Xe cảnh sát rú còi rời đi, lưu lại một mình Dương Phàm mặt mày khó coi nhìn xe cảnh sát rời đi. Dương Phàm xoay người quay đầu lại, chỉ còn bất đắc dĩ đi về phía quán bar. Vừa nãy Dương Phàm đã nhớ kỹ biển số xe cảnh sát, lát nữa cho bọn chúng đẹp mắt.
Đi đến trước quầy bar, Dương Phàm định mượn điện thoại ở quầy gọi một chút, thì một đại hán mặt có vết sẹo cười hì hì đi tới gần mà nói:
- Ngài đã tới, đã lâu rồi không thấy ngài.
Dương Phàm lạnh lùng nhìn lướt qua, thấy hơi lạ. Dương Phàm lúc này đang tức giận, vì thế lạnh lùng nói:
- Sao? Chúng ta biết nhau?"
Mặt Sẹo cả đời không thể quên khuôn mặt này của Dương Phàm. Lần đầu tiên khi gặp Dương Phàm ở đây, lúc ấy gây chuyện đến độ đám bộ đội đột kích cầm súng xuất hiện. Lần thứ hai khi ở trên phố, có một thằng đui mù không ngờ kích động mình làm thịt con dê béo. Bây giờ nhớ đến, trong lòng Mặt Sẹo vẫn còn sợ hãi, giống như nhìn thấy nòng súng đen ngòm chỉ trên đầu mình vậy.
Mặt Sẹo bị Dương Phàm nói như vậy không khỏi rụt cổ một chút, lập tức trên mặt cười tươi như hoa, gật đầu cúi người giải thích một câu:
- Ngài là quý nhân, sao có thể nhận ra loại nhân vật nhỏ bé như tôi. Long thiếu gia để mắt đến tôi, cho trông coi nơi này kiếm cơm ăn. May mắn lần trước đã được thấy uy phong của ngài.
Sau khi hiểu rõ Mặt Sẹo làm gì, Dương Phàm trong lúc nhất thời có chủ ý, lạnh lùng nói:
- Được. Rất được. Anh trông coi nơi này, vừa nãy có một con bé từ trong này đi ra, đụng vào người tôi còn thuận tay trộm ví và điện thoại di động của tôi. Tôi đuổi theo, cô ta không ngờ có đồng bọn ngăn không cho tôi đuổi theo, còn dùng dao uy hiếp tôi. Tôi ở đây chờ anh em Trần gia, những việc khác anh xem rồi làm. Đúng, tiền trong ví mà thiếu đi một đồng, tôi làm cho mặt anh biến thành hai vết sẹo.
- Mẹ nó chứ, con ranh Vi Vi kia gan to thật đó. Ngài ngồi đây chờ chút, cho tôi nửa tiếng.
Trên trán Mặt Sẹo đầy mồ hôi lạnh, thầm nói sao mình đen đủi như vậy nhỉ, mấy con ranh trộm ai không trộm lại đi trộm vào sát tinh này. Người ta nói rất rõ ràng, mày bảo kê ở đây, món nợ này tao tính với mày.
Lẽ ra chiêu này của Dương Phàm đúng là không có lý lẽ, nhưng đây là do người ta hung tàn mà? Đi ra lăn lộn sợ nhất ba loại người. Một loại là cảnh sát, hai là binh lính, còn một loại người như Dương Phàm, tùy tiện gọi một cuộc điện thoại là cả một đám binh lính cầm súng thật đạn thật rất nhanh xuất hiện, vào cửa đều là dùng chân đá.
Phân phó nhân viên phục vụ mang rượu lên cho Dương Phàm. Mặt Sẹo sợ Dương Phàm tức giận liền cười cười lui ra, xoay người sang một bên thở hổn hển đầy tức giận. Rút điện thoại ra rồi lao nhanh ra ngoài, đứng ở bên cạnh hét lớn vào trong điện thoại:
- Qua Tử, mày muốn hại chết tao sao? Tao cho mày thời gian mười phút đưa con ranh Vi Vi đến quán bar cho tao. Đương nhiên bây giờ mày có thể chạy trốn, tao sẽ cho mày nếm mùi vị chết ở đầu đường xó chợ. Không bắt được thì coi như mày may mắn, bắt được thì mày cứ đợi bị trói gô như con lợn đi.
