Trên lam sắc cẩm bào, ngàn vạn kim hoa thoáng chốc bay lên, xoay tròn không ngừng giữa không trung, đồng loạt phi vút về phía thiếu nữ đang trôi nổi kia. Kèm theo một tiếng quát lạnh của Cổ thị: “Yêu nghiệt phương nào!”
Lục Áp đạo quân không màng thế sự, pháp bảo sở tạo cũng chưa từng có người nghe nói, nhưng vạn hoa bào Cổ thị mặc trên người, chính là lấy băng tàm ti tây Côn Lôn, phối cùng lông vũ của Hỏa trạch phượng phương nam dệt thành, nếu luận về uy luật, vốn là một kiện bảo vật cực kỳ lợi hại. Song thái cổ thần khí bình Luyện yêu lại cao hơn bảo bối này chừng hai bậc, Cổ thị bắt đầu kinh hãi, đối mặt với bình đồng lai lịch bất minh kia, có lẽ vô kế khả thi.
Chỉ thấy nháy mắt thiếu nữ giơ tay, trong bình đồng đột nhiên cuộn ra vô số phong tác*, nghênh đón kim quang khắp trời vọt tới, Cổ thị cắn răng chống đỡ, một lát sau, rốt cuộc địch không lại, oanh một tiếng, mái hiên cao của Lộc Đài nổ thành ngàn vạn mảnh, bay ra bầu trời đêm. Đát Kỷ ở sau lưng Trụ vương liên tục nháy mắt ra hiệu, thiếu nữ kia hiểu ý, lập tức quát: “Bản đại tiên chính là Hồ Hỉ Mị, yêu nghiệt_____! Mau mau hiện xuất nguyên hình!” [*là loại ma pháp phong hệ như bẫy rập, ma pháp sư cần vận dụng chú ngữ đem lượng lớn tinh linh gió nén lại tập hợp vào một vị trí cố định, rồi sau đó đưa mục tiêu tới gần. Đám tinh linh gió bị đè ép vào một chỗ cực kỳ bất ổn định, chúng va chạm lẫn nhau, một khi phát động, đám tinh linh gió sẽ hình thành khí lưu tốc độ cao như dây thừng bao vây con mồi, nháy mắt khiến nó không thể động đậy được nữa]
“Dừng tay!” Trụ vương rốt cuộc hét lên: “Đây là thê tử nguyên phối của thần trấn quốc Vũ Thành vương ta, sao có thể thành yêu nghiệt được! Đại tiên thỉnh thủ hạ lưu tình!”
Lúc này Đát Kỷ vừa lo vừa mừng, lo vì vốn đã thông đồng hảo cùng Hồ Hỉ Mị, muốn mượn cơ hội thỉnh tiên lần này triệu trĩ kê tinh vào trong cung, danh chính ngôn thuận bồi dưỡng thế lực của riêng mình, nhưng không ngờ Cổ thị lại có pháp bảo cường lực như vậy! Còn mừng là vì Hồ Hỉ Mị chẳng biết từ đâu có được bình đồng kia, xem uy lực của nó hẳn là còn cao hơn vạn hoa bào. Thoáng chốc trong lòng hồ yêu chuyển qua vài trăm chủ ý, lập tức thét chói tai: “Đại vương! Hoàng phu nhân nhất định là bị yêu ma chiếm xác rồi! Mau thỉnh đại tiên trừ yêu!”
Vạn yêu bào bị phong tác kia vặn xoắn, tức khắc vỡ thành bụi phấn, lộ ra da thịt sáng trong, Cổ thị một đầu tóc đen lăng loạn, cổ họng bị một lực đạo vô hình gắt gao bóp chặt, trợn tròn song mục, chầm chậm kéo khỏi Lộc Đài, quả thật chẳng khác nào nữ quỷ. Hồ Hỉ Mị cũng ở trên không, một tay như nhàn rỗi mà giả đẩy bình Luyện yêu, cự lực của vạn vật hóa sinh trong thiên địa vây hãm yết hầu Cổ thị “Hà hà” rung vang.
Lúc này Trụ vương đã bị dọa dẫm bán tín bán nghi, tại sao tiên nhân Cổ thị đích thân thỉnh tới lại tru sát chính mình? Nhìn lại bộ dáng kinh khủng của Cổ thị, như bị oan hồn chiếm thể xác, tình hình quỷ dị đến cực điểm.
