Trần Nhược Tư đi không lâu, Mộng Tuyết đã tỉnh lại.
Nàng rất nhanh chóng rời khỏi giường, đi ra khỏi căn phòng gỗ nhỏ, nhìn thấy Lâm Hân Ngọc ở bên ngoài đang cùng với Thanh Hư Đạo Trưởng nói chuyện. Nàng nhanh nhẹn bước về phía trước, hướng tới mọi người rồi nói: "Chắc là mọi người đã cứu ta, cảm ơn mọi người. Xin hỏi mọi người có nhìn thấy tên tiểu tử đã ở cùng ta, bây giờ hắn hiện ở đâu?"
Lâm Ngọc Hân đang định nói, Thanh Hư đạo trưởng khẽ ho lên một tiếng, mỉm cười đưa tay lên vuốt râu, hướng về Mộng Tuyết nói: " Mộng Tuyết cô nương, cô vừa tỉnh lại, nên nghỉ ngơi cái đã, đợi người hồi phục lại hoàn toàn, chúng ta sẽ nói chuyện, hiện tại cô nương nên nghỉ ngơi." Nói xong, quay đầu nói với Lâm Hân Ngọc: "Ngọc nhi, con đưa cô ấy vào trong nhà nghỉ đi".
Lâm Hân Ngọc dạ một tiếng, đến bên Mộng Tuyết, mạnh mẽ đưa nàng vào phòng trong, ngồi nơi mép giường.
"Ta biết mọi người có chuyện gạt ta, có phải hắn đã xảy ra chuyện" Mộng Tuyết nước mắt lưng tròng, hướng về Lâm Hân Ngọc mà nói.
"Tỷ tỷ, không nên suy nghĩ lung tung, hắn ta hiện giờ rất khỏe." Lâm Hân Ngọc liền nói.
"Vậy hắn ở đâu? Có thể đưa ta đến gặp hắn được không? Không, khẳng định các người đang gạt ta, nếu hắn không có việc gì, sẽ không rời khỏi ta đâu, các người gạt ta." Mộng Tuyết kích động nói, nói xong, nước mắt đã chảy ra.
Lâm Hân Ngọc thấy thế, nhất thời không biết phải làm sao cho tốt, nhìn thấy hình dáng thương tâm của Mộng Tuyết trong lòng cũng cảm thấy đau xót, nhãn cầu chuyển động, nước mắt cũng đã bắt đầu chực trào ra.
"Tỷ tỷ, xem ra quan hệ giữa hai người rất sâu đậm, nhìn hiện dạng thương tâm của tỷ, ta cũng cảm thấy khó xử, tỷ tin tưởng ta được không, hắn bây giờ thực sự không có chuyện gì, chỉ là có việc phải đi trước." Lâm Ngọc Hân lau nước mắt, đỡ khủy tay Mộng Tuyết, nhẹ giọng khuyên bảo.
"Không thể nào, hắn không thể nào bỏ rơi ta được, chúng ta đã từng thề sẽ đồng sinh cộng tử, vĩnh bất phân ly, hắn sẽ không rời khỏi ta đâu, người nói hắn không gặp chuyện gì, vậy hiện tại hắn đang ở đâu, ta đi tìm hắn." Mộng Tuyết vừa khóc vừa nói.
Lâm Ngọc Hân nhìn Mộng Tuyết, trong lòng thầm nghĩ: " Sư phó à, bọn họ hai người đích thực yêu nhau, người vì cớ gì mà phải chia rẽ bọn họ, người có yên lòng được không?" nàng nghĩ đến đây, nhìn ra ngoài cửa, khẽ thở dài, rồi tiếp tục thầm nghĩ: " Nếu như có một nam nhân thật lòng yêu ta, ta cũng không muốn tu đạo, cùng với hắn sống vui vẻ tiêu diêu suốt cuộc đời, ta cũng cảm thấy vui lòng." nàng nghĩ vậy, mãi suy nghĩ mà quên mất sự tình trước mắt, mơ hồ nhìn thấy những việc nàng tưởng tượng, biến thành sự thật, mà nam nhân được nàng luyến ái kia, lại là người Mộng Tuyết đang yêu bây giờ chính là Trần Nhược Tử.
Lâm Ngọc Hân trên mặt không kềm được mà lộ ra nụ cười hân hoan.
