Editor: Gà
Rou Jia Mo: Món ăn đặc sản truyền thống của tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc
Sáng sớm, Trần Lâm và con gái đã mặc quần áo chuẩn bị xuất phát.
Hôm qua mới biết Lạc Gia Lâu mở cửa bán bữa sáng, tinh thần của hai người tức khắc tỉnh táo, có đồ ăn sáng ngon lành nhất định phải đi!
Hạ Hiểu Phong bị bỏ lại một mình thương tâm đi tới đoàn phim, miệng vẫn không ngừng nhắc đi nhắc lại: “Nhớ gói mang về cho anh một phần, vợ, con gái, đừng quên tui nha.”
Trần Lâm trợn trắng mắt: “Nếu có hoành thánh em sẽ mang về cho anh.”
Cả nhà ba người xuất phát, Hạ Hiểu Phong xách ổ bánh mì đến phim trường, hai mẹ con nóng lòng đi theo con đường tối hôm qua.
“Không biết hôm nay chị chủ sẽ làm món gì ngon.” Bạn học Tiểu Hạ dẩu môi lẩm bẩm, nghĩ đến những món ngon mới được ăn, nước miếng của bé bắt đầu tứa ra.
Chẳng riêng gì cô bé, Trần Lâm cũng vậy, Lão Hạ thật sự tìm được một chỗ thật hay, tối qua cô đi vào chỉ thấy có một người không phải trong lòng không nghi ngờ, kết quả ăn xong bao nhiêu hoài nghi đều bay lên chín tầng mây, tay nghề thật sự quá tuyệt vời!
Mặc dù hôm qua đi buổi tối nhưng trí nhớ của hai mẹ con rất tốt, nhanh chóng tìm được mục tiêu.
Mở cửa ra, vén tấm rèm nặng nề lên, hơi nóng hầm hập đột ngột xộc vào mặt, trong không khí thoang thoảng mùi thịt.
Bạn học Tiểu Hạ chun mũi, thơm, thơm quá, là mùi của thịt!
Hai mắt cô bé lập tức bừng sáng long lanh, đồ ăn sáng còn gì ngon hơn thịt chứ?
Đóng cửa lại đi vào, bên trong đã có mấy bàn đầy người, Tiểu Hạ ngẩng đầu thăm dò xem người khác đang ăn cái gì, có phải là… Bánh thịt, cháo nữa?
Dương Điền đang há to miệng ăn Rou jia mo, lão Triệu ngồi đối diện húp cháo.
Hai người mới vào cửa hình như không phải người ở đây, khách du lịch mới đến sao?
Hai mẹ con hiển nhiên nóng lòng muốn vào, chưa kịp nhìn bảng đen nhỏ trước cửa, chẳng qua vào rồi cũng vậy cả thôi.
Đọc “thực đơn ngày hôm nay” trên tường, Trần Lâm dứt khoát gọi món.
“Bà chủ, hai bát cháo, hai cái Rou jia mo.”
Rou jia mo mười tệ một cái, cháo trắng hai tệ, giá này ở trong khu dân cư không tính là rẻ, tất nhiên với Trần Lâm mà nói cho dù giá bao nhiêu, bằng tay nghề của bà chủ chắc chắn nó rất đáng giá.
Bàn cơm hôm qua nhà bọn họ ngồi đã có một già một trẻ chiếm, Trần Lâm dẫn con gái sang bàn khác.
Bàn gỗ lau sáng bóng, ghế bọc nệm ngồi rất êm ái, kiểu dáng mộc mạc đơn giản theo phong cách cổ điển, nhìn rất sạch sẽ và thoải mái.
Trong khi chờ bữa sáng, tranh thủ nghe bàn bên cạnh nói chuyện.
“Ông cũng không chịu để tâm một chút, chân đã bị ngã thành như thế mà ngày nào cũng phải tới đây ăn cơm, thương gân động cốt phải dưỡng một trăm ngày, sao ông không ở trong nhà đi.” Dương Điền nuốt một miếng bánh thịt xuống, nói với ông bác ngồi đối diện.
Bữa sáng mấy ngày trước có bảo ông bác ít ra ngoài đi dạo thôi, dạo này ngoài đường tuyết đang tan, đường cũng không quá trơn thế mà lão Triệu lại ngã một phát, không có chuyện gì lớn nhưng vẫn đau nhức ê ẩm, đi lại phải từ từ chậm chạp.
Lão Triệu nghe xong rõ ràng không vui: “Nếu không phải do cháu miệng thối ông sẽ không ngã, ông già này hoàn toàn bất động đều là họa không thể tránh khỏi, mỗi ngày đến chỗ Tiểu Lạc ăn sáng, ăn xong lại về làm tổ trong nhà cả ngày, bằng không ngày nào cũng một chỗ trong nhà, chân chưa khỏi người đã bị nghẹn chết.”
“Ông nói cho cháu nghe, coi chừng qua Tết không có ê-kíp sản xuất nào đến, việc thì ít, không bằng cháu đến mấy chỗ bán đồ ăn nhanh tìm việc bán thời gian, người ta còn bao cơm nữa.” Lão Triệu nói.
