Hội nghị lại tiếp tục. Phần này đề cập đến danh sách điều chỉnh 16 cán bộ chánh phó. Đây là do Ngô Địa Kim và Tùng Lệ Lệ cùng nhau thỏa thuận. Trong các ngành chủ yếu của thành phố, tài chính, giao thông, xây dựng, khu khai phát, cục Chiêu thương, cục Giáo dục…không cục nào may mắn thoát khỏi. Đều có điều chỉnh vị trí trọng yếu tương xứng.
Trở lại văn phòng tìm được thuốc hạ huyết áp uống một vốc. Khi Tuyết Ba định trở về phòng họp thì nhận được một cuộc điện thoại từ phó trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Nguyễn Tú Tú.
- Thân thể đồng chí Tuyết Ba có khỏe không….
Mãi cho đến khi hội nghị thường ủy chấm dứt thì Đàm Tuyết Ba cũng không hề xuất hiện trở lại. Sự quan tâm của phó trưởng ban Nguyễn đại biểu sự quan tâm của Tỉnh ủy, hành động của Triệu Việt. Thật sự không phải nhanh bình thường nữa. Đối với yêu cầu của Dương Phàm cũng rất rõ ràng. Sự "quan tâm" của lãnh đạo Tỉnh ủy khiến cho Đàm Tuyết Ba sau khi buông điện thoại ra mà có cảm giác như xương cốt toàn thân bị rút hết. Mãi cho đến tan tầm buổi trưa vẫn ngồi ngơ ngác trước bàn làm việc. Nghe tiếng gọi của thư ký mới thở dài:
- Tôi thực sự già rồi sao?
Đàm Tuyết Ba già hay không thì Dương Phàm không quan tâm. Hội nghị thường ủy đã diễn ra hết sức thuận lợi, mối uy hiếp lớn nhất là Tào Dĩnh Nguyên không nói gì. Đây là có qua có lại mới toại lòng nhau hơn nữa nhất định cũng phải hợp tác với nhau. Bằng không đến khi Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc mời dự họp thì Tào Dĩnh Nguyên có mà khóc. Ý đồ của Tỉnh ủy không có biện pháp quán triệt. Nhớ lại lúc trước, Tào Dĩnh Nguyên nhận được một cuộc điện thoại mập mờ của Giang Thượng Vân:
- Phải phối hợp công tác thật tốt với đồng chí Dương Phàm.
Đây là lời của Triệu Việt không thể nghi ngờ. Nói gì đó thì chỉ có hai người mới hiểu được.
Đã không có đối thủ, vấn đề còn lại quá đơn giản. Đương nhiên bản danh sách này Tùng Lệ Lệ cũng đã trưng cầu qua ý kiến của Tào Dĩnh Nguyên.
Sự quan tâm của lãnh đạo tỉnh ủy. Trưởng ban Đàm có phần không gượng dậy nổi, sang đầu giờ chiều xin nghỉ bệnh.
Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Phương Viên chủ trì công tác hàng ngày rất tự nhiên.
Đến lúc cơm trưa, Dương Phàm kêu Tùng Lệ Lệ đến khách sạn Hồ Gia Anh tìm một căn phòng. Dọc đường đi Tùng Lệ Lệ còn nói thầm:
- Không bằng về nhà cô tự nấu đỡ phiền phức.
Ý tứ của Tùng Lệ Lệ đương nhiên Dương Phàm hiểu được. Trong ánh mắt mang theo sự trách cứ. Dương Phàm chậm rãi nói:
- Chu Giai có quan hệ với ai?
Tùng Lệ Lệ hơi sửng sốt, trả lời theo bản năng:
- Bố cô ta có quan hệ rất thân với Lý Hiếu Nghĩa.
Dương Phàm gật gật đầu nói:
- Vậy được rồi. Ha ha. Còn may mà có cô đề tỉnh tôi bằng không mọi chuyện sẽ không thuận lợi như vậy. Cô gái này thông minh thì có thông nhưng tầm nhìn hơi thấp một chút. Đương nhiên, đây là vấn đề về kiến thức của bản thân chứ năng lực của cô ta vẫn rất giỏi. Hãy bảo lão Lý huyện Nhai Sơn từ chức vì bệnh đi. Để Chu Giai qua đó là chủ tịch huyện còn Lâm Đốn tiếp nhận bí thư.
