Thần tiên môn các nơi khác cũng đụng phải đám Minh nhân xâm nhập nhưng nhờ Thiết Dũng trận phòng thủ nên ý đồ bọn Minh nhân đều thất bại. Hơn một ngàn thủ hạ theo Diệp Linh cơ hồ toàn quân bị diệt, chỉ còn lại hắn dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua lực lượng phòng thủ, cuối cùng cũng đến Thánh sơn phúc địa , cách ngũ linh bình thai trăm mét.
Lúc này, hắn nhìn thấy một người toàn thân kim quang lóng lánh đang ngồi ở trung tâm , theo kim quang bên ngoài có năm loại lực lượng màu sắc bất đồng phân biệt theo năm đỉnh của ngũ linh tinh trận không ngừng di chuyển về vị trí trung tâm. Năm loại lực lượng này từ khởi điểm đến kết thúc tạo thành một quang trụ hoa mỹ, từ đường sáng đến độ cong từng quang trụ đều giống nhau như đúc. Vừa thoáng nhìn qua liền mang đến cho người ta cảm giác là một đóa hoa ngũ sắc, toàn bộ ngũ giác tinh bình thai thoạt nhìn trở thành một ngũ giác tinh tràn ngập hào quang huyễn lệ.
Diệp Linh quỷ dị cười to, trong lòng thầm nghĩ: “Ngũ linh tinh trận, bọn chúng không ngờ lại dùng ngũ linh tinh trận để tu phục Thánh sơn. Nhưng tên bên trong là ai, hắn làm sao có thể thừa nhận được lực lượng của ngũ linh châu, cho dù là đương kim Minh vương cũng không dám làm thế, thật là không thể nào tin được. Ta quả có chút bội phục tiểu tử này. Khà, giờ chỉ cần ta nhẹ nhàng vung tay là có thể phá hủy một góc ngũ linh tinh trận, để xem lúc đó các người còn chữa trị thế nào.” Vừa vừa nghĩ vừa ngưng tụ lực lượng, dù sao hắn tiến đến đây là đã mang cái chết vứt sang một bên, bàn tay đã nâng cao, tùy thời có thể công kích.
Lúc này một thanh âm vang lên trong tai hắn: “Diệp Linh gia gia, không được!” Thanh âm này vô cùng quen thuộc khiến hắn ngẩn người: “Linh cơ, chính là Linh Cơ công chúa, người như thế nào lại ở đây?” Quay đầu lại đã thấy một nữ tử phía xa, trong nháy mắt hắn vừa quay đầu, một hắc sắc thân ảnh cũng xuất hiện tạo thành một đường cong xẹt qua thân người Diệp Linh, bay đến chắn trước hắn và ngũ tinh binh thai, vị trí cách Diệp Linh chỉ khoảng một mét.
Diệp Linh biết đã mất đi cơ hội tốt nhất để tấn công, hắn cắn răng quay đầu đem quả cầu lực lượng đã ngưng tụ ném đến bình thai. Hắn vừa xuất thủ liền cảm thất một bóng người đánh tới, vừa muốn lui thì đã nghe “ầm”, một tiếng nổ mạnh vang lên, thân thể hắn bị chính lực lượng của mình vừa phóng xuất đánh nát, huyết nhục phiêu phiêu rơi xuống.
Nhóm Thần tiên môn đang truy kích bị tiếng nổ dọa cho ngây người, tất cả ánh mắt lúc này đều tập trung vào ngũ giác bình thai, lẳng lặng nhìn biến hóa.
Cũng may lực lượng vụ nổ này cũng không đánh sâu vào ngũ giác bình thai, nhưng Trần Nhược Tư đang ngồi tại trung tâm bình thai lại bị tiếng nổ này làm phân tâm, hắn trong lòng miên man: “Là ai, ai vừa bị thương, là phụ mẫu, hay là Mộng Tuyết, còn các bằng hữu của ta, bọn họ đâu rồi?” Cùng với tư tưởng hỗn loạn của hắn, ngũ sắc hào quang tại ngũ giác bình thai cũng xảy ra biến hóa, lóe sáng không ngừng, lúc thì cực thịnh, lại có lúc cực suy, thậm chí đường công của các quang trụ cũng xảy ra biến hóa. Hào quang hộ thể của Trần Nhược Tư cũng xảy ra biến hóa, hợp lại với ngũ sắc quang mang xung quang, lúc thịnh lúc nhược.
“Không ổn, tại sao gần ngũ giác bình thai lại xuất hiện vụ nổ lớn như thế, hiện tại chúng ta nên làm gì?” Hỏa Tiên hướng Tiên Quân bên cạnh hỏi.
Tiên quân cũng không lên tiếng, cẩn thận quan sát tình trạng Trần Nhược Tư. Hắn thấy hộ thể kim quang quanh Trần Nhược Tư biến đổi, trong lòng rõ ràng cảm nhận được kim quang này đã thu thập lực lượng của ngũ linh châu rồi bị hắn dung hợp thành ngũ thải quang mang tràn ra ngoài cơ thể, giờ phút này có thể chứng minh hắn không hề vận công hộ thể. Chẳng lẽ hắn lúc này không thể tiếp tục thừa nhận lực lượng của ngũ linh châu, điều này sao có thể? Trong đầu Tiên Quân không khỏi nghi hoặc.
