Hầu Phương Minh như mèo giẫm phải đuôi liền nhảy dựng ngược lên. Lao tới trước mặt Lâm Sơ Ảnh giơ tay lên như muốn đánh. Nhưng thấy vẻ mặt Lâm Sơ Ảnh không hề có thay đổi. Thậm chí khóe miệng vẫn không hề mất đi nụ cười khinh miệt thì không hạ nổi tay xuống.
- Con mẹ nó.
Hầu Phương Minh như đưa đám tang, hạ tay rồi ngồi xuống.
Trên mặt Lâm Sơ Ảnh cũng hiện lên vẻ không đành lòng, hừ một tiếng rồi từ từ đứng lên chìa tay tắt TV.
Sau khi trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh thì lúc này mới thản nhiên nói:
- Ba năm qua không phải tôi không hề giúp anh. Khi làm hòn đảo tôi cũng đã nói qua cái này cũng chưa chắc không phải là một cơ hội đâu. Kết quả như nào? Hòn đảo ở trong tay anh thì cỏ mọc dài còn vào trong tay người khác thì biến thành một khu vui chơi giải trí trên nước sắp đưa ra thị trường. Tự anh nói xem, lần đó trong thời khắc mấu chốt nếu tôi không khuyên anh nhưng anh có nghe lọt được câu nào không? Người bị nhục chủ yếu là do mình tự chuốc nhục mà thôi. Dương Phàm chính là người miêu tả chân thực của câu nói đó. Anh nếu muốn làm một thương nhân thành công thì đầu tiên phải quên cha anh là chủ tịch tỉnh đi. Sau đó mới có thể trở thành một thương nhân thành công được. Nếu anh mà không quên được điều đó thì cả đời này anh chỉ có thể núp dưới sự che chở của bố anh. Giống như một con chó sắp chết sống lay lắt. Còn về chuyện con cái. Anh cảm thấy nếu sinh con ra thì anh có dạy bảo tốt được không?
Lâm Sơ Ảnh nói một cách bình tĩnh giống như dòng nước chảy xuôi. Nhưng lại giống như quất một roi vào mặt Hầu Phương Minh. Nhất là một câu cuối cùng. Đâm sâu vào trong lòng Hầu Phương Minh. Hai tay hắn che mặt đau đớn.
Trong phòng lại một lần nữa rơi vào trầm lặng. Cuối cùng Lâm Sơ Ảnh thở dài nói:
- Hãy hạ thấp thái độ xuống. Đi làm theo yêu cầu của ba anh đi. Nếu không anh chẳng thu hoạch được gì trong cái khối công lao của thành phố Hải Tân đâu.
Lời của Lâm Sơ Ảnh đã chạm tới sự yếu đuối tự ti chôn sâu trong lòng Hầu Phương Minh. Tuy rằng chưa dám nói bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thì thối rữa. Nhưng cũng không cách xa mấy.
Từ trong hội nghị thường kỳ của Tỉnh ủy đi ra, Khương Thanh Bình bước đi đều xiêu vẹo. Ở trên hội nghị thì Triệu Việt đầu tiên là nghiêm khắc phê bình công tác của Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Bảo mật chỉ là thùng rỗng kêu to. Sau đó chuyển đề tài câu chuyện. Ám chỉ một số đồng chí trong bộ máy không biết nhìn người. Bị những thứ bên ngoài mê hoặc.
Rất rõ ràng là Triệu Việt ám chỉ chuyện Khương Thanh Bình điểm danh khen ngợi thành phố Thập Thông ở trên hội nghị công tác của Sở Giao thông. Tuy rằng không có nói thẳng nhưng điều này chẳng khác nào đã đập vào mặt rồi. Nếu không phải kiêng kị sau lưng Khương Thanh Bình có người thì chắc chắn Triệu Việt sẽ không khách khí như vậy.
Sau khi Triệu Việt nói xong thì Hầu Tiếu Thiên đứng ra nói giúp Khương Thanh Bình hai câu. Đại ý là cũng có đồng chí cá biệt mới tới chưa nắm rõ được tình hình cụ thể trong tỉnh nên bị người bịt mắt cũng là chuyện có thể tha thứ. Lẽ ra Hầu Tiếu Thiên muốn giúp đỡ, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì cảm thấy cái tên Khương Thanh Bình này chỉ làm trở ngại thêm chứ không giúp được gì. Lão Triệu Việt kia còn chưa chỉ đích danh thì Hầu Tiếu Thiên nhà mày lại đi ra nói chuyện, vậy chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Cái gì mà cá biệt có đồng chí mới tới? Đây không phải là con rận trên đầu thằng hói sao. Có rõ ràng không?
Sau khi rời khỏi tỉnh ủy, Khương Thanh Bình không quay về chính quyền tỉnh mà đi thẳng tới công ty Phi Vũ. Dư Phi Vũ đang ở trong phòng làm việc. Khương Thanh Bình không thèm nhìn thư ký tự đẩy cửa bước vào.
Dư Phi Vũ đang bận việc đầu tiên nhướng mày, sau khi nhìn thấy người đi vào liền mỉm cười. Đứng lên cười nói:
- Làm sao vậy? Sao mà sắc mặt trông khó coi thế?
Nếu nhìn từ ngoại hình tới khuôn mặt thì Dư Phi Vũ cũng không có đẹp đẽ gì. Mắt đeo một cái kính gọng vàng thoạt nhìn thì cũng có khí chất lãnh đạo lịch sự tao nhã. Tuổi gần 40 nhưng do bảo dưỡng tốt nên nhìn chỉ tầm 30. Thật khó có thể tưởng tượng một phụ nữ có phong thái tao nhã như vậy mà trước kia lại làm bảo mẫu ở Khương gia.
- Chuyện kia đã hơi nhập nhoạng rồi. Cái tên chết tiệt Thạch Hạo lại chạy trốn. Bên thành phố Thập Thông xảy ra chuyện. Toàn bộ kế hoạch khó mà thi hành được.
Khương Thanh Bình nói hơi cấp bách. Hổn hà hổn hển ngồi xuống ghế sôpha.
