Trụ vương nhìn xung quanh, nói: “Chỗ ngươi ở chính là hòn đảo biệt lập này à?”
Hạo Nhiên cười nói: “Hoan nghênh tới nhà ta làm khách”
Đảo san hô đen nằm ở vùng biển ngoài, xung quanh sóng đục vút tận trời cao, bão lốc gào thét, nhưng khi đến nơi này, toàn bộ đều tản đi, như có một ***g chắn vô hình. Hòn đảo rất nhỏ, Trụ vương đem chiến ngoa thắt bên hông, theo Hạo Nhiên đi về phía trung tâm đảo.
Trong đá ngầm rải rác che giấu xác hải âu và cá, sóng biển từng lớp nối tiếp nhau vỗ chúng vỡ thành mảnh vụn, nhét vào trong khe đá. Hạo Nhiên thắp sáng ngọn đàn dầu trong tay, đi vào sơn động giữa đảo.
Ốc sên bò đầy trong sơn động, phát ra ánh huỳnh quang màu xanh biếc, Hạo Nhiên nhảy lên một bệ đá vuông cao hơn một trượng, nói: “Lên đây”
Trụ vương ôm ái nhân của hắn từ sau lưng, người sau cất cao giọng nói: “Hạo Nhiên trở về rồi, Đông Hoàng đại nhân”
Tiếng vọng lượn lờ trong động không ngừng, bệ đá ầm lõm xuống, chở hai người chìm vào lòng đất.
Đây là một không gian tối đen, nguồn sáng duy nhất, chính là ngọn đèn dầu ảm đạm trong tay Hạo Nhiên, ngọn đèn soi sáng hắn và gương mặt anh tuấn của Trụ vương bên tai hắn. Dọc dường bệ đá hạ thấp, Hạo Nhiên nhẹ giọng nói: “Hôn quân”
“Ân?” Trụ vương có vẻ rất hưởng thụ kiểu xưng hô này, vòng quanh Hạo Nhiên, gò má vuốt ve cổ hắn, mê luyến ngửi vào.
Trong con ngươi thâm thúy của Hạo Nhiên chiếu ra một cụm tinh vân xoay tròn phương xa, lẩm bẩm: “Ngẩng đầu lên nhìn, ta tin rằng, ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên được màn này”
Trụ vương ngạc nhiên ngẩng đầu, ngay sau đó cụm tinh vân kia tản đi.
Thời khắc tối mỹ lệ nhất trong vũ trụ, hỗn độn hóa thành ngàn vạn vì sao bay tới, tiêu tán bên cạnh bọn hắn, hỏa diễm thiêu đốt thế giới mênh mông trống trải kia, ráng mây tách rời.
Một vùng đất hoàng sắc, cự nhân đứng lên.
Trụ vương hít vào một hơi, nói: “Khai thiên”
“Khai thiên” Hạo Nhiên nhẹ giọng nói: “Mỗi lần ta tới đây, đều sẽ thấy một lần”
Thiên cùng địa đứt gãy trước mặt, bóng tối tách ra, ánh sáng vô hạn bao phủ bọn hắn. Điểm ranh giới của thiên địa, chính là cái bệ phẳng mà Hạo Nhiên và Trụ vương đang đặt chân.
Bầu trời lên cao, mặt đất chìm xuống, giới nhân gian xuất hiện. Toàn thân cự nhân xích lõa, song mục như thái dương buổi sớm tỏa ánh sáng ấm áp, hai tay giơ lên, sừng sững đồ sộ, cho đến khi thiên địa phát ra một tiếng ầm vang, cự nhân từ từ ngã xuống.
Trụ vương chậm rãi nói: “Bàn Cổ khai thiên lập địa”
Hạo Nhiên gật đầu: “Hắn là thần minh mà ta kính ngưỡng nhất. Hắn khai phá thiên địa, sau cùng chết đi…”
Máu từ dưới thân thể Bàn Cổ lan ra, uốn lượn thành Giang Hà*, xương cốt hắn hóa thành núi sông, đôi mắt bay lên thiên không trở thành nhật nguyệt, mái tóc dài xõa tung trở thành cây cối, thịt vụn hóa thành vô số dã thú tản đi khắp nơi trong hoang dã. [*Trường Giang và Hoàng Hà]
Bàn Cổ thở ra một hơi cuối cùng, luồng khí tím đó quanh quẩn, chia ra làm ba.
