Cho nên Trầm Ninh đang chờ, chờ chỗ dựa chắc chắn là Dương Phàm đến. Bây giờ Dương Phàm rốt cuộc đã tới, cho nên Trầm Ninh bắt đầu động, thậm chí hắn đã không thể chờ được nữa. Hệ thống chính trị thành phố Hải Tân rung chuyển không ảnh hưởng nhiều đến hệ thống công an. Cục trưởng trước mặc dù bị cuốn vào nhưng những người khác không có vấn đề gì. Điều này làm Trầm Ninh khá ngạc nhiên. Vì thế có thể thấy cục trưởng lúc trước là người một mình một phe cánh.
Trương Hạc nhận được điện thoại của Trầm Ninh, hắn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Là cán bộ từ trên tỉnh phái xuống, tình hình của hắn cũng không tốt hơn là bao. Trương Hạc hơn 40 tuổi làm đến chức phó cục trưởng như bây giờ, nhưng lại bị phái đến cục Công an thành phố Hải Tân, chủ quản một vài vùng đất xung quanh nội thành, ngoài ra còn kiêm chức chủ tịch công đoàn. Về vấn đề này trong cục Công an bình thường chẳng có vấn đề gì phải làm.
Trương Hạc là cán bộ lớp cán bộ đầu tiên khi tỉnh Thiên Nhai được thành lập. Lúc đầu là một thanh niên đầy hoài bão, đến bây giờ thành tựu lớn nhất sau 20 năm phấn đấu của Trương Hạc chính là bò từ chức phó trưởng phòng lên chức phó cục trưởng. Có thể nói là mười năm lên một cấp. Năm đó lúc mới đến tỉnh Thiên Nhai, Trương Hạc cũng rất sung sướng. Chẳng qua sự thật lại rất tàn khốc. 5 năm trước, vị lãnh đạo trên Công an tỉnh coi trọng Trương Hạc đã về hưu. Vì thế số Trương Hạc bắt đầu đen đủi.
Trương Hạc không nhanh không chậm đi vào một quán trà thì thấy Trầm Ninh đang ngồi đó, Trương Hạc dừng lại một chút.
Cơ hội có lẽ ngay ở trước mặt. Trương Hạc nghĩ như vậy.
Phân hóa chính từ lúc này. Trầm Ninh cười cười vẫy tay gọi Trương Hạc.
Mới chỉ 9h sáng mà trời đã rất nóng, ánh mặt trời như muốn thiêu chết người. Trong một căn nhà trúc gần bờ biển, Dương Phàm và Trương Tư Tề đang ngồi ở trong đó uống trà và nhìn ra bờ biển.
Ngồi không lâu thì Viên Vĩ – giám đốc công ty môi giới và giải trí chạy đến như có lửa đốt dưới đít.
- Kính chào bí thư Dương.
Lúc này 2 nữ binh không cản Viên Vĩ. Chẳng qua một nữ binh vẫn theo thói quen đứng chắn bên cạnh Trương Tư Tề. Động tác chuyên nghiệp này làm Dương Phàm không khỏi thầm than: "Có cần phải khẩn trương như vậy không?" Nghĩ lại đây là do Trương đại tướng sắp xếp mà hắn lại không muốn xung đột với lão già này nên chỉ có thể nhịn mà thôi.
- Giám đốc Viên có chuyện gì vậy?
Dương Phàm thầm nghĩ có chuyện gì nhờ ta sao? Thằng ranh này còn chưa đủ tư cách. Bảo Trần Xương Khoa gọi điện tới đây đi.
Viên Vĩ thở hổn hển, cẩn thận nói:
- Tôi không làm tròn nhiệm vụ mà Trần tổng giao cho, không chiếu cố tốt biệt thự của Bí thư Dương, tôi...
Dương Phàm vừa nghe thấy thế liền biết biệt thự của nhà mình có vấn đề. Thằng nào to gan như vậy?
- Đừng gấp, đừng gấp, ngồi xuống uống miếng nước rồi nói.
