- Người ta hảo tâm như vậy mà… Hơn nữa em tới là vì anh, Chu Kiến Khang thì tính làm gì chứ?
Câu nói này rõ ràng là có cảm xúc bên trong, Dương Phàm nghe vậy không khỏi cười nói:
- Làm việc không thể xen lẫn cảm xúc cá nhân vào đó được. Sau này tập đoàn Thiên Mỹ còn phải phát triển hơn thế nữa, cô là một doanh nhân, đối mặt với quan trường càng phải bình tĩnh hơn.
Bất tri bất giác, trong giọng nói của Dương Phàm mang theo một chút ý vị quan tâm, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn. Biến hóa này khiến trong lòng Thu Vũ Yến xôn xao. Con người rốt cục cũng là động vật có tình cảm, Thu Vũ Yến đột nhiên nhìn thấy hy vọng lâu ngày được tái sinh.
- Kỳ thật em hiểu được đạo lý này. Đã nhiều năm lăn lộn trên thương trường, có sắc mặt nào mà chưa từng gặp chứ? Chỉ có điều không biết nói thế nào, khi nhận thấy điểm tâm tư này của Chu Kiến Khang, em lại rất tức giận.
Thu Vũ Yến bình tĩnh tâm lý lại. Sự thân thiết của Dương Phàm như một dòng nước mát gột rửa trong lòng khiến tâm tình của cô trở nên bình lặng.
Dương Phàm làm như không để ý tới sự biến hóa cảm xúc của Thu Vũ Yến, thấy cô trả lời như vậy liền nói tiếp:
- Tỉnh Thiên Nhai không thể so với các tỉnh trong nội địa, cả cô và tôi đều là người mới tới, hết thảy phải cực kỳ cẩn thận. Tôi không sợ tên Chu Kiến Khang kia, tuy nhiên người trong quan trường không nên dễ dàng đắc tội người khác. Điểm này cũng là quy luật chung trên thương trường. Theo tình hình chung, nếu không động chạm đến lợi ích căn bản, không trở ngại đến mặt mũi là được. Đương nhiên cô cũng không cần phải co tay rụt chân, ngày nào còn có tôi ở đây, bất cứ ai muốn làm khó dễ đối với tập đoàn Thiên Mỹ đều phải suy nghĩ trước.
Tâm tình Thu Vũ Yến rất không tồi, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, lấy từ trong cặp ra một bản kế hoạch chi tiết, đặt trên bàn nói:
- Anh xem cái này một chút, có cần sửa chỗ nào không.
Dương Phàm không xem bản kế hoạch mà mỉm cười đưa cho Thu Vũ Yến một chén nước:
- Gần đây tôi còn không có đủ thời gian để đọc tài liệu, chưa có tâm tư xem cái này đâu. Lâu lắm mới có bạn bè tới chơi, cô làm việc thì tôi rất an tâm. Cần phải nói rõ một điểm, chỉ cần giữa chúng ta nhất trí được về lợi ích là được.
Việc này có thể được Dương Phàm nói ra tương đương với việc khẳng định cho Thu Vũ Yến. Khi còn ở Uyển Lăng, tập đoàn Thiên Mỹ đầu tư vào lĩnh vực bất động sản và nhiều lĩnh vực khác đều đạt được lãi lớn, đồng thời Dương Phàm cũng có thêm chiến tích. Tuy rằng đây là một loại hợp tác hai bên cùng thắng nhưng tính cách Dương Phàm là một người rất nhớ tình bạn cũ, thái độ đối xử với tập đoàn Thiên Mỹ cũng dần chuyển thành đối xử với bạn cũ.
Vẻ mệt mỏi vì đêm qua ngủ không ngon hiện rõ trên mặt Dương Phàm. Thu Vũ Yến nhìn thấy cảm giác rất đau lòng. Người càng ở trên cao thì càng phải kìm nén tình cảm và chịu áp lực càng lớn. Cảm giác này là giống nhau cả trong quan trường lẫn trên trường kinh doanh. Thu Vũ Yến có thể hiểu được tâm tình của Dương Phàm, hiểu được rằng một vị lãnh đạo cấp cao của địa phương phải chịu áp lực lớn hơn nhiều so với một CEO của công ty được niêm yết trên thị trường chứng khoán. Đấu đá trên quan trường còn tàn khốc và kịch liệt hơn nhiều so với trong kinh doanh.