Hạo Nhiên hít sâu một hơi, đem toàn bộ lời dặn dò của Đồng tiên sinh lúc trước vứt ra sau đầu, đang muốn nhảy xuống lan can, nghĩ cách cứu viện Cổ thị thì lại bị Đồng tiên sinh sống chết đè chặt vai, quát: “Không được vọng động! Nếu ngươi dọa trĩ kê tinh chạy mất, bình Luyện yêu sẽ…”
Nếu Cổ thị chết, chồng nàng Hoàng Phi Hổ chắc chắn phản bội, chuyện này rốt cuộc không thể cứu vãn được nữa, Khương Tử Nha nhắn nhủ trong thư, lời dặn dò bên tai của Đồng tiên sinh, nếu đúng như lịch sử ghi lại, Cổ thị tất sẽ rơi lầu thân vong, Hoàng phi vì tẩu báo thù, phẫn nộ mắng quân sai, bị ném xuống Lộc Đài mà chết, đến lúc đấy Hoàng Phi Hổ quyết đánh đến cùng, phản bội rời Triều Ca.
Bả vai Hạo Nhiên run rẩy, mũi chua xót, muốn theo lời án binh bất động, nhưng chung quy không đành lòng nhìn Trụ vương bị lừa dối như vậy, nháy mắt cũng chẳng biết khí lực ở đâu ra, hung hăng hất bàn tay túm chặt của Đồng tiên sinh, xông vào giữa Lộc Đài, quát: “Trĩ kê tinh! Giao bình Luyện yêu đây!”
.
Trong nháy mắt như điện quang hỏa thạch, Trụ vương trở tay rút Thiên tử kiếm bên cột, Đát Kỷ lớn tiếng hét vang, lực hút của bình Luyện yêu trong tay Hồ Hỉ Mị cuồn cuộn không dứt, kéo Cổ thị lên giữa không trung, lại bị khách không mời mà đến xông bừa ra quát lộ thân phận, cả kinh rung tay, bình đồng phiên chuyển, Hạo Nhiên đã dùng sức mạnh của Thái Cực đồ lao đến trước mặt.
Hồ Hỉ Mị sợ đến hồn phi phách tán, bỏ chạy, Hạo Nhiên đưa tay chộp tới, nhưng lại hoàn toàn quên mất Cổ thị đã bị kéo ra rìa Lộc Đài.
Hạo Nhiên bắt Hồ Hỉ Mị, Trụ vương một kiếm nhằm thẳng vào giữa lưng Hạo Nhiên, hét: “Ngươi là ai?”
Trong loạn cục, kẻ chiến thắng sau cùng rốt cuộc cũng ra tay, Đát Kỷ vung Khuynh thế nguyên nang ra, lăng la vươn dài hơn mười trượng xoắn tới Cổ thị đang rớt khỏi Lộc Đài, vô thanh vô tức quấn lấy cổ nàng, nháy mắt siết chặt, cứ thế chặn tiếng thét cầu cứu của Cổ thị lại.
Hạo Nhiên chỉ cảm thấy giữa lưng đau nhói, cũng không quay đầu, nhưng Thiên tử kiếm đã muốn đâm xuyên ngực mình, đành phải kiệt lực xoay người giữa không trung, tránh đi một kiếm ấy.
Trong phút chốc hai người đối mặt, Trụ thiên tử thấy rõ diện mạo Hạo Nhiên, sững sờ.
“Tên hôn quân này…” Hạo Nhiên nhẹ giọng nói, bất chấp lợi kiếm gác bên gáy, vươn một tay, ôm cổ Trụ vương, hai mắt nhắm lại, đưa môi đến gần.
Nụ hôn tựa chuồn chuồn lướt nước, cảm giác quen thuộc như điện giật truyền khắp toàn thân thiên tử.
Ngay sau đó, Trụ vương trở tay thu kiếm, ôm lấy Hạo Nhiên, hai người cùng nhau rơi xuống từ độ cao hơn mười trượng.
Hai tay đang níu trên cổ của Cổ thị vô lực buông xuống, khí tuyệt, cái cổ trắng nõn bị Khuynh thế nguyên nang ghì chặt, thân thể mềm mại gần như lõa lồ đong đưa dọc theo Lộc Đài.
Thái Cực đồ hóa khai, Trụ vương cảm thấy trước mặt chợt lóe, thân đã ở trên tầng cao nhất của Lộc Đài. Đát Kỷ thu Khuynh thế nguyên nang, dưới đài truyền lên tiếng thi thể rơi trầm muộn.
“Phu nhân Vũ Thành vương rơi lầu rồi_____!” Phương xa tiếng kêu la hoảng hốt của cung nhân truyền lại.
Trụ vương hãy còn ngơ ngẩn hồi tưởng lại độ ấm mang theo chút lệ ngân mằn mặn bên môi.
Tờ mờ sáng, phía chân trời tỏa ánh bạch, trong cung loạn thành một đoàn, tiếng cung nữ hoảng hốt la hét mơ hồ từ dưới Lộc Đài truyền lại, Hoàng phi thét gào phá vỡ màn đêm, trong vương cung hỗn loạn, không ai bận tâm đến hai người đang ngồi dựa lưng vào tường cung ngoài ngọ môn nữa.