Thấy người này hớt hải chạy đến như vậy, Dương Phàm có chút không nhịn được, bảo hắn ngồi xuống hơn nữa còn tự tay rót nước mời.
Viên Vĩ thở hổn hển uống hớp nước rồi nói rõ câu chuyện. Thì ra quy mô công ty giải trí của Viên Vĩ có quy mô không nhỏ. Công ty của Viên Vĩ đã mấy lần hợp tác với công ty của Trần Xương Khoa, vì vậy có quan hệ bạn bè với Trần Xương Khoa. Trần lão muốn mua một căn biệt thự cho cháu trai & cháu dâu, điều này thiếu gì người muốn nịnh nọt. Và nhiệm vụ vinh quang này Trần Xương Khoa đã cướp được.
Trần Xương Khoa gọi điện tới, Viên Vĩ nghe nói là chuẩn bị biệt thự & xe cho bí thư thị ủy mới, hắn chạy đến độ mông bốc khói. Xe vốn là do Viên Vĩ mua, hắn đi chưa đầy nửa tháng. Biệt thự là một căn nhà đẹp nhất do bạn bè xây dựng ở ngay bên cạnh Long Chủy Loan.
Chuyện vốn đã tiến hành xong, Viên Vĩ nghĩ vườn hoa và tường bên ngoài căn biệt thự chưa xong nên cần một thời gian nữa. Vì vậy Viên Vĩ mang một đám người chuyên thiết kế đến đây. Sau đó sẽ mời lãnh đạo và phu nhân đến xem. Viên Vĩ định học theo nước Mỹ là làm 1 vườn hoa nhỏ rồi trồng hoa, cỏ. Như vậy coi làm xong mọi việc mà Trần Xương Khoa nhờ.
Sáng hôm nay Viên Vĩ đang bận rộn không ngờ có một đám thanh niên đến nhìn lướt qua ngôi biệt thự, đám con gái hâm mộ đến độ mắt mở to. Viên Vĩ đang rất đắc ý thì đột nhiên có một thằng nói với Viên Vĩ rằng ngôi biệt thự này hắn sẽ mua.
Viên Vĩ đương nhiên không chấp nhận, nói căn biệt thự đã có chủ. Bên kia lập tức gọi mấy cuộc điện thoại. Rất nhanh ông chủ khu biệt thự này chạy đến, đầu tiên là xin lỗi Viên Vĩ, sau đó nói không cần biết bồi thường bao nhiêu tiền thì ngôi biệt thự cũng thuộc về thằng kia. Lúc trước chỉ thỏa thuận bằng miệng, Viên Vĩ cần nhanh nên chưa ký hợp đồng.
Cứ như vậy căn biệt thực của Dương Phàm biến thành của người khác. Bởi vì Trần Xương Khoa đã dặn không được dùng tên của Dương Phàm nên Viên Vĩ định gọi điện cho Trần Xương Khoa thì một thằng thanh niên cộc tay cười lạnh nói với hắn:
- Cút, đừng tự tìm phiền phức.
Lúc này đám Dương Phàm cũng đi tới, Trương Tư Tề và Chu Dĩnh sóng vai mà đứng, thoáng cái đã áp chế hoàn toàn mười đứa con gái phía đối diện. Chẳng những áp chế về sắc đẹp còn cả về khí chất.
Viên Vĩ bị đánh lúc trước làm Dương Phàm rất tức giận. Lúc này thằng trẻ tuổi phía đối diện cười cười với Trương Tư Tề và Chu Dĩnh, sau đó nói:
- Người đẹp. Đi chơi cùng anh nào.
Hắn vừa dứt câu thì thằng trẻ tuổi mập mạp vừa mắng Viên Vĩ liền nói theo:
- Lão Hồng, mày tốt nhất quên đi, không thấy thằng mặt trắng bên người đẹp sao?
Phía đối diện không thèm để ý đến Dương Phàm. Nhưng Dương Phàm đứng đó nhếch miệng cười lạnh.
