Trong lúc nói chuyện, Hạo Nhiên và Trụ vương mạnh mẽ tách ra, thiên tử dùng chân trần khều chủy thủ lên, cầm trong tay, bất chấp mình vẫn còn hùng khu xích lõa, che Hạo Nhiên ở phía sau, ánh mắt như liệp báo thị địch, muốn xông lên phía trước.
“Khoan khoan khoan!” Nam tử kia cách Trụ vương và Hạo Nhiên trên trăm bước, vội khoát tay nói: “Đừng vọng động, ta không phải tới để…” Nói chưa xong khóe miệng hơi co, thoáng chốc xoay người chạy mất dạng như một làn khói.
Đợi thân ảnh nam nhân nọ tiêu thất trong bóng tối, Trụ vương mới nghi hoặc hỏi: “Ngươi biết hắn không?”
Hạo Nhiên dở khóc dở cười, lắc đầu nói: “Không quen” Lúc này mới vội nhặt y phục lên, giũ sạch cát mịn bám trên đó, hầu hạ Trụ vương mặc vào. Đang triền miên thì bị nam tử không mời cắt ngang, hai người đều xấu hổ vô cùng, đáy lòng âm thầm mắng nhiếc. Hạo Nhiên dàn xếp hảo cho thiên tử, tự tìm một nơi sạch sẽ, ôm gối ngồi xuống, ngẩn người nhìn hòn đảo nổi trong bóng đêm xuất thần.
“Qua đây ngủ” Trụ vương nhắm mắt nói.
Hạo Nhiên cười cười, ngồi bên cạnh thiên tử, Trụ vương duỗi một tay ra ôm vai Hạo Nhiên, hai người yên lặng tựa vào nhau, tùy ý tán gẫu vài câu.
Hạo Nhiên bắt đầu mệt mỏi, đang muốn ngủ thì lại thấy thân ảnh tái hiện trong màn đêm.
Không phải nam tử lúc nãy, mà là một thiếu niên mười mấy tuổi, cao hơn Thân Công Báo một chút, mặc bạch sắc đạo sĩ bào không vừa người, bào tụ kéo dài chấm đất, lặng lẽ đứng dưới ánh trăng, như đang do dự, cuối cùng vẫn tiến đến gần.
Thiếu niên mi thanh mục tú như nữ hài, một đầu tóc ngắn thanh sảng, sạch sẽ.
Đây là ai? Trụ vương cảnh giác mò chủy thủ, nhưng một tay lại bị Hạo Nhiên đè xuống, người sau ra hiệu không đáng ngại. Chỉ nghe thiếu niên kia rụt rè nói: “Hai vị đại ca…”
“Vừa rồi hai vị đại ca có thấy một tên trộm…cao chừng này. Bộ dạng phàm nhân chừng hai mươi tuổi…cười đùa cợt nhã, bên hông giắt một thanh đao hình thù kỳ dị…” Thiếu niên nọ vẻ mặt đưa đám, chỉ thiếu điều muốn dập đầu cùng Hạo Nhiên và thiên tử nữa thôi.
Lại bắt trộm, gần đây thói đời cũng quá bất ổn đi, Hạo Nhiên đang định báo cho hắn biết, tên nam tử kia đã chạy về phía đông rồi thì Trụ vương lại trầm giọng nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi là người trong Côn Lôn sơn sao? Tên trộm kia tên gì?”
Thiếu niên như tăng thêm can đảm tiến lên mấy bước, đột nhiên kinh ngạc: “Đông Hoàng chuông?”
Hạo Nhiên vốn muốn qua an ủi vài câu, nghe được lời này liền hít một hơi khí lạnh, hỏi: “Ngươi là ai?” Đồng thời trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành.
“Ta…Phổ Hiền. Triệu Công Minh kia trộm Ngô Câu kiếm của ta…Đông Hoàng chuông, không phải ngươi đi trợ tiểu Vọng phạt Trụ à, tại sao lại ở đây?”
“…”
Trụ vương vội vàng kéo thẳng Hạo Nhiên đang lảo đảo muốn ngã.
Cửu Sơn cung Bạch Hạc động Phổ Hiền chân nhân, một trong thập nhị tiên Xiển giáo, pháp bảo: Ngô Câu kiếm (sau truyền cho Mộc Tra), tu đạo cùng năm với Khương Tử Nha.
“Ngươi chính là Phổ Hiền chân nhân…”
“Ân…ân, đúng” Phổ Hiền gật đầu cười nói: “Ngày đó ở Ngọc Hư cung, ta đã gặp ngươi, Đông Hoàng chuông, ha hả”
“…”
Một ngày trước, Triệu Công Minh lên Côn Lôn sơn, cố sự liền bắt đầu từ đây.
Lại nói Hạo Nhiên đối với người này hoàn toàn không có nửa điểm khái niệm, chỉ biết mỗi việc sau trận chiến Phong thần, Triệu Công Minh lĩnh thần chức Long Hổ chân quân.
Nhưng theo như Phổ Hiền miêu tả, người này lại tội ác cùng cực, phạm phải tội ác tày trời, là kẻ mà…chân nhân Xiển giáo muốn chém cho thống khoái.
Tại sao? Triệu Công Minh không mời mà tới, lên thẳng Côn Lôn sơn, du ngoạn tiên sơn tuyệt vời không nói, tham quan các động phủ tiên gia cũng miễn bàn đi, còn mượn gió bẻ măng “Thuận tay” chôm luôn vô số bài trí bên trong phủ, danh sách như sau:
Định hải châu của Nhiên Đăng đạo nhân, cọc Độn long của Văn Thù Quảng Pháp thiên tôn, dây trói tiên của Cụ Lưu Tôn, Thất cầm phiến của Thanh Hư chân quân, ***g Cửu long thần hỏa của Thái Ất chân nhân, bình Ngọc tịnh của Từ Hàng đạo quân, mũ Vũ linh của Nam Cực tiên ông, lưới Vụ lộ càn khôn của Long Cát công chúa…
“Ngừng!” Hạo Nhiên bị một loạt tên pháp bảo, tên tiên nhân này khiến cho đầu choáng não căng, liên tục ra dấu nói: “Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, thập nhị tiên các ngươi đều bị tên trộm Triệu Công Minh viếng thăm là được…”
Phổ Hiền vội nói: “Ngọc Đỉnh sư huynh vẫn chưa gặp họa”
Hạo Nhiên chẳng biết nên khóc hay nên cười: “Người thành thật Ngọc Đỉnh lại vô sự, hắn chế trụ được Triệu Công Minh sao?”