“Ngươi nếu đã muốn cứu thê tử Vũ Thành vương, tại sao lúc đó bỗng hồ đồ? Thứ nên đoạn thì lại không thể đoạn, uổng phí tự hại chính mình, bình Luyện yêu đã trong tầm tay, ngươi ngay tại thời khắc quyết định, lại ngoảnh đầu nhìn hôn quân kia…”
“Câm miệng!” Hạo Nhiên trong lòng phiền muộn, mắng thẳng.
Đồng tiên sinh cũng nổi giận: “Ngươi mà còn hành sự như thế, ta sẽ không thèm quan tâm ngươi luôn!” Nói xong xoay vai Hạo Nhiên, muốn xem xét miệng vết thương bị Trụ vương đâm xuyên giữa lưng hắn.
Hạo Nhiên thở ra một hơi thật dài, không nói chuyện với Đồng tiên sinh nữa, hốt một nắm bụi đất dưới cung tường, trở tay đè lên lưng, đi vào ngọ môn.
Đồng tiên sinh vội vã đuổi theo, kéo Hạo Nhiên lại, hai người núp bên ngoài thiên điện, chỉ thấy bụi mù cuộn cuộn xông tới, Hoàng Phi Hổ nhận được tin báo, hai mắt đỏ bừng, tấn công cho ngự lâm quân người ngã ngựa đổ, giết vào ngọ môn. Quát lớn “Hôn quân! Thê tử ta đâu!”
Vũ Thành vương hung hăng ném trường kích trong tay, trường kích bay về hướng kim la trước điện, phát ra tiếng chói tai, kích ấy đã đem kim la xuyên lên mặt tường, hai đội ngự lâm quân từ ngoài ngọ môn đánh úp vào, bao vây Hoàng Phi Hổ và thuộc hạ của hắn vào một chỗ.
“Ta bỏ không được” Hạo Nhiên nhìn thiên tử trước điện, trong mắt thiên tử dầy đặc tơ máu, im lặng không lên tiếng.
Hoàng Phi Hổ dùng hết khí lực toàn thân quát to: “Hôn quân! Cha ta Hoàng Cổn vì ngươi trấn thủ Giới Bài quan! Huấn luyện binh sĩ, chưa từng được ngon giấc! Muội ta nhập cung làm phi, chịu đựng ngươi luân phiên lạnh nhạt, không oán một lời! Ta vì ngươi nam chống man di, đông dẹp hải khấu!”
“Ngươi quân khi thần thê*…” [*ức hiếp vợ thần tử]
“Phi Hổ!” Trụ vương giận dữ: “Ta đối với thê tử ngươi chưa từng có nửa phần tư tưởng không an phận…”
“Hôn quân!” Hoàng Phi Hổ mắng to: “Thê tử ta bị ngươi lột sạch y bào, chết thảm dưới Lộc Đài, chuyện đã đến nước này, ngươi còn muốn lừa ai!”
“Hôn quân hoang *** vô đạo! Xã tắc Thành Thang ngươi là nhờ vào ai! Uổng phí ta từ nhỏ cùng ngươi đồng xuất nhất sư, cứ giết chết ta đi! Cả nhà Hoàng gia ta trung liệt! Đều phải chết dưới tay hôn quân ngươi!” Tâm tình Hoàng Phi Hổ không thể tự khống chế được nữa, đưa tay đoạt lấy cương sóc của thân tín, giết tới Ân thiên tử trước điện.
“Phi Hổ! Ngươi bình tĩnh! Tin ta!” Trụ vương lách mình né một kích của Hoàng Phi Hổ, quát: “Đừng vội động thủ! Nghe ta giải thích!”
Hạo Nhiên trầm giọng hỏi: “Ngươi cảm thấy, như vậy công bằng sao?”
Đồng tiên sinh chậm rãi thở dài, nhìn lại trước Cửu Gian điện, Hoàng Phi Hổ đã ném cương sóc, phi thân nhào tới, một tay bóp cổ họng Trụ vương, hai người từ trên mấy chục bậc thang lăn xuống.
“Nghe ta nói! Phi Hổ!” Trụ vương hung hăng đẩy Hoàng Phi Hổ ra, thở dốc mấy tiếng, đón lấy kiếm thị vệ đưa qua, “Bắt Vũ Thành vương lại!”
“Ai dám bắt ta!” Vũ Thành vương bị quân sĩ tiến lên bao vây, càng kéo càng xa, giãy dụa không ngừng. Ngưỡng thiên gầm thét, trên trán nổi gân xanh:
“A a a_____!”
Hoàng Phi Hổ mãnh liệt vùng vẫy khỏi hộ vệ, chủy thủ trong tay nhắm về phía Trụ vương, Trụ vương nháy mắt rút kiếm, vung, ngẩng đầu, Thiên tử kiếm nghênh đón trực diện chủy thủ!
