Edit + beta: Tử Linh
Ngày hôm sau, hai người Từ Nghiêm cùng đến Hàn Lâm viện nhậm chức, cũng trùng hợp gặp được Thẩm Hiến được tuyển thẳng vào Hàn Lâm vì có kết quả thi tốt. Trăm chuyển ngàn hồi, ba bạn trẻ học cùng trường được cùng một người tập hợp lại, lại còn cùng chí hướng, gần như ngay lập tức giống như anh em bạn hữu cùng ra cũng vào. Hàn Lâm toàn bích vì vậy lại nhiều thêm một người, thực sự là đồng liêu chí cốt.
Cùng lúc đó, Hoàng thượng bệ hạ cũng tuồn từ khe cửa Cẩn Thân điện ra một đạo thánh chỉ, ý tứ đại để là Hoàng Thái tử một thời gian nữa hãy tự mình bồi dưỡng quan viên để chuẩn bị học hỏi kinh nghiệm để sau này còn kế tục sự nghiệp.
Chịu trách nhiệm chọn lựa quan lại làm việc ở Đông cung theo lệ cũ vẫn là Nội các, còn chỉ đích danh hẳn ra là do Tạ Thủ phụ chịu trách nhiệm.
Đây chính là một công việc béo bở rất có tiền đồ, bất luận dung mạo ngươi dù có xấu dù có mập hay gầy gì gì đó, chỉ cần có thể bám víu được vào Thái tử thì tương lai sau này phải nói là tiền đồ vô hạn, Thủ phụ đại nhân vốn dĩ đã đứng trên vạn người giờ thì lại đang đứng xa xa vẫy vẫy tay...
Kết quả là, mấy ngày nay, Tạ Hủ nhận được vô số bái thiếp tự tiến cử bản thân tranh nhau chuyển đến cùng với người người nhà nhà khắp nơi hối lộ, chỉ cầu hắn có thể chọn mình a...
"Thủ phụ đại nhân tiểu nhi tử nhà ta tài đức nhiều mặt bô lô ba la, có thể đảm nhiệm Hàn lâm biên tu ba la bô lô..."
"Tạ đại nhân dung mạo tuấn vĩ*, khí độ bất phàm bô ba lô la (nịnh hót)... Chính là tấm gương để tiểu quan học tập. Tiểu quan đang lấy đại nhân làm mục tiêu phấn đấu, đại nhân nếu như được thì có thể mở cho ta một con đường, sau đó nếu mọi việc diễn ra thuận lợi nguyện đi theo làm tùy tùng cho đại nhân...
*vĩ: to lớn, vĩ đại, tráng lệ
"Ở đây có một cây san hô hồng, một nhánh dương chi ngọc như ý, xin đại nhân vui lòng nhận cho."
Đúng là lũ ngu xuẩn!
Các ngươi cho là Thủ phụ đại nhân của chúng ta từ trước đến giờ vẫn luôn cực kỳ kiêu ngạo, cứng không được mềm không xong dễ nói chuyện lắm hử? Huống chi lại còn là chọn người để đưa đến chỗ của nàng...
Tạ Hủ khinh khỉnh nhìn một chút, phạch một cái ném đống bái thiếp cùng lễ vật sang một bên, nói: "Bái thiếp ném toàn bộ, lễ vật xem ai tặng rồi đem trả lại tất cả." Xong rồi tiếp tục vùi đầu phê duyệt công văn.
Bạn trẻ hầu cận đứng bên cạnh ngầm hiểu trong lòng, cấp tốc ôm lấy những thứ đó loáng cái đã biến mất.
= . . =
Sau khi đạo thánh chỉ kia truyền đi, toàn triều kinh hãi, mỗi người nháo nhào lên.
Có quan viên ngầm phái người đi Thái Y viện thăm dò tin tức xem có phải là Hoàng thượng bệnh nặng sắp thăng thiên rồi không, Thái y lập tức tát hắn một phát, nói bậy! Hoàng thượng bệ hạ tu thân dưỡng tính, long thể cực kỳ khỏe mạnh, sống thêm năm mươi năm nữa cũng chả là vấn đề gì.Nhưng việc này quả thực rất kỳ lạ, trước khi thượng triều sau khi thượng triều, đám đại thần đều tụ tập bàn tán về chuyện này, nhưng vẫn không lần ra được nguyên nhân, Hoàng thượng chưa thăng thiên mà đã làm như sắp đi thỉnh kinh không bằng, cứ tiếp tục như vậy, thế lực của Thái tử sẽ ngày càng lớn mạnh, vô cùng có khả năng sẽ bức lão tử hắn thoái vị, thậm trí có thể giết cha đăng cơ...
Lẽ nào thật sự muốn để tiểu tử câm này làm lão đại bọn họ thật sao?
Trong đám quần thần luôn có một nhóm gan lớn không sợ chết, lại tụ tập kết thành bè đội đến Cẩn Thân điện bày tỏ ý kiến giãi bày tâm sự kháng nghị thánh chỉ.
Hoàng thượng bệ hạ không giống như bình thường tức đến điên người, chỉ nhàn nhạt bảo người thông báo một câu: "Mấy tháng nay trẫm tu đạo, đốt hương tụng kinh, tâm ngày càng tĩnh, cũng đã hiểu rõ rất nhiều chuyện, tranh mấy chục năm tuổi cũng đã lớn, không muốn tiếp tục tranh nữa. Thái tử là đứa bé ngoan, chớ có vì hắn là người câm mà bất mãn. Hắn giám quốc đã lâu, khả năng của hắn các ngươi cũng đã biết rồi. Vẫn nên trở về đi thôi, hảo hảo chỉ bảo hắn, Thái tử cần các ngươi, Đại Lương cần các ngươi."
Nếu đã nói đến mức này, đám đại thần không tiếp tục can giám nữa. Tuy không hài lòng với việc bệ hạ nhà mình cự tuyệt như vậy nhưng vẫn ấm ức ra về.
So với đám đại thần uể uể oải oải suy suy sụp sụp, Ngọc Hữu Đường tinh thần ngày càng hưng phấn.
Nàng trước kia bị nhiều chuyện trói buộc bó tay bó chân. Hiện này, đã có phụ hoàng khai ân lót đường, nàng cuối cùng cũng đã có chân trời riêng của mình rồi.
Trời vào cuối xuân, hoa nở khắp nơi.
Ngọc Hữu Đường gạt một cánh hoa vương trên áo, y quan chỉnh tề, không nhanh không chậm tiến vào Phụng Thiên điện.
Hai bên trái phải đám đại thần lén lút nâng mắt nhìn nàng, ai có thể ngờ thiếu niên mảnh khảnh ngày ấy hồi cung giờ đây đã có thể tiến đến long ỷ dễ như trở bàn tay...
Vận may của tiểu tử này quá tốt, đám đại thần thầm than trong lòng, đồng thời quỳ lạy hành lễ hô to ba tiếng thiên tuế___
Ngọc Hữu Đường vẩy áo bào ngồi vào chỗ của mình, vỗ vỗ tiểu thái giám bên người, tiểu thái giám vội vàng đọc to: "Thái tử điện hạ muốn di chuyển kho lúa Nhuận Châu đến Vô Tích*, không biết chư vị có dị nghị gì không?"
*một vùng nào đó editor chịu thôi
Lời vừa nói ra, phía dưới một mảnh im ắng, kho lúa Nhuận Châu đã có từ tiền triều là kho lương lớn nhất thiên hạ, ngay gần sát kinh đô Kiến Khang, rất thuận tiện cho bách tính và hoàng gia, tự nhiên di chuyển làm chi?
Đám đại thần đều thấy quyết định này quá mức bất cẩn, nhưng nhìn Thái tử điện hạ, lại nghĩ rằng, giờ người này đã khác xa quá khứ, địa vị càng ngày càng cao vì vậy không dám tùy tiện lên tiếng phản đối, bo bo giữ mình mới là vương đạo.
Nhưng ngay lập tức có người đã thay bọn họ nói lên tiếng lòng, người này thân thẳng như cán bút, bước ra một bước, nói thẳng: "Không thể."Hai chữ nặng ngàn cân.
