Tống Đại Thành nghĩ Dương Phàm vẫn không có ý đụng đến mình, trong lòng hắn ta có chút không nói thành lời. Từ trước đến giờ Tống Đại Thành vẫn tưởng rằng Dương Phàm nhất định đang muốn mượn lý do để điều mình đi. Thực ra suy nghĩ này của Tống Đại Thành là không sai. Dương Phàm đúng là đã có suy nghĩ như vậy sinh ra trong đầu. Chẳng qua cuối cùng Dương Phàm vẫn lo lắng làm như vậy có chọc giận Giang Thượng Vân hay không mà thôi? Tống Đại Thành gật đầu nói:
- Tôi đã biết, tôi kiên quyết chấp hành chỉ thị của thị ủy. Ngoài ra Bí thư Dương, chuyện này trước hết không nên đưa ra hội nghị thường ủy.
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được, đầu tiên cứ điều tra trước, chuyện này đúng là quá hoang đường.
Chuyện vụ án này cứ thế giao cho Tống Đại Thành. Tống Đại Thành ra khỏi phòng làm việc của Dương Phàm mới đầu còn thấy khá cảm kích. Nhưng về đến phòng làm việc, Tống Đại Thành lại cảm thấy có điểm nào đó không đúng. Hệ thống thuế vụ luôn được quản lý theo ngành dọc, Ủy ban kỷ luật thị ủy muốn điều tra nhất định phải liên lạc với cục Thuế tỉnh trước đã, nếu không sau này quan tòa kiểu gì cũng có ý kiến. Nếu như bên trong khoản tiền bốn triệu này còn có lời nói khác thì sao? Liên quan đến lãnh đạo cục Thuế tỉnh thì sao? Đứng ở một góc độ khác mà nhìn nhận vấn đề, trong lòng Tống Đại Thành không còn một chút vui mừng nữa. Cuộc sống này đúng là khó khăn.
Tống Đại Thành nghĩ như vậy làm cho bước chân trở nên nặng nề. Tống Đại Thành thầm nghĩ khó trách Dương Phàm trực tiếp giao vụ án này cho mình. Tống Đại Thành nhận được tài liệu tố cáo liền vội vàng đi báo cáo, thực lòng là muốn thể hiện một chút. Trong lòng Tống Đại Thành lo lắng Dương Phàm sẽ điều mình đi trước khi thành phố Hải Tân thăng cấp, nên Tống Đại Thành không nghĩ đến sự phức tạp của vụ án này. Bây giờ vụ án rơi vào trong tay, Tống Đại Thành cảm thấy rất khó giải quyết. Bản năng Tống Đại Thành nghĩ đến Dương Phàm đây là đang làm khó dễ mình. Hắn ta liền thở dài một tiếng trong lòng, về phòng làm việc mà đứng ngồi không yên.
Làm như thế nào bây giờ? Tra tự nhiên là phải tra, vấn đề là tra như thế nào bây giờ? Mấu chốt là Bí thư Dương có muốn làm khó mình không? Một loạt câu hỏi khó xuất hiện trong đầu Tống Đại Thành.
Tống Đại Thành đang cố nhớ lại từng chữ từng câu mà Dương Phàm nói ra. Đột nhiên Tống Đại Thành nhớ đến mấy chữ Dương Phàm nói: "lặng lẽ điều tra", điều này làm mày của Tống Đại Thành lập tức giãn ra một chút.
Thì ra mình đã nghĩ nhầm rồi. Trong lúc nhất thời Tống Đại Thành liền hiểu ra. Dương Phàm không hy vọng chuyện này làm lớn, nhưng chuyện này lại do Tống Đại Thành đi báo cáo, xem ra nhất định không thể nào che giấu được việc này, nếu không chính là tự chuốc vạ vào thân. Thì ra Dương Phàm cũng là người đề phòng cẩn thận. Nếu là lặng lẽ điều tra, chuyện này sẽ không thể khua chiêng gióng trống, lặng lẽ không một tiếng động kéo dài đến khi thành phố Hải Tân lên chức thì ra tay giải quyết vấn đề cũng sẽ không có gì khó khăn cả.
Tống Đại Thành thật đúng là không cảm thấy tự trách vì mình quá lo lắng, ngược lại còn cảm thấy may mắn.
