“Tỉnh rồi sao?”
“Ân……!”
Căn hầm hôn ám, chậm rãi hỏi, hệt như bọn là một đôi tình nhân, mà không phải địch nhân như khi thượng triều.
“Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có, ta đã quen rồi!”
Cúi đầu đẩy cái ôm của Khiếu ra, cúi đầu mặc quần áo, không thấy Khiếu khẽ nhíu mày.
Vụng về mặc vào, một năm sống ở cổ đại Tiểu Thiên vẫn không biết mặc mấy loại y phục phức tạp thế này, cả người đau nhức cùng chút ôn nhu của người kia càng khiến hắn trở nên buồn bã bất an.
Nhìn động tác vụng về của hắn, đưa tay muốn giúp hắn, lại cảm thấy Tiểu Thiên chợt chần chừ, rồi lại khẽ mỉm cười.
“Bẩn lắm ~!”
Trên áo khoác lông trắng muốt dính đầy dịch cả bọn họ hòa cùng tro bụi ~
“Ân!”
Gật đầu, hai má ửng hồng, “Bây giờ, bây giờ là lúc nào rồi?”
“Hoàng hôn rồi!”
“A ~?”
“Nhìn ngươi ngủ ngon như vậy, không muốn đánh thức ngươi!”
Tiểu Thiên sẽ không thấy vẻ mặt chăm chú nhìn khuôn mặt của hắn lúc ngủ của y, sẽ không thấy sự dày vò của y, lại càng không nhìn thấy cảm tình của y!
Ta có yêu hắn không?
Yêu!
Có hận hắn không?
Hận!
Phải lựa chọn như thế nào đây?
Yên lặng bước ra khỏi hầm, nhìn ánh chiều tà xinh đẹp, suối nước vẫn như trước. Hóa ra căn hầm thông thẳng ra dòng suối gần thư phòng. Suối nước chảy róc rách hòa trong ánh chiều tà, thực đẹp, thực ấm áp!
“Trở về đi, nếu không Khanh sẽ rất lo lắng!”
Không dám lại dừng lại, tình cảm mãnh liệt hôm qua luôn nhắc nhở Tiểu Thiên, bản thân đã chiếm được nhiều lắm, không được tham lam nữa!
“Nga!”
Dòng nước khẽ khàng trôi trong ánh chiều, nên yêu nên hận, nên yêu nên đi, ai có thể quyết định, ai có thể thao túng!
Chậm rãi bước đi căn bản không thể níu kéo chút thời gian nào, vậy nên, ly biệt vẫn là điều dĩ nhiên mà thôi!
“Vì sao lại tự tiến cử mình đi?”
Không nói về việc đó một đêm không có nghĩa sẽ không đối mặt với nó cả đời, chuyện ngày hôm qua không thể không có đáp án!
“Kỳ thật như vậy không phải đều tốt cho tất cả mọi người ư?” Cúi thấp đầu đến không thể nhìn rõ biểu tình trên khuôn mặt ấy.
“……”
Cước bộ dừng lại, dừng lại nơi góc đường đã từng bị bắt cóc đi, không còn sự hắc ám như lần đó, nhưng những căn nhà dân ở vẫn rất thưa thớt, người đi đường rộn ràng nhộn nhịp, sẽ không để ý đến hai người vẫn cứ đứng đó dừng chân.
“Hận ta sao? Hận ta giết huynh đệ thân thiết của ngươi, cướp đi quyền lực vốn là của ngươi, lại còn khẩn cầu ngươi ôm ta, ôm một kẻ đã không biết bị bao người thượng rồi!” Ngẩng đầu, vẫn là nét tươi cười như trước, thế nhưng trong mắt lại ngập đầy đau thương, “Thực xin lỗi a, để ngươi phải hận ta lâu như vậy, thống khổ lâu như vậy!”
“Ngươi ~”
Nhẹ nhàng cười cười, đưa tay nhẹ làm tư thế đừng lên tiếng ở trên môi, “Đừng nói, ta biết mà!” Lộ ra nét tươi cười xán lạn nhất của mình, “Ta biết thân phận của mình mà, bị ngươi mắng lâu như vậy, sao có thể không biết được chứ!”
Nhìn nụ cười vẫn xán lạn như trước, trong lòng là thiên ngôn vạn ngữ lại không biết phải nói lên như thế nào, “Ngươi, ngươi chừng nào thì trở về?”