Đám đại thần theo tiếng nhìn lại, trong lòng cảm động đến rơi lệ, Thủ phụ đại nhân quả nhiên vẫn thuộc phe chúng ta a!
Ngọc Hữu Đường nhìn Tạ Hủ, tay ra hiệu phía dưới bàn.
Khi có quan lại muốn khuyên can, vẫy một cái là muốn nghe tiếp, vẫy hai cái là ta không muốn nghe, hai người ngày càng phối hợp ăn ý, không cần Ngọc Hữu Đường phải viết ra nữa.
Tiểu thái giám thấy vậy vội nói: "Tạ đại nhân xin mời tiếp tục."
Thủ phụ đại nhân gần đây vẫn ép buộc bản thân không thể nhìn ngắm Thái tử vì vậy rũ mắt nhìn chằm chằm ngọc hốt trong tay, giọng vững vàng: "Kho lúa Nhuận Châu vốn là kho lúa lớn nhất thiên hạ, vẫn luôn tạo phúc cho muôn dân bách tính kinh thành Kiến Khang và danh đô Quảng Lăng, cũng cung cấp lương thực cho hoàng cung. Nếu chuyển đi, hao tài tốn của, thực không thể làm."
Ngọc Hữu Đường nghe xong, suy nghĩ một chút rồi cầm bút viết nhanh. Tiểu thái giám đứng bên vừa nhìn vừa đọc: "Vô Tích là vùng đất phì nhiêu. Bắc dựa Trường Giang, nam kề Thái Hồ, đông cận Tô Châu, tây giáp Lan Lăng, cùng có kênh đào xuyên suốt, giao thông cực kỳ thuận lợi. Hơn nữa Vô Tích chú trọng khai thác mỏ, sao không nhân cơ hội này khiến nông vụ phát triển hơn nữa..." Ngọc Hữu Đường dừng một chút, rồi viết tiếp: "Tuy di chuyển sẽ tiêu hao tài của nhưng chỉ cần vài năm nữa sẽ thu lại gấp bội. Hiện nay Giang Nam Giang Bắc chênh lệch giàu nghèo quá lớn, Vô Tích nằm giữa Trường Giang, có thể khiến hai nơi đều có lợi."
Viết xong, Ngọc Hữu Đường đặt bút xuống, nhìn Tạ Hủ một cái muốn thấy hắn nhìn mình bằng cặp mắt khác xưa. Không ngờ người này trước sau như một, hờ hững vô cảm, dù mắt nàng có mở to hơn nữa thì Tạ Hủ cũng không nhìn lại, vẫn nhìn về chỗ hắn*.
*nhìn bạn thái giám ((:
Ngọc Hữu Đường lại ra dấu dưới bàn, Thái giám lại vội vã nói: "Tạ đại nhân còn ý kiến gì nữa không?"
"Không có." Tạ Hủ bình thản lui về, không lên tiếng nữa, từ đầu đến cuối cũng không ngẩng đầu lên nhìn Thái tử một cái nào.
Cái gì đang diễn ra vậy nè chời? Đám đại thần thấy Thủ phụ đại nhân sấm to mưa to một tí đã tịt thì đồng loạt đứng ngẩn ngơ sững sờ, mọi người phải biết là, bình thường Thủ phụ đại nhân của chúng ta ở trên triều lúc nào cũng dùng lời lẽ cay nghiệt không nhường một phân cực kỳ tàn ác không để lại cho người ta một manh giáp, sao hôm nay mới tí tẹo đã bị cấp trên tí tuổi... đánh rớt đài rồi? (ahihi, sức mạnh của tình yêu)
Mà bọn họ không biết rằng Thủ phụ đại nhân bây giờ đang nỗ lực kiềm nén cảm xúc tức giận, trước kia nếu Ngọc Hữu Đường có chính kiến của mình thì sẽ viết thư báo cáo cho hắn, cùng hắn thương lượng, nghe theo ý kiến của hắn. Lần này, nàng chưa từng hỏi qua ý kiến của hắn, còn không chút lưu tình ở trên triều bác bỏ ý kiến của hắn.
Tạ Hủ đã nghĩ ra rất nhiều lý do để phản bác nhưng, nhưng khi Ngọc Hữu Đường mở miệng bác bỏ ý kiến của hắn, hắn chỉ cảm thấy chẳng muốn nói cái gì nữa.Đúng vậy, nàng đã trưởng thành, cũng nên để nàng có suy nghĩ riêng của mình, phụ tá của nàng cũng đã vào Hàn Lâm cơ hội tiếp xúc cũng ngày càng nhiều, nàng tất nhiên cũng có thể hỏi ý kiến của những người đó. Còn hắn... với đứa nhỏ này, cũng đã trở thành người có cũng được mà không có cũng không sao rồi...
Tạ Hủ từ từ khép mắt lại, cố gắng đè ép cảm xúc phức tạp trong lòng.
Hắn đã không biết thể hiểu nổi bản thân mình nữa rồi.
= . . =
Buổi chiều, Tả Hủ đã xử lý xong toàn bộ công văn, chợt nhớ tới Hoàng thượng phân công hắn phụ trách bố trí quan lại vào Đông cung, trong lòng không khỏi lại phiền muộn một trận, thế nhưng đây là công việc, dù thế nào thì cũng vẫn phải làm, đành phải đứng dậy đi tới Hàn Lâm viện.
Hàn Lâm Đại học sĩ thấy Tạ Thủ phụ đại nhân đại giá quang lâm vội vàng ra cửa nghênh đón.
Tạ Hủ vào thẳng vấn đề, nói: "Đem danh sách quan viên của Hàn Lâm viện để ta xem một chút."
Đại học sĩ đoán hắn vì chuyện Đông cung tuyển nhân viên mà đến, xum xoe hí hửng mang bản danh sách ra, dùng hai tay dâng lên, đang định giới thiệu mấy nhân vật toàn bích vừa mới gia nhập đã thấy Thủ phụ đại nhân trực tiếp cầm bản danh sách lật vài tờ rồi ngừng lại, tầm mắt nhìn vào mấy dòng chữ trên trang giấy, chính là những người mình đang định tiến cử...
Soạn tu Lục phẩm Tân khoa Trạng Nguyên Từ Giai.
Biên tu Chính thất phẩm Thám Hoa Nghiêm Chính Bạch.
Biên tu Chính thất phẩm Thẩm Hiến môn sinh giáp ban Quốc Tử Giám tuyển thẳng vào.
Sau đó hắn nghe giọng Thủ phụ đại nhân nhẹ như mây gió: "Từ Giai đâu rồi?"
Học sĩ lập tức trả lời: "Hắn á, được Thái tử điện hạ gọi đến Đoan Bản cung rồi."
Dứt lời, Đại học sĩ thấy hình như ngón tay đang lật bản danh sách của Thủ phụ đại nhân cứng đờ ra, lại nghe thấy hắn hỏi tiếp: "Nghiêm Chính Bạch đâu?"
Học sĩ: "Cũng được gọi đi cùng Từ Giai rồi."
"Còn Thẩm Hiến?"
Chẳng biết vì sao giọng Thủ phụ đại nhân ngày càng lạnh lẽo, Đại học sĩ âm thầm than khổ, sao Thái tử điện hạ chọn đúng lúc này gọi hết người đi vậy, làm hại hắn đắc tội Thủ phụ đại nhân vốn xa cách ngàn dặm (?) giờ lại thân chinh đến tuyển người...
Nghĩ như vậy, Học sĩ đại nhân ngày càng sợ hãi giọng nói cũng run rẩy lẩy bẩy: "Hắn~~ một~~ nhóm~~ ba~~ người~~ bọn~~ hắn~~ cùng~~ bị~~ gọi~~ đi~~ "
Bộp___
Thủ phụ đại nhân đột nhiên đóng danh sách cái bộp, lực tay rất lớn, đủ khiến tim Học sĩ thót một cái lên tận họng.
Sau đó, Học sĩ đáng thương còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy bóng lưng Tạ Hủ đang đi về phía cửa Hàn Lâm viện...
