Editor: Gà
Hạ Hiểu Phong ăn một bụng căng tròn, giữa mùa đông lạnh buốt thế này được uống canh thịt bò nóng hầm hập, thưởng thức đồ ăn ngon quả nhiên không còn phương pháp chữa trị nào bằng.
Canh thịt bò hầm củ cải bị càn quét sạch sẽ, đĩa rau trộn ngay cả một cọng cà rốt cũng không dư, Hạ Hiểu Phong dựa vào ghế không muốn nhúc nhích, quá thỏa mãn!
Lâu lắm rồi mới được ăn uống thoải mái như vậy, hôm nay lão Hạ phát hiện ra một chốn vô cùng tốt.
Chỉ có điều đến khi bà chủ ngồi đối diện ăn xong, trong tiệm vẫn không có khách đi vào, Hạ Hiểu Phong do dự một hồi mới mở miệng: “Bà chủ, nhà cô buổi tối không buôn bán hả? Sao không có ai cả?”
Lạc Anh dọn bát đũa, rót cho khách chén nước ấm, không nhanh không chậm đáp: “Trước đây không có nhiều vốn, quán mới mở được một tháng vẫn chỉ bán bữa sáng, phần lớn đều là hàng xóm láng giềng qua ăn thôi, thực đơn nghiêm chỉnh vẫn chưa định rõ nên buổi trưa buổi tối không mở cửa buôn bán.”
Nghe vậy Hạ Hiểu Phong đã sáng tỏ, bản thân ông ngẫu nhiên cọ được một bữa cơm, trưa hay tối đều không có ai tới ăn.
Thoạt nhìn bà chủ nhỏ còn rất trẻ mà tay nghề nấu ăn thật sự quá đỉnh.
Hai món tối nay đều là những món bình thường nấu trong nhà, nhưng bà chủ chế biến làm món nào cũng không tầm thường, không thể nói rõ ngon chỗ nào, Hạ Hiểu Phong thầm tính toán trong lòng, chẳng bằng biến chỗ này thành căn tin cố định luôn?
Ở cái nơi Ảnh Thị Thành này, lão Hạ ông dám cam đoan tuyệt đối không có tay nghề thứ hai tốt như vậy, anh ta thật sự đào được báu vật đó.
Nghe bà chủ nói thực đơn vẫn chưa hoàn thiện, Hạ Hiểu Phong hăm hở hỏi tiếp: “Cô dự tính lên thực đơn thế nào chưa?” Anh ta còn muốn thử thêm món khác của bà chủ.
Lạ Anh trầm tư: “Món nào tôi cũng làm được, nhất thời chưa thể quyết định.”
Nước trong miệng Hạ Hiểu Phong suýt thì phun hết ra.
Món nào cũng làm được?
Cô này lớn lối quá nhỉ!
Đối với hầu hết các hiệu ăn mà nói, nếu là nhà hàng bình thường, dù là ẩm thực Hồ Nam, món cay Tứ Xuyên hay là ẩm thực Hoài Dương, tứ phương bốn biển gì các đầu bếp đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Còn muốn chuyên tâm làm quán ăn, chủ quán phải tự sáng tạo ra món ăn có phong vị riêng.
Ấy thế mà cô gái này lại nói với Hạ Hiểu Phong, món nào cô cũng làm được! Giống như đang hàn huyên một chuyện gì đó rất bình thường. Điều này khiến Hạ Hiểu Phong không khỏi ngờ vực trong lòng, lẽ nào bà chủ nhỏ này cái gì cũng đều nắm rõ trong tay rồi?
Lạc Anh không hề biết những suy đoán của khách, cô nói “món nào cũng làm được”, hiển nhiên vì cô thật sự có thể làm mọi thứ!
Là một đầu bếp đứng đầu trong hoàng cung sau đó trở thành nữ quan nhất phẩm, thân phận một nữ nhân làm tổng quản Ngự Thiện phòng đủ để chứng minh năng lực của cô.
Danh hiệu “Ẩm thực Lạc gia” truyền cho con cháu không phải giả, nếu bàn về ẩm thực thì đồ ăn của Lạc Anh không theo một trường phái nào cả, bởi vì từ nhỏ, Lạc Anh đã theo học các sư phụ đến từ khắp nơi trong thiên hạ ở Ngự thiện phòng, món chính nào cũng học lướt qua, kiến thức tinh thông đầy mình.
Cái gì cũng làm được cũng chưa hẳn tự mình cuồng vọng nói láo, mà cô có tự tin để đảm nhận nó.
Hạ Hiểu Phong cẩn thận ngẫm lại, tay nghề của cửa tiệm này thật đáng kinh ngạc, nhưng khi anh ta tới đây, hoàn cảnh xung quanh thế nào tự hiểu rõ.
Bà chủ nhỏ nấu ăn ngon như vậy cô có thể phát triển theo cách xây dựng hệ thống đặt trước, với tay nghề này tuyệt đối sẽ kiếm đầy túi tiền.
Hiềm nỗi điều kiện sinh sống ở khu này hầu hết đều là người địa phương, theo tìm hiểu của Hạ Hiểu Phong, giá quá cao e rằng không có ai đến. Hiện giờ bà chủ vẫn chưa lên thực đơn có lẽ vì nguyên nhân này.
Nói cho cùng đây là lần đầu gặp mặt, một chủ quán và một thực khác, ngay cả người quen cũng không nên nói nhiều, Hạ Hiểu Phong hiển nhiên không tiện nói thẳng.