Thực ra Tống Đại Thành đã nghĩ sai hẳn rồi. Dương Phàm không động đến Tống Đại Thành, không phải là ngại quy tắc ngầm ảnh hưởng đến tiền đồ của người khác. Nếu Dương Phàm thật sự làm cho Tống Đại Thành và Lưu Đông Ba rời đi, như vậy sẽ coi như hoàn toàn trở mặt với Giang Thượng Vân. Đây không phải là Dương Phàm sợ Giang Thượng Vân, chẳng qua chuyện này rơi vào trong mắt người khác sẽ có mùi vị khác hẳn. Ở tình huống bình thường nếu không có mối thâm thù đại hận gì thì không ai đuổi tận giết tuyệt cả. Mọi việc không phải đều nói lưu một con đường sống hay sao?
Đuổi Tống Đại Thành rời đi, Dương Phàm cũng không hy vọng Tống Đại Thành cảm kích mình làm gì. Nhớ đến chuyện nghe được lúc ăn sáng, trong lòng Dương Phàm lại có chút khó chịu. Chuyện này Dương Phàm cũng chỉ có thể biết mà coi như không biết. Việc này trong hệ thống giáo dục cũng không phải chuyện gì mới mẻ. Vấn đề này cũng không phải một mình Dương Phàm là có thể thay đổi được. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Thời gian trôi đi rất nhanh, trong nháy mắt đã lại đến thứ sáu cuối tuần. Sáng sớm hôm đó Tào Dĩnh Nguyên và Lam Hòa tìm đến cửa phòng làm việc Dương Phàm.
- Bí thư Dương, chuyện cải tạo cựu thành chính quyền thành phố đã đưa ra phương án chi tiết và cụ thể, ngài xem có nên đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận hay kio?
Tào Dĩnh Nguyên hỏi rất hàm súc, thực ra đây chỉ là hình thức mà thôi.
- Đây là chuyện của chính quyền thành phố, đưa ra hội nghị thường ủy làm gì?
Dương Phàm cười cười hỏi lại một câu. Tào Dĩnh Nguyên cười cười không nói gì, trong lòng lại thật ra vô cùng rung động. Trong việc cải tạo cựu thành liên lụy rất nhiều lợi ích, Tào Dĩnh Nguyên đến báo cáo là muốn hỏi một chút xem Dương Phàm có người cần chiếu cố hay không mà thôi?
Dương Phàm cười cười nói tiếp:
- Tôi chưa bao giờ có ý can thiệp vào công việc bên phía chính quyền thành phố mà.
Không ngờ không đợi được Dương Phàm nói sẽ chiếu cố cho nhà nào, điều này làm Tào Dĩnh Nguyên có chút ngạc nhiên. Tào Dĩnh Nguyên để lại báo cáo liên quan, sau đó lão ta và Lam Hòa cũng không ở lại, đứng dậy chào ra về.
Khi hai người ra ngoài thì vừa vặn gặp mặt Tùng Lệ Lệ đi tới, sau một phen khách khí Tùng Lệ Lệ liền vào trong phòng làm việc. Tùng Lệ Lệ thấy Dương Phàm đang làm việc liền cười cười cầm lấy chén đi đổi nước mới, sau đó mới cười cười đi tới nhỏ giọng nói:
- Nghe nói bên phía chính quyền thành phố đã làm ra phương án cải tạo cựu thành?
Dương Phàm cầm lấy chén trà cười cười một tiếng, thầm nói tin tức của người phụ nữ này quả là nhanh nhạy. Dương Phàm nói:
- Chuyện này cô đừng chú ý đến.
Dương Phàm đầu tiên là phòng ngự một chút. Tùng Lệ Lệ nghe xong có chút bất mãn nói:
- Em đâu có chú ý đến, không phải là suy nghĩ cho anh sao? Hầu Phương Minh bên kia đi lòng vòng gọi cho em mấy cuộc điện thoại. Em nói cái gì cũng không biết, anh đoán xem hắn ta nói như thế nào?
- Hắn ta nói như thế nào?
Dương Phàm không khỏi cảm thấy tò mò. Tùng Lệ Lệ tức giận nói:
- Hắn ta nói khó nghe chết đi được. Hắn ta nói cái gì mà ai chẳng biết trưởng ban thư ký Tùng ở thị ủy thành phố Hải Tân chính là người đứng thứ hai, mơ hồ là phó bí thư thị ủy.
