm, một câu "Ai thế?" khiến cho Đường Đường vừa mới từ trên xe bước xuống, giày cao gót vẹo đi một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
- Tôi gọi bằng di động cơ mà? Cho dù là máy bàn thì cũng phải hiện tên chứ.
Đường Đường thầm kêu trời trong lòng, tự nhủ ngay cả Lâm Đốn cũng dám làm như vậy, có thể thấy được thái độ của Dương Phàm đối với mình.
Nhịp tim đập dữ dội, cái cần cổ vẫn cho rằng trắng mịn đến kiêu ngạo tức khắc đỏ bừng lên, trông như to hẳn hơn một vòng. Sau khi đứng vững, một tay Đường Đường vội vàng đè ngực, bộ dạng như đề phòng trái tim nhảy ra ngoài, trên mặt vẫn cố gắng tươi cười.
- Thư ký Lâm, tôi là Đường Đường bên cục Chiêu thương đây.
- Cục trưởng Đường à, có chuyện gì sao?
Lâm Đốn mỉm cười, sau khi thấy cái liếc mắt của Dương Phàm liền ngồi ngay ngắn, trong lòng âm thầm lạnh lẽo. Theo Dương Phàm lâu như vậy, một ánh mắt, một câu nói của lãnh đạo cũng đều có thể hiểu được ý nghĩa, ngay cả chuyện nhỏ ấy mà cũng làm không tốt thì cũng đừng làm rối loạn, biết rõ còn cố hỏi ai à?
Nhìn thấy Hứa Kha đang chờ đợi khốn khổ ở hành lang khách sạn, vẫy tay cười miễn cưỡng, Đường Đường khẽ mỉm cười nói:
- Thư ký Lâm, tối nay phó bí thư Dương có sắp xếp gì chưa? Tổng giám đốc Vương của tập đoàn Thiên Mỹ năm lần bảy lượt nhấn mạnh là nhất định phải mời được phó bí thư Dương tới tham dự buổi tiệc tối nay.
Trong lòng Lâm Đốn thầm cả kinh, tự nhủ Đường Đường nhà cô bản lĩnh cũng lớn ghê. Ngay cả tiệc tiếp đón cũng đều thu xếp xong xuôi rồi mới thèm báo cáo với lãnh đạo sao? Khó trách phó bí thư Dương không tiếp điện thoại của cô, đáng. Đáng đời. Đúng là nhiệm vụ tiếp đãi là do La Đạt Cương phụ trách, nhưng phó bí thư Dương của chúng ta không phải là lãnh đạo phụ trách sao? Trong mắt cô chỉ có La Đạt Cương đúng không? Hôm nay cái giày nhỏ này cũng không phiền tới phó bí thư Dương vất vả, tôi sẽ xỏ cho cô trước tiên.
- Ủa? Chuyện này sao đồng chí không nói sớm? Công việc của phó bí thư Dương hết sức bận rộn, tối nay đã có kế hoạch trước rồi. Nguồn:
Lâm Đốn nói xong, đắc ý liếc nhìn Dương Phàm một cái, phát hiện bản lĩnh mở to mắt nói dối của mình có thể nói là ngày càng thành thục.
- Thư ký Lâm, chuyện là như vậy, tôi đã nhờ phó thị trưởng La thông báo với phó bí thư Dương rồi. Anh thử truyền đạt được không?
Đường Đường vừa kinh vừa sợ đành phải lôi La Đạt Cương ra. Hơn nữa vừa rồi quả thật La Đạt Cương có gọi điện cho Dương Phàm, tên Lâm Đốn nhà mi chẳng lẽ còn dám nói không nhận được điện thoại hay sao?
Lâm Đốn đúng là không dám nói không nhận được điện thoại của La Đạt Cương, nhưng Lâm Đốn lạnh lùng nhấn mạnh:
- Cục trưởng Đường, có nói cũng không thể nói như thế? Lãnh đạo nói chuyện với nhau, đâu cần thiết lúc nào cũng phải nói cho tôi sao? Chúng ta là cấp dưới, cần ít thăm dò nghe ngóng, quy củ này còn muốn tôi dạy lại cho đồng chí sao? Lúc trước cục trưởng Đường còn làm ở thị ủy cũng không thường xuyên phục vụ lãnh đạo sao?