Tạ Hủ bước ra khỏi cửa viện, chân bước nhanh như gió lốc, bên tai bất ngờ nghe thấy một đoạn hội thoại lúc có lúc không nhưng có nhắc đến "Thái tử điện hạ".Âm thanh truyền tới từ phía sau tường.
Hắn dừng chân, quét mắt, là hai bạn nhỏ trẻ tuổi thân mặc thất phẩm quan bào, có vẻ là vừa mới nhậm chức Hàn Lâm biên tu, đang buồn chán đứng góc tường nói huyên thuyên.
Nhưng bởi vì nội dung có liên quan đến Ngọc Hữu Đường, Thủ phụ đại nhân vẫn cố gắng thu nhỏ thân hình ẩn thân lắng nghe.
Biên tu giáp: "Hôm nay Thái tử điện hạ gọi ba người kia đi đó, thật hâm mộ a.
Biên tu ất: "Có cái gì mà ao ước, ngươi thật sự nghĩ Thái tử điện hạ coi trọng tài cán của bọn họ à? Đồ đần độn! Cha ta từng kể với ta, Thái tử điện hạ là đoạn tay áo, trước coi trọng lão sư của hắn, chính là Thủ phụ đại nhân ấy. Có một thời gian ngày nào cũng đến tìm ngài ấy, chuyện triều chính cái gì cũng nghe Tạ đại nhân, có điều hình như là bị cự tuyệt nên hắn cũng từ bỏ ý định quấy rối Tạ đại nhân rồi."
Biên tu giáp: "Oa, hóa ra còn có chuyện như vậy, thể nào ta cảm thấy Thái tử nam không ra nam nữ không ra nữ a..."
Biên tu ất: "Đúng vậy, còn chưa hết đâu, kỳ thi lần này kết thúc, triều đình có thêm nam nhi trẻ tuổi như chúng ta, Trạng Nguyên và Thám Hoa Lang vì biểu hiện quá xuất sắc lúc thi đình nên bị Thái tử điện hạ để ý, vì vậy mà liên tục gọi bọn họ đến cung của mình. Còn Thẩm Hiến ấy à, từ lúc ở Quốc Tử Giám thì đã có gian tình rồi."
Biên tu giáp: "Ồ.ồ, hóa ra là vậy... Nhưng mà, Tạ đại nhân già như vậy rồi mà mấy người bây giờ tuổi còn non quá, khẩu vị của Thái tử đại nhân trước sau khác biệt quá lớn ha."
Già như vậy... Nghe đến đó, thái dương Tạ Hủ nổi đầy gân xanh, lại nghe Biên tu ất nói tiếp: "Có cái gì mà khó hiểu, tuổi càng trẻ thì càng khỏe, chơi càng vui, càng có thể lực thì càng có thể thỏa mãn Thái tử chứ sao. Dùng hàng cũ trước dùng hàng mới sau, mới biết hàng mới tốt thế nào, không phải sao? Có mới nơi cũ, đạo lý này cũng dễ hiểu mà."
Lúc này, có tiếng quát tháo của Đại học sĩ truyền tới, "Hai tiểu tử Biên tu đâu rồi___ Không cố gắng biên sách sử mà chạy đi chơi ở chỗ nào thế hả?"
Hai bạn trẻ vội vã dùng mắt ra hiệu với nhau: Nhanh nhanh, đại nhân kêu, mau về thôi.
Hai người đi được mấy bước, đồng thời nhìn thấy trên mặt đất có một vật, chân bước hụt một phát...
Một viên gạch ở trên tường đá, không biết bị ai bóp nát vụn rơi lả tả trên đất, tan xương nát thịt... (nói anh già nè, hai chú trẻ khỏe có làm được như anh hông :') )
= . . =
Đông cung, trong đình viện nhỏ.
Bốn bạn trẻ ngồi trên một cái chiếu, vài cành liễu vươn dài gần đấy càng làm nổi bật dáng vẻ tuấn nhã của bọn họ, cành liễu giống như tuyết vậy, bay bay lơ lửng trong không trung làm nền khiến người khác như lạc vào mộng cảnh...
Một đám đông cung nữ đứng túm tụm trên hành lang, như say như mê, chỉ mong có thể nhìn nhiều hơn nữa...
Cung nữ phục vụ Thái tử điện hạ gần đây thực sự rất hạnh phúc.Các cung nữ kích động nhìn nhau, rồi tiếp tục nghiêng người dựa vào lan can nhìn về phía xa xa, không dám chớp mắt sợ để lọt mất chuyện gì: Đúng là người đẹp, dù suốt ngày đánh bài cờ bạc làm mấy cái thú vui thô bỉ của dân gian thì vẫn cứ là cảnh đẹp ý vui a!
Đúng vậy, Ngọc Hữu Đường gần đây thường gọi ba người Từ Nghiêm Thẩm đến cung để đánh mạt chược, bốn người vừa hay đủ một bàn, chơi hết bài bạc rồi chuyển sang mã điếu*.
*ảnh ở dưới
Nhưng thực tế, mục đích thực sự không phải là chơi bời, mà là mượn danh chơi bời để thương nghị chính sự.
Ngọc Hữu Đường biết rõ, mấy ngày gần đây trong cung đang truyền tin đồn nhảm nàng là long dương chi phích, sau khi nhúng chàm Thủ phụ lại vươn ma trảo tới các quan viên trẻ tuổi mới nhậm chức.
Thái tử điện hạ của chúng ta am hiểu nhất cái gì, chính là lợi dụng sự chú ý để che mắt người khác, lấy bất biến ứng vạn biến, lén lút thực hiện chuyện có lợi với bản thân.
Ví như bây giờ, nàng cùng ba người phụ tá cầm mã điếu ngồi bốn góc đông tây nam nắc, nhưng thứ bọn họ ngồi xung quanh thì lại là tấm bản đồ của Vô Tích.
Từ Giai cầm một lá bài vứt vào một chỗ nào đó trên bản đồ: "Thần cảm thấy ở nơi này là tốt nhất, hai mươi."
Thẩm Hiến: "Năm mươi, hạ quan cũng nghĩ như vậy."
Nghiêm Chính Bạch đẩy lá bài đó ra, quăng một lá bài vào bản đồ: "Không, thần đã nghiên cứu phong thủy nơi này, phía nam có một hồ nước chết, sẽ có ảnh hưởng đến sự phát triển của cây lúa."
"Sáu tác." Hắn nở nụ cười nói thêm.
Sau đó ba người đều nhìn Ngọc Hữu Đường, nàng gãi gãi cằm, vừa ra bài, vừa cầm chén đổ một ít trà ra, chấm nước viết 'tiếp tục'. Rồi uống một hơi cạn sạch, chữ viết cũng đã bị bốc hơi hết không lưu lại dấu vết.
Lúc này, một tiểu thái giám đột nhiên đến thông báo: "Điện hạ, Thủ phụ đại nhân đến thăm."
Ngọc Hữu Đường liếc nhìn ba người một cái rồi gật đầu ra hiệu để hắn lại đây. Từ Giai đang định thu hồi bản đồ lại thì bị Thái tử chặn lại, kinh ngạc ngước lên nhìn thì thấy Ngọc Hữu Đường hơi lắc đầu, im lặng dùng khẩu hình nói: người mình.
Từ Giai sững sờ một chút, thả bản đồ ra, vội vã rút tay về, nhưng cảm xúc mềm mại không biết vì sao vẫn lưu lại nơi bàn tay...
Lúc này, chúng nhân đứng xem ở hành lang lại một lần nữa hưng phấn quá khích.
Thiên a, hôm nay là ngày gì vậy, Thủ phụ đại nhân cũng đến luôn!
Cần phải bổ sung thông tin một chút, Thủ phụ đại nhân trong quần thể cung nữ có độ hot cực cao, thứ nhất vì trong triều không có ai cao bằng hắn, thứ hai là trong chiều không có ai có tướng mạo đẹp bằng hắn, thứ ba là bởi vì vẫn chưa thành thân khiến quần chúng tha hồ mơ mộng tưởng tượng. Bốn là... Tất nhiên là vì trên người Thủ phụ đại nhân... Có khí tức lạnh lùng như tuyết trên đỉnh núi, cao xa vời vợi, đầy mùi cao lãnh cấm dục á hi hi hi.Nhân chi sơ, tính bản tiện.
