Dương Phàm đã từng làm quan ở tầng dưới chót nên không bao giờ ra vẻ ta đây. Chẳng qua cũng không thể quá tùy tiện, vì thế Dương Phàm ngồi xuống ghế rồi chỉ vào sô pha:
- Ngồi xuống đi, không cần Lâm Đốn truyền lời.
Trong này có ý trêu chọc một chút nhưng cũng có ý nhắc nhở Dư Hữu Dung. Chị vất vả vì tôi, tôi thấy được. Từ một chức phó trưởng phòng không có quyền lực lập tức nhảy lên chức trưởng phòng có thực quyền, trong lòng Dư Hữu Dung thực ra đang muốn tiếp tục tiến bộ lên. Người có suy nghĩ này nên luôn có thái độ đứng đắn nhất là trước mặt lãnh đạo có thể quyết định vận mệnh của mình.
- Phó bí thư Dương, tôi không ngồi đâu. Ngồi báo cáo với phó bí thư, tôi không được tự nhiên.
Dư Hữu Dung coi như là nói thật. Ghế sô pha trong phòng Dương Phàm không phải ai cũng cơ sở tư cách ngồi.
Dương Phàm cười cười không ép mà nói:
- Được rồi, chị nói ra đi.
Dư Hữu Dung dừng một chút quay đầu lại nhìn cửa rồi nhỏ giọng nói:
- Phó bí thư Dương, gần đây có người tung tin đồn, nói ngài muốn tính sổ với mọi người.
Dương Phàm nghe xong khẽ cau mày nói:
- Cụ thể là như thế nào?
Dư Hữu Dung thấy lãnh đạo chú ý liền càng thêm vui vẻ, vội vàng hơi khom lưng thêm một chút. Sau khi điều chỉnh tốt tư thế Dư Hữu Dung mới tiếp tục nói:
- Người nói thì rất nhiều, ý chính là sau khi ngài đảm nhiệm chức phó bí thư liền bất mãn với lãnh đạo ba cơ quan nhà nước không cung kính với ngài, bình thường cũng không đến báo cáo công việc với ngài. Bây giờ ngài đã ngồi ổn định ở vị trí của mình liền muốn xử lý bọn họ.
Những lời vô căn cứ này làm Dương Phàm cảm thấy buồn cười. Trên thực tế Dương Phàm cũng không định điều chỉnh quá nhiều ở ba cơ quan nhà nước này. Dương Phàm chỉ định để thị ủy làm cơ quan trung gian liên hợp ba đơn vị này lại mà thôi.
- Ừ, tôi biết rồi. Vất vả chị, chị về đi.
Dương Phàm nói một câu lấy lệ. Thực ra hắn cũng không coi chuyện này vào đâu. Mình một lòng vì việc công nên không sợ người ta nói ra nói vào. Dư Hữu Dung cúi người đi ra, Dương Phàm cẩn thận suy nghĩ một chút lại nghĩ chuyện này không hề đơn giản.
Nhất định là có người lực lượng Dương Phàm đưa tay ra sờ loạn khắp nơi. Ai lo lắng như vậy thực ra rất dễ nhận ra. Nhưng thủ đoạn dùng lời đồn không này chẳng chính đáng gì cho lắm. Chẳng qua Dương Phàm kiểu gì cũng phải dập tắt tin đồn gây ảnh hưởng xấu đến uy tín của mình. Mà cách tốt nhất chính là dùng sự thật cho bọn họ biết.
Dương Phàm vốn chỉ định tăng thêm một chức phó trưởng ban thư ký thị ủy thông qua việc điều chỉnh ba cơ quan nhà nước này. Về việc lựa chọn người, Dương Phàm cũng đã có. Cho nên Dư Hữu Dung báo cáo coi như kịp thời. Hứa Kha đang làm bí thư đảng ủy kiêm chủ nhiệm khu Khai Phát, đang nắm quyền to trong tay. Sau mấy lần tiếp xúc Dương Phàm thấy Hứa Kha khá nghe lời. Bên phía cục Chiêu thương, Dương Phàm định quan sát thêm chút nữa. Nếu người phụ nữ Đường Đường ngoan ngoan hắn cũng chẳng buồn so đo tính toán.
Nói thật ra Dương Phàm bất mãn nhất với Khu công nghệ kỹ thuật cao. Ngoại trừ có nhà máy sản xuất thuốc của tập đoàn Vĩnh Thái ra, ở đây chẳng có công ty nào ra hồn. Bản thân chủ nhiệm Khu công nghệ kỹ thuật cao – Điền Hằng theo Dương Phàm biết cũng chỉ có năng lực bình thường. Nhưng thật ra người này rất trung thành với Lý Thụ Đường. Phó trưởng ban thư ký thị ủy Trầm Hiệu Nông giữ chức bí thư đảng ủy Khu công nghệ kỹ thuật cao có lẽ là do Đổng Trung Hoa an bài. Quan hệ giữa hai người này rất căng thẳng, công việc mà hợp tác tốt được với nhau mới là chuyện lạ. Dương Phàm cũng cảm thấy tò mò vì sao Đổng Trung Hoa không đổi vị trí của Điền Hằng. Việc này nhất định có vấn đề, có lẽ đây là thủ đoạn dùng người của Đổng Trung Hoa? Mới đầu còn e ngại Lý Thụ Đường ở trên tỉnh cho nên Đổng Trung Hoa chỉ đưa Trầm Hiệu Nông xuống mà thôi. Nhưng sau khi Lý Thụ Đường xuống, Đổng Trung Hoa bận rộn đối phó mình.
Suy nghĩ rõ điểm này, vấn đề Khu công nghệ kỹ thuật cao lại đơn giản hơn nhiều. Đầu tiên là điều Trầm Hiệu Nông nơi khác, quan sát Điền Hằng một thời gian. Nếu Điền Hằng không dùng được sẽ đổi lại cũng không muộn mà. Chỉ cần động vào hai người này, lời đồn bên ngoài sẽ lập tức thay đổi. Đường Đường cục Chiêu thương nếu không biết điều sẽ phái một phó bí thư xuống đoạt lấy quyền lực của chị ta là được.
Chờ chỉnh đốn nhân sự của ba cơ quan nhà nước này xong sẽ gõ một chút trong hội nghị thường ủy, nếu không có người lại nghĩ mình là thằng ngu. Dương Phàm có quyết định nên tâm trạng cũng thoải mái hơn. Hắn ra ngoài dặn Lâm Đốn một câu rồi lái xe đi đón Trương Tư Tề.
Bởi vì có liên quan đến việc điều chuyển Trầm Hiệu Nông, Dương Phàm cũng không muốn làm quá bá đạo. Trên đường về nhà hắn suy nghĩ xem nên xử lý chuyện này ra sao. Sau khi có quyết định sáng hôm sau hắn trực tiếp lên phòng làm việc của Đổng Trung Hoa. Đổng Trung Hoa thấy Dương Phàm xuất hiện càng thêm hoảng sợ. Qua cuộc ám sát hụt vừa rồi, hai đồng chí Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn nhà ta đều rất sợ thực lực phía sau của Dương Phàm. Đổng Trung Hoa bây giờ cũng thầm cho rằng mình là cấp dưới của Dương Phàm. Lãnh đạo tới, cấp dưới đương nhiên phải nhiệt tình chào hỏi.
Đổng Trung Hoa cũng không hiểu Dương Phàm đến là có việc gì. Sau một phen khách khí liền cầm lấy ấm trà định tự mình rót. Dương Phàm thấy thế liền vội vàng cười cười ngăn lại:
- Bí thư Đổng không cần phiền phức như vậy. Có chút chuyện nhỏ muốn bàn bạc với bí thư.
Giọng điệu này làm Đổng Trung Hoa có chút kinh ngạc. Đổng Trung Hoa thầm nói "Mày bây giờ còn có chuyện cần bàn bạc với tao sao?" Chẳng qua Đổng Trung Hoa cẩn thận suy nghĩ thì thấy Dương Phàm ngoại trừ các công việc liên quan đến mình còn đâu đều không thò tay ra lĩnh vực khác. Nếu như không phải mình chủ động gây chuyện thì hai người cũng không mâu thuẫn đến mức như vậy. Đổng Trung Hoa nghĩ đến đây không khỏi cười khổ một tiếng. Thầm nói trong mắt thằng Dương Phàm này vẫn coi mình là bí thư thị ủy, vậy việc gì chẳng bàn bạc được.