- Ha hả, được rồi, em nói kế hoạch này cho anh, anh chỉ cần nghe là được.
Nói xong, cũng không cần quản Dương Phàm có đáp ứng hay không, cũng không cần nhìn bản kế hoạch, Thu Vũ Yến chậm rãi nói:
- Bản kế hoạch này là do em tự phác thảo, giám sát cấp dưới làm ra. Năm năm gần đây, giá cả nhà đất ở thành phố Hải Tân liên tục tăng lên. Thoạt nhìn bề ngoài thì GDP luôn gia tăng nhưng thực tế tiền đều là từ bán bất động sản. Đương nhiên, quan chức chính quyền cũng dựa vào bán đất mà phát tài. Giá nhà đất tăng cao đối lập với mức độ thu nhập của địa phương. Nói khó nghe một chút, với mức thu nhập của người dân tỉnh Thiên Nhai, tuyệt đại đa số dân chúng có làm cả đời cũng không thể mua được nhà. Tập đoàn Thiên Mỹ tham gia lĩnh vực bất động sản ở thành phố Hải Tân, từ khi bắt đầu bán được nhà, trong vòng hai năm, tập đoàn Thiên Mỹ sẽ nghiêm khắc khống chế lợi nhuận ở mức 10%.
Thu Vũ Yến nói rất cẩn thận, Dương Phàm nghe cũng rất cẩn thận đồng thời trong lòng âm thầm cảm động. Làm kinh doanh chắc chắn là muốn kiếm thật nhiều tiền, kế hoạch này của Thu Vũ Yến tương đương với việc trong vòng hai năm chỉ tập trung đầu tư tài chính để khai phá thật nhiều khu nhà cho người có thu nhập thấp, cực kỳ thỏa mãn nhu cầu chiến tích của Dương Phàm.
- Lát nữa tôi sẽ đưa cô tới gặp Tào Dĩnh Nguyên nói về bản kế hoạch này, để cho ông ta kích động một chút. Tôi cũng sẽ đề nghị chính quyền thành phố, ưu tiên suy xét tập đoàn Thiên Mỹ về vấn đề sử dụng đất đai. Mặt khác, tôi còn có thể đề xuất trong hội nghị thường ủy, hễ là nhà do tập đoàn Thiên Mỹ đầu tư, chỉ cần trả trước một nửa tiền mua đất, sau khi tiêu thụ xong nhà thì trả nốt nửa còn lại. Đây coi như sự phối hợp của chính quyền đối với nhà đầu tư.
Dương Phàm tỏ thái độ phi thường rõ ràng. Thu Vũ Yến nghe xong không khỏi mỉm cười.
- Đây là chuyện tốt, tập đoàn Thiên Mỹ được giảm phí tổn xuống, như vậy giá nhà cũng có thể hạ xuống thêm một chút.
Thu Vũ Yến mỉm cười nói.
Dương Phàm nghe vậy không khỏi lắc đầu cười khổ nói:
- Tùy cô thôi, các cô làm kinh doanh mà.
Thu Vũ Yến nhẹ nhàng cười, trong ánh mắt thoáng hiện một tia vui vẻ. Dương Phàm nhớ tới tình cảm này là tốt rồi.
- Tối nay anh có bận không? Cùng ăn cơm nhé, em mời anh.
Dương Phàm nghe xong mỉm cười nói:
- Thế không được, cô là nhà đầu tư chân chính, tôi dù gì cũng là chủ nhà, phải là tôi mời khách chứ.
Tuy rằng cảm giác Thu Vũ Yến vẫn có ý giấu diếm gì đó nhưng Dương Phàm cũng không tìm được cớ từ chối thích hợp. Sau khi trải qua sự việc Trang Tiểu Điệp, Dương Phàm càng trở nên cẩn thận hơn trong vấn đề tình cảm nam nữ, không dễ dàng bị vướng vào dây tơ hồng. Sự rung động dễ dàng khi còn trẻ đã bị sự lịch duyệt che dấu.