Sau đó thằng béo nhìn Trương Tư Tề và Chu Dĩnh nói:
- Thằng ranh mặt trắng kia không ngon đâu, chỉ có súng của anh là mạnh, sẽ giúp người đẹp sướng ngất trời.
Lời hắn nói làm cho hai nữ binh biến sắc, chẳng qua 2 nàng cũng có kỷ luật. Thủ trưởng nếu không ra lệnh hai nàng sẽ không ra tay, chỉ có thể đứng ở đó mà chờ. Chu Dĩnh lại không để ý nhiều như vậy, quát lên:
- Muốn ăn đòn.
Lao tới, Chu Dĩnh vung tay tát 3 thằng con trai mỗi thằng mấy cái. Bọn chúng còn chưa kịp phản ứng đã ăn một cú đạp vào bụng. Phía đối diện không ngờ một cô gái sẽ ra tay trước nên chú ý hết vào Dương Phàm. Kết quả chỉ một lần đối mặt mà ba thằng đã ôm bụng ngã ra ngoài vài mét. Đám con gái hoảng sợ tan đi. Bảy tám thằng đàn ông đứng cách đó vài mét cũng giật mình chạy tới, ba chân bốn cẳng nâng ba thằng kia dậy.
Chu Dĩnh ra tay rất mạnh, ba thằng đó chút nữa không thở được.
Lần này làm cho Lưu Khắc – chủ khu biệt thự này càng thêm hoảng sợ, vội vàng đi tới oán giận nói:
- Lão Viên, phó thị trưởng thường trực Lữ Ngọc Phương gọi điện đến bảo tôi chiếu cố bọn họ, sao các người lại dám ra tay đánh người.
Dương Phàm đi tới lạnh lùng nhìn Lưu Khắc, hạ giọng nói:
- Anh sợ đắc tội với phó thị trưởng thường trực, vậy không sợ đắc tội với bí thư thị ủy sao? Xem ra bí thư thị ủy tôi không có uy tín thì phải?
Một câu nói này đã làm cả Lưu Khắc và Lữ Ngọc Phương gặp khó khăn.
"Bí thư... thị ủy..." Lưu Khắc lẩm bẩm nói, mặt lập tức thành tro tàn. Sớm biết rằng Viên Vĩ mua biệt thự này cho bí thư thị ủy thì dù có bị đánh chết Lưu Khắc cũng không dám hủy hợp đồng.
Lúc này ba thằng thiếu gia phía đối diện đã hét lên:
- Còn đứng ngây ra đó làm mẹ gì. Đánh cho tao, nhớ đừng đánh mạnh tay với mấy em đó.
Trương Tư Tề nhìn cảnh này không khỏi hừ lạnh một tiếng, nói với hai nữ binh bên cạnh:
- Tiểu Hà, Tiểu Trương, lên, ai dám ra tay với em gái tôi thì đánh gãy chân chúng.
Lời này vừa ra làm hai nữ binh lập tức lao lên. Việc này làm Lưu Khắc càng thêm sợ hãi, hắn ngồi bệt xuống đất. Thầm nói sao lại có người tàn nhẫn như vậy, mới mở miệng đã đòi đánh gãy chân người ta. Hắn đâu biết Trương Tư Tề bây giờ đã cố khống chế lắm rồi. Nếu như lúc trước khi nàng còn trẻ tuổi thì đánh gãy tay lẫn chân. Năm đó có một thằng con trai phó bộ trưởng bộ nào đó không biết trời cao đất dày muốn sàm sỡ Trương Tư Tề. Kết quả hai tay hai chân hắn đều bị đánh gãy, răng cửa cũng bị đánh gãy hai cái. Nếu không Trần Xương Bình, Trần Xương Khoa và La Thành sao sợ nàng như vậy. Trong tay toàn người sống nhờ đánh nhau.
