Vừa vặn, khi lão thôn trưởng đi ra thấy ta thì muốn dẫn ta theothái rau để uy lợn, một số người thì đẩy chuồng lợn cũ ra thấy tađược Vương Đại Trụ cho ngồi ở trên cổ liền cười tủm tỉm nói:“Miêu Nhi, mau lớn để có thể giúp uy uy cho lợn nga, đệ lớn lênđược là nhờ sữa của nó mà”
Người xung quanh nghe thế đều cườirộ lên.
Vương Miêu Nhi sửng sốt một lúc rồi mới ý thức được con lợnnái trước mắt chính là con lợn năm xưa đã cho mình sữa, trên mặtnhất thời một mảnh ửng hồng.Vương Đại Trụ đỡ Miêu Nhixuống, ôm vào trong ngực, sau đó trừng mắt với những thôn dânđang đứng cười xung quanh rồi cố sức đi ra bên ngoài.
“Miêu Nhi, đừng thương tâm, sữa lợn mà đệ ăn là thứ rất tuyệt vời. Hồi nhỏ, có một thời gian ca ca còn uống nước tiểu của chínhmình nữa mà”
“Thật sự, ca như thế nào còn nhớ chuyện lúc bé”
“Ừ, ơ, cái này ca nghe A sao nói lại” Đại Trụ vốn không quen nóidối, nói xong mặt cũng đỏ lên.
Vương Miêu Nhi nhìn chằm chằm mặt của Đại Trụ được ánhmặt trời chiếu xuống càng lúc càng hồng thấu, quyết định khôngkhi dễ người thành thật.
Giữa trưa mùa hè, mọi người trong làng đã quen có một giấc ngủtrưa ngắn, trong khi đó hài tử lớn như Vương Đại Trụ cũng khôngnằm xuống ngủ được.
Mắt Miêu Nhi thấy Đại Trụ nhẹ nhàng đặt cánh tay của mìnhxuống sau đó rón ra rón rén đi ra phía ngoài cửa, biết là nó cũnggiống như mấy hài tử trong thôn đến sông Hoàng Hà ngoạn,liền nhanh chân chạy đến cửa hô lên: “Đệ cũng muốn đi”
Hài tử trong thôn nói chung đều không thích chơi với các hài tửnhỏ hơn, đặc biệt là các ca nhi, chỉ cần đánh một chút là có thểkhóc nửa ngày, đặc biệt là còn thích đem A sao ra đâm thọc.
Vương Đại Trụ cũng rất thích mang Miêu Nhi đi nhưng cậuthân thể nhược, bình thường A sao cũng không cho cậu xuất môn.Đại Trụ sờ sờ cái ót “Miêu Nhi, lần sau ca vào rừng tróc chim sẽmang đệ theo, được không?Ca xuất môn là muốn đi xuốngsông tắm, rất nguy hiểm”
“Nhưng đệ nóng lắm, đệ cũng muốn tắm sông”
Đại Trụ do dự một chút “Đệ mà đi theo ta thì con quái vật sông sẽ bắt đệ đi đó!”
Vương Miêu Nhi trừng mắt Vương Đại Trụ liếc một cái “Đệ mới không sợ”
Đại Trụ sờ sờ đầu, “hắc hắc” cười ngây ngô hai tiếng, liền dẫn conMiêu Nhi ra cửa.
…….
Từ xa, đã nghe tiếng cười đùa của một nhóm tiểu hài tử, đến gần,có đứa thấy cậu đi theo sau Vương Đại Trụ, chưa kịp tới gần đãnghe tiếng cười nói “Vương Miêu Nhi, đệ cũng muốn đếnxem chúng ta tắm sao, nếu muốn thì đệ có thể nhìn thân thểcủa ca ca đệ, dù không cường tráng lắm nhưng cũng được lắmđó”
Một đám tiểu hài tử choai choai cười vang thành một đoàn.
Cũng bởi vì mùa hè mấy năm trước, có mấy ca nhi gần tới tuổithành thân, mặc dù đã đính hôn qua nhưng ngực vẫn cảm thấy bấtan, tuy các ngày trong tuần chủ yếu là làm việc nhưng vẫn hẹnnhau đến bờ sông lén nhìn, kết quả không cẩn thận nói ra làm chongười dân ở trong thôn chê cười một thời gian dài.
