Dương Phàm nếu quyết tâm ở lại Uyển Lăng vài năm, có thằng nào ngu ngốc và to gan động vào Dương Phàm? Dương Phàm không đi, như vậy mấy người bạn của Dương Phàm cũng có đủ thời gian củng cố địa vị của mình bây giờ.
Chu Phàm lập tức có chút phức tạp nhìn Dương Phàm một cái, nhẹ nhàng nói:
- Cần gì phải như vậy?
Về phương diện này chỉ có Chu Phàm là hiểu rõ Dương Phàm nhất, cho nên mới quan tâm hỏi một câu như vậy. Đồng thời Chu Phàm cũng đang tỏ vẻ mình vốn là người đứng ở trên bờ.
Dương Phàm như lần đầu tiên nhìn thấy Chu Phàm, hai người nhìn nhau hơn 30 giây. Cuối cùng vẫn là Chu Phàm cười khổ giơ chén rượu lên nói:
- Tùy anh vậy, dù sao tôi chẳng có vấn đề gì?
Thật sự không vấn đề gì sao? Có trời biết, đất biết.
Mấy người kia nghe không hiểu mấy nhưng vẫn biết điều ngậm miệng không nói. Dương Phàm trầm ngâm một chút rồi thản nhiên nói:
- Không sợ mọi người chê cười, tôi thực ra cũng không có sự lựa chọn nào khác.
Tại sao không có sự lựa chọn nào khác. Dương Phàm cũng chỉ mơ hồ cảm thấy không chỉ riêng vì Hác Nam. Ngay cả những người đang rất kỳ vọng ở sau lưng mình cũng đã bắt đầu cố tình áp chế sự phát triển của mình. Dương Phàm thậm chí đang nghi ngờ lúc trước Chu Minh Đạo đưa ra ý kiến về vấn đề tập đoàn Thiên Mỹ chính là vì mục đích này. Có lẽ chỉ có tích lũy dần dần mới là tốt nhất. Ba ngày sau Cố Đồng và Giản Minh đã xong mọi thủ tục, được ra khỏi một căn phòng có diện tích không lớn lắm. Đứng trước cửa, Cố Đồng gần như tham lam hít thở không khí tự do, ngẩng đầu híp mắt nhìn ánh mặt trời.
Hai chiếc xe Audi dừng ở ven đường, bên cạnh có hai đôi vợ chồng trung tuổi.
Giản Minh rõ ràng không bình tĩnh và ổn định như Cố Đồng, hắn vừa chạy vừa khóc nhào vào lòng một người phụ nữ. Hai mẹ con ôm nhau khóc ròng. Giản Phương Đạt đứng bên hừ lạnh một tiếng lẩm bẩm:
- Mẹ hiền hại con.
Cố Đồng lại rất bình tĩnh đi đến trước mặt bố mẹ, cúi người thật sâu rồi nói:
- Làm bố mẹ thêm phiền phức.
Cố Tiên Lễ hừ một tiếng xoay người không thèm nhìn Cố Đồng. Tạ Thúy Lâm rất bất mãn trừng mắt nhìn chồng, sau đó đi lên ôm Cố Đồng.
Hai người đàn ông trung niên nhìn nhau cùng gật đầu, sau đó hai nhà lên xe của mình.
- Em gái con đâu? Sao nó không đến?
Cố Đồng nhẹ giọng hỏi một câu. Vẻ mặt Cố Tiên Lễ càng thêm khó coi. Cố Tiên Lễ trừng mắt nhìn Tạ Thúy Lâm một cái, không thèm nói.
Tạ Thúy Lâm vội vàng giải thích:
- Em gái con cùng bạn đi Hàng Châu hơn. Nó đi một tuần nay rồi, mỗi ngày chỉ gọi điện về nhà thông báo một tiếng.
Cố Đồng gật đầu, hắn miễn cưỡng cười nói với Cố Tiên Lễ:
- Bố, chú Cao không có chuyện gì chứ?
Bốp. Cố Tiên Lễ tát vào mặt Cố Đồng một cái, sau đó coi như không có chuyện gì nói:
- Mày và Cao Thiên từ bé lớn lên với nhau. Nó làm chuyện đó mà không cản, như vậy không phải là bạn bè của nhau. Cho nên cái tát này coi như tao tát thay chú Cao của mày. Ngoài ra tao nói cho mày một việc, chuyện kinh doanh của bọn mày tao đã bảo công an che lấp hộ. Sau khi về phải quay lại đơn vị mà làm. Nếu không tao sẽ không cho mày cơ hội nữa đâu.
Cố Đồng không hề tức giận, ngược lại còn cầm tay Cố Tiên Lễ, vội vàng hỏi:
- Chú Cao sao vậy bố?
Tạ Thúy Lâm ngồi bên lau nước mắt nói:
- Tiểu Đồng, con cũng đã hiểu chuyện hơn nhiều. Chú Cao của con vì chuyện này mà phải đi xuống. Nếu không phải bố con và chú Giản vẫn còn đương chức, chuyện này các con làm bị xử 20 năm cũng không nặng.
Kết quả này Cố Đồng đã sớm chuẩn bị tư tưởng từ trước. Một mình Cao Thiên gánh hết chuyện này vào mình, nếu không mình cũng chẳng ra được. Lúc này trong lòng Cố Đồng đang rất căm hận. Nếu không phải thằng Dương Phàm nhiều chuyện tất cả sẽ không như vậy. Cố Đồng đắm chìm trong cừu hận nên thừ người ra. Tạ Thúy Lâm còn tưởng rằng Cố Đồng đang hối hận vì chuyện mình làm liền cầm tay Cố Đồng mà vuốt ve.
- Tiểu Đồng, nhớ bài học lần này đó. Đừng có làm cho chú Cao của con hạ xuống vô ích. Chú con mới có 50 tuổi, nhưng bởi vì chuyện này khiến cho cả đời phấn đấu thành công cốc.
Giản Minh ngồi trong xe đang kể khổ với mẹ, nói mình oan uổng như thế nào, nói chuyện này do một mình Cao Thiên làm, không quan hệ gì đến hắn cả. Thạch Vận đang an ủi Giản Minh, Giản Phương Đạt ngồi bên rất khó chịu, thật sự không nhịn được mà phải hét lớn một tiếng:
- Câm miệng lại cho tao.
- Ông dọa con nhỏ làm gì chứ?
Thạch Vận nhỏ hơn Giản Phương Đạt mười tuổi, bề ngoài thì thấy giống một người phụ nữ khoảng 30 tuổi mà thôi. Năm đó Thạch Vận là người đứng đầu Đoàn ca múa nhạc tỉnh thành, trừng mắt lên ra vẻ muốn khóc.
Chồng già vợ trẻ, tình huống bình thường người chồng đều sợ vợ. Rất không may Giản Phương Đạt chính là loại người như vậy. Đừng nhìn lão là lãnh đạo ở thị ủy, nhưng trước mặt bà vợ lại nhũn như con chi chi.
- Em chiều con quá, sớm muộn gì nó cũng phải vào tù.
Giản Phương Đạt thở hổn hển quay đầu sang chỗ khác. Thạch Vận cười đắc ý quay đầu lại.
Cầm tay Giản Minh, Thạch Vận nhỏ giọng nói:
- Con trai, Cao Thiên rất có nghĩa khí, một mình gánh chịu hết chuyện này. Chú Cao của con cũng phải đến Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân, con...
Lúc này Giản Phương Đạt lại hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Câm mồm, đàn bà biết gì mà nói. Lão Cao đây là bất đắc dĩ phải xuống. Lão Cao không xuống, Cao Thiên sẽ bị tử hình, vụ án này cũng dính dáng đến nhiều thằng khác. Nếu thằng này không cùng một chỗ với Cao Thiên, chúng ta đâu có bị động như vậy?
Thạch Vận không phục chu miệng nói:
- Đây là Tạ Thúy Lâm nói với em. Chị ấy nói không phải Cao Thiên....