Bỏ ấm trà xuống, Đổng Trung Hoa ngồi về ghế của mình. Đổng Trung Hoa cười cười nhưng trong lòng khá hồi hộp nói:
- Nếu không phải chuyện gì lớn thì Phó bí thư Dương cứ làm chủ.
Lời nói này có ý gì ai cũng hiểu. Đổng Trung Hoa thầm nói dù là chuyện lớn, thằng ranh Dương Phàm nói ra suy nghĩ của mình, mọi người đều ngoan ngoãn ngậm miệng mà.
Dương Phàm ra vẻ mọi người bình đẳng với nhau mà nói:
- Về chuyện thu hút các nhà đầu tư, trong hội nghị thường ủy tôi cũng đã có suy nghĩ. Sau khi về tôi lại suy nghĩ kỹ một chút thì cảm thấy mâu thuẫn giữa hai lãnh đạo của Khu công nghệ kỹ thuật cao quá sâu, như vậy ảnh hưởng rất lớn đến công việc. Ý của tôi chính là cần thiết tăng cường một phó trưởng ban thư ký thị ủy thay thế Trầm Hiệu Nông. Đồng thời người này cũng có tác dụng phối hợp liên lạc giữa ba cơ quan này với nhau.
Dương Phàm vừa nói như vậy Đổng Trung Hoa lập tức rõ ràng. Ý của Dương Phàm chính là muốn tìm một người giúp hắn xử lý ba cơ quan này, hơn nữa cũng thuận tiện tăng cường khống chế Khu công nghệ kỹ thuật cao. Còn những vị trí khác căn bản không hề điều động. Phó trưởng ban thư ký này có Dương Phàm làm chỗ dựa thì mơ hồ đã khống chế được ba ngành. Người ngồi vào vị trí phó trưởng ban thư ký này, Đổng Trung Hoa tự nhiên không dám mong đợi. Nhưng Trầm Hiệu Nông thuộc nhóm đầu tiên dựa dẫm vào mình, Dương Phàm muốn động Trầm Hiệu Nông đúng là có chút làm khó Đổng Trung Hoa.
Tuy khó xử thì có nhưng Đổng Trung Hoa đâu dám trái ý của Dương Phàm. Đổng Trung Hoa chỉ có thể nói đầy ẩn ý:
- Điểu chỉnh không phải không được, nhưng sau này đồng chí Trầm Hiệu Nông sẽ được chuyển đến đâu hya là vẫn trong văn phòng thị ủy?
Dương Phàm trầm ngâm một chút, cười cười đầy ẩn ý mà nói:
- Cá nhân đồng chí Trầm Hiệu Nông rất tôn trọng lãnh đạo. Tôi thấy đưa đồng chí đó đến cơ quan nào cũng có thể hoàn thành tốt công việc. Thị ủy tăng thêm một chức phó trưởng ban thư ký cũng không quá nhiều so với tình hình hiện nay.
Suy nghĩ đầu tiên của Đổng Trung Hoa chính là Dương Phàm đang nhắc nhở mình về nhân phẩm của Trầm Hiệu Nông có vấn đề. Sau đó Đổng Trung Hoa nghĩ đến thị ủy. Trước kia khi Đổng Trung Hoa và Liễu Chính Dương phân chia lợi ích ở văn phòng thị ủy, lúc đó Triệu Đức Minh vẫn làm phó bí thư muốn thò tay ra cũng không thể. Nhưng sau khi Dương Phàm đi lên lập tức đề bạt Lưu Ba làm chánh văn phòng thị ủy. Điều này làm cho Đổng Trung Hoa và Liễu Chính Dương bất hòa. Bây giờ Dương Phàm lại nói như vậy rốt cuộc là có ý gì?
Đổng Trung Hoa không dám hỏi thẳng vì thế không thể làm gì khác hơn là đi một vòng mà nói:
- Đúng thế, bây giờ thị ủy có bốn đồng chí phó trưởng ban thư ký. Các đồng chí này có áp lực công việc thật sự quá lớn. Bây giờ tăng cường thêm một đồng chí phó trưởng ban thư ký phụ trách việc phối hợp công tác thu hút các nhà đầu tư cũng sẽ có nhiều tác dụng trong việc giảm bớt áp lực công việc cho các đồng chí khác. Chuyện này đúng là đáng để cân nhắc.
Dương Phàm chính chờ câu nói này của Đổng Trung Hoa, vì thế cười nói:
- Tôi thấy có thể tăng thêm một chức danh phó trưởng ban thư ký. Sau khi điều đồng chí Trầm Hiệu Nông khỏi thị ủy sẽ đề cử hai đồng chí từ bên dưới lên. Cứ như vậy sẽ giảm áp lực công việc cho các đồng chí phó trưởng ban thư ký khác trong thị ủy.
Đổng Trung Hoa nghe thấy thế liền thầm nói tao biết rồi. Thằng ranh này đang hứa sẽ giúp mình tranh đoạt quyền lợi với Liễu Chính Dương. Đổng Trung Hoa không chú ý đến quyền lực của Liễu Chính Dương là nói láo. Nếu không thể động được Dương Phàm, như vậy phải động vào Liễu Chính Dương để đoạt quyền lợi. Có Dương Phàm hỗ trợ, chuyện này sẽ rất thuận lợi. Đầu tiên sẽ chia rẽ làm suy yếu, khiến thực lực của Liễu Chính Dương giảm đi. Về sau cho dù Dương Phàm có lên cao hoặc điều đi, Liễu Chính Dương cũng không có thực lực tự bảo vệ bản thân.
Hai người nói chuyện một phen và cuộc giao dịch này đã hoàn thành. Trầm Hiệu Nông được điều đi, khoảng trống lập tức được tăng cường thêm hai vị trí phó trưởng ban thư ký, tổng cộng là ba người ở vị trí phó trưởng ban thư ký. Mà trong đó Dương Phàm chỉ cần một người, mà người này cũng không có ảnh hưởng quá lớn đối với quyền lợi trong thị ủy. Cuộc giao dịch này đáng để làm. Trước kia thị ủy chỉ có bốn vị trí phó trưởng ban thư ký là do việc Đổng Trung Hoa thỏa hiệp với Liễu Chính Dương. Bây giờ có cơ hội xử lý chuyện này, Đổng Trung Hoa tự nhiên sẽ không khách khí.
- Tôi thấy đề nghị này rất được, có thể đưa ra thảo luận trong hội nghị thường ủy ngày mai.
Dương Phàm không hao binh tổn tướng đạt được mục đích của mình, đồng thời cũng gõ mạnh cho tên Liễu Chính Dương không ngừng đưa đẩy hết bên này đến bên nọ, coi như một công đôi việc.
Sau khi hai bên đã thống nhất, Dương Phàm liền cười cười đứng lên nói:
- Tôi xin về làm việc.
Đổng Trung Hoa đưa Dương Phàm ra cửa. Sau khi vào phòng Đổng Trung Hoa cẩn thận suy nghĩ một lúc. Hắn cảm thấy cách làm này của Dương Phàm có lẽ là muốn làm ra chút thành tích mà không phải để tranh quyền lợi. Đổng Trung Hoa cơ sở suy nghĩ này liền thầm nghĩ Dương Phàm cùng lắm làm thêm hai ba năm nữa sẽ lên cao. Mình giữ quan hệ tốt với hắn, như vậy không muốn tìm cơ hội bóp nghẹt Liễu Chính Dương cũng không có gì khó. Như vậy sau khi Dương Phàm điều đi, đất Uyển Lăng này không phải do mình làm chủ hay sao?
Thấy được hy vọng của tương lai và an ủi mình một phen, tâm trạng của Đổng Trung Hoa tốt hơn rất nhiều. Hắn không ngờ còn ngâm nga hát một mình. Sau đó Đổng Trung Hoa bắt đầu suy nghĩ về việc đưa người lên giữ chức phó trưởng ban thư ký.