Phổ Hiền lại lắc đầu nói: “Tại hắn nghèo quá…Chỉ có một thanh kiếm”
“…”
.
Phổ Hiền dẫn Ân thiên tử, Hạo Nhiên xuyên qua gần nửa sa mạc, tới trước một thôn xóm.
Phổ Hiền nói: “Nơi này là Nguyệt Nha thôn, lúc nhỏ khi ta và tiểu Vọng tu đạo thường đến đây…”
Trụ vương không đợi Phổ Hiền lải nhải xong, cắt ngang: “Ngươi không được báo cho tiên đạo trên Côn Lôn sơn biết hai bọn ta nghỉ chân ở đây”
Phổ Hiền nghi hoặc, cẩn thận hỏi lại: “Vị đại ca này…Xưng hô thế nào?”
Trụ vương trầm mặc, tỏ vẻ không muốn tiết lộ thân phận, Hạo Nhiên dắt tay Phổ Hiền, cười nói: “Gọi hắn là tiểu Thụ”
“Hảo” Phổ Hiền tươi cười rạng rỡ: “Tiểu Thụ huynh”
Thiên tử dở khóc dở cười, xấu hổ khụ một tiếng, hảo hảo một danh đế vương công bị coi thành tiểu thụ, đúng là tai bay vạ gió, nhưng lại vô pháp phản bác, danh tự “Thụ Đức” không kêu, gọi tiểu Thụ cái gì? Chỉ nghe chính phái Phổ Hiền nói tiếp: “Trên người Triệu Công Minh có mấy chục kiện pháp bảo, may mà gặp được Đông Hoàng chuông ở đây, bằng không ta trở về sẽ bị sư tôn…”
Hạo Nhiên cảm thấy đau đầu, Phổ Hiền chân nhân này không hổ là đồng môn của Thái Công Vọng, giả trư ăn cọp, kẹo da trâu y chang nhau, dính lên người rồi có vứt thế nào cũng chả được. Không biết Triệu Công Minh là nhân vật lợi hại gì mà có thể trộm sạch pháp bảo trên Côn Lôn sơn không chừa một món, thập nhị tiên chia làm mấy đường, hạ sơn tìm kiếm, Phổ Hiền nhỏ bé lạc đàn này chế trụ được Triệu Công Minh sao? Sẽ không phải hy vọng dựa vào thần công nói dông nói dài mà niệm cho mao tặc thất khiếu chảy máu chứ, nghĩ đến đây, lập tức nan giải, đành phải đáp ứng cho có trước, theo Phổ Hiền vào thôn, tìm nơi qua đêm rồi tính sau.
Ba người mượn nhà thôn dân nghỉ ngơi, một đêm vô thoại.
Sáng sớm hôm sau, cư dân trong thôn vừa thấy Phổ Hiền liền nhiệt tình tới tiếp đón, đưa bao nhiêu là bánh mì nước trong, không còn bị vướng tới vướng lui chuyện tiền bạc, Trụ vương rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, cùng Hạo Nhiên hai người ngồi bên thành giếng ăn thức ăn, đưa mắt nhìn Phổ Hiền chân nhân nô đùa với đám hài tử.
Hạo Nhiên tết hảo đuôi sam võ sĩ sau đầu cho thiên tử, phủi phủi vụn bánh trên giáp đồng, rồi lấy nước trong, tỉ mỉ giúp Trụ vương sửa lại hàm râu, thấy thiên tử trầm mặc không nói, biết hắn đang tức cảnh sinh tình, thấy đám hài đồng Nguyệt Nha thôn này lại nhớ tới hai nhi tử của mình. Bèn an ủi: “Hai vương tử Ân Giao, Ân Hồng lúc trước rời khỏi Triều Ca, được Nguyên Thủy Thiên Tôn mang đi, lúc này chắc cũng có chút tu vi rồi”
Trụ vương bật cười, nói: “Người trong Xiển giáo, nếu tâm tính đều như Phổ Hiền chân nhân, thì làm sao trông cậy nghiệt tử đó có thể trị quốc an bang?”
Lại thổn thức: “Cô giết mẫu thân hai đứa nó, tu được chính đạo trở về, chỉ sợ việc đầu tiên chính là vì mẫu báo cừu”
Trong lòng Hạo Nhiên buồn khổ, đang muốn lên tiếng cắt ngang, không ngờ Trụ vương lại nói: “Ân Giao nếu có chút phong thái quân chủ, Cô đem vương vị nhường cho nó cũng không sao, có Văn Thái sư ở đây, đoán là nghịch tử đó sẽ trung quy trung củ, không dám vượt Lôi Trì một bước. Cô sẽ cùng ngươi lưu lạc thiên nhai, thế có tốt không?”
Thiên tử nói có vài câu ngắn ngủi, nhưng lại khiến Hạo Nhiên nghe đến chua xót vô cùng, quả nhiên ngôi vị Thương vương như ngồi trên đống lửa, không một khắc an bình. Lúc này lại nghe thấy tiếng huyên náo từ cửa thôn truyền vào.
“Ảo thuật! Ảo thuật!”
Mấy đứa hài đồng lập tức vứt bỏ Phổ Hiền, chạy ra cửa thôn xem ảo thuật. Phổ Hiền tâm tính tiểu hài, liền đuổi theo, Hạo Nhiên giương mắt nhìn quanh, chỉ thấy nơi thôn khẩu chợt lóe sắc đỏ.
“Đồng tiên sinh?” Hạo Nhiên thất thanh nói.
Trụ vương còn chưa phát hiện, hỏi: “Ai?” Hạo Nhiên đã chạy về phía cửa thôn. Chỉ thấy sau hàng rào có một người đang đứng, trở tay qua qua lại lại, ném một đống đồ, đúng là đang diễn trò.
Nam tử kia vận nhung trang, bên hông giắt hai thanh loan đao đan chéo nhau, rất ứng với miêu tả của Phổ Hiền. Nhưng, hắn lại mang diện cụ của Đồng tiên sinh!
Hạo Nhiên từ chạy băng băng chuyển sang đi bộ, chậm rãi ngừng lại, trầm giọng nói: “Triệu Công Minh, ngươi lấy được Mạch Lộ từ đâu?”
Triệu Công Minh thầm giật mình, không ngờ Hạo Nhiên lại ở đây, xoay người, đang muốn co cẳng chạy thì lại thấy Phổ Hiền mím môi, chặn trên đường rời thôn.