Hạo Nhiên dường như sợ đánh thức vị thần vĩ đại nhất thế gian này, nhẹ giọng nói: “Hắn sáng lập ra tân thế giới, nhưng lại vứt bỏ sinh mệnh mình”
Ráng mây bay lượn, chiếu vạn luồng về phương xa, tiên nhạc nhẹ lay, tất cả sinh linh trên mặt đất ngẩng đầu ngóng nhìn, núi cao đột ngột từ dưới đất đội lên. Có tiếng người mơ hồ truyền lại, thế là sinh linh hướng tới câu đầu tiên sau sáng thế kia mà chạy đi.
“Ta là Hồng Quân, hiện đã chứng minh được đại đạo, người muốn tu công đức, hãy đến Tử Tiêu điện”
Trụ vương hỏi: “Hồng Quân truyền đạo?”
Hạo Nhiên gật đầu không nói, chốc lát sau, bảy đạo hào quang bay ra từ đỉnh Tử Tiêu cung, một luồng sáng hóa thành nữ tử, dịu dàng hạ xuống đất. Nữ tử kia mình người thân xà, diện dung xinh đẹp đến nỗi khiến người ta ngạt thở.
“Mẹ của nhân loại, Nữ Oa nương nương” Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Xem đi, nàng sắp tạo ra con người rồi…”
Nữ Oa nghiêm túc nặn vài tượng đất, tượng đất nọ liền có sinh mệnh, chi chi oa oa, chạy tới chạy lui không ngừng, Nữ Oa lại rút lăng la bên hông ra, thấm nước bùn, tiện tay phất qua, bùn lầy rơi xuống đất, đều hóa thành người.
Cả vùng Tây Bắc dấy lên một luồng lửa, sinh linh giãy dụa trong biển lửa chạy về phương Nam, tượng đất trốn đến phía đông, trong biển lao ra cự nhân màu lam, cùng liệt hỏa kia lăn thành một đoàn.
“Thủy thần Cộng Công và hỏa thần Chúc Dung” Hạo Nhiên vứa dứt lời, lam sắc cự nhân kia đã đâm đầu thẳng vào Bất Chu sơn, trời long đất lở.
Thiên hỏa lạc hạ, Nữ Oa vá trời. Vạn linh tề thanh reo hò, nhưng trong mấy hơi ngắn ngủi, người và yêu cùng tị nạn, ma tam tộc lại tranh đấu không ngừng, đại địa như tổ kiến bị đập nát, vô số chấm đen chia làm hai phái rõ rệt.
Hạo Nhiên lại chậm rãi nói: “Viêm Hoàng tranh giành”
Kim giáp cự nhân vung trường kiếm, đuổi ma tộc, yêu tộc đến Tây nam, Nữ Oa thở dài, che chở con dân bị ức hiếp kia rời đi. Lúc sắp đi còn quay đầu lại nhìn Hoàng Đế một cái.
Xi Vưu phát ra tiếng rống chấn thiên động địa, ngã xuống.
Mặt đất hiện ra một khe nứt, yêu ma lưỡng tộc chui vào trong khe, tiêu thất.
Trụ vương thắc mắc: “Bọn họ đi đâu rồi?”
Hạo Nhiên lắc đầu nói: “Ta cũng không hiểu kết cục của trận chiến Viêm Hoàng này”
Nữ Oa hóa thành một làn khói xanh, bay về Trung Nguyên, nơi đáp xuống, chính là Lê sơn.
Trên đại mạc Tây bắc, trong mây mù bay ra một tảng đá lớn.
Trong biển cả Đông nam, từ con nước xoáy nổi lên một hòn đảo.