Giản Phương Đạt bực mình nhắm mắt lại, thở dài một tiếng rồi cười lạnh nói:
- Giản Minh, mày nghe cho rõ đây. Cố Tiên Lễ và lão Cao là bạn bè sinh tử có nhau. Tao lần này bị mày làm liên lụy. Sau này mày ít quan hệ với Cố Đồng cho tao. Còn có, sau khi về lập tức về tỉnh Tô cho tao. Đến chỗ ông nội mày ở ngoan đó cho đến khi đại học sang năm khai giảng, tao sẽ bố trí cho mày đi học.
Lúc này Thạch Vận không chu miệng cãi nữa mà cầm tay Giản Minh, nhỏ giọng nói:
- Con trai, bố con làm như vậy đều là vì tốt cho con cả, con phải nghe lời. Đừng thấy bố con cứng miệng như vậy. Nhưng lúc con xảy ra chuyện, mấy ngày mấy đêm bố con ăn ngủ không ngon. Cả nhà chúng ta có một mình con mà.
Cơn mưa mù thu che phủ bầu trời thành phố Uyển Lăng. Hai vợ chồng Dương Phàm đang ngồi trên ghế sô pha ở ban công. Hai người đang ôm chặt lấy nhau nhìn về phía xa xa. Ánh đèn đường lấp lánh trong màn mưa. Những cơn mưa này đang báo hiệu mùa đông sắp về.
Tai và tóc chạm vào nhau làm cho cả người Trương Tư Tề nóng lên. Mấy lần nàng giãy dụa một chút nhưng vẫn không thể kéo Dương Phàm đang trầm ngâm suy nghĩ về với thực tại. Trương Tư Tề thở dài một tiếng, bỏ qua ý định dùng cơ thể chuyển đạt suy nghĩ của mình. Trương Tư Tề dùng tay bá lấy cổ chồng, ghé vào tai hắn, nhỏ giọng nói:
- Anh đã muốn có con chưa?
Dương Phàm không nghe thấy rõ ràng, quay đầu lại nhìn Trương Tư Tề. Thấy hai má Trương Tư Tề đỏ lên. Dương Phàm vô thức hỏi:
- Em nói gì thế? Con gì cơ?
Đây đúng là có tật giật mình. Hắn còn tưởng rằng Trương Tư Tề nói bụng của một người phụ nữ khác nữa chứ.
- Đương nhiên là con của chúng ta? Anh không muốn sao?
Trương Tư Tề có chút xấu hổ. Người phụ nữ đã quan hệ mặc dù trong vấn đề đó sẽ mãnh liệt nhưng chuyện sinh con lại khác.
Dương Phàm thầm thở dài một tiếng, hắn cười cười nói:
- Xin lỗi, anh mới suy nghĩ một chuyện. Em muốn có con sao không nói sớm?
Câu nói này có ý khiêu khích rõ ràng. Trương Tư Tề mặc dù đã là vợ nhưng vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, nàng vùi đầu vào ngực Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Một mình em đâu sinh được. Dù là trồng trọt, anh cũng phải gieo mầm chứ?
Khuôn mặt xinh đẹp xen lẫn xấu hổ, bàn tay nhỏ bé dũng cảm ấn ấn vào chỗ quan trọng đó. Cơn dục vọng trong lòng Dương Phàm lập tức dấy lên. Trong trí nhớ của hắn thì đây là lần đầu tiên Trương Tư Tề chủ động như vậy. Chỉ riêng điểm này đã khiến Dương Phàm phải lăn lộn một phen rồi.
- Bên ngoài lạnh lắm, vào trong phòng đi.
Đưa tay vào trong áo ngủ cầm lấy điểm đỏ mà vân vê. Trương Tư Tề run lên một chút, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ mê say. Trương Tư Tề rên lên một tiếng.
Dương Phàm vui vẻ bế bổng Trương Tư Tề lên bước nhanh vào nhà. Rèm cửa sổ ở ban công chưa được kéo lại, hai người đã quấn lấy nhau, hôn nhau. Trong anh có em, trong em có anh. Có lẽ do mấy hôm không quan hệ nên tay Dương Phàm mới ấn ấn vào đồng cỏ có mấy lần mà Trương Tư Tề đã thở hổn hển, cả người không ngừng run lên, một tay không thể khống chế đưa xuống kéo quần Dương Phàm ra.
Dương Phàm nghiêng người tiến vào không gian ẩm ướt không ngừng co bóp. Cảm giác bị bóp chặt làm Dương Phàm rên lên một tiếng. Đôi chân thon dài trắng nõn quấn lấy thắt lưng Dương Phàm, giống như con trăn quấn lấy con mồi, giống như muốn hai người hòa vào với nhau mới thôi.
Một tuần sau trong một khách sạn ở trên tỉnh thành, Cố Đồng và Giản Minh đang dựa lưng trên ghế sô pha, trên bàn đặt bia và đồ ăn. Hai người đều sa sầm mặt làm cho hai cô gái không dám đến gần. Hai cô ả lui vào trong một góc phòng nhìn lén, đang lí nhí nói gì đó.
- Có thể chuyển tao chuyển hết rồi, tiền cũng chia làm ba phần. Cao Thiên chỉ cần còn sống ra khỏi nhà tù, cả đời không phải lo nghĩ.
Giản Minh vừa nói liền ngửa đầu lên uống một ngụm lớn.
- Ba anh em chúng ta lần này ngã không phải là nhẹ. Món nợ này không làm rõ ràng, tao sao có mặt mũi đi gặp Cao Thiên.
Cố Đồng cười lạnh một tiếng, trong mắt lóe ra một tia tàn nhẫn.
Giản Minh cũng cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
- Mày muốn làm như thế nào? Một tháng nữa tao sẽ đi, nếu không bố tao nhất định đánh gãy chân tao. Bây giờ tao đang phải nhờ vào gia đình mà.
- Làm sao bây giờ? Chúng ta là kẻ có thù phải trả. Chuyện lần này đều do thằng chó Dương Phàm gây ra. Không phải nó gây chuyện tìm được chứng cứ thì chúng ta cũng không bị làm sao.
Cố Đồng nói xong liền ném chai bia xuống mặt đất. Điều này làm hai cô gái trong phòng run lên.
- Tao có thể làm rất sạch sẽ, con người mà. Trong tỉnh thành còn có hai thằng đâm thuê chém mướn không chỗ để đi. Cho mỗi thằng trăm ngàn, bảo bọn chúng giết bố ruột, bọn chúng cũng dám.
Giản Minh nhỏ giọng nói, sau đó hắn vô thức quay đầu lại nhìn. Cũng được, hai con điếm kia còn biết đóng cửa.
Cố Đồng cười một tiếng không tiếp tục chuyện này nữa mà liếc mắt ra cửa:
- Từ đâu mà có vậy? Có thể được không?
Nói xong liền cười lạnh một tiếng. Giản Minh nghe xong hiểu ý cười nói:
- Hai con bé cấp ba nghiện lên mạng nặng, đáng tiếc không còn trinh, chẳng qua vẫn còn non lắm đó. Cũng chỉ phải bỏ ra mấy ngàn tệ là mua được bọn nó. Con mẹ nó chứ, hôm nay muốn tìm mấy con chân chưa mở ra thật khó.
Cố Đồng đứng dậy xoa xoa tay rồi nói:
- Bảo bọn nó ra đây. Mấy hôm nay nhịn chết tao, không biết bảo bối còn dùng được nữa hay không?
Giản Minh cười hắc hắc nói:
- Mày không phải theo đuổi con bé dẫn chương trình ở đài truyền hình tỉnh sao? Sao lại không tới tay được thế hả?
Giản Minh vừa nhắc đến Trang Tiểu Điệp, Cố Đồng đúng là thù mới hận cũ đan xen vào nhau. Cố Đồng nhấp một ngụm bia rồi mắng:
- Thời gian trước tao thấy con ranh đó đi cùng thằng Dương Phàm, trông bọn chúng rất thân thiết. Hình như tiền mua xe cũng là của thằng chó Dương Phàm. Sớm muộn gì tao cũng để con Trang Tiểu Điệp quỳ mọp dưới người tao, xin tha thứ.