Trước có Côn Lôn chân tiên, sau có thượng cổ thần khí, Triệu Công Minh hết cách, đành phải tháo quỷ diện kia xuống. Đứng tại chỗ, ngừng chốc lát, đột nhiên nói:
“Yêu_____he he he he! Hai vị tiểu ca sao y như gặp kẻ thù vậy!”
“Vị này chẳng lẽ là Hạo Nhiên tiểu đệ, yêu he he_____còn vị này nhất định là Phổ Hiền chân nhân Côn Lôn sơn rồi…Ơ vị này là ai đây? Đại ca dáng vẻ đường đường, khí phách mười phần, phỏng chừng là nhân trung chi long…”
Trụ vương trầm giọng quát, giơ đoản chủy từ xa chỉa vào Triệu Công Minh, “Giao vật ngươi trộm ra đây!”
Lúc này, đám hài đồng không biết chuyện nhao nhao sợ hãi thối lui, còn lại Ân thiên tử, Hạo Nhiên, Phổ Hiền ba người hình thành thế cơ giác* vây khốn Triệu Công Minh. [*giáp công kẻ địch từ hai phía]
Triệu Công Minh nhìn trái nhìn phải, thấy thoát không xong, đơn giản giang tay nói: “Ai ai, ta chẳng qua phụng nghiêm lệnh của giáo chủ, phải giữ hai ngươi chu toàn, nên mới hạ Kim Ngao đảo tới tìm tên vô dụng ngươi, bôn ba thiên lý, đuổi theo dấu chân Đông Hoàng chuông tới dưới Côn Lôn sơn, sao ngươi hung dữ quá vậy?!”
Trụ vương nhíu mày kiếm, nói: “Thông Thiên giáo chủ kêu ngươi tới?”
Triệu Công Minh nhún vai, vô tội nói: “Đương nhiên. Bằng không ngươi cho rằng đường đường Triệu Công Minh ta lại bán rẻ mặt mũi cho sư phụ ngươi à?”
Lúc này Phổ Hiền nói: “Nếu vậy…Tại sao ngươi lên…”
Hạo Nhiên lạnh lùng nói: “Đừng nói nhảm với hắn, Triệu Công Minh, giao đồ ngươi trộm ra đây”
Mặt Triệu Công Minh lộ vẻ chần chừ, Hạo Nhiên lại nói: “Đông Hoàng chuông, Thái Cực đồ, bình Luyện yêu; ngươi có muốn dùng tiên thiên linh bảo bên hông tới thử chút uy lực hay không?”
Lời dứt, Hạo Nhiên chậm rãi giơ hai tay, đặt trước người, ***g bàn tay đối nhau, một đoàn kình khí xoáy tròn mấy thốn, tỏa ra hào quang tinh khiết, mấy chục kiện pháp bảo trên người Triệu Công Minh bị lực lượng của thượng cổ thần khí này kích, tức khắc cộng hưởng không ngừng, toàn bộ chấn động.
Triệu Công Minh thản nhiên cười, giũ bao phục, pháp bảo lớn lớn nhỏ nhỏ “Leng keng” rơi ào ào xuống đất. Hài đồng xung quanh la hét chói tai, chạy lên tranh giành.
“Đó là con rối gỗ của ta!”
“Hòn đá nhỏ của ta!”
Hạo Nhiên đầu đầy hắc tuyến, không ngờ ngay cả đồ của tiểu hài Triệu Công Minh cũng chẳng tha. Bên kia Phổ Hiền phất nhẹ bào tụ, đem mấy chục kiện pháp bảo thu hết vào trong tay áo, thở phào nhẹ nhõm, lắp ba lắp bắp nói: “Cảm, cảm tạ, Đông Hoàng chuông, lần này may mà…”
Hạo Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười, ý bảo đừng khách sáo, Phổ Hiền mới lau mồ hôi, nói: “Ta phải trở về phục mệnh”
Hạo Nhiên hỏi: “Tên trộm này tính sao?”
Phổ Hiền khoát tay: “Thôi quên đi” Rất có thâm ý mà liếc nhìn Trụ vương, chuyển thân rời đi. Nói: “Tiểu Thụ huynh, Đông Hoàng chuông, con đường phía trước hung hiểm, nếu cần Phổ Hiền giúp, bảo…Tiểu Vọng chuyển lời cho ta, ta đi đây…”
“Ân” Hạo Nhiên cười nói: “Bảo trọng”
Mặt Triệu Công Minh hơi hơi co giật, vật tới tay còn phải ói ra, tỏ vẻ đau lòng khôn xiết, nói: “Ngươi yên tâm ‘Đi’ đi, đi chết đi…”
.
Cùng lúc đó, Triều Ca ngoài ngàn dặm.
Cổ khí thế kia mạnh như vũ bão, muốn đem Cửu Gian điện hủy thành phế tích, mũ nhọn trên đầu Thân Công Báo ngã ra sau, rớt xuống bậc thang tiền điện, quay tròn mấy vòng. Một giọt mồ hôi dọc theo gương mặt nhỏ xuống.
Văn Trọng: “Toàn quân bị diệt?”
Thân Công Báo ngước mắt nhìn thẳng Văn Trọng, ấm ức đáp: “Văn Trọng, tuy ta không phải đồng xuất một sư với ngươi, nhưng đều là dưới ngôi giáo chủ…”
Văn Trọng giơ một tay lên, kim tiên nhắm vào Thân Công Báo, đồng tử người sau đột nhiên co rút, Lôi công tiên vừa vung, lưới điện trùng điệp khuếch tán, bảo hộ mình ngay chính giữa.
“Hao tổn, hao tổn hơn hai vạn người…Cao Hữu Càn, Phí Trọng tử trận…” Thân Công Báo run giọng nói: “Đông Hoàng chuông đoạt Ân Thụ Đức ra ngay trước trận, Trương Quế Phương, Hồ Hỉ Mị điều tàn binh, tìm tung tích thiên tử”
Văn Trọng lạnh lùng nói: “Một đám phế vật”
Thân Công Báo lui một bước, hít sâu một hơi, nói: “Giáo chủ đã phái Triệu Công Minh tới phương Bắc tiếp ứng rồi, Tô vương hậu về thăm nhà”
“Phế vật!” Văn Trọng mắng, quất một roi qua, Thân Công Báo đang muốn tế khởi Lôi công tiên thoát thân thì đột nhiên phát hiện kim tiên kia không phải bay về phía mình, mà là quấn lên cây cột cao sừng sững trước ngọ môn, đánh cự trụ ngọc thạch nọ thành phấn vụn! Trong tiếng nổ vang, khói bụi tiêu tán, cả tòa cung phường* sụp hết phân nửa! [*chỗ ở của thái tử hoặc phân xưởng trong cung đình]
“Chuyện này không cần Kim Ngao nhúng tay vào” Văn Trọng giũ áo choàng, xoay người đi ra ngoài vương cung: “Ta lĩnh ba vạn binh mã, ngày mai xuất chinh. Thân Công Báo, ngươi trấn thủ Triều Ca, điều động tất cả lương thảo, nếu dám chậm trễ thì chờ bị tống tới đài Phong thần đi”
Thân Công Báo hỏi: “Vậy đồ nhi kia của ngươi phải làm sao?”
