Y Lam ngẩn người nhìn bao đồ trong tay hồi lâu, sau đó bay tới ôm chầm Nam Cung Ngọc, vùi đầu vào người hắn, vẻ mặt vui sướng, chân thành nói:
- Nam Cung Ngọc, lần này cảm ơn ngươi!!
Khuôn mặt Nam Cung Ngọc đỏ đến mức sắp rỉ ra máu, nhưng trong lòng lại có cái gì đó rất ngọt ngào chầm chậm lan ra. Y Lam lấy lại được tiền tự nhiên rất vui, nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, liền ngước đầu lên nhìn Nam Cung Ngọc, hỏi:
- Ta ở lại Thừa tướng phủ sẽ không gây rắc rối gì cho ngươi chứ? Tên Mạc Kỳ Tuyên kia có gây khó dễ cho ngươi không?
Nam Cung Ngọc mỉm cười đáp:
- Chuyện này ngươi cứ yên tâm, ta vẫn có thể xử lý được.
“Có thể xử lý được” nghĩa là tên chết tiệt kia đúng thật đã đến gây rối. Y Lam gãi đầu nhìn Nam Cung Ngọc tỏ vẻ áy náy. Xem ra nàng đã mang đến cho hắn một đống rắc rối thật lớn. Dù sao tên kia cũng là Chiến vương gia uy danh lừng lẫy của Lưu Ly quốc. Muốn chèn ép một Thừa tướng nhỏ bé như hắn quả thật rất đơn giản. (Tiểu Tuyết: nhỏ bé á? Tỉ lầm to rồi =_=!!)
Bên trong Chiến vương phủ, Mạc Kỳ Tuyên ung dung ngồi thưởng trà, vừa uống vừa mỉm cười nhàn nhạt. Tên trộm kia lấy bao nhiêu không lấy, lại lấy đúng tám vạn lượng hoàng kim, vậy đó chắc chắn là nàng rồi. Nghĩ đến tính cách của nàng thì khả năng này dường như rất cao a. Hắn phải mau chóng sắp xếp đến xin lỗi nàng mới được. Lấy được tiền rồi thì tâm trạng của nàng chắc sẽ tốt hơn, dễ nói chuyện hơn rồi. Đột nhiên, hắn nhớ ra điều gì đó, liền hướng trưởng thị vệ nhà mình, hỏi:
- Các ngươi không có làm nàng bị thương chứ?
Vị trưởng thị vệ kia ngạc nhiên hỏi lại:
- Nàng?
Mạc Kỳ Tuyên đánh hơi thấy mùi không đúng, khẩn trương nói:
- Chẳng lẽ không phải?
Vị trưởng thị vệ kia gãi đầu, thật thà đáp:
- Vương gia, thuộc hạ không biết “nàng” mà ngài nói tới là ai. Bất quá thuộc hạ khẳng định rằng kẻ trộm đó là một nam nhân.
Mạc Kỳ Tuyên nghe xong tức đến hộc máu. Là tên trộm trời đánh nào cả gan lẻn vào Chiến vương phủ của hắn để trộm đồ? Hắn chính là tưởng đó là nàng nên mới cố tình thả đi. Bây giờ lại là một nam nhân khác? Đúng là tức chết hắn mà!!! Nhưng mọi việc đã lỡ rồi thì đành chịu vậy. Điều quan trọng bây giờ là phải làm hòa với nàng. Phải đạt được nàng tha thứ. Đầu óc xoay chuyển một hồi, liền nhớ đến tên siêu cấp đào hoa kia. Ừm, có lẽ nên mời tiểu tử đó đến thỉnh giáo một chút. Nghĩ là làm, Mạc Kỳ Tuyên lập tức sai người đi đưa tin “cầu cứu”. Hi vọng tiểu tử này sẽ có cách giúp hắn.
Y Lam ngẩn người nhìn bao đồ trong tay hồi lâu, sau đó bay tới ôm chầm Nam Cung Ngọc, vùi đầu vào người hắn, vẻ mặt vui sướng, chân thành nói:
- Nam Cung Ngọc, lần này cảm ơn ngươi!!
Khuôn mặt Nam Cung Ngọc đỏ đến mức sắp rỉ ra máu, nhưng trong lòng lại có cái gì đó rất ngọt ngào chầm chậm lan ra. Y Lam lấy lại được tiền tự nhiên rất vui, nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, liền ngước đầu lên nhìn Nam Cung Ngọc, hỏi:
- Ta ở lại Thừa tướng phủ sẽ không gây rắc rối gì cho ngươi chứ? Tên Mạc Kỳ Tuyên kia có gây khó dễ cho ngươi không?
Nam Cung Ngọc mỉm cười đáp:
- Chuyện này ngươi cứ yên tâm, ta vẫn có thể xử lý được.
“Có thể xử lý được” nghĩa là tên chết tiệt kia đúng thật đã đến gây rối. Y Lam gãi đầu nhìn Nam Cung Ngọc tỏ vẻ áy náy. Xem ra nàng đã mang đến cho hắn một đống rắc rối thật lớn. Dù sao tên kia cũng là Chiến vương gia uy danh lừng lẫy của Lưu Ly quốc. Muốn chèn ép một Thừa tướng nhỏ bé như hắn quả thật rất đơn giản. (Tiểu Tuyết: nhỏ bé á? Tỉ lầm to rồi =_=!!)
Bên trong Chiến vương phủ, Mạc Kỳ Tuyên ung dung ngồi thưởng trà, vừa uống vừa mỉm cười nhàn nhạt. Tên trộm kia lấy bao nhiêu không lấy, lại lấy đúng tám vạn lượng hoàng kim, vậy đó chắc chắn là nàng rồi. Nghĩ đến tính cách của nàng thì khả năng này dường như rất cao a. Hắn phải mau chóng sắp xếp đến xin lỗi nàng mới được. Lấy được tiền rồi thì tâm trạng của nàng chắc sẽ tốt hơn, dễ nói chuyện hơn rồi. Đột nhiên, hắn nhớ ra điều gì đó, liền hướng trưởng thị vệ nhà mình, hỏi:
- Các ngươi không có làm nàng bị thương chứ?
Vị trưởng thị vệ kia ngạc nhiên hỏi lại:
- Nàng?
Mạc Kỳ Tuyên đánh hơi thấy mùi không đúng, khẩn trương nói:
- Chẳng lẽ không phải?
Vị trưởng thị vệ kia gãi đầu, thật thà đáp:
- Vương gia, thuộc hạ không biết “nàng” mà ngài nói tới là ai. Bất quá thuộc hạ khẳng định rằng kẻ trộm đó là một nam nhân.
Mạc Kỳ Tuyên nghe xong tức đến hộc máu. Là tên trộm trời đánh nào cả gan lẻn vào Chiến vương phủ của hắn để trộm đồ? Hắn chính là tưởng đó là nàng nên mới cố tình thả đi. Bây giờ lại là một nam nhân khác? Đúng là tức chết hắn mà!!! Nhưng mọi việc đã lỡ rồi thì đành chịu vậy. Điều quan trọng bây giờ là phải làm hòa với nàng. Phải đạt được nàng tha thứ. Đầu óc xoay chuyển một hồi, liền nhớ đến tên siêu cấp đào hoa kia. Ừm, có lẽ nên mời tiểu tử đó đến thỉnh giáo một chút. Nghĩ là làm, Mạc Kỳ Tuyên lập tức sai người đi đưa tin “cầu cứu”. Hi vọng tiểu tử này sẽ có cách giúp hắn.