Dương Phàm coi như biết thế nào là thực lực của người bảo vệ thủ trưởng. Hai nữ binh ra tay lợi hại hơn Chu Dĩnh nhiều. Hai cô sóng vai đi lên, ra tay đều lấy cứng đối cứng. Mỗi lần tay chân tiếp xúc là mấy tên kia đều kêu thảm một tiếng, không phải ôm tay sẽ là ôm chân. Hai nữ binh vừa đi ra, Chu Dĩnh lập tức thất nghiệp.
Chẳng qua phía đối diện không phải không có cao thủ. Trong đó có một người vốn không đi nên nhưng thấy cảnh này mặt mày liền tái mét. Hắn vội vàng bước tới trước đưa tay ra cứng đối cứng với Tiểu Hà rồi lớn tiếng nói:
- Hai người là cơ quan nào?
Hai nữ binh vừa nghe thấy thế liền dừng tay quay đầu lại nói với Dương Phàm mà hỏi:
- Thủ trưởng.
Lúc này Chu Dĩnh không còn việc gì cũng đã lưu lại bên cạnh Trương Tư Tề. Dương Phàm vừa thấy người kia lưng hùm vai gấu, khí thế vững như núi. Vừa nhìn đã biết là binh lính. Nguồn truyện:
Dương Phàm từ từ đi tới trước nhìn lướt qua mấy thằng lưu manh gãy tay gãy chân đang ngồi trên đất mà kêu gào. Dương Phàm giơ tay lên bảo hai nữ binh lui ra, Dương Phàm thản nhiên nói với người đàn ông đối diện:
- Đồng chí ở đơn vị nào?
Người này không ngờ bị hỏi lại, hắn bất đắc dĩ nhìn mấy tên cấp dưới đang ngồi trên đất, vẻ mặt rất khó coi móc một chiếc thẻ trong túi ra. Vừa nãy hai nữ binh hô một tiếng thủ trưởng, hắn cũng nghe thấy. Người có nữ binh mạnh như vậy bảo vệ, lai lịch chắc đủ dọa chết người. Cho nên hắn không dám nói gì mà chủ động đưa thẻ công tác đến, trước đó còn không quên chào.
Cho nên Trầm Ninh đang chờ, chờ chỗ dựa chắc chắn là Dương Phàm đến. Bây giờ Dương Phàm rốt cuộc đã tới, cho nên Trầm Ninh bắt đầu động, thậm chí hắn đã không thể chờ được nữa. Hệ thống chính trị thành phố Hải Tân rung chuyển không ảnh hưởng nhiều đến hệ thống công an. Cục trưởng trước mặc dù bị cuốn vào nhưng những người khác không có vấn đề gì. Điều này làm Trầm Ninh khá ngạc nhiên. Vì thế có thể thấy cục trưởng lúc trước là người một mình một phe cánh.
Trương Hạc nhận được điện thoại của Trầm Ninh, hắn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Là cán bộ từ trên tỉnh phái xuống, tình hình của hắn cũng không tốt hơn là bao. Trương Hạc hơn tuổi làm đến chức phó cục trưởng như bây giờ, nhưng lại bị phái đến cục Công an thành phố Hải Tân, chủ quản một vài vùng đất xung quanh nội thành, ngoài ra còn kiêm chức chủ tịch công đoàn. Về vấn đề này trong cục Công an bình thường chẳng có vấn đề gì phải làm.
Trương Hạc là cán bộ lớp cán bộ đầu tiên khi tỉnh Thiên Nhai được thành lập. Lúc đầu là một thanh niên đầy hoài bão, đến bây giờ thành tựu lớn nhất sau năm phấn đấu của Trương Hạc chính là bò từ chức phó trưởng phòng lên chức phó cục trưởng. Có thể nói là mười năm lên một cấp. Năm đó lúc mới đến tỉnh Thiên Nhai, Trương Hạc cũng rất sung sướng. Chẳng qua sự thật lại rất tàn khốc. năm trước, vị lãnh đạo trên Công an tỉnh coi trọng Trương Hạc đã về hưu. Vì thế số Trương Hạc bắt đầu đen đủi.