Mắt thấy hai người muốn đồng quy vu tận, giữa trận im bặt vô thanh chợt xuất hiện một người.
Tay phải Hạo Nhiên bắt lấy mũi kiếm thiên tử, tay trái ngăn chặn chủy thủ của Hoàng Phi Hổ, Thái Cực đồ tỏa hào quang, phù văn lưỡng nghi xoay tròn.
Đồng tử Hoàng Phi Hổ đột nhiên co rúc lại, nhận ra vị Ti mặc mình từng tận mắt chứng kiến chết trước ngọ môn.
“Là ngươi…”
Hạo Nhiên cau mày, hô hấp thật sâu, thân hình chấn động, “Đương” một tiếng vang dội, sóng âm lan đến, đẩy Hoàng Phi Hổ và Trụ vương bay mạnh ra ngoài!
Đồng tiên sinh một tay bắt lấy Hạo Nhiên, tay kia níu cổ áo Hoàng Phi Hổ, xa xa bay khỏi Triều Ca, sau lưng lại có một cổ khí thế cực cường áp tới.
Hạo Nhiên thở muốn không lên, nói: “Kia là ai…”
Đồng tiên sinh thấy không cách nào trốn được nữa, chậm rãi hạ xuống đất, Ân Phá Bại suất lĩnh hơn vạn ngự lâm quân truy ra ngoại thành, nơi ngọ môn lại có một tiếng rống giận, như tình thiên phích lịch nổ vang.
“Kẻ bạo gan nào! Dám giương oai dưới chân thiên tử!”
Đồng tiên sinh trầm ngâm chốc lát, nói: “Các ngươi đi trước” Chợt vươn một tay, ***g bàn tay ép xuống, tức khắc mấy trăm binh sĩ xông tới người ngã ngựa đổ, té thành một đoàn, Hoàng Phi Hổ thấy thế vội tiến lên kéo một con chiến mã lại, đỡ Hạo Nhiên lên lưng ngựa.
Đồng tiên sinh nói: “Ta ở đây ngăn Văn Trọng, Phi Hổ mang Đông Hoàng chuông đi về phía Tây”
Hoàng Phi Hổ vốn một lòng tìm chết, không ngờ tìm được sinh cơ, chẳng còn nảy sinh ý niệm tự tuyệt nữa, đang muốn xuất ngôn thì Đồng tiên sinh đã đè lên đùi ngựa, chiến mã chở hai người Hoàng Phi Hổ và Hạo Nhiên phi như bay, tiêu thất vào cuối bình nguyên.
Hoàng Phi Hổ che chở Hạo Nhiên chạy ra ngoại thành, bên trong thành vẩy xuất tiên ảnh như đại dương cuồn cuộn, biển roi cuốn tới một con tuấn mã đang phi điên cuồng trên đồng hoang mờ mịt, khí thế to lớn đến cực điểm, chỉ thấy trong mắt đều là kim quang hỗn loạn, Hoàng Phi Hổ mạnh mẽ giục cương ngựa, sát khí vừa chạm vào sống lưng, một roi quất ngang, vượt xa hơn mười dặm, hung hăng đánh trúng bả vai Hoàng Phi Hổ!
Nháy mắt gương hộ tâm* sau lưng Vũ Thành vương bị một roi này đánh vỡ tan tành, phun ra một ngụm tiên huyết, gục trên người Hạo Nhiên. [*miếng bảo hộ phần lưng và ngực trên trang phục tướng sĩ, xem hình minh họa bên dưới]
Văn Trọng truy ra ngoại thành, tọa kỵ hắc kỳ lân dưới khố lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vũ Thành vương chạy vào rừng cây, trở tay vung roi, đang muốn quất thư hùng kim tiên lần nữa thì sắc mặt biến đổi.
Thanh âm cực khẽ truyền lại.
“Này thiên địa giả, vạn vật chi lữ quán, quang âm giả, bách đại chi lữ khách…”
Văn Trọng kinh hãi ngẩng đầu, nhưng tìm không được giọng nam tử đến từ đâu, không khí quanh người đột nhiên ngưng trọng như thực thể, hơi thở tắc nghẽn, biển kim tiên bị phá vỡ, chỉ cảm thấy thân thể nặng gấp trăm lần, cả người lẫn tọa kỵ bị nhấn mạnh xuống đất. “Ầm” một tiếng, đè tường thành Triều Ca sập thành một cái động to!
“Tự cổ người làm sư, chẳng những bao che khuyết điểm, mà còn thiên vị nữa…” Giọng nói cực nhẹ kia vẫn châm biếm trong không trung, rồi dần dần không còn nghe thấy.