Chỉ nghe Văn Trọng lạnh lùng hừ một tiếng, thoại âm cùng cước bộ tiêu thất ngoài cung.
Thân Công Báo lúc này mới thu lôi quang hộ thể, mồ hôi đầm đìa, lẩm bẩm: “Ngươi cũng biết đài Phong thần dùng để…”
Kim quang chợt lóe, trong nháy mắt lướt qua hơn nửa thành Triều Ca, một roi bay đến!
Thân Công Báo trở tay không kịp, ngực lập tức hứng ngay một roi kia, miệng phun tiên huyết bay ra phía sau, ngã xuống trước long ỷ!
Tên lùn một tay chống đất, lảo đa lảo đảo đứng lên, biết đó là đòn cảnh cáo Văn Trọng dành cho mình, chớ có ra chủ ý thối gì nữa.
.
.
Hai con ngựa gầy yếu, một chiếc xe đẩy, chở Ân Thiên Tử, Hạo Nhiên, Triệu Công Minh tìm đường trong đám cỏ dại thưa thớt, đi về phía bắc. Lúc này Hạo Nhiên vẫn chưa ý thức được đồng hành cùng mình là nhân vật thế nào.
Lại nói từ khi Xiển giáo thu môn đồ rộng rãi, Ngọc Hư cung ngầm có phân chia phe phái kiểu nhân gian triều đình, trong giáo lấy Nguyên Thủy Thiên Tôn làm sư, dưới tọa Thiên Tôn có thập nhị kim tiên Côn Lôn, rồi đệ tử thân truyền Thái Công Vọng, môn đồ Thân Công Báo. Nhưng đứng trên thập nhị tiên, dưới Nguyên Thủy Thiên Tôn, còn có một tiên_____Nhiên Đăng đạo nhân.
Tự cổ xưng “Hư quân thực tướng”. Có thể thấy quân quyền tướng quyền, thực tế là hỗ trợ lẫn nhau, thể chế bổ sung không thể thiếu. Nhiên Đăng ngự trị chúng tiên, thân dưới Thiên Tôn, mơ hồ có xu thế kìm hãm lẫn nhau với Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn_____Nhiên Đăng đạo nhân_____thập nhị tiên Côn Lôn_____chúng đệ tử đời thứ hai, đấy là kim tự tháp địa vị của tiên gia, tương tự, tiên ban Kim Ngao đảo cũng thế. Người đầu tiên dưới Thông Thiên giáo chủ, chính là Triệu Công Minh.
Triệu Công Minh có thực lực không thể khinh thường, lại thêm siêu cấp tiên thiên linh bảo_____Kim giảo tiễn* trong tay, thậm chí so với Nhiên Đăng đạo nhân còn muốn mạnh hơn ba phần. Triệu Công Minh không giống Thập thiên quân phụng Thông Thiên giáo chủ vi tôn, thân là một kẻ nhàn tản tại Kim Ngao đảo, trừ bỏ Văn Trọng thực lực cường hãn, có thể nói là địch thủ hiếm có của cả hai giới Côn Lôn, Kim Ngao. [*cây kéo]
Lúc này hạ sơn tới giữ chức bảo tiêu, thứ nhất là bán một phần ân tình cho Thông Thiên giáo chủ, thứ hai là sinh lòng hiếu kỳ đối với Đông Hoàng chuông, do bẩm sinh thích vơ vét bảo vật, Hạo Nhiên tựa như một món pháp bảo mọc hai chân tự do đi lại, hơn nữa còn là một trong thập đại thần khí thái cổ siêu cấp, bên người còn mang theo hai bảo vật bình Luyện yêu, Thái Cực đồ, hỏi sao Triệu Công Minh không thèm nhỏ dãi?
Tức thì Triệu Công Minh ra sức vỗ ngực đảm bảo, có hắn ở đây, đố có người nào trong Côn Lôn sơn dám ra cản đường, Hạo Nhiên và Trụ vương đều ngờ vực, trong lúc bán tín bán nghi, xe đẩy đã kéo qua hơn phân nửa phương Bắc, lãnh địa Ký Châu hầu Tô Hộ rốt cuộc cũng thấp thoáng xuất hiện.
Hồ Hỉ Mị ngồi trên cổng thành, hai chân lắc lư, trông về phương xa, cười nói: “Tỷ tỷ thần cơ diệu toán, đại vương ca ca quả nhiên tới rồi, còn có, eh, đó là ai?”
Hồ Hỉ Mị đột nhiên bị dọa đến thay đổi âm điệu: “Triệu Triệu Triệu Triệu…Tỷ tỷ…Triệu Triệu Triệu…”
“Hỉ Mị! Mau hạ cổng thành đi! Phụ thân! Đóng đại môn! Mở tiểu môn! Bách tính dọc đường giải tán!” Trên tường thành, nhất quốc chi mẫu Đát Kỷ, nghĩa muội Hồ Hỉ Mị của Trụ vương hoảng hốt vô cùng, hoa dung thất sắc, cơ hồ muốn thét chói tai lên.
Đát Kỷ không thèm quan tâm đến nửa điểm phong thái hiền thục đoan trang nữa, điên cuồng dậm chân: “Mở con đường nhỏ! Nghênh thánh giá! Phái binh phong trụ hai bên đường! Người không liên quan núp hết đi!”
“Nương! Đem châu báu giá trị trong phủ cất hết vào rương khóa lại, dìm vào trong trì đường hoa viên mau_____!!”
Hồ Hỉ Mị và Tô Đát Kỷ, gào thét như đại nạn lâm đầu: “Triệu_____Công_____Minh_____tới_____rồi!!!”
