Tỉnh thành phía đông có sông, phía tây có núi, tuy nhiên vùng núi của Giang Nam cũng không thể gọi là núi được, gọi là đồi núi có lẽ hợp hơn. Núi tuy không cao nhưng gần sông khi nào chẳng là vùng đất địa linh nhân kiệt, từ xưa anh hào xuất hiện lớp lớp, dân phong dũng mãnh. Nói khó nghe một chút, chính là nhiều điêu dân, rất có tính kế thừa.
Thành Tây Sơn, một khu biệt thự không biết xây dựng từ khi nào, non xanh nước biếc, đúng tình cảnh của kẻ có tiền biết cách hưởng thụ. Ở loại biệt thự vùng núi này, không khí rất yên tĩnh. Hác Nam rất thích hoàn cảnh nơi này, mỗi khi cảm giác mệt nhọc, đều đến đây ở hai ngày.
Hôm nay Hác Nam cũng không mỏi mệt, thậm chí hơi hưng phấn. Dưới tàng cây trong tòa biệt thự, Hác Nam nằm dựa vào ghế, nhắm mắt lại, hướng mặt về phía xa. Khi nghe thấy tiếng ô tô từ rất xa, Hác Nam chậm rãi đứng lên, lững thững đi vào trong phòng. Đứng ở cửa chính, Hác Nam do dự một chút, cuối cùng quay người, mỉm cười nhìn về phía cửa.
Tự nhận là đứng ở chỗ này, xem như duy trì chút cẩn trọng cuối cùng của Bí thư Tỉnh ủy, Hác Nam tự cảm thấy mình nắm chừng mực rất vừa phải. Gần đây tìm người nói chuyện, kết quả cũng không tệ lắm. Trừ Thôi Tiểu Hạo hơi mơ hồ một chút, các thường ủy khác trong tỉnh ủy đều khá phối hợp. Hôm nay tổ chức hội ý ở đây là muốn thống nhất việc này trước khi đưa ra hội nghị bí thư.
Là người lãnh đạo cao nhất trong tỉnh, Hác Nam làm như vậy là biểu hiện của sự ổn trọng vốn có. Đầu tiên phải xác định sự việc không hề có chút nghi ngờ mới mang ra thảo luận ở hội nghị thường ủy. Nếu chẳng may có gì bất trắc, chẳng phải sẽ làm trò cười cho mọi người sao?
Chiếc xe số hai, số ba của tỉnh ủy một trước một sau đi vào như thể đã thương lượng trước. Thấy cảnh tượng này trong lòng Hác Nam hơi hơi không thoải mái, hy vọng đây là một sự trùng hợp. Dương Phàm là một người bất cứ hành vi nào cũng đều rất độc lập, Hác Nam tự nhận là khá hiểu Dương Phàm. Mặc dù biết rõ mình chỉ còn không tới hai năm rong ruổi trên chính đàn nhưng Hác Nam vẫn hy vọng cố gắng tới lúc cuối cùng. Mặc kệ kết quả như thế nào, tương lai sẽ không hối hận.
- Bí thư Hác tìm địa phương này không tồi nhỉ!
Dương Phàm xuống xe xong liền cười nói, dừng một chút đợi chờ Đỗ Trường Phong xuống xe, thân mình hơi hơi tránh sang một bên, nhường Đỗ Trường Phong đi trước nửa bước.
- Khu biệt thự này chịu ảnh hưởng chính sách quốc gia, tình hình tiêu thụ rất kém. Hoàn cảnh tốt như vậy, thật sự là đáng tiếc.
Đỗ Trường Phong cười tiếp một câu, thanh âm không lớn. Hác Nam đứng ở trên bậc thang, cách năm sáu thước, nghe không được rõ lắm. Tuy nhiên thấy thần thái hai người dường như rất quen thân nhau, trong lòng Hác Nam thoáng sinh ra một tia bất an.
- Bí thư Hác đợi lâu!
Đỗ Trường Phong bước lên trước. Dương Phàm hơi tụt lại một chút, có vẻ rất có chừng mực.
- Chào Bí thư Hác!
Dương Phàm tiến lên cười nói.
Hác Nam cẩn trọng gật đầu, , thản nhiên nói:
- Đều đến đây, tiến vào ngồi xuống nói chuyện.
