Nắm đấm Trụ vương chặn ngay yết hầu thích khách, Khương Hoàn không dám giấu diếm nữa, nhắm hai mắt nói: “Bắt gặp Đát Kỷ nương nương và Ti mặc kia cùng một chỗ…Cùng một chỗ…”
Đát Kỷ đột nhiên cười thành tiếng, Trụ vương quăng thích khách xuống đất, xoay người ngồi lên long sàng, mở miệng thở dài. Đát Kỷ cười xong, đem nửa thân người dựa lên, bộ ngực cọ qua cọ lại cánh tay Trụ vương, dịu giọng nói: “Đại vương tin thần thiếp không?”
Trụ vương chẳng nói chẳng rằng, hừ lạnh một tiếng, Đát Kỷ lại nói: “Thần thiếp vốn không dám quản chuyện của đại vương, nhưng nghĩ Hạo Nhiên tìm khắp nơi không thấy, giống như mọc cánh bay mất vậy, có lẽ phải giáp mặt đối chất, vậy…”
Trụ vương nói: “Hạo Nhiên chắc chắn sẽ không như thế, điểm này Cô tin tưởng” Một lời liền khiến Đát Kỷ tức đến nghiến răng, nhãn châu chuyển mấy vòng, đang định lên tiếng thì Trụ vương lại nói: “Lập tức theo ta đến Trung cung”
Trụ vương giũ tung vạt trước, thuận tay lấy thiên tử kiếm bước ra Thọ Tiên cung, sau cùng quay đầu lại nói: “Thích khách lưu lại, ngày mai ngũ xa phanh thây trước ngọ môn, để răn tam cung” Nói xong dẫn theo Đát Kỷ, đi thẳng hướng chính cung.
.
Đát Kỷ vài bước đuổi theo, kéo tay Trụ vương, ôn nhu nói: “Ngũ xa phanh thây nhẹ quá, thần thiếp có một kế, tên gọi bào cách, là dùng một đồng trụ rỗng, đưa lửa than vào nung đỏ, rồi đem người ấn lên…”
Dọc đường đi Đát Kỷ nói liên miên không dứt, nhưng Trụ vương chỉ xanh mặt, đảo mắt đã tới Thọ Tiên cung, chấp sự trước cung thấy Trụ vương đến, đang muốn vái chào, Trụ vương vung kiếm, vỏ kiếm hóa thành hắc ảnh bay ngang qua, kích trúng mi tâm chấp sự, làm hắn bất tỉnh trên mặt đất. Đát Kỷ vỗ tay nhỏ giọng tán thưởng, vội chạy lên nhặt vỏ kiếm lên, cứ thế một đường đánh ngã mấy tên cung nhân, vô thanh vô tức đi tới ngoài tẩm điện Khương hậu.
Mới tờ mờ sáng, đám cung nữ đã sớm bị phái đi không còn một ai, Khương hậu lại trắng đêm không ngủ, cùng Hoàng phi ngồi trên tháp, nhỏ giọng nói gì đó, nét mặt ưu sầu, đèn đuốc trong điện hắt ra, Đát Kỷ lập tức kéo Trụ vương, hai người đứng sau bình phong, tiếng Khương hậu và Hoàng phi loáng thoáng truyền lại. Chỉ nghe Khương hậu lo âu nói:
“Nếu bị đại vương biết…”
Hoàng phi vội tiếp lời: “Tỷ tỷ, ca ta nói Đát Kỷ kia là một kẻ vô cùng lợi hại, tâm tư lại thận trọng, ngươi dùng cung quy tầm thường tuyệt đối trị không được tội ả”
Khương hậu thở dài, nói: “Ta sao lại không biết đại vương bị yêu nghiệt kia mê đến đầu óc choáng váng, cả nửa tháng không lâm triều, các đại thần bàn tán dồn dập; nếu có thể trừ được Đát Kỷ, bảo trụ Thành Thang giang sơn, thì cho dù đại vương có đem ta lăng trì toái quả cũng chết không hối tiếc, chỉ sợ yêu nghiệt chưa trừ đã để lộ phong thanh…”
Hoàng phi nói: “Một nữ tử yếu ớt trói gà không chặt như Đát Kỷ, tất nhiên dễ như trở bàn tay, chỉ có Ti mặc một tấc không rời đại vương kia mới khó giải quyết”
Khương hậu nói: “Vốn không cần phải giết hắn, nhưng cung nhân thuật lại đại vương qua đêm ở ngự thư phòng, là nổi lên ý niệm đối với tiểu tử kia, sớm biết ta đã không lưu hắn lại trong cung; ta vẫn tin rằng đại vương sẽ không chuyên sủng một nam nhân, làm những chuyện xấu xa nhơ bẩn ấy”
Trụ vương đứng sau bình phong nghe được những lời này tức sôi gan, đang muốn lật đổ bình phong, một kiếm chém chết Khương hậu và Hoàng phi, nhưng bị Đát Kỷ sống chết giữ chặt, lại nghe Khương hậu hạ quyết tâm nói: “Thôi được, Khương Hoàn cũng đã phái đi rồi, chỉ trông chờ ý tứ ông trời thôi, nếu thất thủ bị bắt, đành phải liều chết không nhận, ta thân là chính cung quốc mẫu; phụ thân lại nắm hai trăm chư hầu Đông cương, trọng binh mười vạn, đoán là…”
Lời chưa dứt, Khương hậu tự biết nói còn quá sớm, vội chuyển đề tài, nghiêng người khẽ hỏi: “Vũ Thành vương thật sự xuất cung rồi sao?”
Hoàng phi nói: “Tuyệt không giả dối, ca ta đến Hiên Viên phần, tiêu diệt ổ hồ ly mà hoàng thúc báo…”
Đát Kỷ vừa nghe lời này, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lập tức ngã gục xuống. Trụ vương vội thân thủ ôm chặt Đát Kỷ, lại nghe Hoàng phi nói tiếp: “Ân Phá Bại tướng quân đến Lê Sơn chuyển ngọc tượng Nữ Oa nương nương hồi cung, cho đại vương và Ti mặc kia *** loạn…”
Lần này ngay cả Trụ vương cũng muốn hôn mê, Khương hậu lại sâu kín thở dài một tiếng, khóc thầm: “Đại vương khi nào lại biến thành người như vậy…” Trụ vương khí huyết công tâm, hiện giờ mọi chuyện đã không còn như hắn nghĩ nữa, liền ôm Đát Kỷ ra khỏi chính cung, miệng vẫn lẩm bẩm: “Ngươi thà chết không nhận chứ gì, ỷ có Đông bá hầu chống lưng, không cần phải sợ Cô chứ gì? Muốn thẳng tay giết sạch người của Cô hả, ngươi giỏi…”
Trụ vương rời Thọ Tiên cung, lập tức ra lệnh Ác Lai bắt Khương hậu, Hoàng phi vả miệng hai trăm cái, ngay cả lý do cũng không cấp, ngồi trên tháp, ngơ ngác nhìn Đát Kỷ xuất thần.