Việc lựa chọn người làm phó trưởng ban thư ký này, thực ra Dương Phàm đã sớm có đối tượng. Người này không cần năng lực quá mạnh nhưng phải trung thành và linh hoạt. Dương Phàm không hy vọng người này khống chế được ba cơ quan nhà nước kia, mà chỉ mong hắn làm tốt các công việc mình giao phó. Chỉ có như vậy Dương Phàm mới có thể dồn hết tâm trí trong việc thu hút các nhà đầu tư.
Sáng hôm sau Đổng Trung Hoa lập tức triệu tập hội nghị thường ủy, đưa ra phương án để mọi người trao đổi. Dương Phàm cũng thuận tiện đưa ra phương án của mình. Điều chỉnh công việc và nhân sự của ba cơ quan nhà nước mà chỉ động vào một mình Trầm Hiệu Nông, kết quả này làm cho tất cả mọi người đều lấy làm kinh hãi.
Sau khi Dương Phàm nói xong phương án của mình liền nhìn thoáng qua Nguyên Chấn, lại nhìn thoáng qua La Đạt Cương. Sau đó Dương Phàm mới từ từ nói:
- Gần đây có những lời đồn rất không phụ trách, nói cái gì mà lãnh đạo thị ủy độc quyền, lãnh đạo thị ủy không tôn trọng quy chế tập trung dân chủ của Đảng ta. Tôi hy vọng các đồng chí trong thị ủy và Chu Phàm không nên nghe theo tin đồn, hơn nữa không được tuyên truyền linh tinh.
Chuyện này là do ai làm thực ra Dương Phàm cũng chưa xác định được. Chẳng qua sau khi Dương Phàm nói như vậy thì vẻ mặt Nguyên Chấn có chút kỳ quái, đầu rất nhanh cúi thấp xuống. Còn La Đạt Cương lại lộ ra một tia kinh ngạc, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Kết quả này làm cho Dương Phàm không khỏi nghĩ đến tin tức mà Chu Tử Dương hỏi thăm từ chỗ Tạ Trường Thuận. Nghe nói gần đây Nguyên Chấn thường xuyên lên báo cáo công việc với Hác Nam. Qua đó có thể thấy được tên Nguyên Chấn này muốn ôm lấy chân Hác Nam. Dương Phàm vốn định gõ Nguyên Chấn thêm chút nữa nhưng hắn nghĩ kỹ liền thôi. Dù sao Dương Phàm cũng không có ý nhúng tay vào chuyện bên ủy ban, cho nên hắn nói xong liền ngậm miệng lại.
Nhưng Đổng Trung Hoa lại tiếp lời Dương Phàm:
- Không ngờ còn có chuyện này nữa? Thật không thể tưởng tượng nổi, tôi thấy phải điều tra cho rõ ràng.
Dương Phàm nghĩ thầm chuyện này đi đâu mà điều tra cơ chứ? Dù sao chỉ cần biết ai làm là được mà, tra ra hay không có khác gì nhau? Có suy nghĩ này nên Dương Phàm rất tự nhiên tiếp lời:
- Lời đồn vô căn cứ mà thôi. Nếu như chúng ta quá để ý mà đi điều tra lại có kẻ nghĩ chúng ta là tiểu nhân.
Tiểu nhân mà Dương Phàm chỉ là ai trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Dù sao các thường vụ thị ủy ngồi đây cũng không phải kẻ ngu, ánh mặt của mọi người liền liếc nhìn vào hai vị lãnh đạo chủ yếu của ủy ban.
Hội nghị thường ủy lần này kết thúc, người khó coi nhất chính là Liễu Chính Dương. Thoáng cái có thêm hai chức phó trưởng ban thư ký thị ủy, một đao này nhằm vào ai trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Dù sao cũng chẳng có ai ra mặt phản đối cả. Liễu Chính Dương đen đủi có quan hệ gì với tao.
Người bên phía Dương Phàm thực ra khá khó hiểu. Lần này thoạt nhìn giống như Đổng Trung Hoa muốn động Liễu Chính Dương, Dương Phàm ngồi bên lại lạnh nhạt giúp một tay. Chẳng lẽ hai vị lãnh đạo thị ủy này đã có thỏa thuận với nhau? Chuyện đã được quyết định, về người lựa chọn cụ thể bên ban Tổ chức cán bộ sẽ trưng cầu ý kiến của lãnh đạo. Trên thực tế mọi người đều hiểu rõ, quan trọng là phải xem ý của Phó bí thư Dương phụ trách Đảng và quần chúng.
Tan họp Lý Quân liền đến thẳng phòng làm việc của Dương Phàm. Sau một phen khách khí, Lý Quân liền đi thẳng vào vấn đề:
- Về việc lựa chọn người giữ chức phó trưởng ban thư ký, ban Tổ chức cán bộ mặc dù có quyền đề cử nhưng tôi muốn nghe ý kiến của phó bí thư trước.
Câu nói này đúng là có ý lấy lòng một cách rõ ràng. Dương Phàm thầm nói mình cho mọi người ấn tượng như vậy từ bao giờ nhỉ? Chẳng qua cẩn thận suy nghĩ cũng đúng là như vậy. Chỉ cần dính dáng đến vấn đề nhân sự của thị ủy, thái độ của mình luôn cứn rắn.
Nhưng đó đều là các vị trí cần tranh đấu mà?
Dương Phàm cười khổ một tiếng rồi thản nhiên nói:
- Về vấn đề chức phó trưởng ban thư ký thị ủy, cá nhân tôi nghiêng về phía đồng chí Khổng Tốc cục Dân chính sẽ thay thế đồng chí Trầm Hiệu Nông trong công việc. Về sắp xếp khác ban Tổ chức cán bộ hãy đến hỏi ý kiến của bình tĩnh Đổng là hợp lý nhất. Về việc chọn người làm cục trưởng cục Dân chính, trưởng ban Lý cứ việc đề cử.
Ý cuối cùng của Dương Phàm làm tim Lý Quân đập mạnh. Điều này chẳng khác gì đẩy một vị trí cục trưởng vào túi quần Lý Quân. Chỉ cần Lý Quân nói ra, Dương Phàm sẽ không điều kiện ủng hộ mình. Trong tay Lý Quân có một vị trí như vậy thì dù là đưa ai lên, ngày sau còn không phải cảm kích mình hay sao? Lý Quân cố gắng lắm mới khống chế được tâm trạng của mình, một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh.
- Chỉ thị của Phó bí thư Dương tôi xin ghi nhớ. Tôi bây giờ sẽ lên chỗ bí thư Đổng.
Vừa nói Lý Quân liền đứng dậy cáo từ. Dương Phàm đứng lên có ý đi ra tiễn khách. Sau khi Lý Quân ra cửa cũng không lập tức lên chỗ Đổng Trung Hoa xin chỉ thị mà là chạy về phòng làm việc của mình, làm cho mình thật bình tĩnh mới ra cửa lên tầng.
Khổng Tốc sau khi nhận được điện của Lưu Ba mà biết được việc Dương Phàm có ý đề bạt mình, tâm trạng của Khổng Tốc đang loạn. Cả ngày đều muốn được Phó bí thư Dương gọi đến hỏi vấn đề gì đó. Khi đó mình nên trả lời như thế nào. Nhưng chuyện tiếp theo càng làm cho Khổng Tốc toát mồ hôi lạnh. Khổng Tốc thầm nghĩ Phó bí thư Dương đúng là một người nhân nghĩa, không uổng công mình muốn báo hiếu.
Ban Tổ chức cán bộ gọi điện tới như muốn lấy trái tim của Khổng Tốc ra ngoài. Lý Quân tự mình gọi điện tới bảo Khổng Tốc đến ban Tổ chức cán bộ một chuyến. Khổng Tốc cố làm mình bình tĩnh đi đến ban Tổ chức cán bộ. Sau khi đến đây, Lý Quân tự mình nói chuyện, nội dung là những gì mà Dương Phàm căn dặn. Phó trưởng ban thư ký thị ủy kiêm chức bí thư đảng ủy Khu công nghệ kỹ thuật cao. Chức vụ này còn hơn nhiều so với chức cục trưởng cục Dân chính của Khổng Tốc bây giờ. Bề ngoài thì cấp bậc không có gì biến hoá, nhưng làm việc dưới trướng lãnh đạo, có thể thường xuyên được nhìn thấy lãnh đạo. Như vậy từ quyền lợi mà nói thì đã tăng hơn nửa cấp. Nếu biểu hiện tốt không biết chừng nửa cấp còn lại cũng đến tay mình.