Nhắc đến Dương Phàm, Giản Minh cũng rất tức, lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Vậy vừa lúc, chặt đứt suy nghĩ của con điếm Trang Tiểu Điệp.
Dứt câu, Giản Minh đi tới gõ cửa phòng trong. Hai cô gái mới vào trong đó mở cửa ra rất hoảng sợ. Một cô cố gắng cười nói:
- Minh ca, bạn của anh ghê quá.
Giản Minh cười hắc hắc, móc một sấp tiền trong ví ra vung vung trước mặt rồi nói:
- Muốn đủ tiền lên mạng chơi mấy năm không? Có muốn mặc quần áo đẹp không? Muồn vào nhà hàng đắt tiền nhất để ăn không? Nếu muốn thì ra đây hầu hạ tốt hai anh.
Hai cô gái không do dự nhiều, cùng cười cười, mở cúc áo lộ ra áo lót đỏ bên trong, còn cả bộ ngực chưa hoàn toàn phát dục hết.
Tin tức Dương Phàm kết hôn, Trang Tiểu Điệp cũng đã nghe Đái Quân nói. Lần này khi xuống Uyển Lăng phỏng vấn, tâm trạng của Trang Tiểu Điệp khác hẳn lần trước, giống như bị dao cắt từng nhát từng nhát một. Mặc dù không có tác dụng từ bên ngoài nhưng nó không thể hoàn chỉnh lại được. Những nhát đao đó do chính Trang Tiểu Điệp tự cắt, cho nên cũng không oán giận gì. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục đi về phía trước, con người phải đi tới mà.
Công trình nhà ở cho người thu nhập thấp của chính quyền thành phố Uyển Lăng nếu dùng từ thanh thế rất lớn cũng không hề quá đáng. Đài truyền hình tỉnh vốn không có kế hoạch xuống phỏng vấn. Chẳng qua gần đây ban Tuyên giáo tỉnh ủy gọi điện thoại tới nói mấy năm nay kinh tế thành phố Uyển Lăng phát triển rất nhanh, bí thư tỉnh ủy Hác rất quan tâm đến hành động này của chính quyền Uyển Lăng. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Nếu bí thư tỉnh ủy quan tâm đến công trình này vậy phải tuyên truyền thật mạnh. Vì thế đài truyền hình tỉnh liền điều tinh binh xuống đưa tin về lễ khởi công của Công trình nhà ở cho người thu nhập thấp thành phố Uyển Lăng.
Tâm trạng Trang Tiểu Điệp đang khá bình tĩnh, nhưng bận hết cả buổi sáng mà vẫn không thấy Dương Phàm xuất hiện. Nên trong lòng nàng ít nhiều có chút mất mát. Nói như thế nào nhỉ, giống một cô gái tham lam, luôn cất thứ mà mình thích nhất trong góc nào đó, không có ai mới lén lấy ra nhìn. Đối với Trang Tiểu Điệp mà nói, mỗi lần nhìn thấy Dương Phàm, ký ức trong đầu lại có thêm một chút kỷ niệm đẹp, mặc dù đứng từ xa nhìn cũng cảm thấy thỏa mãn.
Tình cảm này rất khó nói rõ là tâm trạng gì, nói là khuyết điểm có lẽ càng hợp lý hơn.
Sau khi phỏng vấn kết thúc đợi bữa cơm trưa chiêu đãi, Trang Tiểu Điệp cảm thấy rất xúc động nên nói với đồng nghiệp một câu rồi một mình ra ngoài. Lúc đầu vốn chỉ định đi dạo phố một chút. Nhưng lúc bắt đầu bước đi, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Trang Tiểu Điệp đi tới trụ sở thị ủy Uyển Lăng.
Trang Tiểu Điệp đột nhiên bừng tỉnh, nàng cười cười mình, định đi qua trụ sở thị ủy, không bao giờ quay đầu lại. Cánh cửa thị ủy cũng không quá rộng, chỉ bảy tám mét mà thôi. Nhưng Trang Tiểu Điệp lại cảm thấy thời gian rất dài. Mặc dù nàng nhiều lần nói mình không được quay mặt nhìn vào trong nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn được nữa. Trùng hợp chính là nàng thấy người đàn ông mình muốn gặp nhất đang đi về phía bãi đỗ xe.
Trang Tiểu Điệp đứng ngơ ngác ở cửa, có lẽ mặc dù chính của chuyến đi lần này là được nhìn thoáng qua người đàn ông đó.
Lúc Dương Phàm thấy Trang Tiểu Điệp không khỏi ngẩn ra. Nhưng hắn nghĩ đến Công trình nhà ở cho người thu nhập thấp liền hiểu được lý do mà Trang Tiểu Điệp xuất hiện ở đây. Trên thực tế Dương Phàm hiểu rất rõ tính cách của Trang Tiểu Điệp. Người phụ nữ này thực ra rất tự trọng. Mấy năm nay chưa từng xuống Uyển Lăng với tư cách cá nhân, xuống đều là vì có việc.
Dương Phàm do dự một chút liền đi về phía Trang Tiểu Điệp đang ngơ ngác đứng ở cổng. Lúc chỉ còn cách một bước liền dừng lại, đưa tay ra nói:
- Em xuống phỏng vấn à?
Trang Tiểu Điệp định nói chuyện nhưng không biết nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Dương Phàm cười nói:
- Chưa ăn phải không, cùng ăn nhé. Vừa lúc vợ anh trưa nay phải làm.
Dương Phàm không nói dối. Trương Tư Tề gần đây đang bận tổ chức một đại hội hơn ngàn người. Đây là đại hội mà đài truyền hình Uyển Lăng tổ chức cùng bên thành đoàn. Đương nhiên đài truyền hình cũng định dựa vào việc này mà thu hút các nhà tài trợ, quảng cáo. Trương Tư Tề là chủ tịch công đoàn, chuyện này nàng không thể đứng ngoài mà nhìn nên phải tham gia. Dương Phàm mỗi lần đều chỉ có thể đi ăn trưa một mình.
Trang Tiểu Điệp muốn từ chối nhưng không tìm được lý do nào. Sâu trong lòng nàng gần muốn như gào lên đồng ý. Điều này khiến nàng không tự chủ khẽ gật đầu.
Dương Phàm cũng không lái xe, hắn nhớ gần đây có một nhà hàng khá ngon liền cùng nhau đi tới. Sau khi gọi mấy món ăn, hai người còn gọi hai chai bia.
- Cuộc sống sau hôn nhân tốt chứ?
Trang Tiểu Điệp cười cười cũng mở miệng nói một câu.
Dương Phàm sửng sốt một chút sau đó cười cười vui vẻ, gật đầu nói:
- Cũng được, mỗi ngày không cần biết là bận như thế nào, về nhà luôn có người chờ anh, có đồ ăn nóng.
Vừa nói Dương Phàm liền cười cười vui vẻ. Nụ cười này Trang Tiểu Điệp rất quen thuộc. Nhìn nghiêng thì thấy Dương Phàm cười như vậy rất đẹp trai.
Điều này giống như có một cây kim đâm vào trong lòng Trang Tiểu Điệp làm nàng nhói đau. Trang Tiểu Điệp vội vàng cười gượng, giơ cốc lên nói:
- Chúc mừng anh.
- Cảm ơn em.
Một nói một đáp, hy vọng cuối cùng của Trang Tiểu Điệp đã dần dần đi xa trong nụ cười hạnh phúc của Dương Phàm. Trong nháy mắt đó trong lòng Trang Tiểu Điệp đang có một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:
- Anh ấy rất hạnh phúc, nếu mình và anh ấy ở bên nhau, anh ấy chưa chắc đã hạnh phúc như vậy.
Không khí bữa ăn đã trở nên dễ chịu hơn nhiều, giống như quân tử nói chuyện với nhau. Hai người tùy ý nói mấy câu coi như vui vẻ và hòa hợp.
Bữa cơm kết thúc, đứng ở ven đường Trang Tiểu Điệp cười cười bắt tay Dương Phàm mà nói:
- Gặp lại anh.