Mặt Sẹo đây là quá lo lắng, vừa lên đã uy hiếp nặng lời nhất. Thằng ranh Qua Tử là thủ lĩnh côn đồ nho nhỏ, dưới tay có bảy tám con bé, có đôi khi ngồi bàn tiếp rượu, thuận tay làm chút chuyện không cần tiền vốn. Trong quán bar này, Mặt Sẹo không cho phép bọn họ ăn trộm. Chẳng qua đám cô gái 14, 15 tuổi lá gan rất to, quyến rũ mấy thằng ranh cùng chơi đùa một chút, cũng không biết sợ tên là gì.
Qua Tử – thủ lĩnh nhóm côn đồ ở đầu bên kia điện thoại chưa kịp có phản ứng thì Mặt Sẹo đã dập máy. Qua Tử biết rõ Mặt Sẹo là kẻ hung tàn độc ác, có thể nói ra lời nặng như vậy nhất định không phải nói đùa. Qua Tử đang nằm trên người con bạn gái nhấp nha nhấp nhô, bây giờ bị Mặt Sẹo uy hiếp như vậy, đúng là chẳng còn tâm trí đâu mà làm việc.
Con bạn gái dưới thân đang không ngừng đẩy đẩy lên trên, trong miệng bất mãn nói một câu:
- Anh làm gì thế, làm tiếp đi.
- Làm làm làm, mày chỉ biết làm thôi. Mạng ông sắp không giữ được rồi, còn làm mẹ gì.
Qua Tử ncm rồi vội vàng mặc quần áo. Vừa mặc Qua Tử vừa ấn số, đầu bên kia nghe điện liền hét lớn:
- Vi Vi, cụ tổ của tôi, mày làm cái gì ở quán bar Bình Long? Đao Ca muốn giết tao đó, mày mau về gặp Đao Ca cho tao. Tao cũng phải đến đó.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Dương Phàm không có biện pháp gì đối phó đám lưu manh côn đồ này, nhưng Mặt Sẹo gọi một cuộc điện thoại là đối phó xong.
Mặt Sẹo vào trong quán bar thấy Dương Phàm mặt mày âm trầm ngồi đó uống rượu, suy nghĩ một chút nhưng không dám đi tới. Mặt Sẹo đã biết được sự lợi hại của sát tinh này, cảm thấy đứng ngoài chờ là an toàn nhất. Mặt Sẹo còn không dám nói chuyện này cho Long Siêu Quần cùng Trần Xương Bình biết. Nếu hai người này biết sẽ thu thập mình trước. Hai người đã đã nhiều lần nhấn mạnh trong quán bar này tuyệt đối không thể có chuyện. Trần Xương Bình còn đỡ một chút, Long Siêu Quần nhìn thấy Dương Phàm còn phải đi đường vòng cơ mà. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Dương Phàm mặt mày khó coi đã dọa mấy phụ nữ muốn đến gần. Đi ra chơi là tìm thú vui, không phải là tìm phiền phức cho mình mà.
Quả nhiên sợ cái gì thì cái đó tới. Mặt Sẹo đang lo lắng đứng đợi ngoài cửa thì Trần Xương Khoa đã lắc lư đi vào, theo sau còn có một em bé ngôi sao. Thấy Mặt Sẹo vẻ mặt nhăn nhó đứng ngoài cửa, hai mắt lo lắng hết nhìn đông lại nhìn tây, ngay cả Trần Xương Khoa đến cũng không phát hiện ra.
- Mặt Sẹo, làm gì thế, mặt mày không may.
Trần Xương Khoa đi tới vỗ vỗ vai Mặt Sẹo, làm cho Mặt Sẹo đang sợ hãi càng thêm hoảng sợ. Thấy rõ người đến là Trần Xương Khoa, mặt càng thêm tái nhợt.
- Nhị gia, là ngài sao.
- Cậu đang làm gì thế hả?
Trần Xương Khoa cười cười hỏi một câu. Mặt Sẹo không dám giải thích, không thể làm gì khác hơn là cười khổ nói:
- Ngài vào sẽ biết, tôi không dám nói với ngài.
Trần Xương Khoa có chút khó hiểu nhìn Mặt Sẹo, cười cười lắc đầu ôm ngôi sao đi vào. Thấy Dương Phàm mặt mày xanh mét ngồi ở kia uống bia, Trần Xương Khoa trong lúc nhất thời lại vui vẻ. Hiếm khi thấy Dương Phàm có vẻ mặt này. Không biết tên nào không sợ chết làm Dương Phàm như vậy. Dương Phàm rất rộng lượng, có thể làm hắn tức như vậy đúng là không dễ dàng gì.