Tuy rằng Thu Vũ Yến không muốn rời đi nhưng cũng không thể ở lại làm ảnh hưởng công việc của Dương Phàm, bởi vậy Thu Vũ Yến đứng dậy cười nói:
- Nói thế còn nghe được, em sẽ chờ điện thoại của anh.
Sau khi bắt tay, Thu Vũ Yến đi ra ngoài. Khi Dương Phàm đưa ra đến cửa thì Thu Vũ Yến nhớ tới điều gì đó, dừng lại quay đầu hỏi:
- Gã Khang Hà đó, em cảm thấy ánh mắt của hắn ta có gì đó không thích hợp, quá âm trầm, không giống như người làm ăn chân chính.
Lời nhắc nhở này khiến trong lòng Dương Phàm hơi cảm động, tuy nhiên vẻ mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, nói:
- Cảm ơn, tôi sẽ cẩn thận.
Tiễn bước Thu Vũ Yến, Dương Phàm không khỏi quay đầu lại cẩn thận suy nghĩ một chút về vấn đề Khang Hà. Thương nhân có quan hệ tốt với quân đội như thế này, quả thật hơi không bình thường.
- Trầm Ninh à? Mày tra cho tao xem tổng giám đốc Khang Hà của tập đoàn Khang Long là người thế nào nhé.
Dương Phàm suy nghĩ như vậy cảm thấy cần phải điện thoại cho Trầm Ninh.
Trầm Ninh ở bên kia đang truy tìm A Đông mà không có kết quả nên rất bực tức.
- Ừ, để tao hỏi lão Tôn một chút, hắn là người kỳ cựu ở Hải Tân. Lãnh đạo, sự việc vây trước cửa cục công an kia bọn tao không tra ra được gì ràng cả.
Trầm Ninh nói với vẻ hơi hổ thẹn.
Dương Phàm nghe xong mỉm cười nói:
- Đừng có gấp, mày cũng mới tới đây làm, hiện giờ mày làm thế đã là rất không tồi rồi. Chờ sau khi có thông báo của trường Đảng tỉnh thì mày cứ bố trí tốt một chút, tiến hành điều chỉnh nhân sự ở một số mặt. Nếu ai nguyện ý phối hợp với mày thì đề bạt, không nghe lời thì thu thập, việc này không cần tao phải dạy chứ? Chờ sau khi xử lý được hết các sự việc bên trong thì sẽ bàn tới các việc khác. Hiện tại tao có cảm giác, bên trong cục Công an có rất nhiều vấn đề. Trách nhiệm trên vai mày cũng không phải là nhẹ đâu.
Gật gật đầu treo điện thoại, Trầm Ninh tiếp đón Tôn Trường Bình và Trương Hạc tiếp tục nghiên cứu vụ án. Mấy người Trầm Ninh không biết rằng, A Đông đã bị người chuốc say, nhét vào bao tải quẳng xuống biển. Đừng nói là người sống, ngay cả thi thể cũng không thể tìm nổi.
Thân là trưởng ban thư ký thị ủy, đặc điểm công tác lớn nhất chính là mỗi ngày đều quay quanh lãnh đạo, điểm này Tùng Lệ Lệ nắm chừng mực rất tốt, nếu không có việc gì quan trọng thì cơ bản sẽ không đến quấy rầy Dương Phàm. Tuy nhiên nếu Dương Phàm có việc gì cần phân phó thì Tùng Lệ Lệ đều cố gắng làm thật tốt. Như hôm qua được giao việc gửi công văn lên trường Đảng của tỉnh, Tùng Lệ Lệ lập tức tự mình mang công văn lên, ở lại tỉnh thành cả đêm, sáng sớm người đã mang thông báo nhập học trở về.
Làm tốt chuyện này, Tùng Lệ Lệ vội vàng tới báo cáo Dương Phàm. Dương Phàm nghe xong báo cáo cũng khá giật mình, thầm nhủ người phụ nữ này thật là thông minh, biết được tầm quan trọng của việc này. Sau khi xử lý xong mấy chuyện này, thật sự là khó có khả năng rời khỏi người phụ nữ thông minh này được. Nghĩ tới đây, Dương Phàm lại càng cảm thấy Tùng Lệ Lệ quá thông minh, mà đối với một phụ nữ quá thông minh thì Dương Phàm luôn mang theo cảm giác cực kỳ cảnh giác.