Gần như cùng lúc khi Trang Tiểu Điệp nói xong, đôi mắt đẹp trợn trừng lên, nàng không hề do dự lao tới một bước, hai tay đẩy mạnh Dương Phàm đang trợn mắt há mồm.
Dương Phàm liên tục lui về phía sau năm bước mới đứng lại. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy Trang Tiểu Điệp như con bướm bay múa trong gió, bắn ra một tia máu đẹp mắt rồi rơi xuống nền bê tông.
Một chiếc xe Jetta màu đỏ lập tức điên cuồng lao đi trên đường. Dương Phàm đứng ngây ngốc ở đó khoảng nửa phút mới lấy lại được tinh thần. Hắn lao đến trước mặt Trang Tiểu Điệp. Máu, máu tạo thành một đóa hoa quỷ dị trên nền bê tông.
Miệng và mũi không ngừng trào máu nhưng Trang Tiểu Điệp vẫn cố gắng nhìn Dương Phàm và cười. Nụ cười này rất chân thành, vui mừng và thỏa mãn.
Dương Phàm ngồi xổm xuống ôm Trang Tiểu Điệp vào ngực, chân tay luống cuống muốn bịt vết thương để máu ngừng chảy. Dương Phàm quay đầu lại hét lớn lên:
- Có ai báo cảnh sát giúp tôi với.
Quay đầu lại, Dương Phàm không nhịn được mà khóc, nước mắt rơi xuống mặt Trang Tiểu Điệp, từng giọt từng giọt hòa cùng máu trên miệng nàng rơi xuống dưới.
- Ví.... của .... em
Trang Tiểu Điệp khó khăn nói ra ba chữ. Dương Phàm nghiêng người cầm lấy chiếc ví ở cách đó không xa. Trang Tiểu Điệp không những không bị tái nhợt vì mất máu mà mặt nàng còn đỏ lên.
- Dây điện thoại, lấy cho em....
Dương Phàm vội vàng lấy dây điện thoại trong ví ra đặt lên tay Trang Tiểu Điệp. Trang Tiểu Điệp cầm lấy, trên môi nàng nở nụ cười rạng rỡ, nàng khó khăn mở miệng ra, sau đó mấp máy môi nói ra một chữ "đúng" hai chữ phía sau không thể nào nói ra được. Nụ cười trên mặt Trang Tiểu Điệp đọng lại, mãi mãi đọng lại. Nàng dùng hết sức lực nắm chặt lấy chiếc dây điện thoại.
- Thư tình là anh viết hả? Viết rất hay, muốn theo đuổi em à? Anh không biết cách này cũ lắm rồi sao?
- Vì sao không hôn em?
- Anh không dám.
- Thứ này là đồ rẻ tiền. Ngả Vân, bà thích hả, vậy cầm lấy đi.
- Lòng tự trọng của anh không cho phép anh xuất hiện trước mặt em nữa, nói ở đây đi.
Chuyện cũ hiện lên trước mặt, có ngọt ngào, có bất đắc dĩ, có nỗi buồn không bao giờ phai.
Bên ngoài phòng cấp cứu trung tâm y tế thành phố, Dương Phàm cả người toàn máu mặt mày xanh mét đứng ngoài chờ đợi, trong tay còn cầm một điếu thuốc lá. Dương Phàm hút lấy hút để.
Một y tá sợ hãi đi đến muốn bảo Dương Phàm đừng hút thuốc. Nhưng thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của hắn liền rụt cổ lại không dám hé răng. Hai cảnh sát đứng cách đó năm bước vẻ mặt rất sợ hãi. Hai người đứng tại chỗ nhỏ giọng nói:
- Thằng chó chết nào to gan như vậy, giữa ban ngày ban mặt mà dám hành hung người ta.
- Lần này cả phân cục thậm chí cả cục Công an cũng sẽ xảy ra chuyện.
- Mày lo làm mẹ gì chứ. Trong ba phút chúng ta đã đến, đen đủi chính là cấp trên.
Người đi lại trên hành lang không nhiều lắm. Chẳng qua người đi lại đều rất nhẹ chân, sợ làm kinh động một người thanh niên cả người toàn máu, trên mặt cũng có vết máu. Dương Phàm ngồi im như một pho tượng, cả người hắn như lạnh toát.
Nhưng thực ra trong lòng Dương Phàm không hề loạn mà lại rất bình tĩnh. Hung thủ nhất định không nhằm vào Trang Tiểu Điệp, như vậy câu trả lời đã có, rất rõ ràng đây không phải là tai nạn giao thông bình thường.
Rất nhiều người đang lo lắng. Trầm Ninh sau khi nhận được tin tức liền ngây ra khoảng một phút, cầm chén trà trên bàn đập vỡ, tức giận hét lớn:
- Ông cho chúng mày chết.
Chu Phàm – cục trưởng cục Công an thành phố Uyển Lăng sau khi nhận được tin tức mặt liền tái nhợt đi. Hắn lập tức biết được chuyện này là rất lớn. Chu Phàm trầm ngâm một chút rồi nhấc điện thoại gọi cho đài truyền hình.
Sau khi Trương Tư Tề nghe xong Chu Phàm cẩn thận kể lại mọi chuyện, từ từ bỏ điện thoại ra, vẻ mặt nàng tái nhợt không có chút máu, sau đó hai má lại đỏ ửng lên. Nàng vội vàng cầm điện thoại di động gọi cho một số, lớn tiếng khóc lên:
- Ông nội, cháu gái của ông chút nữa thành góa phụ.
Năm phút sau, dưới gốc cây nho ở biệt thự Trần gia, một bàn trà đáng giá 300 ngàn biến thành mảnh nhỏ. Sau khi tiếng vỡ vụn vang lên, ba lão già cộng lại đã hơn trăm tuổi im lặng không nói.
Một cơn gió thu thổi qua làm cây nho run lên.
- Hắc hắc hắc.
Cười lạnh một tiếng, Trương đại tướng là người đầu tiên đứng lên, bình tĩnh nói:
- Tôi đi trước, tôi không muốn Trương Tư Tề thực sự biến thành góa phụ.
Chu Minh Đạo chờ Trương đại tướng đi rồi đứng dậy nói:
- Tôi cũng nên đi thôi.
Trần lão gật đầu thản nhiên nói:
- Tìm một túi bỏ các mảnh vỡ này vào, đây là tôi cho thằng đó.
Chu Minh Đạo suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bên phía Chính Hòa, lão thông báo đi. Chính Hòa thương Dương Phàm hơn bất cứ ai. Có người dám ra tay, vậy không khác gì tát mặt rồng.
Trần lão đã lấy lại bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Lão yên tâm, tôi biết nên nói như thế nào.
Trầm Ninh là người đầu tiên chạy đến bệnh viện. Sau khi tìm được Dương Phàm liền chạy đến ngồi xuống bên cạnh. Trầm Ninh lấy hai điếu thuốc ra châm rồi đưa cho Dương Phàm, hít sâu một hơi rồi nói:
- Mày nói đi, muốn làm như thế nào, cho dù phải vào tù tao cũng đi giết bọn nó.
Dương Phàm lạnh lùng nói:
- Đi làm chuyện của mày đi. Tao bây giờ cần là chứng cứ. Cái khác để sau rồi nói.
Dương Phàm nói rất kiên quyết, sát khí hiện đầy trong mắt. Dương Phàm cười hắc hắc đứng lên nói:
- Tao đã phái người lập gác canh, xe đó không thể nào thoát ra khỏi thành phố Uyển Lăng này.
Đi được vài bước, Trầm Ninh đột nhiên quay lại vỗ mạnh vào vai Dương Phàm:
- Người anh em, bảo trọng.
Dương Phàm phất tay, Trầm Ninh một lần nữa quay đầu lại chạy ra ngoài. Hai tên cảnh sát thấy thế đều chủ động lui về phía sau, không dám lên kể công. Dương Phàm lấy chiếc móc điện thoại đẫm máu trong túi quần ra cầm trong tay, sau đó cẩn thận bỏ vào túi. Dương Phàm ngẩng đầu lên thì thấy Trương Tư Tề và Chu Phàm đang đứng ở đầu hành lang.