- Đừng có gấp. Còn phải xử lý. Là sống hay chết thì khó mà nói được. Phần của em không lấy cũng không sao mà.
Dư Phi Vũ thân mật ngồi xuống bên Khương Thanh Bình. Đặt tay lên tay hắn dịu dàng vuốt ve.
Thấy người phụ nữ thông tình đạt lý khiến cho sắc mặt Khương Thanh Bình có chiều hướng tốt lên. Sau khi do dự một lát Khương Thanh Bình liền nói ra chuyện hôm nay trên hội nghị. Dư Phi Vũ nghe xong nhíu mày nói:
- Hỏng rồi. E là Hầu Tiếu Thiên không yên tâm. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Khương Thanh Bình nhất thời muốn nhảy lên. Dư Phi Vũ cười giơ tay đè hắn lại rồi nói:
- Đừng tức giận. Anh từng này tuổi rồi mà vẫn còn cái tính xấu đó. Ngồi xuống…từ từ nói đi.
Dư Phi Vũ đúng là có thủ đoạn "hóa cứng thành mềm". Khương Thanh Bình vừa bị nói như vậy lập tức ngồi xuống. Tuy nhiên sắc mặt vẫn âm trầm. Nói với giọng khàn khàn:
- Em thấy thế nào?
- Còn có thể thấy thế nào. Lúc trước khi làm cái hạng mục này em cũng đã nói với anh. Loại chuyện này kiêng kị nhất là ăn mảnh mà. Anh lại cố tình không nghe. Hầu Tiếu Thiên cảm thấy thiếu nợ ân tình của anh nên không quá để ý. Lúc ấy em không nhiều lời còn không phải bởi vì cái tính cách của anh à. Đánh rồi lại muốn rút lui sao? Thanh Bình à. Mặc kệ nói gì thì Hầu Tiếu Thiên cũng là cấp trên của anh. Nhất định phải cho hắn đủ tôn trọng. Hãy mượn hạng mục này nói đi. Nếu như anh đồng ý chia bớt lợi ích để buộc chặt Hầu Tiếu Thiên vào cùng. Bên thành phố Hải Tân cũng nên cấp cho một phần. Nếu thé thì chuyện sẽ không tới bước này.
Dư Phi Vũ vẫn khuyên giải bình tĩnh như cũ. Khương Thanh Bình biến sắc. Dư Phi Vũ mỉm cười nhìn hắn như trước.
Ánh mắt giận dữ của Khương Thanh Bình dần dần dịu đi. Ngẫm nghĩ một chút nói:
- Vậy em nói sau này nên làm cái gì bây giờ.
Dư Phi Vũ thấy hắn dao động liền cười khẽ nói:
- Chúng ta là một thể. Của anh không phải của em sao? Ý kiến của em rất đơn giản. Hầu Tiếu Thiên nếu tỏ vẻ muốn điều chỉnh bộ máy Cục Giao thông thì nhất định phải phối hợp với hắn. Sau đó có thể thuận thế đề xuất hạng mục này. Vấn đề tiền thì thành phố xuất ra một nửa. Có điều nửa công trình có thể giao cho thành phố Hải Tân đến làm. Nếu bên thành phố Hải Tân không đáp ứng thì lui vài bước là được. Cùng lắm thì công trình này em không nhúng tay là được. Chỉ cần vị trí của anh được củng cố thì em còn sợ không có cơ hội kiếm tiền sao?
Khương Thanh Bình vừa nghe xong lại như muốn nhảy lên. Dư Phi Vũ nhìn như oán trách nói:
- Lần này nhất định phải nghe tôi. Bằng không chuyện của anh sau này tôi mặc kệ.
Hầu Phương Minh ngồi một mình trên ghế sô pha hơn hai tiếng, Lâm Sơ Ảnh cầm điện thoại di động đi ra, đặt xuống trước mặt nhỏ giọng nói. Lúc này Hầu Phương Minh mới lấy lại tinh thần.
- Bố gọi điện tới, nói gọi điện cho anh nhưng anh không nghe.
Giọng điệu nói chuyện của Lâm Sơ Ảnh có chút kỳ quái, Hầu Phương Minh ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng một chút, phát hiện trong mắt Lâm Sơ Ảnh có một tâm trạng khá phức tạp.
Hầu Phương Minh gật đầu cầm lấy điện thoại di động, cười nói:
- Bố, có chuyện gì vậy?
Đầu bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp và uy nghiêm của Hầu Tiếu Thiên:
- Ừ, lần này con làm rất được, có thể chủ động hạ thấp tư thế liên lạc với Dương Phàm, đây là tiến bộ rõ ràng. Nếu như có thể có cơ hội ngồi nói chuyện trực tiếp với Dương Phàm, con nhắc với cậu ta về vụ án đánh bạc của quan chức tỉnh Sơn Nam năm ngoái, nhắc một chút là được. Uyển chuyển tỏ vẻ một chút là bố hy vọng cậu ta lên tỉnh thành thì đến nhà ta làm khách.
Hầu Tiếu Thiên không nhiều lời, nói xong liền dập máy. Hầu Phương Minh được Hầu Tiếu Thiên khen không khỏi lộ ra một tia kích động. Hầu Phương Minh quay đầu lại nhìn Lâm Sơ Ảnh một chút, đặt máy điện thoại xuống bàn rồi Hầu Phương Minh ôm lấy tay Lâm Sơ Ảnh mà nói:
- Em ngồi xuống, chúng ta nói chuyện một chút.
Lâm Sơ Ảnh hơi giãy dụa một chút nhưng vẫn ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh mà chơi trò chơi trên điện thoại di động. Vẻ mặt không quan tâm này của Lâm Sơ Ảnh thực ra Hầu Phương Minh đã quen rồi. Vì thế Hầu Phương Minh tự mình nhỏ giọng nói nội dung cuộc điện thoại của Hầu Tiếu Thiên.
- Anh đừng đoán mò, bố anh đây là đang nhắc nhở Dương Phàm, đồng thời cũng bố trí một cơ hội cho anh.
Lâm Sơ Ảnh vừa nói vừa tiếp tục chơi game trong điện thoại di động, giọng nói phiêu hốt như một cơn gió vậy.