Nói xong, Hác Nam xoay người đi vào, đồng thời liếc mắt nhìn Dương Phàm đầy thâm ý, không hề phát hiện gì khác thường trong mắt Dương Phàm.
Ba người ngồi xuống, Hác Nam cười nói:
- Hôm nay tổ chức hội nghị bí thư, chọn ở đây là muốn tìm chút an tĩnh. Nguồn truyện:
- Ha hả, mua khu biệt thự này với giá gốc, cải tạo thành trại an dưỡng cán bộ. Xem ra trong lòng Bí thư Hác đã quyết tâm rồi nhỉ.
Đỗ Trường Phong đột nhiên thốt ra một câu như vậy. Hác Nam nghe vậy nhướn mày, không kìm nổi nhìn thoáng qua Dương Phàm.
Dương Phàm mặt không đổi sắc, dường như không nghe thấy gì cả, tuy nhiên trong lòng âm thầm giật mình. Nửa năm qua, ngành bất động sản đã bị chính sách mới của quốc gia tấn công, thị trường cao cấp có xu thế tụt giảm nghiêm trọng. Loại biệt thự cao thấp thế này, tình hình tiêu thụ có thể nói là vô cùng thê thảm. Đỗ Trường Phong nói như vậy, không thể nghi ngờ là ám chỉ một cái gì đó.
- Chuyện này không phải việc tỉnh ủy nên quan tâm. Đồng chí Trường Phong nên quan tâm nhiều hơn tới tình hình giá cả nhà cỡ trung và cỡ nhỏ trong toàn bộ tỉnh thì hơn. Quốc gia điều tiết vĩ mô để khống chế, vậy mà giá cả không hề giảm, thậm chí còn tăng lên.
Hác Nam không khách khí đáp trả một cau, ám chỉ Đỗ Trường Phong đừng nói linh tinh trước mặt Dương Phàm như vậy, cứ quản vấn đề bên ủy ban nhân dân tỉnh của mày cho tốt rồi mới nói gì thì nói.
- Ha hả, hôm nay hội nghị không phải là để thảo luận về vấn đề nhà đất chứ? Bí thư Tỉnh ủy họp hội ý chuyên môn thảo luận về vấn đề này, có phải là đề cao ngành bất động sản quá không?
Dương Phàm cười xen vào. Hác Nam và Đỗ Trường Phong thản nhiên nhìn thoáng qua nhau, đều tự cầm chén trà lên, tránh khỏi đề tài này.
Hác Nam vẫy tay, Na Mẫn bước nhanh tới, đặt hai tờ báo cáo xuống. Hác Nam chỉ vào báo cáo nói:
- Các cậu đều xem qua đi, đây là ngày hôm qua Ban tổ chức đưa tới. Bởi vì gần đây trong tỉnh quá nhiều việc, vấn đề điều chỉnh công tác cán bộ vẫn không xác định. Các cậu cứ nói ý tưởng của mình ra đi.
Hác Nam không hài lòng về nội dung của báo cáo này. Nguyên nhân không hài lòng là vì một vài vị trí trong các ban ngành trọng yếu thì Ban tổ chức lại không đề cử người của Hác Nam. Nhưng Hác Nam không thể tự nói những lời phản đối này mà để Dương Phàm là phó bí thư chủ quản mũ quan nói. Hác Nam cho rằng hai người là đồng minh, trước đó không cần thiết phải thông khí, có ý kiến gì thì nói trong cuộc họp bí thư cũng vậy.
- Tôi không có gì để nói.
Đỗ Trường Phong thản nhiên nói, thoạt nhìn dường như hơi bất đắc dĩ. Những lời này lọt vào lỗ tai Hác Nam lại có ý tứ là "tôi chẳng thể nói được gì cả!" Việc này Hác Nam cảm thấy không có gì bất ngờ.
- Tôi đã xem báo cáo này rất cẩn thận. Các đồng chí ở Ban Tổ chức đã khảo hạch rất cẩn thận, tôi cũng không gì có thể nói. Cứ như vậy mang ra hội nghị thảo luận đi.
Những lời này của Dương Phàm lọt vào tai Hác Nam có thể nói là kinh thiên động địa, giống như một tia sét hung hăng giáng vào đầu Hác Nam.