Đi ra khỏi ban Tổ chức cán bộ, Khổng Tốc muốn lập tức đến chỗ lãnh đạo tỏ vẻ trung thành của mình. Chẳng qua Khổng Tốc nghĩ làm như vậy là quá lộ liễu, hình như Phó bí thư Dương không thích loại người như vậy, chẳng may làm không tốt đắc tội đến lãnh đạo thì sao? Nghĩ tới nghĩ lui, Khổng Tốc đầu tiên đến phòng làm việc của Lưu Ba. Sau khi hai người nói vài câu khách khí, Khổng Tốc liền nói chuyện ban Tổ chức cán bộ mời mình đến nói chuyện ra.
Lưu Ba lập tức hiểu rõ ý của Khổng Tốc, cười cười vỗ vỗ vai Khổng Tốc mà nói:
- Lão Khổng, lão đúng là người cẩn thận. Chẳng qua lần này lão cẩn thận như vậy là chính xác. Gần đây có những lời đồn làm Phó bí thư Dương rất tức giận. Phó bí thư Dương cũng đưa ra gõ trong hội nghị thường ủy. Tôi thấy như vậy, lát nữa tôi sẽ tìm Phó bí thư Dương hỏi xem lãnh đạo có thể nhận lời mời ăn tối của chúng ta không.
Chủ ý này của Lưu Ba có vẻ như là hắn mời nhưng thật ra lại phù hợp. Dù sao Khổng Tốc vẫn chưa nhận được công văn bổ nhiệm chính thức nên nếu tự mình ra mặt mời đến nhà ăn cơm sẽ hơi lỗ mãng. Nếu muốn mời tiệc mừng thì chờ được bổ nhiệm chính thức, khi đó lên báo cáo công việc và mời sẽ chính đáng hơn. Khổng Tốc thầm nghĩ như vậy nên tự nhiên vừa đúng ý với Lưu Ba.
Hai người bàn bạc một phen. Lưu Ba suy nghĩ thì thấy Dương Phàm không thích ăn ở nhà hàng mà lại thích những món ăn dân dã đặc sản, không bằng trực tiếp bày một bàn ở trong nhà, sau đó để vợ và con hai nhà làm phụ. Khổng Tốc vừa nghe thấy thế không khỏi thầm nói Lưu Ba quá xấu. Con gái Lưu Ba mới hơn 20 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học xong nên bây giờ đang tìm công việc. Muốn vào cơ quan nhà nước thực ra không khó. Nhưng nếu muốn vào đơn vị tốt tốt một chút lại hơi khó khăn. Nhân cơ hội mời Phó bí thư Dương dùng cơm, giấu diếm đề cập một chút. Phó bí thư Dương mà gọi một cuộc điện thoại là xong ngay.
Lưu Ba giúp mình, Khổng Tốc đương nhiên không thể nói không, vội vàng gật đầu đồng ý.
Lưu Ba đi đến phòng làm việc của Dương Phàm tỏ ý muốn mời khách. Dương Phàm đương nhiên hiểu rõ ý bên trong chuyện này. Quan hệ giữa Lưu Ba và Khổng Tốc rất tốt nên Dương Phàm tự nhiên đưa ra kết luận. Dương Phàm bình thường sẽ không nhận lời mời khách như vậy. Chẳng qua lần này có những lời muốn nhắc nhở Khổng Tốc trước, hơn nữa đây lại là bữa cơm ở gia đình nên Dương Phàm liền gật đầu đáp ứng lời mời của Lưu Ba.
Lưu Ba chào Dương Phàm rồi về phòng làm việc. Khổng Tốc sau khi nhận được câu trả lời lại hơi nhăn mặt.
- Lão Lưu, phó bí thư Dương chiếu cố hai anh em chúng ta như vậy, chúng ta không thể nào không tỏ vẻ một chút phải không?
Lưu Ba vừa nghe thấy liền nói thì ra là chuyện này. Nhưng tặng gì mới tốt? Hai người nghĩ đến chuyện tặng nhân sâm lần trước lại bị Dương Phàm mắng cho một trận. Thầm nói chuyện này không dễ dàng gì, nhưng lại không thể không làm.
Lưu Ba hết giờ về nhà nói với bà vợ Cảnh Tú Hoa chuyện này. Cảnh Tú Hoa vừa nghe thấy cũng hơi kinh ngạc, bỏ miếng vải xuống nhảy dựng lên, cầm lấy tiền chuẩn bị chạy ra siêu thị. Lưu Ba nhìn miếng tranh thêu trên giường trông khá đẹp, mắt hắn sáng rực lên mà nói:
- Đồ này của bà bao lâu có thể làm xong?
Cảnh Tú Hoa không hiểu ý của Lưu Ba, liền cười giải thích:
- Em lúc rảnh rỗi không có việc gì nên cùng mấy chị em thêu thùa, một bộ có thể bán được hơn 3000 tệ. Lúc còn bé em đã được mẹ dạy. Dù sao em nghỉ làm chẳng có việc gì nên thêu một chút, còn hai trăm mũi kim nữa là xong.
Lưu Ba trong lòng vừa động, vội vàng nói với Cảnh Tú Hoa:
- Để tôi đi mua thức ăn, bà ở nhà thêu xong bức tranh này cho tôi. Tôi nhớ vách tường nhà Phó bí thư Dương vẫn trống trơn, tặng món quà này phó bí thư nhất định sẽ nhận. Đó chính là một công rất lớn của bà. Còn về phần tiền, nếu Phó bí thư Dương đồng ý nhận, đó là quà của tôi và lão Khổng. Có lẽ một mình lão Khổng sẽ bỏ ra hết.
Đang khi hai người nói chuyện này, vợ Khổng Tốc cũng đã đến. Trong tay chị ta còn mang theo túi to túi nhỏ. Xem ra Lưu Ba cũng không phải đi chợ rồi.
Sau khi hết giờ Dương Phàm liền đến đài truyền hình đón Trương Tư Tề, lúc này hắn mới nói đến chuyện Lưu Ba mời dùng cơm. Sau đó hai người cùng nhau đến nhà Lưu Ba. Ba người đàn ông ngồi uống trà với nhau, mấy người phụ nữ ở dưới bếp nấu nướng. Trương Tư Tề nói muốn giúp nhưng hai bà vợ của Lưu Ba và Khổng Tốc sao dám đồng ý. Vừa lúc con gái Lưu Ba đi về, Trương Tư Tề liền cùng cô ả vào trong phòng nói chuyện.
- Lão Khổng, anh hiểu ý của tôi rồi chứ?
Dương Phàm nói phương án của mình ra cho Khổng Tốc nghe, dặn dò Khổng Tốc trong giai đoạn đầu này có gắng tranh thủ hợp tác với Điền Hằng. Nếu không tranh thủ được thì lại nói tiếp.
Khổng Tốc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu như con gà mổ thóc. Lúc này Lưu Ba mới lấy bức tranh thêu tay kia ra cười nói với Dương Phàm:
- Phó bí thư Dương, ngài giúp đỡ anh em chúng tôi rất nhiều, lại nhận lời mời đến nhà tôi dùng bữa. Chúng tôi không thể nào không tỏ chút tâm ý. Đây là bức tranh thêu tay thủ công là chút tâm ý của tôi và lão Khổng. Tôi xin nói trước, bức tranh này không tốn một xu. Đây là do bà xã nhà tôi tự mình thêu.
Lưu Ba làm như vậy coi như tính cả Khổng Tốc vào trong đó. Khổng Tốc tự nhiên thầm cảm kích trong lòng. Khổng Tốc thầm nói mình vẫn phải bỏ chút tiền ra mới được.