Nghe xong báo cáo, Dương Phàm cũng không nóng nảy tỏ thái độ, mà chỉ nhìn Tùng Lệ Lệ không nói lời nào. Chờ khi Tùng Lệ Lệ cảm thấy hơi bất an, Dương Phàm mới thản nhiên nói:
- Cứ theo danh sách mà gửi tới các nơi, thông báo một chút cho bên thị trưởng Tào. Thị trưởng Tào có thể quyết định việc điều chỉnh công tác ở các cục. Trong vòng một tháng, nếu còn có ai không nghe kêu gọi thì có thể tiếp tục có thủ đoạn thích hợp.
Dương Phàm nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy nhưng Tùng Lệ Lệ nghe thấy âm thầm khiếp sợ. Toàn bộ những lời này không cần thiết phải nói với mình, nhưng Dương Phàm lại nói, bên trong rốt cục ẩn chứa hàm nghĩa gì? Cẩn thận suy nghĩ tất cả các tình tiết liên quan tới Dương Phàm mấy lần, trên trán Tùng Lệ Lệ không kìm nổi toát mồ hôi đầm đìa. Quả thật, Tùng Lệ Lệ phát hiện mình có vẻ hơi nóng vội. Là một trưởng ban thư ký thị ủy, là người gần gũi bên cạnh lãnh đạo, vấn đề khoảng cách là cực kỳ quan trọng.
Tuy nhiên hiện tại hối hận cũng không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể chậm rãi bù đắp lại bằng hành động thực tế. Tùng Lệ Lệ tin tưởng vững chắc có thể thông qua hành động thực tế, đạt được sự tín nhiệm tuyệt đối của lãnh đạo. Tùng Lệ Lệ từ nhỏ đã ôm khát vọng quyền lực, gần như có sự ham thích cuồng nhiệt đối với con đường làm quan. Nếu không, sao cô ta có thể buông tha cuộc sống gia đình ổn định ở Bắc Kinh để tới tỉnh Thiên Nhai heo hút này chứ?
Trong lòng hoảng hốt, Tùng Lệ Lệ gật đầu nói:
- Bí thư Dương, tôi lập tức đi làm ngay. Tuy nhiên, có những điều tôi khó mà nói ra được.
Nói xong, Tùng Lệ Lệ ra vẻ ủy khuất, sợ hãi, có ý là bị câu nói của Dương Phàm dọa sợ.
Đương nhiên Dương Phàm không có quá mức dọa dẫm, Tùng Lệ Lệ hiểu được là tốt rồi. Đương nhiên, nếu Tùng Lệ Lệ không tỏ thái độ, có lẽ Dương Phàm sẽ suy xét tới việc động chạm vào vị trí của cô ta. Là người gần gũi lãnh đạo, tuy rằng là phụ nữ nhưng vẫn phải đoán được thái độ của lãnh đạo, hơn nữa còn phải không ngừng thông qua ám chỉ, làm một người tiên phong đi đầu. Người như vậy thường là lãnh đạo sẽ thích, nhưng Dương Phàm lại không hề thích chút nào. Dương Phàm đã đọc không ít sách lịch sử, tự nhiên biết được sự nguy hại của lộng thần. Đương nhiên, chỉ cần Tùng Lệ Lệ an phận thủ thường, làm tốt những công việc được lãnh đạo giao phó, dùng sự thông minh của mình trên chính đạo, Dương Phàm cũng không ngại đề bạt cô ta.
Đúng là ý thức được tầm quan trọng của người phụ nữ này đối với mình về sau, Dương Phàm mới có thể thỉnh thoảng lại gõ một chút. Sau lưng có thể gọi là học tỷ chính là tình cảm nhưng nếu cô ta thích dùng trí thông minh của mình để đùa giỡn trong công việc, Dương Phàm cũng sẽ không thích thú nổi.
