- Chị rõ ràng rồi, thành phố Hải Tân tự mình làm như vậy, Trần Khiết cảm thấy rất mất mặt. Lại nói thành phố Hải Tân tự mình làm như vậy còn chưa tính, không ngờ còn muốn tổng kết kinh nghiệm và tuyên truyền một chút, đây chẳng khác nào gác Trần Khiết lên lò nướng. Tài chính của thành phố Hải Tân dư thừa để tự mình làm như vậy, như vậy phó chủ tịch tỉnh Trần và sở Giáo dục tỉnh vứt đi đâu?
Nguyễn Tú Tú đã phân tích ra vấn đề. Nguyễn Bình Hòa nghe xong liên tục gật đầu nói:
- Em đoán cũng là như vậy. Chị không nghe thấy Trần Khiết nói chuyện. Mụ ta nói cái gì mà thành phố Hải Tân thật sự là muốn làm riêng, trên dưới toàn tỉnh áp dụng chính sách mà thành phố Hải Tân lại muốn làm như vậy, như vậy còn cần tỉnh làm gì chứ? Chị nghe một chút xem, đây là lời mà phó chủ tịch tỉnh nói được hay sao?
Nguyễn Tú Tú cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Đây là Trần Khiết đã khách khí. Cô ta kiêng kỵ Dương Phàm và chị của cậu mới thế đó, nếu không sẽ càng nói lời khó nghe hơn nữa. Chuyện này rơi vào đầu ai thì kẻ đó cũng không thể vui vẻ được.
Nguyễn Bình Hòa đương nhiên biết việc này gây phiền phức cho Trần Khiết, chẳng qua chuyện này liên quan đến lợi ích bản thân, Nguyễn Bình Hòa cũng không muốn nhường bước:
- Trần Khiết cũng không tỏ rõ thái độ không thể tổng kết, tuyên truyền. Lúc đó em cũng không nhắc gì khác, chỉ đơn giản báo cáo mà thôi.
Nguyễn Tú Tú suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cậu tốt nhất là mau điện thoại báo cáo với Bí thư Dương một chút. Nể mặt chị, nên anh ta sẽ không hãm hại cậu. Trần Khiết hình như cũng không nói quá để không có đường sống mà.
Nguyễn Bình Hòa rút điện thoại di động ra gọi cho Dương Phàm. Sau khi báo cáo một lát, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, Nguyễn Bình Hòa liên tục gật đầu như con gà mổ thóc vậy. Nguyễn Tú Tú thấy thế không khỏi có chút kỳ quái, muốn đưa lỗ tai đến gần nghe lén nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được.
Nguyễn Bình Hòa dập máy lập tức cười giải thích:
- Chị nhìn vấn đề thật là chuẩn. Dương Phàm nói tiêu đề tổng kết kinh nghiệm của thành phố Hải Tân sẽ đổi thành: "Linh hoạt giải quyết vấn đề lịch sử lưu lại trong hệ thống giáo dục"
Nguyễn Tú Tú nghe xong không khỏi mỉm cười nói:
- Vậy tiêu đề lúc trước cậu định để như thế nào?
Nguyễn Bình Hòa ho khan một tiếng rồi nói:
- Không làm rét lạnh tâm tư các đồng chí trong sự nghiệp giáo dục.
Nguyễn Tú Tú trừng mắt nhìn Nguyễn Bình Hòa đầy vẻ khinh thường:
- Đám cấp dưới của cậu có đầu óc không thế? Còn có, sau này các loại tài liệu báo cáo lên cấp trên, cậu nhớ là phải đưa cho lãnh đạo xem trước một chút.
Nguyễn Bình Hòa cũng không phản biện, cười hắc hắc một tiếng. Thực ra tiêu đề này là do Nguyễn Bình Hòa tự đưa ra, nghĩ rằng viết như vậy sẽ có sức rung động rất lớn.
- Em có đưa cho thị trưởng Tào xem, lão ta không nói gì mà.
Nguyễn Bình Hòa giải thích một chút. Nguyễn Tú Tú nghe xong mặt không khỏi trầm xuống mà nói:
- Lão Tào này, tâm tư đúng là hơi xấu xa.
Nguyễn Bình Hòa sửng sốt một chút, vội vàng nói:
- Chị có ý gì? Chẳng lẽ bên trong còn có ý khác? Chiến tích này cũng có một phần của lão già đó mà.
Nguyễn Tú Tú tức giận trừng mắt nhìn Nguyễn Bình Hòa rồi nói:
- Tâm tư của cậu có thể đổi chỗ khác được không vậy? Cả ngày cậu suy nghĩ cái gì vậy hả?
Nguyễn Tú Tú ít nhiều có chút tức giận Nguyễn Bình Hòa. Chẳng qua có chuyện Nguyễn Tú Tú cũng chỉ có thể để Nguyễn Bình Hòa tự mình suy nghĩ mà thôi.
Nguyễn Bình Hòa rất nhanh đã có phản ứng, thở hổn hển mà nói:
- Lão già này chứ, làm tốt thì hắn ta có thành tích, chống mũi chịu sào thì do em làm. Nếu không phải Bí thư Dương nhắc nhở một chút, lần này em không phải coi như trở mặt với Trần Khiết sao?
Nguyễn Tú Tú lộ ra vẻ mặt tươi cười đầy dịu dàng của người chị thương em:
- Biết vậy là được rồi. Sau này cứ chuyện gì có dính dáng với trên tỉnh, cậu tốt nhất suy nghĩ lợi hại bên trong. Tào Dĩnh Nguyên rất giảo hoạt, chẳng qua lần này lão ta tính sai rồi. Nếu làm không tốt có khi Dương Phàm còn ghi nhớ món nợ lên đầu lão ta.
Nguyễn Tú Tú đoán đúng một nửa. Sau khi cất bước Đinh Duệ, Dương Phàm đang nghỉ ngơi trong phòng làm việc thì nhận được điện thoại của Nguyễn Bình Hòa. Dương Phàm dập máy liền cười lạnh một tiếng. Dương Phàm nằm trên ghế sô pha có chút mệt mỏi.
Tâm tư của Tào Dĩnh Nguyên là gì, trong lòng Dương Phàm đương nhiên hiểu rất rõ. Chuyện hãm hại người không lộ dấu vết này Dương Phàm đúng là khinh thường. Nhưng đối tượng là Nguyễn Bình Hòa, thái độ của Dương Phàm lại khác. Nguyễn Bình Hòa nằm trong danh sách đen không thể trọng dụng của Dương Phàm. Hành động đào hầm này của Tào Dĩnh Nguyên, Dương Phàm tự nhiên coi như không phát hiện ra. Hành động thể hiện rõ chính quyền thành phố không hài hòa, Dương Phàm thật ra rất vui mừng. Công việc bên chính quyền thành phố Dương Phàm có thể không can thiệp, nhưng nếu như đoàn kết thành một mối thì Dương Phàm kiểu gì cũng phải đưa tay vào trong quấy một vòng.
Thấy sắp vào giờ làm, Hiểu Nguyệt tươi cười đầy mặt đi vào. Hiểu Nguyệt thấy Dương Phàm liền kêu lên:
- Anh hai, em đã về.
Dương Phàm cười cười đứng lên rót nước cho Hiểu Nguyệt, quan tâm hỏi:
- Sao vậy, thu hoạch bên dưới như thế nào?
- Em ở cơ sở nửa tháng, đi mười mấy trường tiểu học ở các thôn xóm nghèo, nói thật thu hoạch không nhỏ. Em định ngày mai về trường, sau đó em xin đến nơi nghèo mà dạy học.
Trên mặt Hiểu Nguyệt lộ ra một tia thương xót, không cần nói cũng biết được tâm trạng của cô bé lúc này.
Dương Phàm ngẩn ra một chút, theo bản năng hỏi một câu:
- Em nghĩ như thế nào mà lại quyết định như vậy? Em không học sư phạm cơ mà?
Hiểu Nguyệt nhấp một ngụm nước, mặt phơi nắng đen đi một chút nhưng lại tràn đầy cảm giác lộng lẫy, cả người thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi nhưng lại rất tinh thần.