Trương Hạc không nhanh không chậm đi vào một quán trà thì thấy Trầm Ninh đang ngồi đó, Trương Hạc dừng lại một chút.
Cơ hội có lẽ ngay ở trước mặt. Trương Hạc nghĩ như vậy.
Phân hóa chính từ lúc này. Trầm Ninh cười cười vẫy tay gọi Trương Hạc.
Mới chỉ h sáng mà trời đã rất nóng, ánh mặt trời như muốn thiêu chết người. Trong một căn nhà trúc gần bờ biển, Dương Phàm và Trương Tư Tề đang ngồi ở trong đó uống trà và nhìn ra bờ biển.
Ngồi không lâu thì Viên Vĩ – giám đốc công ty môi giới và giải trí chạy đến như có lửa đốt dưới đít.
- Kính chào bí thư Dương.
Lúc này nữ binh không cản Viên Vĩ. Chẳng qua một nữ binh vẫn theo thói quen đứng chắn bên cạnh Trương Tư Tề. Động tác chuyên nghiệp này làm Dương Phàm không khỏi thầm than: "Có cần phải khẩn trương như vậy không?" Nghĩ lại đây là do Trương đại tướng sắp xếp mà hắn lại không muốn xung đột với lão già này nên chỉ có thể nhịn mà thôi.
- Giám đốc Viên có chuyện gì vậy?
Dương Phàm thầm nghĩ có chuyện gì nhờ ta sao? Thằng ranh này còn chưa đủ tư cách. Bảo Trần Xương Khoa gọi điện tới đây đi.
Viên Vĩ thở hổn hển, cẩn thận nói:
- Tôi không làm tròn nhiệm vụ mà Trần tổng giao cho, không chiếu cố tốt biệt thự của Bí thư Dương, tôi...
Dương Phàm vừa nghe thấy thế liền biết biệt thự của nhà mình có vấn đề. Thằng nào to gan như vậy?
- Đừng gấp, đừng gấp, ngồi xuống uống miếng nước rồi nói.
Thấy người này hớt hải chạy đến như vậy, Dương Phàm có chút không nhịn được, bảo hắn ngồi xuống hơn nữa còn tự tay rót nước mời.
Viên Vĩ thở hổn hển uống hớp nước rồi nói rõ câu chuyện. Thì ra quy mô công ty giải trí của Viên Vĩ có quy mô không nhỏ. Công ty của Viên Vĩ đã mấy lần hợp tác với công ty của Trần Xương Khoa, vì vậy có quan hệ bạn bè với Trần Xương Khoa. Trần lão muốn mua một căn biệt thự cho cháu trai & cháu dâu, điều này thiếu gì người muốn nịnh nọt. Và nhiệm vụ vinh quang này Trần Xương Khoa đã cướp được.
Trần Xương Khoa gọi điện tới, Viên Vĩ nghe nói là chuẩn bị biệt thự & xe cho bí thư thị ủy mới, hắn chạy đến độ mông bốc khói. Xe vốn là do Viên Vĩ mua, hắn đi chưa đầy nửa tháng. Biệt thự là một căn nhà đẹp nhất do bạn bè xây dựng ở ngay bên cạnh Long Chủy Loan.
Chuyện vốn đã tiến hành xong, Viên Vĩ nghĩ vườn hoa và tường bên ngoài căn biệt thự chưa xong nên cần một thời gian nữa. Vì vậy Viên Vĩ mang một đám người chuyên thiết kế đến đây. Sau đó sẽ mời lãnh đạo và phu nhân đến xem. Viên Vĩ định học theo nước Mỹ là làm vườn hoa nhỏ rồi trồng hoa, cỏ. Như vậy coi làm xong mọi việc mà Trần Xương Khoa nhờ.
Sáng hôm nay Viên Vĩ đang bận rộn không ngờ có một đám thanh niên đến nhìn lướt qua ngôi biệt thự, đám con gái hâm mộ đến độ mắt mở to. Viên Vĩ đang rất đắc ý thì đột nhiên có một thằng nói với Viên Vĩ rằng ngôi biệt thự này hắn sẽ mua.
