Dương Phàm và Triệu phó thư ký đương nhiên không có lý do để phản đối, Trương cục phó cũng vậy, việc này rất nhanh liền được thông qua trong cuộc họp đảng ủy. Người duy nhất cảm thấy mất mát là Tạ cục phó, vì sao ư? Bởi vì lần này quyền bổ sung danh sách người mới vào khoa nghiệp vụ hoàn toàn nằm trong tay Trương cục phó.
Liên quan tới vấn đề này, theo quan điểm của Dương Phàm thì là do Ngô Yến muốn làm cân bằng. Người Trung Quốc thích làm trò này nhất, không cần biết công ty to hay nhỏ, chỉ cần nơi nào có người, người đứng đầu luôn thích làm trò này, suy cho cùng cũng là vì để có thể khống chế toàn bộ cục diện.
Văn phòng của Dương Phàm không lớn, có hai bàn làm việc, một bộ vi tính, một tủ tài liệu. Gần ngoài cửa có đặt một cái bàn trà, hai chiếc ghế, xem ra là dùng để tiếp đón khách khứa.
Khi Lý Tình Tình mang chìa khóa tới cho Dương Phàm, ánh mắt ít nhiều cũng có điểm chờ mong, đáng tiếc Dương Phàm không thèm nhìn cô ta lấy một cái, hừ hừ hai tiếng rồi đi thẳng về văn phòng.
Dương Phàm còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, lão Hà Tiến đã như gió từ đâu thổi tới, vừa mở miệng liền hỏi:" Khoa nghiệp vụ của ông em cần bổ sung người hả?"
Dương Phàm ngẩn ra một lúc rồi hỏi:" Sao anh biết?"
Hà Tiến cười ha ha nói:" Cái này bí mật, chú cứ nói xem chú có thể làm chủ việc này được không đã. Anh có một người họ hàng vừa mới tốt nghiệp đại học, hiện tại chưa tìm được chỗ nào tốt cả."
Dương Phàm nghĩ tới những người biết tin tức này trong đầu, cuối cùng tập trung vào Triệu phó thư ký, ông ta mấy năm nữa là về hưu rồi, Hà Trường Nhạc chắc sắp có thể ngồi lên cái ghế phó thị trưởng thường vụ, cho nên ông ta mới cho Hà Tiến một món ân tình.
"Việc này cụ thể là do Trương cục phó quyết định, em chỉ có quyền kiến nghị thôi. Nhưng em thân là một khoa trưởng mới, không tiện đối chọi lại với lãnh đạo. Nếu như là họ hàng gần của anh thì em có thể đề cập với Ngô cục trưởng, nếu không phải thì rất khó lên tiếng." Trong lời nói của Dương Phàm còn bao hàm một tầng ý nghĩa nữa, ý từ gì đây? Bố ông là phó thị trưởng, Ngô cục trưởng nể mặt bố ông có lẽ sẽ thu xếp hộ họ hàng gần của nhà ông, em trai em gái gì đó. Nếu không phải là loại quan hệ này thì việc đắc tội với cấp trên như vậy tôi không thể nào làm được.
Hà Tiến nghe ra Dương Phàm có ý từ chối, hơi hơi khó chịu, gượng cười hai tiếng nói:" Là em họ của chị dâu chú, anh cũng chỉ hỏi thử mà thôi."
Dương Phàm nhìn vẻ mặt này của Hà Tiến, liền đoán có phải sau khi lão ấy nhận được tin đã nói cho vợ mình biết rồi không? Cái lão này có điểm cuồng vọng, có thể là vì cho rằng có Dương Phàm và lão là chủ nhiệm văn phòng, thêm nữa còn Triệu phó thư ký thái độ mập mờ, một vị trí cho thằng em họ là nắm chắc rồi, không ngờ đến đây lại gặp một cái đinh mềm.
Dương Phàm suy nghĩ thấy việc này ít nhất cũng phải bày tỏ thái độ nhiệt tình một chút, dù sao thì người quyết định cuối cùng cũng vẫn là Trương cục phó, không liên quan tới mình. Cuối cùng liền cười nói:" Thế này đi, em cho anh một cách."