Càng là thứ mình không thể có thì càng muốn có, càng cao lãnh cấm dục càng muốn lột sạch xiêm y hắn ra (......)
Vì vậy mức độ nổi tiếng của Tạ Hủ cao như vậy cũng là hợp lý.
Tạ Hủ bị một đống ánh mắt nồng nhiệt cháy bỏng nhìn suốt dọc đường, cuối cùng cũng được thái giám dẫn đến đình viện.
Thấy hắn đến, trừ Ngọc Hữu Đường thì ba người còn lại đều đứng dậy, khiêm nhường làm quan thần chi lễ.
Trong chớp mắt, Tạ Hủ cảm thấy lửa đã bốc đến đỉnh đầu.
Nàng gọi đám người kia đến thương thảo chuyện di chuyển kho lúa, đến khi bị mình bắt quả tang còn không có chút thái độ chột dạ nào...
Nàng rốt cuộc coi hắn là cái gì?
Ngực Tạ Hủ đập thình thình một hồi, mới đè nén cảm giác không vui, giả vờ bình tĩnh nói: "Hạ quan có một số việc cần bàn bạc riêng với điện hạ."
Sau đó xoay người rời đi, từ đầu đến cuối không thèm để ý đến ba người còn lại trong đình tẹo nào.
Ngọc Hữu Đường thấy hắn nhìn nhìn chằm chằm, sắc mặt cũng cực kỳ kiềm nén, nghĩ nhất định là có chuyện rất quan trọng cần nhanh chóng giải quyết, đứng dậy, bước nhanh đuổi theo hắn đến hậu viện.
Đây là mật địa ít người biết ở cung thái tử, cũng là nơi lần trước Tạ Hủ tặng nàng cây trâm.
= . . =
Dọc đường đi, Tạ Hủ vẫn bước nhanh tiến về phía trước, chưa từng quay đầu lại một lần, cũng không dừng lại chờ Ngọc Hữu Đường chút nào, nhưng vẫn cảm nhận được nàng đang đi theo phía sau hắn.
Giống như quá khứ, nàng đã vô số lần đi theo hắn như thế.
Hắn là sư phụ của nàng, đứa nhỏ này tất nhiên sẽ tín nhiệm coi hắn là chỗ dựa, lẳng lặng đi theo sau hắn. Đáng tiếc bây giờ, nàng đã không nói chuyện của nàng với hắn nữa rồi...
Đến hậu viện, Tạ Hủ dừng chân.
Một cơn gió thổi qua, vài bông hoa tàn bị gió thổi bay giữa không trung như tuyết rơi.
Tạ Hủ xoay người lại, vài sợi tóc bay lên, tay áo cũng bị gió thổi tung.
Hắn cụp mắt, nhìn kỹ Ngọc Hữu Đường trước mắt...
Nàng vẫn thấp hơn hắn rất nhiều, đã nhiều năm trôi qua như vậy cũng không thấy lớn hơn bao nhiêu.
Cảm xúc không tên xuất hiện khiến Tạ Hủ mềm lòng.
Đứa nhỏ này ở trong lòng hắn thủy chung vẫn luôn nhỏ nhắn yếu ớt, giống như lần đầu tiên nàng đến chùa, bị hắn ôm xuống xe, nhẹ đến khó tin...
Nhưng chẳng biết vì sao, bắt đầu từ ngày ấy, vị trí của nàng trong lòng hắn càng ngày càng lớn dần, chỉ một ánh mắt của nàng cũng đủ để khiến hắn cảm thấy rất mệt mỏi, cảm thấy khó chịu, cảm thấy dằn vặt, cảm thấy không thể tự nhiên.
Cái cảm giác này khiến hắn thống khố rồi lại làm hắn thấy ngọt ngào, hắn còn có trách nhiệm gánh nặng cần thực hiện, vốn cứ nghĩ như vậy đến hết một đời, không còn cần gì khác nữa... Nhưng mấy ngày nay, hắn đột nhiên hiểu được, hắn vẫn còn muốn...Người có ham muốn chắc chắn sẽ có nỗi sợ hãi, thứ ngươi ham muốn sẽ trở thành điểm yếu, nàng đã hoàn toàn trở thành điểm yếu của hắn.
"Tạ tiên sinh?" Ngọc Hữu Đường vẫn luôn cảm thấy hôm nay Tạ Hủ có gì đó rất kỳ quái, nóng nảy gọi nàng đến, rồi không rên một tiếng, lặng lặng đứng, nên đành phải mở miệng gọi một tiếng.
Tạ Hủ vẫn đang nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, hết sức dịu dàng "Ừ" một tiếng.
Ngọc Hữu Đường hỏi: "Gọi ta đến có chuyện gì?"
Tạ Hủ: "Không có chuyện gì."
"......" Ngọc Hữu Đường hắc tuyến chảy đầy đầu: "Vậy ta trở về đây, nếu cứ để mấy người Từ Giai đợi thì không được hay."
Mấy người Từ Giai...
Nàng tại mọi thời điểm đều nhớ đến mấy người không quan trọng kia, ở với hắn nhiều thêm một khắc cũng sợ lâu, sợ chậm trễ mấy người kia.
Cảm xúc dịu dàng ấm ấp trong lòng Tạ Hủ nháy mắt chuyển thành cái lạnh thấu xương, hắn lạnh lùng mở miệng: "Ta không chấp nhận chuyện ngươi di chuyển kho lúa, nếu thánh chỉ hạ xuống, ta cũng sẽ bãi bỏ nó."
Ngọc Hữu Đường nghe vậy, trong lòng nháy mắt bùng lên một ngọn lửa: "Ngày đó ở trên triều ngươi rõ ràng đã đồng ý!"
"Ta căn bản vốn không đồng ý, ta chỉ không muốn làm điều thừa phản bác lại," Tạ Hủ không đối diện nàng mà nhìn chếch sang bên cạnh: "Ngươi hiếm thấy mới có được một ý tưởng hay, làm sư phụ, ta cũng không muốn làm ngươi mất mặt trước mọi người."
"Dựa vào cái gì mà không đồng ý? Ngươi cũng biết chuyện đó không có gì sai, "Ngọc Hữu Đường tiến tới gần hắn, ép hắn đối diện với mình, mắt sáng quắc nói: "Ta cùng bọn họ mất mấy ngày để tìm địa điểm thích hợp, mong muốn có thể đạt kết quả tốt nhất, kết quả bây giờ ngươi nói với ta không được, tại sao ngươi có thể lật lọng như vậy?"
Tạ Hủ cười khẩy một cái: "Vậy cũng chỉ có thể trách ngươi đã không thương lượng trước với ta."
Hắn cố gắng duy trì nét mặt hờ hững, thâm tâm cực kỳ khó chịu, hắn căm hận chính mình như vậy, dù có muốn trói buộc nàng bên người, một bước cũng không rời nhưng lại không có lý do để làm vậy.
Hắn đối với nàng chỉ là "sư phụ", đấy cũng từng là nguyên nhân duy nhất hắn có nàng cũng chính là lý do nàng muốn thoát ly hắn, rời xa hắn, càng ngày càng xa...
Tạ Hủ nhắm mắt lại, bên tai chỉ có tiếng nghiến răng nghiến lợi giọng nói đầy tức giận của Ngọc Hữu Đường: "Ngươi nói chuyện không giữ lời còn xứng làm sư phụ sao. Thủ phụ đại nhân, từ nay về sau ta sẽ không làm phiền ngươi nữa, bằng bản lĩnh của chúng ra cũng đã đủ rồi."
Tạ Hủ đang bị những cảm xúc không biết gọi tên như thế nào hành hạ cực kỳ khổ sở, câu nói này của Ngọc Hữu Đường như một ngọn lửa, nháy mắt thiêu trụi tâm trí hắn!