Tùng Lệ Lệ nghi hoặc một lúc nhưng ngay sau đó lông mày giãn ra cười nói:
- Chính xác. Nếu đặt người phụ nữ này ở thành phố thì không bằng để cô ta tới làm việc tại một huyện. Tội nhân thì không nên để gần. Tới đó cũng bớt đi không ít lo lắng.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Lý Hiếu Nghĩa muốn đục nước béo cò. Xem ra không có cơ hội. Triệu Việt đa mưu túc trí quá.
Tùng Lệ Lệ liếc Dương Phàm một cái, khẽ nhíu mày nói:
- Anh nói rõ ràng một chút được không?
Dương Phàm nhớ tới cuộc điện thoại của Trần Chính Hòa đêm qua. Bên trong truyền tới một tin tức. Miêu Hằng Sinh dưới áp lực đã nhận điều kiện chiêu hàng. Phe cánh bản địa không có người cầm đầu thì khó mà ra hồn được. Về phần Hoàng lão phỏng chừng ở ba đến năm ngày cũng sẽ không nói gì rồi cuốn gói chạy lấy người. Chuyện của tỉnh Thiên Nhai thì Triệu Việt sẽ không cho phép người khác khoa chân múa tay. Cũng giống như chuyện ở thành phố Hải Tân. Dương Phàm cũng không muốn thấy người ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ. Dương Phàm vẫn còn một vấn đề quan tâm đó là Hầu Tiếu Thiên. Hắn đã dày công chuẩn bị ngăn chặn một lần xem ra là muốn bất phân thắng bại đây. Sở dĩ có thể bất phân thắng bại là bởi vì Lý Hiếu Nghĩa còn muốn tiếp tục khiêu vũ trên hai quả trứng gà.
- Đừng hỏi những điều không nên hỏi. Biết nhiều quá không tốt với cô đâu.
Dương Phàm liếc Tùng Lệ Lệ một cái.
….. Tùng Lệ Lệ khinh thường liếc lại. Khẽ nói:
- Hôm nay quá ****
Cũng giống vậy. Lúc Tào Dĩnh Nguyên ăn cơm ở nhà cũng nói với Tào Ny Ny một câu:
- Hôm nay Dương Phàm quá ***.
Nói xong thị trưởng Tào chắp tay sau đít vào thư phòng. Tào Ny Ny đang bưng bát cơm hơi sửng sốt. Hướng về phía bóng dáng bố hô:
- Bố nói với con việc của Dương Phàm làm gì. Con cũng phải ra nước ngoài cơ mà.
Mọi việc đều giống như suy đoán của Dương Phàm. Hoàng lão ở được một đoạn thời gian liền quay trở về Bắc Kinh. Vài năm sau vùi xương ở nghĩa trang công cộng Bắc Kinh. Không còn có thể bước thêm được một bước vào đất Thiên Nhai.
Đàm Tuyết Ba cáo bệnh. Tỉnh ủy nhanh chóng trả lời thuyết phục. Phó trưởng ban thường trực Phương Viên tiếp nhận chức trưởng ban Tổ chức cán bộ thị ủy thành phố Hải Tân.
Việc điều chỉnh nhân sự vô cùng thuận lợi. Bề ngoài nhìn thì là ba nhà cùng tiến. Trên thực tế lớp cán bộ trung tầng ở thành phố đều truyền nhau một tin tức:
- Trên hội nghị thường ủy bí thư Dương nói một là một.
Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc được tổ chức và kết thúc thuận lợi. Tào Dĩnh Nguyên vẫn ngồi yên vị trên cái ghế thị trưởng như mong muốn. Cái ghế chủ tịch Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc kê dưới mông Dương Phàm. Trước khi hội nghị, bí thư Tỉnh ủy và trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Lý Hiếu Nghĩa đích thân tới Hải Tân. Bọn họ tới làm gì người bên dưới không biết. Nhưng Dương Phàm thì biết rất rõ ràng. Chẳng qua trong tay Dương Phàm còn cầm quyền nhân sự. Sẵn sàng treo lưỡi gươm Damocles (1) trên đầu tất cả đại biểu nội tỉnh trong Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc.