- Em lần này đi xuống nhìn thấy đất nước Trung Quốc chúng ta còn rất nhiều nơi nghèo khổ, có rất nhiều em bé muốn đi học mà không có điều kiện. Em nghĩ rồi, em cố gắng dùng hết năng lực của mình giúp các em bé. Em không phải một người có chí lớn, cũng không muốn làm chuyện lớn, em làm việc nhỏ khiến tinh thần em thoải mái, cố gắng làm tốt là thỏa mãn rồi.
Hiểu Nguyệt nói rất kiên định. Kết quả này làm cho trong lúc nhất thời Dương Phàm không thể có phản ứng.
Nhìn vẻ mặt của Hiểu Nguyệt lúc này, quả thật không giống như nói đùa. Hai mắt Hiểu Nguyệt lúc này lộ ra một tia kiên quyết.
- Anh hai, lại nói em có quyết định này là có quan hệ với anh. Nếu không phải có anh, em đã bị hủy rồi. Lúc trước anh hai giúp em bây giờ em đi giúp những người em cần giúp đỡ.
Vừa nói Hiểu Nguyệt đi đến gần Dương Phàm, cầm tay Dương Phàm rồi nhìn hắn đầy âu yếm:
- Anh hai, em biết anh ủng hộ em mà.
Dương Phàm quả nhiên không ngăn cản Hiểu Nguyệt. Từ trước đến nay Dương Phàm vẫn không định can thiệp vào lựa chọn của Hiểu Nguyệt. Đêm hôm đó Hiểu Nguyệt lên máy bay rời khỏi thành phố Hải Tân. Dương Phàm lặng lẽ tiễn Hiểu Nguyệt đến sân bay. Trước khi chia tay Hiểu Nguyệt đứng trước mặt Dương Phàm, ngẩng đầu nhìn Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Anh hai, có thể hôn em không?
Dương Phàm do dự một chút. Trong mắt Hiểu Nguyệt lúc này lóe ra một tia khác thường rõ rệt. Dương Phàm cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên mặt Hiểu Nguyệt một chút. Nhưng Dương Phàm không ngờ được Hiểu Nguyệt mạnh mẽ ôm lấy cổ mình, hôn mạnh vào môi hắn một cái, sau đó Hiểu Nguyệt vội vàng buông Dương Phàm ra, xoay người mang theo vali bỏ chạy.
Dương Phàm ngơ ngác đứng đó đưa mắt nhìn Hiểu Nguyệt đi qua cửa soát vé, Dương Phàm không có ý đuổi theo. Hiểu Nguyệt đi được vài chục bước cũng không quay đầu lại nhưng vẫy vẫy tay với Dương Phàm. Không phải Hiểu Nguyệt không muốn quay đầu lại, mà giờ phút này trên mặt Hiểu Nguyệt có hai hàng nước mắt.
Kết quả này mặc dù nằm ngoài suy đoán của Dương Phàm, nhưng không khó để biết đây là một kết quả không sai. Dương Phàm làm sao không biết tình cảm trong lòng Hiểu Nguyệt cơ chứ. Nhưng trong lòng Dương Phàm vẫn chôn giấu một bí mật. Cô em gái Hiểu Nguyệt đơn thuần này vẫn là một mảnh đất sâu trong lòng Dương Phàm. Nhiều năm trong chốn quan trường khiến cho Dương Phàm tin trái tim mình đã cứng như thép. Nếu như nói còn có một nơi mềm mại đó chính là cô em gái Hiểu Nguyệt này. Sạch sẽ đến, sạch sẽ rời đi, kết quả này thật sự rất tốt mà.
Hiểu Nguyệt vừa đi, Dương Phàm biết lần sau rất lâu gặp lại. Cô em gái này bề ngoài thì yếu đuối nhưng trong lòng lại rất kiên định. Hiểu Nguyệt đã quyết định chuyện gì thì thường thường khó có thể thay đổi. Dương Phàm đột nhiên cảm thấy người như Dương Phàm nhất định sống vui vẻ hơn mình nhiều.
Hiểu Nguyệt không dám quay đầu lại thực ra không muốn rời đi. Nhưng trong lòng Hiểu Nguyệt hiểu rõ tình cảm với Dương Phàm là không có kết quả gì. Hiểu Nguyệt tin vào tình yêu của mình với Dương Phàm, nhưng nàng lại không dám xen vào cuộc sống của Dương Phàm. Hiểu Nguyệt từng nghĩ đứng ở bên cạnh Dương Phàm, không làm gì cũng là một hạnh phúc.
- Hiểu Nguyệt, sống đơn giản cũng là hạnh phúc mà.
Dương Phàm nhỏ giọng lẩm bẩm nói một câu, giơ tay vẫy vẫy theo bóng lưng của Hiểu Nguyệt.
Cùng lúc đó ở sân bay Bắc Kinh, Chu Dĩnh đang kéo hành lý từ từ đi tới. Lần này rời đi Chu Dĩnh không nói cho bất cứ ai. Khi máy bay bay lên không trung, Chu Dĩnh từ trên cửa sổ nhìn xuống, trong mắt không khỏi ươn ướt.
Rời đi đối với Chu Dĩnh mà nói không thể nghi ngờ là một lựa chọn rất khó khăn. Bố mẹ ở Thụy Sĩ, mỗi tháng đều gọi điện về bảo Chu Dĩnh sang bên đó. Sau một thời gian sống ở Bắc Kinh, cả ngày thấy Chu Minh Đạo nhăn nhó mặt mày, Chu Dĩnh cuối cùng đã quyết tâm rời đi.
- Nếu như không vui vẻ, em sẽ trở lại.
Ở sâu trong lòng Chu Dĩnh an ủi mình như vậy. Chu Dĩnh lau lau nước mắt rồi lẩm bẩm nói một mình:
- Đồ xấu xa, em rời đi anh có đau lòng không?
Lên trên tỉnh họp, Dương Phàm cảm thấy nó vất vả và khổ sở hơn mọi thứ khác. Hội nghị trên tỉnh không thể so sánh với thành phố. Ở thành phố Hải Tân Dương Phàm là Lão Đại, muốn họp lúc nào thì họp, hơn nữa trước sau như một đều là đơn giản, nói hết vấn đề là tan họp.
Tinh thần trung tâm hội nghị lần này là "chống phần tử xấu" Hiện nay từ trên xuống dưới, từ Bắc đến Nam, từ Tây sang Đông, cả nước đều nổi lên một cơn sóng "chống phần tử xấu" Triệu Việt từ Bắc Kinh họp trở về tự nhiên không dám chậm trễ với chỉ thị tinh thần từ trung ương.
Ngày đầu tiên của hội nghị chủ yếu là tổ chức họp tập, phân tổ thảo luận về văn kiện tinh thần mạnh mẽ đả kích thế lực xấu của trung ương. Triệu Việt đương nhiên nói liền một mạch hai tiếng, sau đó đến lượt Hầu Tiếu Thiên nói chuyện.
Dương Phàm ngồi ở bên dưới nhìn hai vị trước sau lên đài. Khi Hầu Tiếu Thiên vẻ mặt nghiêm túc phát biểu, Dương Phàm không khỏi nhớ đến câu chuyện xưa mà Lâm Sơ Ảnh kể. Chẳng qua chuyện xưa này không có quan hệ gì lớn với Dương Phàm, cho nên Dương Phàm cũng không có tâm tư đâu mà xem rốt cuộc nó như thế nào.
Thời gian buổi sáng của cuộc hội nghị mọi người coi như ngồi ngay ngắn. Nhưng đến chiều tư thế dần dần trở nên phong phú. Ngày thứ nhất của hội nghị kết thúc, Dương Phàm vẫn nghiêm chỉnh ngồi đó, ra vẻ rất chăm chú. Sau khi về khách sạn cả người Dương Phàm đau nhức, ngã xuống giường không muốn làm gì hết.
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa làm cho Dương Phàm phải mở mắt ra. Dương Phàm ngồi dậy ra mở cửa thì thấy một người khách không quá quen thuộc. Chẳng qua Dương Phàm đã gặp qua người này ở trong hội nghị hôm nay. Hình như là bí thư thành phố Thập Thông – Hoàng Đạo Hoàng.
- Bí thư Dương, không mời mà đến, không làm phiền Bí thư Dương nghỉ ngơi chứ?
Hoàng Đạo Hoàng khách khí cười cười chào hỏi. Dương Phàm cười cười mời Hoàng Đạo Hoàng vào rồi bắt tay nói:
- Bí thư Hoàng Thành phố Thập Thông sao? Sao không ra ngoài hoạt động, hoạt động một chút?