Nháy mắt, mặt Hác Nam biến sắc thành trắng bệch. Hác Nam không dám tin trừng mắt nhìn Dương Phàm, dường như muốn nhìn thấu tâm tư Dương Phàm. Nếu hiện tại có thể, Hác Nam thật sự muốn móc tim thằng ranh này ra, xem rốt cuộc có bao nhiêu lỗ. Hác Nam có cảm giác bị bán đứng, tuy nhiên nhìn thấy Đỗ Trường Phong khẽ nhếch mép, dường như cũng không quá cao hứng, Hác Nam thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi phục hồi lại.
- Chuyện này trước hết cứ để lại đã.
Hác Nam không có dũng khí tiếp tục đề tài này, chậm rãi nói tiếp:
- Tiếp theo chúng ta nói chuyện về Ủy ban Kỷ luật tỉnh…
Sau khi Hác Nam chuyển sang đề tài khác, giọng điệu trở nên nặng nề như thể một ngọn núi đang đè nặng trên người, ngữ điệu thong thả, trì trệ, thậm chí còn mang theo một chút chua xót.
Cuộc họp hội ý này ngắn không ngờ, chưa tới một giờ, Hác Nam đã tuyên bố hội nghị chấm dứt. Khi Dương Phàm và Đỗ Trường Phong đứng lên chuẩn bị cáo từ, Hác Nam chậm rãi nói:
- Đồng chí Dương Phàm lưu lại một chút!
Khi Đỗ Trường Phong xoay người đi ra thì trên mặt lộ ra một tia chua xót, khẽ cười, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.
Khi Dương Phàm bình tĩnh ngồi xuống, lấy thuốc ra, Hác Nam nói:
- Cho tôi một điếu.
Dương Phàm đưa một điếu thuốc qua, giúp Hác Nam châm thuốc. Hác Nam hút một hơi thật sâu. Có lẽ là do hơi nóng nảy, hoặc có lẽ là do tâm thần không yên, Hác Nam bị bị nghẹn liên tục ho khan, nước mắt nước mũi dàn dụa.
Dương Phàm đưa khăn sang, Hác Nam cầm lấy lau mặt, thở hổn hển một hơi, sau đó bình tĩnh nhìn Dương Phàm hỏi:
- Vì sao?
Dương Phàm phi thường bội phục năng lực điều tiết cá nhân của Hác Nam, nhanh như vậy có thể bình tĩnh đối mặt. Đổi thành chính mình gặp chuyện như vậy, có thể khôi phục thái độ bình thường nhanh như vậy hay không?
Dương Phàm nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thản nhiên nói:
- Bí thư Hác, tôi cảm thấy tỉnh Giang Nam lúc này quan trọng nhất chính là ổn định! Nếu hai bộ máy Đảng và Chính quyền tiếp tục đấu đầu, kết cục nhất định là tất cả mọi người đều không có lợi. Nếu tôi đứng ở vị trí hiện tại của ngài, tôi sẽ đứng ở một vị trí tách biệt, nhìn xuống toàn bộ đại cục tỉnh Giang Nam . Ngài phải biết rằng, ngài là người đứng đầu tỉnh ủy.
Hác Nam không nói gì, vẻ mặt âm trầm. Dương Phàm đành phải nói tiếp:
- Không có việc gì khác, tôi liền trở về.
Nếu nói thêm chút nữa, Dương Phàm lo lắng Hác Nam hiểu lầm thành chính mình giáo huấn hắn, vậy không phải chủ ý của mình.
- Chờ một chút!
Hác Nam chậm rãi nói, cầm lấy báo cáo lúc trước, tùy ý lật giở mấy tờ, chậm rãi thở dài nói:
- Thoạt nhìn, cậu mới là Bí thư Tỉnh ủy!
- Bí thư Hác, đây là trò đùa nhạt sao?
Dương Phàm đứng lại quay đầu lại cười hỏi. Hác Nam lắc đầu nói:
- Tôi sẽ thật sự suy xét tính khả thi của báo cáo này. Cậu đi đi.
Dương Phàm đi rồi, Hác Nam ngồi ở tại chỗ, nhìn báo cáo trước mặt thật lâu không hề động đậy. Đột nhiên hai mắt Hác Nam sáng rực lên, dường như cảm giác được cái gì, vội vàng cầm lấy kính lão, cẩn thận tiếp tục xem báo cáo.