—————————————-
Bó tay anh Công Minh, đồ chơi con nít cũng hốt tuốt =.=, nhiều nhân vật khó đỡ quá =))
Trong lúc nói chuyện, Hạo Nhiên và Trụ vương mạnh mẽ tách ra, thiên tử dùng chân trần khều chủy thủ lên, cầm trong tay, bất chấp mình vẫn còn hùng khu xích lõa, che Hạo Nhiên ở phía sau, ánh mắt như liệp báo thị địch, muốn xông lên phía trước.
“Khoan khoan khoan!” Nam tử kia cách Trụ vương và Hạo Nhiên trên trăm bước, vội khoát tay nói: “Đừng vọng động, ta không phải tới để…” Nói chưa xong khóe miệng hơi co, thoáng chốc xoay người chạy mất dạng như một làn khói.
Đợi thân ảnh nam nhân nọ tiêu thất trong bóng tối, Trụ vương mới nghi hoặc hỏi: “Ngươi biết hắn không?”
Hạo Nhiên dở khóc dở cười, lắc đầu nói: “Không quen” Lúc này mới vội nhặt y phục lên, giũ sạch cát mịn bám trên đó, hầu hạ Trụ vương mặc vào. Đang triền miên thì bị nam tử không mời cắt ngang, hai người đều xấu hổ vô cùng, đáy lòng âm thầm mắng nhiếc. Hạo Nhiên dàn xếp hảo cho thiên tử, tự tìm một nơi sạch sẽ, ôm gối ngồi xuống, ngẩn người nhìn hòn đảo nổi trong bóng đêm xuất thần.
“Qua đây ngủ” Trụ vương nhắm mắt nói.
Hạo Nhiên cười cười, ngồi bên cạnh thiên tử, Trụ vương duỗi một tay ra ôm vai Hạo Nhiên, hai người yên lặng tựa vào nhau, tùy ý tán gẫu vài câu.
Hạo Nhiên bắt đầu mệt mỏi, đang muốn ngủ thì lại thấy thân ảnh tái hiện trong màn đêm.
Không phải nam tử lúc nãy, mà là một thiếu niên mười mấy tuổi, cao hơn Thân Công Báo một chút, mặc bạch sắc đạo sĩ bào không vừa người, bào tụ kéo dài chấm đất, lặng lẽ đứng dưới ánh trăng, như đang do dự, cuối cùng vẫn tiến đến gần.
Thiếu niên mi thanh mục tú như nữ hài, một đầu tóc ngắn thanh sảng, sạch sẽ.
Đây là ai? Trụ vương cảnh giác mò chủy thủ, nhưng một tay lại bị Hạo Nhiên đè xuống, người sau ra hiệu không đáng ngại. Chỉ nghe thiếu niên kia rụt rè nói: “Hai vị đại ca…”
“Vừa rồi hai vị đại ca có thấy một tên trộm…cao chừng này. Bộ dạng phàm nhân chừng hai mươi tuổi…cười đùa cợt nhã, bên hông giắt một thanh đao hình thù kỳ dị…” Thiếu niên nọ vẻ mặt đưa đám, chỉ thiếu điều muốn dập đầu cùng Hạo Nhiên và thiên tử nữa thôi.
Lại bắt trộm, gần đây thói đời cũng quá bất ổn đi, Hạo Nhiên đang định báo cho hắn biết, tên nam tử kia đã chạy về phía đông rồi thì Trụ vương lại trầm giọng nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi là người trong Côn Lôn sơn sao? Tên trộm kia tên gì?”
Thiếu niên như tăng thêm can đảm tiến lên mấy bước, đột nhiên kinh ngạc: “Đông Hoàng chuông?”
Hạo Nhiên vốn muốn qua an ủi vài câu, nghe được lời này liền hít một hơi khí lạnh, hỏi: “Ngươi là ai?” Đồng thời trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành.
“Ta…Phổ Hiền. Triệu Công Minh kia trộm Ngô Câu kiếm của ta…Đông Hoàng chuông, không phải ngươi đi trợ tiểu Vọng phạt Trụ à, tại sao lại ở đây?”
“…”
Trụ vương vội vàng kéo thẳng Hạo Nhiên đang lảo đảo muốn ngã.
Cửu Sơn cung Bạch Hạc động Phổ Hiền chân nhân, một trong thập nhị tiên Xiển giáo, pháp bảo: Ngô Câu kiếm (sau truyền cho Mộc Tra), tu đạo cùng năm với Khương Tử Nha.
“Ngươi chính là Phổ Hiền chân nhân…”
“Ân…ân, đúng” Phổ Hiền gật đầu cười nói: “Ngày đó ở Ngọc Hư cung, ta đã gặp ngươi, Đông Hoàng chuông, ha hả”
“…”
Một ngày trước, Triệu Công Minh lên Côn Lôn sơn, cố sự liền bắt đầu từ đây.
Lại nói Hạo Nhiên đối với người này hoàn toàn không có nửa điểm khái niệm, chỉ biết mỗi việc sau trận chiến Phong thần, Triệu Công Minh lĩnh thần chức Long Hổ chân quân.
Nhưng theo như Phổ Hiền miêu tả, người này lại tội ác cùng cực, phạm phải tội ác tày trời, là kẻ mà…chân nhân Xiển giáo muốn chém cho thống khoái.
Tại sao? Triệu Công Minh không mời mà tới, lên thẳng Côn Lôn sơn, du ngoạn tiên sơn tuyệt vời không nói, tham quan các động phủ tiên gia cũng miễn bàn đi, còn mượn gió bẻ măng “Thuận tay” chôm luôn vô số bài trí bên trong phủ, danh sách như sau:
Định hải châu của Nhiên Đăng đạo nhân, cọc Độn long của Văn Thù Quảng Pháp thiên tôn, dây trói tiên của Cụ Lưu Tôn, Thất cầm phiến của Thanh Hư chân quân, g Cửu long thần hỏa của Thái Ất chân nhân, bình Ngọc tịnh của Từ Hàng đạo quân, mũ Vũ linh của Nam Cực tiên ông, lưới Vụ lộ càn khôn của Long Cát công chúa…
“Ngừng!” Hạo Nhiên bị một loạt tên pháp bảo, tên tiên nhân này khiến cho đầu choáng não căng, liên tục ra dấu nói: “Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, thập nhị tiên các ngươi đều bị tên trộm Triệu Công Minh viếng thăm là được…”
Phổ Hiền vội nói: “Ngọc Đỉnh sư huynh vẫn chưa gặp họa”
Hạo Nhiên chẳng biết nên khóc hay nên cười: “Người thành thật Ngọc Đỉnh lại vô sự, hắn chế trụ được Triệu Công Minh sao?”