- Đang tức ai thế lão Tứ?
Trần Xương Khoa cười cười ngồi xuống gần. Dương Phàm thấy là Trần Xương Khoa, hừ một tiếng nói chuyện vừa rồi ra, cười cười cười lạnh nói:
- Chuyện đám côn đồ này, tôi thực ra không tức giận, dù sao chuyện này có ở khắp nơi. Nhưng hai thằng cảnh sát kia làm tôi tức. Nếu ở thành phố Hải Tân, tôi sẽ cách chức chúng.
Trần Xương Khoa nghe là chuyện này không khỏi cười nói:
- Tức cái rắm à. Anh gọi điện bỏ Long Siêu Quần đến đây, bảo hắn ta kéo hai thằng cảnh sát kia đến xin lỗi chú.
- Đúng thế, anh chàng đẹp trai, anh đừng giận mà.
Cô bé ngôi sao mà Trần Xương Khoa mang tới thật ra đúng là có ánh mắt, lập tức cười cười lấy lòng, người còn không ngừng ưỡn ẽo đến trước mặt Dương Phàm. Trần Xương Khoa cười cười đẩy cô bé ngôi sao đến trước mặt Dương Phàm, cười cười hòa giả mà nói:
- Thiên Thiên thích rồi hả. Em có bản lĩnh thì làm cho người anh em của anh thoải mái, anh sẽ cho em đóng vai nữ chính số hai của bộ phim sắp tới.
- Nhị gia, ngài nói chuyện là phải giữ lời đó. Hôm nay em sẽ bỏ hết ra ngoài.
cô bé ngôi sao cười hì hì dựa vào người Dương Phàm, bộ ngực không quá lớn cạ cạ vào vai Dương Phàm, miệng còn nhỏ giọng nói vào tai Dương Phàm:
- Anh chàng đẹp trai này, anh muốn thế nào cứ nói, em đảm bảo phục vụ chu đáo.
cô bé ngôi sao đây chỉ là nói đùa mà thôi. Cho dù biết Trần Xương Khoa nói là thật, cho dù cô ta thật sự động tâm cũng không dám làm xằng làm bậy trước mặt Trần Xương Khoa. Cô ta tốn rất nhiều công sức mới quyến rũ được Trần Xương Khoa, cũng không dám mất đi cơ hội nổi tiếng.
Hai người Trần Xương Khoa và cô bé ngôi sao gây loạn như vậy, Dương Phàm cũng vui vẻ một chút, cười cười đẩy cô bé ngôi sao ra rồi nói:
- Được rồi, đừng nghe anh ta.
cô bé ngôi sao Thiên Thiên ngồi trở lại bên cạnh Trần Xương Khoa rồi nói:
- Nhị gia, anh chàng đẹp trai này không nhìn trúng em, làm sao bây giờ? Hay là em gọi điện bảo hai chị em tới tiếp rượu?
cô bé ngôi sao nói lời này, Thiên Thiên lại vô cùng hy vọng nhìn Dương Phàm. Cô bé ngôi sao nhìn ra Dương Phàm rất có trọng lượng trong mắt Trần Xương Khoa. Vừa nãy Trần Xương Khoa bảo mình đi vui đùa với người đàn ông này, cô bé ngôi sao theo Trần Xương Khoa một tháng chưa thấy chuyện này bao giờ. Cô bé ngôi sao có hai cô bạn khá thân thiết, cũng muốn kéo một chút.
Trần Xương Khoa cười cười một tiếng rồi lạnh nhạt nói:
- Chị em của bé thì thôi. Thiên hậu ngọc nữ may ra còn được.
- Ngài nói là Tần Hinh sao, chị ấy đã sắp 30 rồi, hơn nữa chị ấy không phải ra nước ngoài sao? Hai chị em của em đều là cô gái trẻ tuổi 22, 23 tuổi đó.
cô bé ngôi sao cố gắng giới thiệu chị em của mình. Lúc này Mặt Sẹo vội vàng chạy vào, giữa mùa đông mà đầu đầy mồ hôi lạnh đi đến trước mặt Dương Phàm, cười cười lấy lòng.
- Dương đại thiếu gia, các thứ không thiếu gì, mọi người đang chờ ở bên ngoài, ngài xem nên như thế nào?
Vừa nói Mặt Sẹo liền đặt điện thoại di động và ví của Dương Phàm lên bàn, khom lưng đứng như đứa cháu vậy.