Hoàng Đạo Hoàng 58 tuổi, trước đây vốn là phó bí thư thị ủy thành phố Thập Thông, sau khi Thạch Hạo xảy ra chuyện, Hoàng Đạo Hoàng lại không bị ảnh hưởng gì, điều này quá ngạc nhiên. Hơn nữa còn ngạc nhiên hơn nữa là còn được tăng lên một bậc.
- Sao vậy? Phó thị trưởng Chương vẫn chưa tới sao? Tôi đã hẹn với phó thị trưởng Chương cùng đến chỗ anh nói chuyện mà.
Hoàng Đạo Hoàng còn chưa dứt câu, ngoài cửa đã truyền đến giọng của Chương Vũ Ninh:
- Ồ, đến chậm rồi. Lão Hoàng, xin lỗi, tôi mới từ nhà bí thư Triệu trở về.
- Bí thư Dương, không ảnh hưởng việc nghỉ ngơi của anh chứ?
Chương Vũ Ninh quay đầu lại cười nói với Dương Phàm.
Dương Phàm mời hai người ngồi xuống, nhưng trong lòng đang thầm đoán tại sao hai người này đến đây. Chương Vũ Ninh sau khi đến thành phố Hải Tân nhận chức về cơ bản không có động tác gì, chỉ là rất bình thường triển khai công việc, mỗi ngày không có việc gì đều phải đến phòng làm việc của Dương Phàm trình diện một lần. Chương Vũ Ninh không thể nghi ngờ là công bố với những người khác ở thành phố Hải Tân, thấy không, tôi quan hệ rất tốt với Bí thư Dương. Thực ra Dương Phàm cảm thấy đây là Chương Vũ Ninh làm hơi thừa. Chương Vũ Ninh có ngọn núi lớn Triệu Việt đứng sau lưng chống đỡ, có ai ăn no không có việc gì đi trêu chọc hắn ta chứ?
- Ha ha, đồng chí Vũ Ninh có việc đến nhà bí thư Triệu sao?
Dương Phàm cười cười điểm một chút. Chương Vũ Ninh như bị gãi trúng chỗ ngứa, vừa nãy Chương Vũ Ninh nhắc đến việc từ nhà Triệu Việt ra là có vẻ muốn khoe khoang một chút.
- Ha ha, thói quen mà thôi, vừa đến tỉnh thành liền nhịn không được đến xem có thể làm gì được không. Tôi chính là có cái số chân chạy.
Lời này nói không thật lòng rồi, bao nhiêu người muốn có cái mạng chân chạy này đó.
Hoàng Đạo Hoàng ở bên cạnh chậc chậc một câu rồi nói:
- Phó thị trưởng Chương, hay là chúng ta đổi vị trí được chứ?
Dương Phàm nghe xong liền cười ha hả. Chương Vũ Ninh cũng không tức giận, ngược lại có chút đắc ý ngồi xuống. Lý Thắng Lợi ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng động lập tức đứng lên đi sang, pha trà rót nước cho bá người liền đóng cửa đi ra ngoài.
- Bí thư Dương, tối có lịch gì cụ thể không?
Chương Vũ Ninh cười nói. Hoàng Đạo Hoàng ở bên cạnh không nói gì, chỉ cười cười nhìn Dương Phàm.
Rất rõ ràng Hoàng Đạo Hoàng là do Triệu Việt đề bạt lên, có lẽ Hoàng Đạo Hoàng có suy nghĩ quan hệ với Dương Phàm sẽ không có chỗ hỏng, vì thế mời làm cho Chương Vũ Ninh làm cây cầu dẫn tuyến.
- Thôi, hôm nay quá mệt nên không muốn nhúc nhích. Lát nữa xuống phòng ăn ăn gì đó, sau đó về ngủ cho sớm.
Dương Phàm cười cười uyển chuyển từ chối. Chương Vũ Ninh tự nhiên không có ý cưỡng cầu. Chương Vũ Ninh chỉ có thể cười khổ một tiếng len lén nhìn Hoàng Đạo Hoàng, ra hiệu cho Hoàng Đạo Hoàng mở miệng nói.
- Ha ha, vậy chúng tôi ngồi đây nói chuyện một lát rồi sẽ đi. Đã sớm nghe nói đến Bí thư Dương, tôi vẫn muốn làm quen nhưng không có cơ hội.
Hoàng Đạo Hoàng nói rất khách khí, thực ra trong đó có ý chua xót rõ ràng. Trước kia tôi muốn làm quen không phải không đủ phân lượng sao? Bây giờ thật vất vả cùng cấp thì người ta trẻ tuổi lại muốn bước lên trên một bước.
Ba người tùy ý nói chuyện một lát, thấy Dương Phàm không cao hứng nói chuyện, Hoàng Đạo Hoàng liền đứng dậy chào ra về. Chương Vũ Ninh trước khi đi do dự một chút, mở miệng định nói nhưng vẫn nuốt vào bụng, đi ra.
Hành động này của Chương Vũ Ninh đã làm Dương Phàm chú ý, nhưng hắn cũng không nói gì. Chỉ là khi đưa hai người ra ngoài cửa, Dương Phàm thản nhiên nói với Hoàng Đạo Hoàng và Chương Vũ Ninh:
- Hai người đi, chào mừng bí thư Hoàng đến thành phố Hải Tân làm khách. Nguồn truyện:
Đã đến giờ ăn cơm, Dương Phàm dẫn theo Lý Thắng Lợi xuống phòng ăn ăn cơm, kết quả phát hiện phòng ăn rất yên tĩnh. Chế độ hội nghị lần này không thấp. Bí thư, lãnh đạo chính quyền các thành phố, huyện trực thuộc tỉnh đều phải đến, bí thư đảng ủy công an cũng phải đến, tổng cộng cũng gần trăm người, sao lúc ăn cơm lại không thấy mấy người nhỉ.
Dương Phàm tùy ý tìm một bàn trống ngồi xuống. Lý Thắng Lợi và Liêu Chính Vũ đi chọn đồ ăn. Hình thức chủ nghĩa này đúng là không có gì đáng nói. Cuộc họp do tỉnh tổ chức, ở nhà khách tỉnh ủy, mỗi người được phát một phiếu ăn với lý do rất đàng hoàng nghiêm cấm phô trương lãng phí.
Rất nhanh bốn món ăn và một bát canh được mang lên. Từ góc độ này mà nói sắp đặt như vậy rất có nhân tính hóa. Lãnh đạo mang theo lái xe và thư ký lên tỉnh, một phiếu ăn đổi được bốn món và một bát canh. Người muốn ăn nhất định là đủ.
Không đợi Dương Phàm bắt đầu ăn thì phía sau truyền đến giọng của một người phụ nữ:
- Đây không phải đồng chí Dương Phàm thành phố Hải Tân sao? Sao không ra ngoài ăn vậy?
Lời này rõ ràng là có vẻ gì đó, mặc dù lời này chính là lời thật.
Dương Phàm nhìn lại, trong lúc nhất thời liền sửng sốt một chút. Người nói chuyện không ngờ lại là Trần Khiết. Trần Khiết dẫn theo một nữ thư ký trẻ tuổi cười hì hì đứng cách đó ba bước.
- Là phó chủ tịch tỉnh Trần sao, thật trùng hợp đó.
Dương Phàm cười cười đứng dậy bắt tay, lời một đằng nhưng ý một nẻo. Trần Khiết hình như cũng không để ở trong lòng, sau khi bắt tay liền ngồi xuống bàn bên cạnh rồi nói:
- Cùng bàn chứ.
- Sao phó chủ tịch tỉnh Trần không về nhà?
Dương Phàm cười cười hỏi một câu, mịt mời nói ra Trần Khiết không có việc gì sẽ không đến cửa điện.
- Ông xã ra nước ngoài khảo sát, con thì làm việc ở bên ngoài, về nhà một mình rất lạnh lẽo. Tối nay tôi còn có chút báo cáo cần xem, nên quyết định ở lại nhà khách tỉnh ủy làm việc.
Trần Khiết lại thản nhiên nói ra đáp án, giống như không để ý đến việc Dương Phàm không tôn trọng mình.