Hắn và nàng cùng một chỗ lâu như vậy, vậy mà nàng lại vì những người kia mà muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn...
Tạ Hủ lại nhìn khuôn mặt khiến hắn nhớ thương một tháng nay, lúc này vì tức giận mà đã hơi ửng hồng, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé ra thở dốc, giống như giấc mơ của hắn ngày đó, giống như cành đào hôm đấy hắn đưa cho nàng...
Như trúng tà, Tạ Hủ làm ra hành động khó tin, hắn nhấc tay lên, siết cằm nàng lại rồi cúi người hôn xuống!
Cảm giác người dưới hơi run run, Tạ Hủ thuận thế tách môi thiếu nữ ra, hôn sâu hơn. Theo bản năng hắn siết chặt cằm nàng hơn, khiến nàng và hắn càng thêm khăng khít, hôn càng lâu, động tác của hắn ngày càng dịu dàng, hắn nhẹ nhàng liếm mút như đang thưởng thức một giấc mộng ngọt ngào...
Bỗng chốc, thiếu nữ trong tay cuối cùng cũng phản ứng lại, dùng sức cố gắng đẩy hắn ra...
Mộng cảnh ngay tại khoảng khắc này mà lụi tắt!
Tạ Hủ hồi hồn, đôi mắt u ám dần dần thanh tỉnh lại.
Trước mắt là Ngọc Hữu Đường đang xấu hổ, mặt đỏ như tôm luộc, nàng trợn mắt nhìn hắn trông cực kỳ đáng yêu, như một con thú nhỏ đang xù lông.
Gió nhẹ thổi qua, gò má đỏ hồng của nàng nhạt dần, sau đó nàng từ từ giơ tay lên...
Tạ Hủ đại khái nghĩ là Ngọc Hữu Đường muốn đánh mình, cũng không né tránh, thậm chí còn cố tình nghiêng người, đảm bảo nàng có thể đánh tới.
Nhưng không ngờ Ngọc Hữu Đường lại dùng mu bàn tay chậm chạp lau đi nước trên môi, sau đó vô cùng bình tĩnh hỏi: "Sao ngươi lại hôn ta?"
Tạ Hủ hơi ngẩn ra nhưng ngay lập tức kiên cường hỏi lại: "Ngươi không cho phép?"
Mặt Ngọc Hữu Đường lại hơi ửng hồng: "Ta đương nhiên không cho phép."
Tạ Hủ cụp mắt nhìn nàng, đáy mắt tràn đầy ôn nhu, hỏi: "Nếu ta không đồng ý thì ngươi sẽ không di chuyển kho lúa sao?"
Ngọc Hữu Đường không biết tại sao tự nhiên hắn hỏi như vậy, thật thà đáp: "Ta đã chuyển bị lâu như vậy tất nhiên sẽ không?"
Tạ Hủ vô cùng bình tĩnh, như nói chuyện đương nhiên: "Vậy ta tất nhiên cũng sẽ không vì ngươi không đồng ý mà không hôn ngươi."
Ngọc Hữu Đường: "........." Xếp chữ và chỉnh sửa: Tử Linh
Ngày hôm sau, hai người Từ Nghiêm cùng đến Hàn Lâm viện nhậm chức, cũng trùng hợp gặp được Thẩm Hiến được tuyển thẳng vào Hàn Lâm vì có kết quả thi tốt. Trăm chuyển ngàn hồi, ba bạn trẻ học cùng trường được cùng một người tập hợp lại, lại còn cùng chí hướng, gần như ngay lập tức giống như anh em bạn hữu cùng ra cũng vào. Hàn Lâm toàn bích vì vậy lại nhiều thêm một người, thực sự là đồng liêu chí cốt.
Cùng lúc đó, Hoàng thượng bệ hạ cũng tuồn từ khe cửa Cẩn Thân điện ra một đạo thánh chỉ, ý tứ đại để là Hoàng Thái tử một thời gian nữa hãy tự mình bồi dưỡng quan viên để chuẩn bị học hỏi kinh nghiệm để sau này còn kế tục sự nghiệp.
Chịu trách nhiệm chọn lựa quan lại làm việc ở Đông cung theo lệ cũ vẫn là Nội các, còn chỉ đích danh hẳn ra là do Tạ Thủ phụ chịu trách nhiệm.
Đây chính là một công việc béo bở rất có tiền đồ, bất luận dung mạo ngươi dù có xấu dù có mập hay gầy gì gì đó, chỉ cần có thể bám víu được vào Thái tử thì tương lai sau này phải nói là tiền đồ vô hạn, Thủ phụ đại nhân vốn dĩ đã đứng trên vạn người giờ thì lại đang đứng xa xa vẫy vẫy tay...
Kết quả là, mấy ngày nay, Tạ Hủ nhận được vô số bái thiếp tự tiến cử bản thân tranh nhau chuyển đến cùng với người người nhà nhà khắp nơi hối lộ, chỉ cầu hắn có thể chọn mình a...
"Thủ phụ đại nhân tiểu nhi tử nhà ta tài đức nhiều mặt bô lô ba la, có thể đảm nhiệm Hàn lâm biên tu ba la bô lô..."
"Tạ đại nhân dung mạo tuấn vĩ*, khí độ bất phàm bô ba lô la (nịnh hót)... Chính là tấm gương để tiểu quan học tập. Tiểu quan đang lấy đại nhân làm mục tiêu phấn đấu, đại nhân nếu như được thì có thể mở cho ta một con đường, sau đó nếu mọi việc diễn ra thuận lợi nguyện đi theo làm tùy tùng cho đại nhân...
*vĩ: to lớn, vĩ đại, tráng lệ
"Ở đây có một cây san hô hồng, một nhánh dương chi ngọc như ý, xin đại nhân vui lòng nhận cho."
Đúng là lũ ngu xuẩn!
Các ngươi cho là Thủ phụ đại nhân của chúng ta từ trước đến giờ vẫn luôn cực kỳ kiêu ngạo, cứng không được mềm không xong dễ nói chuyện lắm hử? Huống chi lại còn là chọn người để đưa đến chỗ của nàng...
Tạ Hủ khinh khỉnh nhìn một chút, phạch một cái ném đống bái thiếp cùng lễ vật sang một bên, nói: "Bái thiếp ném toàn bộ, lễ vật xem ai tặng rồi đem trả lại tất cả." Xong rồi tiếp tục vùi đầu phê duyệt công văn.
Bạn trẻ hầu cận đứng bên cạnh ngầm hiểu trong lòng, cấp tốc ôm lấy những thứ đó loáng cái đã biến mất.
= . . =
Sau khi đạo thánh chỉ kia truyền đi, toàn triều kinh hãi, mỗi người nháo nhào lên.
Có quan viên ngầm phái người đi Thái Y viện thăm dò tin tức xem có phải là Hoàng thượng bệnh nặng sắp thăng thiên rồi không, Thái y lập tức tát hắn một phát, nói bậy! Hoàng thượng bệ hạ tu thân dưỡng tính, long thể cực kỳ khỏe mạnh, sống thêm năm mươi năm nữa cũng chả là vấn đề gì.Nhưng việc này quả thực rất kỳ lạ, trước khi thượng triều sau khi thượng triều, đám đại thần đều tụ tập bàn tán về chuyện này, nhưng vẫn không lần ra được nguyên nhân, Hoàng thượng chưa thăng thiên mà đã làm như sắp đi thỉnh kinh không bằng, cứ tiếp tục như vậy, thế lực của Thái tử sẽ ngày càng lớn mạnh, vô cùng có khả năng sẽ bức lão tử hắn thoái vị, thậm trí có thể giết cha đăng cơ...
Lẽ nào thật sự muốn để tiểu tử câm này làm lão đại bọn họ thật sao?
Trong đám quần thần luôn có một nhóm gan lớn không sợ chết, lại tụ tập kết thành bè đội đến Cẩn Thân điện bày tỏ ý kiến giãi bày tâm sự kháng nghị thánh chỉ.