————————————–
CHÚ GIẢI:
_ Gương hộ tâm:
Trên lam sắc cẩm bào, ngàn vạn kim hoa thoáng chốc bay lên, xoay tròn không ngừng giữa không trung, đồng loạt phi vút về phía thiếu nữ đang trôi nổi kia. Kèm theo một tiếng quát lạnh của Cổ thị: “Yêu nghiệt phương nào!”
Lục Áp đạo quân không màng thế sự, pháp bảo sở tạo cũng chưa từng có người nghe nói, nhưng vạn hoa bào Cổ thị mặc trên người, chính là lấy băng tàm ti tây Côn Lôn, phối cùng lông vũ của Hỏa trạch phượng phương nam dệt thành, nếu luận về uy luật, vốn là một kiện bảo vật cực kỳ lợi hại. Song thái cổ thần khí bình Luyện yêu lại cao hơn bảo bối này chừng hai bậc, Cổ thị bắt đầu kinh hãi, đối mặt với bình đồng lai lịch bất minh kia, có lẽ vô kế khả thi.
Chỉ thấy nháy mắt thiếu nữ giơ tay, trong bình đồng đột nhiên cuộn ra vô số phong tác, nghênh đón kim quang khắp trời vọt tới, Cổ thị cắn răng chống đỡ, một lát sau, rốt cuộc địch không lại, oanh một tiếng, mái hiên cao của Lộc Đài nổ thành ngàn vạn mảnh, bay ra bầu trời đêm. Đát Kỷ ở sau lưng Trụ vương liên tục nháy mắt ra hiệu, thiếu nữ kia hiểu ý, lập tức quát: “Bản đại tiên chính là Hồ Hỉ Mị, yêu nghiệt_____! Mau mau hiện xuất nguyên hình!” [là loại ma pháp phong hệ như bẫy rập, ma pháp sư cần vận dụng chú ngữ đem lượng lớn tinh linh gió nén lại tập hợp vào một vị trí cố định, rồi sau đó đưa mục tiêu tới gần. Đám tinh linh gió bị đè ép vào một chỗ cực kỳ bất ổn định, chúng va chạm lẫn nhau, một khi phát động, đám tinh linh gió sẽ hình thành khí lưu tốc độ cao như dây thừng bao vây con mồi, nháy mắt khiến nó không thể động đậy được nữa]
“Dừng tay!” Trụ vương rốt cuộc hét lên: “Đây là thê tử nguyên phối của thần trấn quốc Vũ Thành vương ta, sao có thể thành yêu nghiệt được! Đại tiên thỉnh thủ hạ lưu tình!”
Lúc này Đát Kỷ vừa lo vừa mừng, lo vì vốn đã thông đồng hảo cùng Hồ Hỉ Mị, muốn mượn cơ hội thỉnh tiên lần này triệu trĩ kê tinh vào trong cung, danh chính ngôn thuận bồi dưỡng thế lực của riêng mình, nhưng không ngờ Cổ thị lại có pháp bảo cường lực như vậy! Còn mừng là vì Hồ Hỉ Mị chẳng biết từ đâu có được bình đồng kia, xem uy lực của nó hẳn là còn cao hơn vạn hoa bào. Thoáng chốc trong lòng hồ yêu chuyển qua vài trăm chủ ý, lập tức thét chói tai: “Đại vương! Hoàng phu nhân nhất định là bị yêu ma chiếm xác rồi! Mau thỉnh đại tiên trừ yêu!”
Vạn yêu bào bị phong tác kia vặn xoắn, tức khắc vỡ thành bụi phấn, lộ ra da thịt sáng trong, Cổ thị một đầu tóc đen lăng loạn, cổ họng bị một lực đạo vô hình gắt gao bóp chặt, trợn tròn song mục, chầm chậm kéo khỏi Lộc Đài, quả thật chẳng khác nào nữ quỷ. Hồ Hỉ Mị cũng ở trên không, một tay như nhàn rỗi mà giả đẩy bình Luyện yêu, cự lực của vạn vật hóa sinh trong thiên địa vây hãm yết hầu Cổ thị “Hà hà” rung vang.
Lúc này Trụ vương đã bị dọa dẫm bán tín bán nghi, tại sao tiên nhân Cổ thị đích thân thỉnh tới lại tru sát chính mình? Nhìn lại bộ dáng kinh khủng của Cổ thị, như bị oan hồn chiếm thể xác, tình hình quỷ dị đến cực điểm.