Dương Phàm nếu quyết tâm ở lại Uyển Lăng vài năm, có thằng nào ngu ngốc và to gan động vào Dương Phàm? Dương Phàm không đi, như vậy mấy người bạn của Dương Phàm cũng có đủ thời gian củng cố địa vị của mình bây giờ.
Chu Phàm lập tức có chút phức tạp nhìn Dương Phàm một cái, nhẹ nhàng nói:
- Cần gì phải như vậy?
Về phương diện này chỉ có Chu Phàm là hiểu rõ Dương Phàm nhất, cho nên mới quan tâm hỏi một câu như vậy. Đồng thời Chu Phàm cũng đang tỏ vẻ mình vốn là người đứng ở trên bờ.
Dương Phàm như lần đầu tiên nhìn thấy Chu Phàm, hai người nhìn nhau hơn giây. Cuối cùng vẫn là Chu Phàm cười khổ giơ chén rượu lên nói:
- Tùy anh vậy, dù sao tôi chẳng có vấn đề gì?
Thật sự không vấn đề gì sao? Có trời biết, đất biết.
Mấy người kia nghe không hiểu mấy nhưng vẫn biết điều ngậm miệng không nói. Dương Phàm trầm ngâm một chút rồi thản nhiên nói:
- Không sợ mọi người chê cười, tôi thực ra cũng không có sự lựa chọn nào khác.
Tại sao không có sự lựa chọn nào khác. Dương Phàm cũng chỉ mơ hồ cảm thấy không chỉ riêng vì Hác Nam. Ngay cả những người đang rất kỳ vọng ở sau lưng mình cũng đã bắt đầu cố tình áp chế sự phát triển của mình. Dương Phàm thậm chí đang nghi ngờ lúc trước Chu Minh Đạo đưa ra ý kiến về vấn đề tập đoàn Thiên Mỹ chính là vì mục đích này. Có lẽ chỉ có tích lũy dần dần mới là tốt nhất. Ba ngày sau Cố Đồng và Giản Minh đã xong mọi thủ tục, được ra khỏi một căn phòng có diện tích không lớn lắm. Đứng trước cửa, Cố Đồng gần như tham lam hít thở không khí tự do, ngẩng đầu híp mắt nhìn ánh mặt trời.
Hai chiếc xe Audi dừng ở ven đường, bên cạnh có hai đôi vợ chồng trung tuổi.
Giản Minh rõ ràng không bình tĩnh và ổn định như Cố Đồng, hắn vừa chạy vừa khóc nhào vào lòng một người phụ nữ. Hai mẹ con ôm nhau khóc ròng. Giản Phương Đạt đứng bên hừ lạnh một tiếng lẩm bẩm:
- Mẹ hiền hại con.
Cố Đồng lại rất bình tĩnh đi đến trước mặt bố mẹ, cúi người thật sâu rồi nói:
- Làm bố mẹ thêm phiền phức.
Cố Tiên Lễ hừ một tiếng xoay người không thèm nhìn Cố Đồng. Tạ Thúy Lâm rất bất mãn trừng mắt nhìn chồng, sau đó đi lên ôm Cố Đồng.
Hai người đàn ông trung niên nhìn nhau cùng gật đầu, sau đó hai nhà lên xe của mình.
- Em gái con đâu? Sao nó không đến?
Cố Đồng nhẹ giọng hỏi một câu. Vẻ mặt Cố Tiên Lễ càng thêm khó coi. Cố Tiên Lễ trừng mắt nhìn Tạ Thúy Lâm một cái, không thèm nói.
Tạ Thúy Lâm vội vàng giải thích:
- Em gái con cùng bạn đi Hàng Châu hơn. Nó đi một tuần nay rồi, mỗi ngày chỉ gọi điện về nhà thông báo một tiếng.
Cố Đồng gật đầu, hắn miễn cưỡng cười nói với Cố Tiên Lễ:
- Bố, chú Cao không có chuyện gì chứ?
Bốp. Cố Tiên Lễ tát vào mặt Cố Đồng một cái, sau đó coi như không có chuyện gì nói:
- Mày và Cao Thiên từ bé lớn lên với nhau. Nó làm chuyện đó mà không cản, như vậy không phải là bạn bè của nhau. Cho nên cái tát này coi như tao tát thay chú Cao của mày. Ngoài ra tao nói cho mày một việc, chuyện kinh doanh của bọn mày tao đã bảo công an che lấp hộ. Sau khi về phải quay lại đơn vị mà làm. Nếu không tao sẽ không cho mày cơ hội nữa đâu.
Cố Đồng không hề tức giận, ngược lại còn cầm tay Cố Tiên Lễ, vội vàng hỏi:
- Chú Cao sao vậy bố?
Tạ Thúy Lâm ngồi bên lau nước mắt nói:
- Tiểu Đồng, con cũng đã hiểu chuyện hơn nhiều. Chú Cao của con vì chuyện này mà phải đi xuống. Nếu không phải bố con và chú Giản vẫn còn đương chức, chuyện này các con làm bị xử năm cũng không nặng.
Kết quả này Cố Đồng đã sớm chuẩn bị tư tưởng từ trước. Một mình Cao Thiên gánh hết chuyện này vào mình, nếu không mình cũng chẳng ra được. Lúc này trong lòng Cố Đồng đang rất căm hận. Nếu không phải thằng Dương Phàm nhiều chuyện tất cả sẽ không như vậy. Cố Đồng đắm chìm trong cừu hận nên thừ người ra. Tạ Thúy Lâm còn tưởng rằng Cố Đồng đang hối hận vì chuyện mình làm liền cầm tay Cố Đồng mà vuốt ve.
- Tiểu Đồng, nhớ bài học lần này đó. Đừng có làm cho chú Cao của con hạ xuống vô ích. Chú con mới có tuổi, nhưng bởi vì chuyện này khiến cho cả đời phấn đấu thành công cốc.
Giản Minh ngồi trong xe đang kể khổ với mẹ, nói mình oan uổng như thế nào, nói chuyện này do một mình Cao Thiên làm, không quan hệ gì đến hắn cả. Thạch Vận đang an ủi Giản Minh, Giản Phương Đạt ngồi bên rất khó chịu, thật sự không nhịn được mà phải hét lớn một tiếng:
- Câm miệng lại cho tao.
- Ông dọa con nhỏ làm gì chứ?
Thạch Vận nhỏ hơn Giản Phương Đạt mười tuổi, bề ngoài thì thấy giống một người phụ nữ khoảng tuổi mà thôi. Năm đó Thạch Vận là người đứng đầu Đoàn ca múa nhạc tỉnh thành, trừng mắt lên ra vẻ muốn khóc.
Chồng già vợ trẻ, tình huống bình thường người chồng đều sợ vợ. Rất không may Giản Phương Đạt chính là loại người như vậy. Đừng nhìn lão là lãnh đạo ở thị ủy, nhưng trước mặt bà vợ lại nhũn như con chi chi.
- Em chiều con quá, sớm muộn gì nó cũng phải vào tù.
Giản Phương Đạt thở hổn hển quay đầu sang chỗ khác. Thạch Vận cười đắc ý quay đầu lại.
Cầm tay Giản Minh, Thạch Vận nhỏ giọng nói:
- Con trai, Cao Thiên rất có nghĩa khí, một mình gánh chịu hết chuyện này. Chú Cao của con cũng phải đến Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân, con...
Lúc này Giản Phương Đạt lại hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Câm mồm, đàn bà biết gì mà nói. Lão Cao đây là bất đắc dĩ phải xuống. Lão Cao không xuống, Cao Thiên sẽ bị tử hình, vụ án này cũng dính dáng đến nhiều thằng khác. Nếu thằng này không cùng một chỗ với Cao Thiên, chúng ta đâu có bị động như vậy?
Thạch Vận không phục chu miệng nói:
- Đây là Tạ Thúy Lâm nói với em. Chị ấy nói không phải Cao Thiên....