“Côn Lôn sơn, Kim Ngao đảo” Hạo Nhiên chậm rãi nói. “Hai phe cánh lớn trong trận chiến Phong thần”
Hết thảy đều tối xuống, vào lúc sân khấu hạ màn, tia sáng rời xa bọn hắn, cuối cùng chỉ còn lại ngọn đèn dầu đong đưa trong tay Hạo Nhiên. Bệ đá “Rầm” một tiếng hạ xuống mặt đất.
Hạo Nhiên nói: “Đến rồi” Lập tức kéo tay Trụ vương, bụi sao từ phương xa bay tới xếp dưới chân, bọn hắn đạp lên con đường như ngân hà kia, chậm rãi đi về phía quang cầu khiết bạch.
Đi tới đầu cùng, Hạo Nhiên tắt đèn, đứng trước quang cầu bạch sắc, nói: “Đông Hoàng đại nhân, Hạo Nhiên về rồi”
Đó là một cái bục lơ lửng trong không trung, xung quanh bục vây quanh mười cột đá, văn tự thượng cổ khắc trên thân cột. Trụ vương hỏi: “Đây chính là nơi cung phụng thập thần khí sao?”
Hạo Nhiên đáp: “Phải, sau khi thần khí được thu hồi, phải đặt lên đó, rồi theo Đông Hoàng đại nhân…”
Hạo Nhiên sững sờ.
Trụ vương trầm giọng nói: “Vị này chính là Đông Hoàng Thái Nhất?”
Hạo Nhiên trợn to song nhãn, khó có thể tin nói: “Không…Đây không phải…Ta chưa từng thấy được bên trong luồng sáng…”
Từ lúc Hạo Nhiên bị Đông Hoàng Thái Nhất gọi đến chỗ này, nó đã là một cụm bạch quang lững lờ, ngay cả chính Hạo Nhiên cũng chưa từng thấy qua bên trong luồng sáng là vật gì. Nhưng lúc này, bạch quang lại tối dần trước mắt hai người, xuất hiện một người bên trong cụm sáng.
Kia là một nam nhân, hắn nhắm hai mắt, lơ lửng trên không, ngũ quan tinh tế, trên hàng mi treo một hạt lệ châu, người mặc thụy bào hai màu hắc bạch, khuy áo tùy ý rộng mở thẳng đến dưới tiểu phúc.
Hắn đội cái nón ngủ hai góc kỳ dị, bào tụ, khố cước kéo dài thật dài, phấp phới trong không trung.
“Tại sao…” Hạo Nhiên lui một bước, run giọng nói: “Tại sao lại là Thái Thượng Lão Quân?”
Lông mi Thái Thượng Đạo Đức thiên tôn khẽ run, sau đó mở mắt ra, mỉm cười nói: “Chuông nhi, ngươi có biết vì sao trận chiến Phong thần nổ ra không?”
“Vì sao Hạo thiên tháp hóa thành đài Phong thần?”
“Vì sao ngươi lại tới chỗ này?”
Hạo Nhiên giống như ngũ lôi oanh đỉnh, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, cơ hồ đứng không vững, không dám tin lắc đầu nói: “Lão Quân, ngươi chính là Đông Hoàng sao? Không thể nào, giọng Đông Hoàng không phải như vậy…”
Thái Thượng Lão Quân cười cười, vươn ngón trỏ, làm động tác “Suỵt”, nói tiếp: “Xi Vưu đã chết, Thần Nông đã lui, cớ sao Nữ Oa vẫn lưu lại nhân gian?”
Lão quân lại nói: “Ngũ đại thần khí, Tam Thanh ta được ba, Nữ Oa được một, Đông Hoàng được một, Bình Luyện yêu trong tay Thông Thiên, hắn đã chuyển giao cho ngươi. Rìu Bàn Cổ phân làm ba, do mỗi người chúng ta chưởng quản, duy chỉ đáng tiếc Hiên Viên kiếm, rơi vào tay Nữ Oa, sau ném vào nhân gian…”
Đồng tử Hạo Nhiên chợt co rút, chỉ nghe Lão Quân nói: “Hạo thiên tháp quan hệ đến tồn vong tam giáo, không phải ta không muốn, nhưng thực sự vô pháp tặng cho ngươi, tạm thời trả lại ta, đợi đến khi chư thiên thần tiên quy vị, ta sẽ cho ngươi mang về, thế có được không?”