Tỉnh thành phía đông có sông, phía tây có núi, tuy nhiên vùng núi của Giang Nam cũng không thể gọi là núi được, gọi là đồi núi có lẽ hợp hơn. Núi tuy không cao nhưng gần sông khi nào chẳng là vùng đất địa linh nhân kiệt, từ xưa anh hào xuất hiện lớp lớp, dân phong dũng mãnh. Nói khó nghe một chút, chính là nhiều điêu dân, rất có tính kế thừa.
Thành Tây Sơn, một khu biệt thự không biết xây dựng từ khi nào, non xanh nước biếc, đúng tình cảnh của kẻ có tiền biết cách hưởng thụ. Ở loại biệt thự vùng núi này, không khí rất yên tĩnh. Hác Nam rất thích hoàn cảnh nơi này, mỗi khi cảm giác mệt nhọc, đều đến đây ở hai ngày.
Hôm nay Hác Nam cũng không mỏi mệt, thậm chí hơi hưng phấn. Dưới tàng cây trong tòa biệt thự, Hác Nam nằm dựa vào ghế, nhắm mắt lại, hướng mặt về phía xa. Khi nghe thấy tiếng ô tô từ rất xa, Hác Nam chậm rãi đứng lên, lững thững đi vào trong phòng. Đứng ở cửa chính, Hác Nam do dự một chút, cuối cùng quay người, mỉm cười nhìn về phía cửa.
Tự nhận là đứng ở chỗ này, xem như duy trì chút cẩn trọng cuối cùng của Bí thư Tỉnh ủy, Hác Nam tự cảm thấy mình nắm chừng mực rất vừa phải. Gần đây tìm người nói chuyện, kết quả cũng không tệ lắm. Trừ Thôi Tiểu Hạo hơi mơ hồ một chút, các thường ủy khác trong tỉnh ủy đều khá phối hợp. Hôm nay tổ chức hội ý ở đây là muốn thống nhất việc này trước khi đưa ra hội nghị bí thư.
Là người lãnh đạo cao nhất trong tỉnh, Hác Nam làm như vậy là biểu hiện của sự ổn trọng vốn có. Đầu tiên phải xác định sự việc không hề có chút nghi ngờ mới mang ra thảo luận ở hội nghị thường ủy. Nếu chẳng may có gì bất trắc, chẳng phải sẽ làm trò cười cho mọi người sao?
Chiếc xe số hai, số ba của tỉnh ủy một trước một sau đi vào như thể đã thương lượng trước. Thấy cảnh tượng này trong lòng Hác Nam hơi hơi không thoải mái, hy vọng đây là một sự trùng hợp. Dương Phàm là một người bất cứ hành vi nào cũng đều rất độc lập, Hác Nam tự nhận là khá hiểu Dương Phàm. Mặc dù biết rõ mình chỉ còn không tới hai năm rong ruổi trên chính đàn nhưng Hác Nam vẫn hy vọng cố gắng tới lúc cuối cùng. Mặc kệ kết quả như thế nào, tương lai sẽ không hối hận.
- Bí thư Hác tìm địa phương này không tồi nhỉ!
Dương Phàm xuống xe xong liền cười nói, dừng một chút đợi chờ Đỗ Trường Phong xuống xe, thân mình hơi hơi tránh sang một bên, nhường Đỗ Trường Phong đi trước nửa bước.
- Khu biệt thự này chịu ảnh hưởng chính sách quốc gia, tình hình tiêu thụ rất kém. Hoàn cảnh tốt như vậy, thật sự là đáng tiếc.
Đỗ Trường Phong cười tiếp một câu, thanh âm không lớn. Hác Nam đứng ở trên bậc thang, cách năm sáu thước, nghe không được rõ lắm. Tuy nhiên thấy thần thái hai người dường như rất quen thân nhau, trong lòng Hác Nam thoáng sinh ra một tia bất an.
- Bí thư Hác đợi lâu!
Đỗ Trường Phong bước lên trước. Dương Phàm hơi tụt lại một chút, có vẻ rất có chừng mực.
- Chào Bí thư Hác!
Dương Phàm tiến lên cười nói.
Hác Nam cẩn trọng gật đầu, , thản nhiên nói:
- Đều đến đây, tiến vào ngồi xuống nói chuyện.