Cười cười, “Ai mà biết a!” Xoay người, “Có lẽ sẽ rất nhanh, có lẽ sẽ rất lâu sau, mà cũng có lẽ ~!”
Đưa lưng về phía y, ngửa đầu nhìn bầu trời trên cao, khẽ lắc đầu, “Ta đã từng nói với ngươi, ta đến từ một nơi rất xa, xa đến mức không có cách nào quay về đó nữa ~”
“Ngươi nói nơi đó rất phồn hoa ~!”
“Đúng vậy, rất phồn hoa, thế nhưng ta ở đó lại không học được cách buông tay!” Chậm rãi bước về phía trước, “Mà ở đây ta đã biết phải buông tay thế nào rồi!”
“Huệ Thành Thiên ~” Tựa như lo lắng mà gọi giật lại người sắp rời đi, lại thấy hắn khoát tay, không quay đầu lại, thanh âm trong trẻo hòa lẫn trong không khí vọng lại, “Mau về nhà ngủ đi!”
Không được khóc, tự nhủ với lòng mình rằng bản thân không được khóc. Rời đi là nguyện vọng của hắn, sự tồn tại của hắn chỉ làm mọi thứ trở nên phức tạp thêm, kết cục như thế là tốt nhất rồi, không phải sao?
Vẫn cười cười mà rời đi, không quay đầu lại, sợ bản thân sẽ nhìn thấy một khuôn mặt hạnh phúc ở đó, sợ bản thân sẽ lại lưu luyến!
Một kẻ truy đuổi, một người chạy trốn, sẽ mãi mãi không tương giao ~
Một người đi rồi, một kẻ dừng lại, cũng sẽ mãi mãi không thể tương giao ~
Nhìn thân ảnh của người vĩnh viễn không rơi lệ dần biến mất trong đêm tối, đau thương như đang trào ra, muốn đuổi theo, thế nhưng lại phát hiện đã không thể tìm thấy thân ảnh của hắn nữa!
Xoay người hướng về phía ngược lại với người vừa rời đi kia, hắn cứ như vậy buông tay ư? Cả đời truy đuổi cứ như vậy buông tay ư?
Ánh trời chiều vẫn như trước, một người buông tay, một người mê mang, bi thương rời đi như vậy phải chăng là vì sẽ vĩnh viễn không thể gặp được nhau nữa?
“Ân……!”
Căn hầm hôn ám, chậm rãi hỏi, hệt như bọn là một đôi tình nhân, mà không phải địch nhân như khi thượng triều.
“Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có, ta đã quen rồi!”
Cúi đầu đẩy cái ôm của Khiếu ra, cúi đầu mặc quần áo, không thấy Khiếu khẽ nhíu mày.
Vụng về mặc vào, một năm sống ở cổ đại Tiểu Thiên vẫn không biết mặc mấy loại y phục phức tạp thế này, cả người đau nhức cùng chút ôn nhu của người kia càng khiến hắn trở nên buồn bã bất an.
Nhìn động tác vụng về của hắn, đưa tay muốn giúp hắn, lại cảm thấy Tiểu Thiên chợt chần chừ, rồi lại khẽ mỉm cười.
“Bẩn lắm ~!”
Trên áo khoác lông trắng muốt dính đầy dịch cả bọn họ hòa cùng tro bụi ~
“Ân!”
Gật đầu, hai má ửng hồng, “Bây giờ, bây giờ là lúc nào rồi?”
“Hoàng hôn rồi!”
“A ~?”
“Nhìn ngươi ngủ ngon như vậy, không muốn đánh thức ngươi!”
Tiểu Thiên sẽ không thấy vẻ mặt chăm chú nhìn khuôn mặt của hắn lúc ngủ của y, sẽ không thấy sự dày vò của y, lại càng không nhìn thấy cảm tình của y!
Ta có yêu hắn không?
Yêu!
Có hận hắn không?
Hận!
Phải lựa chọn như thế nào đây?
Yên lặng bước ra khỏi hầm, nhìn ánh chiều tà xinh đẹp, suối nước vẫn như trước. Hóa ra căn hầm thông thẳng ra dòng suối gần thư phòng. Suối nước chảy róc rách hòa trong ánh chiều tà, thực đẹp, thực ấm áp!
“Trở về đi, nếu không Khanh sẽ rất lo lắng!”
Không dám lại dừng lại, tình cảm mãnh liệt hôm qua luôn nhắc nhở Tiểu Thiên, bản thân đã chiếm được nhiều lắm, không được tham lam nữa!
“Nga!”