Dương Phàm nghe xong cũng không thể cười nổi. Loại lời đồn này còn có thể truyền vào trong tai Hầu Phương Minh, qua đó có thể thấy quyền lực của Tùng Lệ Lệ - trưởng ban thư ký ở thị ủy to như thế nào.
- Sau này chuyện nhân sự trưng cầu ý kiến của Ngô Địa Kim một chút, phải biết cách đoàn kết với các đồng chí.
Dương Phàm vừa nói như vậy, Tùng Lệ Lệ không khỏi cười hì hì một tiếng rồi nói:
- Em biết rồi, thực ra anh đối với Ngô Địa Kim vẫn rất rộng rãi mà. Có lần nào hắn đề cử người mà không được thông qua chơ chứ.
- Đây là cô sai rồi. Ngô Địa Kim là một người thông minh, từ trước đến giờ chưa từng đưa ra yêu cầu quá đáng, về công việc cũng rất phối hợp với tôi. Nếu đổi lại người khác tới làm phó bí thư thị ủy thì cuộc sống của tôi cũng không được yên ổn như vậy đâu.
Dương Phàm mờ mịt gõ Tùng Lệ Lệ một câu. Sau đó Dương Phàm chuyển đề tài sang người Hầu Phương Minh:
- Bên phía Hầu Phương Minh, cô coi như không có chuyện gì. Trong mắt thằng ranh này chỉ có tiền, vấn đề quan trọng là tôi không thích thằng này. Mẹ nó chứ, luôn ra vẻ ta đây có ông bố làm chủ tịch tỉnh.
Tùng Lệ Lệ nghe xong lời này trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, lời này thuộc loại người tri kỷ và ở sát bên mình. Tùng Lệ Lệ tươi cười đầy mặt chào rồi đi ra ngoài. Dương Phàm vừa ngồi xuống thì điện thoại di động đã vang lên.
Đây là cuộc điện thoại do Vu Thanh Bình gọi tới. Vu Thanh Bình có chút xấu hổ nói:
- Em nhìn trúng một căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách, địa điểm hơi xa một chút. Anh có lên tỉnh thành đi xem với em không?
Dương Phàm có thể cảm nhận được sự cẩn thận của Vu Thanh Bình trong việc chọn nhà, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy thoải mái. Một người phụ nữ biết vị trí của mình một cách rõ ràng, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào thì luôn làm cho người ta cảm thấy thích ở chung. Lúc mới đầu Dương Phàm thực sự không nghĩ sẽ duy trì quan hệ lâu dài với Vu Thanh Bình. Có lẽ thi thoảng nhìn thấy Vu Thanh Bình còn có thể đi cùng nhau, nguyên nhân chính là chút tình cảm ẩn sâu trong lòng từ hồi cấp ba tác oai tác quái.
- Em quyết định đi, tiền anh lập tức đưa đến cho em.
Vu Thanh Bình có chút thất vọng với câu trả lời này của Dương Phàm. Trong lòng Vu Thanh Bình vẫn rất hy vọng Dương Phàm có thể đến một chút. Vu Thanh Bình "ồ" một tiếng nghe khá lạ. Dương Phàm nghe xong không nhịn được cười nói:
- Nếu không có chuyện gì thì anh dập máy đây.
Dương Phàm dập máy xong liền xoay người nói với Lý Thắng Lợi:
- Tôi ra ngoài có chút chuyện phải làm. Gọi Tiểu Liêu chuẩn bị xe, có chuyện gì tôi gọi điện thoại.
Dương Phàm nói không rõ ràng, nhưng Lý Thắng Lợi đã hiểu rõ thói quen của Dương Phàm. Hôm nay Bí thư Dương muốn nghỉ làm sớm.
Mặc dù một mình lái xe khá mệt mỏi, nhưng Dương Phàm vẫn lái chiếc xe Trường Giang đi trên đường. Xe lên đến tỉnh thành thì đã là giữa trưa, Dương Phàm lái xe vào khu nhà Vu Thanh Bình đỗ xe lại thì phát hiện dưới lầu dừng xe của Vu Thanh Bình. Dương Phàm không khỏi cười cười một tiếng.