Tùng Lệ Lệ hơi sợ hãi đi ra ngoài, eo và mông cũng giảm bớt biên độ dao động khiến Dương Phàm cười thầm đắc ý. Ngày làm việc bận rộn quả thật trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã lại cuối tuần.
Hết giờ trở lại nhà khách thị ủy, Dương Phàm không có ý tứ nghỉ ngơi mà mỉm cười nói với Trương Tư Tề đang đi ra đón:
- Anh phải đi ra ngoài một chút, lặng lẽ tới thăm một lão đồng chí.
Trương Tư Tề cũng không lắm miệng hỏi về công việc. Nếu Dương Phàm đã nói vậy, Trương Tư Tề đương nhiên hiểu được ý của hắn.
- Lái chiếc Lincoln cho Chu Dĩnh đi theo. Con bé này ở nhà buồn bực cả ngày rồi.
Lời này khiến Dương Phàm há hốc mồm, muốn nói gì đó lại nghẹn trở về. Vợ chồng lấy nhau đã mấy năm, làm sao Dương Phàm không hiểu tâm tư trong lòng bà xã mình chứ? Muốn phụ nữ không ghen tuông, thà để địa cầu không quay còn dễ hơn. Nếu vợ đã ra vẻ rộng lượng, việc gì phải vạch trần chứ? Hơn nữa, mang Chu Dĩnh đi làm sao an toàn bằng mang nữ binh đi được, chỉ có ưu điểm là trên đường có người để nói chuyện.
Thật lâu không tự mình lái xe, Dương Phàm lái chiếc Lincoln. Chậm rãi đi dọc theo con đường mới mở ở ngoại thành. Nhà của trưởng ban Tổ chức cán bộ Đàm Tuyết Ba ở khá xa. Vợ ông ta là dân quê, hiện tại vẫn chưa giải quyết xong vấn đề hộ khẩu và công tác. Điểm này khiến Dương Phàm phi thường kính nể. Những người trẻ tuổi quả thật còn xa mới có thể bì nổi tiết tháo và tu dưỡng của người cán bộ kỳ cựu này. Đây có lẽ là một nhân tố khiến Đàm Tuyết Ba luôn sừng sững trên diễn đàn chính trị của thành phố Hải Tân mà không hề gục ngã.
Mấy ngày này Chu Dĩnh thoạt nhìn hơi buồn bã ỉu xìu, sau khi nhận được chìa khóa nhà mới thì luôn như vậy. Cô ngồi ở vị trí cạnh người lái, im lặng như hũ nút, không nói một lời nào. Dương Phàm nhìn thấy vậy, trong lòng có cảm giác không biết nên nói gì cho phải.
- Anh lái xe cẩn thận một chút, đừng có nhìn loạn.
Chu Dĩnh đột nhiên bật ra một câu, dường như nghĩ thấy hơi buồn cười, liền nhoẻn miệng cười, vẻ u ám trên mặt lập tức biến mất.
- Vừa rồi em nghĩ gì thế?
Dương Phàm cười hỏi.
Chu Dĩnh liếc Dương Phàm một cái, hạ giọng nói:
- Anh không cho em công việc, em muốn tự mình mở một cửa hàng.
- Mở cửa hàng?
- Đúng vậy, mua một cửa hàng đồ trang trí nhỏ gì đó.
Anh bỏ tiền ra mua cho em một cái cửa hàng ở mặt tiền nhé. Em sợ mình không đủ tiền để thuê.
Chu Dĩnh vẫn còn tự biết mình, nói xong có vẻ hơi ngượng ngùng. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Dương Phàm không phải là không đủ tiền, tuy nhiên bởi vì Chu Minh Đạo đã giao phó Chu Dĩnh cho mình chiếu cố, vậy ý tứ không chỉ đơn giản như vậy. Ngẫm nghĩ một chút, Dương Phàm cười nói:
- Hay là em đến thị ủy làm đi. Lâm Đốn là chánh văn phòng thị ủy, em cứ tùy tiện chọn một phòng nào đó làm trưởng phòng là được.