Mọi việc ở Hải Tân diễn ra rất suôn sẻ. Điều tiếc nuối duy nhất chính là cái vụ án thuốc phiện kia. Cho đến bây giờ cũng chẳng có một chút chứng cớ nào. Mặc dù có mục tiêu hoài nghi chắc chắn nhưng mà mắt thấy thì giải quyết được vấn đề gì chứ.
Trong khoảng thời gian này Trầm Ninh gầy đi rất nhiều từ 100kg còn hơn 80kg. Dưới sự chỉ đạo chính xác của lãnh đạo thị ủy, cục Công an thành phố Hải Tân hiện giờ được cái lợi là cả tập thể chiến đấu với tinh thần đoàn kết.
Khi Dương Phàm đang ở trong văn phòng xem tài liệu. Trầm Ninh cười hì hi tiến vào. Dương Phàm nhìn thoáng qua mà giật cả mình. Gần đây bận bịu quá không ngờ thằng này gầy đi hẳn một vòng, hai mắt trông như con gấu mèo.
- Con chim lợn. Mày càng ngày càng giống quỷ đó.
Trầm Ninh cười ha ha nói:
- Mày đừng quản tao là người hay quỷ. Có cái tin tức quan trọng này muốn báo cho mày đây. Nguồn truyện:
Trầm Ninh nói xong dừng một chút. Cười hắc hắc rồi nói tiếp:
- Cái vụ án thuốc phiện kia cuối cùng cũng có đột phá trọng đại.
Dương Phàm giật mình kinh hãi. Lập tức ngồi thẳng người nói:
- Ra xem cửa. Đừng có gào to như heo bị chọc tiết thế.
Trầm Ninh cười ngượng ngùng quay lại đóng cửa. Sau khi trở lại cười khẽ nói:
- Nhờ có ông trời, có một con tình nhân của thằng A Bình. Hôm trước A Bình uống rượu nhiều. Không biết vì sao hành hung tình nhân. Con đàn bà này bởi vì bị ngược đãi trong thời gian dài nên cuối cùng không nhịn nổi chạy đến cục Công an báo án. Thị còn không dám đến trực tiếp mà tìm một cơ hội ngăn xe của tao lại. Sau đó trình bày lại sự tình. Tao tức khắc đưa thị tới tổ chuyên án.
Mày đoán thế nào? A Bình chính là trùm buôn bán thuốc phiện. Trên hắn còn có một đại ca. Hiện giờ tổ chuyên án đã bố trí chuẩn bị bắt người rồi. Chỉ cần bắt được A Bình thì mọi vấn đề đều không còn trở ngại nữa.
Tinh thần Dương Phàm hơi run lên, lập tức truy hỏi:
- Khi nào thì động thủ?
Trầm Ninh cười nói:
- Tổ chuyên án đã suy xét đến khả năng để lộ bí mật nên đã báo lên tỉnh. Đoán chừng đang họp nghiên cứu phương án hành động. Căn cứ phân tích sơ bộ, tám chín phần thì tên đại ca kia chính là Khang Hà.
Từ trong phòng hội nghị đi ra, tâm tình Mao Vũ lại càng gay go. Tuy rằng tham gia hội nghị thuốc phiện, tổ chuyên án cũng vào nhưng cuối cùng lại được cái danh phó tổ trưởng. Tuy nhiên nhìn sắc mặt của Lộ Nam Sinh trước mặt Lý Xán thì Mao Vũ cũng chẳng có tâm tình tốt. Bí thư Đảng ủy sở Công an tỉnh Lý Xán là một người nghiêm khắc cho nên trên hội nghị Mao Vũ cũng không dám nhiều lời.
Trở lại văn phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị theo đội ngũ thì điện thoại vang lên. Bên trong vang lên tiếng cười của Khang Hà:
- Phó giám đốc Mao. Có một đám nhân viên phục vụ mới tới khu du lịch. Sinh viên chính cống. Trưa nay cùng nhau ăn cơm đi.
Mao Vũ thực ra rất muốn đi, tuy nhiên rõ ràng là đi không được. Cười nói với Khang Hà:
- Không đi được. Đang có một vụ án phải xuống thành phố Hải Tân một chuyến. Trong nửa tiếng tới anh đừng gọi điện tới nếu không cái điện thoại này cũng phải nộp lên đó.
Khang Hà hỏi một câu rất tùy ý:
- Vụ án gì vậy? Gì mà thần bí như vậy?
Mao Vũ hạ giọng nói:
- …Mật. Không thể nói. Xin lỗi nhé.