Viên Vĩ đương nhiên không chấp nhận, nói căn biệt thự đã có chủ. Bên kia lập tức gọi mấy cuộc điện thoại. Rất nhanh ông chủ khu biệt thự này chạy đến, đầu tiên là xin lỗi Viên Vĩ, sau đó nói không cần biết bồi thường bao nhiêu tiền thì ngôi biệt thự cũng thuộc về thằng kia. Lúc trước chỉ thỏa thuận bằng miệng, Viên Vĩ cần nhanh nên chưa ký hợp đồng.
Cứ như vậy căn biệt thực của Dương Phàm biến thành của người khác. Bởi vì Trần Xương Khoa đã dặn không được dùng tên của Dương Phàm nên Viên Vĩ định gọi điện cho Trần Xương Khoa thì một thằng thanh niên cộc tay cười lạnh nói với hắn:
- Cút, đừng tự tìm phiền phức.
Lúc này đám Dương Phàm cũng đi tới, Trương Tư Tề và Chu Dĩnh sóng vai mà đứng, thoáng cái đã áp chế hoàn toàn mười đứa con gái phía đối diện. Chẳng những áp chế về sắc đẹp còn cả về khí chất.
Viên Vĩ bị đánh lúc trước làm Dương Phàm rất tức giận. Lúc này thằng trẻ tuổi phía đối diện cười cười với Trương Tư Tề và Chu Dĩnh, sau đó nói:
- Người đẹp. Đi chơi cùng anh nào.
Hắn vừa dứt câu thì thằng trẻ tuổi mập mạp vừa mắng Viên Vĩ liền nói theo:
- Lão Hồng, mày tốt nhất quên đi, không thấy thằng mặt trắng bên người đẹp sao?
Phía đối diện không thèm để ý đến Dương Phàm. Nhưng Dương Phàm đứng đó nhếch miệng cười lạnh.
Sau đó thằng béo nhìn Trương Tư Tề và Chu Dĩnh nói:
- Thằng ranh mặt trắng kia không ngon đâu, chỉ có súng của anh là mạnh, sẽ giúp người đẹp sướng ngất trời.
Lời hắn nói làm cho hai nữ binh biến sắc, chẳng qua nàng cũng có kỷ luật. Thủ trưởng nếu không ra lệnh hai nàng sẽ không ra tay, chỉ có thể đứng ở đó mà chờ. Chu Dĩnh lại không để ý nhiều như vậy, quát lên:
- Muốn ăn đòn.
Lao tới, Chu Dĩnh vung tay tát thằng con trai mỗi thằng mấy cái. Bọn chúng còn chưa kịp phản ứng đã ăn một cú đạp vào bụng. Phía đối diện không ngờ một cô gái sẽ ra tay trước nên chú ý hết vào Dương Phàm. Kết quả chỉ một lần đối mặt mà ba thằng đã ôm bụng ngã ra ngoài vài mét. Đám con gái hoảng sợ tan đi. Bảy tám thằng đàn ông đứng cách đó vài mét cũng giật mình chạy tới, ba chân bốn cẳng nâng ba thằng kia dậy.
Chu Dĩnh ra tay rất mạnh, ba thằng đó chút nữa không thở được.
Lần này làm cho Lưu Khắc – chủ khu biệt thự này càng thêm hoảng sợ, vội vàng đi tới oán giận nói:
- Lão Viên, phó thị trưởng thường trực Lữ Ngọc Phương gọi điện đến bảo tôi chiếu cố bọn họ, sao các người lại dám ra tay đánh người.
Dương Phàm đi tới lạnh lùng nhìn Lưu Khắc, hạ giọng nói:
- Anh sợ đắc tội với phó thị trưởng thường trực, vậy không sợ đắc tội với bí thư thị ủy sao? Xem ra bí thư thị ủy tôi không có uy tín thì phải?
