Bạch Phi Tuân tỉnh dậy, nhìn người con gái vẫn đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh liện nợ một nụ cười nhẹ. Khẽ cúi người xuống hôn nhẹ lên trán của Thích An Nhiên, Bạch Phi Tuân khẽ thủ thỉ:
- Nhiên, dậy đi nào.
- Ưm... nữa
Thích An Nhiên cựa mình quay mặt đi chỗ khác, miệng lẩm bẩm rồi tiếp tục ngủ. Bạch Phi Tuân cười nham hiểm, ghé sát mặt vào gần tai cô, hắn thổi một hơi rồi nói:
- Em muốn tự mình dậy hay để anh "làm" em dậy đây?
Hơi thở ấm nóng của hắn tiếp xúc với tai cô khiến cô bất chợt rùng mình một cái mà bật dậy:
- E...em dậy mà.
- Ngay từ đầu có phải ngoan không. Đi làm vệ sinh cá nhân đi, anh xuống nấu cơm cho em.
- Mà mấy giờ rồi?
- h chiều rồi
Thích An Nhiên khẽ gật đầu rồi đi làm vệ sinh cá nhân. sau, cô bước ra, từ dưới lầu tỏa ra một mùi thơm mãnh liệt khiến cho Thích An Nhiên không tự chủ được mà bụng réo một cái. Cô đi xuống dưới lầu, một bộ dạng khá "đẹp đẽ" của hắn hiện ra. Dáng người cao lớn rắn chắc giờ đây lại đang mặc một chiếc tạp dề màu...hường hellokiitty. Bộ dạng đó đã chính thức chọc cười Thích An Nhiên một phen. Bạch Phi Tuân quay đầu lại, nhìn cô đang cười mình thì cũng có chút ngại ngùng:
- Em xuống rồi thì ngồi đi,anh đem thức ăn lên.
Thích An Nhiên ngồi xuống rồi nhìn bóng lưng của hắn, bất giác cô lại nhớ đến một người.
- Em đang nghĩ gì vậy?
- A...ak... Không có gì, anh cũng ngồi ăn đi
Bạch Phi Tuân khẽ liếc nhìn cô một cái rồi cũng không nói gì ngồi đối diện cô mà thưởng thức bữa ăn của mình. Đúng lúc đó thì cánh cửa chính bật mở
- Oa, mùi gì thơm vậy?
- Ngửi cái làm tui đói ghê
- Ai nấu vậy?
À vâng, mấy cái giọng nói này còn ai nữa ngoài Thích Dạ Lan cùng dàn nam chủ. Mà công nhận là bọn họ biết lựa giờ về ghê ha.
- Chị Lan, mấy người cũng vào đi.
- Oa, Nhiên nấu hả
Thích Dạ Lan sí sớn hỏi. Cô chỉ cười một cái rồi nói
- Là Tuân nấu
- Nếu đã về rồi thì ngồi cùng đi, dù sao tôi cũng nấu nhiều
Bạch Phi Tuân nhoáng cái đã trở về bộ dáng lạnh cmn lùng thường ngày. Thích An Nhiên cũng chỉ liếc một cái: Ổng lật mặt nhanh vãi.
- Em rể, được lắm.
Nghe từ em rể phát ra tự miệng của Thích Dạ Lan, ngay lập tức có cặp mắt sắc như dao tía về phía Bạch Phi Tuân nhưng anh nào để ý, hắn còn đang bận phục vụ vợ của hắn rồi. ( uây uây, ai là vợ của anh vậy?)
Tuy nhiên sau khi thức ăn được bày lên thì các nam chủ lại cảm thấy bức xúc vô cùng:
- Ê tên kia, còn bọn tôi thì sao?
Trần Miên Khoa lên tiếng
- Sao chỉ có ba người ( chỉ vào hắn, cô và Thích Dạ Lan) là có còn chúng tôi thì không?
Thích Lăng Vân nói
- Muốn ăn thì lăn vào bếp, tôi không có nhu cầu phải phục vụ mấy người các cậu.
- Cậu...
Phương Duật Khải chỉ vào mặt hắn ức chế đến nỗi muốn xông huyết
- Xin lỗi nhưng tôi phải nói rằng tôi lớn tuổi hơn cậu, nên đề nghị cậu gọi tôi là anh.
Bạch Phi Tuân nhàn nhạt nói, mắt thì liếc về phía các nam chủ còn tay thì chuyên chú gắp thức ăn cho Thích An Nhiên. Các na chủ đồng thời sau khi nghe xong câu nói trên của Bạch Phi Tuân thì lập tức trừng mắt nhìn. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì hắn đã chết không dưới mười lần a.
- Thôi được rồi, ngồi xuống đi, chị đi nấu cho.
Thích Dạ Lan cười cười rồi đứng dậy đi vào bếp nấu ăn. Đám nam chủ thì chỉ trừng mắt nhìn Bạch Phi Tuân rồi ngồi xuống bàn ăn đợi Thích Dạ Lan nấu. Mọi người ngồi thưởng thức bữa ăn chiều mà không hề biết rằng bão tố sắp sửa kéo đến.
Tại một nơi đâu đó ở ngoại ô, không gian âm u tịch mịch của rừng cây khiến cho người khác không khỏi ớn lạnh. Một đạo thân ảnh đang đứng ở trong tối, đôi mắt sáng lên trong màu đen của bóng tối một tia sát khí.
- Chuẩn bị đi, tôi tìm thấy hắn rồi, bọn chúng sẽ không sống được lâu đâu.
Thân ảnh kia nói với người bên kia điện thoại. Chỉ thấy thân ảnh đó nhếch mép cười hiểm ác rồi tắt điện thoại đi.
Thích An Nhiên, Thích Dạ Lan, chúng mày cứ tận hưởng những ngày tháng còn lại đi. Tao sẽ bắt chúng mày trả giá cho những ngày tháng sống không bằng chết của tao.