May ở đây dânphong thuần phát, không giống như xã hội trước đây có cái gì“Trọng nam khinh nữ”, ngay cả nếu có thai ngòai ý muốn nhiều lắmcũng chỉ bị chê cười một trận…
Vương Miêu Nhi cau mày, xem ra muốn ngoạn ở bờ sông khôngphải là một ý kiến hay.
Vương Đại Trụ nóng nảy: “Đệ đệ của ta mới ba tuổi, nói lời vônghĩa, đâu giống như xương sườn của ngươi, cũng dám đem rakhoe khiến huynh đệ người khác chê cười”
Nhóm tiểu hài tửquay đầu lại nhìn chằm chằm hài tử vừa nói sau đó đồng loạt cườirộ lên.
Vương Miêu Nhi trộm cười, ân, thật là có một chút ý tứ.
Vương Đại Trụ tìm nơi nước cạn, cho Miêu Nhi ngồi trên mộttảng đá tương đối bằng phẳng sau đó cẩn cẩn dực dực sắn quầncủa Miêu Nhi lên,đểcậu dùng chân nghịch nước. Vương ĐạiTrụ thì leo lên cây bắt ve gắn với vỏ cây liễu cho cậu cầm lấy đùagiỡn cũng không đến ngoạn với các tiểu hài tử khác trong thôn.
Miêu Nhi thấy thế, nhẹ giọng nói: “Ca cứ đi chơi đi, để đệ ngồiđây một mình không sao đâu”
Đại Trụ lắc đầu: “Ca ngồi trong này ngoạn cũng được, bây giờ rangoài đó nắng lắm, không tốt”. Dứt lời, cúi đầu nhìn khối đá dướichân mình, đột nhiên thấy một hòn đá bị mở lên, thấy một vài concua đầu xiên xiên vẹo vẹo đi ra.
Vương Miêu Nhi cả kinh kêu lên: “Con cua, con cua”
Vừa vặn, khi lão thôn trưởng đi ra thấy ta thì muốn dẫn ta theothái rau để uy lợn, một số người thì đẩy chuồng lợn cũ ra thấy tađược Vương Đại Trụ cho ngồi ở trên cổ liền cười tủm tỉm nói:“Miêu Nhi, mau lớn để có thể giúp uy uy cho lợn nga, đệ lớn lênđược là nhờ sữa của nó mà”
Người xung quanh nghe thế đều cườirộ lên.
Vương Miêu Nhi sửng sốt một lúc rồi mới ý thức được con lợnnái trước mắt chính là con lợn năm xưa đã cho mình sữa, trên mặtnhất thời một mảnh ửng hồng.Vương Đại Trụ đỡ Miêu Nhixuống, ôm vào trong ngực, sau đó trừng mắt với những thôn dânđang đứng cười xung quanh rồi cố sức đi ra bên ngoài.
“Miêu Nhi, đừng thương tâm, sữa lợn mà đệ ăn là thứ rất tuyệt vời. Hồi nhỏ, có một thời gian ca ca còn uống nước tiểu của chínhmình nữa mà”
“Thật sự, ca như thế nào còn nhớ chuyện lúc bé”
“Ừ, ơ, cái này ca nghe A sao nói lại” Đại Trụ vốn không quen nóidối, nói xong mặt cũng đỏ lên.
Vương Miêu Nhi nhìn chằm chằm mặt của Đại Trụ được ánhmặt trời chiếu xuống càng lúc càng hồng thấu, quyết định khôngkhi dễ người thành thật.
Giữa trưa mùa hè, mọi người trong làng đã quen có một giấc ngủtrưa ngắn, trong khi đó hài tử lớn như Vương Đại Trụ cũng khôngnằm xuống ngủ được.