"Ngươi cười cái gì? Thấy ta thương tâm thế này, buồn cười lắm à?" Mộng Tuyết thấy Lâm Ngọc Hân cười, nàng cho rằng nàng ta đang cười nàng, nghi hoặc nhìn Lâm Ngọc Hân mà nói. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Lâm Hân Ngọc bị tiếng nói của Mộng Tuyết, từ trong ảo giác mà bừng tỉnh, mặt nàng hồng lên, nhìn Mộng Tuyết nói: " tỷ tỷ, xin lỗi, ta không phải cười tỷ, ta chỉ đang nghĩ tới một số viẹc buồn cười mà thôi." Nàng ta vừa nói, vừa nghi hoặc trong lòng: "Ta làm sao vậy, vô duyên vô cớ lại nghĩ đến việc cùng với tên xú tiểu tử kia ở cùng một chỗ?"
Mộng Tuyết lau nước mắt, nhìn Lâm Ngọc Hân nói: "Ta còn không biết người tên gì, ta cầu xin ngươi, nói thật cho ta biết hắn bây giờ đang gặp chuyện gì, ta sẽ không làm việc gì ngu ngốc đâu".
Lâm Hân Ngọc thong thả cười cười nói: " Tỷ tỷ, ta tên là Lâm Hân Ngọc, ta nói cho tỷ biết, hắn thật sự không có chuyện gì, hắn gọi là Trần Nhược Tử, tỷ nghĩ xem, tỷ vẫn hôn mê bất tỉnh, mà chúng ta lại biết tên của hắn, không có khả năng chúng ta bịa đại ra cái tên đó, tên là do hắn đích thân nói cho ta biết, bây giờ tỷ đã tin tưởng hắn không có chuyện gì chưa".
Mộng Tuyết nghe Lâm Hân Ngọc nói ra tên của Trần Nhược Tư, cảm giác thương tâm của nàng ta nhất thời biến mất, nàng thầm nghĩ lại, rồi nở một nụ cười, quay về phía Lâm Hân Ngọc mà nói: " Ta tin tưởng ngươi, tin tưởng ngươi, vậy bây giờ hắn đang ở đâu, ta đến tìm hắn".
Lâm Hân Ngọc nhìn thấy những biến đổi của Mộng Tuyết từ đầu đến cuối, giống như một nữ hài tử, cũng có thể hiểu được tâm tình của nàng hiện giờ, nàng cũng đóan được trong lòng nàng ta Trần Nhược Tử thực sự quan trọng, trong lòng nàng thầm nghĩ: "Ta có nên nói hay không? Nếu như nói với nàng ta, khẳng định sư phó sẽ trách mắng ta, còn nếu không nói, thì thật có lỗi với nàng, một nữ tử, có thể ở cùng một chỗ với người mình yêu, thì thật sự là một việc hạnh phúc nhất đời, sư phó thật sự là hơi vô tình, bằng không hắn sẽ không như vậy." Nàng nghĩ vậy, thở dài, rồi nói: " Hắn đi …"
"Hắn đi tu tiên rồi" Thanh Hư đạo trưởng từ ngoài của bước nhanh vào, đến trước Lâm Hân Ngọc mà nói, nói xong, nhìn Lâm Hân Ngọc: "Ngọc nhi, con ra ngoài lấy cho Mộng Tuyết cô nương một chung trà".
Lâm Hân Ngọc bất đắc dĩ thưa một tiếng, miễn cưỡng đứng dậy, rồi đi ra ngoài.
"Hắn đã đi tu tiên, đi đến đâu để tu tiên?" Mộng Tuyết cất tiếng hỏi.
Thanh hư đạo trưởng ngẩn ra, trong lòng thầm nghĩ: " Tiểu tử, vì muốn tốt cho cả hai người, ta lúc này đành phải làm kẻ ác thôi." Lão nghĩ tới đây, nhìn Mộng Tuyết rồi nói: "Ta thật sự cũng không biết chuyện, nhưng hắn nhờ ta nói lại với ngươi, muốn ngươi phải biết tự chăm sóc mình cho tốt, không cần vì hắn mà làm những việc ngu ngốc, hắn còn nói từ nay về sau không muốn gặp lại ngươi, hắn thu hồi những lời đã nói với ngươi trước đây"
Mộng Tuyết nghe Thanh Hư đạo trưởng nói xong, nước mắt lại chảy ra, vừa khóc vừa nói: " Không, không thể như vậy, hắn không phải là một kẻ vô tình như vậy, người gạt ta"
Thanh Hư đạo trưởng thấy thế, trong lòng thầm nghĩ: "Đã làm kẻ ác, thì phải làm cho trót." Nghĩ đến đây, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên vai Mộng Tuyết, nói: "Mộng Tuyết cô nương, lão đạo ta có giống đang nói dối người không? Ngươi nghĩ lại xem, tên tiểu tử đó hắn có cái gì tốt đâu, có thể nó mười phần nhỏ mọn, mà hắn là người, ngươi là yêu, người và yêu không thể có kết quả tốt, lại nói hắn chỉ là phàm nhân, nếu như có thể thành tiên, đối với người phàm thì sinh mệnh là hết sức quan trọng, ngươi nói xem, hắn có thể vì ngươi mà từ bỏ tu tiên chăng?"