Hạo Nhiên hít sâu một hơi, đem toàn bộ lời dặn dò của Đồng tiên sinh lúc trước vứt ra sau đầu, đang muốn nhảy xuống lan can, nghĩ cách cứu viện Cổ thị thì lại bị Đồng tiên sinh sống chết đè chặt vai, quát: “Không được vọng động! Nếu ngươi dọa trĩ kê tinh chạy mất, bình Luyện yêu sẽ…”
Nếu Cổ thị chết, chồng nàng Hoàng Phi Hổ chắc chắn phản bội, chuyện này rốt cuộc không thể cứu vãn được nữa, Khương Tử Nha nhắn nhủ trong thư, lời dặn dò bên tai của Đồng tiên sinh, nếu đúng như lịch sử ghi lại, Cổ thị tất sẽ rơi lầu thân vong, Hoàng phi vì tẩu báo thù, phẫn nộ mắng quân sai, bị ném xuống Lộc Đài mà chết, đến lúc đấy Hoàng Phi Hổ quyết đánh đến cùng, phản bội rời Triều Ca.
Bả vai Hạo Nhiên run rẩy, mũi chua xót, muốn theo lời án binh bất động, nhưng chung quy không đành lòng nhìn Trụ vương bị lừa dối như vậy, nháy mắt cũng chẳng biết khí lực ở đâu ra, hung hăng hất bàn tay túm chặt của Đồng tiên sinh, xông vào giữa Lộc Đài, quát: “Trĩ kê tinh! Giao bình Luyện yêu đây!”
.
Trong nháy mắt như điện quang hỏa thạch, Trụ vương trở tay rút Thiên tử kiếm bên cột, Đát Kỷ lớn tiếng hét vang, lực hút của bình Luyện yêu trong tay Hồ Hỉ Mị cuồn cuộn không dứt, kéo Cổ thị lên giữa không trung, lại bị khách không mời mà đến xông bừa ra quát lộ thân phận, cả kinh rung tay, bình đồng phiên chuyển, Hạo Nhiên đã dùng sức mạnh của Thái Cực đồ lao đến trước mặt.
Hồ Hỉ Mị sợ đến hồn phi phách tán, bỏ chạy, Hạo Nhiên đưa tay chộp tới, nhưng lại hoàn toàn quên mất Cổ thị đã bị kéo ra rìa Lộc Đài.
Hạo Nhiên bắt Hồ Hỉ Mị, Trụ vương một kiếm nhằm thẳng vào giữa lưng Hạo Nhiên, hét: “Ngươi là ai?”
Trong loạn cục, kẻ chiến thắng sau cùng rốt cuộc cũng ra tay, Đát Kỷ vung Khuynh thế nguyên nang ra, lăng la vươn dài hơn mười trượng xoắn tới Cổ thị đang rớt khỏi Lộc Đài, vô thanh vô tức quấn lấy cổ nàng, nháy mắt siết chặt, cứ thế chặn tiếng thét cầu cứu của Cổ thị lại.
Hạo Nhiên chỉ cảm thấy giữa lưng đau nhói, cũng không quay đầu, nhưng Thiên tử kiếm đã muốn đâm xuyên ngực mình, đành phải kiệt lực xoay người giữa không trung, tránh đi một kiếm ấy.
Trong phút chốc hai người đối mặt, Trụ thiên tử thấy rõ diện mạo Hạo Nhiên, sững sờ.
“Tên hôn quân này…” Hạo Nhiên nhẹ giọng nói, bất chấp lợi kiếm gác bên gáy, vươn một tay, ôm cổ Trụ vương, hai mắt nhắm lại, đưa môi đến gần.
Nụ hôn tựa chuồn chuồn lướt nước, cảm giác quen thuộc như điện giật truyền khắp toàn thân thiên tử.
Ngay sau đó, Trụ vương trở tay thu kiếm, ôm lấy Hạo Nhiên, hai người cùng nhau rơi xuống từ độ cao hơn mười trượng.
Hai tay đang níu trên cổ của Cổ thị vô lực buông xuống, khí tuyệt, cái cổ trắng nõn bị Khuynh thế nguyên nang ghì chặt, thân thể mềm mại gần như lõa lồ đong đưa dọc theo Lộc Đài.
Thái Cực đồ hóa khai, Trụ vương cảm thấy trước mặt chợt lóe, thân đã ở trên tầng cao nhất của Lộc Đài. Đát Kỷ thu Khuynh thế nguyên nang, dưới đài truyền lên tiếng thi thể rơi trầm muộn.
“Phu nhân Vũ Thành vương rơi lầu rồi_____!” Phương xa tiếng kêu la hoảng hốt của cung nhân truyền lại.
Trụ vương hãy còn ngơ ngẩn hồi tưởng lại độ ấm mang theo chút lệ ngân mằn mặn bên môi.
Tờ mờ sáng, phía chân trời tỏa ánh bạch, trong cung loạn thành một đoàn, tiếng cung nữ hoảng hốt la hét mơ hồ từ dưới Lộc Đài truyền lại, Hoàng phi thét gào phá vỡ màn đêm, trong vương cung hỗn loạn, không ai bận tâm đến hai người đang ngồi dựa lưng vào tường cung ngoài ngọ môn nữa.