Tống Đại Thành nghĩ Dương Phàm vẫn không có ý đụng đến mình, trong lòng hắn ta có chút không nói thành lời. Từ trước đến giờ Tống Đại Thành vẫn tưởng rằng Dương Phàm nhất định đang muốn mượn lý do để điều mình đi. Thực ra suy nghĩ này của Tống Đại Thành là không sai. Dương Phàm đúng là đã có suy nghĩ như vậy sinh ra trong đầu. Chẳng qua cuối cùng Dương Phàm vẫn lo lắng làm như vậy có chọc giận Giang Thượng Vân hay không mà thôi? Tống Đại Thành gật đầu nói:
- Tôi đã biết, tôi kiên quyết chấp hành chỉ thị của thị ủy. Ngoài ra Bí thư Dương, chuyện này trước hết không nên đưa ra hội nghị thường ủy.
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được, đầu tiên cứ điều tra trước, chuyện này đúng là quá hoang đường.
Chuyện vụ án này cứ thế giao cho Tống Đại Thành. Tống Đại Thành ra khỏi phòng làm việc của Dương Phàm mới đầu còn thấy khá cảm kích. Nhưng về đến phòng làm việc, Tống Đại Thành lại cảm thấy có điểm nào đó không đúng. Hệ thống thuế vụ luôn được quản lý theo ngành dọc, Ủy ban kỷ luật thị ủy muốn điều tra nhất định phải liên lạc với cục Thuế tỉnh trước đã, nếu không sau này quan tòa kiểu gì cũng có ý kiến. Nếu như bên trong khoản tiền bốn triệu này còn có lời nói khác thì sao? Liên quan đến lãnh đạo cục Thuế tỉnh thì sao? Đứng ở một góc độ khác mà nhìn nhận vấn đề, trong lòng Tống Đại Thành không còn một chút vui mừng nữa. Cuộc sống này đúng là khó khăn.
Tống Đại Thành nghĩ như vậy làm cho bước chân trở nên nặng nề. Tống Đại Thành thầm nghĩ khó trách Dương Phàm trực tiếp giao vụ án này cho mình. Tống Đại Thành nhận được tài liệu tố cáo liền vội vàng đi báo cáo, thực lòng là muốn thể hiện một chút. Trong lòng Tống Đại Thành lo lắng Dương Phàm sẽ điều mình đi trước khi thành phố Hải Tân thăng cấp, nên Tống Đại Thành không nghĩ đến sự phức tạp của vụ án này. Bây giờ vụ án rơi vào trong tay, Tống Đại Thành cảm thấy rất khó giải quyết. Bản năng Tống Đại Thành nghĩ đến Dương Phàm đây là đang làm khó dễ mình. Hắn ta liền thở dài một tiếng trong lòng, về phòng làm việc mà đứng ngồi không yên.
Làm như thế nào bây giờ? Tra tự nhiên là phải tra, vấn đề là tra như thế nào bây giờ? Mấu chốt là Bí thư Dương có muốn làm khó mình không? Một loạt câu hỏi khó xuất hiện trong đầu Tống Đại Thành.
Tống Đại Thành đang cố nhớ lại từng chữ từng câu mà Dương Phàm nói ra. Đột nhiên Tống Đại Thành nhớ đến mấy chữ Dương Phàm nói: "lặng lẽ điều tra", điều này làm mày của Tống Đại Thành lập tức giãn ra một chút.
Thì ra mình đã nghĩ nhầm rồi. Trong lúc nhất thời Tống Đại Thành liền hiểu ra. Dương Phàm không hy vọng chuyện này làm lớn, nhưng chuyện này lại do Tống Đại Thành đi báo cáo, xem ra nhất định không thể nào che giấu được việc này, nếu không chính là tự chuốc vạ vào thân. Thì ra Dương Phàm cũng là người đề phòng cẩn thận. Nếu là lặng lẽ điều tra, chuyện này sẽ không thể khua chiêng gióng trống, lặng lẽ không một tiếng động kéo dài đến khi thành phố Hải Tân lên chức thì ra tay giải quyết vấn đề cũng sẽ không có gì khó khăn cả.
Tống Đại Thành thật đúng là không cảm thấy tự trách vì mình quá lo lắng, ngược lại còn cảm thấy may mắn.