Xe cảnh sát rú còi rời đi, lưu lại một mình Dương Phàm mặt mày khó coi nhìn xe cảnh sát rời đi. Dương Phàm xoay người quay đầu lại, chỉ còn bất đắc dĩ đi về phía quán bar. Vừa nãy Dương Phàm đã nhớ kỹ biển số xe cảnh sát, lát nữa cho bọn chúng đẹp mắt.
Đi đến trước quầy bar, Dương Phàm định mượn điện thoại ở quầy gọi một chút, thì một đại hán mặt có vết sẹo cười hì hì đi tới gần mà nói:
- Ngài đã tới, đã lâu rồi không thấy ngài.
Dương Phàm lạnh lùng nhìn lướt qua, thấy hơi lạ. Dương Phàm lúc này đang tức giận, vì thế lạnh lùng nói:
- Sao? Chúng ta biết nhau?"
Mặt Sẹo cả đời không thể quên khuôn mặt này của Dương Phàm. Lần đầu tiên khi gặp Dương Phàm ở đây, lúc ấy gây chuyện đến độ đám bộ đội đột kích cầm súng xuất hiện. Lần thứ hai khi ở trên phố, có một thằng đui mù không ngờ kích động mình làm thịt con dê béo. Bây giờ nhớ đến, trong lòng Mặt Sẹo vẫn còn sợ hãi, giống như nhìn thấy nòng súng đen ngòm chỉ trên đầu mình vậy.
Mặt Sẹo bị Dương Phàm nói như vậy không khỏi rụt cổ một chút, lập tức trên mặt cười tươi như hoa, gật đầu cúi người giải thích một câu:
- Ngài là quý nhân, sao có thể nhận ra loại nhân vật nhỏ bé như tôi. Long thiếu gia để mắt đến tôi, cho trông coi nơi này kiếm cơm ăn. May mắn lần trước đã được thấy uy phong của ngài.
Sau khi hiểu rõ Mặt Sẹo làm gì, Dương Phàm trong lúc nhất thời có chủ ý, lạnh lùng nói:
- Được. Rất được. Anh trông coi nơi này, vừa nãy có một con bé từ trong này đi ra, đụng vào người tôi còn thuận tay trộm ví và điện thoại di động của tôi. Tôi đuổi theo, cô ta không ngờ có đồng bọn ngăn không cho tôi đuổi theo, còn dùng dao uy hiếp tôi. Tôi ở đây chờ anh em Trần gia, những việc khác anh xem rồi làm. Đúng, tiền trong ví mà thiếu đi một đồng, tôi làm cho mặt anh biến thành hai vết sẹo.
- Mẹ nó chứ, con ranh Vi Vi kia gan to thật đó. Ngài ngồi đây chờ chút, cho tôi nửa tiếng.
Trên trán Mặt Sẹo đầy mồ hôi lạnh, thầm nói sao mình đen đủi như vậy nhỉ, mấy con ranh trộm ai không trộm lại đi trộm vào sát tinh này. Người ta nói rất rõ ràng, mày bảo kê ở đây, món nợ này tao tính với mày.
Lẽ ra chiêu này của Dương Phàm đúng là không có lý lẽ, nhưng đây là do người ta hung tàn mà? Đi ra lăn lộn sợ nhất ba loại người. Một loại là cảnh sát, hai là binh lính, còn một loại người như Dương Phàm, tùy tiện gọi một cuộc điện thoại là cả một đám binh lính cầm súng thật đạn thật rất nhanh xuất hiện, vào cửa đều là dùng chân đá.
Phân phó nhân viên phục vụ mang rượu lên cho Dương Phàm. Mặt Sẹo sợ Dương Phàm tức giận liền cười cười lui ra, xoay người sang một bên thở hổn hển đầy tức giận. Rút điện thoại ra rồi lao nhanh ra ngoài, đứng ở bên cạnh hét lớn vào trong điện thoại:
- Qua Tử, mày muốn hại chết tao sao? Tao cho mày thời gian mười phút đưa con ranh Vi Vi đến quán bar cho tao. Đương nhiên bây giờ mày có thể chạy trốn, tao sẽ cho mày nếm mùi vị chết ở đầu đường xó chợ. Không bắt được thì coi như mày may mắn, bắt được thì mày cứ đợi bị trói gô như con lợn đi.