Chu Dĩnh liếc Dương Phàm một cái nói:
- Anh chẳng có lương tâm gì cả. Hiện giờ em đã là cấp phó phòng rồi, sắp ba mươi rồi đó.
Giọng điệu này hơi u oán khiến Dương Phàm chợt nhớ ra là Chu Dĩnh chỉ nhỏ hơn mình có bốn tuổi.
- Thời gian nhanh thật, nhoáng một cái mà em đã hai sáu rồi.
Dương Phàm không kìm nổi cảm khái một câu.
Chu Dĩnh hừ một tiếng noi:
- Nếu em mà thành gái lỡ thì, anh phải nuôi em cả đời.
Dương Phàm không dám nói tiếp, cũng may vừa lúc xe tới nơi. Dương Phàm vội vàng nói sang chuyện khác:
- Tới rồi, em mang quà xuống xe đi.
Nhà của Đàm Tuyết Ba là một một tòa nhà năm tầng khá cũ kỹ. Với địa vị của ông ta ở thành phố Hải Tân, ở nơi thế này phải dùng hai chữ "keo kiệt" để hình dung cũng không quá phận chút nào.
Dưới ánh nắng chiều, một người phụ nữ lớn tuổi đang hái rau. Khi xe dừng lại, người này không thèm để ý mà nhìn lướt qua rồi lại tiếp tục làm việc của mình.
Dương Phàm dẫn Chu Dĩnh đi tới, mỉm cười nói với bà ta:
- Xin hỏi, trưởng ban Đàm có nhà không ạ?
Người phụ nữ nhìn gói to trên tay Chu Dĩnh, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, hừ một tiếng rồi nói bằng tiếng phổ thông rất khó nghe:
- Tặng lễ để làm việc thì đừng đi vào, miễn cho tôi phải nghe chửi.
Dương Phàm cười nói:
- Cô cứ yên tâm, trưởng phòng Chu nhìn thấy cháu cam đoan sẽ không chửi.
Lúc này, Đàm Tuyết Ba mặc một chiếc quần đùi, người cởi trần từ trong đi ra, nghe có người nói chuyện thì mắng chửi bằng giọng bản địa:
- Bà xã, bảo bọn họ cút đi. Mẹ kiếp, hiện giờ làm quan chẳng có ai tốt đẹp cả.
Tuy rằng Dương Phàm nghe không hiểu nhưng cũng đoán được trong giọng nói này không có ý gì hay ho, vội vàng cười to nói:
- Trưởng ban Đàm, bực mình với ai thế?
Đang cúi đầu pha trà, Đàm Tuyết Ba nghe thấy giọng nói hơi quen tai, vừa quay lại thì thấy Dương Phàm đứng ở cửa, bên cạnh còn có Chu Dĩnh đi theo, lập tức đỏ mặt, vội vàng nói:
- Bí thư Dương, ngài chờ một chút.
Tiếp đó Đàm Tuyết Ba chật vật chạy trốn vào trong nhà, sau đó hô to bằng tiếng bản địa:
- Bà già, áo may ô của tôi đâu?
- Ở trên giường ấy.
Lúc này giọng điệu của bà già ở cửa rất ôn hòa. Bà ta mỉm cười đứng lên, tiếp đó đi vào phòng trong lấy ra mấy chiếc ghế nhựa đặt xuống dưới tàng cây, nói:
- Mời các anh chị ngồi, tôi đi pha trà.
Hai vợ chồng già này đúng là cực kỳ ăn ý, chỉ chốc lát, Đàm Tuyết Ba đã mang ra một bàn trà, bà vợ mang ra một bộ đồ uống trà. Vừa bày đặt đồ xuống dưới tàng cây, Đàm Tuyết Ba vừa cười nói với vẻ hơi ngượng ngùng:
- Bí thư Dương, sao hôm nay lại tự mình tới chơi thế?
Trước đó Dương Phàm tự nhiên đã tìm hiểu sơ bộ, biết lão già này tính cách sĩ diện, nếu không cũng đã không tự mình tới thăm thế này.