Giản Phương Đạt bực mình nhắm mắt lại, thở dài một tiếng rồi cười lạnh nói:
- Giản Minh, mày nghe cho rõ đây. Cố Tiên Lễ và lão Cao là bạn bè sinh tử có nhau. Tao lần này bị mày làm liên lụy. Sau này mày ít quan hệ với Cố Đồng cho tao. Còn có, sau khi về lập tức về tỉnh Tô cho tao. Đến chỗ ông nội mày ở ngoan đó cho đến khi đại học sang năm khai giảng, tao sẽ bố trí cho mày đi học.
Lúc này Thạch Vận không chu miệng cãi nữa mà cầm tay Giản Minh, nhỏ giọng nói:
- Con trai, bố con làm như vậy đều là vì tốt cho con cả, con phải nghe lời. Đừng thấy bố con cứng miệng như vậy. Nhưng lúc con xảy ra chuyện, mấy ngày mấy đêm bố con ăn ngủ không ngon. Cả nhà chúng ta có một mình con mà.
Cơn mưa mù thu che phủ bầu trời thành phố Uyển Lăng. Hai vợ chồng Dương Phàm đang ngồi trên ghế sô pha ở ban công. Hai người đang ôm chặt lấy nhau nhìn về phía xa xa. Ánh đèn đường lấp lánh trong màn mưa. Những cơn mưa này đang báo hiệu mùa đông sắp về.
Tai và tóc chạm vào nhau làm cho cả người Trương Tư Tề nóng lên. Mấy lần nàng giãy dụa một chút nhưng vẫn không thể kéo Dương Phàm đang trầm ngâm suy nghĩ về với thực tại. Trương Tư Tề thở dài một tiếng, bỏ qua ý định dùng cơ thể chuyển đạt suy nghĩ của mình. Trương Tư Tề dùng tay bá lấy cổ chồng, ghé vào tai hắn, nhỏ giọng nói:
- Anh đã muốn có con chưa?
Dương Phàm không nghe thấy rõ ràng, quay đầu lại nhìn Trương Tư Tề. Thấy hai má Trương Tư Tề đỏ lên. Dương Phàm vô thức hỏi:
- Em nói gì thế? Con gì cơ?
Đây đúng là có tật giật mình. Hắn còn tưởng rằng Trương Tư Tề nói bụng của một người phụ nữ khác nữa chứ.
- Đương nhiên là con của chúng ta? Anh không muốn sao?
Trương Tư Tề có chút xấu hổ. Người phụ nữ đã quan hệ mặc dù trong vấn đề đó sẽ mãnh liệt nhưng chuyện sinh con lại khác.
Dương Phàm thầm thở dài một tiếng, hắn cười cười nói:
- Xin lỗi, anh mới suy nghĩ một chuyện. Em muốn có con sao không nói sớm?
Câu nói này có ý khiêu khích rõ ràng. Trương Tư Tề mặc dù đã là vợ nhưng vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, nàng vùi đầu vào ngực Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Một mình em đâu sinh được. Dù là trồng trọt, anh cũng phải gieo mầm chứ?
Khuôn mặt xinh đẹp xen lẫn xấu hổ, bàn tay nhỏ bé dũng cảm ấn ấn vào chỗ quan trọng đó. Cơn dục vọng trong lòng Dương Phàm lập tức dấy lên. Trong trí nhớ của hắn thì đây là lần đầu tiên Trương Tư Tề chủ động như vậy. Chỉ riêng điểm này đã khiến Dương Phàm phải lăn lộn một phen rồi.
- Bên ngoài lạnh lắm, vào trong phòng đi.
Đưa tay vào trong áo ngủ cầm lấy điểm đỏ mà vân vê. Trương Tư Tề run lên một chút, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ mê say. Trương Tư Tề rên lên một tiếng.
Dương Phàm vui vẻ bế bổng Trương Tư Tề lên bước nhanh vào nhà. Rèm cửa sổ ở ban công chưa được kéo lại, hai người đã quấn lấy nhau, hôn nhau. Trong anh có em, trong em có anh. Có lẽ do mấy hôm không quan hệ nên tay Dương Phàm mới ấn ấn vào đồng cỏ có mấy lần mà Trương Tư Tề đã thở hổn hển, cả người không ngừng run lên, một tay không thể khống chế đưa xuống kéo quần Dương Phàm ra.
Dương Phàm nghiêng người tiến vào không gian ẩm ướt không ngừng co bóp. Cảm giác bị bóp chặt làm Dương Phàm rên lên một tiếng. Đôi chân thon dài trắng nõn quấn lấy thắt lưng Dương Phàm, giống như con trăn quấn lấy con mồi, giống như muốn hai người hòa vào với nhau mới thôi.
Một tuần sau trong một khách sạn ở trên tỉnh thành, Cố Đồng và Giản Minh đang dựa lưng trên ghế sô pha, trên bàn đặt bia và đồ ăn. Hai người đều sa sầm mặt làm cho hai cô gái không dám đến gần. Hai cô ả lui vào trong một góc phòng nhìn lén, đang lí nhí nói gì đó.
- Có thể chuyển tao chuyển hết rồi, tiền cũng chia làm ba phần. Cao Thiên chỉ cần còn sống ra khỏi nhà tù, cả đời không phải lo nghĩ.
Giản Minh vừa nói liền ngửa đầu lên uống một ngụm lớn.
- Ba anh em chúng ta lần này ngã không phải là nhẹ. Món nợ này không làm rõ ràng, tao sao có mặt mũi đi gặp Cao Thiên.
Cố Đồng cười lạnh một tiếng, trong mắt lóe ra một tia tàn nhẫn.
Giản Minh cũng cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
- Mày muốn làm như thế nào? Một tháng nữa tao sẽ đi, nếu không bố tao nhất định đánh gãy chân tao. Bây giờ tao đang phải nhờ vào gia đình mà.
- Làm sao bây giờ? Chúng ta là kẻ có thù phải trả. Chuyện lần này đều do thằng chó Dương Phàm gây ra. Không phải nó gây chuyện tìm được chứng cứ thì chúng ta cũng không bị làm sao.
Cố Đồng nói xong liền ném chai bia xuống mặt đất. Điều này làm hai cô gái trong phòng run lên.
- Tao có thể làm rất sạch sẽ, con người mà. Trong tỉnh thành còn có hai thằng đâm thuê chém mướn không chỗ để đi. Cho mỗi thằng trăm ngàn, bảo bọn chúng giết bố ruột, bọn chúng cũng dám.
Giản Minh nhỏ giọng nói, sau đó hắn vô thức quay đầu lại nhìn. Cũng được, hai con điếm kia còn biết đóng cửa.
Cố Đồng cười một tiếng không tiếp tục chuyện này nữa mà liếc mắt ra cửa:
- Từ đâu mà có vậy? Có thể được không?
Nói xong liền cười lạnh một tiếng. Giản Minh nghe xong hiểu ý cười nói:
- Hai con bé cấp ba nghiện lên mạng nặng, đáng tiếc không còn trinh, chẳng qua vẫn còn non lắm đó. Cũng chỉ phải bỏ ra mấy ngàn tệ là mua được bọn nó. Con mẹ nó chứ, hôm nay muốn tìm mấy con chân chưa mở ra thật khó.
Cố Đồng đứng dậy xoa xoa tay rồi nói:
- Bảo bọn nó ra đây. Mấy hôm nay nhịn chết tao, không biết bảo bối còn dùng được nữa hay không?
Giản Minh cười hắc hắc nói:
- Mày không phải theo đuổi con bé dẫn chương trình ở đài truyền hình tỉnh sao? Sao lại không tới tay được thế hả?
Giản Minh vừa nhắc đến Trang Tiểu Điệp, Cố Đồng đúng là thù mới hận cũ đan xen vào nhau. Cố Đồng nhấp một ngụm bia rồi mắng:
- Thời gian trước tao thấy con ranh đó đi cùng thằng Dương Phàm, trông bọn chúng rất thân thiết. Hình như tiền mua xe cũng là của thằng chó Dương Phàm. Sớm muộn gì tao cũng để con Trang Tiểu Điệp quỳ mọp dưới người tao, xin tha thứ.