.
Cùng lúc đó, ngoại thành Tây Kỳ.
Oan huyết thiên địa võng chính là Hồng tú cầu, chuyện kể rằng vạn năm trước lúc hỗn độn sơ khai, Hồng Quân giáo chủ chứng được đại đạo, giảng đạo trong Tử Tiêu cung, bảy cái bồ đoàn trước tọa theo thứ tự là Lão Tử, Nguyên Thủy, Thông Thiên, Hồng Vân, Côn Bằng, Nữ Oa, Chuẩn Đề. Giảng đạo xong, phân chia bảo vật bên dốc Tứ Tượng, bởi vì Nữ Oa có thiên mệnh trên người nên độc chiếm được Hồng tú cầu và kim hồ lô, sau làm nên đại công đức tạo nhân vá trời, thân là chuẩn thánh.
Tam Thanh vốn được hóa thành từ hơi thở của Bàn Cổ, noi theo công đức khai thiên lập địa, sau khi chứng đạo trở thành thánh nhân, Nữ Oa tuy là chuẩn thánh, nhưng chung quy Hồng tú cầu kia chẳng phải chuyện đùa, vừa giũ khai trên chiến trường, nhất thời hấp thu oán hồn khắp đất, hóa thành vô số huyết quang bén nhọn đánh tới Văn Trọng.
Văn Trọng không tránh không né, vung kim tiên, nháy mắt trên thiên không kim quang mãnh liệt, mặt đất oan huyết kêu gào, mây màu rực rỡ cùng huyết hải vô tận kia đâm vào nhau!
Tiên đạo Côn Lôn đều thu pháp bảo, kinh hãi đến mặt không còn chút máu.
Dương Tiễn khó có thể tin nói: “Văn Trọng lại dám cùng chính thần thượng cổ…”
Tử Nha nói: “Thế gian vốn chẳng có chuyện gì mà hắn không dám làm…Mau đi xuống cứu người! Đừng để tai họa trút vào phàm nhân nữa!”
Chỉ thấy nơi chân trời một đạo hỏa quang ùn ùn bay tới, hồng vân quay cuồng, lại thêm một kim tiên gia nhập chiến trường. Tiên kia dừng trên cao không, cao giọng nói: “Đại chiến như vậy, binh sĩ vô tội cần gì tự làm khổ mình!” Nói xong giương tụ ném ra một cụm tường vân, tường vân kia đột nhiên nở lớn, chụp xuống chiến trường. Chính là pháp bảo độc môn của Lục Áp đạo quân – sư đệ nhỏ nhất của Hồng Quân – Ngũ sắc thần quang.
Ngũ sắc thần quang bảo hộ mấy vạn người trên chiến trường, quân Tây Kỳ, Ân Thương ngừng giết nhau, nhất tề nhìn lên cao.
Hồng tú cầu biến thành ngàn vạn huyết tuyến đã kẹp lấy oán niệm, ô huyết tầng tầng quấn lên Văn Trọng và tọa kỵ Hắc kỳ lân, chỉ nghe Văn Trọng quát lớn một tiếng, vang vọng càn khôn, lôi âm nổ ầm, kim tiên kia kích huyết võng thành mảnh vụn, bay tán loạn khắp trời như huyết đào hoa.
“Những kẻ ngủ say_____đều thức tỉnh cho ta!”
Văn Trọng hét lớn, vung thư hùng kim tiên quất về phía chân trời mờ mịt kia!
Một roi đó, kích mở biển mây cuồn cuộn, lướt qua đại địa bao la, phi thẳng về phương xa.
Một roi đó, vắt ngang Thần Châu đại lục, mang theo kình khí dời non lấp biển xông tới Côn Lôn!
Một roi đó, cắp theo huyết khí sau cùng của một đấu sĩ bất khuất, trùng phá vô số cấm chế tiên gia, đục xuyên Côn Lôn sơn!
Nguyên Thủy Thiên Tôn đột nhiên đứng lên, chưa kịp tế xuất Bàn Cổ phướn thì đạo kim quang kia đã tới trước mặt, đền thờ bạch thạch trước Ngọc Hư cung bị một roi của Văn Trọng quất thành phấn vụn!