Hoàng thượng bệ hạ không giống như bình thường tức đến điên người, chỉ nhàn nhạt bảo người thông báo một câu: "Mấy tháng nay trẫm tu đạo, đốt hương tụng kinh, tâm ngày càng tĩnh, cũng đã hiểu rõ rất nhiều chuyện, tranh mấy chục năm tuổi cũng đã lớn, không muốn tiếp tục tranh nữa. Thái tử là đứa bé ngoan, chớ có vì hắn là người câm mà bất mãn. Hắn giám quốc đã lâu, khả năng của hắn các ngươi cũng đã biết rồi. Vẫn nên trở về đi thôi, hảo hảo chỉ bảo hắn, Thái tử cần các ngươi, Đại Lương cần các ngươi."
Nếu đã nói đến mức này, đám đại thần không tiếp tục can giám nữa. Tuy không hài lòng với việc bệ hạ nhà mình cự tuyệt như vậy nhưng vẫn ấm ức ra về.
So với đám đại thần uể uể oải oải suy suy sụp sụp, Ngọc Hữu Đường tinh thần ngày càng hưng phấn.
Nàng trước kia bị nhiều chuyện trói buộc bó tay bó chân. Hiện này, đã có phụ hoàng khai ân lót đường, nàng cuối cùng cũng đã có chân trời riêng của mình rồi.
Trời vào cuối xuân, hoa nở khắp nơi.
Ngọc Hữu Đường gạt một cánh hoa vương trên áo, y quan chỉnh tề, không nhanh không chậm tiến vào Phụng Thiên điện.
Hai bên trái phải đám đại thần lén lút nâng mắt nhìn nàng, ai có thể ngờ thiếu niên mảnh khảnh ngày ấy hồi cung giờ đây đã có thể tiến đến long ỷ dễ như trở bàn tay...
Vận may của tiểu tử này quá tốt, đám đại thần thầm than trong lòng, đồng thời quỳ lạy hành lễ hô to ba tiếng thiên tuế___
Ngọc Hữu Đường vẩy áo bào ngồi vào chỗ của mình, vỗ vỗ tiểu thái giám bên người, tiểu thái giám vội vàng đọc to: "Thái tử điện hạ muốn di chuyển kho lúa Nhuận Châu đến Vô Tích*, không biết chư vị có dị nghị gì không?"
*một vùng nào đó editor chịu thôi
Lời vừa nói ra, phía dưới một mảnh im ắng, kho lúa Nhuận Châu đã có từ tiền triều là kho lương lớn nhất thiên hạ, ngay gần sát kinh đô Kiến Khang, rất thuận tiện cho bách tính và hoàng gia, tự nhiên di chuyển làm chi?
Đám đại thần đều thấy quyết định này quá mức bất cẩn, nhưng nhìn Thái tử điện hạ, lại nghĩ rằng, giờ người này đã khác xa quá khứ, địa vị càng ngày càng cao vì vậy không dám tùy tiện lên tiếng phản đối, bo bo giữ mình mới là vương đạo.
Nhưng ngay lập tức có người đã thay bọn họ nói lên tiếng lòng, người này thân thẳng như cán bút, bước ra một bước, nói thẳng: "Không thể."Hai chữ nặng ngàn cân.
Đám đại thần theo tiếng nhìn lại, trong lòng cảm động đến rơi lệ, Thủ phụ đại nhân quả nhiên vẫn thuộc phe chúng ta a!
Ngọc Hữu Đường nhìn Tạ Hủ, tay ra hiệu phía dưới bàn.
Khi có quan lại muốn khuyên can, vẫy một cái là muốn nghe tiếp, vẫy hai cái là ta không muốn nghe, hai người ngày càng phối hợp ăn ý, không cần Ngọc Hữu Đường phải viết ra nữa.
Tiểu thái giám thấy vậy vội nói: "Tạ đại nhân xin mời tiếp tục."
Thủ phụ đại nhân gần đây vẫn ép buộc bản thân không thể nhìn ngắm Thái tử vì vậy rũ mắt nhìn chằm chằm ngọc hốt trong tay, giọng vững vàng: "Kho lúa Nhuận Châu vốn là kho lúa lớn nhất thiên hạ, vẫn luôn tạo phúc cho muôn dân bách tính kinh thành Kiến Khang và danh đô Quảng Lăng, cũng cung cấp lương thực cho hoàng cung. Nếu chuyển đi, hao tài tốn của, thực không thể làm."
Ngọc Hữu Đường nghe xong, suy nghĩ một chút rồi cầm bút viết nhanh. Tiểu thái giám đứng bên vừa nhìn vừa đọc: "Vô Tích là vùng đất phì nhiêu. Bắc dựa Trường Giang, nam kề Thái Hồ, đông cận Tô Châu, tây giáp Lan Lăng, cùng có kênh đào xuyên suốt, giao thông cực kỳ thuận lợi. Hơn nữa Vô Tích chú trọng khai thác mỏ, sao không nhân cơ hội này khiến nông vụ phát triển hơn nữa..." Ngọc Hữu Đường dừng một chút, rồi viết tiếp: "Tuy di chuyển sẽ tiêu hao tài của nhưng chỉ cần vài năm nữa sẽ thu lại gấp bội. Hiện nay Giang Nam Giang Bắc chênh lệch giàu nghèo quá lớn, Vô Tích nằm giữa Trường Giang, có thể khiến hai nơi đều có lợi."
Viết xong, Ngọc Hữu Đường đặt bút xuống, nhìn Tạ Hủ một cái muốn thấy hắn nhìn mình bằng cặp mắt khác xưa. Không ngờ người này trước sau như một, hờ hững vô cảm, dù mắt nàng có mở to hơn nữa thì Tạ Hủ cũng không nhìn lại, vẫn nhìn về chỗ hắn*.
*nhìn bạn thái giám ((:
Ngọc Hữu Đường lại ra dấu dưới bàn, Thái giám lại vội vã nói: "Tạ đại nhân còn ý kiến gì nữa không?"
"Không có." Tạ Hủ bình thản lui về, không lên tiếng nữa, từ đầu đến cuối cũng không ngẩng đầu lên nhìn Thái tử một cái nào.
Cái gì đang diễn ra vậy nè chời? Đám đại thần thấy Thủ phụ đại nhân sấm to mưa to một tí đã tịt thì đồng loạt đứng ngẩn ngơ sững sờ, mọi người phải biết là, bình thường Thủ phụ đại nhân của chúng ta ở trên triều lúc nào cũng dùng lời lẽ cay nghiệt không nhường một phân cực kỳ tàn ác không để lại cho người ta một manh giáp, sao hôm nay mới tí tẹo đã bị cấp trên tí tuổi... đánh rớt đài rồi? (ahihi, sức mạnh của tình yêu)
Mà bọn họ không biết rằng Thủ phụ đại nhân bây giờ đang nỗ lực kiềm nén cảm xúc tức giận, trước kia nếu Ngọc Hữu Đường có chính kiến của mình thì sẽ viết thư báo cáo cho hắn, cùng hắn thương lượng, nghe theo ý kiến của hắn. Lần này, nàng chưa từng hỏi qua ý kiến của hắn, còn không chút lưu tình ở trên triều bác bỏ ý kiến của hắn.
Tạ Hủ đã nghĩ ra rất nhiều lý do để phản bác nhưng, nhưng khi Ngọc Hữu Đường mở miệng bác bỏ ý kiến của hắn, hắn chỉ cảm thấy chẳng muốn nói cái gì nữa.Đúng vậy, nàng đã trưởng thành, cũng nên để nàng có suy nghĩ riêng của mình, phụ tá của nàng cũng đã vào Hàn Lâm cơ hội tiếp xúc cũng ngày càng nhiều, nàng tất nhiên cũng có thể hỏi ý kiến của những người đó. Còn hắn... với đứa nhỏ này, cũng đã trở thành người có cũng được mà không có cũng không sao rồi...
Tạ Hủ từ từ khép mắt lại, cố gắng đè ép cảm xúc phức tạp trong lòng.
Hắn đã không biết thể hiểu nổi bản thân mình nữa rồi.