Hội nghị lại tiếp tục. Phần này đề cập đến danh sách điều chỉnh cán bộ chánh phó. Đây là do Ngô Địa Kim và Tùng Lệ Lệ cùng nhau thỏa thuận. Trong các ngành chủ yếu của thành phố, tài chính, giao thông, xây dựng, khu khai phát, cục Chiêu thương, cục Giáo dục…không cục nào may mắn thoát khỏi. Đều có điều chỉnh vị trí trọng yếu tương xứng.
Trở lại văn phòng tìm được thuốc hạ huyết áp uống một vốc. Khi Tuyết Ba định trở về phòng họp thì nhận được một cuộc điện thoại từ phó trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Nguyễn Tú Tú.
- Thân thể đồng chí Tuyết Ba có khỏe không….
Mãi cho đến khi hội nghị thường ủy chấm dứt thì Đàm Tuyết Ba cũng không hề xuất hiện trở lại. Sự quan tâm của phó trưởng ban Nguyễn đại biểu sự quan tâm của Tỉnh ủy, hành động của Triệu Việt. Thật sự không phải nhanh bình thường nữa. Đối với yêu cầu của Dương Phàm cũng rất rõ ràng. Sự "quan tâm" của lãnh đạo Tỉnh ủy khiến cho Đàm Tuyết Ba sau khi buông điện thoại ra mà có cảm giác như xương cốt toàn thân bị rút hết. Mãi cho đến tan tầm buổi trưa vẫn ngồi ngơ ngác trước bàn làm việc. Nghe tiếng gọi của thư ký mới thở dài:
- Tôi thực sự già rồi sao?
Đàm Tuyết Ba già hay không thì Dương Phàm không quan tâm. Hội nghị thường ủy đã diễn ra hết sức thuận lợi, mối uy hiếp lớn nhất là Tào Dĩnh Nguyên không nói gì. Đây là có qua có lại mới toại lòng nhau hơn nữa nhất định cũng phải hợp tác với nhau. Bằng không đến khi Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc mời dự họp thì Tào Dĩnh Nguyên có mà khóc. Ý đồ của Tỉnh ủy không có biện pháp quán triệt. Nhớ lại lúc trước, Tào Dĩnh Nguyên nhận được một cuộc điện thoại mập mờ của Giang Thượng Vân:
- Phải phối hợp công tác thật tốt với đồng chí Dương Phàm.
Đây là lời của Triệu Việt không thể nghi ngờ. Nói gì đó thì chỉ có hai người mới hiểu được.
Đã không có đối thủ, vấn đề còn lại quá đơn giản. Đương nhiên bản danh sách này Tùng Lệ Lệ cũng đã trưng cầu qua ý kiến của Tào Dĩnh Nguyên.
Sự quan tâm của lãnh đạo tỉnh ủy. Trưởng ban Đàm có phần không gượng dậy nổi, sang đầu giờ chiều xin nghỉ bệnh.
Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Phương Viên chủ trì công tác hàng ngày rất tự nhiên.
Đến lúc cơm trưa, Dương Phàm kêu Tùng Lệ Lệ đến khách sạn Hồ Gia Anh tìm một căn phòng. Dọc đường đi Tùng Lệ Lệ còn nói thầm:
- Không bằng về nhà cô tự nấu đỡ phiền phức.
Ý tứ của Tùng Lệ Lệ đương nhiên Dương Phàm hiểu được. Trong ánh mắt mang theo sự trách cứ. Dương Phàm chậm rãi nói:
- Chu Giai có quan hệ với ai?
Tùng Lệ Lệ hơi sửng sốt, trả lời theo bản năng:
- Bố cô ta có quan hệ rất thân với Lý Hiếu Nghĩa.
Dương Phàm gật gật đầu nói:
- Vậy được rồi. Ha ha. Còn may mà có cô đề tỉnh tôi bằng không mọi chuyện sẽ không thuận lợi như vậy. Cô gái này thông minh thì có thông nhưng tầm nhìn hơi thấp một chút. Đương nhiên, đây là vấn đề về kiến thức của bản thân chứ năng lực của cô ta vẫn rất giỏi. Hãy bảo lão Lý huyện Nhai Sơn từ chức vì bệnh đi. Để Chu Giai qua đó là chủ tịch huyện còn Lâm Đốn tiếp nhận bí thư.