Sắp hết giờ làm, Dương Phàm gọi Lý Thắng Lợi vào rồi dặn dò:
- Cậu có số điện thoại của Hầu Phương Minh không? Cậu gọi điện cho anh ta, nói nếu tối không có lịch gì thì hỏi xem dùng cơm ở đâu?
Khi Lý Thắng Lợi gọi điện tới thì Hầu Phương Minh đã thay một máy điện thoại di động khác, vì thế không có danh bạ cũ. Nhìn số máy trên màn hình Hầu Phương Minh không nhận ra. Chẳng qua Hầu Phương Minh vẫn rất khách khí ấn phím nghe mà nói:
- Alo, xin hỏi ai đó?
- Có phải Hầu tổng không, tôi là thư ký Lý Thắng Lợi của Bí thư Dương. Bí thư Dương bảo tôi thông báo với anh, tối nay Bí thư Dương không có lịch gì.
Lý Thắng Lợi nói chuyện với Hầu Phương Minh thực ra rất khách khí mà. Lãnh đạo muốn nói chuyện với đối phương mà, nên thư ký cũng phải tỏ vẻ một chút chứ?
Hầu Phương Minh nghe được đây là do Lý Thắng Lợi gọi tới, quả thật là có chút tức tối vì Dương Phàm không tự mình gọi đến. Chẳng qua nhớ đến cuộc điện thoại của ông bố nên Hầu Phương Minh vẫn cố nhịn cơn tức giận trong lòng. Hầu Phương Minh cố gắng giữ bình tĩnh mà nói:
- Nhà hàng Tây Viên đi, sáu rưỡi tối. Tôi sẽ đợi ở cửa nhà hàng tiếp đại giá của Bí thư Dương.
Hầu Phương Minh dập máy rồi quay đầu lại nhìn Lâm Sơ Ảnh một chút:
- Em thấy không? Thằng ranh Dương Phàm bảo thư ký gọi điện cho anh đó.
Lâm Sơ Ảnh thản nhiên nói:
- Anh ta đang dò xét giới hạn của anh. Anh làm rất được, kiểu gì cũng phát tài.
Hầu Phương Minh không khỏi kinh ngạc, theo bản năng hỏi:
- Sao em lại nói như vậy?
Lâm Sơ Ảnh trừng mắt nhìn Hầu Phương Minh rồi nói:
- Đến lúc đó anh sẽ biết mà, không cần gấp.
Sau khi Dương Phàm nghe Lý Thắng Lợi báo cáo lại liền gật đầu phất tay ra hiệu cho anh ta đi ra ngoài. Sau khi thu dọn đồ đạc, Dương Phàm liền mang theo Lý Thắng Lợi đến nhà hàng Tây Viên. Đến nơi thì thấy Lâm Sơ Ảnh và Hầu Phương Minh đang đứng chờ ở cửa, trên mặt Dương Phàm không khỏi lộ ra một vẻ không thể cân nhắc. Giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, Dương Phàm không tin Hầu Phương Minh sẽ thay đổi. Chẳng qua lúc này do lợi ích tác động, Hầu Phương Minh nhẫn nhịn là điều có thể hiểu được.
Lý Thắng Lợi không cùng Dương Phàm đi vào, lúc mở cửa xe liền nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, bao giờ thì đến đón ngài?
Dương Phàm mặt không đổi sắc nhỏ giọng nói:
- Không cần thiết.
Dương Phàm nói xong liền lộ ra vẻ tươi cười đi về phía Hầu Phương Minh. Lúc bắt tay Dương Phàm, Hầu Phương Minh nói với giọng đùa giỡn:
- Bí thư Dương thật là khó mời.
Lời này có vẻ tức tối một chút, Dương Phàm cảm thấy không có gì để nói, nhưng đây thật ra là một hiện tượng không bình thường.
Có một điểm quái lạ là khi Hầu Phương Minh nói ra lời này, Dương Phàm chú ý thấy Lâm Sơ Ảnh quay đầu đi chỗ khác. Động tác này phối hợp với vẻ mặt khi quay đầu lại, dường như để lộ một tia khinh thường vậy. Lâm Sơ Ảnh có ý khinh thường ai nhỉ? Dương Phàm không có thời gian suy nghĩ, hắn thản nhiên nói với Hầu Phương Minh đang có ý châm chọc mình:
- Hầu tổng, con người của tôi đối với bạn bè luôn chú ý đến một chữ "Thành", tôi vẫn cho rằng anh phải nhìn ra điều này chứ.
Hầu Phương Minh bị Dương Phàm nói như vậy liền á khẩu không nói được gì. Lâm Sơ Ảnh kịp thời cười cười đưa tay ra nói:
- Bí thư Dương, Phương Minh thực sự muốn làm bạn với ngài. Ngài cảm thấy có được hay không?
Dương Phàm rất rõ ràng nhận ra miệng lưỡi của Lâm Sơ Ảnh sắc bén hơn Hầu Phương Minh nhiều. Chỉ một câu đã lấy công làm thủ, hơn nữa lại còn làm cho không khí tốt hơn một chút. Ánh mắt Dương Phàm dừng trên khuôn mặt xinh đẹp và sắc sảo của Lâm Sơ Ảnh một chút, sau đó thản nhiên nói:
- Mong được như ý cô.
Lâm Sơ Ảnh liền hơi đứng sang bên cạnh rồi nói:
- Mời.
Lâm Sơ Ảnh không có nhiều cơ hội xuất hiện, nhưng mỗi lần đều tạo cho Dương Phàm ấn tượng khác nhau. Lần trước Lâm Sơ Ảnh cho Dương Phàm một ấn tượng đó là một người phụ nữ tình cảm và truyền thống. Nhưng lần này trong lời nói của Lâm Sơ Ảnh lại lộ ra một tia khôn khéo, lợi hại.
Nhìn một người phụ nữ trong thời gian dài rõ ràng là hành vi không lễ phép, cho nên Dương Phàm rất nhanh thu hồi ánh mắt của mình lại, đi theo hai người Hầu Phương Minh và Lâm Sơ Ảnh lên lầu. Vừa đi lên lầu, Hầu Phương Minh vừa cười nói:
- Món ăn ở đây cũng được, hy vọng Bí thư Dương thích.