Ông dành dụm mấy năm trời, có nhà có tiền gửi ngân hàng, còn có tiền con gái gửi về, đến tuổi này của ông được mời đến làm việc cũng là niềm vui thú, trái lại Tiểu Dương vẫn còn trẻ, mùa đông đoàn phim ngày càng ít, mấy thanh niên như cậu việc thì không có còn phải tiêu pha, hiển nhiên chỉ tiêu mà không có thu nhập. Theo ông nghĩ, những lúc không có phim diễn nên đến chỗ bán đồ ăn nhà xin người ta việc làm, lương tính theo giờ, hơn nữa không cần chịu gió chịu rét đi đóng vai phụ, chẳng phải rất tốt sao?
“Cháu nghe nói vẫn còn mấy đoàn phim sắp đến, thử vận may một chút…” Dương Điền nói.
“Lần nào chẳng nghe nói có đoàn phim đến mà có đâu.” Lão Triệu lắc đầu, thôi vậy, con nhà mình còn không chịu nghe lời, huống chi đây đâu phải con mình.
Trong khi hai người đang tán gẫu, bữa sáng của hai mẹ con Trần Lâm đã dọn ra.
Rou jia mo được bọc trong lớp giấy dầu rất tiện cầm tay, cháo trắng đựng trong bát sứ, nước và hạt cháo tan vào nhau.
Loại bánh này làm bằng bột mì, Rou jia mo ngon nhất không phải là bề mặt bánh mà là vòng tròn xém lửa ở giữa, tự nhiên tạo thành một loại hoa văn đặc biệt.
Rou jia mo, lấy tên từ thịt kẹp bánh nướng không nhân.
Trong bánh bột mì nướng kẹp sốt thịt còn nóng hổi, mỡ màng, chỉ cần nhìn thôi đã ứa nước miếng.
Bánh da mỏng, giòn rụm, lớp bên trong lại mềm ẩm, sốt thịt hồng hào khiến hai mẹ con không thể kìm lòng cho đặng, vội vàng cắn miếng đầu tiên, sốt thịt lập tức sình ra đốt cháy đầu lưỡi, nóng bỏng cực kỳ!
Đây là loại sốt thịt làm từ thịt ba chỉ ngon nhất, ba phần mỡ bảy phần nạc, không quá béo cũng không quá nạc, béo nhưng không ngấy, tựa như duyên trời tác hợp.
Thịt rất mềm và dẻo, thơm, hương vị bùng nổ trong khoang miệng, được chế theo bí quyết của Lạc Anh với hàng chục loại gia vị khác nhau.
Bánh mì nướng ngoài giòn trong mềm kẹp thịt heo thơm nức, cắn một miếng, bánh và thịt quyện vào nhau tựa như gió thu gặp sương mai, sự kết hợp tài tình của cả hai đã tạo nên một hương vị tuyệt hảo, dư vị kéo dài đến vô tận!
Rou jia mo hơi mặn, ăn với cháo trắng thích hợp nhất. Một miếng bánh, một hớp cháo, hai mẹ con Trần Lâm đã hoàn toàn nhập tâm vào bữa sáng trước mặt.
Một cái Rou jia mo lớn bằng lòng bàn tay người lớn, bạn học Tiểu Hạ cầm lên tưởng chừng như to bằng khuôn mặt mình. Tuy rằng bé thích ăn thịt nhưng lại không thích ăn thịt có mỡ, có điều sốt thịt ba chỉ trong bánh Rou jia mo này không khó ăn chút nào, miếng thịt được tẩm ướp đậm đà thật sự rất thơm!
Trẻ con ăn ít, trước mặt bạn học Tiểu Hạ còn thừa lại hơn nửa cái bánh nhưng bụng sớm no căng, cảm thấy tiếc muốn ăn tiếp, biết vậy lúc mới dậy đã không uống sữa! Chiếm bụng!
Bạn học Tiểu Hạ buồn bã xoa cái bụng nhỏ, bao giờ thì mình mới lớn, có thể ăn nhiều như bố mẹ đây?
Khách trong cửa hàng không đông, cũng không còn khách nào đến, hai mẹ con nghe khách khác nói chuyện phiếm, đợi tiêu thực một lát rồi rời đi.
Sắc trời đã sáng tỏ, ánh ban mai khiến toàn thân hai mẹ con ấm áp, chỉ thấy lười biếng chẳng muốn làm gì, đợi đến tối đi ăn cơm.
Hai mẹ con đi được nửa đường thì Tiểu Hạ đột nhiên đứng lại.
“Mẹ, có phải chúng ta quên mang đồ ăn về cho bố rồi không?” Nghe con gái nhắc, Trần Lâm cũng khựng lại.
Đúng vậy… Ăn ngon quá quên luôn Lão Hạ.
Lúc này, Hạ Hiểu Phong đang đói bụng ngồi xổm trước máy quay, lơ đãng xoa bụng, đã được bốn mươi phút, vợ con cũng nên về rồi đúng không?
Đói quá!…