Tùng Lệ Lệ nghi hoặc một lúc nhưng ngay sau đó lông mày giãn ra cười nói:
- Chính xác. Nếu đặt người phụ nữ này ở thành phố thì không bằng để cô ta tới làm việc tại một huyện. Tội nhân thì không nên để gần. Tới đó cũng bớt đi không ít lo lắng.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Lý Hiếu Nghĩa muốn đục nước béo cò. Xem ra không có cơ hội. Triệu Việt đa mưu túc trí quá.
Tùng Lệ Lệ liếc Dương Phàm một cái, khẽ nhíu mày nói:
- Anh nói rõ ràng một chút được không?
Dương Phàm nhớ tới cuộc điện thoại của Trần Chính Hòa đêm qua. Bên trong truyền tới một tin tức. Miêu Hằng Sinh dưới áp lực đã nhận điều kiện chiêu hàng. Phe cánh bản địa không có người cầm đầu thì khó mà ra hồn được. Về phần Hoàng lão phỏng chừng ở ba đến năm ngày cũng sẽ không nói gì rồi cuốn gói chạy lấy người. Chuyện của tỉnh Thiên Nhai thì Triệu Việt sẽ không cho phép người khác khoa chân múa tay. Cũng giống như chuyện ở thành phố Hải Tân. Dương Phàm cũng không muốn thấy người ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ. Dương Phàm vẫn còn một vấn đề quan tâm đó là Hầu Tiếu Thiên. Hắn đã dày công chuẩn bị ngăn chặn một lần xem ra là muốn bất phân thắng bại đây. Sở dĩ có thể bất phân thắng bại là bởi vì Lý Hiếu Nghĩa còn muốn tiếp tục khiêu vũ trên hai quả trứng gà.
- Đừng hỏi những điều không nên hỏi. Biết nhiều quá không tốt với cô đâu.
Dương Phàm liếc Tùng Lệ Lệ một cái.
….. Tùng Lệ Lệ khinh thường liếc lại. Khẽ nói:
- Hôm nay quá
Cũng giống vậy. Lúc Tào Dĩnh Nguyên ăn cơm ở nhà cũng nói với Tào Ny Ny một câu:
- Hôm nay Dương Phàm quá .
Nói xong thị trưởng Tào chắp tay sau đít vào thư phòng. Tào Ny Ny đang bưng bát cơm hơi sửng sốt. Hướng về phía bóng dáng bố hô:
- Bố nói với con việc của Dương Phàm làm gì. Con cũng phải ra nước ngoài cơ mà.
Mọi việc đều giống như suy đoán của Dương Phàm. Hoàng lão ở được một đoạn thời gian liền quay trở về Bắc Kinh. Vài năm sau vùi xương ở nghĩa trang công cộng Bắc Kinh. Không còn có thể bước thêm được một bước vào đất Thiên Nhai.
Đàm Tuyết Ba cáo bệnh. Tỉnh ủy nhanh chóng trả lời thuyết phục. Phó trưởng ban thường trực Phương Viên tiếp nhận chức trưởng ban Tổ chức cán bộ thị ủy thành phố Hải Tân.
Việc điều chỉnh nhân sự vô cùng thuận lợi. Bề ngoài nhìn thì là ba nhà cùng tiến. Trên thực tế lớp cán bộ trung tầng ở thành phố đều truyền nhau một tin tức:
- Trên hội nghị thường ủy bí thư Dương nói một là một.
Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc được tổ chức và kết thúc thuận lợi. Tào Dĩnh Nguyên vẫn ngồi yên vị trên cái ghế thị trưởng như mong muốn. Cái ghế chủ tịch Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc kê dưới mông Dương Phàm. Trước khi hội nghị, bí thư Tỉnh ủy và trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Lý Hiếu Nghĩa đích thân tới Hải Tân. Bọn họ tới làm gì người bên dưới không biết. Nhưng Dương Phàm thì biết rất rõ ràng. Chẳng qua trong tay Dương Phàm còn cầm quyền nhân sự. Sẵn sàng treo lưỡi gươm Damocles () trên đầu tất cả đại biểu nội tỉnh trong Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc.