Mặt Sẹo đây là quá lo lắng, vừa lên đã uy hiếp nặng lời nhất. Thằng ranh Qua Tử là thủ lĩnh côn đồ nho nhỏ, dưới tay có bảy tám con bé, có đôi khi ngồi bàn tiếp rượu, thuận tay làm chút chuyện không cần tiền vốn. Trong quán bar này, Mặt Sẹo không cho phép bọn họ ăn trộm. Chẳng qua đám cô gái , tuổi lá gan rất to, quyến rũ mấy thằng ranh cùng chơi đùa một chút, cũng không biết sợ tên là gì.
Qua Tử – thủ lĩnh nhóm côn đồ ở đầu bên kia điện thoại chưa kịp có phản ứng thì Mặt Sẹo đã dập máy. Qua Tử biết rõ Mặt Sẹo là kẻ hung tàn độc ác, có thể nói ra lời nặng như vậy nhất định không phải nói đùa. Qua Tử đang nằm trên người con bạn gái nhấp nha nhấp nhô, bây giờ bị Mặt Sẹo uy hiếp như vậy, đúng là chẳng còn tâm trí đâu mà làm việc.
Con bạn gái dưới thân đang không ngừng đẩy đẩy lên trên, trong miệng bất mãn nói một câu:
- Anh làm gì thế, làm tiếp đi.
- Làm làm làm, mày chỉ biết làm thôi. Mạng ông sắp không giữ được rồi, còn làm mẹ gì.
Qua Tử ncm rồi vội vàng mặc quần áo. Vừa mặc Qua Tử vừa ấn số, đầu bên kia nghe điện liền hét lớn:
- Vi Vi, cụ tổ của tôi, mày làm cái gì ở quán bar Bình Long? Đao Ca muốn giết tao đó, mày mau về gặp Đao Ca cho tao. Tao cũng phải đến đó.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Dương Phàm không có biện pháp gì đối phó đám lưu manh côn đồ này, nhưng Mặt Sẹo gọi một cuộc điện thoại là đối phó xong.
Mặt Sẹo vào trong quán bar thấy Dương Phàm mặt mày âm trầm ngồi đó uống rượu, suy nghĩ một chút nhưng không dám đi tới. Mặt Sẹo đã biết được sự lợi hại của sát tinh này, cảm thấy đứng ngoài chờ là an toàn nhất. Mặt Sẹo còn không dám nói chuyện này cho Long Siêu Quần cùng Trần Xương Bình biết. Nếu hai người này biết sẽ thu thập mình trước. Hai người đã đã nhiều lần nhấn mạnh trong quán bar này tuyệt đối không thể có chuyện. Trần Xương Bình còn đỡ một chút, Long Siêu Quần nhìn thấy Dương Phàm còn phải đi đường vòng cơ mà. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Dương Phàm mặt mày khó coi đã dọa mấy phụ nữ muốn đến gần. Đi ra chơi là tìm thú vui, không phải là tìm phiền phức cho mình mà.
Quả nhiên sợ cái gì thì cái đó tới. Mặt Sẹo đang lo lắng đứng đợi ngoài cửa thì Trần Xương Khoa đã lắc lư đi vào, theo sau còn có một em bé ngôi sao. Thấy Mặt Sẹo vẻ mặt nhăn nhó đứng ngoài cửa, hai mắt lo lắng hết nhìn đông lại nhìn tây, ngay cả Trần Xương Khoa đến cũng không phát hiện ra.
- Mặt Sẹo, làm gì thế, mặt mày không may.
Trần Xương Khoa đi tới vỗ vỗ vai Mặt Sẹo, làm cho Mặt Sẹo đang sợ hãi càng thêm hoảng sợ. Thấy rõ người đến là Trần Xương Khoa, mặt càng thêm tái nhợt.
- Nhị gia, là ngài sao.
- Cậu đang làm gì thế hả?
Trần Xương Khoa cười cười hỏi một câu. Mặt Sẹo không dám giải thích, không thể làm gì khác hơn là cười khổ nói:
- Ngài vào sẽ biết, tôi không dám nói với ngài.
Trần Xương Khoa có chút khó hiểu nhìn Mặt Sẹo, cười cười lắc đầu ôm ngôi sao đi vào. Thấy Dương Phàm mặt mày xanh mét ngồi ở kia uống bia, Trần Xương Khoa trong lúc nhất thời lại vui vẻ. Hiếm khi thấy Dương Phàm có vẻ mặt này. Không biết tên nào không sợ chết làm Dương Phàm như vậy. Dương Phàm rất rộng lượng, có thể làm hắn tức như vậy đúng là không dễ dàng gì.