Hà Tiến thấy có hi vọng liền đi tới hỏi:" Cách gì?"
Dương Phàm nói:" Anh trước tiên nên về chuẩn bị sẵn hồ sơ đi, lát nữa em sẽ kiến nghị với Trương cục phó, dù sao thì em cũng có cái quyền này. Tối nay sau khi anh về, tìm chị dâu rồi dẫn chị ấy đi gặp bố anh. Nếu như có thể nhờ bố anh gọi điện cho Ngô cục trưởng, tới lúc đó em nói hộ thêm vài câu, việc này chắc là có thể làm được." Lời này của Dương Phàm có điểm dối trá, đi lòng và lòng vòng lại tới Hà Trường Nhạc.
Hà Tiến không ngu chút nào, ít nhiều cũng rõ Dương Phàm có ý từ chối, đáng tiếc hắn ta vẫn giống như những gì Dương Phàm dự đoán, đã lỡ khoe khoang với vợ rồi. Với lại Hà Tiến tuy lớn hơn vợ năm tuổi nhưng lại rất sợ vợ nổi nóng.
Hà Tiến mặc dù có chút bất mãn vì Dương Phàm từ chối, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì việc này hình như chỉ có cách là làm như vậy. Quan hệ giữa lão và Dương Phàm có chút thân cận là bởi vì có Trầm Ninh ở giữa xưng huynh gọi đệ, chưa tới mức anh em cùng hội cùng thuyền.
"Cũng chỉ có làm thế mà thôi." Hà Tiến gật đầu đi khỏi, đến chào tạm biệt một tiếng cũng không thèm nói. Trong lòng Hà Tiến còn đang nghĩ cách với Dương Phàm, hắn thấy chắc là nên tìm Trầm Ninh để nhờ nó ra mặt, như vậy Dương Phàm có thể mới chịu giúp đỡ. Dựa vào cuộc gọi sáng nay của Dương Phàm, Hà Tiến kiên quyết nhận định rằng Dương Phàm có năng lực làm chủ việc này, chỉ là đồng ý hay không đồng ý ra tay mà thôi.
Hà Tiến vừa mới đi khỏi, Dương Phàm đã bắt đầu cười lạnh, trong lòng nghĩ nếu không phải là vì quan hệ với Trầm Ninh thì ông đã không còn giữ được cái ghế này rồi, Hà Trường Nhạc thì làm sao? Có quản được tới đây không, mà cho dù có quản được thì cục công thương cũng chưa tới lượt một phó thị trưởng quèn lên tiếng quyết định đâu. Nếu không làm cục trưởng làm khỉ gì?
Mẹ nó chứ, trước khi đi còn không thèm nói một câu khách sáo, khó trách ông làm lâu như vậy rồi mới lên được chính khoa. Vì cái tiểu tiết này, trong lòng Dương Phàm sản sinh ác cảm với Hà Tiến. Nguyên nhân là vì sao chứ? Bởi vì Dương Phàm đã nhìn rõ rồi, trong lòng Hà Tiến vẫn ỷ vào bố lão, không thèm để Dương Phàm vào mắt. Điểm này thật ra không có gì kỳ quái, cả hai đều là cấp chính khoa như nhau, đã thế Hà Tiến còn có thêm ông già làm phó thị trưởng.
Hà Tiến vừa đi khỏi , trong lòng Dương Phàm cũng trở nên lay động, việc an bài nhân sự làm cho Dương Phàm nhớ ra khoa nghiệp vụ còn thiếu một khoa phó.
Dương Phàm im lặng ngồi trên ghế đúng nửa tiếng, sau đó mới lấy điện thoại gọi tới máy bàn ở văn phòng bên cạnh.
Người nghe máy là Cát Ny, giọng nói có chút lạnh lùng:" Ai đó?"
"Là tôi, Dương Phàm đây! Cô bảo Lý Tình Tình qua văn phòng tôi một lát!" Dương Phàm nói xong, không chờ Cát Ny trả lời đã dập máy rồi.