Một roi đó, như hấp thu phẫn nộ giữa tinh vân, đâm thẳng vào cổng Tứ Tượng, tiên khí bẻ gãy nghiền nát cuốn vào Đại Xích thiên! Quất trực tiếp vào Thái Thượng Lão Quân đang ngủ say giữa thảo nguyên!
Một roi đó, hung hăng quất trúng ***g ngực Thái Thượng Đạo Đức Thiên Tôn, Lão Quân từ trong mộng kịch chấn, phun ra một ngụm tiên huyết, bay về phương xa.
Một roi đó, xé mở mộng cảnh của Hạo Nhiên và Trụ vương.
Lời nói của Thái Thượng Lão Quân cứ thế bị chặn đứng, trợn to song mục, một đạo kim quang lộ ra trước ngực, cùng tiếng gào thét của Văn Trọng, cùng sát khí ngất trời, ầm ầm vỡ thành ngàn vạn mảnh.
Hạo Nhiên rốt cuộc đã minh bạch.
Văn Trọng giận dữ hét: “Thức tỉnh_____!”
Thái sư Thương triều Văn Trọng, dùng tu vi cả đời tung ra một roi, hung hãn đánh nát ảo giác của Thái Thượng Lão Quân, quất vào thế giới tinh thần của Hạo Nhiên. Đại dương, thiên không, lòng đất, mông muội, hỗn độn, dưới uy lực của một roi kia vỡ tan như mặt kính, rào rào sụp đổ.
Hết thảy ảo mộng tiêu tán, thế giới nứt toác phiêu mở, bầy dê kêu be be tản đi.
Hạo Nhiên đứng trên mảnh đất trống, một tay vẫn nắm chặt Hạo thiên tháp.
Nguyên lai đều là mộng.
Bắt đầu từ khoảnh khắc đài Phong thần hóa thành Hạo thiên tháp, từ khoảnh khắc Trụ vương bị Thân Công Báo ném xuống, bọn hắn đã cùng rơi vào trong cấm chế mộng cảnh của Thái Thượng Lão Quân.
Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Thì ra là mộng” Rồi ảm đạm khẽ nói: “Còn tưởng rằng đã về nhà rồi…”
.
.
Ngoại thành Tây Kỳ, Văn Trọng quyết tử một roi bạo phát ra khí thế kinh thiên động địa, đến khi thu tay, oan huyết thiên địa võng đã bị đánh nát triệt để! Kim tiên Côn Lôn rình trộm thời cơ phi thân xông lên, Văn Trọng thu roi rồi giũ ra lần nữa, tức khắc quất Cụ Lưu Tôn tan xương nát thịt, nổ thành vô số huyết vụ trên bầu trời, hài cốt không còn, hồn phách bay về phía đài Phong thần.
Vừa thấy đồng môn bỏ mình, các tiên đều đỏ cả mắt, bất chấp tính mạng lao vào Văn Trọng, Văn Trọng kiệt lực, nhưng chẳng chút sợ hãi cho dù sáu bảy kiện pháp bảo đồng thời đánh lên người, kim tiên lượn lờ, tiếng roi vang vun vút xoắn vào chiến đoàn, lúc giơ tay lại giết chết Từ Hàng đạo nhân và Xích Tinh Tử. Ngọc Đỉnh rút kiếm cứu Thanh Hư đạo quân ra, thình lình bị cự lực va trúng ***g ngực, xương sườn gãy đoạn, kêu lên một tiếng đau đớn té vào trong thành, không biết sống chết.
Văn Trọng thở dốc nhìn về phía chân trời, Nữ Oa bị hủy oan huyết võng, tức giận chí cực, trong thiên địa vạn cảnh biến đổi, âm phong như mực bay múa quay cuồng cuốn lên.
Văn Trọng đề khí quát: “Hay cho một kẻ chính thần! Muốn mấy vạn chiến sĩ Ân Thương bồi táng cùng Văn Trọng hay sao!”
