1.
Ta là nữ chính truyện ngược cổ đại. Ta không có miệng, bị hiểu lầm, bị phá th.ai, bị treo trên tường thành 3 ngày, bị rơi xuống vách núi.
Trải qua 7749 kiếp nạn nhưng ta không há miệng ra nói câu nào. Tất cả là do bản thân nam chính tự giác ngộ, sau đó là HE.
Ta vừa xuyên qua, cũng bởi vì thứ tỷ bỏ trốn theo người khác, ta là đích nữ lại bị trói vào xe, gả cho Tấn vương.
Tấn vương Tiêu Trường Minh là nam chính của truyện này.
Ngồi xe lăn chắc hẳn không phải là thật, nhưng bệnh thì có thật.
Đêm động phòng, hắn vén khăn hỉ của ta lên. Nhìn thấy khuôn mặt xa lạ của ta, sắc mặt hắn lập tức tối sầm lại, hắn dùng sức ném ta xuống đất.
"Ngươi là ai? Tiên nhi đâu?"
Ta biết xuyên vào trong sách là một chuyện rất nguy hiểm, nếu sụp đổ thiết lập nhân vật có thể sẽ khiến ta hẹo ngay tại chỗ.
Để duy trì hình tượng bông hoa trắng yếu ớt ngây thơ của mình, ta cắn môi, nước mắt lưng tròng, cố gắng nói: “Ta không biết.”
Nhưng vừa mở miệng thì lại là:
"Tiên nhi cái gì? Giang Vận Tiên đã sớm bỏ trốn cùng với thư sinh nghèo rồi."
"Nàng ta biết ngươi là một người què, không dám chậm trễ một khắc, vội vàng ngồi xe ngựa bỏ trốn trong đêm!"
"Ta là đích muội - Giang Ấu Liên!"
Ta giật mình, lập tức bịt miệng mình lại.
Mẹ nó. Ta vừa nói cái gì thế này!
Sắc mặt Tiêu Trường Minh trở nên cực kỳ khó coi, ánh mắt như muốn chọc ta thủng cả nghìn lỗ giống như cái sàng.
Hắn cúi xuống, nắm lấy cổ áo ta và kéo ta đứng dậy khỏi mặt đất.
"Ngươi nói cái gì?"
Ta quá sợ hãi, ngực cũng run rẩy muốn khóc đến nơi.
Ta vội vàng xua tay, định nói: "Vương gia ngài hiểu lầm, ý của ta không phải vậy."
Nhưng vừa mở miệng:
"Nghe không hiểu tiếng người à? Tuổi còn trẻ mà đã bị điếc, chân què tay quặt thì cũng thôi đi, đến cái lỗ tai cũng có vấn đề?"
Tiêu Trường Minh trừng mắt nhìn ta, hắn đã trợn mắt lên vì tức giận.
"Giang Ấu Liên! Ngươi muốn chọc bản vương tức ch.ết sao?"
Ta đã cố gắng bịt miệng để không nói ra những gì đang nghĩ trong đầu, nhưng ta không làm được.
"Đúng vậy, đúng vậy, hẹo nhanh lên giùm, ta vẫn còn chờ ăn cơm tối!"
Ta là nữ chính truyện ngược cổ đại. Ta không có miệng, bị hiểu lầm, bị phá th.ai, bị treo trên tường thành 3 ngày, bị rơi xuống vách núi.
Trải qua 7749 kiếp nạn nhưng ta không há miệng ra nói câu nào. Tất cả là do bản thân nam chính tự giác ngộ, sau đó là HE.
Ta vừa xuyên qua, cũng bởi vì thứ tỷ bỏ trốn theo người khác, ta là đích nữ lại bị trói vào xe, gả cho Tấn vương.
Tấn vương Tiêu Trường Minh là nam chính của truyện này.
Ngồi xe lăn chắc hẳn không phải là thật, nhưng bệnh thì có thật.
Đêm động phòng, hắn vén khăn hỉ của ta lên. Nhìn thấy khuôn mặt xa lạ của ta, sắc mặt hắn lập tức tối sầm lại, hắn dùng sức ném ta xuống đất.
"Ngươi là ai? Tiên nhi đâu?"
Ta biết xuyên vào trong sách là một chuyện rất nguy hiểm, nếu sụp đổ thiết lập nhân vật có thể sẽ khiến ta hẹo ngay tại chỗ.
Để duy trì hình tượng bông hoa trắng yếu ớt ngây thơ của mình, ta cắn môi, nước mắt lưng tròng, cố gắng nói: “Ta không biết.”
Nhưng vừa mở miệng thì lại là:
"Tiên nhi cái gì? Giang Vận Tiên đã sớm bỏ trốn cùng với thư sinh nghèo rồi."
"Nàng ta biết ngươi là một người què, không dám chậm trễ một khắc, vội vàng ngồi xe ngựa bỏ trốn trong đêm!"
"Ta là đích muội - Giang Ấu Liên!"
Ta giật mình, lập tức bịt miệng mình lại.
Mẹ nó. Ta vừa nói cái gì thế này!
Sắc mặt Tiêu Trường Minh trở nên cực kỳ khó coi, ánh mắt như muốn chọc ta thủng cả nghìn lỗ giống như cái sàng.
Hắn cúi xuống, nắm lấy cổ áo ta và kéo ta đứng dậy khỏi mặt đất.
"Ngươi nói cái gì?"
Ta quá sợ hãi, ngực cũng run rẩy muốn khóc đến nơi.
Ta vội vàng xua tay, định nói: "Vương gia ngài hiểu lầm, ý của ta không phải vậy."
Nhưng vừa mở miệng:
"Nghe không hiểu tiếng người à? Tuổi còn trẻ mà đã bị điếc, chân què tay quặt thì cũng thôi đi, đến cái lỗ tai cũng có vấn đề?"
Tiêu Trường Minh trừng mắt nhìn ta, hắn đã trợn mắt lên vì tức giận.
"Giang Ấu Liên! Ngươi muốn chọc bản vương tức ch.ết sao?"
Ta đã cố gắng bịt miệng để không nói ra những gì đang nghĩ trong đầu, nhưng ta không làm được.
"Đúng vậy, đúng vậy, hẹo nhanh lên giùm, ta vẫn còn chờ ăn cơm tối!"