Sau khi bắt tay, Dương Phàm cười nói:
- Tôi nghe nói trưởng ban Đàm thích uống trà, vừa lúc tôi mới tới, mang theo một ít trà xanh của tỉnh Giang Nam, mời trưởng ban Đàm nhấm nháp, tiện thể tới ăn ké bữa cơm.
Đàm Tuyết Ba sở dĩ không chủ động đi thăm hỏi Dương Phàm, chủ yếu là do tính cách không cho phép, mặt khác là cũng muốn xem ý tứ của Dương Phàm thế nào. Thông qua việc xử lý mấy công chuyện gần đây, Đàm Tuyết Ba cảm thấy Dương Phàm không phải loại bí thư thị ủy chỉ tính toán tới lăn lộn một thời gian ngắn để lấy chút kinh nghiệm và thành tích rồi cút đi. Nhất là sự việc xã Dương Mã, Đàm Tuyết Ba nghe nói là Dương Phàm chủ trương gắng sức trấn áp, trong lòng cũng có chút bội phục. Tuy nhiên, ông ta là người cao niên trong cơ quan, sĩ diện nên không chịu tới thăm Dương Phàm. Hơn nữa, dù Đàm Tuyết Ba muốn đi ngay cũng đã hơi muộn.
Người trong quan trường đều rất sĩ diện, Đàm Tuyết Ba còn tưởng rằng sau này Dương Phàm sẽ rất không thích mình, thậm chí sẽ gây khó dễ mình trong công việc. Nhưng không ngờ vị bí thư thị ủy trẻ tuổi Dương Phàm này lại tự tới thăm mình, hơn nữa thái độ cũng cực kỳ dễ chịu.
- Bà xã, đi quán cơm gọi một đĩa gà luộc, một đĩa dồi, một đĩa lòng lợn.
Đàm Tuyết Ba nghe nói Dương Phàm muốn ở lại ăn cơm, lập tức quay đầu lớn tiếng bảo vợ đi mua đồ ăn.
Dương Phàm cũng không ngăn cản, mỉm cười cầm lấy cái túi trên tay Chu Dĩnh, đặt trên bàn trà nói:
- Lần đầu tới chơi, tôi chẳng kịp chuẩn bị gì, chỉ có một ít trà của tỉnh Giang Nam và ít thuốc lá, trưởng ban Đàm đừng chê là quà ít nha.
Có thể được bí thư thị ủy tặng quà, Đàm Tuyết Ba cảm thấy rất mát mặt, cười ha hả nói:
- Bí thư Dương quá khách khí, có chuyện gì chỉ cần gọi điện thoại để tôi tới là được.
Kỳ thật Đàm Tuyết Ba cũng không yêu cầu gì quá cao, chỉ cần Dương Phàm chủ động gọi điện thoại một chút là mời tới được. Tuy nhiên từ góc độ trên xuống dưới mà nói, nếu là bí thư thị ủy khác thì việc này là cực kỳ quá phận.
- Ha hả, kỳ thật tôi tìm tới trưởng ban Đàm là đi cửa sau đó. Tôi định đưa em gái mình từ Bắc Kinh tới làm ở thị ủy.
Nói xong, Dương Phàm quay đầu lại cười nói với Chu Dĩnh:
- Còn không mau tới chào!
Chu Dĩnh mỉm cười tiến lên, hơi cúi đầu nói:
- Xin chào trưởng ban Đàm!
Bí thư thị ủy tìm trường ban Tổ chức cán bộ đi cửa sau, đây quả là một trò đùa, tuy nhiên giờ phút này lại là một tiểu xảo cực kỳ thích hợp. Chỉ một chút đã kéo quan hệ của hai người lại gần nhau, còn biểu hiện nguyên vẹn sự tôn trọng của Dương Phàm đối với lão đồng chí. Đương nhiên, Dương Phàm có thể tự mình tới thăm Đàm Tuyết Ba, cùng nhau uống rượu dưới tàng cây thế này, đã là cực kỳ tôn trọng Đàm Tuyết Ba rồi.