Trần Đạo Thiên đang từ xa bay đến, cảm giác tình huống có chút không ổn, gấp rút truyền âm cho Trần Nhược Tư: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Phải bình tĩnh, chẳng lẽ ngươi quên mất nhiệm vụ của mình rồi à?” Hắn làm như thế thật sự cũng rất mạo hiểm, chỉ cần Trần Nhược Tư sinh ra tâm lý chống đối, thời gian càng lâu ý thức hắn sẽ càng bị lực lượng cường đại từ ngũ linh châu khống chế, như vậy cho dù thân thể hắn có nhận thêm bao nhiêu lực lượng từ ngũ linh châu cũng không có khả năng phóng ra để tu phục Thánh sơn. Nhưng lúc này nếu hắn không nhắc nhở Trần Nhược Tư thì nguy hiểm lại càng lớn hơn.
Cũng may Trần Nhược Tư vừa nghe thanh âm Trần Đạo Thiên liền thu hồi tâm thần, tiến nhập cảnh giới tâm nhược chỉ thủy. ( tâm lặng như nước). Ngũ thải quang mang quanh người hắn chậm rãi tiêu tán, thay thế bằng quang mang bảo hộ ban đầu, ngũ linh châu rất nhanh cũng ổn định trạng thái, quang trụ kia cũng dần khôi phục lại như lúc đầu.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều thở ra một hơi dài, tâm thần thả lỏng, một số người còn gạt đi mồ hôi đổ ra trên trán mình.
Trần Đạo Thiên truyền âm: “Chúng ta mau rời khỏi nơi này, trở về vị trí, từ lúc này trở đi không thể để tái diễn sự tình này. Cũng không biết lúc này ai đã xả thân ngăn cản công kích của yêu linh kia, nếu tương lai Thánh sơn tu phục thành công, công lao của hắn tuyệt không thể không nhắc đến, ta tin tưởng nhất định có thể tìm ra được người này.”
Tiểu Hà vốn cùng Linh Cơ ở cùng một chỗ, nhưng khi hai người đuổi theo Diệp Linh đã bị tách ra, lúc này nàng tìm trong tất cả mọi người xung quanh không thấy Linh Cơ, lòng cảm thấy khó chịu, nước mắt chảy ra, trong lòng hô: “Linh Cơ tỷ tỷ, người vừa rồi nhất định là Linh Cơ tỷ tỷ.” Nàng cùng Linh Cơ tuy rằng quen biết chưa lâu, nhưng nhìn cách Linh Cơ đối xử với mọi người có thể biết nàng tâm địa thiện lương. Nay vị tỷ tỷ tâm địa thiện lương ấy lại rời nàng mà đi, làm sao nàng lại không khổ sở.
Tiểu Hà quay về bên phụ mẫu, rầu rĩ không vui, nhưng phụ mẫu nàng cũng chỉ lo quan sát động tĩnh phía xa mà không để ý đến biến hóa này. Mộng Tuyết đang cùng một chỗ với Điềm Hương Nhi, Ngọc Lan, Tử Điệp, quay đầu thoáng qua phát hiện Tiểu Hà có chút không bình thường, lại tìm thêm một lần nữa cũng không thấy, biết Tiểu Hà cùng Linh Cơ lúc trước ở cùng một chỗ nhất thời sinh ra một tia bất an. Mộng Tuyết dời bước đến bên cạnh Tiểu Hà, nhẹ xoa đầu hỏi: “Tiểu Hà, vừa rồi chuyện gì đã xảy ra?”
Tiểu Hà ngã vào lồng ngực Mộng Tuyết khóc rống lên: “Linh Cơ tỷ tỷ vì không không muốn Minh nhân kia công kích ngũ giác bình thai nên lấy thân thể chính mình ngăn chặn, cuối cùng lại cùng hắn đồng quy vu tận.”
Tiếng khóc của Tiểu Hà bay tới cha mẹ nàng cùng với nhóm Tiểu Điệp. Các nàng đều yên lặng, lại nghĩ đến vài ngày nay quả thật hành vi Linh Cơ có chút không bình thường, cũng không muốn trò chuyện cùng mọi người, chỉ cùng Tiểu Hà ở một chỗ. Bởi vì mọi người đều đang lo lắng nên cũng không ai quan tâm đến nàng, hiện giờ nghĩ đến đều cảm thấy áy náy vô cùng.
Điềm Hương Nhi khẽ thở dài: “Nàng tuy là Minh nhân nhưng tâm địa vô cùng thiện lương vô tư, vì đại cục nàng không chút nào lo lắng lựa chọn hi sinh. Tinh thần này đáng để chúng ta kính trọng, nhưng bây giờ không phải là lúc đau thương, chúng ta còn phải đối mặt với địch nhân, không thể để cái chết của nàng uổng phí, chúng ta mỗi người đều có vị trí và trách nhiệm riêng, phải thật cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình.”
Tử Điệp phụ họa: “Đúng vậy, chúng ta không được thương tâm, phải nhìn sự hi sinh này mà cảm thấy tự hào, càng phải giữ vững vị trí của mình không để cho địch nhân thừa cơ làm loạn.”
Mọi người gật gật đầu, nắm chặt tay trong lòng hạ quyết tâm, ngăn cản bi thương, các nàng thoáng nhìn nhau rồi cúi đầu trầm mặc, hướng Linh Cơ tiễn đưa rồi tất cả trở lại vị trí của mình.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.