- Đang tức ai thế lão Tứ?
Trần Xương Khoa cười cười ngồi xuống gần. Dương Phàm thấy là Trần Xương Khoa, hừ một tiếng nói chuyện vừa rồi ra, cười cười cười lạnh nói:
- Chuyện đám côn đồ này, tôi thực ra không tức giận, dù sao chuyện này có ở khắp nơi. Nhưng hai thằng cảnh sát kia làm tôi tức. Nếu ở thành phố Hải Tân, tôi sẽ cách chức chúng.
Trần Xương Khoa nghe là chuyện này không khỏi cười nói:
- Tức cái rắm à. Anh gọi điện bỏ Long Siêu Quần đến đây, bảo hắn ta kéo hai thằng cảnh sát kia đến xin lỗi chú.
- Đúng thế, anh chàng đẹp trai, anh đừng giận mà.
Cô bé ngôi sao mà Trần Xương Khoa mang tới thật ra đúng là có ánh mắt, lập tức cười cười lấy lòng, người còn không ngừng ưỡn ẽo đến trước mặt Dương Phàm. Trần Xương Khoa cười cười đẩy cô bé ngôi sao đến trước mặt Dương Phàm, cười cười hòa giả mà nói:
- Thiên Thiên thích rồi hả. Em có bản lĩnh thì làm cho người anh em của anh thoải mái, anh sẽ cho em đóng vai nữ chính số hai của bộ phim sắp tới.
- Nhị gia, ngài nói chuyện là phải giữ lời đó. Hôm nay em sẽ bỏ hết ra ngoài.
cô bé ngôi sao cười hì hì dựa vào người Dương Phàm, bộ ngực không quá lớn cạ cạ vào vai Dương Phàm, miệng còn nhỏ giọng nói vào tai Dương Phàm:
- Anh chàng đẹp trai này, anh muốn thế nào cứ nói, em đảm bảo phục vụ chu đáo.
cô bé ngôi sao đây chỉ là nói đùa mà thôi. Cho dù biết Trần Xương Khoa nói là thật, cho dù cô ta thật sự động tâm cũng không dám làm xằng làm bậy trước mặt Trần Xương Khoa. Cô ta tốn rất nhiều công sức mới quyến rũ được Trần Xương Khoa, cũng không dám mất đi cơ hội nổi tiếng.
Hai người Trần Xương Khoa và cô bé ngôi sao gây loạn như vậy, Dương Phàm cũng vui vẻ một chút, cười cười đẩy cô bé ngôi sao ra rồi nói:
- Được rồi, đừng nghe anh ta.
cô bé ngôi sao Thiên Thiên ngồi trở lại bên cạnh Trần Xương Khoa rồi nói:
- Nhị gia, anh chàng đẹp trai này không nhìn trúng em, làm sao bây giờ? Hay là em gọi điện bảo hai chị em tới tiếp rượu?
cô bé ngôi sao nói lời này, Thiên Thiên lại vô cùng hy vọng nhìn Dương Phàm. Cô bé ngôi sao nhìn ra Dương Phàm rất có trọng lượng trong mắt Trần Xương Khoa. Vừa nãy Trần Xương Khoa bảo mình đi vui đùa với người đàn ông này, cô bé ngôi sao theo Trần Xương Khoa một tháng chưa thấy chuyện này bao giờ. Cô bé ngôi sao có hai cô bạn khá thân thiết, cũng muốn kéo một chút.
Trần Xương Khoa cười cười một tiếng rồi lạnh nhạt nói:
- Chị em của bé thì thôi. Thiên hậu ngọc nữ may ra còn được.
- Ngài nói là Tần Hinh sao, chị ấy đã sắp rồi, hơn nữa chị ấy không phải ra nước ngoài sao? Hai chị em của em đều là cô gái trẻ tuổi , tuổi đó.
cô bé ngôi sao cố gắng giới thiệu chị em của mình. Lúc này Mặt Sẹo vội vàng chạy vào, giữa mùa đông mà đầu đầy mồ hôi lạnh đi đến trước mặt Dương Phàm, cười cười lấy lòng.
- Dương đại thiếu gia, các thứ không thiếu gì, mọi người đang chờ ở bên ngoài, ngài xem nên như thế nào?
Vừa nói Mặt Sẹo liền đặt điện thoại di động và ví của Dương Phàm lên bàn, khom lưng đứng như đứa cháu vậy.