Đừng nhìn Lâm Đốn ngày thường không hé răng, thành thật, quy củ theo Dương Phàm, nhìn như thế nào cũng đều giống một người hiền lành. Thế nhưng lúc này lại thốt ra những câu cay độc như vậy, cũng có thể nói khiến Đường Đường xấu hổ vô cùng.
Cô phá hỏng quy củ còn không biết xấu hổ đi nói đạo lý sao? Trong giờ khắc mấu chốt này, không ngờ còn dám gọi điện thoại thông báo, cho dù có đến tận cửa mời cũng không cho ngươi mặt mũi. Cô đưa La Đạt Cương ra đúng không? Được lắm, tôi ám chỉ cô, đừng ỷ vào thường xuyên phục vụ La Đạt Cương là có thể ở trước mặt tôi không coi ai ra gì. Tôi lăn lộn theo phó bí thư Dương, cô đã tính là cái gì chứ?
- Thư ký Lâm, ngài hiểu lầm, tôi…….
Đường Đường vừa thẹn vừa phẫn, muốn giải thích lại bị Lâm Đốn ngắt lời không chút khách khí:
- Đồng chí đừng nói nữa, tự mình lên giải thích với lãnh đạo đi.
Đường Đường cảm thấy uất ức đến nổ phổi, chỉ một thư ký nhỏ bé không ngờ dám đâm chọc với mình sao?
- Cái đồ chó cậy thế chủ.
Sau khi tức giận chửi một câu, Đường Đường vừa ngẩng lên đã thấy Hứa Kha đang đứng cửa nhìn mình, muốn che miệng cũng không còn kịp rồi.
Hứa Kha cũng ra vẻ không vạch trần khuyết điểm, mỉm cười tiến lại gần khẽ hỏi:
- Thư ký Lâm nói gì thế?
- Còn có thể nói gì? Ám chỉ trong mắt chúng ta không có lãnh đạo.
Đường Đường ngẫm nghĩ cẩn thận, đành mượn gió bẻ măng, dụ dỗ luôn Hứa Kha. Hứa Kha nghe vậy ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng không ngừng cười khẩy. Nghĩ thầm chuyện lần này là cô dốc hết sức chủ trương, nói cái gì mà tập đoàn Thiên Mỹ còn chưa chính thức tiến vào, không cần phiền tới phó bí thư Dương…Lại còn nói có phó thị trưởng La ra mặt, như vậy cũng đủ quy cách rồi. Dù sao Vương Siêu cũng không phải chủ tịch Thiên Mỹ.
Ông đây nể mặt La Đạt Cương nên chừa lại cho cô ba phần, không ngờ cô lại muốn kéo tôi xuống nước cùng? Trong lòng Hứa Kha thầm oán hận, nhưng trên mặt thì không tỏ vẻ gì cả. Chỉ ra vẻ tự hỏi rồi thản nhiên nói:
- Hay là chúng ta cùng nhau đi một chuyến đi.
Hứa Kha không hề có ý tứ bàn bạc, từ từ bước lên xe, Đường Đường ngây người một chút, đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng Hứa Kha. Trong lòng cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng lên xe của mình.
Ngồi trên xe, Đường Đường rốt cuộc cũng bình tĩnh hơn nhiều. Cẩn thận ngẫm nghĩ chuyện này từ đầu đến cuối, hiểu được mình đã phạm vào đại kiêng kị. Vốn muốn lấy lòng La Đạt Cương, gần đây có tòa soạn báo hay phóng viên đài truyền hình nào đến phỏng vấn, Đường Đường luôn dẫn người tới chỗ La Đạt Cương. Mặt ngoài coi như là danh chính ngôn thuận, trên thực tế đây là tranh đoạt thành quả thắng lợi.