Dương Phàm đúng là có chút ngoài ý muốn, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Sơ Ảnh. Dương Phàm phát hiện người phụ nữ này như có thần giao cách cảm đang đợi mình nhìn. Lâm Sơ Ảnh liền mỉm cười nhìn lại Dương Phàm một chút, Dương Phàm không khỏi thầm kinh hãi trong lòng. Với hiểu biết của Dương Phàm về Hầu Phương Minh, đánh chết cũng không tin nơi này là do Hầu Phương Minh chuẩn bị ra.
Dương Phàm không mang theo ai khác, bên phía Hầu Phương Minh hình như cũng đã bàn bạc từ trước nên chỉ có hai vợ chồng mà thôi. Phòng rất lớn, ở giữa đặt một chiếc bàn. Bố trí như vậy làm khoảng cách giữa khách và chủ kéo gần nhau hơn một chút.
Khi chọn món ăn, Hầu Phương Minh cười nói với Dương Phàm:
- Uống gì bây giờ?
Dương Phàm lắc đầu cười nói:
- Rượu thì thôi đi, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện mà. Không mấy khi ăn lại không phải uống rượu.
Lâm Sơ Ảnh ngồi bên cạnh Hầu Phương Minh liền cười nói:
- Nếu không uống ít nào thì không khí không tốt lắm, uống ít bia đi.
Đề nghị này của Lâm Sơ Ảnh coi như phù hợp, Dương Phàm gật đầu đồng ý.
- Bí thư Dương, tôi xin mời ngài một chén.
Lâm Sơ Ảnh không ngờ lại là người mời rượu trước, đúng là nằm ngoài suy nghĩ của Dương Phàm. Dương Phàm cũng không khách khí uống cạn một chén. Dương Phàm phát hiện vẻ mặt Hầu Phương Minh hơi kỳ quái liền mỉm cười kiên nhẫn nhìn Lâm Sơ Ảnh, chờ cô ta nói tiếp.
Lâm Sơ Ảnh bỏ cốc xuống liền ưu nhã dùng khăn tay lau miệng. Lúc này Lâm Sơ Ảnh mới từ từ nói:
- Bí thư Dương, khu giải trí dưới nước đã đi vào quỹ đạo. Chẳng qua như vậy lại làm Phương Minh nhà tôi rảnh rỗi. Ngài xem có nên bố trí việc gì đó cho Phương Minh nhà tôi làm được không? Nếu không anh ấy cả ngày ngồi uống nước trong quán của tôi, nhìn cái bộ dạng nhàn nhã của anh ấy, tôi không chịu được.
Hầu Phương Minh bị Lâm Sơ Ảnh nói như vậy mà không ngờ không có ý tức giận. Hơn nữa Hầu Phương Minh còn lộ ra vẻ tươi cười, cười ha hả rồi nói:
- Tôi chính là một người thô tục mà.
Hai vợ chồng kẻ đánh trống người thổi kèn. Dương Phàm không biểu hiện gì nhìn hai người rồi nói:
- Hầu tổng làm ăn không phải rất lớn sao, tôi sợ mình không thể giúp được gì.
Hầu Phương Minh liền vội vàng nói:
- Bí thư Dương đã nghe nói đến vụ án sở Tài chính tỉnh Sơn Nam chưa. Ba quan chức đến Macao điên cuồng đánh bạc, thua đến một trăm năm mươi triệu. Những người này thật là to gan, dám lấy tiền của quốc gia cấp cho mang đi đánh bạc.
Hả? Dương Phàm lập tức trở nên cảnh giác. Trên mặt Dương Phàm mặc dù vẫn bình tĩnh như trước nhưng trong lòng thật ra đang có cơn sóng cuộn dâng.
- Chuyện này tôi cũng không biết rõ ràng cho mấy. Hầu tổng nghe được từ đâu thế?
- Ha ha, lần trước khi về nhà ăn cơm tôi nghe bố tôi nhắc đến một chút mà thôi. Chuyện cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm, lúc ấy tôi cảm thấy rất đau lòng.
Hầu Phương Minh nhỏ giọng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm xem phản ứng trên mặt của Dương Phàm.
Dương Phàm hơi ngẩn ra một chút, rất nhanh cười cười cầm cốc lên rồi nói:
- Nào, tôi chúc hai vợ chồng anh chị một chén, ngoài ra khi về thì chào chủ tịch tỉnh Hầu giúp tôi.
Hầu Phương Minh lúc này có chút choáng váng, thầm nói sao lại như vậy chứ? Một chuyện nhìn như rất đơn giản nhưng lại làm cho thái độ của Dương Phàm thay đổi rõ ràng như vậy. Lâm Sơ Ảnh len lén đưa chân ra đá chân Hầu Phương Minh một chút. Hầu Phương Minh lúc này mới có phản ứng, vội vàng cầm cốc lên.
Sau khi uống cạn cốc bia, Hầu Phương Minh ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ đến chuyện này. Dương Phàm thật sự đang suy nghĩ đến Hầu Tiếu Thiên sao? Câu trả lời này rất rõ ràng, Dương Phàm có quan tâm, có suy nghĩ. Nhưng cũng không phải là quá quan tâm. Một khi thành phố Hải Tân thăng cấp, Dương Phàm sẽ vào thường vụ tỉnh ủy. Lúc đó Dương Phàm sẽ là người thay đổi tình hình chính trị tỉnh Thiên Nhai này.
- Bố tôi thật ra tỏ vẻ hy vọng Bí thư Dương tranh thủ thời gian đến nhà chúng tôi chơi.
Lâm Sơ Ảnh thấy Hầu Phương Minh không có động tĩnh gì liền kịp thời mở miệng nói bù đắp một chút.
- Chủ tịch tỉnh Hầu luôn luôn ủng hộ công việc của thành phố Hải Tân, tôi đúng là nên đến bái phỏng chủ tịch tỉnh Hầu tỏ vẻ cảm ơn một chút.