Nói xong, Hác Nam xoay người đi vào, đồng thời liếc mắt nhìn Dương Phàm đầy thâm ý, không hề phát hiện gì khác thường trong mắt Dương Phàm.
Ba người ngồi xuống, Hác Nam cười nói:
- Hôm nay tổ chức hội nghị bí thư, chọn ở đây là muốn tìm chút an tĩnh. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Ha hả, mua khu biệt thự này với giá gốc, cải tạo thành trại an dưỡng cán bộ. Xem ra trong lòng Bí thư Hác đã quyết tâm rồi nhỉ.
Đỗ Trường Phong đột nhiên thốt ra một câu như vậy. Hác Nam nghe vậy nhướn mày, không kìm nổi nhìn thoáng qua Dương Phàm.
Dương Phàm mặt không đổi sắc, dường như không nghe thấy gì cả, tuy nhiên trong lòng âm thầm giật mình. Nửa năm qua, ngành bất động sản đã bị chính sách mới của quốc gia tấn công, thị trường cao cấp có xu thế tụt giảm nghiêm trọng. Loại biệt thự cao thấp thế này, tình hình tiêu thụ có thể nói là vô cùng thê thảm. Đỗ Trường Phong nói như vậy, không thể nghi ngờ là ám chỉ một cái gì đó.
- Chuyện này không phải việc tỉnh ủy nên quan tâm. Đồng chí Trường Phong nên quan tâm nhiều hơn tới tình hình giá cả nhà cỡ trung và cỡ nhỏ trong toàn bộ tỉnh thì hơn. Quốc gia điều tiết vĩ mô để khống chế, vậy mà giá cả không hề giảm, thậm chí còn tăng lên.
Hác Nam không khách khí đáp trả một cau, ám chỉ Đỗ Trường Phong đừng nói linh tinh trước mặt Dương Phàm như vậy, cứ quản vấn đề bên ủy ban nhân dân tỉnh của mày cho tốt rồi mới nói gì thì nói.
- Ha hả, hôm nay hội nghị không phải là để thảo luận về vấn đề nhà đất chứ? Bí thư Tỉnh ủy họp hội ý chuyên môn thảo luận về vấn đề này, có phải là đề cao ngành bất động sản quá không?
Dương Phàm cười xen vào. Hác Nam và Đỗ Trường Phong thản nhiên nhìn thoáng qua nhau, đều tự cầm chén trà lên, tránh khỏi đề tài này.
Hác Nam vẫy tay, Na Mẫn bước nhanh tới, đặt hai tờ báo cáo xuống. Hác Nam chỉ vào báo cáo nói:
- Các cậu đều xem qua đi, đây là ngày hôm qua Ban tổ chức đưa tới. Bởi vì gần đây trong tỉnh quá nhiều việc, vấn đề điều chỉnh công tác cán bộ vẫn không xác định. Các cậu cứ nói ý tưởng của mình ra đi.
Hác Nam không hài lòng về nội dung của báo cáo này. Nguyên nhân không hài lòng là vì một vài vị trí trong các ban ngành trọng yếu thì Ban tổ chức lại không đề cử người của Hác Nam. Nhưng Hác Nam không thể tự nói những lời phản đối này mà để Dương Phàm là phó bí thư chủ quản mũ quan nói. Hác Nam cho rằng hai người là đồng minh, trước đó không cần thiết phải thông khí, có ý kiến gì thì nói trong cuộc họp bí thư cũng vậy.
- Tôi không có gì để nói.
Đỗ Trường Phong thản nhiên nói, thoạt nhìn dường như hơi bất đắc dĩ. Những lời này lọt vào lỗ tai Hác Nam lại có ý tứ là "tôi chẳng thể nói được gì cả!" Việc này Hác Nam cảm thấy không có gì bất ngờ.
- Tôi đã xem báo cáo này rất cẩn thận. Các đồng chí ở Ban Tổ chức đã khảo hạch rất cẩn thận, tôi cũng không gì có thể nói. Cứ như vậy mang ra hội nghị thảo luận đi.
Những lời này của Dương Phàm lọt vào tai Hác Nam có thể nói là kinh thiên động địa, giống như một tia sét hung hăng giáng vào đầu Hác Nam.