Lúc này trong lòng Cát Ny cũng đã bắt đầu suy nghĩ không ngừng, Dương Phàm vì sao lại chỉ cho gọi một mình Lý Tình Tình qua? Vì sao chứ? Vì sao? Vấn đề này cứ lởn vởn trong lòng Cát Ny, mãi một lúc sau mới nhớ tới lời dặn của Dương Phàm, quay đầu lại nhìn Lý Tình Tình đang xem phim Hàn Quốc trên mạng, trong lòng Cát Ny không khỏi nảy sinh chút ghen tị? Đồng thời đối với việc sáng nay không chủ động trả lời Dương Phàm mà cảm thấy hối tiếc.
"Đừng xem nữa, khoa trưởng gọi em sang đó."
Cát Ny sầm mặt lại, chọc Lý Tình Tình một cái. Lý Tình Tình đang xem phim hăng say nghe thấy Cát Ny nói vậy, lập tức mắt sáng rực, khi lấy gương ngắm lại sắc đẹp rồi mới từ trong ngăn bàn lấy ra một thỏi son, sau khi tô son cô ta mới ưỡn ngực đi sang đó.
"Hừ!" Cát Ny ở đằng sau cười lạnh một tiếng, Lý Tình Tình ngạo nghễ quay lại nhìn, ý tư đó là, bà 25 tuổi đầu rồi, bản cô nương đây mới có 23 thôi. Ta tạm thời không bàn tới tâm tính của Lý Tình Tình, nhưng có một vấn đề nhất định phải tham khảo một chút, cô ta còn là cô nương hay sao?
Tới văn phòng khoa trưởng, thấy Dương Phàm mặt âm trầm, sự vui sướng tràn ngập trong lòng của Lý Tình Tình lập tức tan biến, bước chân có cảm giác như nhẹ nhàng hơn hẳn. Đừng thấy bố Lý Tình Tình là thư ký quận ủy quận Sơn Thành, quận Sơn Thành khu là có liên quan tới Hạ Trì Siêu, gần đây Lý thư ký toàn đêm hôm mới về tới nhà, lúc nào cũng làm mặt âm trầm. Ngồi ở phòng sách tới khuya, còn thường thở dài nữa.
"Khoa trưởng, anh tìm em à?
Dương Phàm lạnh lùng ngẩng lên nhìn Lý Tình Tình một cái, thản nhiên nói:" Ngồi đi, có việc muốn bàn với cô."
Lý Tình Tình cẩn thận kéo váy ngồi xuống đối diện, có chút lo sợ nhìn Dương Phàm, không dám chủ động lên tiếng. Ý định quyến rũ Dương Phàm lúc trước đã hoàn toàn biến mất. Trong quá khứ, ở cục Lý Tình Tình có thể không nể mặt người khác, nhưng xưa không bằng nay, ông già sắp về hưu rồi, làm gì còn ai quan tâm cô ta là người nào nữa.
"Cô là đảng viên dự bị hả?" Dương Phàm cuối cùng cũng lên tiếng hỏi, giọng nói hình như đã hòa hoãn lại nhiều.
"Vâng! Năm sau là có thể thành đảng viên chính thức rồi!" Lý Tình Tình nỗ lực gật đầu, cẩn thận quan sát biến hóa sắc mặt của Dương Phàm. Dương Phàm châm một điếu thuốc, không nhìn thẳng cô ta, nói:" Khoa nghiệp vụ trước mắt còn thiếu một khoa phó, lãnh đạo cục đã cho tôi một chút quyền hạn, khoa phó mới sẽ do tôi chọn ra trong số các nhân viên. Ngoài ra Ngô cục trưởng cho rằng lực lượng khoa nghiệp vụ của chúng ta cần phải được bổ sung, cho nên tôi muốn chọn nhân viên cũ vào vị trí khoa phó này, dù sao thì nhân viên cũ cũng quen với tình hình hơn. Hôm nay gọi cô tới đâu đầu tiên là vì cô là đảng viên dự bị, sau này nhất định phải tăng cường tư tưởng tổ chức, năng tham gia sinh hoạt tổ chức, gần gũi với tổ chức hơn."