“Ngươi nếu đã muốn cứu thê tử Vũ Thành vương, tại sao lúc đó bỗng hồ đồ? Thứ nên đoạn thì lại không thể đoạn, uổng phí tự hại chính mình, bình Luyện yêu đã trong tầm tay, ngươi ngay tại thời khắc quyết định, lại ngoảnh đầu nhìn hôn quân kia…”
“Câm miệng!” Hạo Nhiên trong lòng phiền muộn, mắng thẳng.
Đồng tiên sinh cũng nổi giận: “Ngươi mà còn hành sự như thế, ta sẽ không thèm quan tâm ngươi luôn!” Nói xong xoay vai Hạo Nhiên, muốn xem xét miệng vết thương bị Trụ vương đâm xuyên giữa lưng hắn.
Hạo Nhiên thở ra một hơi thật dài, không nói chuyện với Đồng tiên sinh nữa, hốt một nắm bụi đất dưới cung tường, trở tay đè lên lưng, đi vào ngọ môn.
Đồng tiên sinh vội vã đuổi theo, kéo Hạo Nhiên lại, hai người núp bên ngoài thiên điện, chỉ thấy bụi mù cuộn cuộn xông tới, Hoàng Phi Hổ nhận được tin báo, hai mắt đỏ bừng, tấn công cho ngự lâm quân người ngã ngựa đổ, giết vào ngọ môn. Quát lớn “Hôn quân! Thê tử ta đâu!”
Vũ Thành vương hung hăng ném trường kích trong tay, trường kích bay về hướng kim la trước điện, phát ra tiếng chói tai, kích ấy đã đem kim la xuyên lên mặt tường, hai đội ngự lâm quân từ ngoài ngọ môn đánh úp vào, bao vây Hoàng Phi Hổ và thuộc hạ của hắn vào một chỗ.
“Ta bỏ không được” Hạo Nhiên nhìn thiên tử trước điện, trong mắt thiên tử dầy đặc tơ máu, im lặng không lên tiếng.
Hoàng Phi Hổ dùng hết khí lực toàn thân quát to: “Hôn quân! Cha ta Hoàng Cổn vì ngươi trấn thủ Giới Bài quan! Huấn luyện binh sĩ, chưa từng được ngon giấc! Muội ta nhập cung làm phi, chịu đựng ngươi luân phiên lạnh nhạt, không oán một lời! Ta vì ngươi nam chống man di, đông dẹp hải khấu!”
“Ngươi quân khi thần thê…” [ức hiếp vợ thần tử]
“Phi Hổ!” Trụ vương giận dữ: “Ta đối với thê tử ngươi chưa từng có nửa phần tư tưởng không an phận…”
“Hôn quân!” Hoàng Phi Hổ mắng to: “Thê tử ta bị ngươi lột sạch y bào, chết thảm dưới Lộc Đài, chuyện đã đến nước này, ngươi còn muốn lừa ai!”
“Hôn quân hoang vô đạo! Xã tắc Thành Thang ngươi là nhờ vào ai! Uổng phí ta từ nhỏ cùng ngươi đồng xuất nhất sư, cứ giết chết ta đi! Cả nhà Hoàng gia ta trung liệt! Đều phải chết dưới tay hôn quân ngươi!” Tâm tình Hoàng Phi Hổ không thể tự khống chế được nữa, đưa tay đoạt lấy cương sóc của thân tín, giết tới Ân thiên tử trước điện.
“Phi Hổ! Ngươi bình tĩnh! Tin ta!” Trụ vương lách mình né một kích của Hoàng Phi Hổ, quát: “Đừng vội động thủ! Nghe ta giải thích!”
Hạo Nhiên trầm giọng hỏi: “Ngươi cảm thấy, như vậy công bằng sao?”
Đồng tiên sinh chậm rãi thở dài, nhìn lại trước Cửu Gian điện, Hoàng Phi Hổ đã ném cương sóc, phi thân nhào tới, một tay bóp cổ họng Trụ vương, hai người từ trên mấy chục bậc thang lăn xuống.
“Nghe ta nói! Phi Hổ!” Trụ vương hung hăng đẩy Hoàng Phi Hổ ra, thở dốc mấy tiếng, đón lấy kiếm thị vệ đưa qua, “Bắt Vũ Thành vương lại!”
“Ai dám bắt ta!” Vũ Thành vương bị quân sĩ tiến lên bao vây, càng kéo càng xa, giãy dụa không ngừng. Ngưỡng thiên gầm thét, trên trán nổi gân xanh:
“A a a_____!”
Hoàng Phi Hổ mãnh liệt vùng vẫy khỏi hộ vệ, chủy thủ trong tay nhắm về phía Trụ vương, Trụ vương nháy mắt rút kiếm, vung, ngẩng đầu, Thiên tử kiếm nghênh đón trực diện chủy thủ!