Mấu chốt là gần đây tâm tư của Dương Phàm đều ở chỗ khác, vấn đề không có thời gian để so đo. Đường Đường còn tưởng rằng Dương Phàm không thèm để ý đến. Thậm chí cảm thấy, mấy cái loại chuyện lén lút này, phó bí thư Dương hẳn là sẽ không tính toán chứ?
Bây giờ xem ra sự tình không phải như vậy, phó bí thư Dương chẳng những để ý mà còn hết sức để ý. Ngay cả thư ký Lâm Đốn của hắn cũng lưu ý, cũng dám quẳng thể diện của Đường Đường đi. Đường Đường cảm thấy có La Đạt Cương đứng sau chống đỡ, tốt xấu gì Dương Phàm cũng phải cho mình vài phần mặt mũi chứ? Trước đó không lâu Dương Phàm đã thỏa hiệp với La Đạt Cương cơ mà?
Trước khác nay khác. Đường Đường còn không hiểu được hoàn toàn, lúc này bản thân đang có chiều hướng đạp lên mặt lãnh đạo. Nói theo thông tục, chính là làm quá phận. Đường Đường vốn cũng là người tâm tư kín đáo, ít nhất khi còn làm ở ủy ban thì là như vậy. Có điều sau khi lên ghế cục trưởng, thời gian làm sếp cũng khá thoải mái, cái đuôi bất tri bất giác lại vểnh lên.
Sự tình hơi nghĩ sâu một chút, sự khôn khéo của Đường Đường đã quay trở lại, ngay cả Lâm Đốn còn như vậy chứ đừng nói là Dương Phàm.
Trong lòng sợ hãi, Đường Đường gọi điện thoại tới La Đạt Cương, nói lại chuyện như vậy, La Đạt Cương tức giận không thốt được lời nào. Không phải tức vì Lâm Đốn kiêu ngạo mà tức vì Đường Đường quá ngu xuẩn.
- Cô làm việc không có đầu óc à?
La Đạt Cương vừa mở miệng đã nói vô cùng khó nghe. Không đợi Đường Đường trả lời. La Đạt Cương vỗ mạnh bàn nói:
- Tôi nói với cô từ tai này sang tai kia à? Hiện giờ khí thế Dương Phàm đang lên, làm sao cô lại dám đến tận cửa khiến người ta gây sức ép? Đồ đầu heo. Không báo trước cũng đã quá lắm rồi. Giờ không ngờ lại không tới cửa mời, muốn dựa vào một cuộc điện thoại là đòi giải quyết được vấn đề sao? Cô định buộc tôi trở mặt với Dương Phàm sao?
La Đạt Cương nói lời này có thể nói là chém tới tận tim. Đường Đường nghe mà cả người lạnh cóng, biết lần này đã làm ra chuyện xấu gì rồi.
- Người ta không phải không nghĩ nhiều sao? Anh nói xem giờ làm sao đây?
Đường Đường căng thẳng, đàn bà vốn quen dùng mấy kỹ năng làm nũng để thể hiện thái độ, vừa nói còn lắc lắc cái mông của mình.
La Đạt Cương mắng chửi một trận, nghĩ đến cô ả làm việc này cuối cùng là vì mình, trong lòng không khỏi thở dài nói:
- Cô đích thân tới cửa đi, nhất định phải cung kính một chút. Có tôi ở đây, Dương Phàm sẽ không quá đáng đâu. Người như hắn làm việc rất có chừng mực, sẽ không làm khó dễ cô đâu. Nhớ kỹ, quan trọng là cái thái độ, cố nâng thể diện người ta lên.
Đặt điện thoại xuống, trong lòng La Đạt Cương vẫn âm thầm tức giận, khẽ mắng:
- Đồ đàn bà ngu xuẩn. Khó có thể trọng dụng.
Đường Đường cũng không ngu, sau khi bị mắng một trận, hiểu vấn đề là do mình đắc ý vênh váo. Vừa rồi gọi điện cho Lâm Đốn may mà không có nói gì khó nghe thêm, bằng không hôm nay coi như là không qua được.