Ba người nói chuyện với nhau giống như khá thân thiết vậy. Nhân vật chính tự nhiên là Dương Phàm và Lâm Sơ Ảnh. Hầu Phương Minh ngược lại không mấy khi mở miệng nói, cứ như vậy nhìn Lâm Sơ Ảnh và Dương Phàm nói chuyện khá vui vẻ với nhau. Nhưng có một điểm ngạc nhiên là Hầu Phương Minh đột nhiên phát hiện mình không hề ghen. Nguyên nhân là vẻ mặt và ánh mắt của Lâm Sơ Ảnh nhìn Dương Phàm như đối xử với một người bạn bình thường vậy. Hầu Phương Minh đã được thưởng thức ánh mắt câu hồn lạc phách đầy lợi hại của Lâm Sơ Ảnh. Lần đầu tiên khi Hầu Phương Minh thấy Lâm Sơ Ảnh ở trên sân khấu đánh đàn và hát, Hầu Phương Minh liền bị ánh mắt câu hồn đó làm điên đảo tinh thần. Sau đó Hầu Phương Minh mới sống chết phải đoạt được Lâm Sơ Ảnh vào trong tay.
- Thành phố Hải Tân đang trong giai đoạn phát triển mạnh mẽ, sắp tới sẽ tiến hành mở rộng quy mô thành phố và một loạt các công trình khác. Trong tay Hầu tổng không phải có công ty xây dựng sao? Hầu tổng hoàn toàn có thể ra tay một chút, chỉ cần là chuyện có lợi cho sự phát triển kinh tế của thành phố Hải Tân, chúng tôi luôn giơ hai tay chào đón.
Sau khi nói một câu đầy chính nghĩa để Hầu Phương Minh nghe, Dương Phàm liền đứng lên tỏ vẻ muốn rời đi.
Sau khi Dương Phàm bắt xe rời đi, hai vợ chồng tiễn hắn đi rồi quay lại. Hầu Phương Minh rốt cuộc không nhịn được nữa, nhỏ giọng nói:
- Tại sao lại như vậy?
- Thực ra em cũng không hiểu rõ cho lắm. Chẳng qua bố và Dương Phàm hình như có một vụ giao dịch nào đó. Chuyện của anh chẳng qua chỉ là sản phẩm phát sinh mà thôi.
Lâm Sơ Ảnh đưa ra một câu trả lời mơ hồ. Quả thật Lâm Sơ Ảnh cũng không phải là điều gì cũng có thể suy nghĩ ra được, có những thứ mà người ở trình độ như Lâm Sơ Ảnh không thể nghĩ ra.
Dương Phàm thật ra đã hiểu được ý trong lời nói của Hầu Tiếu Thiên do Hầu Phương Minh truyền đạt. Chuyện sửa đường, tiền là lấy từ trên Bộ tài chính về, từ trên xuống dưới đã liên quan rất nhiều người, đây là một tập đoàn lợi ích, chỉ cần chuyện không ảnh hưởng đến mặt mũi thì mọi người đều có thể bàn bạc với nhau, đừng làm quá khó nhau là được. Đây là lời nói phía sau của Hầu Tiếu Thiên. Về vụ án ở tỉnh Sơn Nam kia, anh muốn đáp ứng một chút cũng không phải chuyện gì khó khăn mà, phải không?
Nếu chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên tỏ vẻ có thể nói chuyện, như vậy vấn đề của Hầu Phương Minh đã không còn là vấn đề nữa. Công trình ở thành phố Hải Tân cho ai làm chẳng như nhau. Chỉ cần chất lượng công trình không có vấn đề gì, Dương Phàm hoàn toàn không cần thiết phải làm Hầu Tiếu Thiên mất mặt.
Khi Dương Phàm đang ngồi trên xe taxi thì Trầm Ninh gọi điện tới rồi nói:
- Lão Đại, con trai mày được trăm ngày rồi đúng không? Tiệc rượu này bao giờ thì tổ chức đây?
Dương Phàm lúc này mới nhớ đến hình như Trương Tư Tề vẫn không nhắc đến chuyện này. Người Uyển Lăng không quá coi trọng tiệc rượu trăm ngày của con cái cho mấy. Nhưng thật ra đầy tháng và đầy năm lại làm rất lớn.
- Thằng ranh này, mày quên mình là người Uyển Lăng rồi sao? Đừng có đi đường vòng với tao, có chuyện gì thì nói mau.
Dương Phàm cười cười mắng một câu. Trầm Ninh bên kia lập tức cười ha hả đầy gian xảo rồi nói:
- Lão Đại quả nhiên là thông minh, thằng em đây không có chỗ mà trốn mình. Tao nói thẳng đây, Lý Xán gọi điện thoại cho tao. Lão ta ám chỉ một chút nếu Lão Đại có thời gian lên tỉnh thành thì cho hắn ta một cơ hội mời khách.
Dương Phàm vừa nghe liền hiểu rõ, trong lòng thầm than thở Lý Xán quả nhiên cao minh hơn Hầu Phương Minh nhiều. Thông qua miệng của Trầm Ninh thể hiện một chút chuyện ở khu nghỉ dưỡng lần trước Dương Phàm đã cho Lý Xán đủ mặt mũi. Lúc ấy nếu thật sự Dương Phàm đợi Lý Xán đến nơi, hai bên không có một câu trả lời rõ ràng thì đúng là không dễ xuống đài. Vốn chuyện này cũng không phải làm quá cứng mà, nhưng lúc đó không phải Chương Vũ Ninh cũng ở đó hay sao? Vì thế có những lời đúng là không dễ nói ra. Dương Phàm và Đinh Duệ quan hệ với Chương Vũ Ninh thì còn có thể được. Nhưng nếu Dương Phàm và Đinh Duệ lại qua lại với Lý Xán và Dung Xương Ninh là tay chân thân tín của Triệu Việt, hai người này lại là thường vụ tỉnh ủy thì nhất định phải có điều e ngại. Bí thư tỉnh ủy tỉnh Thiên Nhai Triệu Việt có thể vận dụng tự nhiên cũng chỉ có hai người này. Chẳng may khi Chương Vũ Ninh báo cáo lại thêm mắm thêm muối vào, thì như vậy đối với mọi người mà nói cũng không phải chuyện gì tốt.