Dương Phàm đã từng làm quan ở tầng dưới chót nên không bao giờ ra vẻ ta đây. Chẳng qua cũng không thể quá tùy tiện, vì thế Dương Phàm ngồi xuống ghế rồi chỉ vào sô pha:
- Ngồi xuống đi, không cần Lâm Đốn truyền lời.
Trong này có ý trêu chọc một chút nhưng cũng có ý nhắc nhở Dư Hữu Dung. Chị vất vả vì tôi, tôi thấy được. Từ một chức phó trưởng phòng không có quyền lực lập tức nhảy lên chức trưởng phòng có thực quyền, trong lòng Dư Hữu Dung thực ra đang muốn tiếp tục tiến bộ lên. Người có suy nghĩ này nên luôn có thái độ đứng đắn nhất là trước mặt lãnh đạo có thể quyết định vận mệnh của mình.
- Phó bí thư Dương, tôi không ngồi đâu. Ngồi báo cáo với phó bí thư, tôi không được tự nhiên.
Dư Hữu Dung coi như là nói thật. Ghế sô pha trong phòng Dương Phàm không phải ai cũng cơ sở tư cách ngồi.
Dương Phàm cười cười không ép mà nói:
- Được rồi, chị nói ra đi.
Dư Hữu Dung dừng một chút quay đầu lại nhìn cửa rồi nhỏ giọng nói:
- Phó bí thư Dương, gần đây có người tung tin đồn, nói ngài muốn tính sổ với mọi người.
Dương Phàm nghe xong khẽ cau mày nói:
- Cụ thể là như thế nào?
Dư Hữu Dung thấy lãnh đạo chú ý liền càng thêm vui vẻ, vội vàng hơi khom lưng thêm một chút. Sau khi điều chỉnh tốt tư thế Dư Hữu Dung mới tiếp tục nói:
- Người nói thì rất nhiều, ý chính là sau khi ngài đảm nhiệm chức phó bí thư liền bất mãn với lãnh đạo ba cơ quan nhà nước không cung kính với ngài, bình thường cũng không đến báo cáo công việc với ngài. Bây giờ ngài đã ngồi ổn định ở vị trí của mình liền muốn xử lý bọn họ.
Những lời vô căn cứ này làm Dương Phàm cảm thấy buồn cười. Trên thực tế Dương Phàm cũng không định điều chỉnh quá nhiều ở ba cơ quan nhà nước này. Dương Phàm chỉ định để thị ủy làm cơ quan trung gian liên hợp ba đơn vị này lại mà thôi.
- Ừ, tôi biết rồi. Vất vả chị, chị về đi.
Dương Phàm nói một câu lấy lệ. Thực ra hắn cũng không coi chuyện này vào đâu. Mình một lòng vì việc công nên không sợ người ta nói ra nói vào. Dư Hữu Dung cúi người đi ra, Dương Phàm cẩn thận suy nghĩ một chút lại nghĩ chuyện này không hề đơn giản.
Nhất định là có người lực lượng Dương Phàm đưa tay ra sờ loạn khắp nơi. Ai lo lắng như vậy thực ra rất dễ nhận ra. Nhưng thủ đoạn dùng lời đồn không này chẳng chính đáng gì cho lắm. Chẳng qua Dương Phàm kiểu gì cũng phải dập tắt tin đồn gây ảnh hưởng xấu đến uy tín của mình. Mà cách tốt nhất chính là dùng sự thật cho bọn họ biết.
Dương Phàm vốn chỉ định tăng thêm một chức phó trưởng ban thư ký thị ủy thông qua việc điều chỉnh ba cơ quan nhà nước này. Về việc lựa chọn người, Dương Phàm cũng đã có. Cho nên Dư Hữu Dung báo cáo coi như kịp thời. Hứa Kha đang làm bí thư đảng ủy kiêm chủ nhiệm khu Khai Phát, đang nắm quyền to trong tay. Sau mấy lần tiếp xúc Dương Phàm thấy Hứa Kha khá nghe lời. Bên phía cục Chiêu thương, Dương Phàm định quan sát thêm chút nữa. Nếu người phụ nữ Đường Đường ngoan ngoan hắn cũng chẳng buồn so đo tính toán.
Nói thật ra Dương Phàm bất mãn nhất với Khu công nghệ kỹ thuật cao. Ngoại trừ có nhà máy sản xuất thuốc của tập đoàn Vĩnh Thái ra, ở đây chẳng có công ty nào ra hồn. Bản thân chủ nhiệm Khu công nghệ kỹ thuật cao – Điền Hằng theo Dương Phàm biết cũng chỉ có năng lực bình thường. Nhưng thật ra người này rất trung thành với Lý Thụ Đường. Phó trưởng ban thư ký thị ủy Trầm Hiệu Nông giữ chức bí thư đảng ủy Khu công nghệ kỹ thuật cao có lẽ là do Đổng Trung Hoa an bài. Quan hệ giữa hai người này rất căng thẳng, công việc mà hợp tác tốt được với nhau mới là chuyện lạ. Dương Phàm cũng cảm thấy tò mò vì sao Đổng Trung Hoa không đổi vị trí của Điền Hằng. Việc này nhất định có vấn đề, có lẽ đây là thủ đoạn dùng người của Đổng Trung Hoa? Mới đầu còn e ngại Lý Thụ Đường ở trên tỉnh cho nên Đổng Trung Hoa chỉ đưa Trầm Hiệu Nông xuống mà thôi. Nhưng sau khi Lý Thụ Đường xuống, Đổng Trung Hoa bận rộn đối phó mình.
Suy nghĩ rõ điểm này, vấn đề Khu công nghệ kỹ thuật cao lại đơn giản hơn nhiều. Đầu tiên là điều Trầm Hiệu Nông nơi khác, quan sát Điền Hằng một thời gian. Nếu Điền Hằng không dùng được sẽ đổi lại cũng không muộn mà. Chỉ cần động vào hai người này, lời đồn bên ngoài sẽ lập tức thay đổi. Đường Đường cục Chiêu thương nếu không biết điều sẽ phái một phó bí thư xuống đoạt lấy quyền lực của chị ta là được.
Chờ chỉnh đốn nhân sự của ba cơ quan nhà nước này xong sẽ gõ một chút trong hội nghị thường ủy, nếu không có người lại nghĩ mình là thằng ngu. Dương Phàm có quyết định nên tâm trạng cũng thoải mái hơn. Hắn ra ngoài dặn Lâm Đốn một câu rồi lái xe đi đón Trương Tư Tề.
Bởi vì có liên quan đến việc điều chuyển Trầm Hiệu Nông, Dương Phàm cũng không muốn làm quá bá đạo. Trên đường về nhà hắn suy nghĩ xem nên xử lý chuyện này ra sao. Sau khi có quyết định sáng hôm sau hắn trực tiếp lên phòng làm việc của Đổng Trung Hoa. Đổng Trung Hoa thấy Dương Phàm xuất hiện càng thêm hoảng sợ. Qua cuộc ám sát hụt vừa rồi, hai đồng chí Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn nhà ta đều rất sợ thực lực phía sau của Dương Phàm. Đổng Trung Hoa bây giờ cũng thầm cho rằng mình là cấp dưới của Dương Phàm. Lãnh đạo tới, cấp dưới đương nhiên phải nhiệt tình chào hỏi.
Đổng Trung Hoa cũng không hiểu Dương Phàm đến là có việc gì. Sau một phen khách khí liền cầm lấy ấm trà định tự mình rót. Dương Phàm thấy thế liền vội vàng cười cười ngăn lại:
- Bí thư Đổng không cần phiền phức như vậy. Có chút chuyện nhỏ muốn bàn bạc với bí thư.
Giọng điệu này làm Đổng Trung Hoa có chút kinh ngạc. Đổng Trung Hoa thầm nói "Mày bây giờ còn có chuyện cần bàn bạc với tao sao?" Chẳng qua Đổng Trung Hoa cẩn thận suy nghĩ thì thấy Dương Phàm ngoại trừ các công việc liên quan đến mình còn đâu đều không thò tay ra lĩnh vực khác. Nếu như không phải mình chủ động gây chuyện thì hai người cũng không mâu thuẫn đến mức như vậy. Đổng Trung Hoa nghĩ đến đây không khỏi cười khổ một tiếng. Thầm nói trong mắt thằng Dương Phàm này vẫn coi mình là bí thư thị ủy, vậy việc gì chẳng bàn bạc được.