Nhắc đến Dương Phàm, Giản Minh cũng rất tức, lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Vậy vừa lúc, chặt đứt suy nghĩ của con điếm Trang Tiểu Điệp.
Dứt câu, Giản Minh đi tới gõ cửa phòng trong. Hai cô gái mới vào trong đó mở cửa ra rất hoảng sợ. Một cô cố gắng cười nói:
- Minh ca, bạn của anh ghê quá.
Giản Minh cười hắc hắc, móc một sấp tiền trong ví ra vung vung trước mặt rồi nói:
- Muốn đủ tiền lên mạng chơi mấy năm không? Có muốn mặc quần áo đẹp không? Muồn vào nhà hàng đắt tiền nhất để ăn không? Nếu muốn thì ra đây hầu hạ tốt hai anh.
Hai cô gái không do dự nhiều, cùng cười cười, mở cúc áo lộ ra áo lót đỏ bên trong, còn cả bộ ngực chưa hoàn toàn phát dục hết.
Tin tức Dương Phàm kết hôn, Trang Tiểu Điệp cũng đã nghe Đái Quân nói. Lần này khi xuống Uyển Lăng phỏng vấn, tâm trạng của Trang Tiểu Điệp khác hẳn lần trước, giống như bị dao cắt từng nhát từng nhát một. Mặc dù không có tác dụng từ bên ngoài nhưng nó không thể hoàn chỉnh lại được. Những nhát đao đó do chính Trang Tiểu Điệp tự cắt, cho nên cũng không oán giận gì. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục đi về phía trước, con người phải đi tới mà.
Công trình nhà ở cho người thu nhập thấp của chính quyền thành phố Uyển Lăng nếu dùng từ thanh thế rất lớn cũng không hề quá đáng. Đài truyền hình tỉnh vốn không có kế hoạch xuống phỏng vấn. Chẳng qua gần đây ban Tuyên giáo tỉnh ủy gọi điện thoại tới nói mấy năm nay kinh tế thành phố Uyển Lăng phát triển rất nhanh, bí thư tỉnh ủy Hác rất quan tâm đến hành động này của chính quyền Uyển Lăng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nếu bí thư tỉnh ủy quan tâm đến công trình này vậy phải tuyên truyền thật mạnh. Vì thế đài truyền hình tỉnh liền điều tinh binh xuống đưa tin về lễ khởi công của Công trình nhà ở cho người thu nhập thấp thành phố Uyển Lăng.
Tâm trạng Trang Tiểu Điệp đang khá bình tĩnh, nhưng bận hết cả buổi sáng mà vẫn không thấy Dương Phàm xuất hiện. Nên trong lòng nàng ít nhiều có chút mất mát. Nói như thế nào nhỉ, giống một cô gái tham lam, luôn cất thứ mà mình thích nhất trong góc nào đó, không có ai mới lén lấy ra nhìn. Đối với Trang Tiểu Điệp mà nói, mỗi lần nhìn thấy Dương Phàm, ký ức trong đầu lại có thêm một chút kỷ niệm đẹp, mặc dù đứng từ xa nhìn cũng cảm thấy thỏa mãn.
Tình cảm này rất khó nói rõ là tâm trạng gì, nói là khuyết điểm có lẽ càng hợp lý hơn.
Sau khi phỏng vấn kết thúc đợi bữa cơm trưa chiêu đãi, Trang Tiểu Điệp cảm thấy rất xúc động nên nói với đồng nghiệp một câu rồi một mình ra ngoài. Lúc đầu vốn chỉ định đi dạo phố một chút. Nhưng lúc bắt đầu bước đi, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Trang Tiểu Điệp đi tới trụ sở thị ủy Uyển Lăng.
Trang Tiểu Điệp đột nhiên bừng tỉnh, nàng cười cười mình, định đi qua trụ sở thị ủy, không bao giờ quay đầu lại. Cánh cửa thị ủy cũng không quá rộng, chỉ bảy tám mét mà thôi. Nhưng Trang Tiểu Điệp lại cảm thấy thời gian rất dài. Mặc dù nàng nhiều lần nói mình không được quay mặt nhìn vào trong nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn được nữa. Trùng hợp chính là nàng thấy người đàn ông mình muốn gặp nhất đang đi về phía bãi đỗ xe.
Trang Tiểu Điệp đứng ngơ ngác ở cửa, có lẽ mặc dù chính của chuyến đi lần này là được nhìn thoáng qua người đàn ông đó.
Lúc Dương Phàm thấy Trang Tiểu Điệp không khỏi ngẩn ra. Nhưng hắn nghĩ đến Công trình nhà ở cho người thu nhập thấp liền hiểu được lý do mà Trang Tiểu Điệp xuất hiện ở đây. Trên thực tế Dương Phàm hiểu rất rõ tính cách của Trang Tiểu Điệp. Người phụ nữ này thực ra rất tự trọng. Mấy năm nay chưa từng xuống Uyển Lăng với tư cách cá nhân, xuống đều là vì có việc.
Dương Phàm do dự một chút liền đi về phía Trang Tiểu Điệp đang ngơ ngác đứng ở cổng. Lúc chỉ còn cách một bước liền dừng lại, đưa tay ra nói:
- Em xuống phỏng vấn à?
Trang Tiểu Điệp định nói chuyện nhưng không biết nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Dương Phàm cười nói:
- Chưa ăn phải không, cùng ăn nhé. Vừa lúc vợ anh trưa nay phải làm.
Dương Phàm không nói dối. Trương Tư Tề gần đây đang bận tổ chức một đại hội hơn ngàn người. Đây là đại hội mà đài truyền hình Uyển Lăng tổ chức cùng bên thành đoàn. Đương nhiên đài truyền hình cũng định dựa vào việc này mà thu hút các nhà tài trợ, quảng cáo. Trương Tư Tề là chủ tịch công đoàn, chuyện này nàng không thể đứng ngoài mà nhìn nên phải tham gia. Dương Phàm mỗi lần đều chỉ có thể đi ăn trưa một mình.
Trang Tiểu Điệp muốn từ chối nhưng không tìm được lý do nào. Sâu trong lòng nàng gần muốn như gào lên đồng ý. Điều này khiến nàng không tự chủ khẽ gật đầu.
Dương Phàm cũng không lái xe, hắn nhớ gần đây có một nhà hàng khá ngon liền cùng nhau đi tới. Sau khi gọi mấy món ăn, hai người còn gọi hai chai bia.
- Cuộc sống sau hôn nhân tốt chứ?
Trang Tiểu Điệp cười cười cũng mở miệng nói một câu.
Dương Phàm sửng sốt một chút sau đó cười cười vui vẻ, gật đầu nói:
- Cũng được, mỗi ngày không cần biết là bận như thế nào, về nhà luôn có người chờ anh, có đồ ăn nóng.
Vừa nói Dương Phàm liền cười cười vui vẻ. Nụ cười này Trang Tiểu Điệp rất quen thuộc. Nhìn nghiêng thì thấy Dương Phàm cười như vậy rất đẹp trai.
Điều này giống như có một cây kim đâm vào trong lòng Trang Tiểu Điệp làm nàng nhói đau. Trang Tiểu Điệp vội vàng cười gượng, giơ cốc lên nói:
- Chúc mừng anh.
- Cảm ơn em.
Một nói một đáp, hy vọng cuối cùng của Trang Tiểu Điệp đã dần dần đi xa trong nụ cười hạnh phúc của Dương Phàm. Trong nháy mắt đó trong lòng Trang Tiểu Điệp đang có một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:
- Anh ấy rất hạnh phúc, nếu mình và anh ấy ở bên nhau, anh ấy chưa chắc đã hạnh phúc như vậy.
Không khí bữa ăn đã trở nên dễ chịu hơn nhiều, giống như quân tử nói chuyện với nhau. Hai người tùy ý nói mấy câu coi như vui vẻ và hòa hợp.
Bữa cơm kết thúc, đứng ở ven đường Trang Tiểu Điệp cười cười bắt tay Dương Phàm mà nói:
- Gặp lại anh.