Thực ra Tống Đại Thành đã nghĩ sai hẳn rồi. Dương Phàm không động đến Tống Đại Thành, không phải là ngại quy tắc ngầm ảnh hưởng đến tiền đồ của người khác. Nếu Dương Phàm thật sự làm cho Tống Đại Thành và Lưu Đông Ba rời đi, như vậy sẽ coi như hoàn toàn trở mặt với Giang Thượng Vân. Đây không phải là Dương Phàm sợ Giang Thượng Vân, chẳng qua chuyện này rơi vào trong mắt người khác sẽ có mùi vị khác hẳn. Ở tình huống bình thường nếu không có mối thâm thù đại hận gì thì không ai đuổi tận giết tuyệt cả. Mọi việc không phải đều nói lưu một con đường sống hay sao?
Đuổi Tống Đại Thành rời đi, Dương Phàm cũng không hy vọng Tống Đại Thành cảm kích mình làm gì. Nhớ đến chuyện nghe được lúc ăn sáng, trong lòng Dương Phàm lại có chút khó chịu. Chuyện này Dương Phàm cũng chỉ có thể biết mà coi như không biết. Việc này trong hệ thống giáo dục cũng không phải chuyện gì mới mẻ. Vấn đề này cũng không phải một mình Dương Phàm là có thể thay đổi được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Thời gian trôi đi rất nhanh, trong nháy mắt đã lại đến thứ sáu cuối tuần. Sáng sớm hôm đó Tào Dĩnh Nguyên và Lam Hòa tìm đến cửa phòng làm việc Dương Phàm.
- Bí thư Dương, chuyện cải tạo cựu thành chính quyền thành phố đã đưa ra phương án chi tiết và cụ thể, ngài xem có nên đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận hay kio?
Tào Dĩnh Nguyên hỏi rất hàm súc, thực ra đây chỉ là hình thức mà thôi.
- Đây là chuyện của chính quyền thành phố, đưa ra hội nghị thường ủy làm gì?
Dương Phàm cười cười hỏi lại một câu. Tào Dĩnh Nguyên cười cười không nói gì, trong lòng lại thật ra vô cùng rung động. Trong việc cải tạo cựu thành liên lụy rất nhiều lợi ích, Tào Dĩnh Nguyên đến báo cáo là muốn hỏi một chút xem Dương Phàm có người cần chiếu cố hay không mà thôi?
Dương Phàm cười cười nói tiếp:
- Tôi chưa bao giờ có ý can thiệp vào công việc bên phía chính quyền thành phố mà.
Không ngờ không đợi được Dương Phàm nói sẽ chiếu cố cho nhà nào, điều này làm Tào Dĩnh Nguyên có chút ngạc nhiên. Tào Dĩnh Nguyên để lại báo cáo liên quan, sau đó lão ta và Lam Hòa cũng không ở lại, đứng dậy chào ra về.
Khi hai người ra ngoài thì vừa vặn gặp mặt Tùng Lệ Lệ đi tới, sau một phen khách khí Tùng Lệ Lệ liền vào trong phòng làm việc. Tùng Lệ Lệ thấy Dương Phàm đang làm việc liền cười cười cầm lấy chén đi đổi nước mới, sau đó mới cười cười đi tới nhỏ giọng nói:
- Nghe nói bên phía chính quyền thành phố đã làm ra phương án cải tạo cựu thành?
Dương Phàm cầm lấy chén trà cười cười một tiếng, thầm nói tin tức của người phụ nữ này quả là nhanh nhạy. Dương Phàm nói:
- Chuyện này cô đừng chú ý đến.
Dương Phàm đầu tiên là phòng ngự một chút. Tùng Lệ Lệ nghe xong có chút bất mãn nói:
- Em đâu có chú ý đến, không phải là suy nghĩ cho anh sao? Hầu Phương Minh bên kia đi lòng vòng gọi cho em mấy cuộc điện thoại. Em nói cái gì cũng không biết, anh đoán xem hắn ta nói như thế nào?
- Hắn ta nói như thế nào?
Dương Phàm không khỏi cảm thấy tò mò. Tùng Lệ Lệ tức giận nói:
- Hắn ta nói khó nghe chết đi được. Hắn ta nói cái gì mà ai chẳng biết trưởng ban thư ký Tùng ở thị ủy thành phố Hải Tân chính là người đứng thứ hai, mơ hồ là phó bí thư thị ủy.