Nửa ngày sau Đát Kỷ mới hư hư chuyển tỉnh. Trước đó hồ yêu đã đem ba hồn bảy vía hóa thành một làn khói xanh bay về phía sào huyệt Hiên Viên phần tra xét, nhìn thấy hồ tử hồ tôn lớp thì chết, lớp thì cháy, thậm chí hậu duệ còn bị hỏa diễm hun chết, vài tiểu hồ nhi cực sủng ái, da lông trân quý đều bị binh sĩ lột sạch, lưu lại một bộ hài cốt máu chảy đầm đìa phơi thây trong địa đạo, du hồn oán quỷ, kêu thảm bay về Triều Ca, ngay sau đó phóng thanh khóc lớn, đứt từng đoạn ruột.
Một nén nhang sau, Đát Kỷ không cách nào chống đỡ nổi nữa, đành phải ngây ngây ngốc ngốc mang hồn phách quay về, một đôi mỹ mục lệ thủy tràn đầy, đau thương cùng tận, nhìn Trụ vương chốc lát, chỉ cảm thấy mọi ý niệm đều hóa thành tro bụi.
Trụ vương không biết chuyện gì, chỉ cho rằng Đát Kỷ bị người oan uổng nên trong lòng buồn khổ, bèn trầm giọng nói: “Bào cách mới vừa rồi, nói lại cho Cô nghe lần nữa”
.
Hôm ấy lúc tảo triều, ngoài ngọ môn liền đút nên một đồng trụ cự đại như lời Đát Kỷ nói, đồng thời dùng củi khô lửa mạnh thiêu đến đỏ rực. Triều thần nghị luận xôn xao, không biết vật kia dùng để làm gì, Trụ vương trực tiếp lệnh bách quan chờ đợi chừng ba canh giờ, cho đến khi thái dương lên giữa trời mới mang theo Đát Kỷ lâm triều, liếc nhìn văn võ toàn triều một cái, sau khi tung hô vạn tuế, ngự lâm quân liền áp giải vài người tới, đẩy ra trước Cửu Gian điện.
Quần thần vừa thấy lập tức bị dọa cho hồn vía lên mây, mấy người đó là ai? Người đầu tiên bên trái đã bị đánh đến mặt mũi biến dạng, nhận không ra tướng mạo, có lẽ là thích khách Khương Hoàn; người thứ hai lại là gián quan Mai Bá cũng toác đầu chảy máu, mê mê mang mang; còn người thứ ba chính là quốc mẫu Ân Thương, quý vi chính cung Khương hậu!
Xảy ra chuyện gì mà ba người này lại dính líu nhau? Tỷ Can nhất thời không hỏi nguyên do, bi thiết quỳ xuống nói: “Đại vương! Hôm nay xảy ra chuyện gì mà lại áp giải chủ lục cung đến Cửu Gian điện vấn tội!”
Bách quan quỳ phục, thanh âm bi thảm không ngừng, hoàng thúc Tỷ Can lại nói: “Khương thị là con gái của Đông bá hầu Khương Hằng Sở, Khương Hằng Sở trấn thủ Bắc cương, công lao vô số, cho dù là quốc pháp Thương Thang, tổ tông gia quy ta cũng không thể thi hình đối với vương hậu được, đại vương ngàn vạn chớ nghe yêu ngôn Đát Kỷ, u mê tâm trí!”
Tức khắc văn thần võ tướng lại cuồng hô một trận, Trụ vương không ngờ vừa đăng điện còn chưa kịp mở miệng đã bị chặn họng, nộ khí dâng trào, khó có thể ức chế, quát mắng: “Đều câm miệng hết cho Cô! Lần này cho các ngươi nhìn rõ chân diện mục con tiện nhân kia!”
Rồi lệnh thích khách Khương Hoàn tỉ mỉ nói lại án hành thích đêm qua, bách quan nghe như lọt vào sương mù, chỉ cảm thấy như đang nằm mơ, ngay cả tiếng kinh thán cũng tỉnh lượt. Đợi đến khi trong Cửu Gian điện chúng nhân á khẩu vô ngôn, Khương hậu cúi đầu trầm mặc không nói, Trụ vương mới lên tiếng: “Hiện giờ Ti mặc Hạo Nhiên không biết tung tích, may mà Đát Kỷ bình an vô sự, hầu hạ bên quân, Cô trước đó không lâu hoang phế chính sự, nhưng hôm nay chính tai các ngươi đã nghe thấy…”
Tỷ Can vươn thẳng nửa người, hô: “Đại vương không thể kết luận quá sớm! Chuyện này nghi điểm rất nhiều, lão thần không hiểu, nếu thích khách này là do Khương hậu phái đi hành thích Đát Kỷ, cần gì phải mạo phạm đại vương? Đại vương văn võ song toàn, thể lực vượt trội, có thể tay không đánh sư hổ, những chuyện này chẳng lẽ Khương hậu hoàn toàn không biết?”
Tỷ Can nói ra đầy nghi điểm, quần thần lại rối rít châu đầu ghé tai, nhưng lúc này Trụ vương cũng bất chấp tất cả, Khương Hoàn chính miệng nhận tội, lại nghe cuộc đối thoại của vương hậu và Hoàng phi, giả thế nào được? Bèn nói: “Cho dù không phải hành thích Cô, nhưng lại muốn giết người bên cạnh Cô, nàng còn lý sự gì nữa?!”
Thoại âm chưa dứt, Khương hậu đã quỳ thẳng người, quay đầu nhìn qua Khương Hoàn thê lương gào thét: “Nghịch tặc! Ai dạy ngươi tới vu hãm ta!” Quốc mẫu một lời vừa xuất, văn võ cả triều đều im lặng, Trụ vương đã sớm đoán được Khương hậu sẽ nói như vậy, cười lạnh nói: “Ngươi thà chết không nhận chứ gì? Người đến! Kéo thích khách đi bào cách!”
Khương Hoàn đã sớm biết phải chết, nhắm hai mắt tùy ý ngự lâm quân kéo ra trước ngọ môn, lưng vừa chạm vào đồng trụ cháy đỏ rực kia, lập tức phát ra một tiếng hét thảm tê tâm liệt phế, mấy hơi sau da tróc thịt bong, toàn thân cháy đen, lộ ra một bộ xương người máu đầm đìa, máu tươi vừa gặp nhiệt độ cao, tỏa thành khói xanh, sau cùng mùi thối bốc hơi, thiêu một người đang sống rành rành thành tro bụi.
Bách quan sợ đến diện dung thất sắc, nào biết vật đó chính là hình cụ, lập tức nhát gan kinh hãi đến hai chân phát run, nhưng Mai Bá lại như trước đình thanh tỉnh, quát lớn: “Hôn quân! Ngươi tàn ác vô nhân đạo! Cả tin sàm ngôn, tham luyến mỹ sắc Đát Kỷ cũng thôi đi, yêu phụ chưa đủ gây hoạn. Tiếc ngươi sủng hạnh tiểu nhân, cùng một nam tử quan hệ bất chính, coi lục cung phấn đại như vô hình. Ban ngày nghe lời bẩn thỉu, đêm đến làm chuyện hạ lưu! Loạn luân thường nhân hoàng thủy thần, Thương triều tổ tông, ngươi chắc chắn sẽ bị thiên địa phỉ nhổ! Dưới cửu tuyền…”
Mai Bá gầm thét như một tiếng kinh lôi, Trụ vương lại bị tàn nhẫn chọc trúng tử huyệt, tung tích Hạo Nhiên chưa rõ, không biết sống hay chết, vốn định đến trước Cửu Gian điện hăm dọa Mai Bá cùng bách quan nói năng thận trọng, ai ngờ vụ đại tai tiếng này lại bị vạch trần tại chỗ, tức đến thất khiếu bốc khói, căm hận nói: “Nghịch thần miệng lưỡi sắc bén lắm! Cô không trị tội ngươi không được!”