Tâm tình của Lý Tình Tình đã phát sinh biến hóa long trời lở đất, hóa ra sắc mặt Dương Phàm khó coi là vì vấn đề khoa phó. Nghe nói Trương cục phó rất không đoàn kết với các đồng chí mới, có phải là vì vấn đề này mà lãnh đạo nảy sinh xung đột hay không?
Ừ, nhất định là như thế. Hiện tại xem ra người thắng lợi là Dương Phàm rồi, không còn nghi ngờ gì nữa, nếu không sẽ không tìm mình tới nói chuyện mà là Trương cục phó rồi. Nếu đoán không nhầm thì Dương Phàm định chọn mình làm khoa phó chăng?
Lý Tình Tình vô cùng quyết đoán đứng lên, ưỡn ngực nói:" Xin khoa trưởng yên tâm, em nhất định sẽ nỗ lực để gần gũi với tổ chức hơn."
Dương Phàm mãn ý mỉm cười, gật đầu nói:" Phải nắm bắt cơ hội đó đồng chí Lý Tình Tình."
Lý Tình Tình gật đầu mạnh mẽ nói:" Khoa trưởng à, sau này anh có gì cần sai bảo, em sẽ kiên quyết chấp hành, em chỉ nghe mình anh thôi."
Dương Phàm làm ra vẻ tức giận, khóe miệng vẫn cười như cũ, bảo:" Nói gì thế? Chúng ta đều phải nghe lời của lãnh đạo cục. Phải tôn trọng cấp trên chứ cái cô này. Thôi được rồi, về đi."
Lý Tình Tình bước đi cũng nhanh hơn, sau khi ra khỏi cửa mặt không thể nào che dấu được niềm vui, đi vào văn phòng thì Cát Ny đang nhìn chằm chằm vào cô ta.
"Gặp con gián ta không sợ, không sợ nữa rồi... ." Lý Tình Tình hất cằm, vừa hát vừa quay về vị trí, sự lo lắng trong ánh mắt Cát Ny càng rõ ràng hơn.
Dương Phàm và Triệu phó thư ký đương nhiên không có lý do để phản đối, Trương cục phó cũng vậy, việc này rất nhanh liền được thông qua trong cuộc họp đảng ủy. Người duy nhất cảm thấy mất mát là Tạ cục phó, vì sao ư? Bởi vì lần này quyền bổ sung danh sách người mới vào khoa nghiệp vụ hoàn toàn nằm trong tay Trương cục phó.
Liên quan tới vấn đề này, theo quan điểm của Dương Phàm thì là do Ngô Yến muốn làm cân bằng. Người Trung Quốc thích làm trò này nhất, không cần biết công ty to hay nhỏ, chỉ cần nơi nào có người, người đứng đầu luôn thích làm trò này, suy cho cùng cũng là vì để có thể khống chế toàn bộ cục diện.
Văn phòng của Dương Phàm không lớn, có hai bàn làm việc, một bộ vi tính, một tủ tài liệu. Gần ngoài cửa có đặt một cái bàn trà, hai chiếc ghế, xem ra là dùng để tiếp đón khách khứa.
Khi Lý Tình Tình mang chìa khóa tới cho Dương Phàm, ánh mắt ít nhiều cũng có điểm chờ mong, đáng tiếc Dương Phàm không thèm nhìn cô ta lấy một cái, hừ hừ hai tiếng rồi đi thẳng về văn phòng.
Dương Phàm còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, lão Hà Tiến đã như gió từ đâu thổi tới, vừa mở miệng liền hỏi:" Khoa nghiệp vụ của ông em cần bổ sung người hả?"
Dương Phàm ngẩn ra một lúc rồi hỏi:" Sao anh biết?"
Hà Tiến cười ha ha nói:" Cái này bí mật, chú cứ nói xem chú có thể làm chủ việc này được không đã. Anh có một người họ hàng vừa mới tốt nghiệp đại học, hiện tại chưa tìm được chỗ nào tốt cả."
Dương Phàm nghĩ tới những người biết tin tức này trong đầu, cuối cùng tập trung vào Triệu phó thư ký, ông ta mấy năm nữa là về hưu rồi, Hà Trường Nhạc chắc sắp có thể ngồi lên cái ghế phó thị trưởng thường vụ, cho nên ông ta mới cho Hà Tiến một món ân tình.
"Việc này cụ thể là do Trương cục phó quyết định, em chỉ có quyền kiến nghị thôi. Nhưng em thân là một khoa trưởng mới, không tiện đối chọi lại với lãnh đạo. Nếu như là họ hàng gần của anh thì em có thể đề cập với Ngô cục trưởng, nếu không phải thì rất khó lên tiếng." Trong lời nói của Dương Phàm còn bao hàm một tầng ý nghĩa nữa, ý từ gì đây? Bố ông là phó thị trưởng, Ngô cục trưởng nể mặt bố ông có lẽ sẽ thu xếp hộ họ hàng gần của nhà ông, em trai em gái gì đó. Nếu không phải là loại quan hệ này thì việc đắc tội với cấp trên như vậy tôi không thể nào làm được.
Hà Tiến nghe ra Dương Phàm có ý từ chối, hơi hơi khó chịu, gượng cười hai tiếng nói:" Là em họ của chị dâu chú, anh cũng chỉ hỏi thử mà thôi."
Dương Phàm nhìn vẻ mặt này của Hà Tiến, liền đoán có phải sau khi lão ấy nhận được tin đã nói cho vợ mình biết rồi không? Cái lão này có điểm cuồng vọng, có thể là vì cho rằng có Dương Phàm và lão là chủ nhiệm văn phòng, thêm nữa còn Triệu phó thư ký thái độ mập mờ, một vị trí cho thằng em họ là nắm chắc rồi, không ngờ đến đây lại gặp một cái đinh mềm.
Dương Phàm suy nghĩ thấy việc này ít nhất cũng phải bày tỏ thái độ nhiệt tình một chút, dù sao thì người quyết định cuối cùng cũng vẫn là Trương cục phó, không liên quan tới mình. Cuối cùng liền cười nói:" Thế này đi, em cho anh một cách."
Hà Tiến thấy có hi vọng liền đi tới hỏi:" Cách gì?"
Dương Phàm nói:" Anh trước tiên nên về chuẩn bị sẵn hồ sơ đi, lát nữa em sẽ kiến nghị với Trương cục phó, dù sao thì em cũng có cái quyền này. Tối nay sau khi anh về, tìm chị dâu rồi dẫn chị ấy đi gặp bố anh. Nếu như có thể nhờ bố anh gọi điện cho Ngô cục trưởng, tới lúc đó em nói hộ thêm vài câu, việc này chắc là có thể làm được." Lời này của Dương Phàm có điểm dối trá, đi lòng và lòng vòng lại tới Hà Trường Nhạc.
Hà Tiến không ngu chút nào, ít nhiều cũng rõ Dương Phàm có ý từ chối, đáng tiếc hắn ta vẫn giống như những gì Dương Phàm dự đoán, đã lỡ khoe khoang với vợ rồi. Với lại Hà Tiến tuy lớn hơn vợ năm tuổi nhưng lại rất sợ vợ nổi nóng. Nguồn:
Hà Tiến mặc dù có chút bất mãn vì Dương Phàm từ chối, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì việc này hình như chỉ có cách là làm như vậy. Quan hệ giữa lão và Dương Phàm có chút thân cận là bởi vì có Trầm Ninh ở giữa xưng huynh gọi đệ, chưa tới mức anh em cùng hội cùng thuyền.
"Cũng chỉ có làm thế mà thôi." Hà Tiến gật đầu đi khỏi, đến chào tạm biệt một tiếng cũng không thèm nói. Trong lòng Hà Tiến còn đang nghĩ cách với Dương Phàm, hắn thấy chắc là nên tìm Trầm Ninh để nhờ nó ra mặt, như vậy Dương Phàm có thể mới chịu giúp đỡ. Dựa vào cuộc gọi sáng nay của Dương Phàm, Hà Tiến kiên quyết nhận định rằng Dương Phàm có năng lực làm chủ việc này, chỉ là đồng ý hay không đồng ý ra tay mà thôi.
Hà Tiến vừa mới đi khỏi, Dương Phàm đã bắt đầu cười lạnh, trong lòng nghĩ nếu không phải là vì quan hệ với Trầm Ninh thì ông đã không còn giữ được cái ghế này rồi, Hà Trường Nhạc thì làm sao? Có quản được tới đây không, mà cho dù có quản được thì cục công thương cũng chưa tới lượt một phó thị trưởng quèn lên tiếng quyết định đâu. Nếu không làm cục trưởng làm khỉ gì?
Mẹ nó chứ, trước khi đi còn không thèm nói một câu khách sáo, khó trách ông làm lâu như vậy rồi mới lên được chính khoa. Vì cái tiểu tiết này, trong lòng Dương Phàm sản sinh ác cảm với Hà Tiến. Nguyên nhân là vì sao chứ? Bởi vì Dương Phàm đã nhìn rõ rồi, trong lòng Hà Tiến vẫn ỷ vào bố lão, không thèm để Dương Phàm vào mắt. Điểm này thật ra không có gì kỳ quái, cả hai đều là cấp chính khoa như nhau, đã thế Hà Tiến còn có thêm ông già làm phó thị trưởng.
Hà Tiến vừa đi khỏi , trong lòng Dương Phàm cũng trở nên lay động, việc an bài nhân sự làm cho Dương Phàm nhớ ra khoa nghiệp vụ còn thiếu một khoa phó.
Dương Phàm im lặng ngồi trên ghế đúng nửa tiếng, sau đó mới lấy điện thoại gọi tới máy bàn ở văn phòng bên cạnh.
Người nghe máy là Cát Ny, giọng nói có chút lạnh lùng:" Ai đó?"
"Là tôi, Dương Phàm đây! Cô bảo Lý Tình Tình qua văn phòng tôi một lát!" Dương Phàm nói xong, không chờ Cát Ny trả lời đã dập máy rồi.
Lúc này trong lòng Cát Ny cũng đã bắt đầu suy nghĩ không ngừng, Dương Phàm vì sao lại chỉ cho gọi một mình Lý Tình Tình qua? Vì sao chứ? Vì sao? Vấn đề này cứ lởn vởn trong lòng Cát Ny, mãi một lúc sau mới nhớ tới lời dặn của Dương Phàm, quay đầu lại nhìn Lý Tình Tình đang xem phim Hàn Quốc trên mạng, trong lòng Cát Ny không khỏi nảy sinh chút ghen tị? Đồng thời đối với việc sáng nay không chủ động trả lời Dương Phàm mà cảm thấy hối tiếc.
"Đừng xem nữa, khoa trưởng gọi em sang đó."
Cát Ny sầm mặt lại, chọc Lý Tình Tình một cái. Lý Tình Tình đang xem phim hăng say nghe thấy Cát Ny nói vậy, lập tức mắt sáng rực, khi lấy gương ngắm lại sắc đẹp rồi mới từ trong ngăn bàn lấy ra một thỏi son, sau khi tô son cô ta mới ưỡn ngực đi sang đó.
"Hừ!" Cát Ny ở đằng sau cười lạnh một tiếng, Lý Tình Tình ngạo nghễ quay lại nhìn, ý tư đó là, bà tuổi đầu rồi, bản cô nương đây mới có thôi. Ta tạm thời không bàn tới tâm tính của Lý Tình Tình, nhưng có một vấn đề nhất định phải tham khảo một chút, cô ta còn là cô nương hay sao?
Tới văn phòng khoa trưởng, thấy Dương Phàm mặt âm trầm, sự vui sướng tràn ngập trong lòng của Lý Tình Tình lập tức tan biến, bước chân có cảm giác như nhẹ nhàng hơn hẳn. Đừng thấy bố Lý Tình Tình là thư ký quận ủy quận Sơn Thành, quận Sơn Thành khu là có liên quan tới Hạ Trì Siêu, gần đây Lý thư ký toàn đêm hôm mới về tới nhà, lúc nào cũng làm mặt âm trầm. Ngồi ở phòng sách tới khuya, còn thường thở dài nữa.
"Khoa trưởng, anh tìm em à?
Dương Phàm lạnh lùng ngẩng lên nhìn Lý Tình Tình một cái, thản nhiên nói:" Ngồi đi, có việc muốn bàn với cô."
Lý Tình Tình cẩn thận kéo váy ngồi xuống đối diện, có chút lo sợ nhìn Dương Phàm, không dám chủ động lên tiếng. Ý định quyến rũ Dương Phàm lúc trước đã hoàn toàn biến mất. Trong quá khứ, ở cục Lý Tình Tình có thể không nể mặt người khác, nhưng xưa không bằng nay, ông già sắp về hưu rồi, làm gì còn ai quan tâm cô ta là người nào nữa.
"Cô là đảng viên dự bị hả?" Dương Phàm cuối cùng cũng lên tiếng hỏi, giọng nói hình như đã hòa hoãn lại nhiều.
"Vâng! Năm sau là có thể thành đảng viên chính thức rồi!" Lý Tình Tình nỗ lực gật đầu, cẩn thận quan sát biến hóa sắc mặt của Dương Phàm. Dương Phàm châm một điếu thuốc, không nhìn thẳng cô ta, nói:" Khoa nghiệp vụ trước mắt còn thiếu một khoa phó, lãnh đạo cục đã cho tôi một chút quyền hạn, khoa phó mới sẽ do tôi chọn ra trong số các nhân viên. Ngoài ra Ngô cục trưởng cho rằng lực lượng khoa nghiệp vụ của chúng ta cần phải được bổ sung, cho nên tôi muốn chọn nhân viên cũ vào vị trí khoa phó này, dù sao thì nhân viên cũ cũng quen với tình hình hơn. Hôm nay gọi cô tới đâu đầu tiên là vì cô là đảng viên dự bị, sau này nhất định phải tăng cường tư tưởng tổ chức, năng tham gia sinh hoạt tổ chức, gần gũi với tổ chức hơn."
Tâm tình của Lý Tình Tình đã phát sinh biến hóa long trời lở đất, hóa ra sắc mặt Dương Phàm khó coi là vì vấn đề khoa phó. Nghe nói Trương cục phó rất không đoàn kết với các đồng chí mới, có phải là vì vấn đề này mà lãnh đạo nảy sinh xung đột hay không?
Ừ, nhất định là như thế. Hiện tại xem ra người thắng lợi là Dương Phàm rồi, không còn nghi ngờ gì nữa, nếu không sẽ không tìm mình tới nói chuyện mà là Trương cục phó rồi. Nếu đoán không nhầm thì Dương Phàm định chọn mình làm khoa phó chăng?
Lý Tình Tình vô cùng quyết đoán đứng lên, ưỡn ngực nói:" Xin khoa trưởng yên tâm, em nhất định sẽ nỗ lực để gần gũi với tổ chức hơn."
Dương Phàm mãn ý mỉm cười, gật đầu nói:" Phải nắm bắt cơ hội đó đồng chí Lý Tình Tình."
Lý Tình Tình gật đầu mạnh mẽ nói:" Khoa trưởng à, sau này anh có gì cần sai bảo, em sẽ kiên quyết chấp hành, em chỉ nghe mình anh thôi."
Dương Phàm làm ra vẻ tức giận, khóe miệng vẫn cười như cũ, bảo:" Nói gì thế? Chúng ta đều phải nghe lời của lãnh đạo cục. Phải tôn trọng cấp trên chứ cái cô này. Thôi được rồi, về đi."
Lý Tình Tình bước đi cũng nhanh hơn, sau khi ra khỏi cửa mặt không thể nào che dấu được niềm vui, đi vào văn phòng thì Cát Ny đang nhìn chằm chằm vào cô ta.
"Gặp con gián ta không sợ, không sợ nữa rồi... ." Lý Tình Tình hất cằm, vừa hát vừa quay về vị trí, sự lo lắng trong ánh mắt Cát Ny càng rõ ràng hơn.