Một câu nói này đã làm cả Lưu Khắc và Lữ Ngọc Phương gặp khó khăn.
"Bí thư... thị ủy..." Lưu Khắc lẩm bẩm nói, mặt lập tức thành tro tàn. Sớm biết rằng Viên Vĩ mua biệt thự này cho bí thư thị ủy thì dù có bị đánh chết Lưu Khắc cũng không dám hủy hợp đồng.
Lúc này ba thằng thiếu gia phía đối diện đã hét lên:
- Còn đứng ngây ra đó làm mẹ gì. Đánh cho tao, nhớ đừng đánh mạnh tay với mấy em đó.
Trương Tư Tề nhìn cảnh này không khỏi hừ lạnh một tiếng, nói với hai nữ binh bên cạnh:
- Tiểu Hà, Tiểu Trương, lên, ai dám ra tay với em gái tôi thì đánh gãy chân chúng.
Lời này vừa ra làm hai nữ binh lập tức lao lên. Việc này làm Lưu Khắc càng thêm sợ hãi, hắn ngồi bệt xuống đất. Thầm nói sao lại có người tàn nhẫn như vậy, mới mở miệng đã đòi đánh gãy chân người ta. Hắn đâu biết Trương Tư Tề bây giờ đã cố khống chế lắm rồi. Nếu như lúc trước khi nàng còn trẻ tuổi thì đánh gãy tay lẫn chân. Năm đó có một thằng con trai phó bộ trưởng bộ nào đó không biết trời cao đất dày muốn sàm sỡ Trương Tư Tề. Kết quả hai tay hai chân hắn đều bị đánh gãy, răng cửa cũng bị đánh gãy hai cái. Nếu không Trần Xương Bình, Trần Xương Khoa và La Thành sao sợ nàng như vậy. Trong tay toàn người sống nhờ đánh nhau.
Dương Phàm coi như biết thế nào là thực lực của người bảo vệ thủ trưởng. Hai nữ binh ra tay lợi hại hơn Chu Dĩnh nhiều. Hai cô sóng vai đi lên, ra tay đều lấy cứng đối cứng. Mỗi lần tay chân tiếp xúc là mấy tên kia đều kêu thảm một tiếng, không phải ôm tay sẽ là ôm chân. Hai nữ binh vừa đi ra, Chu Dĩnh lập tức thất nghiệp.
Chẳng qua phía đối diện không phải không có cao thủ. Trong đó có một người vốn không đi nên nhưng thấy cảnh này mặt mày liền tái mét. Hắn vội vàng bước tới trước đưa tay ra cứng đối cứng với Tiểu Hà rồi lớn tiếng nói:
- Hai người là cơ quan nào?
Hai nữ binh vừa nghe thấy thế liền dừng tay quay đầu lại nói với Dương Phàm mà hỏi:
- Thủ trưởng.
Lúc này Chu Dĩnh không còn việc gì cũng đã lưu lại bên cạnh Trương Tư Tề. Dương Phàm vừa thấy người kia lưng hùm vai gấu, khí thế vững như núi. Vừa nhìn đã biết là binh lính. Nguồn truyện: Truyện FULL
Dương Phàm từ từ đi tới trước nhìn lướt qua mấy thằng lưu manh gãy tay gãy chân đang ngồi trên đất mà kêu gào. Dương Phàm giơ tay lên bảo hai nữ binh lui ra, Dương Phàm thản nhiên nói với người đàn ông đối diện:
- Đồng chí ở đơn vị nào?
Người này không ngờ bị hỏi lại, hắn bất đắc dĩ nhìn mấy tên cấp dưới đang ngồi trên đất, vẻ mặt rất khó coi móc một chiếc thẻ trong túi ra. Vừa nãy hai nữ binh hô một tiếng thủ trưởng, hắn cũng nghe thấy. Người có nữ binh mạnh như vậy bảo vệ, lai lịch chắc đủ dọa chết người. Cho nên hắn không dám nói gì mà chủ động đưa thẻ công tác đến, trước đó còn không quên chào.