- Ha ha, mày cảm thấy con người Lý Xán như thế nào?
Dương Phàm cười cười hỏi lại một câu. Trầm Ninh nghe xong cười nói:
- Cài này còn cần tao nói ra hay sao? Ha ha, có cơ hội kể lại chi tiết đó.
Dương Phàm nhận thấy bên phía Trầm Ninh có vẻ không tiện cho lắm, lập tức cười nói:
- Chúng ta cũng đã lâu rồi không ngồi với nhau thì phải. Mày đang được chúc mừng phải không? Tao không đi đến đó làm gì, có thời gian gặp riêng là được, nhà mày hay nhà tao đều được.
Trầm Ninh đã chính thức được đề bạt làm phó thị trưởng kiêm cục trưởng cục Công an thành phố Hải Tân. Mặc dù nói Trầm Ninh vẫn chưa được trở thành thường vụ tỉnh ủy nhưng vị trí hiện nay đã làm Trầm Ninh rất thỏa mãn rồi. Lúc này Trầm Ninh đang được đám người cấp dưới chúc mừng. Trầm Ninh liền tìm cơ hội gọi điện thoại cho Dương Phàm, một là chuyển đạt lại ý của Lý Xán, hai là thể hiện trong lòng mình hiểu rõ mọi chuyện.
Lẽ ra quan hệ giữa hai người có thể bỏ qua mấy thứ này, nhưng Trầm Ninh vẫn cảm thấy nên làm như vậy. Dương Phàm dập máy xong trong lòng có cảm giác không nói thành lời. Hai thằng bạn, hai người anh em đã từng có thể đổi quần lót cho nhau, hôm nay lại thành cấp trên cấp dưới, rất nhiều chuyện đang lặng lẽ biến hoá.
Dương Phàm không có bao nhiêu thời gian mà than thở, bởi vì xe taxi đã dừng lại trước cửa biệt thự của Tùng Lệ Lệ. Lúc lên xe, Dương Phàm không muốn về đối mặt với ngôi biệt thự trống trải kia, nên thuận miệng nói ra địa chỉ là nhà Tùng Lệ Lệ. Sau khi xuống xe, Dương Phàm đứng trước cửa lại hơi do dự một chút không biết có nên gõ cửa đi vào hay không?
Tách một tiếng, cánh cửa sắt được mở ra. Tùng Lệ Lệ ở bên trong tươi cười đầy mặt nói với Dương Phàm:
- Anh nghĩ như thế nào lại đến đây vậy?
Đây có phải là chuyện ngoài ý muốn hay không? Dương Phàm không có câu trả lời. Dương Phàm nhìn lướt qua Tùng Lệ Lệ đang thật lòng nở nụ cười, trong lòng dường như đã yên tĩnh hơn chút. Nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ? Đời người vốn ngắn mà, tại sao không thoải mái một chút chứ. Hình như mình vẫn luôn làm như vậy mà.
Trong phòng ngủ trên tầng hai, trên mặt bàn có đặt mấy tờ báo cáo. Thấy thế Dương Phàm liền biết Tùng Lệ Lệ đang làm việc. Dương Phàm rất muốn biết người phụ nữ này đang làm việc sao lại có thể phát hiện ra mình đã đến, hơn nữa còn ra mở cửa trước khi mình gọi chứ?
Dương Phàm đứng ở cửa do dự một chút, cúi đầu nhìn đôi dầy dưới chân. Tùng Lệ Lệ đi lên theo liền cười cười nhẹ nhàng ôm eo Dương Phàm rồi nói:
- Anh chờ chút, em đi lấy dép lê cho anh.
Khi dép lê dặt ở cạnh cửa, Tùng Lệ Lệ khom lưng xuống làm cho chiếc váy ngủ ngắn cũn cỡn không che nổi cơ thể. Dương Phàm nhìn thấy làn da thịt trắng nõn kia không biết như thế nào trong đầu lại hiện ra một cảnh của bộ phim đã xem từ cách đây rất lâu. Bộ phim đó gọi là "Binh dưới tường thành" bên trong nói về một cuộc phản kích ở thành Ngõa Tây, nội dung bộ phim thì Dương Phàm không nhớ kỹ cho nắm. Nhưng Dương Phàm lại nhớ rõ nữ diễn viên và nam diễn viên lén lút quan hệ với nhau khi mọi người đang ngủ say, trên màn ảnh cũng thể hiện ra bộ mông cực phẩm kia.
Trên thế giới này khả năng kiên cường nhất có thể nói là bản tính của con người. Háo sắc là bản tính của đàn ông cũng có cái lý của nó.
Tùng Lệ Lệ không để ý thấy biến hoá của Dương Phàm, vẫn như trước chìm đắm trong vui mừng vì Dương Phàm đột nhiên đến. Nên lúc ngồi xổm dưới đất thay dép cho Dương Phàm, Tùng Lệ Lệ cảm thấy rất tự nhiên.
- Em gái nuôi Hiểu Nguyệt của anh hôm trước có đến thị ủy tìm anh. Vừa lúc anh không có ở đó, cô ấy yêu cầu đến vùng núi của người Lê huyện Văn Hải điều tra tình hình giáo dục, nên muốn đến chào tạm biệt anh. Em đã hỏi bên phía Nhật báo thành phố Hải Tân thì biết đây là do cô ấy chủ động yêu cầu xin đi.
Tùng Lệ Lệ vừa nói liền đứng lên. Dương Phàm đi tới trước bàn uống nước ngồi xuống, nhìn đống báo cáo cười nói:
- Cô bận quá nhỉ.
- Phòng quá lớn, tối một mình rất buồn chán, hơn nữa bây giờ đang có quá nhiều việc.
Tùng Lệ Lệ cười cười trả lời một câu. Tùng Lệ Lệ ngẩng đầu lên thấy ánh mắt dò hỏi của Dương Phàm liền hiểu rõ ý của đối phương, cười nói:
- Cái này, vừa nãy ánh đèn xe từ ngoài chiếu vào, em ra cửa sổ nhìn một chút.