= . . =
Buổi chiều, Tả Hủ đã xử lý xong toàn bộ công văn, chợt nhớ tới Hoàng thượng phân công hắn phụ trách bố trí quan lại vào Đông cung, trong lòng không khỏi lại phiền muộn một trận, thế nhưng đây là công việc, dù thế nào thì cũng vẫn phải làm, đành phải đứng dậy đi tới Hàn Lâm viện.
Hàn Lâm Đại học sĩ thấy Tạ Thủ phụ đại nhân đại giá quang lâm vội vàng ra cửa nghênh đón.
Tạ Hủ vào thẳng vấn đề, nói: "Đem danh sách quan viên của Hàn Lâm viện để ta xem một chút."
Đại học sĩ đoán hắn vì chuyện Đông cung tuyển nhân viên mà đến, xum xoe hí hửng mang bản danh sách ra, dùng hai tay dâng lên, đang định giới thiệu mấy nhân vật toàn bích vừa mới gia nhập đã thấy Thủ phụ đại nhân trực tiếp cầm bản danh sách lật vài tờ rồi ngừng lại, tầm mắt nhìn vào mấy dòng chữ trên trang giấy, chính là những người mình đang định tiến cử...
Soạn tu Lục phẩm Tân khoa Trạng Nguyên Từ Giai.
Biên tu Chính thất phẩm Thám Hoa Nghiêm Chính Bạch.
Biên tu Chính thất phẩm Thẩm Hiến môn sinh giáp ban Quốc Tử Giám tuyển thẳng vào.
Sau đó hắn nghe giọng Thủ phụ đại nhân nhẹ như mây gió: "Từ Giai đâu rồi?"
Học sĩ lập tức trả lời: "Hắn á, được Thái tử điện hạ gọi đến Đoan Bản cung rồi."
Dứt lời, Đại học sĩ thấy hình như ngón tay đang lật bản danh sách của Thủ phụ đại nhân cứng đờ ra, lại nghe thấy hắn hỏi tiếp: "Nghiêm Chính Bạch đâu?"
Học sĩ: "Cũng được gọi đi cùng Từ Giai rồi."
"Còn Thẩm Hiến?"
Chẳng biết vì sao giọng Thủ phụ đại nhân ngày càng lạnh lẽo, Đại học sĩ âm thầm than khổ, sao Thái tử điện hạ chọn đúng lúc này gọi hết người đi vậy, làm hại hắn đắc tội Thủ phụ đại nhân vốn xa cách ngàn dặm (?) giờ lại thân chinh đến tuyển người...
Nghĩ như vậy, Học sĩ đại nhân ngày càng sợ hãi giọng nói cũng run rẩy lẩy bẩy: "Hắn~~ một~~ nhóm~~ ba~~ người~~ bọn~~ hắn~~ cùng~~ bị~~ gọi~~ đi~~ "
Bộp___
Thủ phụ đại nhân đột nhiên đóng danh sách cái bộp, lực tay rất lớn, đủ khiến tim Học sĩ thót một cái lên tận họng.
Sau đó, Học sĩ đáng thương còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy bóng lưng Tạ Hủ đang đi về phía cửa Hàn Lâm viện...
Tạ Hủ bước ra khỏi cửa viện, chân bước nhanh như gió lốc, bên tai bất ngờ nghe thấy một đoạn hội thoại lúc có lúc không nhưng có nhắc đến "Thái tử điện hạ".Âm thanh truyền tới từ phía sau tường.
Hắn dừng chân, quét mắt, là hai bạn nhỏ trẻ tuổi thân mặc thất phẩm quan bào, có vẻ là vừa mới nhậm chức Hàn Lâm biên tu, đang buồn chán đứng góc tường nói huyên thuyên.
Nhưng bởi vì nội dung có liên quan đến Ngọc Hữu Đường, Thủ phụ đại nhân vẫn cố gắng thu nhỏ thân hình ẩn thân lắng nghe.
Biên tu giáp: "Hôm nay Thái tử điện hạ gọi ba người kia đi đó, thật hâm mộ a.
Biên tu ất: "Có cái gì mà ao ước, ngươi thật sự nghĩ Thái tử điện hạ coi trọng tài cán của bọn họ à? Đồ đần độn! Cha ta từng kể với ta, Thái tử điện hạ là đoạn tay áo, trước coi trọng lão sư của hắn, chính là Thủ phụ đại nhân ấy. Có một thời gian ngày nào cũng đến tìm ngài ấy, chuyện triều chính cái gì cũng nghe Tạ đại nhân, có điều hình như là bị cự tuyệt nên hắn cũng từ bỏ ý định quấy rối Tạ đại nhân rồi."
Biên tu giáp: "Oa, hóa ra còn có chuyện như vậy, thể nào ta cảm thấy Thái tử nam không ra nam nữ không ra nữ a..."
Biên tu ất: "Đúng vậy, còn chưa hết đâu, kỳ thi lần này kết thúc, triều đình có thêm nam nhi trẻ tuổi như chúng ta, Trạng Nguyên và Thám Hoa Lang vì biểu hiện quá xuất sắc lúc thi đình nên bị Thái tử điện hạ để ý, vì vậy mà liên tục gọi bọn họ đến cung của mình. Còn Thẩm Hiến ấy à, từ lúc ở Quốc Tử Giám thì đã có gian tình rồi."
Biên tu giáp: "Ồ.ồ, hóa ra là vậy... Nhưng mà, Tạ đại nhân già như vậy rồi mà mấy người bây giờ tuổi còn non quá, khẩu vị của Thái tử đại nhân trước sau khác biệt quá lớn ha."
Già như vậy... Nghe đến đó, thái dương Tạ Hủ nổi đầy gân xanh, lại nghe Biên tu ất nói tiếp: "Có cái gì mà khó hiểu, tuổi càng trẻ thì càng khỏe, chơi càng vui, càng có thể lực thì càng có thể thỏa mãn Thái tử chứ sao. Dùng hàng cũ trước dùng hàng mới sau, mới biết hàng mới tốt thế nào, không phải sao? Có mới nơi cũ, đạo lý này cũng dễ hiểu mà."
Lúc này, có tiếng quát tháo của Đại học sĩ truyền tới, "Hai tiểu tử Biên tu đâu rồi___ Không cố gắng biên sách sử mà chạy đi chơi ở chỗ nào thế hả?"
Hai bạn trẻ vội vã dùng mắt ra hiệu với nhau: Nhanh nhanh, đại nhân kêu, mau về thôi.
Hai người đi được mấy bước, đồng thời nhìn thấy trên mặt đất có một vật, chân bước hụt một phát...
Một viên gạch ở trên tường đá, không biết bị ai bóp nát vụn rơi lả tả trên đất, tan xương nát thịt... (nói anh già nè, hai chú trẻ khỏe có làm được như anh hông :') )
= . . =
Đông cung, trong đình viện nhỏ.
Bốn bạn trẻ ngồi trên một cái chiếu, vài cành liễu vươn dài gần đấy càng làm nổi bật dáng vẻ tuấn nhã của bọn họ, cành liễu giống như tuyết vậy, bay bay lơ lửng trong không trung làm nền khiến người khác như lạc vào mộng cảnh...
Một đám đông cung nữ đứng túm tụm trên hành lang, như say như mê, chỉ mong có thể nhìn nhiều hơn nữa...
Cung nữ phục vụ Thái tử điện hạ gần đây thực sự rất hạnh phúc.Các cung nữ kích động nhìn nhau, rồi tiếp tục nghiêng người dựa vào lan can nhìn về phía xa xa, không dám chớp mắt sợ để lọt mất chuyện gì: Đúng là người đẹp, dù suốt ngày đánh bài cờ bạc làm mấy cái thú vui thô bỉ của dân gian thì vẫn cứ là cảnh đẹp ý vui a!
Đúng vậy, Ngọc Hữu Đường gần đây thường gọi ba người Từ Nghiêm Thẩm đến cung để đánh mạt chược, bốn người vừa hay đủ một bàn, chơi hết bài bạc rồi chuyển sang mã điếu*.