Mắt thấy hai người muốn đồng quy vu tận, giữa trận im bặt vô thanh chợt xuất hiện một người.
Tay phải Hạo Nhiên bắt lấy mũi kiếm thiên tử, tay trái ngăn chặn chủy thủ của Hoàng Phi Hổ, Thái Cực đồ tỏa hào quang, phù văn lưỡng nghi xoay tròn.
Đồng tử Hoàng Phi Hổ đột nhiên co rúc lại, nhận ra vị Ti mặc mình từng tận mắt chứng kiến chết trước ngọ môn.
“Là ngươi…”
Hạo Nhiên cau mày, hô hấp thật sâu, thân hình chấn động, “Đương” một tiếng vang dội, sóng âm lan đến, đẩy Hoàng Phi Hổ và Trụ vương bay mạnh ra ngoài!
Đồng tiên sinh một tay bắt lấy Hạo Nhiên, tay kia níu cổ áo Hoàng Phi Hổ, xa xa bay khỏi Triều Ca, sau lưng lại có một cổ khí thế cực cường áp tới.
Hạo Nhiên thở muốn không lên, nói: “Kia là ai…”
Đồng tiên sinh thấy không cách nào trốn được nữa, chậm rãi hạ xuống đất, Ân Phá Bại suất lĩnh hơn vạn ngự lâm quân truy ra ngoại thành, nơi ngọ môn lại có một tiếng rống giận, như tình thiên phích lịch nổ vang.
“Kẻ bạo gan nào! Dám giương oai dưới chân thiên tử!”
Đồng tiên sinh trầm ngâm chốc lát, nói: “Các ngươi đi trước” Chợt vươn một tay, g bàn tay ép xuống, tức khắc mấy trăm binh sĩ xông tới người ngã ngựa đổ, té thành một đoàn, Hoàng Phi Hổ thấy thế vội tiến lên kéo một con chiến mã lại, đỡ Hạo Nhiên lên lưng ngựa.
Đồng tiên sinh nói: “Ta ở đây ngăn Văn Trọng, Phi Hổ mang Đông Hoàng chuông đi về phía Tây”
Hoàng Phi Hổ vốn một lòng tìm chết, không ngờ tìm được sinh cơ, chẳng còn nảy sinh ý niệm tự tuyệt nữa, đang muốn xuất ngôn thì Đồng tiên sinh đã đè lên đùi ngựa, chiến mã chở hai người Hoàng Phi Hổ và Hạo Nhiên phi như bay, tiêu thất vào cuối bình nguyên.
Hoàng Phi Hổ che chở Hạo Nhiên chạy ra ngoại thành, bên trong thành vẩy xuất tiên ảnh như đại dương cuồn cuộn, biển roi cuốn tới một con tuấn mã đang phi điên cuồng trên đồng hoang mờ mịt, khí thế to lớn đến cực điểm, chỉ thấy trong mắt đều là kim quang hỗn loạn, Hoàng Phi Hổ mạnh mẽ giục cương ngựa, sát khí vừa chạm vào sống lưng, một roi quất ngang, vượt xa hơn mười dặm, hung hăng đánh trúng bả vai Hoàng Phi Hổ!
Nháy mắt gương hộ tâm sau lưng Vũ Thành vương bị một roi này đánh vỡ tan tành, phun ra một ngụm tiên huyết, gục trên người Hạo Nhiên. [miếng bảo hộ phần lưng và ngực trên trang phục tướng sĩ, xem hình minh họa bên dưới]
Văn Trọng truy ra ngoại thành, tọa kỵ hắc kỳ lân dưới khố lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vũ Thành vương chạy vào rừng cây, trở tay vung roi, đang muốn quất thư hùng kim tiên lần nữa thì sắc mặt biến đổi.
Thanh âm cực khẽ truyền lại.
“Này thiên địa giả, vạn vật chi lữ quán, quang âm giả, bách đại chi lữ khách…”
Văn Trọng kinh hãi ngẩng đầu, nhưng tìm không được giọng nam tử đến từ đâu, không khí quanh người đột nhiên ngưng trọng như thực thể, hơi thở tắc nghẽn, biển kim tiên bị phá vỡ, chỉ cảm thấy thân thể nặng gấp trăm lần, cả người lẫn tọa kỵ bị nhấn mạnh xuống đất. “Ầm” một tiếng, đè tường thành Triều Ca sập thành một cái động to!
“Tự cổ người làm sư, chẳng những bao che khuyết điểm, mà còn thiên vị nữa…” Giọng nói cực nhẹ kia vẫn châm biếm trong không trung, rồi dần dần không còn nghe thấy.
————————————–
CHÚ GIẢI:
_ Gương hộ tâm: