Hắc ám bao phủ toàn bộ không gian. Ta biết ta đang ngủ.
Có người từng hỏi ta, hiện tại, cho ngươi thêm một cơ hội lựa chọn nữa, lừa và bị lừa, ngươi sẽ chọn cái nào?
Ta trong mộng vẫn mỉm cười như trước,
Thật là một câu hỏi ngốc nghếch a, không phải sao!
Vậy ngươi chọn cái gì?
……
……
……
Ta chọn là người bị lừa gạt!
……
“Ta muốn làm hoàng hậu chứ không muốn làm quý phi a ~!”
Từ tẩm cung u tĩnh của Mục Bối tộc tộc trưởng truyền ra một tiếng tru tréo rung trời rung đất. Muốn hỏi đó là tiếng của ai, khụ khụ, thì đó là của ta thôi mà, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả*, hay là gì gì đó ta cũng quên mất tiêu rồi, bất quá, nói tóm lại, người tru lên mấy tiếng kinh khiếp kia chính là ta, Huệ Thành Thiên! (*trước nay chưa từng có, tương lai cũng sẽ không)
Ta lăn ta lăn ta lăn lăn lăn, ta trèo ta trèo ta trèo trèo trèo ~
Ta không muốn làm quý phi a, thử nghĩ mà xem, quý phi nếu như được sủng ái hơn hoàng hậu, như vậy hoàng hậu sẽ ghen tị, ghen tị rồi sẽ trở nên tâm ngoan thủ lạt, tâm ngoan thủ lạt sẽ phái sát thủ tới, phái sát thủ tới thì quý phi sẽ, sẽ……
“A a ~ ta phải làm hoàng hậu a ~!”
“Tiểu Thiên a, đừng nháo, ngôi quý phi đã là rất lớn rồi, sẽ không ai khi dễ ngươi đâu!” Hì hì, chen vào trong cái ôm ấm áp, khụ khụ, xin long trọng giới thiệu với các vị, y, chính là lão bà hiện tại của ta, Hổ Khâu Diêu, nhìn xem, người ta có thế, lại có tiền, diện mạo cũng rất tốt, và hơn hết là, khụ khụ, đủ nghĩa khí, đủ suất tính, biết đã bắt sai người liền thành thật thổ lộ tình cảm với một mĩ thiếu niên như ta, hướng ta cầu hôn!
“Vậy nếu hoàng hậu khi dễ ta thì ta làm sao bây giờ?” Dám gạt ta a, hừ hừ ~
“Cái này… nàng sẽ không làm vậy đâu!”
“A a a a ~ Ta phải làm hoàng hậu a ~!” Thiết, không làm được mới là lạ đó! Ngẫm lại ta không phải là một thanh niên vô cùng tốt sao, xinh đẹp như hoa, giống hệt như trong đống tiểu thuyết BL ta đã xem qua vậy, tối trọng yếu đó là, một người thuần khiết đơn thuần thiện lương như ta sao có thể đối phó với một bà già hoàng hậu âm hiểm đây! Lão tử ta mặc kệ!
“Ngươi trước kia cũng hành động như vậy với Vũ Văn Khiếu sao?”
Một câu này ngay lập tức như lưỡi đao đâm thẳng vào tim, đau đến khiến ta không thể phản bác. Ha ha, con cáo già này, cùng biết dùng Khiếu làm ta á khẩu nha! Hừ, không phản kháng lại, lão tử ta không mang họ Huệ nữa!
“Được, Huệ Thành Thiên ta đây không làm hoàng hậu nữa!”
Thân thể được ôm chặt lấy, thật sự rất ấm áp.
“Lão tử cũng không thèm làm cái thể loại quý phi chó má gì đó đâu!”
Hừ, đẩy ra cánh tay so với ta thô cứng hơn rất nhiều, bước vào phòng đóng chặt cửa, đem con cáo già đang thất thố nhốt ở bên ngoài!
“Tiểu Thiên a, mau mở cửa a ~”
Làm bộ như không nghe thấy lời y nói, ngã lên giường, xoa xoa nơi bị “lưỡi đao” đâm đến phát đau,
Bên tai là lời cầu xin tha thứ của tên cáo già ngoài cửa.
Giương mắt, nhìn lên tấm gương đồng phía trước, phản chiếu trên đó vẫn là một khuôn mặt hoàn mỹ đang tươi cười như trước,
“Ngươi thực quá ti tiện a ~!”
Khuôn mặt tươi cười trong gương nổi giận mắng!
Khuôn mặt tươi cười ngoài gương lại không động đậy, ta không phải vốn đã rất ti tiện sao?
Ta vì sao phải từ bỏ sự ân sủng dối trá này, vì sao phải từ bỏ cuộc sống không còn bị đánh đập này, vì sao phải từ bỏ hạnh phúc có chủ ý như vậy, vì sao ta phải từ bỏ, vì ta yêu hắn ư?
Cửa bị mạnh mẽ mở ra, đôi tay quen thuộc đem ta tiến sâu vào trong lồng ngực y. Mà ta chỉ nhắm mắt lại, không muốn nhìn gương mặt tươi cười trong gương kia nữa.
“Ta có đẹp không?”
“Đẹp!”
Ta biết ta nở nụ cười, Vũ Văn Khiếu, nói cho ngươi biết, Huệ Thành Thiên ta quả thực yêu ngươi, nhưng ta sẽ không vì bất cứ ai mà thủ thân như ngọc, bởi vì ta vốn chỉ là một chiếc ghế tràng kỷ* mà thôi! (chỗ này ta cũng không hiểu lắm TT3TT thôi thì cứ để y như QT vậy ==)
Ta vẫn cười, cho dù ta có yêu ngươi đi chăng nữa, thì ta vẫn có thể nằm trong lồng ngực người khác thôi, không phải sao……
Có người từng hỏi ta, hiện tại, cho ngươi thêm một cơ hội lựa chọn nữa, lừa và bị lừa, ngươi sẽ chọn cái nào?
Ta trong mộng vẫn mỉm cười như trước,
Thật là một câu hỏi ngốc nghếch a, không phải sao!
Vậy ngươi chọn cái gì?
……
……
……
Ta chọn là người bị lừa gạt!
……
“Ta muốn làm hoàng hậu chứ không muốn làm quý phi a ~!”
Từ tẩm cung u tĩnh của Mục Bối tộc tộc trưởng truyền ra một tiếng tru tréo rung trời rung đất. Muốn hỏi đó là tiếng của ai, khụ khụ, thì đó là của ta thôi mà, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả*, hay là gì gì đó ta cũng quên mất tiêu rồi, bất quá, nói tóm lại, người tru lên mấy tiếng kinh khiếp kia chính là ta, Huệ Thành Thiên! (*trước nay chưa từng có, tương lai cũng sẽ không)
Ta lăn ta lăn ta lăn lăn lăn, ta trèo ta trèo ta trèo trèo trèo ~
Ta không muốn làm quý phi a, thử nghĩ mà xem, quý phi nếu như được sủng ái hơn hoàng hậu, như vậy hoàng hậu sẽ ghen tị, ghen tị rồi sẽ trở nên tâm ngoan thủ lạt, tâm ngoan thủ lạt sẽ phái sát thủ tới, phái sát thủ tới thì quý phi sẽ, sẽ……
“A a ~ ta phải làm hoàng hậu a ~!”
“Tiểu Thiên a, đừng nháo, ngôi quý phi đã là rất lớn rồi, sẽ không ai khi dễ ngươi đâu!” Hì hì, chen vào trong cái ôm ấm áp, khụ khụ, xin long trọng giới thiệu với các vị, y, chính là lão bà hiện tại của ta, Hổ Khâu Diêu, nhìn xem, người ta có thế, lại có tiền, diện mạo cũng rất tốt, và hơn hết là, khụ khụ, đủ nghĩa khí, đủ suất tính, biết đã bắt sai người liền thành thật thổ lộ tình cảm với một mĩ thiếu niên như ta, hướng ta cầu hôn!
“Vậy nếu hoàng hậu khi dễ ta thì ta làm sao bây giờ?” Dám gạt ta a, hừ hừ ~
“Cái này… nàng sẽ không làm vậy đâu!”
“A a a a ~ Ta phải làm hoàng hậu a ~!” Thiết, không làm được mới là lạ đó! Ngẫm lại ta không phải là một thanh niên vô cùng tốt sao, xinh đẹp như hoa, giống hệt như trong đống tiểu thuyết BL ta đã xem qua vậy, tối trọng yếu đó là, một người thuần khiết đơn thuần thiện lương như ta sao có thể đối phó với một bà già hoàng hậu âm hiểm đây! Lão tử ta mặc kệ!
“Ngươi trước kia cũng hành động như vậy với Vũ Văn Khiếu sao?”
Một câu này ngay lập tức như lưỡi đao đâm thẳng vào tim, đau đến khiến ta không thể phản bác. Ha ha, con cáo già này, cùng biết dùng Khiếu làm ta á khẩu nha! Hừ, không phản kháng lại, lão tử ta không mang họ Huệ nữa!
“Được, Huệ Thành Thiên ta đây không làm hoàng hậu nữa!”
Thân thể được ôm chặt lấy, thật sự rất ấm áp.
“Lão tử cũng không thèm làm cái thể loại quý phi chó má gì đó đâu!”
Hừ, đẩy ra cánh tay so với ta thô cứng hơn rất nhiều, bước vào phòng đóng chặt cửa, đem con cáo già đang thất thố nhốt ở bên ngoài!
“Tiểu Thiên a, mau mở cửa a ~”
Làm bộ như không nghe thấy lời y nói, ngã lên giường, xoa xoa nơi bị “lưỡi đao” đâm đến phát đau,
Bên tai là lời cầu xin tha thứ của tên cáo già ngoài cửa.
Giương mắt, nhìn lên tấm gương đồng phía trước, phản chiếu trên đó vẫn là một khuôn mặt hoàn mỹ đang tươi cười như trước,
“Ngươi thực quá ti tiện a ~!”
Khuôn mặt tươi cười trong gương nổi giận mắng!
Khuôn mặt tươi cười ngoài gương lại không động đậy, ta không phải vốn đã rất ti tiện sao?
Ta vì sao phải từ bỏ sự ân sủng dối trá này, vì sao phải từ bỏ cuộc sống không còn bị đánh đập này, vì sao phải từ bỏ hạnh phúc có chủ ý như vậy, vì sao ta phải từ bỏ, vì ta yêu hắn ư?
Cửa bị mạnh mẽ mở ra, đôi tay quen thuộc đem ta tiến sâu vào trong lồng ngực y. Mà ta chỉ nhắm mắt lại, không muốn nhìn gương mặt tươi cười trong gương kia nữa.
“Ta có đẹp không?”
“Đẹp!”
Ta biết ta nở nụ cười, Vũ Văn Khiếu, nói cho ngươi biết, Huệ Thành Thiên ta quả thực yêu ngươi, nhưng ta sẽ không vì bất cứ ai mà thủ thân như ngọc, bởi vì ta vốn chỉ là một chiếc ghế tràng kỷ* mà thôi! (chỗ này ta cũng không hiểu lắm TT3TT thôi thì cứ để y như QT vậy ==)
Ta vẫn cười, cho dù ta có yêu ngươi đi chăng nữa, thì ta vẫn có thể nằm trong lồng ngực người khác thôi, không phải sao……