Trụ vương trước đó quả thật đã phân phó kỹ càng cùng thân tín, cứ như thế, vốn định hù dọa Mai Bá, lúc vừa đến Cửu Gian điện mở miệng, vệ binh liền hiểu ý, kéo Mai Bá đi về phía đồng trụ đỏ rực kia.
Nhưng Mai Bá lại quật cường, chẳng hề cầu xin, hai chân bị kéo lê trên mặt đất, hãy còn “Hôn quân” “Hôn quân” nhục mạ không ngừng, thanh âm Trụ vương vang dội, vọng khắp Cửu Gian điện, cũng dùng tài hùng biện tuyệt thế thao thao đáp trả sự sỉ nhục của Mai Bá.
Chỉ nghe Trụ vương căm giận nói: “Tự cổ thánh hiền có tam giới, nhất giới bất phân thị phi, vọng đoán tội hành; nhị giới táo nộ khó nén, nói năng hại người; tam giới dễ giải với mình, hà khắc với người khác, Gián quan Mai Bá, ngươi biết tội chưa! Cô sủng tín tiểu nhân, cùng nam tử làm chuyện cẩu thả, ngươi có tận mắt nhìn thấy! Cô phái Ân Phá Bại đi Lê Sơn, dời ngọc tượng Nữ Oa về cung tiết ngoạn, ngươi có chính tai nghe được!”
“Cứ không phân biệt thị phi khúc chiết như thế, một mực chỉ trích Cô bỉ ổi bất kham, gieo rắc tin đồn nhảm, vũ nhục Cô trước Cửu Gian điện, Cô không thể trị tội ngươi, ngươi liền có thể phán tội Cô, đây là đạo lý gì!!!”
“Ngươi thân là ngoại thần, đêm khuya tự tiện xông vào Thọ Tiên cung, làm trái cung kỷ, không tự xét lỗi lầm bản thân, ngược lại vu hãm Cô bất nhân, tam giới phạm đủ, ngươi thật sự cho rằng Cô không dám bào cách ngươi phải không!”
Thiên tử giận dữ, trời xanh ngầm nổi lôi thanh trận trận, Trụ vương cơ hồ muốn đem phẫn hận của mấy chục năm phun hết ra một lần mới cam, lại quát: “Các ngươi khăng khăng xem Cô như tượng gỗ, trung quy trung củ, không được phép vượt lôi trì một bước, bằng không chính là hôn quân! Phải chăng nghĩ Cô một thân một mình…”
Trong lúc nói chuyện Mai Bá đã bị kéo đến trước đồng trụ, hoàn toàn quên mất nhục mạ cùng can gián hùng hồn đầy lí lẽ lúc nãy của mình, cách đồng trụ năm thước, đầu tóc đã bị nướng tới xoắn lại khét lẹt, trợn to song nhãn, nhìn Thương thiên tử quân lâm thiên hạ trước long án trong Cửu Gian điện như không quen biết.
.
Trụ vương nói chưa dứt, ngoài ngọ môn lại vang lên một tiếng “Đương” đinh tai nhức óc, chính là âm thanh gõ chiêng, lấn át nộ khí thiên tử. Tiếng chiêng vẫn còn ông ông bất tuyệt bên tai, lại có người nhẹ giọng nói: “Ngươi đâu phải một thân một mình”
Đát Kỷ gần như muốn khống chế không được, xuất thanh thét chói tai, ngoài ngọ môn có một nam tử vươn người mà đứng, chậm rãi đi lại, y thường lam lũ, tay áo, ống quần bị xé đi nửa đoạn. Song khí vũ hiên ngang, mi gian chính khí lẫm liệt, không phải Hạo Nhiên thì còn ai?!
Trụ vương nhất thời tiêu tán nộ hỏa, ngây ngốc nhìn thân ảnh đến gần tiền điện, đang muốn vẫy tay bảo Hạo Nhiên tiến điện thì Hạo Nhiên lại đi đến trước trụ bào cách rồi ngừng lại. Ngẩng đầu ngước nhìn lò lửa cự đại cao ba tầng lầu, thở dài. Vứt bỏ cây chày trong tay, chậm rãi quỳ xuống nói:
“Hạo Nhiên khẩn thỉnh đại vương, tha cho Mai Bá thẳng tâm nhanh miệng này đi”
Mai Bá chỉ cảm thấy cơn tức nghẹn trong ***g ngực, vô luận thế nào cũng không thể tiếp nhận lời cầu tình này, gào thét: “Loạn thần tặc tử! Nam sủng của hôn quân! Ta chỉ cầu chết ngay lập tức! Chỉ cầu quân vương cảnh tỉnh_____ta, chết không hối tiếc!!” Nói xong tránh khỏi vệ sĩ, xoay người lao vào bào cách!
Nắm đấm Trụ vương chặn ngay yết hầu thích khách, Khương Hoàn không dám giấu diếm nữa, nhắm hai mắt nói: “Bắt gặp Đát Kỷ nương nương và Ti mặc kia cùng một chỗ…Cùng một chỗ…”
Đát Kỷ đột nhiên cười thành tiếng, Trụ vương quăng thích khách xuống đất, xoay người ngồi lên long sàng, mở miệng thở dài. Đát Kỷ cười xong, đem nửa thân người dựa lên, bộ ngực cọ qua cọ lại cánh tay Trụ vương, dịu giọng nói: “Đại vương tin thần thiếp không?”
Trụ vương chẳng nói chẳng rằng, hừ lạnh một tiếng, Đát Kỷ lại nói: “Thần thiếp vốn không dám quản chuyện của đại vương, nhưng nghĩ Hạo Nhiên tìm khắp nơi không thấy, giống như mọc cánh bay mất vậy, có lẽ phải giáp mặt đối chất, vậy…”
Trụ vương nói: “Hạo Nhiên chắc chắn sẽ không như thế, điểm này Cô tin tưởng” Một lời liền khiến Đát Kỷ tức đến nghiến răng, nhãn châu chuyển mấy vòng, đang định lên tiếng thì Trụ vương lại nói: “Lập tức theo ta đến Trung cung”
Trụ vương giũ tung vạt trước, thuận tay lấy thiên tử kiếm bước ra Thọ Tiên cung, sau cùng quay đầu lại nói: “Thích khách lưu lại, ngày mai ngũ xa phanh thây trước ngọ môn, để răn tam cung” Nói xong dẫn theo Đát Kỷ, đi thẳng hướng chính cung.
.
Đát Kỷ vài bước đuổi theo, kéo tay Trụ vương, ôn nhu nói: “Ngũ xa phanh thây nhẹ quá, thần thiếp có một kế, tên gọi bào cách, là dùng một đồng trụ rỗng, đưa lửa than vào nung đỏ, rồi đem người ấn lên…”
Dọc đường đi Đát Kỷ nói liên miên không dứt, nhưng Trụ vương chỉ xanh mặt, đảo mắt đã tới Thọ Tiên cung, chấp sự trước cung thấy Trụ vương đến, đang muốn vái chào, Trụ vương vung kiếm, vỏ kiếm hóa thành hắc ảnh bay ngang qua, kích trúng mi tâm chấp sự, làm hắn bất tỉnh trên mặt đất. Đát Kỷ vỗ tay nhỏ giọng tán thưởng, vội chạy lên nhặt vỏ kiếm lên, cứ thế một đường đánh ngã mấy tên cung nhân, vô thanh vô tức đi tới ngoài tẩm điện Khương hậu.