Phổ Hiền lại lắc đầu nói: “Tại hắn nghèo quá…Chỉ có một thanh kiếm”
“…”
.
Phổ Hiền dẫn Ân thiên tử, Hạo Nhiên xuyên qua gần nửa sa mạc, tới trước một thôn xóm.
Phổ Hiền nói: “Nơi này là Nguyệt Nha thôn, lúc nhỏ khi ta và tiểu Vọng tu đạo thường đến đây…”
Trụ vương không đợi Phổ Hiền lải nhải xong, cắt ngang: “Ngươi không được báo cho tiên đạo trên Côn Lôn sơn biết hai bọn ta nghỉ chân ở đây”
Phổ Hiền nghi hoặc, cẩn thận hỏi lại: “Vị đại ca này…Xưng hô thế nào?”
Trụ vương trầm mặc, tỏ vẻ không muốn tiết lộ thân phận, Hạo Nhiên dắt tay Phổ Hiền, cười nói: “Gọi hắn là tiểu Thụ”
“Hảo” Phổ Hiền tươi cười rạng rỡ: “Tiểu Thụ huynh”
Thiên tử dở khóc dở cười, xấu hổ khụ một tiếng, hảo hảo một danh đế vương công bị coi thành tiểu thụ, đúng là tai bay vạ gió, nhưng lại vô pháp phản bác, danh tự “Thụ Đức” không kêu, gọi tiểu Thụ cái gì? Chỉ nghe chính phái Phổ Hiền nói tiếp: “Trên người Triệu Công Minh có mấy chục kiện pháp bảo, may mà gặp được Đông Hoàng chuông ở đây, bằng không ta trở về sẽ bị sư tôn…”
Hạo Nhiên cảm thấy đau đầu, Phổ Hiền chân nhân này không hổ là đồng môn của Thái Công Vọng, giả trư ăn cọp, kẹo da trâu y chang nhau, dính lên người rồi có vứt thế nào cũng chả được. Không biết Triệu Công Minh là nhân vật lợi hại gì mà có thể trộm sạch pháp bảo trên Côn Lôn sơn không chừa một món, thập nhị tiên chia làm mấy đường, hạ sơn tìm kiếm, Phổ Hiền nhỏ bé lạc đàn này chế trụ được Triệu Công Minh sao? Sẽ không phải hy vọng dựa vào thần công nói dông nói dài mà niệm cho mao tặc thất khiếu chảy máu chứ, nghĩ đến đây, lập tức nan giải, đành phải đáp ứng cho có trước, theo Phổ Hiền vào thôn, tìm nơi qua đêm rồi tính sau.
Ba người mượn nhà thôn dân nghỉ ngơi, một đêm vô thoại.
Sáng sớm hôm sau, cư dân trong thôn vừa thấy Phổ Hiền liền nhiệt tình tới tiếp đón, đưa bao nhiêu là bánh mì nước trong, không còn bị vướng tới vướng lui chuyện tiền bạc, Trụ vương rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, cùng Hạo Nhiên hai người ngồi bên thành giếng ăn thức ăn, đưa mắt nhìn Phổ Hiền chân nhân nô đùa với đám hài tử.
Hạo Nhiên tết hảo đuôi sam võ sĩ sau đầu cho thiên tử, phủi phủi vụn bánh trên giáp đồng, rồi lấy nước trong, tỉ mỉ giúp Trụ vương sửa lại hàm râu, thấy thiên tử trầm mặc không nói, biết hắn đang tức cảnh sinh tình, thấy đám hài đồng Nguyệt Nha thôn này lại nhớ tới hai nhi tử của mình. Bèn an ủi: “Hai vương tử Ân Giao, Ân Hồng lúc trước rời khỏi Triều Ca, được Nguyên Thủy Thiên Tôn mang đi, lúc này chắc cũng có chút tu vi rồi”
Trụ vương bật cười, nói: “Người trong Xiển giáo, nếu tâm tính đều như Phổ Hiền chân nhân, thì làm sao trông cậy nghiệt tử đó có thể trị quốc an bang?”
Lại thổn thức: “Cô giết mẫu thân hai đứa nó, tu được chính đạo trở về, chỉ sợ việc đầu tiên chính là vì mẫu báo cừu”
Trong lòng Hạo Nhiên buồn khổ, đang muốn lên tiếng cắt ngang, không ngờ Trụ vương lại nói: “Ân Giao nếu có chút phong thái quân chủ, Cô đem vương vị nhường cho nó cũng không sao, có Văn Thái sư ở đây, đoán là nghịch tử đó sẽ trung quy trung củ, không dám vượt Lôi Trì một bước. Cô sẽ cùng ngươi lưu lạc thiên nhai, thế có tốt không?”
Thiên tử nói có vài câu ngắn ngủi, nhưng lại khiến Hạo Nhiên nghe đến chua xót vô cùng, quả nhiên ngôi vị Thương vương như ngồi trên đống lửa, không một khắc an bình. Lúc này lại nghe thấy tiếng huyên náo từ cửa thôn truyền vào.
“Ảo thuật! Ảo thuật!”
Mấy đứa hài đồng lập tức vứt bỏ Phổ Hiền, chạy ra cửa thôn xem ảo thuật. Phổ Hiền tâm tính tiểu hài, liền đuổi theo, Hạo Nhiên giương mắt nhìn quanh, chỉ thấy nơi thôn khẩu chợt lóe sắc đỏ.
“Đồng tiên sinh?” Hạo Nhiên thất thanh nói.
Trụ vương còn chưa phát hiện, hỏi: “Ai?” Hạo Nhiên đã chạy về phía cửa thôn. Chỉ thấy sau hàng rào có một người đang đứng, trở tay qua qua lại lại, ném một đống đồ, đúng là đang diễn trò.
Nam tử kia vận nhung trang, bên hông giắt hai thanh loan đao đan chéo nhau, rất ứng với miêu tả của Phổ Hiền. Nhưng, hắn lại mang diện cụ của Đồng tiên sinh!
Hạo Nhiên từ chạy băng băng chuyển sang đi bộ, chậm rãi ngừng lại, trầm giọng nói: “Triệu Công Minh, ngươi lấy được Mạch Lộ từ đâu?”
Triệu Công Minh thầm giật mình, không ngờ Hạo Nhiên lại ở đây, xoay người, đang muốn co cẳng chạy thì lại thấy Phổ Hiền mím môi, chặn trên đường rời thôn.