Thư ký của Trần Khiết rất nhanh tay nhanh chân gọi nhân viên phục vụ đến lấy thêm vài món ăn. Trần Khiết không quên giới thiệu:
- Lưu Tiệp, thư ký của tôi.
- Chào Bí thư Dương.
Dương Phàm nhìn một chút Lý Tình Tình và Liêu Chính Vũ đứng mà không ngồi rồi nói:
- Thư ký Lý Thắng Lợi, lái xe Liêu Chính Vũ.
Hai người vội vàng chào:
- Chào phó chủ tịch tỉnh Trần.
Trần Khiết gật đầu tùy ý nói:
- Ngồi xuống cùng ăn đi.
Đừng nhìn Trần Khiết không ra vẻ gì hết, chẳng qua mọi hành động cử chỉ đều để lộ rõ ràng uy nghiêm của phó chủ tịch tỉnh.
- Đồng chí Dương Phàm, thành phố Hải Tân lần này làm cho sở Giáo dục tỉnh có chút bị động.
Thần Khí cầm đũa không vội vàng hạ xuống, mà ngừng một chút. Trần Khiết đột nhiên nói một câu như vậy.
Dương Phàm thầm nói tôi biết ngay là có chuyện mà. Phó chủ tịch tỉnh Trần mặc dù chưa nói tới mức ngày bận trăm công ngàn việc, nhưng cũng không đến mức lúc này muốn ngồi cùng bàn với mình chứ?
Dương Phàm nhẹ nhàng đặt đũa sang một bên, không nhanh không chậm mà nói:
- thành phố Hải Tân có tổng cộng 78 giáo viên trong diện giải quyết. Chính quyền thành phố bỏ ra hai triệu giải quyết vấn đề cuộc sống và chữa bệnh cho bọn họ sau khi thôi việc, còn chút sức lực thì giúp bọn họ gây dựng sự nghiệp hoặc chuyển nghề khác. Từ góc độ thành phố Hải Tân thì thấy chúng tôi bỏ ra không ít tiền. Nhưng cũng giảm đi nguy cơ bọn họ tập thể đến chính quyền thành phố biểu tình. Tôi cho rằng tiền này dùng là xác đáng, đồng thời cũng coi như thừa nhận với những người đặc biệt này.
Dương Phàm không nóng không lạnh nói như vậy, trái lại Trần Khiết lại rất bình tĩnh nói:
- Điểm xuất phát của thành phố Hải Tân mặc dù tốt, chẳng qua các thành phố, các huyện khác đều đang kêu khổ với tỉnh. Kinh nghiệm này rất khó mở rộng.
Trần Khiết đã lộ ra mục đích thật của mình. Nếu nhìn từ một góc độ khác thì thái độ này của Trần Khiết rõ ràng là có ý cò kè mặc cả. Rất rõ ràng, Trần Khiết tuy là phó chủ tịch tỉnh, nhưng đối mặt với Dương Phàm một bí thư thị ủy đầy mạnh mẽ thì không có ưu thế nào đáng nói. Nếu không Trần Khiết cũng không hạ thấp tư thái rồi bình tĩnh nói chuyện như vậy.
- Rất khó sao? Tôi thấy thành phố để cho những người này dùng tiền làm chuyện đứng đắn cũng rất khó sao?
Dương Phàm vẫn duy trì vẻ bình tĩnh như trước, nhưng trong giọng nói đã mang theo vẻ lạnh lùng. Trần Khiết ngồi ở vị trí đối diện khẽ nhíu mày. Dương Phàm coi như không phát hiện ra, tiếp tục lạnh nhạt nói:
- Các nơi khác tôi không biết. Nhưng ở thành phố Hải Tân chỉ cần chính quyền thành phố muốn, tùy tiện lấy tiền là có thể được. Những người đó kêu khổ kêu khó tôi không biết, nhưng tôi biết ở một số vùng nghèo khó, những giáo viên hợp đồng đó cầm số tiền lương ít ỏi sống vất vả và cống hiến cho sự nghiệp giáo dục mười mấy, hai mươi năm. Bây giờ bỏ tiền thanh toán là tiền gì? Một năm 1000 tệ, chẳng lẽ những người này nỗ lực nửa đời người không oán không hối hận, một năm chỉ đáng giá 1000 tệ này thôi sao? Khi đám quan chức đó kêu khổ có từng nghĩ đến bọn họ sống trong các căn nhà lớn thoải mái, tiêu tiền nhà nước ăn ăn uống uống, các giáo viên hợp đồng và học sinh của bọn họ sống như thế nào không?
Giáo dục là mảng do Trần Khiết quản lý, Dương Phàm trước mặt Trần Khiết nói như vậy đúng là có ý chỉ vào hòa thượng mắng thằng tặc trọc đầu. Chẳng qua Trần Khiết lại khá nhã nhặn, chỉ khẽ cau mày mà nói:
- Anh nói một điểm cũng không sai. Chẳng qua đứng ở trên lập trường của tôi thì rất nhiều thứ tôi không thể thay đổi được.
Dương Phàm thật ra có chút ngạc nhiên vì phản ứng của Trần Khiết, nhất là thấy Trần Khiết không hề có ý tức giận, trong lòng không khỏi thầm cảm thấy có lỗi một chút. Trần Khiết đúng là phó chủ tịch tỉnh phụ trách quản lý giáo dục, nhưng chuyện này chỉ dựa vào hệ thống giáo dục đúng là rất khó chú ý được hết mọi mặt.
- Như vậy đi, do phó chủ tịch tỉnh Trần tổ chức một hội nghị kêu gọi trong phạm vi năng lực của chính quyền các nơi, tận lực bố trí tốt cuộc sống của các giáo viên hợp đồng đó sau khi nghỉ việc. Thành phố Hải Tân sẽ làm điển hình trong lời kêu gọi của phó chủ tịch tỉnh Trần, sau đó sẽ nhân rộng trong phạm vi toàn tỉnh Thiên Nhai.
Đối mặt với Trần Khiết lớn tuổi hơn mình không ít, Dương Phàm không còn ép người nữa, mà là hơi lui bước một chút.
Trần Khiết lộ ra một tia mỉm cười, thản nhiên nói:
- Đề nghị này rất được, ăn cơm đi.
Kết quả này một lần nữa làm cho Dương Phàm ngạc nhiên, nhưng lại có cảm giác bị lừa vào bẫy. Trần Khiết cũng không phải kẻ lương thiện gì, ra vẻ yếu thế để Dương Phàm chủ động nhường bước.
Quá trình ăn cơm tiếp theo rất đơn giản, tất cả mọi người đều không có ý nói chuyện. Trần Khiết ăn không nhiều, ăn một bát cơm liền buông đũa xuống, đứng lên cười nói:
- Tôi ăn xong rồi.
Trần Khiết lại nhìn người khác một chút, những người này gần như cùng lúc bỏ đũa xuống, Dương Phàm cũng không ngoại lệ.
Trần Khiết đưa tay ra với Dương Phàm, cười nói:
- Đồng chí Dương Phàm, đồng chí là bí thư thị ủy có trách nhiệm, cũng là một người tuổi trẻ rất được.
Trần Khiết nói xong lời này liền cười cười rời đi.
Dương Phàm cười khổ một tiếng đưa mắt nhìn Trần Khiết rời đi. Dương Phàm liền nghĩ đến một câu: "Gừng càng già càng cay"
Dương Phàm về phòng dựa lưng vào giường xem Tv, không lâu sau lại vang lên tiếng gõ cửa. Dương Phàm có chút bất mãn lẩm bẩm một câu đi ra mở cửa, phát hiện Đinh Duệ đang đứng ngoài cửa.
- Sao tối không ra ngoài vậy?
Đinh Duệ không hề có ý khách khí một chút nào, cười ha hả đi vào trong, tự mình kéo ghế ngồi xuống.
- Anh còn nói tôi, sao anh không đi ra ngoài. Trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy còn sợ không có ai mời khách hay sao?
Dương Phàm cười cười đáp lại một câu. Đinh Duệ chép chép miệng rồi nói:
- Chương Vũ Ninh gọi điện thoại nói Hoàng Đạo Hoàng thành phố Thập Thông mời khách, tôi khách khí từ chối. Có người nói Chương Vũ Ninh dẫn theo Hoàng Đạo Hoàng đến phòng cậu gặp phải cái đinh, những người khác muốn mời cậu cũng không dám mở miệng nói.
- Chị rõ ràng rồi, thành phố Hải Tân tự mình làm như vậy, Trần Khiết cảm thấy rất mất mặt. Lại nói thành phố Hải Tân tự mình làm như vậy còn chưa tính, không ngờ còn muốn tổng kết kinh nghiệm và tuyên truyền một chút, đây chẳng khác nào gác Trần Khiết lên lò nướng. Tài chính của thành phố Hải Tân dư thừa để tự mình làm như vậy, như vậy phó chủ tịch tỉnh Trần và sở Giáo dục tỉnh vứt đi đâu?
Nguyễn Tú Tú đã phân tích ra vấn đề. Nguyễn Bình Hòa nghe xong liên tục gật đầu nói:
- Em đoán cũng là như vậy. Chị không nghe thấy Trần Khiết nói chuyện. Mụ ta nói cái gì mà thành phố Hải Tân thật sự là muốn làm riêng, trên dưới toàn tỉnh áp dụng chính sách mà thành phố Hải Tân lại muốn làm như vậy, như vậy còn cần tỉnh làm gì chứ? Chị nghe một chút xem, đây là lời mà phó chủ tịch tỉnh nói được hay sao?
Nguyễn Tú Tú cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Đây là Trần Khiết đã khách khí. Cô ta kiêng kỵ Dương Phàm và chị của cậu mới thế đó, nếu không sẽ càng nói lời khó nghe hơn nữa. Chuyện này rơi vào đầu ai thì kẻ đó cũng không thể vui vẻ được.
Nguyễn Bình Hòa đương nhiên biết việc này gây phiền phức cho Trần Khiết, chẳng qua chuyện này liên quan đến lợi ích bản thân, Nguyễn Bình Hòa cũng không muốn nhường bước:
- Trần Khiết cũng không tỏ rõ thái độ không thể tổng kết, tuyên truyền. Lúc đó em cũng không nhắc gì khác, chỉ đơn giản báo cáo mà thôi.
Nguyễn Tú Tú suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cậu tốt nhất là mau điện thoại báo cáo với Bí thư Dương một chút. Nể mặt chị, nên anh ta sẽ không hãm hại cậu. Trần Khiết hình như cũng không nói quá để không có đường sống mà.
Nguyễn Bình Hòa rút điện thoại di động ra gọi cho Dương Phàm. Sau khi báo cáo một lát, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, Nguyễn Bình Hòa liên tục gật đầu như con gà mổ thóc vậy. Nguyễn Tú Tú thấy thế không khỏi có chút kỳ quái, muốn đưa lỗ tai đến gần nghe lén nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được.
Nguyễn Bình Hòa dập máy lập tức cười giải thích:
- Chị nhìn vấn đề thật là chuẩn. Dương Phàm nói tiêu đề tổng kết kinh nghiệm của thành phố Hải Tân sẽ đổi thành: "Linh hoạt giải quyết vấn đề lịch sử lưu lại trong hệ thống giáo dục"
Nguyễn Tú Tú nghe xong không khỏi mỉm cười nói:
- Vậy tiêu đề lúc trước cậu định để như thế nào?
Nguyễn Bình Hòa ho khan một tiếng rồi nói:
- Không làm rét lạnh tâm tư các đồng chí trong sự nghiệp giáo dục.
Nguyễn Tú Tú trừng mắt nhìn Nguyễn Bình Hòa đầy vẻ khinh thường:
- Đám cấp dưới của cậu có đầu óc không thế? Còn có, sau này các loại tài liệu báo cáo lên cấp trên, cậu nhớ là phải đưa cho lãnh đạo xem trước một chút.
Nguyễn Bình Hòa cũng không phản biện, cười hắc hắc một tiếng. Thực ra tiêu đề này là do Nguyễn Bình Hòa tự đưa ra, nghĩ rằng viết như vậy sẽ có sức rung động rất lớn.
- Em có đưa cho thị trưởng Tào xem, lão ta không nói gì mà.
Nguyễn Bình Hòa giải thích một chút. Nguyễn Tú Tú nghe xong mặt không khỏi trầm xuống mà nói:
- Lão Tào này, tâm tư đúng là hơi xấu xa.
Nguyễn Bình Hòa sửng sốt một chút, vội vàng nói:
- Chị có ý gì? Chẳng lẽ bên trong còn có ý khác? Chiến tích này cũng có một phần của lão già đó mà.
Nguyễn Tú Tú tức giận trừng mắt nhìn Nguyễn Bình Hòa rồi nói:
- Tâm tư của cậu có thể đổi chỗ khác được không vậy? Cả ngày cậu suy nghĩ cái gì vậy hả?
Nguyễn Tú Tú ít nhiều có chút tức giận Nguyễn Bình Hòa. Chẳng qua có chuyện Nguyễn Tú Tú cũng chỉ có thể để Nguyễn Bình Hòa tự mình suy nghĩ mà thôi.
Nguyễn Bình Hòa rất nhanh đã có phản ứng, thở hổn hển mà nói:
- Lão già này chứ, làm tốt thì hắn ta có thành tích, chống mũi chịu sào thì do em làm. Nếu không phải Bí thư Dương nhắc nhở một chút, lần này em không phải coi như trở mặt với Trần Khiết sao?
Nguyễn Tú Tú lộ ra vẻ mặt tươi cười đầy dịu dàng của người chị thương em:
- Biết vậy là được rồi. Sau này cứ chuyện gì có dính dáng với trên tỉnh, cậu tốt nhất suy nghĩ lợi hại bên trong. Tào Dĩnh Nguyên rất giảo hoạt, chẳng qua lần này lão ta tính sai rồi. Nếu làm không tốt có khi Dương Phàm còn ghi nhớ món nợ lên đầu lão ta.
Nguyễn Tú Tú đoán đúng một nửa. Sau khi cất bước Đinh Duệ, Dương Phàm đang nghỉ ngơi trong phòng làm việc thì nhận được điện thoại của Nguyễn Bình Hòa. Dương Phàm dập máy liền cười lạnh một tiếng. Dương Phàm nằm trên ghế sô pha có chút mệt mỏi.
Tâm tư của Tào Dĩnh Nguyên là gì, trong lòng Dương Phàm đương nhiên hiểu rất rõ. Chuyện hãm hại người không lộ dấu vết này Dương Phàm đúng là khinh thường. Nhưng đối tượng là Nguyễn Bình Hòa, thái độ của Dương Phàm lại khác. Nguyễn Bình Hòa nằm trong danh sách đen không thể trọng dụng của Dương Phàm. Hành động đào hầm này của Tào Dĩnh Nguyên, Dương Phàm tự nhiên coi như không phát hiện ra. Hành động thể hiện rõ chính quyền thành phố không hài hòa, Dương Phàm thật ra rất vui mừng. Công việc bên chính quyền thành phố Dương Phàm có thể không can thiệp, nhưng nếu như đoàn kết thành một mối thì Dương Phàm kiểu gì cũng phải đưa tay vào trong quấy một vòng.
Thấy sắp vào giờ làm, Hiểu Nguyệt tươi cười đầy mặt đi vào. Hiểu Nguyệt thấy Dương Phàm liền kêu lên:
- Anh hai, em đã về.
Dương Phàm cười cười đứng lên rót nước cho Hiểu Nguyệt, quan tâm hỏi:
- Sao vậy, thu hoạch bên dưới như thế nào?
- Em ở cơ sở nửa tháng, đi mười mấy trường tiểu học ở các thôn xóm nghèo, nói thật thu hoạch không nhỏ. Em định ngày mai về trường, sau đó em xin đến nơi nghèo mà dạy học.
Trên mặt Hiểu Nguyệt lộ ra một tia thương xót, không cần nói cũng biết được tâm trạng của cô bé lúc này.
Dương Phàm ngẩn ra một chút, theo bản năng hỏi một câu:
- Em nghĩ như thế nào mà lại quyết định như vậy? Em không học sư phạm cơ mà?
Hiểu Nguyệt nhấp một ngụm nước, mặt phơi nắng đen đi một chút nhưng lại tràn đầy cảm giác lộng lẫy, cả người thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi nhưng lại rất tinh thần.
- Em lần này đi xuống nhìn thấy đất nước Trung Quốc chúng ta còn rất nhiều nơi nghèo khổ, có rất nhiều em bé muốn đi học mà không có điều kiện. Em nghĩ rồi, em cố gắng dùng hết năng lực của mình giúp các em bé. Em không phải một người có chí lớn, cũng không muốn làm chuyện lớn, em làm việc nhỏ khiến tinh thần em thoải mái, cố gắng làm tốt là thỏa mãn rồi.
Hiểu Nguyệt nói rất kiên định. Kết quả này làm cho trong lúc nhất thời Dương Phàm không thể có phản ứng.
Nhìn vẻ mặt của Hiểu Nguyệt lúc này, quả thật không giống như nói đùa. Hai mắt Hiểu Nguyệt lúc này lộ ra một tia kiên quyết.
- Anh hai, lại nói em có quyết định này là có quan hệ với anh. Nếu không phải có anh, em đã bị hủy rồi. Lúc trước anh hai giúp em bây giờ em đi giúp những người em cần giúp đỡ.
Vừa nói Hiểu Nguyệt đi đến gần Dương Phàm, cầm tay Dương Phàm rồi nhìn hắn đầy âu yếm:
- Anh hai, em biết anh ủng hộ em mà.
Dương Phàm quả nhiên không ngăn cản Hiểu Nguyệt. Từ trước đến nay Dương Phàm vẫn không định can thiệp vào lựa chọn của Hiểu Nguyệt. Đêm hôm đó Hiểu Nguyệt lên máy bay rời khỏi thành phố Hải Tân. Dương Phàm lặng lẽ tiễn Hiểu Nguyệt đến sân bay. Trước khi chia tay Hiểu Nguyệt đứng trước mặt Dương Phàm, ngẩng đầu nhìn Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Anh hai, có thể hôn em không?
Dương Phàm do dự một chút. Trong mắt Hiểu Nguyệt lúc này lóe ra một tia khác thường rõ rệt. Dương Phàm cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên mặt Hiểu Nguyệt một chút. Nhưng Dương Phàm không ngờ được Hiểu Nguyệt mạnh mẽ ôm lấy cổ mình, hôn mạnh vào môi hắn một cái, sau đó Hiểu Nguyệt vội vàng buông Dương Phàm ra, xoay người mang theo vali bỏ chạy.
Dương Phàm ngơ ngác đứng đó đưa mắt nhìn Hiểu Nguyệt đi qua cửa soát vé, Dương Phàm không có ý đuổi theo. Hiểu Nguyệt đi được vài chục bước cũng không quay đầu lại nhưng vẫy vẫy tay với Dương Phàm. Không phải Hiểu Nguyệt không muốn quay đầu lại, mà giờ phút này trên mặt Hiểu Nguyệt có hai hàng nước mắt.
Kết quả này mặc dù nằm ngoài suy đoán của Dương Phàm, nhưng không khó để biết đây là một kết quả không sai. Dương Phàm làm sao không biết tình cảm trong lòng Hiểu Nguyệt cơ chứ. Nhưng trong lòng Dương Phàm vẫn chôn giấu một bí mật. Cô em gái Hiểu Nguyệt đơn thuần này vẫn là một mảnh đất sâu trong lòng Dương Phàm. Nhiều năm trong chốn quan trường khiến cho Dương Phàm tin trái tim mình đã cứng như thép. Nếu như nói còn có một nơi mềm mại đó chính là cô em gái Hiểu Nguyệt này. Sạch sẽ đến, sạch sẽ rời đi, kết quả này thật sự rất tốt mà.
Hiểu Nguyệt vừa đi, Dương Phàm biết lần sau rất lâu gặp lại. Cô em gái này bề ngoài thì yếu đuối nhưng trong lòng lại rất kiên định. Hiểu Nguyệt đã quyết định chuyện gì thì thường thường khó có thể thay đổi. Dương Phàm đột nhiên cảm thấy người như Dương Phàm nhất định sống vui vẻ hơn mình nhiều.
Hiểu Nguyệt không dám quay đầu lại thực ra không muốn rời đi. Nhưng trong lòng Hiểu Nguyệt hiểu rõ tình cảm với Dương Phàm là không có kết quả gì. Hiểu Nguyệt tin vào tình yêu của mình với Dương Phàm, nhưng nàng lại không dám xen vào cuộc sống của Dương Phàm. Hiểu Nguyệt từng nghĩ đứng ở bên cạnh Dương Phàm, không làm gì cũng là một hạnh phúc.
- Hiểu Nguyệt, sống đơn giản cũng là hạnh phúc mà.
Dương Phàm nhỏ giọng lẩm bẩm nói một câu, giơ tay vẫy vẫy theo bóng lưng của Hiểu Nguyệt.
Cùng lúc đó ở sân bay Bắc Kinh, Chu Dĩnh đang kéo hành lý từ từ đi tới. Lần này rời đi Chu Dĩnh không nói cho bất cứ ai. Khi máy bay bay lên không trung, Chu Dĩnh từ trên cửa sổ nhìn xuống, trong mắt không khỏi ươn ướt.
Rời đi đối với Chu Dĩnh mà nói không thể nghi ngờ là một lựa chọn rất khó khăn. Bố mẹ ở Thụy Sĩ, mỗi tháng đều gọi điện về bảo Chu Dĩnh sang bên đó. Sau một thời gian sống ở Bắc Kinh, cả ngày thấy Chu Minh Đạo nhăn nhó mặt mày, Chu Dĩnh cuối cùng đã quyết tâm rời đi.
- Nếu như không vui vẻ, em sẽ trở lại.
Ở sâu trong lòng Chu Dĩnh an ủi mình như vậy. Chu Dĩnh lau lau nước mắt rồi lẩm bẩm nói một mình:
- Đồ xấu xa, em rời đi anh có đau lòng không?
Lên trên tỉnh họp, Dương Phàm cảm thấy nó vất vả và khổ sở hơn mọi thứ khác. Hội nghị trên tỉnh không thể so sánh với thành phố. Ở thành phố Hải Tân Dương Phàm là Lão Đại, muốn họp lúc nào thì họp, hơn nữa trước sau như một đều là đơn giản, nói hết vấn đề là tan họp.
Tinh thần trung tâm hội nghị lần này là "chống phần tử xấu" Hiện nay từ trên xuống dưới, từ Bắc đến Nam, từ Tây sang Đông, cả nước đều nổi lên một cơn sóng "chống phần tử xấu" Triệu Việt từ Bắc Kinh họp trở về tự nhiên không dám chậm trễ với chỉ thị tinh thần từ trung ương.
Ngày đầu tiên của hội nghị chủ yếu là tổ chức họp tập, phân tổ thảo luận về văn kiện tinh thần mạnh mẽ đả kích thế lực xấu của trung ương. Triệu Việt đương nhiên nói liền một mạch hai tiếng, sau đó đến lượt Hầu Tiếu Thiên nói chuyện.
Dương Phàm ngồi ở bên dưới nhìn hai vị trước sau lên đài. Khi Hầu Tiếu Thiên vẻ mặt nghiêm túc phát biểu, Dương Phàm không khỏi nhớ đến câu chuyện xưa mà Lâm Sơ Ảnh kể. Chẳng qua chuyện xưa này không có quan hệ gì lớn với Dương Phàm, cho nên Dương Phàm cũng không có tâm tư đâu mà xem rốt cuộc nó như thế nào.
Thời gian buổi sáng của cuộc hội nghị mọi người coi như ngồi ngay ngắn. Nhưng đến chiều tư thế dần dần trở nên phong phú. Ngày thứ nhất của hội nghị kết thúc, Dương Phàm vẫn nghiêm chỉnh ngồi đó, ra vẻ rất chăm chú. Sau khi về khách sạn cả người Dương Phàm đau nhức, ngã xuống giường không muốn làm gì hết.
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa làm cho Dương Phàm phải mở mắt ra. Dương Phàm ngồi dậy ra mở cửa thì thấy một người khách không quá quen thuộc. Chẳng qua Dương Phàm đã gặp qua người này ở trong hội nghị hôm nay. Hình như là bí thư thành phố Thập Thông – Hoàng Đạo Hoàng.
- Bí thư Dương, không mời mà đến, không làm phiền Bí thư Dương nghỉ ngơi chứ?
Hoàng Đạo Hoàng khách khí cười cười chào hỏi. Dương Phàm cười cười mời Hoàng Đạo Hoàng vào rồi bắt tay nói:
- Bí thư Hoàng Thành phố Thập Thông sao? Sao không ra ngoài hoạt động, hoạt động một chút?
Hoàng Đạo Hoàng tuổi, trước đây vốn là phó bí thư thị ủy thành phố Thập Thông, sau khi Thạch Hạo xảy ra chuyện, Hoàng Đạo Hoàng lại không bị ảnh hưởng gì, điều này quá ngạc nhiên. Hơn nữa còn ngạc nhiên hơn nữa là còn được tăng lên một bậc.
- Sao vậy? Phó thị trưởng Chương vẫn chưa tới sao? Tôi đã hẹn với phó thị trưởng Chương cùng đến chỗ anh nói chuyện mà.
Hoàng Đạo Hoàng còn chưa dứt câu, ngoài cửa đã truyền đến giọng của Chương Vũ Ninh:
- Ồ, đến chậm rồi. Lão Hoàng, xin lỗi, tôi mới từ nhà bí thư Triệu trở về.
- Bí thư Dương, không ảnh hưởng việc nghỉ ngơi của anh chứ?
Chương Vũ Ninh quay đầu lại cười nói với Dương Phàm.
Dương Phàm mời hai người ngồi xuống, nhưng trong lòng đang thầm đoán tại sao hai người này đến đây. Chương Vũ Ninh sau khi đến thành phố Hải Tân nhận chức về cơ bản không có động tác gì, chỉ là rất bình thường triển khai công việc, mỗi ngày không có việc gì đều phải đến phòng làm việc của Dương Phàm trình diện một lần. Chương Vũ Ninh không thể nghi ngờ là công bố với những người khác ở thành phố Hải Tân, thấy không, tôi quan hệ rất tốt với Bí thư Dương. Thực ra Dương Phàm cảm thấy đây là Chương Vũ Ninh làm hơi thừa. Chương Vũ Ninh có ngọn núi lớn Triệu Việt đứng sau lưng chống đỡ, có ai ăn no không có việc gì đi trêu chọc hắn ta chứ?
- Ha ha, đồng chí Vũ Ninh có việc đến nhà bí thư Triệu sao?
Dương Phàm cười cười điểm một chút. Chương Vũ Ninh như bị gãi trúng chỗ ngứa, vừa nãy Chương Vũ Ninh nhắc đến việc từ nhà Triệu Việt ra là có vẻ muốn khoe khoang một chút.
- Ha ha, thói quen mà thôi, vừa đến tỉnh thành liền nhịn không được đến xem có thể làm gì được không. Tôi chính là có cái số chân chạy.
Lời này nói không thật lòng rồi, bao nhiêu người muốn có cái mạng chân chạy này đó.
Hoàng Đạo Hoàng ở bên cạnh chậc chậc một câu rồi nói:
- Phó thị trưởng Chương, hay là chúng ta đổi vị trí được chứ?
Dương Phàm nghe xong liền cười ha hả. Chương Vũ Ninh cũng không tức giận, ngược lại có chút đắc ý ngồi xuống. Lý Thắng Lợi ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng động lập tức đứng lên đi sang, pha trà rót nước cho bá người liền đóng cửa đi ra ngoài.
- Bí thư Dương, tối có lịch gì cụ thể không?
Chương Vũ Ninh cười nói. Hoàng Đạo Hoàng ở bên cạnh không nói gì, chỉ cười cười nhìn Dương Phàm.
Rất rõ ràng Hoàng Đạo Hoàng là do Triệu Việt đề bạt lên, có lẽ Hoàng Đạo Hoàng có suy nghĩ quan hệ với Dương Phàm sẽ không có chỗ hỏng, vì thế mời làm cho Chương Vũ Ninh làm cây cầu dẫn tuyến.
- Thôi, hôm nay quá mệt nên không muốn nhúc nhích. Lát nữa xuống phòng ăn ăn gì đó, sau đó về ngủ cho sớm.
Dương Phàm cười cười uyển chuyển từ chối. Chương Vũ Ninh tự nhiên không có ý cưỡng cầu. Chương Vũ Ninh chỉ có thể cười khổ một tiếng len lén nhìn Hoàng Đạo Hoàng, ra hiệu cho Hoàng Đạo Hoàng mở miệng nói.
- Ha ha, vậy chúng tôi ngồi đây nói chuyện một lát rồi sẽ đi. Đã sớm nghe nói đến Bí thư Dương, tôi vẫn muốn làm quen nhưng không có cơ hội.
Hoàng Đạo Hoàng nói rất khách khí, thực ra trong đó có ý chua xót rõ ràng. Trước kia tôi muốn làm quen không phải không đủ phân lượng sao? Bây giờ thật vất vả cùng cấp thì người ta trẻ tuổi lại muốn bước lên trên một bước.
Ba người tùy ý nói chuyện một lát, thấy Dương Phàm không cao hứng nói chuyện, Hoàng Đạo Hoàng liền đứng dậy chào ra về. Chương Vũ Ninh trước khi đi do dự một chút, mở miệng định nói nhưng vẫn nuốt vào bụng, đi ra.
Hành động này của Chương Vũ Ninh đã làm Dương Phàm chú ý, nhưng hắn cũng không nói gì. Chỉ là khi đưa hai người ra ngoài cửa, Dương Phàm thản nhiên nói với Hoàng Đạo Hoàng và Chương Vũ Ninh:
- Hai người đi, chào mừng bí thư Hoàng đến thành phố Hải Tân làm khách. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đã đến giờ ăn cơm, Dương Phàm dẫn theo Lý Thắng Lợi xuống phòng ăn ăn cơm, kết quả phát hiện phòng ăn rất yên tĩnh. Chế độ hội nghị lần này không thấp. Bí thư, lãnh đạo chính quyền các thành phố, huyện trực thuộc tỉnh đều phải đến, bí thư đảng ủy công an cũng phải đến, tổng cộng cũng gần trăm người, sao lúc ăn cơm lại không thấy mấy người nhỉ.
Dương Phàm tùy ý tìm một bàn trống ngồi xuống. Lý Thắng Lợi và Liêu Chính Vũ đi chọn đồ ăn. Hình thức chủ nghĩa này đúng là không có gì đáng nói. Cuộc họp do tỉnh tổ chức, ở nhà khách tỉnh ủy, mỗi người được phát một phiếu ăn với lý do rất đàng hoàng nghiêm cấm phô trương lãng phí.
Rất nhanh bốn món ăn và một bát canh được mang lên. Từ góc độ này mà nói sắp đặt như vậy rất có nhân tính hóa. Lãnh đạo mang theo lái xe và thư ký lên tỉnh, một phiếu ăn đổi được bốn món và một bát canh. Người muốn ăn nhất định là đủ.
Không đợi Dương Phàm bắt đầu ăn thì phía sau truyền đến giọng của một người phụ nữ:
- Đây không phải đồng chí Dương Phàm thành phố Hải Tân sao? Sao không ra ngoài ăn vậy?
Lời này rõ ràng là có vẻ gì đó, mặc dù lời này chính là lời thật.
Dương Phàm nhìn lại, trong lúc nhất thời liền sửng sốt một chút. Người nói chuyện không ngờ lại là Trần Khiết. Trần Khiết dẫn theo một nữ thư ký trẻ tuổi cười hì hì đứng cách đó ba bước.
- Là phó chủ tịch tỉnh Trần sao, thật trùng hợp đó.
Dương Phàm cười cười đứng dậy bắt tay, lời một đằng nhưng ý một nẻo. Trần Khiết hình như cũng không để ở trong lòng, sau khi bắt tay liền ngồi xuống bàn bên cạnh rồi nói:
- Cùng bàn chứ.
- Sao phó chủ tịch tỉnh Trần không về nhà?
Dương Phàm cười cười hỏi một câu, mịt mời nói ra Trần Khiết không có việc gì sẽ không đến cửa điện.
- Ông xã ra nước ngoài khảo sát, con thì làm việc ở bên ngoài, về nhà một mình rất lạnh lẽo. Tối nay tôi còn có chút báo cáo cần xem, nên quyết định ở lại nhà khách tỉnh ủy làm việc.
Trần Khiết lại thản nhiên nói ra đáp án, giống như không để ý đến việc Dương Phàm không tôn trọng mình.
Thư ký của Trần Khiết rất nhanh tay nhanh chân gọi nhân viên phục vụ đến lấy thêm vài món ăn. Trần Khiết không quên giới thiệu:
- Lưu Tiệp, thư ký của tôi.
- Chào Bí thư Dương.
Dương Phàm nhìn một chút Lý Tình Tình và Liêu Chính Vũ đứng mà không ngồi rồi nói:
- Thư ký Lý Thắng Lợi, lái xe Liêu Chính Vũ.
Hai người vội vàng chào:
- Chào phó chủ tịch tỉnh Trần.
Trần Khiết gật đầu tùy ý nói:
- Ngồi xuống cùng ăn đi.
Đừng nhìn Trần Khiết không ra vẻ gì hết, chẳng qua mọi hành động cử chỉ đều để lộ rõ ràng uy nghiêm của phó chủ tịch tỉnh.
- Đồng chí Dương Phàm, thành phố Hải Tân lần này làm cho sở Giáo dục tỉnh có chút bị động.
Thần Khí cầm đũa không vội vàng hạ xuống, mà ngừng một chút. Trần Khiết đột nhiên nói một câu như vậy.
Dương Phàm thầm nói tôi biết ngay là có chuyện mà. Phó chủ tịch tỉnh Trần mặc dù chưa nói tới mức ngày bận trăm công ngàn việc, nhưng cũng không đến mức lúc này muốn ngồi cùng bàn với mình chứ?
Dương Phàm nhẹ nhàng đặt đũa sang một bên, không nhanh không chậm mà nói:
- thành phố Hải Tân có tổng cộng giáo viên trong diện giải quyết. Chính quyền thành phố bỏ ra hai triệu giải quyết vấn đề cuộc sống và chữa bệnh cho bọn họ sau khi thôi việc, còn chút sức lực thì giúp bọn họ gây dựng sự nghiệp hoặc chuyển nghề khác. Từ góc độ thành phố Hải Tân thì thấy chúng tôi bỏ ra không ít tiền. Nhưng cũng giảm đi nguy cơ bọn họ tập thể đến chính quyền thành phố biểu tình. Tôi cho rằng tiền này dùng là xác đáng, đồng thời cũng coi như thừa nhận với những người đặc biệt này.
Dương Phàm không nóng không lạnh nói như vậy, trái lại Trần Khiết lại rất bình tĩnh nói:
- Điểm xuất phát của thành phố Hải Tân mặc dù tốt, chẳng qua các thành phố, các huyện khác đều đang kêu khổ với tỉnh. Kinh nghiệm này rất khó mở rộng.
Trần Khiết đã lộ ra mục đích thật của mình. Nếu nhìn từ một góc độ khác thì thái độ này của Trần Khiết rõ ràng là có ý cò kè mặc cả. Rất rõ ràng, Trần Khiết tuy là phó chủ tịch tỉnh, nhưng đối mặt với Dương Phàm một bí thư thị ủy đầy mạnh mẽ thì không có ưu thế nào đáng nói. Nếu không Trần Khiết cũng không hạ thấp tư thái rồi bình tĩnh nói chuyện như vậy.
- Rất khó sao? Tôi thấy thành phố để cho những người này dùng tiền làm chuyện đứng đắn cũng rất khó sao?
Dương Phàm vẫn duy trì vẻ bình tĩnh như trước, nhưng trong giọng nói đã mang theo vẻ lạnh lùng. Trần Khiết ngồi ở vị trí đối diện khẽ nhíu mày. Dương Phàm coi như không phát hiện ra, tiếp tục lạnh nhạt nói:
- Các nơi khác tôi không biết. Nhưng ở thành phố Hải Tân chỉ cần chính quyền thành phố muốn, tùy tiện lấy tiền là có thể được. Những người đó kêu khổ kêu khó tôi không biết, nhưng tôi biết ở một số vùng nghèo khó, những giáo viên hợp đồng đó cầm số tiền lương ít ỏi sống vất vả và cống hiến cho sự nghiệp giáo dục mười mấy, hai mươi năm. Bây giờ bỏ tiền thanh toán là tiền gì? Một năm tệ, chẳng lẽ những người này nỗ lực nửa đời người không oán không hối hận, một năm chỉ đáng giá tệ này thôi sao? Khi đám quan chức đó kêu khổ có từng nghĩ đến bọn họ sống trong các căn nhà lớn thoải mái, tiêu tiền nhà nước ăn ăn uống uống, các giáo viên hợp đồng và học sinh của bọn họ sống như thế nào không?
Giáo dục là mảng do Trần Khiết quản lý, Dương Phàm trước mặt Trần Khiết nói như vậy đúng là có ý chỉ vào hòa thượng mắng thằng tặc trọc đầu. Chẳng qua Trần Khiết lại khá nhã nhặn, chỉ khẽ cau mày mà nói:
- Anh nói một điểm cũng không sai. Chẳng qua đứng ở trên lập trường của tôi thì rất nhiều thứ tôi không thể thay đổi được.
Dương Phàm thật ra có chút ngạc nhiên vì phản ứng của Trần Khiết, nhất là thấy Trần Khiết không hề có ý tức giận, trong lòng không khỏi thầm cảm thấy có lỗi một chút. Trần Khiết đúng là phó chủ tịch tỉnh phụ trách quản lý giáo dục, nhưng chuyện này chỉ dựa vào hệ thống giáo dục đúng là rất khó chú ý được hết mọi mặt.
- Như vậy đi, do phó chủ tịch tỉnh Trần tổ chức một hội nghị kêu gọi trong phạm vi năng lực của chính quyền các nơi, tận lực bố trí tốt cuộc sống của các giáo viên hợp đồng đó sau khi nghỉ việc. Thành phố Hải Tân sẽ làm điển hình trong lời kêu gọi của phó chủ tịch tỉnh Trần, sau đó sẽ nhân rộng trong phạm vi toàn tỉnh Thiên Nhai.
Đối mặt với Trần Khiết lớn tuổi hơn mình không ít, Dương Phàm không còn ép người nữa, mà là hơi lui bước một chút.
Trần Khiết lộ ra một tia mỉm cười, thản nhiên nói:
- Đề nghị này rất được, ăn cơm đi.
Kết quả này một lần nữa làm cho Dương Phàm ngạc nhiên, nhưng lại có cảm giác bị lừa vào bẫy. Trần Khiết cũng không phải kẻ lương thiện gì, ra vẻ yếu thế để Dương Phàm chủ động nhường bước.
Quá trình ăn cơm tiếp theo rất đơn giản, tất cả mọi người đều không có ý nói chuyện. Trần Khiết ăn không nhiều, ăn một bát cơm liền buông đũa xuống, đứng lên cười nói:
- Tôi ăn xong rồi.
Trần Khiết lại nhìn người khác một chút, những người này gần như cùng lúc bỏ đũa xuống, Dương Phàm cũng không ngoại lệ.
Trần Khiết đưa tay ra với Dương Phàm, cười nói:
- Đồng chí Dương Phàm, đồng chí là bí thư thị ủy có trách nhiệm, cũng là một người tuổi trẻ rất được.
Trần Khiết nói xong lời này liền cười cười rời đi.
Dương Phàm cười khổ một tiếng đưa mắt nhìn Trần Khiết rời đi. Dương Phàm liền nghĩ đến một câu: "Gừng càng già càng cay"
Dương Phàm về phòng dựa lưng vào giường xem Tv, không lâu sau lại vang lên tiếng gõ cửa. Dương Phàm có chút bất mãn lẩm bẩm một câu đi ra mở cửa, phát hiện Đinh Duệ đang đứng ngoài cửa.
- Sao tối không ra ngoài vậy?
Đinh Duệ không hề có ý khách khí một chút nào, cười ha hả đi vào trong, tự mình kéo ghế ngồi xuống.
- Anh còn nói tôi, sao anh không đi ra ngoài. Trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy còn sợ không có ai mời khách hay sao?
Dương Phàm cười cười đáp lại một câu. Đinh Duệ chép chép miệng rồi nói:
- Chương Vũ Ninh gọi điện thoại nói Hoàng Đạo Hoàng thành phố Thập Thông mời khách, tôi khách khí từ chối. Có người nói Chương Vũ Ninh dẫn theo Hoàng Đạo Hoàng đến phòng cậu gặp phải cái đinh, những người khác muốn mời cậu cũng không dám mở miệng nói.