Dương Phàm nghe xong cũng không thể cười nổi. Loại lời đồn này còn có thể truyền vào trong tai Hầu Phương Minh, qua đó có thể thấy quyền lực của Tùng Lệ Lệ - trưởng ban thư ký ở thị ủy to như thế nào.
- Sau này chuyện nhân sự trưng cầu ý kiến của Ngô Địa Kim một chút, phải biết cách đoàn kết với các đồng chí.
Dương Phàm vừa nói như vậy, Tùng Lệ Lệ không khỏi cười hì hì một tiếng rồi nói:
- Em biết rồi, thực ra anh đối với Ngô Địa Kim vẫn rất rộng rãi mà. Có lần nào hắn đề cử người mà không được thông qua chơ chứ.
- Đây là cô sai rồi. Ngô Địa Kim là một người thông minh, từ trước đến giờ chưa từng đưa ra yêu cầu quá đáng, về công việc cũng rất phối hợp với tôi. Nếu đổi lại người khác tới làm phó bí thư thị ủy thì cuộc sống của tôi cũng không được yên ổn như vậy đâu.
Dương Phàm mờ mịt gõ Tùng Lệ Lệ một câu. Sau đó Dương Phàm chuyển đề tài sang người Hầu Phương Minh:
- Bên phía Hầu Phương Minh, cô coi như không có chuyện gì. Trong mắt thằng ranh này chỉ có tiền, vấn đề quan trọng là tôi không thích thằng này. Mẹ nó chứ, luôn ra vẻ ta đây có ông bố làm chủ tịch tỉnh.
Tùng Lệ Lệ nghe xong lời này trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, lời này thuộc loại người tri kỷ và ở sát bên mình. Tùng Lệ Lệ tươi cười đầy mặt chào rồi đi ra ngoài. Dương Phàm vừa ngồi xuống thì điện thoại di động đã vang lên.
Đây là cuộc điện thoại do Vu Thanh Bình gọi tới. Vu Thanh Bình có chút xấu hổ nói:
- Em nhìn trúng một căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách, địa điểm hơi xa một chút. Anh có lên tỉnh thành đi xem với em không?
Dương Phàm có thể cảm nhận được sự cẩn thận của Vu Thanh Bình trong việc chọn nhà, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy thoải mái. Một người phụ nữ biết vị trí của mình một cách rõ ràng, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào thì luôn làm cho người ta cảm thấy thích ở chung. Lúc mới đầu Dương Phàm thực sự không nghĩ sẽ duy trì quan hệ lâu dài với Vu Thanh Bình. Có lẽ thi thoảng nhìn thấy Vu Thanh Bình còn có thể đi cùng nhau, nguyên nhân chính là chút tình cảm ẩn sâu trong lòng từ hồi cấp ba tác oai tác quái.
- Em quyết định đi, tiền anh lập tức đưa đến cho em.
Vu Thanh Bình có chút thất vọng với câu trả lời này của Dương Phàm. Trong lòng Vu Thanh Bình vẫn rất hy vọng Dương Phàm có thể đến một chút. Vu Thanh Bình "ồ" một tiếng nghe khá lạ. Dương Phàm nghe xong không nhịn được cười nói:
- Nếu không có chuyện gì thì anh dập máy đây.
Dương Phàm dập máy xong liền xoay người nói với Lý Thắng Lợi:
- Tôi ra ngoài có chút chuyện phải làm. Gọi Tiểu Liêu chuẩn bị xe, có chuyện gì tôi gọi điện thoại.
Dương Phàm nói không rõ ràng, nhưng Lý Thắng Lợi đã hiểu rõ thói quen của Dương Phàm. Hôm nay Bí thư Dương muốn nghỉ làm sớm.
Mặc dù một mình lái xe khá mệt mỏi, nhưng Dương Phàm vẫn lái chiếc xe Trường Giang đi trên đường. Xe lên đến tỉnh thành thì đã là giữa trưa, Dương Phàm lái xe vào khu nhà Vu Thanh Bình đỗ xe lại thì phát hiện dưới lầu dừng xe của Vu Thanh Bình. Dương Phàm không khỏi cười cười một tiếng.