Bỏ ấm trà xuống, Đổng Trung Hoa ngồi về ghế của mình. Đổng Trung Hoa cười cười nhưng trong lòng khá hồi hộp nói:
- Nếu không phải chuyện gì lớn thì Phó bí thư Dương cứ làm chủ. Nguồn:
Lời nói này có ý gì ai cũng hiểu. Đổng Trung Hoa thầm nói dù là chuyện lớn, thằng ranh Dương Phàm nói ra suy nghĩ của mình, mọi người đều ngoan ngoãn ngậm miệng mà.
Dương Phàm ra vẻ mọi người bình đẳng với nhau mà nói:
- Về chuyện thu hút các nhà đầu tư, trong hội nghị thường ủy tôi cũng đã có suy nghĩ. Sau khi về tôi lại suy nghĩ kỹ một chút thì cảm thấy mâu thuẫn giữa hai lãnh đạo của Khu công nghệ kỹ thuật cao quá sâu, như vậy ảnh hưởng rất lớn đến công việc. Ý của tôi chính là cần thiết tăng cường một phó trưởng ban thư ký thị ủy thay thế Trầm Hiệu Nông. Đồng thời người này cũng có tác dụng phối hợp liên lạc giữa ba cơ quan này với nhau.
Dương Phàm vừa nói như vậy Đổng Trung Hoa lập tức rõ ràng. Ý của Dương Phàm chính là muốn tìm một người giúp hắn xử lý ba cơ quan này, hơn nữa cũng thuận tiện tăng cường khống chế Khu công nghệ kỹ thuật cao. Còn những vị trí khác căn bản không hề điều động. Phó trưởng ban thư ký này có Dương Phàm làm chỗ dựa thì mơ hồ đã khống chế được ba ngành. Người ngồi vào vị trí phó trưởng ban thư ký này, Đổng Trung Hoa tự nhiên không dám mong đợi. Nhưng Trầm Hiệu Nông thuộc nhóm đầu tiên dựa dẫm vào mình, Dương Phàm muốn động Trầm Hiệu Nông đúng là có chút làm khó Đổng Trung Hoa.
Tuy khó xử thì có nhưng Đổng Trung Hoa đâu dám trái ý của Dương Phàm. Đổng Trung Hoa chỉ có thể nói đầy ẩn ý:
- Điểu chỉnh không phải không được, nhưng sau này đồng chí Trầm Hiệu Nông sẽ được chuyển đến đâu hya là vẫn trong văn phòng thị ủy?
Dương Phàm trầm ngâm một chút, cười cười đầy ẩn ý mà nói:
- Cá nhân đồng chí Trầm Hiệu Nông rất tôn trọng lãnh đạo. Tôi thấy đưa đồng chí đó đến cơ quan nào cũng có thể hoàn thành tốt công việc. Thị ủy tăng thêm một chức phó trưởng ban thư ký cũng không quá nhiều so với tình hình hiện nay.
Suy nghĩ đầu tiên của Đổng Trung Hoa chính là Dương Phàm đang nhắc nhở mình về nhân phẩm của Trầm Hiệu Nông có vấn đề. Sau đó Đổng Trung Hoa nghĩ đến thị ủy. Trước kia khi Đổng Trung Hoa và Liễu Chính Dương phân chia lợi ích ở văn phòng thị ủy, lúc đó Triệu Đức Minh vẫn làm phó bí thư muốn thò tay ra cũng không thể. Nhưng sau khi Dương Phàm đi lên lập tức đề bạt Lưu Ba làm chánh văn phòng thị ủy. Điều này làm cho Đổng Trung Hoa và Liễu Chính Dương bất hòa. Bây giờ Dương Phàm lại nói như vậy rốt cuộc là có ý gì?
Đổng Trung Hoa không dám hỏi thẳng vì thế không thể làm gì khác hơn là đi một vòng mà nói:
- Đúng thế, bây giờ thị ủy có bốn đồng chí phó trưởng ban thư ký. Các đồng chí này có áp lực công việc thật sự quá lớn. Bây giờ tăng cường thêm một đồng chí phó trưởng ban thư ký phụ trách việc phối hợp công tác thu hút các nhà đầu tư cũng sẽ có nhiều tác dụng trong việc giảm bớt áp lực công việc cho các đồng chí khác. Chuyện này đúng là đáng để cân nhắc.
Dương Phàm chính chờ câu nói này của Đổng Trung Hoa, vì thế cười nói:
- Tôi thấy có thể tăng thêm một chức danh phó trưởng ban thư ký. Sau khi điều đồng chí Trầm Hiệu Nông khỏi thị ủy sẽ đề cử hai đồng chí từ bên dưới lên. Cứ như vậy sẽ giảm áp lực công việc cho các đồng chí phó trưởng ban thư ký khác trong thị ủy.
Đổng Trung Hoa nghe thấy thế liền thầm nói tao biết rồi. Thằng ranh này đang hứa sẽ giúp mình tranh đoạt quyền lợi với Liễu Chính Dương. Đổng Trung Hoa không chú ý đến quyền lực của Liễu Chính Dương là nói láo. Nếu không thể động được Dương Phàm, như vậy phải động vào Liễu Chính Dương để đoạt quyền lợi. Có Dương Phàm hỗ trợ, chuyện này sẽ rất thuận lợi. Đầu tiên sẽ chia rẽ làm suy yếu, khiến thực lực của Liễu Chính Dương giảm đi. Về sau cho dù Dương Phàm có lên cao hoặc điều đi, Liễu Chính Dương cũng không có thực lực tự bảo vệ bản thân.
Hai người nói chuyện một phen và cuộc giao dịch này đã hoàn thành. Trầm Hiệu Nông được điều đi, khoảng trống lập tức được tăng cường thêm hai vị trí phó trưởng ban thư ký, tổng cộng là ba người ở vị trí phó trưởng ban thư ký. Mà trong đó Dương Phàm chỉ cần một người, mà người này cũng không có ảnh hưởng quá lớn đối với quyền lợi trong thị ủy. Cuộc giao dịch này đáng để làm. Trước kia thị ủy chỉ có bốn vị trí phó trưởng ban thư ký là do việc Đổng Trung Hoa thỏa hiệp với Liễu Chính Dương. Bây giờ có cơ hội xử lý chuyện này, Đổng Trung Hoa tự nhiên sẽ không khách khí.
- Tôi thấy đề nghị này rất được, có thể đưa ra thảo luận trong hội nghị thường ủy ngày mai.
Dương Phàm không hao binh tổn tướng đạt được mục đích của mình, đồng thời cũng gõ mạnh cho tên Liễu Chính Dương không ngừng đưa đẩy hết bên này đến bên nọ, coi như một công đôi việc.
Sau khi hai bên đã thống nhất, Dương Phàm liền cười cười đứng lên nói:
- Tôi xin về làm việc.
Đổng Trung Hoa đưa Dương Phàm ra cửa. Sau khi vào phòng Đổng Trung Hoa cẩn thận suy nghĩ một lúc. Hắn cảm thấy cách làm này của Dương Phàm có lẽ là muốn làm ra chút thành tích mà không phải để tranh quyền lợi. Đổng Trung Hoa cơ sở suy nghĩ này liền thầm nghĩ Dương Phàm cùng lắm làm thêm hai ba năm nữa sẽ lên cao. Mình giữ quan hệ tốt với hắn, như vậy không muốn tìm cơ hội bóp nghẹt Liễu Chính Dương cũng không có gì khó. Như vậy sau khi Dương Phàm điều đi, đất Uyển Lăng này không phải do mình làm chủ hay sao?
Thấy được hy vọng của tương lai và an ủi mình một phen, tâm trạng của Đổng Trung Hoa tốt hơn rất nhiều. Hắn không ngờ còn ngâm nga hát một mình. Sau đó Đổng Trung Hoa bắt đầu suy nghĩ về việc đưa người lên giữ chức phó trưởng ban thư ký.