Lâm Hân Ngọc tâm tình không thoải mái bưng chung trà đi đến, trong lòng lẩm bẩm, tưởng tượng mà nói chuyện, nhưng khi gặp mặt Thanh Hư đạo trưởng, nhưng gì muốn nói, đều không mở miệng được, trong lòng không vui nghĩ: " Đều là do lão già hồ đồ này, rõ ràng là ngươi nói hươu nói vượn, làm tan vỡ hạnh phúc của một đôi uyên ương, bây giờ lại giả làm người tốt, phì, nếu như ngươi không phải sư phó của ta, bây giờ ta đã cho người dừng ở đây rồi. Sư phó đã nói ra rồi, ta cũng có lương tâm, nói vài câu cảnh tỉnh lão hồ đồ cái đã." Nàng ta nghĩ tới đây, nâng chén trà lên đưa cho Mộng Tuyết, nhìn nàng rồi nói: " tỷ tỷ, uống chén trà cho nhẹ người đi, đừng vì tên nam nhân phụ tình mà làm ảnh hưởng đến thân thể mình, đúng là nhân thế sự tình, tỷ từng trải quá ít, ta chỉ muốn điều tốt, với lại ta từng trải hơn tỷ, hiện tại, nam nhân đều không có người tốt"
Lâm Hân Ngọc nói như vậy, có điểm giống như là đang nói cạnh nói khóe, gián tiếp nói xấu sư phó, nàng ta vào lúc này có thể nói gan lớn hơn trời.
"Ngọc nhi, người nói linh tinh cái gì vậy?" Thanh hư đạo trưởng nhíu mày, lớn tiếng hỏi.
Lâm Hân Ngọc thấy Thanh Hư đạo trưởng lĩnh hội được ẩn ý của nàng, nàng ta cười thầm trong lòng, liền ra vẻ một hồ đồ, nói: " Con chỉ nói sự thật thôi mà, hiện tại tỷ tỷ đang nhớ một người, là tên tiểu nam nhân đó, ta mắng hắn, cũng không phải, không đúng, người không phải là nam nhân, ngươi là đạo sĩ, đạo sĩ thì không thể tính là nam nhân được"
"Nha đầu điêu ngoa, ngươi lại tưởng người khác cũng giống ngươi sao?" Thanh Hư đạo trưởng cười, lắc đầu nói.
Mông Tuyết nghe Lâm Hân Ngọc nói một phen, tự nhiên trên khuôn mặt nở ra một nụ cười, bất quá, nàng nghĩ lại, lại âm trầm xuống rất nhanh.
Một lúc lâu sau, nàng thở dài rồi nói: " Hắn đã vô tình, xem ra duyên phận của chúng ta cũng đã hết, ta cũng theo số mệnh, buông hắn xuống, có lẽ là tốt nhất." Nàng nói xong, mắt nhắm lại, nước mắt không kềm lại được, cứ thế tràn ra.
Nàng hiện tại con tim ứa máu, đau như dao cắt, cứ như bị một lưỡi đao vô tình, nhắm vào tim nàng, cắt thành từng mảnh nhỏ, nhưng khuôn mặt tươi cười của Trần Nhược Tư lại hiện lên trong đầu nàng, tiếng nói của hắn, như đang ở bên tai nàng.
Nàng thực sự quên được Trần Nhược Tư? Không ai biết được, ngay cả chính bản thân Mộng Tuyết cũng không biết được.
Mộng Tuyết cầm lấy chén trà do Lâm Hân Ngọc đưa, uống một ngụm, sau đó đứng lên, thở dài nói: " Cảm ơn các người đã cứu ta, cũng đã nói cho ta biết sự tình, ta biết phải làm thế nào, ta muốn rời khỏi đây, tạm biệt!"
Mộng Tuyết nói xong, đưa chén trà lại cho Lâm Hân Ngọc, không quay đầu lại mà đi nhanh ra ngoài cửa.
Lâm Hân Ngọc với Thanh Hư đạo trưởng đồng thời nhìn thoáng nhau, đều cảm thấy không hài lòng đi theo ra ngoài.
Bọn họ đuổi tới cửa thì đã không còn thấy thân ảnh của Mộng Tuyết. Lâm Hân Ngọc với Thanh Hư đạo trường, hai người đều cất tiếng thở dài…