Kiện pháp bảo cuối cùng kia chính là chu sa ấn nơi mi tâm Bàn Cổ, vượt trên cả thất đại tiên thiên linh bảo, Sơn hà xã tắc đồ! Văn Trọng lui vào Kỳ Sơn, rời xa chiến trường, chỉ còn tàn dư kim tiên nhưng bên kia cũng khiếp sợ vô cùng, không một ai dám truy kích.
Văn thái sư như đèn cạn dầu, một roi kia gần như đã hao hết tu vi cả đời hắn, lúc này vứt mấy vạn người lại chiến trường tử đấu, không quan tâm nữa, thối lui thật xa, chỉ muốn dẫn một kích cuối cùng của Nữ Oa đến sơn cốc, phẫn nộ quát: “Đã quyết tâm muốn giết Văn Trọng, vậy tới đây!”
“Thỉnh Nữ Oa nương nương bớt giận”
Giọng Lục Áp đạo quân lanh lảnh truyền ra từ càn khôn, ngũ sắc thần quang rời mặt đất, mở nên một thành lũy, ngăn cản Sơn hà xã tắc đồ đang xoắn tới Văn Trọng. Giằng co chốc lát, chỉ nghe giọng nữ hừ lạnh một tiếng trong hư không, luyện ngục giang sơn kia tiêu thất vô tung.
Khương Tử Nha mới vung hạnh hoàng kỳ lên, chỉ hướng viễn phương, hô lớn: “Đuổi theo!”
Trống trận dồn dập trong thành Tây Kỳ, đều nói Văn Trọng không địch mà lui, sĩ khí nhất thời đại chấn, cổng thành rộng mở, quân Chu như dời non lấp biển giết ra ngoại thành. Nháy mắt quân Thương người ngã ngựa đổ, luân phiên rút quân, Trương Quế Phương mấy lần chỉnh đốn đội hình, nhưng khổ nỗi loạn binh như thủy triều. Bại cục đã thành, chủ tướng mất tích, thiên tử chẳng rõ nơi đâu, quân Ân Thương bị trùng kích lui vào trong sơn cốc.
Thanh Hư, Hoàng Long thân thụ trọng thương, Ngọc Đỉnh sinh tử bất minh; Vân Trung Tử, Quảng Thành Tử tuy khiếp đảm, nhưng vẫn không thể không tế khởi pháp bảo, truy theo phương hướng Văn Trọng đào thoát.
Văn Trọng bị thương khắp người, chân khí hao sạch, mấy lần gắng sức đề lực, suýt nữa ngã khỏi lưng Hắc kỳ lân. Đều nhờ vào ý chí chống đỡ, bay vào Kỳ Sơn. Núi sâu rừng rậm, nhưng không thấy pháp bảo của Nữ Oa ụp xuống, âm phong như giòi trong xương lúc trước tiêu tán, quanh mình điểu tước hót vang, bởi vì vị khách không mời mà đến này nháy mắt bay lên trời cao.
Văn Trọng mở miệng thở dài, dựa vào lưng linh thú Hắc kỳ lân ngồi xuống. Song nhãn mê ly nhìn về phía nhật quang sau giờ ngọ, sau lưng một bóng mờ phủ lên người. Bóng của chiếc mũ góc nhọn xuất hiện.
Như đã sớm đoán được hắn sẽ tới, Văn Trọng lạnh lùng nói: “Ngươi tự ý rời chức thủ, tại sao không lưu lại Triều Ca?”
Thân Công Báo nheo song nhãn, mỉm cười nói: “Tại hạ tới tiễn Văn thái sư một đoạn”
——————————————-
Lời tác giả:
Mâu thuẫn sao? Trước đó Văn Trọng giết hai vạn quân Tây Kỳ, nhưng khi Nữ Oa phóng siêu cấp pháp bảo lên chiến trường thì lại trốn chạy về phía đông, không muốn để binh sĩ chôn cùng.
Kỳ thực ta cảm thấy chẳng mâu thuẫn gì cả, bởi vì bên ngoài thành Tây Kỳ có hơn mấy vạn binh Ân Thương, đương nhiên phải bảo vệ tính mệnh binh sĩ phe mình rồi.