Sau tiếng chào hỏi nhẹ nhàng của Chu Dĩnh, Đàm Tuyết Ba bật cười ha hả, tiếng rất sang sảng. Là một kẻ lão luyện, đương nhiên ông ta hiểu được ý tứ của Dương Phàm, càng thấy Dương Phàm biết chơi, ý tứ là đầu tiên thông khí trước, khi cần thiết sẽ có thêm một cánh tay. Nếu không tuyệt đối nắm chắc sẽ không có điều chỉnh nhân sự trọng yếu trong hội nghị thường ủy. Cục diện của thành phố Hải Tân lúc này chắc chắn Dương Phàm sẽ phải có những điều chỉnh tương ứng. Vị trí trưởng ban Tổ chức cán bộ hoặc là phải phối hợp với mình, hoặc là mình sẽ điều đi, hoặc là về hưu.
Thực ra lúc đầu Đàm Tuyết Ba có tính toán gây rối, tuy nhiên kết quả lại cực kỳ bất ngờ. Là một quân nhân xuất ngũ, Đàm Tuyết Ba luôn tâm phục thượng cấp, hành động của Dương Phàm tự nhiên cũng thể hiện đủ ý chí của hắn.
- Em gái, em muốn đến làm mảng nào thì nói với tôi, lão Đàm này bố trí thì người ta cũng phải nể mặt.
Trong mắt Dương Phàm, động tác này của Đàm Tuyết Ba không phải là chịu thua mà là phục tùng trong phạm vi quyền hạn.
Dương Phàm nghe vậy mỉm cười nói:
- Trưởng ban Đàm, em thứ ba nhà ông hình như tốt nghiệp đại học đã nhiều năm nhưng vẫn chưa được bố trí công tác nhỉ. Nhìn khắp quốc gia này, trưởng ban Tổ chức cán bộ như ông có lẽ đếm trên đầu ngón tay.
Vừa nghe những lời này, trên mặt Đàm Tuyết Ba không kìm nổi sầu não. Lão lắc đầu nói:
- Em gái tôi là một sinh viên cao đẳng, thi nhân viên công vụ không qua. Vì chuyện công việc mà chúng tôi cũng đã cãi nhau mấy lần. Tuy nhiên hiện giờ nó tự mở một cửa hàng, làm ăn cũng không tệ lắm.
Dương Phàm trầm mặc một phen, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng nói:
- Trưởng ban Đàm, nếu các cán bộ lãnh đạo của chúng ta đều có thể giống ông thì tôi thấy Ủy ban Kỷ luật có thể đóng cửa được rồi.
Đánh giá như vậy là khá cao, gương mặt Đàm Tuyết Ba hiện lên vẻ kích động. Lão cười ha hả không nói gì, đứng lên đi vào nhà trong, một lát sau xách một thùng nhựa màu trắng.
- Bí thư Dương, ngài đừng ngại nhé, ở đây có chút rượu gạo quê tự làm, hôm nay uống chút cho vui.
Chu Dĩnh muốn cùng tham gia góp vui lại bị Dương Phàm suy nghĩ tới việc phải lái xe trở về, ngăn lại không cho uống, nói chỉ dừng lại ở mức một bình là thôi.
Một mâm rau muống, một đĩa lạc và mấy con cá khô, những đồ ăn khác đều là mua về. Có thể đoán được, nếu tối nay Dương Phàm không đến thì hai vợ chồng già này chỉ ăn có ba món đó. Đường đường là một thường ủy thị ủy, trưởng ban Tổ chức cán bộ, vậy mà chỉ ăn uống đơn giản như vậy, dù vẫn tự xưng là luôn luôn thanh liêm nhưng Dương Phàm cũng bị lão cán bộ Đàm Tuyết Ba này đả kích thật sâu.
Rượu quê tự nấu thoạt nhìn hơi đục ngầu, độ rượu cũng không cao, tuy nhiên tác dụng ngấm khá chậm. Vô tình, một thùng rượu gạo bị hai người uống sạch sẽ. Tửu lượng của Đàm Tuyết Ba cũng rất tốt, uống một hồi thì nói to hẳn lên. Vợ ông ta mỉm cười tới đỡ vào phòng trong. Chu Dĩnh tới hỗ trợ thì phát hiện đồng chí Bí thư Dương của chúng ta đang tựa vào ghế ca hát, tay cầm đũa gõ nhịp.