Đợi một lúc cho tiêu hóa, Hạ Hiểu Phong tính tiền rời đi, Lạc Anh nghe thông báo điện thoại mới biết đối phương trả rất nhiều, lại có thể trả tệ, vốn dĩ chỉ ăn chực mấy miếng cơm, cô định thu ba mươi tệ cho có lệ nào ngờ đối phương lại chuyển nhiều tiền đến vậy! Lạc Anh vội vàng chạy đi tìm người, trước cửa tiệm đã không còn bóng dáng, bước hẳn ra cửa cũng không thấy tung tích đâu nữa.
Vị khách này trông phúc hậu không ngờ lại chạy nhanh thế.
Hạ Hiểu Phong nấc một cái thỏa mãn, bà chủ định giá thế kia vừa nhìn đã biết một cô gái nhỏ không nhiều kinh nghiệm sống, phải anh ta ấy à, hai món tối nay bằng cái hương vị đó anh ta còn tự ghét bỏ mình trả quá ít.
Lạc Anh dọn dẹp bát đũa rồi đóng chặt cửa, nếu có khách thứ hai bước vào, cô sẽ không còn cái gì để ăn mất.
Vị khách tối nay phỏng chừng không phải hàng xóm gần đây. Nhớ lại sự hào phóng của đối phương, cộng với chức năng của Ảnh Thị thành Lạc Anh đoán điều kiện của người nọ chắc chắn không tệ, không biết liệu đến đây để du lịch hay làm việc khác.
Hạ Hiểu Phong vừa mới trở lại khách sạn, người trong nhà đã gọi video đến, vợ hỏi anh ta đã ăn cơm chưa, anh ta nhắc ngay tới bữa tối ngẫu nhiên mới phát hiện ra đêm nay.
Giữa chừng con gái hỏi qua video khi nào anh ta mới về nhà, anh chỉ có thể trấn an đáp: “Sắp rồi, bố sẽ về nhà sớm thôi.”
Quay phim mất mấy tháng, vợ anh ta còn có thể đến thăm một chút nhưng con gái nhỏ mới lên tiểu học, ngày nào cũng nhắc khiến Hạ Hiểu Phong không khỏi nhớ nhà.
Nghiệt nỗi mùa đông giá rét, nếu người nhà muốn tới con gái nhỏ khẳng định sẽ nhao nhao đòi đến đoàn phim thăm bố, anh ta đành lòng sao cho được?
“Bố ơi, sắp đầy một tháng con không được gặp bố rồi.” Qua video thấy con gái nhỏ tủi thân, tim Hạ Hiểu Phong khẽ nhói, cũng đúng, bọn nhỏ đã được nghỉ đông ở nhà hai tháng, chẳng còn mấy ngày nữa là được bặp bố rồi.
“Mẹ đứa nhỏ, em cũng đang được nghỉ mà, hay là mang con đến đây mấy ngày đi, anh bên này cũng sắp quay xong rồi.” Hạ Hiểu Phong hỏi, tiến độ đoàn phim rất nhanh, chỉ còn đoạn kết chờ hoàn thiện nữa là xong, để vợ con đến đây, ban ngày thì đến phim trường xem một lúc, sau đó lại về khách sạn đợi.
Ngày thứ hai, toàn bộ đoàn phim [Chinh Tây] phát hiện sắc mặt đạo diễn Hạ hình như ôn hòa hơn bình thường, diễn viên NG mấy lần vẫn chưa nổi bão, chẳng biết mặt trời mọc đằng tây hay gặp chuyện tốt nữa.
Hạ Hiểu Phong mặt mày phơi phới, ngày hôm qua ăn được một bữa cơm ngon, hôm nay bà xã lại đưa con gái qua đây, rốt cuộc không cần ở một mình ở trong căn phòng lạnh tanh nữa.
Từ thủ đô đi Ảnh Thị thành ngồi tàu cao tốc ba tiếng là tới. Đến chiều, đoàn phim đã thấy vợ của đạo diễn dẫn con gái nhỏ đến.
Cũng may cô bé con nghe lời, không chạy loạn, không quậy phá, đây không phải lần đầu đến trường quay, cảm giác mới mẻ ban đầu chỉ được một lúc sau đó ngoan ngoãn ngồi quan sát đoàn phim quay chụp.
Có vợ và con gái ở cùng, Hạ Hiểu Phong không thể nói rõ được xúc cảm hiện giờ là gì, chỉ thấy tự tin hơn bình thường, tinh thần phấn chấn, tiến độ quay phim tăng nhanh, mọi người đều biểu hện rất tốt.
Đến khi đoàn phim kết thúc công việc, Hạ Hiểu Phong đưa vợ con quay về khách sạn.
“Con gái tối nay muốn ăn gì nào?” Sau một tháng xa cách, con gái và ông càng gần gũi hơn.
“Ăn món thật ngon.” Cô bé nói tròn vành rõ chữ.
…
Phố mới lên đèn, Lạc Anh vừa dọn đồ ăn vào bàn đã nghe cánh cửa cót két mở ra.
Cô ngẩng đầu, tầm mắt rơi trên người Hạ Hiểu Phong, dáng người hơi mập, vẫn là bộ quần áo cũ làm cô chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đây là vị khách tối qua.
Trái lại bữa nay còn kèm theo vợ con.
Chẳng lẽ… kéo cả nhà đến ăn chực?