Nháy mắt, mặt Hác Nam biến sắc thành trắng bệch. Hác Nam không dám tin trừng mắt nhìn Dương Phàm, dường như muốn nhìn thấu tâm tư Dương Phàm. Nếu hiện tại có thể, Hác Nam thật sự muốn móc tim thằng ranh này ra, xem rốt cuộc có bao nhiêu lỗ. Hác Nam có cảm giác bị bán đứng, tuy nhiên nhìn thấy Đỗ Trường Phong khẽ nhếch mép, dường như cũng không quá cao hứng, Hác Nam thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi phục hồi lại.
- Chuyện này trước hết cứ để lại đã.
Hác Nam không có dũng khí tiếp tục đề tài này, chậm rãi nói tiếp:
- Tiếp theo chúng ta nói chuyện về Ủy ban Kỷ luật tỉnh…
Sau khi Hác Nam chuyển sang đề tài khác, giọng điệu trở nên nặng nề như thể một ngọn núi đang đè nặng trên người, ngữ điệu thong thả, trì trệ, thậm chí còn mang theo một chút chua xót.
Cuộc họp hội ý này ngắn không ngờ, chưa tới một giờ, Hác Nam đã tuyên bố hội nghị chấm dứt. Khi Dương Phàm và Đỗ Trường Phong đứng lên chuẩn bị cáo từ, Hác Nam chậm rãi nói:
- Đồng chí Dương Phàm lưu lại một chút!
Khi Đỗ Trường Phong xoay người đi ra thì trên mặt lộ ra một tia chua xót, khẽ cười, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.
Khi Dương Phàm bình tĩnh ngồi xuống, lấy thuốc ra, Hác Nam nói:
- Cho tôi một điếu.
Dương Phàm đưa một điếu thuốc qua, giúp Hác Nam châm thuốc. Hác Nam hút một hơi thật sâu. Có lẽ là do hơi nóng nảy, hoặc có lẽ là do tâm thần không yên, Hác Nam bị bị nghẹn liên tục ho khan, nước mắt nước mũi dàn dụa.
Dương Phàm đưa khăn sang, Hác Nam cầm lấy lau mặt, thở hổn hển một hơi, sau đó bình tĩnh nhìn Dương Phàm hỏi:
- Vì sao?
Dương Phàm phi thường bội phục năng lực điều tiết cá nhân của Hác Nam, nhanh như vậy có thể bình tĩnh đối mặt. Đổi thành chính mình gặp chuyện như vậy, có thể khôi phục thái độ bình thường nhanh như vậy hay không?
Dương Phàm nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thản nhiên nói:
- Bí thư Hác, tôi cảm thấy tỉnh Giang Nam lúc này quan trọng nhất chính là ổn định! Nếu hai bộ máy Đảng và Chính quyền tiếp tục đấu đầu, kết cục nhất định là tất cả mọi người đều không có lợi. Nếu tôi đứng ở vị trí hiện tại của ngài, tôi sẽ đứng ở một vị trí tách biệt, nhìn xuống toàn bộ đại cục tỉnh Giang Nam . Ngài phải biết rằng, ngài là người đứng đầu tỉnh ủy.
Hác Nam không nói gì, vẻ mặt âm trầm. Dương Phàm đành phải nói tiếp:
- Không có việc gì khác, tôi liền trở về.
Nếu nói thêm chút nữa, Dương Phàm lo lắng Hác Nam hiểu lầm thành chính mình giáo huấn hắn, vậy không phải chủ ý của mình.
- Chờ một chút!
Hác Nam chậm rãi nói, cầm lấy báo cáo lúc trước, tùy ý lật giở mấy tờ, chậm rãi thở dài nói:
- Thoạt nhìn, cậu mới là Bí thư Tỉnh ủy!
- Bí thư Hác, đây là trò đùa nhạt sao?
Dương Phàm đứng lại quay đầu lại cười hỏi. Hác Nam lắc đầu nói:
- Tôi sẽ thật sự suy xét tính khả thi của báo cáo này. Cậu đi đi.
Dương Phàm đi rồi, Hác Nam ngồi ở tại chỗ, nhìn báo cáo trước mặt thật lâu không hề động đậy. Đột nhiên hai mắt Hác Nam sáng rực lên, dường như cảm giác được cái gì, vội vàng cầm lấy kính lão, cẩn thận tiếp tục xem báo cáo.