Tùng Lệ Lệ bổ sung một câu, trong mắt lộ ra một tia hơi khác lạ.
Dương Phàm há mồm định nói gì đó thì Tùng Lệ Lệ đã ngồi xổm xuống trước mặt Dương Phàm, đưa tay ra không cho Dương Phàm nói:
- Đừng nói, ngàn vạn lần đừng nói. Bây giờ em đang rất vui. Đây là lần đầu tiên anh chủ động đến đây. Anh chờ chút, em đi rót trà cho anh.
Dương Phàm lắc đầu ngã xuống giường. Dương Phàm dựa người vào trước cửa sổ nhẹ nhàng vén rèm lên nhìn ra ngoài, trong miệng lại thản nhiên nói:
- Ở quá lớn cũng không phải chuyện gì tốt. Trước khi khi nhà nghèo thấy người ta ở nhà lớn, đi xe hơi, tôi không đỏ mắt không được.
Dương Phàm nói đến đây liền chép miệng một phen, hắn hạ rèm cửa sổ quay đầu lại không nhìn ra ngoài nữa. Tùng Lệ Lệ cảm thấy tâm trạng của Dương Phàm có chút không đúng liền cười cười bò lên nằm song song với hắn, dựa lưng vào tường. Lúc này Dương Phàm mới chú ý đến vị trí chiếc giường hình như đã thay đổi. Trước kia chiếc giường này được đặt ở giữa phòng giống như trong khách sạn, nhưng bây giờ lại được đặt sát tường.
- Ha ha, anh phát hiện ra rồi sao? Em làm thế là để lúc mệt có thể dựa lưng vào tường một chút.
Tùng Lệ Lệ dường như hiểu rõ Dương Phàm đang suy nghĩ gì, kịp thời đưa ra câu trả lời.
- Tối nay Hầu Phương Minh mời tôi ăn cơm. Ha ha.
Dương Phàm lấy thuốc ra, Tùng Lệ Lệ cầm lấy bật lửa châm thuốc cho hắn. Sau đó xoay người dựa lưng về phía Dương Phàm, đưa tay với lấy gạt tàn trên bàn uống nước. Ưu thế chiếc váy ngắn một lần nữa lộ ra. Dưới ánh đèn Dương Phàm có thể thấy bên dưới Tùng Lệ Lệ không mặc gì.
Bàn uống nước hơi xa một chút, Tùng Lệ Lệ với mấy lần cũng không được, kết quả chiếc váy ngắn hoàn toàn bị kéo hết lên, phía sau bị đè lên thì Tùng Lệ Lệ hừ một tiếng, xoay người lại ôm hôn loạn lên mặt Dương Phàm.
- Chúng ta là người tương tự như nhau.
Khi Dương Phàm nói ra những lời này đồng thời mở hai chân ra, nghiến răng nghiến lợi tiến vào khe hở vẫn chưa hoàn toàn ẩm ướt. Tùng Lệ Lệ kêu lên một tiếng đau đớn, há mồm nhẹ nhàng cắn nhẹ vào vai người đàn ông trước mặt.
Chiếc bàn được đặt ở trên vỉa hè trống trải, chủ quán đang bận rộn bên chiếc bếp than. Những hàng quán bán thức ăn sáng ở thành phố Hải Tân có rất nhiều, hình thức khá đơn giản, hầu hết là món bún thang.
- Chủ quán, cho nhiều lòng non một chút.
Dương Phàm gọi một tiếng rồi ngồi xuống bàn, ngồi cùng bàn còn có hai vị khách nữa. Mặc dù mùi lòng bay tới không dễ ngửi cho mấy, nhưng Dương Phàm lại rất thích cảm giác này.
Tùng Lệ Lệ đang đứng trước một quán mua ít bánh bao, một ít mít, Tùng Lệ Lệ ăn rất ngon.
- Chú, bún thang của chú.
Một cô bé chăm chỉ bưng bát bún thang tới, Dương Phàm thấy không khỏi có chút kỳ quái, lúc này đáng lẽ là giờ đi học cơ mà. Tùng Lệ Lệ cầm chiếc bánh bao phát hiện Dương Phàm đang chú ý đến cô bé khoảng mười tuổi, không khỏi cười nói:
- Đừng nhìn cô bé ấy, đứa bé không đi học. Anh không phải người địa phương nên không biết nơi này có một câu, con gái bỏ gạo ra nuôi cũng lỗ vốn.
- Quốc gia không phải có chế độ giáo dục hay sao?
Dương Phàm nhỏ giọng nói. Tùng Lệ Lệ nghe xong cười khổ một tiếng mà nói:
- Dân chúng thì hầu hết là nghèo khó. Ở nông thôn lại nhiều trẻ em, rất nhiều đứa bé học hết tiểu học là phải giúp nhà làm việc. Chúng ta còn đỡ một chút. Anh đến khu người Lê xem một chút, các bé gái hầu hết là không được học tập. Nói người địa phương thì biết, người hơi già một chút sẽ không nói được tiếng phổ thông.
- Quốc gia không cho phép trường học thu phí linh tinh, nhưng anh nhìn xem những trường tiểu học tốt tốt một chút không phải đều tìm mọi cách thu tiền sao? Cha mẹ đều hy vọng con cái tiếp nhận giáo dục tốt nhất, trường ở khu mình sinh sống lại không tốt, vì thế không thể làm gì khác hơn là dùng tiền đi học ở trường điểm.
Một người đàn ông ngồi trước mặt Dương Phàm nói một câu, lắc đầu thở dài một tiếng.
- Có một biện pháp rất kém cỏi, đó là con nhà chúng ta vì vào trường tốt một chút phải bỏ ra hơn mười ngàn, còn phân chia đẳng cấp gì đó thì phải thêm một ngàn nữa.
Một vị khách khác vô cùng tức giận mà nói:
- Được rồi, ai bảo anh không làm quan lớn. Nếu anh là cục trưởng cục Giáo dục, con anh vào trong trường điểm cam đoan không phải bỏ tiền ra, trường học còn tự mình ngã vào lòng anh đó.