Mọi việc ở Hải Tân diễn ra rất suôn sẻ. Điều tiếc nuối duy nhất chính là cái vụ án thuốc phiện kia. Cho đến bây giờ cũng chẳng có một chút chứng cớ nào. Mặc dù có mục tiêu hoài nghi chắc chắn nhưng mà mắt thấy thì giải quyết được vấn đề gì chứ.
Trong khoảng thời gian này Trầm Ninh gầy đi rất nhiều từ kg còn hơn kg. Dưới sự chỉ đạo chính xác của lãnh đạo thị ủy, cục Công an thành phố Hải Tân hiện giờ được cái lợi là cả tập thể chiến đấu với tinh thần đoàn kết.
Khi Dương Phàm đang ở trong văn phòng xem tài liệu. Trầm Ninh cười hì hi tiến vào. Dương Phàm nhìn thoáng qua mà giật cả mình. Gần đây bận bịu quá không ngờ thằng này gầy đi hẳn một vòng, hai mắt trông như con gấu mèo.
- Con chim lợn. Mày càng ngày càng giống quỷ đó.
Trầm Ninh cười ha ha nói:
- Mày đừng quản tao là người hay quỷ. Có cái tin tức quan trọng này muốn báo cho mày đây. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trầm Ninh nói xong dừng một chút. Cười hắc hắc rồi nói tiếp:
- Cái vụ án thuốc phiện kia cuối cùng cũng có đột phá trọng đại.
Dương Phàm giật mình kinh hãi. Lập tức ngồi thẳng người nói:
- Ra xem cửa. Đừng có gào to như heo bị chọc tiết thế.
Trầm Ninh cười ngượng ngùng quay lại đóng cửa. Sau khi trở lại cười khẽ nói:
- Nhờ có ông trời, có một con tình nhân của thằng A Bình. Hôm trước A Bình uống rượu nhiều. Không biết vì sao hành hung tình nhân. Con đàn bà này bởi vì bị ngược đãi trong thời gian dài nên cuối cùng không nhịn nổi chạy đến cục Công an báo án. Thị còn không dám đến trực tiếp mà tìm một cơ hội ngăn xe của tao lại. Sau đó trình bày lại sự tình. Tao tức khắc đưa thị tới tổ chuyên án.
Mày đoán thế nào? A Bình chính là trùm buôn bán thuốc phiện. Trên hắn còn có một đại ca. Hiện giờ tổ chuyên án đã bố trí chuẩn bị bắt người rồi. Chỉ cần bắt được A Bình thì mọi vấn đề đều không còn trở ngại nữa.
Tinh thần Dương Phàm hơi run lên, lập tức truy hỏi:
- Khi nào thì động thủ?
Trầm Ninh cười nói:
- Tổ chuyên án đã suy xét đến khả năng để lộ bí mật nên đã báo lên tỉnh. Đoán chừng đang họp nghiên cứu phương án hành động. Căn cứ phân tích sơ bộ, tám chín phần thì tên đại ca kia chính là Khang Hà.
Từ trong phòng hội nghị đi ra, tâm tình Mao Vũ lại càng gay go. Tuy rằng tham gia hội nghị thuốc phiện, tổ chuyên án cũng vào nhưng cuối cùng lại được cái danh phó tổ trưởng. Tuy nhiên nhìn sắc mặt của Lộ Nam Sinh trước mặt Lý Xán thì Mao Vũ cũng chẳng có tâm tình tốt. Bí thư Đảng ủy sở Công an tỉnh Lý Xán là một người nghiêm khắc cho nên trên hội nghị Mao Vũ cũng không dám nhiều lời.
Trở lại văn phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị theo đội ngũ thì điện thoại vang lên. Bên trong vang lên tiếng cười của Khang Hà:
- Phó giám đốc Mao. Có một đám nhân viên phục vụ mới tới khu du lịch. Sinh viên chính cống. Trưa nay cùng nhau ăn cơm đi.
Mao Vũ thực ra rất muốn đi, tuy nhiên rõ ràng là đi không được. Cười nói với Khang Hà:
- Không đi được. Đang có một vụ án phải xuống thành phố Hải Tân một chuyến. Trong nửa tiếng tới anh đừng gọi điện tới nếu không cái điện thoại này cũng phải nộp lên đó.
Khang Hà hỏi một câu rất tùy ý:
- Vụ án gì vậy? Gì mà thần bí như vậy?
Mao Vũ hạ giọng nói:
- …Mật. Không thể nói. Xin lỗi nhé.