Trước có Côn Lôn chân tiên, sau có thượng cổ thần khí, Triệu Công Minh hết cách, đành phải tháo quỷ diện kia xuống. Đứng tại chỗ, ngừng chốc lát, đột nhiên nói:
“Yêu_____he he he he! Hai vị tiểu ca sao y như gặp kẻ thù vậy!”
“Vị này chẳng lẽ là Hạo Nhiên tiểu đệ, yêu he he_____còn vị này nhất định là Phổ Hiền chân nhân Côn Lôn sơn rồi…Ơ vị này là ai đây? Đại ca dáng vẻ đường đường, khí phách mười phần, phỏng chừng là nhân trung chi long…”
Trụ vương trầm giọng quát, giơ đoản chủy từ xa chỉa vào Triệu Công Minh, “Giao vật ngươi trộm ra đây!”
Lúc này, đám hài đồng không biết chuyện nhao nhao sợ hãi thối lui, còn lại Ân thiên tử, Hạo Nhiên, Phổ Hiền ba người hình thành thế cơ giác vây khốn Triệu Công Minh. [giáp công kẻ địch từ hai phía]
Triệu Công Minh nhìn trái nhìn phải, thấy thoát không xong, đơn giản giang tay nói: “Ai ai, ta chẳng qua phụng nghiêm lệnh của giáo chủ, phải giữ hai ngươi chu toàn, nên mới hạ Kim Ngao đảo tới tìm tên vô dụng ngươi, bôn ba thiên lý, đuổi theo dấu chân Đông Hoàng chuông tới dưới Côn Lôn sơn, sao ngươi hung dữ quá vậy?!”
Trụ vương nhíu mày kiếm, nói: “Thông Thiên giáo chủ kêu ngươi tới?”
Triệu Công Minh nhún vai, vô tội nói: “Đương nhiên. Bằng không ngươi cho rằng đường đường Triệu Công Minh ta lại bán rẻ mặt mũi cho sư phụ ngươi à?”
Lúc này Phổ Hiền nói: “Nếu vậy…Tại sao ngươi lên…”
Hạo Nhiên lạnh lùng nói: “Đừng nói nhảm với hắn, Triệu Công Minh, giao đồ ngươi trộm ra đây”
Mặt Triệu Công Minh lộ vẻ chần chừ, Hạo Nhiên lại nói: “Đông Hoàng chuông, Thái Cực đồ, bình Luyện yêu; ngươi có muốn dùng tiên thiên linh bảo bên hông tới thử chút uy lực hay không?”
Lời dứt, Hạo Nhiên chậm rãi giơ hai tay, đặt trước người, g bàn tay đối nhau, một đoàn kình khí xoáy tròn mấy thốn, tỏa ra hào quang tinh khiết, mấy chục kiện pháp bảo trên người Triệu Công Minh bị lực lượng của thượng cổ thần khí này kích, tức khắc cộng hưởng không ngừng, toàn bộ chấn động.
Triệu Công Minh thản nhiên cười, giũ bao phục, pháp bảo lớn lớn nhỏ nhỏ “Leng keng” rơi ào ào xuống đất. Hài đồng xung quanh la hét chói tai, chạy lên tranh giành.
“Đó là con rối gỗ của ta!”
“Hòn đá nhỏ của ta!”
Hạo Nhiên đầu đầy hắc tuyến, không ngờ ngay cả đồ của tiểu hài Triệu Công Minh cũng chẳng tha. Bên kia Phổ Hiền phất nhẹ bào tụ, đem mấy chục kiện pháp bảo thu hết vào trong tay áo, thở phào nhẹ nhõm, lắp ba lắp bắp nói: “Cảm, cảm tạ, Đông Hoàng chuông, lần này may mà…”
Hạo Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười, ý bảo đừng khách sáo, Phổ Hiền mới lau mồ hôi, nói: “Ta phải trở về phục mệnh”
Hạo Nhiên hỏi: “Tên trộm này tính sao?”
Phổ Hiền khoát tay: “Thôi quên đi” Rất có thâm ý mà liếc nhìn Trụ vương, chuyển thân rời đi. Nói: “Tiểu Thụ huynh, Đông Hoàng chuông, con đường phía trước hung hiểm, nếu cần Phổ Hiền giúp, bảo…Tiểu Vọng chuyển lời cho ta, ta đi đây…”
“Ân” Hạo Nhiên cười nói: “Bảo trọng”
Mặt Triệu Công Minh hơi hơi co giật, vật tới tay còn phải ói ra, tỏ vẻ đau lòng khôn xiết, nói: “Ngươi yên tâm ‘Đi’ đi, đi chết đi…”
.
Cùng lúc đó, Triều Ca ngoài ngàn dặm.
Cổ khí thế kia mạnh như vũ bão, muốn đem Cửu Gian điện hủy thành phế tích, mũ nhọn trên đầu Thân Công Báo ngã ra sau, rớt xuống bậc thang tiền điện, quay tròn mấy vòng. Một giọt mồ hôi dọc theo gương mặt nhỏ xuống.
Văn Trọng: “Toàn quân bị diệt?”
Thân Công Báo ngước mắt nhìn thẳng Văn Trọng, ấm ức đáp: “Văn Trọng, tuy ta không phải đồng xuất một sư với ngươi, nhưng đều là dưới ngôi giáo chủ…”
Văn Trọng giơ một tay lên, kim tiên nhắm vào Thân Công Báo, đồng tử người sau đột nhiên co rút, Lôi công tiên vừa vung, lưới điện trùng điệp khuếch tán, bảo hộ mình ngay chính giữa.
“Hao tổn, hao tổn hơn hai vạn người…Cao Hữu Càn, Phí Trọng tử trận…” Thân Công Báo run giọng nói: “Đông Hoàng chuông đoạt Ân Thụ Đức ra ngay trước trận, Trương Quế Phương, Hồ Hỉ Mị điều tàn binh, tìm tung tích thiên tử”
Văn Trọng lạnh lùng nói: “Một đám phế vật”
Thân Công Báo lui một bước, hít sâu một hơi, nói: “Giáo chủ đã phái Triệu Công Minh tới phương Bắc tiếp ứng rồi, Tô vương hậu về thăm nhà”
“Phế vật!” Văn Trọng mắng, quất một roi qua, Thân Công Báo đang muốn tế khởi Lôi công tiên thoát thân thì đột nhiên phát hiện kim tiên kia không phải bay về phía mình, mà là quấn lên cây cột cao sừng sững trước ngọ môn, đánh cự trụ ngọc thạch nọ thành phấn vụn! Trong tiếng nổ vang, khói bụi tiêu tán, cả tòa cung phường sụp hết phân nửa! [chỗ ở của thái tử hoặc phân xưởng trong cung đình]
“Chuyện này không cần Kim Ngao nhúng tay vào” Văn Trọng giũ áo choàng, xoay người đi ra ngoài vương cung: “Ta lĩnh ba vạn binh mã, ngày mai xuất chinh. Thân Công Báo, ngươi trấn thủ Triều Ca, điều động tất cả lương thảo, nếu dám chậm trễ thì chờ bị tống tới đài Phong thần đi”
Thân Công Báo hỏi: “Vậy đồ nhi kia của ngươi phải làm sao?”