Việc lựa chọn người làm phó trưởng ban thư ký này, thực ra Dương Phàm đã sớm có đối tượng. Người này không cần năng lực quá mạnh nhưng phải trung thành và linh hoạt. Dương Phàm không hy vọng người này khống chế được ba cơ quan nhà nước kia, mà chỉ mong hắn làm tốt các công việc mình giao phó. Chỉ có như vậy Dương Phàm mới có thể dồn hết tâm trí trong việc thu hút các nhà đầu tư.
Sáng hôm sau Đổng Trung Hoa lập tức triệu tập hội nghị thường ủy, đưa ra phương án để mọi người trao đổi. Dương Phàm cũng thuận tiện đưa ra phương án của mình. Điều chỉnh công việc và nhân sự của ba cơ quan nhà nước mà chỉ động vào một mình Trầm Hiệu Nông, kết quả này làm cho tất cả mọi người đều lấy làm kinh hãi.
Sau khi Dương Phàm nói xong phương án của mình liền nhìn thoáng qua Nguyên Chấn, lại nhìn thoáng qua La Đạt Cương. Sau đó Dương Phàm mới từ từ nói:
- Gần đây có những lời đồn rất không phụ trách, nói cái gì mà lãnh đạo thị ủy độc quyền, lãnh đạo thị ủy không tôn trọng quy chế tập trung dân chủ của Đảng ta. Tôi hy vọng các đồng chí trong thị ủy và Chu Phàm không nên nghe theo tin đồn, hơn nữa không được tuyên truyền linh tinh.
Chuyện này là do ai làm thực ra Dương Phàm cũng chưa xác định được. Chẳng qua sau khi Dương Phàm nói như vậy thì vẻ mặt Nguyên Chấn có chút kỳ quái, đầu rất nhanh cúi thấp xuống. Còn La Đạt Cương lại lộ ra một tia kinh ngạc, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Kết quả này làm cho Dương Phàm không khỏi nghĩ đến tin tức mà Chu Tử Dương hỏi thăm từ chỗ Tạ Trường Thuận. Nghe nói gần đây Nguyên Chấn thường xuyên lên báo cáo công việc với Hác Nam. Qua đó có thể thấy được tên Nguyên Chấn này muốn ôm lấy chân Hác Nam. Dương Phàm vốn định gõ Nguyên Chấn thêm chút nữa nhưng hắn nghĩ kỹ liền thôi. Dù sao Dương Phàm cũng không có ý nhúng tay vào chuyện bên ủy ban, cho nên hắn nói xong liền ngậm miệng lại.
Nhưng Đổng Trung Hoa lại tiếp lời Dương Phàm:
- Không ngờ còn có chuyện này nữa? Thật không thể tưởng tượng nổi, tôi thấy phải điều tra cho rõ ràng.
Dương Phàm nghĩ thầm chuyện này đi đâu mà điều tra cơ chứ? Dù sao chỉ cần biết ai làm là được mà, tra ra hay không có khác gì nhau? Có suy nghĩ này nên Dương Phàm rất tự nhiên tiếp lời:
- Lời đồn vô căn cứ mà thôi. Nếu như chúng ta quá để ý mà đi điều tra lại có kẻ nghĩ chúng ta là tiểu nhân.
Tiểu nhân mà Dương Phàm chỉ là ai trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Dù sao các thường vụ thị ủy ngồi đây cũng không phải kẻ ngu, ánh mặt của mọi người liền liếc nhìn vào hai vị lãnh đạo chủ yếu của ủy ban.
Hội nghị thường ủy lần này kết thúc, người khó coi nhất chính là Liễu Chính Dương. Thoáng cái có thêm hai chức phó trưởng ban thư ký thị ủy, một đao này nhằm vào ai trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Dù sao cũng chẳng có ai ra mặt phản đối cả. Liễu Chính Dương đen đủi có quan hệ gì với tao.
Người bên phía Dương Phàm thực ra khá khó hiểu. Lần này thoạt nhìn giống như Đổng Trung Hoa muốn động Liễu Chính Dương, Dương Phàm ngồi bên lại lạnh nhạt giúp một tay. Chẳng lẽ hai vị lãnh đạo thị ủy này đã có thỏa thuận với nhau? Chuyện đã được quyết định, về người lựa chọn cụ thể bên ban Tổ chức cán bộ sẽ trưng cầu ý kiến của lãnh đạo. Trên thực tế mọi người đều hiểu rõ, quan trọng là phải xem ý của Phó bí thư Dương phụ trách Đảng và quần chúng.
Tan họp Lý Quân liền đến thẳng phòng làm việc của Dương Phàm. Sau một phen khách khí, Lý Quân liền đi thẳng vào vấn đề:
- Về việc lựa chọn người giữ chức phó trưởng ban thư ký, ban Tổ chức cán bộ mặc dù có quyền đề cử nhưng tôi muốn nghe ý kiến của phó bí thư trước.
Câu nói này đúng là có ý lấy lòng một cách rõ ràng. Dương Phàm thầm nói mình cho mọi người ấn tượng như vậy từ bao giờ nhỉ? Chẳng qua cẩn thận suy nghĩ cũng đúng là như vậy. Chỉ cần dính dáng đến vấn đề nhân sự của thị ủy, thái độ của mình luôn cứn rắn.
Nhưng đó đều là các vị trí cần tranh đấu mà?
Dương Phàm cười khổ một tiếng rồi thản nhiên nói:
- Về vấn đề chức phó trưởng ban thư ký thị ủy, cá nhân tôi nghiêng về phía đồng chí Khổng Tốc cục Dân chính sẽ thay thế đồng chí Trầm Hiệu Nông trong công việc. Về sắp xếp khác ban Tổ chức cán bộ hãy đến hỏi ý kiến của bình tĩnh Đổng là hợp lý nhất. Về việc chọn người làm cục trưởng cục Dân chính, trưởng ban Lý cứ việc đề cử.
Ý cuối cùng của Dương Phàm làm tim Lý Quân đập mạnh. Điều này chẳng khác gì đẩy một vị trí cục trưởng vào túi quần Lý Quân. Chỉ cần Lý Quân nói ra, Dương Phàm sẽ không điều kiện ủng hộ mình. Trong tay Lý Quân có một vị trí như vậy thì dù là đưa ai lên, ngày sau còn không phải cảm kích mình hay sao? Lý Quân cố gắng lắm mới khống chế được tâm trạng của mình, một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh.
- Chỉ thị của Phó bí thư Dương tôi xin ghi nhớ. Tôi bây giờ sẽ lên chỗ bí thư Đổng.
Vừa nói Lý Quân liền đứng dậy cáo từ. Dương Phàm đứng lên có ý đi ra tiễn khách. Sau khi Lý Quân ra cửa cũng không lập tức lên chỗ Đổng Trung Hoa xin chỉ thị mà là chạy về phòng làm việc của mình, làm cho mình thật bình tĩnh mới ra cửa lên tầng.
Khổng Tốc sau khi nhận được điện của Lưu Ba mà biết được việc Dương Phàm có ý đề bạt mình, tâm trạng của Khổng Tốc đang loạn. Cả ngày đều muốn được Phó bí thư Dương gọi đến hỏi vấn đề gì đó. Khi đó mình nên trả lời như thế nào. Nhưng chuyện tiếp theo càng làm cho Khổng Tốc toát mồ hôi lạnh. Khổng Tốc thầm nghĩ Phó bí thư Dương đúng là một người nhân nghĩa, không uổng công mình muốn báo hiếu.
Ban Tổ chức cán bộ gọi điện tới như muốn lấy trái tim của Khổng Tốc ra ngoài. Lý Quân tự mình gọi điện tới bảo Khổng Tốc đến ban Tổ chức cán bộ một chuyến. Khổng Tốc cố làm mình bình tĩnh đi đến ban Tổ chức cán bộ. Sau khi đến đây, Lý Quân tự mình nói chuyện, nội dung là những gì mà Dương Phàm căn dặn. Phó trưởng ban thư ký thị ủy kiêm chức bí thư đảng ủy Khu công nghệ kỹ thuật cao. Chức vụ này còn hơn nhiều so với chức cục trưởng cục Dân chính của Khổng Tốc bây giờ. Bề ngoài thì cấp bậc không có gì biến hoá, nhưng làm việc dưới trướng lãnh đạo, có thể thường xuyên được nhìn thấy lãnh đạo. Như vậy từ quyền lợi mà nói thì đã tăng hơn nửa cấp. Nếu biểu hiện tốt không biết chừng nửa cấp còn lại cũng đến tay mình.