Gần như cùng lúc khi Trang Tiểu Điệp nói xong, đôi mắt đẹp trợn trừng lên, nàng không hề do dự lao tới một bước, hai tay đẩy mạnh Dương Phàm đang trợn mắt há mồm.
Dương Phàm liên tục lui về phía sau năm bước mới đứng lại. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy Trang Tiểu Điệp như con bướm bay múa trong gió, bắn ra một tia máu đẹp mắt rồi rơi xuống nền bê tông.
Một chiếc xe Jetta màu đỏ lập tức điên cuồng lao đi trên đường. Dương Phàm đứng ngây ngốc ở đó khoảng nửa phút mới lấy lại được tinh thần. Hắn lao đến trước mặt Trang Tiểu Điệp. Máu, máu tạo thành một đóa hoa quỷ dị trên nền bê tông.
Miệng và mũi không ngừng trào máu nhưng Trang Tiểu Điệp vẫn cố gắng nhìn Dương Phàm và cười. Nụ cười này rất chân thành, vui mừng và thỏa mãn.
Dương Phàm ngồi xổm xuống ôm Trang Tiểu Điệp vào ngực, chân tay luống cuống muốn bịt vết thương để máu ngừng chảy. Dương Phàm quay đầu lại hét lớn lên:
- Có ai báo cảnh sát giúp tôi với.
Quay đầu lại, Dương Phàm không nhịn được mà khóc, nước mắt rơi xuống mặt Trang Tiểu Điệp, từng giọt từng giọt hòa cùng máu trên miệng nàng rơi xuống dưới.
- Ví.... của .... em
Trang Tiểu Điệp khó khăn nói ra ba chữ. Dương Phàm nghiêng người cầm lấy chiếc ví ở cách đó không xa. Trang Tiểu Điệp không những không bị tái nhợt vì mất máu mà mặt nàng còn đỏ lên.
- Dây điện thoại, lấy cho em....
Dương Phàm vội vàng lấy dây điện thoại trong ví ra đặt lên tay Trang Tiểu Điệp. Trang Tiểu Điệp cầm lấy, trên môi nàng nở nụ cười rạng rỡ, nàng khó khăn mở miệng ra, sau đó mấp máy môi nói ra một chữ "đúng" hai chữ phía sau không thể nào nói ra được. Nụ cười trên mặt Trang Tiểu Điệp đọng lại, mãi mãi đọng lại. Nàng dùng hết sức lực nắm chặt lấy chiếc dây điện thoại.
- Thư tình là anh viết hả? Viết rất hay, muốn theo đuổi em à? Anh không biết cách này cũ lắm rồi sao?
- Vì sao không hôn em?
- Anh không dám.
- Thứ này là đồ rẻ tiền. Ngả Vân, bà thích hả, vậy cầm lấy đi.
- Lòng tự trọng của anh không cho phép anh xuất hiện trước mặt em nữa, nói ở đây đi.
Chuyện cũ hiện lên trước mặt, có ngọt ngào, có bất đắc dĩ, có nỗi buồn không bao giờ phai.
Bên ngoài phòng cấp cứu trung tâm y tế thành phố, Dương Phàm cả người toàn máu mặt mày xanh mét đứng ngoài chờ đợi, trong tay còn cầm một điếu thuốc lá. Dương Phàm hút lấy hút để.
Một y tá sợ hãi đi đến muốn bảo Dương Phàm đừng hút thuốc. Nhưng thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của hắn liền rụt cổ lại không dám hé răng. Hai cảnh sát đứng cách đó năm bước vẻ mặt rất sợ hãi. Hai người đứng tại chỗ nhỏ giọng nói:
- Thằng chó chết nào to gan như vậy, giữa ban ngày ban mặt mà dám hành hung người ta.
- Lần này cả phân cục thậm chí cả cục Công an cũng sẽ xảy ra chuyện.
- Mày lo làm mẹ gì chứ. Trong ba phút chúng ta đã đến, đen đủi chính là cấp trên.
Người đi lại trên hành lang không nhiều lắm. Chẳng qua người đi lại đều rất nhẹ chân, sợ làm kinh động một người thanh niên cả người toàn máu, trên mặt cũng có vết máu. Dương Phàm ngồi im như một pho tượng, cả người hắn như lạnh toát.
Nhưng thực ra trong lòng Dương Phàm không hề loạn mà lại rất bình tĩnh. Hung thủ nhất định không nhằm vào Trang Tiểu Điệp, như vậy câu trả lời đã có, rất rõ ràng đây không phải là tai nạn giao thông bình thường.
Rất nhiều người đang lo lắng. Trầm Ninh sau khi nhận được tin tức liền ngây ra khoảng một phút, cầm chén trà trên bàn đập vỡ, tức giận hét lớn:
- Ông cho chúng mày chết.
Chu Phàm – cục trưởng cục Công an thành phố Uyển Lăng sau khi nhận được tin tức mặt liền tái nhợt đi. Hắn lập tức biết được chuyện này là rất lớn. Chu Phàm trầm ngâm một chút rồi nhấc điện thoại gọi cho đài truyền hình.
Sau khi Trương Tư Tề nghe xong Chu Phàm cẩn thận kể lại mọi chuyện, từ từ bỏ điện thoại ra, vẻ mặt nàng tái nhợt không có chút máu, sau đó hai má lại đỏ ửng lên. Nàng vội vàng cầm điện thoại di động gọi cho một số, lớn tiếng khóc lên:
- Ông nội, cháu gái của ông chút nữa thành góa phụ.
Năm phút sau, dưới gốc cây nho ở biệt thự Trần gia, một bàn trà đáng giá ngàn biến thành mảnh nhỏ. Sau khi tiếng vỡ vụn vang lên, ba lão già cộng lại đã hơn trăm tuổi im lặng không nói.
Một cơn gió thu thổi qua làm cây nho run lên.
- Hắc hắc hắc.
Cười lạnh một tiếng, Trương đại tướng là người đầu tiên đứng lên, bình tĩnh nói:
- Tôi đi trước, tôi không muốn Trương Tư Tề thực sự biến thành góa phụ.
Chu Minh Đạo chờ Trương đại tướng đi rồi đứng dậy nói:
- Tôi cũng nên đi thôi.
Trần lão gật đầu thản nhiên nói:
- Tìm một túi bỏ các mảnh vỡ này vào, đây là tôi cho thằng đó.
Chu Minh Đạo suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bên phía Chính Hòa, lão thông báo đi. Chính Hòa thương Dương Phàm hơn bất cứ ai. Có người dám ra tay, vậy không khác gì tát mặt rồng.
Trần lão đã lấy lại bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Lão yên tâm, tôi biết nên nói như thế nào.
Trầm Ninh là người đầu tiên chạy đến bệnh viện. Sau khi tìm được Dương Phàm liền chạy đến ngồi xuống bên cạnh. Trầm Ninh lấy hai điếu thuốc ra châm rồi đưa cho Dương Phàm, hít sâu một hơi rồi nói:
- Mày nói đi, muốn làm như thế nào, cho dù phải vào tù tao cũng đi giết bọn nó.
Dương Phàm lạnh lùng nói:
- Đi làm chuyện của mày đi. Tao bây giờ cần là chứng cứ. Cái khác để sau rồi nói.
Dương Phàm nói rất kiên quyết, sát khí hiện đầy trong mắt. Dương Phàm cười hắc hắc đứng lên nói:
- Tao đã phái người lập gác canh, xe đó không thể nào thoát ra khỏi thành phố Uyển Lăng này.
Đi được vài bước, Trầm Ninh đột nhiên quay lại vỗ mạnh vào vai Dương Phàm:
- Người anh em, bảo trọng.
Dương Phàm phất tay, Trầm Ninh một lần nữa quay đầu lại chạy ra ngoài. Hai tên cảnh sát thấy thế đều chủ động lui về phía sau, không dám lên kể công. Dương Phàm lấy chiếc móc điện thoại đẫm máu trong túi quần ra cầm trong tay, sau đó cẩn thận bỏ vào túi. Dương Phàm ngẩng đầu lên thì thấy Trương Tư Tề và Chu Phàm đang đứng ở đầu hành lang.