Chỉ nghe Văn Trọng lạnh lùng hừ một tiếng, thoại âm cùng cước bộ tiêu thất ngoài cung.
Thân Công Báo lúc này mới thu lôi quang hộ thể, mồ hôi đầm đìa, lẩm bẩm: “Ngươi cũng biết đài Phong thần dùng để…”
Kim quang chợt lóe, trong nháy mắt lướt qua hơn nửa thành Triều Ca, một roi bay đến!
Thân Công Báo trở tay không kịp, ngực lập tức hứng ngay một roi kia, miệng phun tiên huyết bay ra phía sau, ngã xuống trước long ỷ!
Tên lùn một tay chống đất, lảo đa lảo đảo đứng lên, biết đó là đòn cảnh cáo Văn Trọng dành cho mình, chớ có ra chủ ý thối gì nữa.
.
.
Hai con ngựa gầy yếu, một chiếc xe đẩy, chở Ân Thiên Tử, Hạo Nhiên, Triệu Công Minh tìm đường trong đám cỏ dại thưa thớt, đi về phía bắc. Lúc này Hạo Nhiên vẫn chưa ý thức được đồng hành cùng mình là nhân vật thế nào.
Lại nói từ khi Xiển giáo thu môn đồ rộng rãi, Ngọc Hư cung ngầm có phân chia phe phái kiểu nhân gian triều đình, trong giáo lấy Nguyên Thủy Thiên Tôn làm sư, dưới tọa Thiên Tôn có thập nhị kim tiên Côn Lôn, rồi đệ tử thân truyền Thái Công Vọng, môn đồ Thân Công Báo. Nhưng đứng trên thập nhị tiên, dưới Nguyên Thủy Thiên Tôn, còn có một tiên_____Nhiên Đăng đạo nhân.
Tự cổ xưng “Hư quân thực tướng”. Có thể thấy quân quyền tướng quyền, thực tế là hỗ trợ lẫn nhau, thể chế bổ sung không thể thiếu. Nhiên Đăng ngự trị chúng tiên, thân dưới Thiên Tôn, mơ hồ có xu thế kìm hãm lẫn nhau với Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn_____Nhiên Đăng đạo nhân_____thập nhị tiên Côn Lôn_____chúng đệ tử đời thứ hai, đấy là kim tự tháp địa vị của tiên gia, tương tự, tiên ban Kim Ngao đảo cũng thế. Người đầu tiên dưới Thông Thiên giáo chủ, chính là Triệu Công Minh.
Triệu Công Minh có thực lực không thể khinh thường, lại thêm siêu cấp tiên thiên linh bảo_____Kim giảo tiễn trong tay, thậm chí so với Nhiên Đăng đạo nhân còn muốn mạnh hơn ba phần. Triệu Công Minh không giống Thập thiên quân phụng Thông Thiên giáo chủ vi tôn, thân là một kẻ nhàn tản tại Kim Ngao đảo, trừ bỏ Văn Trọng thực lực cường hãn, có thể nói là địch thủ hiếm có của cả hai giới Côn Lôn, Kim Ngao. [cây kéo]
Lúc này hạ sơn tới giữ chức bảo tiêu, thứ nhất là bán một phần ân tình cho Thông Thiên giáo chủ, thứ hai là sinh lòng hiếu kỳ đối với Đông Hoàng chuông, do bẩm sinh thích vơ vét bảo vật, Hạo Nhiên tựa như một món pháp bảo mọc hai chân tự do đi lại, hơn nữa còn là một trong thập đại thần khí thái cổ siêu cấp, bên người còn mang theo hai bảo vật bình Luyện yêu, Thái Cực đồ, hỏi sao Triệu Công Minh không thèm nhỏ dãi?
Tức thì Triệu Công Minh ra sức vỗ ngực đảm bảo, có hắn ở đây, đố có người nào trong Côn Lôn sơn dám ra cản đường, Hạo Nhiên và Trụ vương đều ngờ vực, trong lúc bán tín bán nghi, xe đẩy đã kéo qua hơn phân nửa phương Bắc, lãnh địa Ký Châu hầu Tô Hộ rốt cuộc cũng thấp thoáng xuất hiện.
Hồ Hỉ Mị ngồi trên cổng thành, hai chân lắc lư, trông về phương xa, cười nói: “Tỷ tỷ thần cơ diệu toán, đại vương ca ca quả nhiên tới rồi, còn có, eh, đó là ai?”
Hồ Hỉ Mị đột nhiên bị dọa đến thay đổi âm điệu: “Triệu Triệu Triệu Triệu…Tỷ tỷ…Triệu Triệu Triệu…”
“Hỉ Mị! Mau hạ cổng thành đi! Phụ thân! Đóng đại môn! Mở tiểu môn! Bách tính dọc đường giải tán!” Trên tường thành, nhất quốc chi mẫu Đát Kỷ, nghĩa muội Hồ Hỉ Mị của Trụ vương hoảng hốt vô cùng, hoa dung thất sắc, cơ hồ muốn thét chói tai lên.
Đát Kỷ không thèm quan tâm đến nửa điểm phong thái hiền thục đoan trang nữa, điên cuồng dậm chân: “Mở con đường nhỏ! Nghênh thánh giá! Phái binh phong trụ hai bên đường! Người không liên quan núp hết đi!”
“Nương! Đem châu báu giá trị trong phủ cất hết vào rương khóa lại, dìm vào trong trì đường hoa viên mau_____!!”
Hồ Hỉ Mị và Tô Đát Kỷ, gào thét như đại nạn lâm đầu: “Triệu_____Công_____Minh_____tới_____rồi!!!”
—————————————-
Bó tay anh Công Minh, đồ chơi con nít cũng hốt tuốt =.=, nhiều nhân vật khó đỡ quá =))