Dòng nước khẽ khàng trôi trong ánh chiều, nên yêu nên hận, nên yêu nên đi, ai có thể quyết định, ai có thể thao túng!
Chậm rãi bước đi căn bản không thể níu kéo chút thời gian nào, vậy nên, ly biệt vẫn là điều dĩ nhiên mà thôi!
“Vì sao lại tự tiến cử mình đi?”
Không nói về việc đó một đêm không có nghĩa sẽ không đối mặt với nó cả đời, chuyện ngày hôm qua không thể không có đáp án!
“Kỳ thật như vậy không phải đều tốt cho tất cả mọi người ư?” Cúi thấp đầu đến không thể nhìn rõ biểu tình trên khuôn mặt ấy.
“……”
Cước bộ dừng lại, dừng lại nơi góc đường đã từng bị bắt cóc đi, không còn sự hắc ám như lần đó, nhưng những căn nhà dân ở vẫn rất thưa thớt, người đi đường rộn ràng nhộn nhịp, sẽ không để ý đến hai người vẫn cứ đứng đó dừng chân.
“Hận ta sao? Hận ta giết huynh đệ thân thiết của ngươi, cướp đi quyền lực vốn là của ngươi, lại còn khẩn cầu ngươi ôm ta, ôm một kẻ đã không biết bị bao người thượng rồi!” Ngẩng đầu, vẫn là nét tươi cười như trước, thế nhưng trong mắt lại ngập đầy đau thương, “Thực xin lỗi a, để ngươi phải hận ta lâu như vậy, thống khổ lâu như vậy!”
“Ngươi ~”
Nhẹ nhàng cười cười, đưa tay nhẹ làm tư thế đừng lên tiếng ở trên môi, “Đừng nói, ta biết mà!” Lộ ra nét tươi cười xán lạn nhất của mình, “Ta biết thân phận của mình mà, bị ngươi mắng lâu như vậy, sao có thể không biết được chứ!”
Nhìn nụ cười vẫn xán lạn như trước, trong lòng là thiên ngôn vạn ngữ lại không biết phải nói lên như thế nào, “Ngươi, ngươi chừng nào thì trở về?”
Cười cười, “Ai mà biết a!” Xoay người, “Có lẽ sẽ rất nhanh, có lẽ sẽ rất lâu sau, mà cũng có lẽ ~!”
Đưa lưng về phía y, ngửa đầu nhìn bầu trời trên cao, khẽ lắc đầu, “Ta đã từng nói với ngươi, ta đến từ một nơi rất xa, xa đến mức không có cách nào quay về đó nữa ~”
“Ngươi nói nơi đó rất phồn hoa ~!”
“Đúng vậy, rất phồn hoa, thế nhưng ta ở đó lại không học được cách buông tay!” Chậm rãi bước về phía trước, “Mà ở đây ta đã biết phải buông tay thế nào rồi!”
“Huệ Thành Thiên ~” Tựa như lo lắng mà gọi giật lại người sắp rời đi, lại thấy hắn khoát tay, không quay đầu lại, thanh âm trong trẻo hòa lẫn trong không khí vọng lại, “Mau về nhà ngủ đi!”
Không được khóc, tự nhủ với lòng mình rằng bản thân không được khóc. Rời đi là nguyện vọng của hắn, sự tồn tại của hắn chỉ làm mọi thứ trở nên phức tạp thêm, kết cục như thế là tốt nhất rồi, không phải sao?
Vẫn cười cười mà rời đi, không quay đầu lại, sợ bản thân sẽ nhìn thấy một khuôn mặt hạnh phúc ở đó, sợ bản thân sẽ lại lưu luyến!
Một kẻ truy đuổi, một người chạy trốn, sẽ mãi mãi không tương giao ~
Một người đi rồi, một kẻ dừng lại, cũng sẽ mãi mãi không thể tương giao ~
Nhìn thân ảnh của người vĩnh viễn không rơi lệ dần biến mất trong đêm tối, đau thương như đang trào ra, muốn đuổi theo, thế nhưng lại phát hiện đã không thể tìm thấy thân ảnh của hắn nữa!
Xoay người hướng về phía ngược lại với người vừa rời đi kia, hắn cứ như vậy buông tay ư? Cả đời truy đuổi cứ như vậy buông tay ư?
Ánh trời chiều vẫn như trước, một người buông tay, một người mê mang, bi thương rời đi như vậy phải chăng là vì sẽ vĩnh viễn không thể gặp được nhau nữa?