Mới tờ mờ sáng, đám cung nữ đã sớm bị phái đi không còn một ai, Khương hậu lại trắng đêm không ngủ, cùng Hoàng phi ngồi trên tháp, nhỏ giọng nói gì đó, nét mặt ưu sầu, đèn đuốc trong điện hắt ra, Đát Kỷ lập tức kéo Trụ vương, hai người đứng sau bình phong, tiếng Khương hậu và Hoàng phi loáng thoáng truyền lại. Chỉ nghe Khương hậu lo âu nói:
“Nếu bị đại vương biết…”
Hoàng phi vội tiếp lời: “Tỷ tỷ, ca ta nói Đát Kỷ kia là một kẻ vô cùng lợi hại, tâm tư lại thận trọng, ngươi dùng cung quy tầm thường tuyệt đối trị không được tội ả”
Khương hậu thở dài, nói: “Ta sao lại không biết đại vương bị yêu nghiệt kia mê đến đầu óc choáng váng, cả nửa tháng không lâm triều, các đại thần bàn tán dồn dập; nếu có thể trừ được Đát Kỷ, bảo trụ Thành Thang giang sơn, thì cho dù đại vương có đem ta lăng trì toái quả cũng chết không hối tiếc, chỉ sợ yêu nghiệt chưa trừ đã để lộ phong thanh…”
Hoàng phi nói: “Một nữ tử yếu ớt trói gà không chặt như Đát Kỷ, tất nhiên dễ như trở bàn tay, chỉ có Ti mặc một tấc không rời đại vương kia mới khó giải quyết”
Khương hậu nói: “Vốn không cần phải giết hắn, nhưng cung nhân thuật lại đại vương qua đêm ở ngự thư phòng, là nổi lên ý niệm đối với tiểu tử kia, sớm biết ta đã không lưu hắn lại trong cung; ta vẫn tin rằng đại vương sẽ không chuyên sủng một nam nhân, làm những chuyện xấu xa nhơ bẩn ấy”
Trụ vương đứng sau bình phong nghe được những lời này tức sôi gan, đang muốn lật đổ bình phong, một kiếm chém chết Khương hậu và Hoàng phi, nhưng bị Đát Kỷ sống chết giữ chặt, lại nghe Khương hậu hạ quyết tâm nói: “Thôi được, Khương Hoàn cũng đã phái đi rồi, chỉ trông chờ ý tứ ông trời thôi, nếu thất thủ bị bắt, đành phải liều chết không nhận, ta thân là chính cung quốc mẫu; phụ thân lại nắm hai trăm chư hầu Đông cương, trọng binh mười vạn, đoán là…”
Lời chưa dứt, Khương hậu tự biết nói còn quá sớm, vội chuyển đề tài, nghiêng người khẽ hỏi: “Vũ Thành vương thật sự xuất cung rồi sao?”
Hoàng phi nói: “Tuyệt không giả dối, ca ta đến Hiên Viên phần, tiêu diệt ổ hồ ly mà hoàng thúc báo…”
Đát Kỷ vừa nghe lời này, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lập tức ngã gục xuống. Trụ vương vội thân thủ ôm chặt Đát Kỷ, lại nghe Hoàng phi nói tiếp: “Ân Phá Bại tướng quân đến Lê Sơn chuyển ngọc tượng Nữ Oa nương nương hồi cung, cho đại vương và Ti mặc kia loạn…”
Lần này ngay cả Trụ vương cũng muốn hôn mê, Khương hậu lại sâu kín thở dài một tiếng, khóc thầm: “Đại vương khi nào lại biến thành người như vậy…” Trụ vương khí huyết công tâm, hiện giờ mọi chuyện đã không còn như hắn nghĩ nữa, liền ôm Đát Kỷ ra khỏi chính cung, miệng vẫn lẩm bẩm: “Ngươi thà chết không nhận chứ gì, ỷ có Đông bá hầu chống lưng, không cần phải sợ Cô chứ gì? Muốn thẳng tay giết sạch người của Cô hả, ngươi giỏi…”
Trụ vương rời Thọ Tiên cung, lập tức ra lệnh Ác Lai bắt Khương hậu, Hoàng phi vả miệng hai trăm cái, ngay cả lý do cũng không cấp, ngồi trên tháp, ngơ ngác nhìn Đát Kỷ xuất thần.
Nửa ngày sau Đát Kỷ mới hư hư chuyển tỉnh. Trước đó hồ yêu đã đem ba hồn bảy vía hóa thành một làn khói xanh bay về phía sào huyệt Hiên Viên phần tra xét, nhìn thấy hồ tử hồ tôn lớp thì chết, lớp thì cháy, thậm chí hậu duệ còn bị hỏa diễm hun chết, vài tiểu hồ nhi cực sủng ái, da lông trân quý đều bị binh sĩ lột sạch, lưu lại một bộ hài cốt máu chảy đầm đìa phơi thây trong địa đạo, du hồn oán quỷ, kêu thảm bay về Triều Ca, ngay sau đó phóng thanh khóc lớn, đứt từng đoạn ruột.
Một nén nhang sau, Đát Kỷ không cách nào chống đỡ nổi nữa, đành phải ngây ngây ngốc ngốc mang hồn phách quay về, một đôi mỹ mục lệ thủy tràn đầy, đau thương cùng tận, nhìn Trụ vương chốc lát, chỉ cảm thấy mọi ý niệm đều hóa thành tro bụi.
Trụ vương không biết chuyện gì, chỉ cho rằng Đát Kỷ bị người oan uổng nên trong lòng buồn khổ, bèn trầm giọng nói: “Bào cách mới vừa rồi, nói lại cho Cô nghe lần nữa”
.
Hôm ấy lúc tảo triều, ngoài ngọ môn liền đút nên một đồng trụ cự đại như lời Đát Kỷ nói, đồng thời dùng củi khô lửa mạnh thiêu đến đỏ rực. Triều thần nghị luận xôn xao, không biết vật kia dùng để làm gì, Trụ vương trực tiếp lệnh bách quan chờ đợi chừng ba canh giờ, cho đến khi thái dương lên giữa trời mới mang theo Đát Kỷ lâm triều, liếc nhìn văn võ toàn triều một cái, sau khi tung hô vạn tuế, ngự lâm quân liền áp giải vài người tới, đẩy ra trước Cửu Gian điện.
Quần thần vừa thấy lập tức bị dọa cho hồn vía lên mây, mấy người đó là ai? Người đầu tiên bên trái đã bị đánh đến mặt mũi biến dạng, nhận không ra tướng mạo, có lẽ là thích khách Khương Hoàn; người thứ hai lại là gián quan Mai Bá cũng toác đầu chảy máu, mê mê mang mang; còn người thứ ba chính là quốc mẫu Ân Thương, quý vi chính cung Khương hậu!
Xảy ra chuyện gì mà ba người này lại dính líu nhau? Tỷ Can nhất thời không hỏi nguyên do, bi thiết quỳ xuống nói: “Đại vương! Hôm nay xảy ra chuyện gì mà lại áp giải chủ lục cung đến Cửu Gian điện vấn tội!”