Mắt Miêu Nhi thấy Đại Trụ nhẹ nhàng đặt cánh tay của mìnhxuống sau đó rón ra rón rén đi ra phía ngoài cửa, biết là nó cũnggiống như mấy hài tử trong thôn đến sông Hoàng Hà ngoạn,liền nhanh chân chạy đến cửa hô lên: “Đệ cũng muốn đi”
Hài tử trong thôn nói chung đều không thích chơi với các hài tửnhỏ hơn, đặc biệt là các ca nhi, chỉ cần đánh một chút là có thểkhóc nửa ngày, đặc biệt là còn thích đem A sao ra đâm thọc.
Vương Đại Trụ cũng rất thích mang Miêu Nhi đi nhưng cậuthân thể nhược, bình thường A sao cũng không cho cậu xuất môn.Đại Trụ sờ sờ cái ót “Miêu Nhi, lần sau ca vào rừng tróc chim sẽmang đệ theo, được không?Ca xuất môn là muốn đi xuốngsông tắm, rất nguy hiểm”
“Nhưng đệ nóng lắm, đệ cũng muốn tắm sông”
Đại Trụ do dự một chút “Đệ mà đi theo ta thì con quái vật sông sẽ bắt đệ đi đó!”
Vương Miêu Nhi trừng mắt Vương Đại Trụ liếc một cái “Đệ mới không sợ”
Đại Trụ sờ sờ đầu, “hắc hắc” cười ngây ngô hai tiếng, liền dẫn conMiêu Nhi ra cửa.
…….
Từ xa, đã nghe tiếng cười đùa của một nhóm tiểu hài tử, đến gần,có đứa thấy cậu đi theo sau Vương Đại Trụ, chưa kịp tới gần đãnghe tiếng cười nói “Vương Miêu Nhi, đệ cũng muốn đếnxem chúng ta tắm sao, nếu muốn thì đệ có thể nhìn thân thểcủa ca ca đệ, dù không cường tráng lắm nhưng cũng được lắmđó”
Một đám tiểu hài tử choai choai cười vang thành một đoàn.
Cũng bởi vì mùa hè mấy năm trước, có mấy ca nhi gần tới tuổithành thân, mặc dù đã đính hôn qua nhưng ngực vẫn cảm thấy bấtan, tuy các ngày trong tuần chủ yếu là làm việc nhưng vẫn hẹnnhau đến bờ sông lén nhìn, kết quả không cẩn thận nói ra làm chongười dân ở trong thôn chê cười một thời gian dài.
May ở đây dânphong thuần phát, không giống như xã hội trước đây có cái gì“Trọng nam khinh nữ”, ngay cả nếu có thai ngòai ý muốn nhiều lắmcũng chỉ bị chê cười một trận…
Vương Miêu Nhi cau mày, xem ra muốn ngoạn ở bờ sông khôngphải là một ý kiến hay.
Vương Đại Trụ nóng nảy: “Đệ đệ của ta mới ba tuổi, nói lời vônghĩa, đâu giống như xương sườn của ngươi, cũng dám đem rakhoe khiến huynh đệ người khác chê cười”
Nhóm tiểu hài tửquay đầu lại nhìn chằm chằm hài tử vừa nói sau đó đồng loạt cườirộ lên.
Vương Miêu Nhi trộm cười, ân, thật là có một chút ý tứ.
Vương Đại Trụ tìm nơi nước cạn, cho Miêu Nhi ngồi trên mộttảng đá tương đối bằng phẳng sau đó cẩn cẩn dực dực sắn quầncủa Miêu Nhi lên,đểcậu dùng chân nghịch nước. Vương ĐạiTrụ thì leo lên cây bắt ve gắn với vỏ cây liễu cho cậu cầm lấy đùagiỡn cũng không đến ngoạn với các tiểu hài tử khác trong thôn.
Miêu Nhi thấy thế, nhẹ giọng nói: “Ca cứ đi chơi đi, để đệ ngồiđây một mình không sao đâu”
Đại Trụ lắc đầu: “Ca ngồi trong này ngoạn cũng được, bây giờ rangoài đó nắng lắm, không tốt”. Dứt lời, cúi đầu nhìn khối đá dướichân mình, đột nhiên thấy một hòn đá bị mở lên, thấy một vài concua đầu xiên xiên vẹo vẹo đi ra.
Vương Miêu Nhi cả kinh kêu lên: “Con cua, con cua”