Đi ra khỏi ban Tổ chức cán bộ, Khổng Tốc muốn lập tức đến chỗ lãnh đạo tỏ vẻ trung thành của mình. Chẳng qua Khổng Tốc nghĩ làm như vậy là quá lộ liễu, hình như Phó bí thư Dương không thích loại người như vậy, chẳng may làm không tốt đắc tội đến lãnh đạo thì sao? Nghĩ tới nghĩ lui, Khổng Tốc đầu tiên đến phòng làm việc của Lưu Ba. Sau khi hai người nói vài câu khách khí, Khổng Tốc liền nói chuyện ban Tổ chức cán bộ mời mình đến nói chuyện ra.
Lưu Ba lập tức hiểu rõ ý của Khổng Tốc, cười cười vỗ vỗ vai Khổng Tốc mà nói:
- Lão Khổng, lão đúng là người cẩn thận. Chẳng qua lần này lão cẩn thận như vậy là chính xác. Gần đây có những lời đồn làm Phó bí thư Dương rất tức giận. Phó bí thư Dương cũng đưa ra gõ trong hội nghị thường ủy. Tôi thấy như vậy, lát nữa tôi sẽ tìm Phó bí thư Dương hỏi xem lãnh đạo có thể nhận lời mời ăn tối của chúng ta không.
Chủ ý này của Lưu Ba có vẻ như là hắn mời nhưng thật ra lại phù hợp. Dù sao Khổng Tốc vẫn chưa nhận được công văn bổ nhiệm chính thức nên nếu tự mình ra mặt mời đến nhà ăn cơm sẽ hơi lỗ mãng. Nếu muốn mời tiệc mừng thì chờ được bổ nhiệm chính thức, khi đó lên báo cáo công việc và mời sẽ chính đáng hơn. Khổng Tốc thầm nghĩ như vậy nên tự nhiên vừa đúng ý với Lưu Ba.
Hai người bàn bạc một phen. Lưu Ba suy nghĩ thì thấy Dương Phàm không thích ăn ở nhà hàng mà lại thích những món ăn dân dã đặc sản, không bằng trực tiếp bày một bàn ở trong nhà, sau đó để vợ và con hai nhà làm phụ. Khổng Tốc vừa nghe thấy thế không khỏi thầm nói Lưu Ba quá xấu. Con gái Lưu Ba mới hơn tuổi, vừa tốt nghiệp đại học xong nên bây giờ đang tìm công việc. Muốn vào cơ quan nhà nước thực ra không khó. Nhưng nếu muốn vào đơn vị tốt tốt một chút lại hơi khó khăn. Nhân cơ hội mời Phó bí thư Dương dùng cơm, giấu diếm đề cập một chút. Phó bí thư Dương mà gọi một cuộc điện thoại là xong ngay.
Lưu Ba giúp mình, Khổng Tốc đương nhiên không thể nói không, vội vàng gật đầu đồng ý.
Lưu Ba đi đến phòng làm việc của Dương Phàm tỏ ý muốn mời khách. Dương Phàm đương nhiên hiểu rõ ý bên trong chuyện này. Quan hệ giữa Lưu Ba và Khổng Tốc rất tốt nên Dương Phàm tự nhiên đưa ra kết luận. Dương Phàm bình thường sẽ không nhận lời mời khách như vậy. Chẳng qua lần này có những lời muốn nhắc nhở Khổng Tốc trước, hơn nữa đây lại là bữa cơm ở gia đình nên Dương Phàm liền gật đầu đáp ứng lời mời của Lưu Ba.
Lưu Ba chào Dương Phàm rồi về phòng làm việc. Khổng Tốc sau khi nhận được câu trả lời lại hơi nhăn mặt.
- Lão Lưu, phó bí thư Dương chiếu cố hai anh em chúng ta như vậy, chúng ta không thể nào không tỏ vẻ một chút phải không?
Lưu Ba vừa nghe thấy liền nói thì ra là chuyện này. Nhưng tặng gì mới tốt? Hai người nghĩ đến chuyện tặng nhân sâm lần trước lại bị Dương Phàm mắng cho một trận. Thầm nói chuyện này không dễ dàng gì, nhưng lại không thể không làm.
Lưu Ba hết giờ về nhà nói với bà vợ Cảnh Tú Hoa chuyện này. Cảnh Tú Hoa vừa nghe thấy cũng hơi kinh ngạc, bỏ miếng vải xuống nhảy dựng lên, cầm lấy tiền chuẩn bị chạy ra siêu thị. Lưu Ba nhìn miếng tranh thêu trên giường trông khá đẹp, mắt hắn sáng rực lên mà nói:
- Đồ này của bà bao lâu có thể làm xong?
Cảnh Tú Hoa không hiểu ý của Lưu Ba, liền cười giải thích:
- Em lúc rảnh rỗi không có việc gì nên cùng mấy chị em thêu thùa, một bộ có thể bán được hơn tệ. Lúc còn bé em đã được mẹ dạy. Dù sao em nghỉ làm chẳng có việc gì nên thêu một chút, còn hai trăm mũi kim nữa là xong.
Lưu Ba trong lòng vừa động, vội vàng nói với Cảnh Tú Hoa:
- Để tôi đi mua thức ăn, bà ở nhà thêu xong bức tranh này cho tôi. Tôi nhớ vách tường nhà Phó bí thư Dương vẫn trống trơn, tặng món quà này phó bí thư nhất định sẽ nhận. Đó chính là một công rất lớn của bà. Còn về phần tiền, nếu Phó bí thư Dương đồng ý nhận, đó là quà của tôi và lão Khổng. Có lẽ một mình lão Khổng sẽ bỏ ra hết.
Đang khi hai người nói chuyện này, vợ Khổng Tốc cũng đã đến. Trong tay chị ta còn mang theo túi to túi nhỏ. Xem ra Lưu Ba cũng không phải đi chợ rồi.
Sau khi hết giờ Dương Phàm liền đến đài truyền hình đón Trương Tư Tề, lúc này hắn mới nói đến chuyện Lưu Ba mời dùng cơm. Sau đó hai người cùng nhau đến nhà Lưu Ba. Ba người đàn ông ngồi uống trà với nhau, mấy người phụ nữ ở dưới bếp nấu nướng. Trương Tư Tề nói muốn giúp nhưng hai bà vợ của Lưu Ba và Khổng Tốc sao dám đồng ý. Vừa lúc con gái Lưu Ba đi về, Trương Tư Tề liền cùng cô ả vào trong phòng nói chuyện.
- Lão Khổng, anh hiểu ý của tôi rồi chứ?
Dương Phàm nói phương án của mình ra cho Khổng Tốc nghe, dặn dò Khổng Tốc trong giai đoạn đầu này có gắng tranh thủ hợp tác với Điền Hằng. Nếu không tranh thủ được thì lại nói tiếp.
Khổng Tốc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu như con gà mổ thóc. Lúc này Lưu Ba mới lấy bức tranh thêu tay kia ra cười nói với Dương Phàm:
- Phó bí thư Dương, ngài giúp đỡ anh em chúng tôi rất nhiều, lại nhận lời mời đến nhà tôi dùng bữa. Chúng tôi không thể nào không tỏ chút tâm ý. Đây là bức tranh thêu tay thủ công là chút tâm ý của tôi và lão Khổng. Tôi xin nói trước, bức tranh này không tốn một xu. Đây là do bà xã nhà tôi tự mình thêu.
Lưu Ba làm như vậy coi như tính cả Khổng Tốc vào trong đó. Khổng Tốc tự nhiên thầm cảm kích trong lòng. Khổng Tốc thầm nói mình vẫn phải bỏ chút tiền ra mới được.