Bách quan quỳ phục, thanh âm bi thảm không ngừng, hoàng thúc Tỷ Can lại nói: “Khương thị là con gái của Đông bá hầu Khương Hằng Sở, Khương Hằng Sở trấn thủ Bắc cương, công lao vô số, cho dù là quốc pháp Thương Thang, tổ tông gia quy ta cũng không thể thi hình đối với vương hậu được, đại vương ngàn vạn chớ nghe yêu ngôn Đát Kỷ, u mê tâm trí!”
Tức khắc văn thần võ tướng lại cuồng hô một trận, Trụ vương không ngờ vừa đăng điện còn chưa kịp mở miệng đã bị chặn họng, nộ khí dâng trào, khó có thể ức chế, quát mắng: “Đều câm miệng hết cho Cô! Lần này cho các ngươi nhìn rõ chân diện mục con tiện nhân kia!”
Rồi lệnh thích khách Khương Hoàn tỉ mỉ nói lại án hành thích đêm qua, bách quan nghe như lọt vào sương mù, chỉ cảm thấy như đang nằm mơ, ngay cả tiếng kinh thán cũng tỉnh lượt. Đợi đến khi trong Cửu Gian điện chúng nhân á khẩu vô ngôn, Khương hậu cúi đầu trầm mặc không nói, Trụ vương mới lên tiếng: “Hiện giờ Ti mặc Hạo Nhiên không biết tung tích, may mà Đát Kỷ bình an vô sự, hầu hạ bên quân, Cô trước đó không lâu hoang phế chính sự, nhưng hôm nay chính tai các ngươi đã nghe thấy…”
Tỷ Can vươn thẳng nửa người, hô: “Đại vương không thể kết luận quá sớm! Chuyện này nghi điểm rất nhiều, lão thần không hiểu, nếu thích khách này là do Khương hậu phái đi hành thích Đát Kỷ, cần gì phải mạo phạm đại vương? Đại vương văn võ song toàn, thể lực vượt trội, có thể tay không đánh sư hổ, những chuyện này chẳng lẽ Khương hậu hoàn toàn không biết?”
Tỷ Can nói ra đầy nghi điểm, quần thần lại rối rít châu đầu ghé tai, nhưng lúc này Trụ vương cũng bất chấp tất cả, Khương Hoàn chính miệng nhận tội, lại nghe cuộc đối thoại của vương hậu và Hoàng phi, giả thế nào được? Bèn nói: “Cho dù không phải hành thích Cô, nhưng lại muốn giết người bên cạnh Cô, nàng còn lý sự gì nữa?!”
Thoại âm chưa dứt, Khương hậu đã quỳ thẳng người, quay đầu nhìn qua Khương Hoàn thê lương gào thét: “Nghịch tặc! Ai dạy ngươi tới vu hãm ta!” Quốc mẫu một lời vừa xuất, văn võ cả triều đều im lặng, Trụ vương đã sớm đoán được Khương hậu sẽ nói như vậy, cười lạnh nói: “Ngươi thà chết không nhận chứ gì? Người đến! Kéo thích khách đi bào cách!”
Khương Hoàn đã sớm biết phải chết, nhắm hai mắt tùy ý ngự lâm quân kéo ra trước ngọ môn, lưng vừa chạm vào đồng trụ cháy đỏ rực kia, lập tức phát ra một tiếng hét thảm tê tâm liệt phế, mấy hơi sau da tróc thịt bong, toàn thân cháy đen, lộ ra một bộ xương người máu đầm đìa, máu tươi vừa gặp nhiệt độ cao, tỏa thành khói xanh, sau cùng mùi thối bốc hơi, thiêu một người đang sống rành rành thành tro bụi.
Bách quan sợ đến diện dung thất sắc, nào biết vật đó chính là hình cụ, lập tức nhát gan kinh hãi đến hai chân phát run, nhưng Mai Bá lại như trước đình thanh tỉnh, quát lớn: “Hôn quân! Ngươi tàn ác vô nhân đạo! Cả tin sàm ngôn, tham luyến mỹ sắc Đát Kỷ cũng thôi đi, yêu phụ chưa đủ gây hoạn. Tiếc ngươi sủng hạnh tiểu nhân, cùng một nam tử quan hệ bất chính, coi lục cung phấn đại như vô hình. Ban ngày nghe lời bẩn thỉu, đêm đến làm chuyện hạ lưu! Loạn luân thường nhân hoàng thủy thần, Thương triều tổ tông, ngươi chắc chắn sẽ bị thiên địa phỉ nhổ! Dưới cửu tuyền…”
Mai Bá gầm thét như một tiếng kinh lôi, Trụ vương lại bị tàn nhẫn chọc trúng tử huyệt, tung tích Hạo Nhiên chưa rõ, không biết sống hay chết, vốn định đến trước Cửu Gian điện hăm dọa Mai Bá cùng bách quan nói năng thận trọng, ai ngờ vụ đại tai tiếng này lại bị vạch trần tại chỗ, tức đến thất khiếu bốc khói, căm hận nói: “Nghịch thần miệng lưỡi sắc bén lắm! Cô không trị tội ngươi không được!”
Trụ vương trước đó quả thật đã phân phó kỹ càng cùng thân tín, cứ như thế, vốn định hù dọa Mai Bá, lúc vừa đến Cửu Gian điện mở miệng, vệ binh liền hiểu ý, kéo Mai Bá đi về phía đồng trụ đỏ rực kia.
Nhưng Mai Bá lại quật cường, chẳng hề cầu xin, hai chân bị kéo lê trên mặt đất, hãy còn “Hôn quân” “Hôn quân” nhục mạ không ngừng, thanh âm Trụ vương vang dội, vọng khắp Cửu Gian điện, cũng dùng tài hùng biện tuyệt thế thao thao đáp trả sự sỉ nhục của Mai Bá.
Chỉ nghe Trụ vương căm giận nói: “Tự cổ thánh hiền có tam giới, nhất giới bất phân thị phi, vọng đoán tội hành; nhị giới táo nộ khó nén, nói năng hại người; tam giới dễ giải với mình, hà khắc với người khác, Gián quan Mai Bá, ngươi biết tội chưa! Cô sủng tín tiểu nhân, cùng nam tử làm chuyện cẩu thả, ngươi có tận mắt nhìn thấy! Cô phái Ân Phá Bại đi Lê Sơn, dời ngọc tượng Nữ Oa về cung tiết ngoạn, ngươi có chính tai nghe được!”
“Cứ không phân biệt thị phi khúc chiết như thế, một mực chỉ trích Cô bỉ ổi bất kham, gieo rắc tin đồn nhảm, vũ nhục Cô trước Cửu Gian điện, Cô không thể trị tội ngươi, ngươi liền có thể phán tội Cô, đây là đạo lý gì!!!”
“Ngươi thân là ngoại thần, đêm khuya tự tiện xông vào Thọ Tiên cung, làm trái cung kỷ, không tự xét lỗi lầm bản thân, ngược lại vu hãm Cô bất nhân, tam giới phạm đủ, ngươi thật sự cho rằng Cô không dám bào cách ngươi phải không!”
Thiên tử giận dữ, trời xanh ngầm nổi lôi thanh trận trận, Trụ vương cơ hồ muốn đem phẫn hận của mấy chục năm phun hết ra một lần mới cam, lại quát: “Các ngươi khăng khăng xem Cô như tượng gỗ, trung quy trung củ, không được phép vượt lôi trì một bước, bằng không chính là hôn quân! Phải chăng nghĩ Cô một thân một mình…”
Trong lúc nói chuyện Mai Bá đã bị kéo đến trước đồng trụ, hoàn toàn quên mất nhục mạ cùng can gián hùng hồn đầy lí lẽ lúc nãy của mình, cách đồng trụ năm thước, đầu tóc đã bị nướng tới xoắn lại khét lẹt, trợn to song nhãn, nhìn Thương thiên tử quân lâm thiên hạ trước long án trong Cửu Gian điện như không quen biết.
.
Trụ vương nói chưa dứt, ngoài ngọ môn lại vang lên một tiếng “Đương” đinh tai nhức óc, chính là âm thanh gõ chiêng, lấn át nộ khí thiên tử. Tiếng chiêng vẫn còn ông ông bất tuyệt bên tai, lại có người nhẹ giọng nói: “Ngươi đâu phải một thân một mình”
Đát Kỷ gần như muốn khống chế không được, xuất thanh thét chói tai, ngoài ngọ môn có một nam tử vươn người mà đứng, chậm rãi đi lại, y thường lam lũ, tay áo, ống quần bị xé đi nửa đoạn. Song khí vũ hiên ngang, mi gian chính khí lẫm liệt, không phải Hạo Nhiên thì còn ai?!
Trụ vương nhất thời tiêu tán nộ hỏa, ngây ngốc nhìn thân ảnh đến gần tiền điện, đang muốn vẫy tay bảo Hạo Nhiên tiến điện thì Hạo Nhiên lại đi đến trước trụ bào cách rồi ngừng lại. Ngẩng đầu ngước nhìn lò lửa cự đại cao ba tầng lầu, thở dài. Vứt bỏ cây chày trong tay, chậm rãi quỳ xuống nói:
“Hạo Nhiên khẩn thỉnh đại vương, tha cho Mai Bá thẳng tâm nhanh miệng này đi”
Mai Bá chỉ cảm thấy cơn tức nghẹn trong g ngực, vô luận thế nào cũng không thể tiếp nhận lời cầu tình này, gào thét: “Loạn thần tặc tử! Nam sủng của hôn quân! Ta chỉ cầu chết ngay lập tức! Chỉ cầu quân vương cảnh tỉnh_____ta, chết không hối tiếc!!” Nói xong tránh khỏi vệ sĩ, xoay người lao vào bào cách!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nắm đấm Trụ vương chặn ngay yết hầu thích khách, Khương Hoàn không dám giấu diếm nữa, nhắm hai mắt nói: “Bắt gặp Đát Kỷ nương nương và Ti mặc kia cùng một chỗ…Cùng một chỗ…”
Đát Kỷ đột nhiên cười thành tiếng, Trụ vương quăng thích khách xuống đất, xoay người ngồi lên long sàng, mở miệng thở dài. Đát Kỷ cười xong, đem nửa thân người dựa lên, bộ ngực cọ qua cọ lại cánh tay Trụ vương, dịu giọng nói: “Đại vương tin thần thiếp không?”
Trụ vương chẳng nói chẳng rằng, hừ lạnh một tiếng, Đát Kỷ lại nói: “Thần thiếp vốn không dám quản chuyện của đại vương, nhưng nghĩ Hạo Nhiên tìm khắp nơi không thấy, giống như mọc cánh bay mất vậy, có lẽ phải giáp mặt đối chất, vậy…”
Trụ vương nói: “Hạo Nhiên chắc chắn sẽ không như thế, điểm này Cô tin tưởng” Một lời liền khiến Đát Kỷ tức đến nghiến răng, nhãn châu chuyển mấy vòng, đang định lên tiếng thì Trụ vương lại nói: “Lập tức theo ta đến Trung cung”
Trụ vương giũ tung vạt trước, thuận tay lấy thiên tử kiếm bước ra Thọ Tiên cung, sau cùng quay đầu lại nói: “Thích khách lưu lại, ngày mai ngũ xa phanh thây trước ngọ môn, để răn tam cung” Nói xong dẫn theo Đát Kỷ, đi thẳng hướng chính cung.
.
Đát Kỷ vài bước đuổi theo, kéo tay Trụ vương, ôn nhu nói: “Ngũ xa phanh thây nhẹ quá, thần thiếp có một kế, tên gọi bào cách, là dùng một đồng trụ rỗng, đưa lửa than vào nung đỏ, rồi đem người ấn lên…”
Dọc đường đi Đát Kỷ nói liên miên không dứt, nhưng Trụ vương chỉ xanh mặt, đảo mắt đã tới Thọ Tiên cung, chấp sự trước cung thấy Trụ vương đến, đang muốn vái chào, Trụ vương vung kiếm, vỏ kiếm hóa thành hắc ảnh bay ngang qua, kích trúng mi tâm chấp sự, làm hắn bất tỉnh trên mặt đất. Đát Kỷ vỗ tay nhỏ giọng tán thưởng, vội chạy lên nhặt vỏ kiếm lên, cứ thế một đường đánh ngã mấy tên cung nhân, vô thanh vô tức đi tới ngoài tẩm điện Khương hậu.
Mới tờ mờ sáng, đám cung nữ đã sớm bị phái đi không còn một ai, Khương hậu lại trắng đêm không ngủ, cùng Hoàng phi ngồi trên tháp, nhỏ giọng nói gì đó, nét mặt ưu sầu, đèn đuốc trong điện hắt ra, Đát Kỷ lập tức kéo Trụ vương, hai người đứng sau bình phong, tiếng Khương hậu và Hoàng phi loáng thoáng truyền lại. Chỉ nghe Khương hậu lo âu nói:
“Nếu bị đại vương biết…”
Hoàng phi vội tiếp lời: “Tỷ tỷ, ca ta nói Đát Kỷ kia là một kẻ vô cùng lợi hại, tâm tư lại thận trọng, ngươi dùng cung quy tầm thường tuyệt đối trị không được tội ả”
Khương hậu thở dài, nói: “Ta sao lại không biết đại vương bị yêu nghiệt kia mê đến đầu óc choáng váng, cả nửa tháng không lâm triều, các đại thần bàn tán dồn dập; nếu có thể trừ được Đát Kỷ, bảo trụ Thành Thang giang sơn, thì cho dù đại vương có đem ta lăng trì toái quả cũng chết không hối tiếc, chỉ sợ yêu nghiệt chưa trừ đã để lộ phong thanh…”
Hoàng phi nói: “Một nữ tử yếu ớt trói gà không chặt như Đát Kỷ, tất nhiên dễ như trở bàn tay, chỉ có Ti mặc một tấc không rời đại vương kia mới khó giải quyết”
Khương hậu nói: “Vốn không cần phải giết hắn, nhưng cung nhân thuật lại đại vương qua đêm ở ngự thư phòng, là nổi lên ý niệm đối với tiểu tử kia, sớm biết ta đã không lưu hắn lại trong cung; ta vẫn tin rằng đại vương sẽ không chuyên sủng một nam nhân, làm những chuyện xấu xa nhơ bẩn ấy”
Trụ vương đứng sau bình phong nghe được những lời này tức sôi gan, đang muốn lật đổ bình phong, một kiếm chém chết Khương hậu và Hoàng phi, nhưng bị Đát Kỷ sống chết giữ chặt, lại nghe Khương hậu hạ quyết tâm nói: “Thôi được, Khương Hoàn cũng đã phái đi rồi, chỉ trông chờ ý tứ ông trời thôi, nếu thất thủ bị bắt, đành phải liều chết không nhận, ta thân là chính cung quốc mẫu; phụ thân lại nắm hai trăm chư hầu Đông cương, trọng binh mười vạn, đoán là…”
Lời chưa dứt, Khương hậu tự biết nói còn quá sớm, vội chuyển đề tài, nghiêng người khẽ hỏi: “Vũ Thành vương thật sự xuất cung rồi sao?”
Hoàng phi nói: “Tuyệt không giả dối, ca ta đến Hiên Viên phần, tiêu diệt ổ hồ ly mà hoàng thúc báo…”
Đát Kỷ vừa nghe lời này, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lập tức ngã gục xuống. Trụ vương vội thân thủ ôm chặt Đát Kỷ, lại nghe Hoàng phi nói tiếp: “Ân Phá Bại tướng quân đến Lê Sơn chuyển ngọc tượng Nữ Oa nương nương hồi cung, cho đại vương và Ti mặc kia *** loạn…”
Lần này ngay cả Trụ vương cũng muốn hôn mê, Khương hậu lại sâu kín thở dài một tiếng, khóc thầm: “Đại vương khi nào lại biến thành người như vậy…” Trụ vương khí huyết công tâm, hiện giờ mọi chuyện đã không còn như hắn nghĩ nữa, liền ôm Đát Kỷ ra khỏi chính cung, miệng vẫn lẩm bẩm: “Ngươi thà chết không nhận chứ gì, ỷ có Đông bá hầu chống lưng, không cần phải sợ Cô chứ gì? Muốn thẳng tay giết sạch người của Cô hả, ngươi giỏi…”
Trụ vương rời Thọ Tiên cung, lập tức ra lệnh Ác Lai bắt Khương hậu, Hoàng phi vả miệng hai trăm cái, ngay cả lý do cũng không cấp, ngồi trên tháp, ngơ ngác nhìn Đát Kỷ xuất thần.
Nửa ngày sau Đát Kỷ mới hư hư chuyển tỉnh. Trước đó hồ yêu đã đem ba hồn bảy vía hóa thành một làn khói xanh bay về phía sào huyệt Hiên Viên phần tra xét, nhìn thấy hồ tử hồ tôn lớp thì chết, lớp thì cháy, thậm chí hậu duệ còn bị hỏa diễm hun chết, vài tiểu hồ nhi cực sủng ái, da lông trân quý đều bị binh sĩ lột sạch, lưu lại một bộ hài cốt máu chảy đầm đìa phơi thây trong địa đạo, du hồn oán quỷ, kêu thảm bay về Triều Ca, ngay sau đó phóng thanh khóc lớn, đứt từng đoạn ruột.
Một nén nhang sau, Đát Kỷ không cách nào chống đỡ nổi nữa, đành phải ngây ngây ngốc ngốc mang hồn phách quay về, một đôi mỹ mục lệ thủy tràn đầy, đau thương cùng tận, nhìn Trụ vương chốc lát, chỉ cảm thấy mọi ý niệm đều hóa thành tro bụi.
Trụ vương không biết chuyện gì, chỉ cho rằng Đát Kỷ bị người oan uổng nên trong lòng buồn khổ, bèn trầm giọng nói: “Bào cách mới vừa rồi, nói lại cho Cô nghe lần nữa”
.
Hôm ấy lúc tảo triều, ngoài ngọ môn liền đút nên một đồng trụ cự đại như lời Đát Kỷ nói, đồng thời dùng củi khô lửa mạnh thiêu đến đỏ rực. Triều thần nghị luận xôn xao, không biết vật kia dùng để làm gì, Trụ vương trực tiếp lệnh bách quan chờ đợi chừng ba canh giờ, cho đến khi thái dương lên giữa trời mới mang theo Đát Kỷ lâm triều, liếc nhìn văn võ toàn triều một cái, sau khi tung hô vạn tuế, ngự lâm quân liền áp giải vài người tới, đẩy ra trước Cửu Gian điện.
Quần thần vừa thấy lập tức bị dọa cho hồn vía lên mây, mấy người đó là ai? Người đầu tiên bên trái đã bị đánh đến mặt mũi biến dạng, nhận không ra tướng mạo, có lẽ là thích khách Khương Hoàn; người thứ hai lại là gián quan Mai Bá cũng toác đầu chảy máu, mê mê mang mang; còn người thứ ba chính là quốc mẫu Ân Thương, quý vi chính cung Khương hậu!
Xảy ra chuyện gì mà ba người này lại dính líu nhau? Tỷ Can nhất thời không hỏi nguyên do, bi thiết quỳ xuống nói: “Đại vương! Hôm nay xảy ra chuyện gì mà lại áp giải chủ lục cung đến Cửu Gian điện vấn tội!”
Bách quan quỳ phục, thanh âm bi thảm không ngừng, hoàng thúc Tỷ Can lại nói: “Khương thị là con gái của Đông bá hầu Khương Hằng Sở, Khương Hằng Sở trấn thủ Bắc cương, công lao vô số, cho dù là quốc pháp Thương Thang, tổ tông gia quy ta cũng không thể thi hình đối với vương hậu được, đại vương ngàn vạn chớ nghe yêu ngôn Đát Kỷ, u mê tâm trí!”
Tức khắc văn thần võ tướng lại cuồng hô một trận, Trụ vương không ngờ vừa đăng điện còn chưa kịp mở miệng đã bị chặn họng, nộ khí dâng trào, khó có thể ức chế, quát mắng: “Đều câm miệng hết cho Cô! Lần này cho các ngươi nhìn rõ chân diện mục con tiện nhân kia!”
Rồi lệnh thích khách Khương Hoàn tỉ mỉ nói lại án hành thích đêm qua, bách quan nghe như lọt vào sương mù, chỉ cảm thấy như đang nằm mơ, ngay cả tiếng kinh thán cũng tỉnh lượt. Đợi đến khi trong Cửu Gian điện chúng nhân á khẩu vô ngôn, Khương hậu cúi đầu trầm mặc không nói, Trụ vương mới lên tiếng: “Hiện giờ Ti mặc Hạo Nhiên không biết tung tích, may mà Đát Kỷ bình an vô sự, hầu hạ bên quân, Cô trước đó không lâu hoang phế chính sự, nhưng hôm nay chính tai các ngươi đã nghe thấy…”
Tỷ Can vươn thẳng nửa người, hô: “Đại vương không thể kết luận quá sớm! Chuyện này nghi điểm rất nhiều, lão thần không hiểu, nếu thích khách này là do Khương hậu phái đi hành thích Đát Kỷ, cần gì phải mạo phạm đại vương? Đại vương văn võ song toàn, thể lực vượt trội, có thể tay không đánh sư hổ, những chuyện này chẳng lẽ Khương hậu hoàn toàn không biết?”
Tỷ Can nói ra đầy nghi điểm, quần thần lại rối rít châu đầu ghé tai, nhưng lúc này Trụ vương cũng bất chấp tất cả, Khương Hoàn chính miệng nhận tội, lại nghe cuộc đối thoại của vương hậu và Hoàng phi, giả thế nào được? Bèn nói: “Cho dù không phải hành thích Cô, nhưng lại muốn giết người bên cạnh Cô, nàng còn lý sự gì nữa?!”