Người ăn sáng ở đây có không ít, cuộc nói chuyện này lập tức vang lên tiếng mắng vang trời, mục tiêu tự nhiên là thị ủy và chính quyền thành phố. Dương Phàm ngồi ở bên cạnh ăn, bên tai không ngừng truyền đến tiếng bất mãn của người dân. Tùng Lệ Lệ cười cười với Dương Phàm, ho khan một tiếng rồi nói một câu:
- Mọi người không nên nói như vậy. Tôi nghe nói bí thư thị ủy Dương Phàm là một lãnh đạo rất được mà.
Người đẹp ở rất nhiều trường hợp đều có ưu thế lớn. Tùng Lệ Lệ trắng trợn nói tốt cho Dương Phàm lập tức khiến cho không ít khách ở xung quanh có phản ứng.
- Cô em, điều cô nói chúng tôi cũng biết. Chẳng qua Bí thư Dương cả ngày bận rộn trong phòng làm việc, rất nhiều thứ không nhìn thấy mà.
- Cô em, sao cô biết Bí thư Dương không phải chỉ làm cho mọi người xem ..
- Người đẹp, nick QQ là như thế nào?
Dương Phàm và Tùng Lệ Lệ chật vật bỏ lại 20 tệ rồi chạy gấp. Bà chủ quán cầm tiền thừa trả lại gọi theo cũng không ăn thua.
Vừa vào phòng làm việc Dương Phàm cầm chén trà còn chưa kịp bắt đầu công việc thì Tống Đại Thành đã vội vàng đi vào:
- Thư ký Lý, Bí thư Dương đã đến chưa?
Dương Phàm ở bên trong nghe được giọng của Tống Đại Thành không khỏi lấy làm kinh hãi, lập tức lớn tiếng nói:
- Vào rồi nói.
- Bí thư Dương, bên phía cục Thuế xảy ra chuyện.
Tống Đại Thành gần đây thành thật hơn nhiều, ở trong hội nghị thường ủy luôn đóng làm kẻ bịt kín lỗ tai, gần như có chuyện gì cũng nhấc tay theo mọi người. Nhưng hôm nay vừa đi làm Tống Đại Thành đã tìm tới cửa, trong lòng Dương Phàm không thấy nghi ngờ mới là chuyện lạ.
- Cục Thuế có chuyện gì?
Dương Phàm ra hiệu cho Tống Đại Thành ngồi xuống. Sau khi Lý Thắng Lợi mang trà vào rồi đi ra, Tống Đại Thành cũng không buồn uống mà nói:
- Cục trưởng Cục Thuế Long Tự Cương không phải viết một kịch bản điện ảnh sao, gần đây đài truyền hình tỉnh đang chiếu bộ phim đó.
- Ừ, chuyện này tôi biết, bên phía Cục Thuế cũng báo cáo chuyện này. Không phải nói kịch bản được vị lãnh đạo nào đó coi trọng sao? Đây là một hình thức tuyên truyền, cũng là một vinh dự cho thành phố Hải Tân chúng ta.
Dương Phàm nhớ mang máng là có chuyện này nhưng lúc ấy không để ý mấy, thậm chí trong lòng còn cảm thấy cục trưởng Cục Thuế Long Tự Cương không làm việc chính của mình. Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ trong lòng Dương Phàm mà thôi, hắn cũng không nói ra miệng. Tóm lại đối với chuyện Long Tự Cương – cục trưởng Cục Thuế mua danh dự này, Dương Phàm cảm thấy không thích cho lắm.
- Vấn đề là sau khi bộ phim này được công chiếu, có người tố cáo là bộ phim do Cục Thuế thành phố bỏ ra hơn bốn triệu thuê người quay, trong đó có bốn trăm ngàn là tiền kịch bản trả cho Long Tự Cương. Càng hoang đường chính là chuyện này là do chánh văn phòng cục Thuế Trương Dân Sinh làm đạo diễn. Trong quá trình làm phim, Trương Dân Sinh đã nuốt vào một nửa tiền kịch bản, chỉ cho Long Tự Cương 200 ngàn.
Tống Đại Thành vừa nói vừa lộ rõ vẻ bất an, lo lắng nhìn Dương Phàm. Thành phố Hải Tân sắp thăng cấp đến nơi, nếu bây giờ xảy ra chuyện gì chẳng ai là tốt cả.
Dương Phàm cũng mê đi, thầm nói sao còn có loại chuyện này chứ? Tống Đại Thành thấy Dương Phàm nói lời nào, hắn ta liền cẩn thận nói một câu:
- Tôi đã hỏi bên phía chính quyền thành phố. Bọn họ không nhận được báo cáo về chuyện này. Người tố cáo trực tiếp gửi đến hòm thư của Ủy ban kỷ luật thị ủy, tài liệu tố cáo toàn bộ nằm trong tay tôi. Ngài xem nên xử lý như thế nào?
Dương Phàm đúng là dở khóc dở cười thầm nói Tống Đại Thành này đúng là cũng có cái nhìn đại cuộc. Mới sáng sớm Tống Đại Thành chạy đến xin chỉ thị vấn đề này có phải nên che lại hay không? Dương Phàm thầm nói tên Tống Đại Thành này còn tưởng rằng mình giống như hắn ta sao?
- Tra, kiên quyết điều tra. Nhưng phải lặng lẽ điều tra. Tình huống Cục Thuế hơi đặc biệt, trước tiên thông báo với cục Thuế tỉnh một chút, lúc thông báo phải nhấn mạnh giữ bí mật. Nếu như có tiếng gió lộ ra, hậu quả đồng chí cũng biết đó.
Dương Phàm nghiêm khắc đưa ra câu trả lời, đồng thời cũng ám chỉ một chút chuyện này cần chú ý cái gì.
Tống Đại Thành ít nhiều có chút ngạc nhiên, không phải ngạc nhiên vì Dương Phàm muốn tra. Tống Đại Thành ngạc nhiên chính là Dương Phàm không làm cho Tống Đại Thành giao vụ án này cho người khác.