Thoại âm chưa dứt, Khương hậu đã quỳ thẳng người, quay đầu nhìn qua Khương Hoàn thê lương gào thét: “Nghịch tặc! Ai dạy ngươi tới vu hãm ta!” Quốc mẫu một lời vừa xuất, văn võ cả triều đều im lặng, Trụ vương đã sớm đoán được Khương hậu sẽ nói như vậy, cười lạnh nói: “Ngươi thà chết không nhận chứ gì? Người đến! Kéo thích khách đi bào cách!”
Khương Hoàn đã sớm biết phải chết, nhắm hai mắt tùy ý ngự lâm quân kéo ra trước ngọ môn, lưng vừa chạm vào đồng trụ cháy đỏ rực kia, lập tức phát ra một tiếng hét thảm tê tâm liệt phế, mấy hơi sau da tróc thịt bong, toàn thân cháy đen, lộ ra một bộ xương người máu đầm đìa, máu tươi vừa gặp nhiệt độ cao, tỏa thành khói xanh, sau cùng mùi thối bốc hơi, thiêu một người đang sống rành rành thành tro bụi.
Bách quan sợ đến diện dung thất sắc, nào biết vật đó chính là hình cụ, lập tức nhát gan kinh hãi đến hai chân phát run, nhưng Mai Bá lại như trước đình thanh tỉnh, quát lớn: “Hôn quân! Ngươi tàn ác vô nhân đạo! Cả tin sàm ngôn, tham luyến mỹ sắc Đát Kỷ cũng thôi đi, yêu phụ chưa đủ gây hoạn. Tiếc ngươi sủng hạnh tiểu nhân, cùng một nam tử quan hệ bất chính, coi lục cung phấn đại như vô hình. Ban ngày nghe lời bẩn thỉu, đêm đến làm chuyện hạ lưu! Loạn luân thường nhân hoàng thủy thần, Thương triều tổ tông, ngươi chắc chắn sẽ bị thiên địa phỉ nhổ! Dưới cửu tuyền…”
Mai Bá gầm thét như một tiếng kinh lôi, Trụ vương lại bị tàn nhẫn chọc trúng tử huyệt, tung tích Hạo Nhiên chưa rõ, không biết sống hay chết, vốn định đến trước Cửu Gian điện hăm dọa Mai Bá cùng bách quan nói năng thận trọng, ai ngờ vụ đại tai tiếng này lại bị vạch trần tại chỗ, tức đến thất khiếu bốc khói, căm hận nói: “Nghịch thần miệng lưỡi sắc bén lắm! Cô không trị tội ngươi không được!”
Trụ vương trước đó quả thật đã phân phó kỹ càng cùng thân tín, cứ như thế, vốn định hù dọa Mai Bá, lúc vừa đến Cửu Gian điện mở miệng, vệ binh liền hiểu ý, kéo Mai Bá đi về phía đồng trụ đỏ rực kia.
Nhưng Mai Bá lại quật cường, chẳng hề cầu xin, hai chân bị kéo lê trên mặt đất, hãy còn “Hôn quân” “Hôn quân” nhục mạ không ngừng, thanh âm Trụ vương vang dội, vọng khắp Cửu Gian điện, cũng dùng tài hùng biện tuyệt thế thao thao đáp trả sự sỉ nhục của Mai Bá.
Chỉ nghe Trụ vương căm giận nói: “Tự cổ thánh hiền có tam giới, nhất giới bất phân thị phi, vọng đoán tội hành; nhị giới táo nộ khó nén, nói năng hại người; tam giới dễ giải với mình, hà khắc với người khác, Gián quan Mai Bá, ngươi biết tội chưa! Cô sủng tín tiểu nhân, cùng nam tử làm chuyện cẩu thả, ngươi có tận mắt nhìn thấy! Cô phái Ân Phá Bại đi Lê Sơn, dời ngọc tượng Nữ Oa về cung tiết ngoạn, ngươi có chính tai nghe được!”
“Cứ không phân biệt thị phi khúc chiết như thế, một mực chỉ trích Cô bỉ ổi bất kham, gieo rắc tin đồn nhảm, vũ nhục Cô trước Cửu Gian điện, Cô không thể trị tội ngươi, ngươi liền có thể phán tội Cô, đây là đạo lý gì!!!”
“Ngươi thân là ngoại thần, đêm khuya tự tiện xông vào Thọ Tiên cung, làm trái cung kỷ, không tự xét lỗi lầm bản thân, ngược lại vu hãm Cô bất nhân, tam giới phạm đủ, ngươi thật sự cho rằng Cô không dám bào cách ngươi phải không!”
Thiên tử giận dữ, trời xanh ngầm nổi lôi thanh trận trận, Trụ vương cơ hồ muốn đem phẫn hận của mấy chục năm phun hết ra một lần mới cam, lại quát: “Các ngươi khăng khăng xem Cô như tượng gỗ, trung quy trung củ, không được phép vượt lôi trì một bước, bằng không chính là hôn quân! Phải chăng nghĩ Cô một thân một mình…”
Trong lúc nói chuyện Mai Bá đã bị kéo đến trước đồng trụ, hoàn toàn quên mất nhục mạ cùng can gián hùng hồn đầy lí lẽ lúc nãy của mình, cách đồng trụ năm thước, đầu tóc đã bị nướng tới xoắn lại khét lẹt, trợn to song nhãn, nhìn Thương thiên tử quân lâm thiên hạ trước long án trong Cửu Gian điện như không quen biết.
.
Trụ vương nói chưa dứt, ngoài ngọ môn lại vang lên một tiếng “Đương” đinh tai nhức óc, chính là âm thanh gõ chiêng, lấn át nộ khí thiên tử. Tiếng chiêng vẫn còn ông ông bất tuyệt bên tai, lại có người nhẹ giọng nói: “Ngươi đâu phải một thân một mình”
Đát Kỷ gần như muốn khống chế không được, xuất thanh thét chói tai, ngoài ngọ môn có một nam tử vươn người mà đứng, chậm rãi đi lại, y thường lam lũ, tay áo, ống quần bị xé đi nửa đoạn. Song khí vũ hiên ngang, mi gian chính khí lẫm liệt, không phải Hạo Nhiên thì còn ai?!
Trụ vương nhất thời tiêu tán nộ hỏa, ngây ngốc nhìn thân ảnh đến gần tiền điện, đang muốn vẫy tay bảo Hạo Nhiên tiến điện thì Hạo Nhiên lại đi đến trước trụ bào cách rồi ngừng lại. Ngẩng đầu ngước nhìn lò lửa cự đại cao ba tầng lầu, thở dài. Vứt bỏ cây chày trong tay, chậm rãi quỳ xuống nói:
“Hạo Nhiên khẩn thỉnh đại vương, tha cho Mai Bá thẳng tâm nhanh miệng này đi”
Mai Bá chỉ cảm thấy cơn tức nghẹn trong ***g ngực, vô luận thế nào cũng không thể tiếp nhận lời cầu tình này, gào thét: “Loạn thần tặc tử! Nam sủng của hôn quân! Ta chỉ cầu chết ngay lập tức! Chỉ cầu quân vương cảnh tỉnh_____ta, chết không hối tiếc!!” Nói xong tránh khỏi vệ sĩ, xoay người lao vào bào cách!