*ảnh ở dưới
Nhưng thực tế, mục đích thực sự không phải là chơi bời, mà là mượn danh chơi bời để thương nghị chính sự.
Ngọc Hữu Đường biết rõ, mấy ngày gần đây trong cung đang truyền tin đồn nhảm nàng là long dương chi phích, sau khi nhúng chàm Thủ phụ lại vươn ma trảo tới các quan viên trẻ tuổi mới nhậm chức.
Thái tử điện hạ của chúng ta am hiểu nhất cái gì, chính là lợi dụng sự chú ý để che mắt người khác, lấy bất biến ứng vạn biến, lén lút thực hiện chuyện có lợi với bản thân.
Ví như bây giờ, nàng cùng ba người phụ tá cầm mã điếu ngồi bốn góc đông tây nam nắc, nhưng thứ bọn họ ngồi xung quanh thì lại là tấm bản đồ của Vô Tích.
Từ Giai cầm một lá bài vứt vào một chỗ nào đó trên bản đồ: "Thần cảm thấy ở nơi này là tốt nhất, hai mươi."
Thẩm Hiến: "Năm mươi, hạ quan cũng nghĩ như vậy."
Nghiêm Chính Bạch đẩy lá bài đó ra, quăng một lá bài vào bản đồ: "Không, thần đã nghiên cứu phong thủy nơi này, phía nam có một hồ nước chết, sẽ có ảnh hưởng đến sự phát triển của cây lúa."
"Sáu tác." Hắn nở nụ cười nói thêm.
Sau đó ba người đều nhìn Ngọc Hữu Đường, nàng gãi gãi cằm, vừa ra bài, vừa cầm chén đổ một ít trà ra, chấm nước viết 'tiếp tục'. Rồi uống một hơi cạn sạch, chữ viết cũng đã bị bốc hơi hết không lưu lại dấu vết.
Lúc này, một tiểu thái giám đột nhiên đến thông báo: "Điện hạ, Thủ phụ đại nhân đến thăm."
Ngọc Hữu Đường liếc nhìn ba người một cái rồi gật đầu ra hiệu để hắn lại đây. Từ Giai đang định thu hồi bản đồ lại thì bị Thái tử chặn lại, kinh ngạc ngước lên nhìn thì thấy Ngọc Hữu Đường hơi lắc đầu, im lặng dùng khẩu hình nói: người mình.
Từ Giai sững sờ một chút, thả bản đồ ra, vội vã rút tay về, nhưng cảm xúc mềm mại không biết vì sao vẫn lưu lại nơi bàn tay...
Lúc này, chúng nhân đứng xem ở hành lang lại một lần nữa hưng phấn quá khích.
Thiên a, hôm nay là ngày gì vậy, Thủ phụ đại nhân cũng đến luôn!
Cần phải bổ sung thông tin một chút, Thủ phụ đại nhân trong quần thể cung nữ có độ hot cực cao, thứ nhất vì trong triều không có ai cao bằng hắn, thứ hai là trong chiều không có ai có tướng mạo đẹp bằng hắn, thứ ba là bởi vì vẫn chưa thành thân khiến quần chúng tha hồ mơ mộng tưởng tượng. Bốn là... Tất nhiên là vì trên người Thủ phụ đại nhân... Có khí tức lạnh lùng như tuyết trên đỉnh núi, cao xa vời vợi, đầy mùi cao lãnh cấm dục á hi hi hi.Nhân chi sơ, tính bản tiện.
Càng là thứ mình không thể có thì càng muốn có, càng cao lãnh cấm dục càng muốn lột sạch xiêm y hắn ra (......)
Vì vậy mức độ nổi tiếng của Tạ Hủ cao như vậy cũng là hợp lý.
Tạ Hủ bị một đống ánh mắt nồng nhiệt cháy bỏng nhìn suốt dọc đường, cuối cùng cũng được thái giám dẫn đến đình viện.
Thấy hắn đến, trừ Ngọc Hữu Đường thì ba người còn lại đều đứng dậy, khiêm nhường làm quan thần chi lễ.
Trong chớp mắt, Tạ Hủ cảm thấy lửa đã bốc đến đỉnh đầu.
Nàng gọi đám người kia đến thương thảo chuyện di chuyển kho lúa, đến khi bị mình bắt quả tang còn không có chút thái độ chột dạ nào...
Nàng rốt cuộc coi hắn là cái gì?
Ngực Tạ Hủ đập thình thình một hồi, mới đè nén cảm giác không vui, giả vờ bình tĩnh nói: "Hạ quan có một số việc cần bàn bạc riêng với điện hạ."
Sau đó xoay người rời đi, từ đầu đến cuối không thèm để ý đến ba người còn lại trong đình tẹo nào.
Ngọc Hữu Đường thấy hắn nhìn nhìn chằm chằm, sắc mặt cũng cực kỳ kiềm nén, nghĩ nhất định là có chuyện rất quan trọng cần nhanh chóng giải quyết, đứng dậy, bước nhanh đuổi theo hắn đến hậu viện.
Đây là mật địa ít người biết ở cung thái tử, cũng là nơi lần trước Tạ Hủ tặng nàng cây trâm.
= . . =
Dọc đường đi, Tạ Hủ vẫn bước nhanh tiến về phía trước, chưa từng quay đầu lại một lần, cũng không dừng lại chờ Ngọc Hữu Đường chút nào, nhưng vẫn cảm nhận được nàng đang đi theo phía sau hắn.
Giống như quá khứ, nàng đã vô số lần đi theo hắn như thế.
Hắn là sư phụ của nàng, đứa nhỏ này tất nhiên sẽ tín nhiệm coi hắn là chỗ dựa, lẳng lặng đi theo sau hắn. Đáng tiếc bây giờ, nàng đã không nói chuyện của nàng với hắn nữa rồi...
Đến hậu viện, Tạ Hủ dừng chân.
Một cơn gió thổi qua, vài bông hoa tàn bị gió thổi bay giữa không trung như tuyết rơi.
Tạ Hủ xoay người lại, vài sợi tóc bay lên, tay áo cũng bị gió thổi tung.
Hắn cụp mắt, nhìn kỹ Ngọc Hữu Đường trước mắt...
Nàng vẫn thấp hơn hắn rất nhiều, đã nhiều năm trôi qua như vậy cũng không thấy lớn hơn bao nhiêu.
Cảm xúc không tên xuất hiện khiến Tạ Hủ mềm lòng.
Đứa nhỏ này ở trong lòng hắn thủy chung vẫn luôn nhỏ nhắn yếu ớt, giống như lần đầu tiên nàng đến chùa, bị hắn ôm xuống xe, nhẹ đến khó tin...
Nhưng chẳng biết vì sao, bắt đầu từ ngày ấy, vị trí của nàng trong lòng hắn càng ngày càng lớn dần, chỉ một ánh mắt của nàng cũng đủ để khiến hắn cảm thấy rất mệt mỏi, cảm thấy khó chịu, cảm thấy dằn vặt, cảm thấy không thể tự nhiên.
Cái cảm giác này khiến hắn thống khố rồi lại làm hắn thấy ngọt ngào, hắn còn có trách nhiệm gánh nặng cần thực hiện, vốn cứ nghĩ như vậy đến hết một đời, không còn cần gì khác nữa... Nhưng mấy ngày nay, hắn đột nhiên hiểu được, hắn vẫn còn muốn...Người có ham muốn chắc chắn sẽ có nỗi sợ hãi, thứ ngươi ham muốn sẽ trở thành điểm yếu, nàng đã hoàn toàn trở thành điểm yếu của hắn.
"Tạ tiên sinh?" Ngọc Hữu Đường vẫn luôn cảm thấy hôm nay Tạ Hủ có gì đó rất kỳ quái, nóng nảy gọi nàng đến, rồi không rên một tiếng, lặng lặng đứng, nên đành phải mở miệng gọi một tiếng.
Tạ Hủ vẫn đang nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, hết sức dịu dàng "Ừ" một tiếng.
Ngọc Hữu Đường hỏi: "Gọi ta đến có chuyện gì?"
Tạ Hủ: "Không có chuyện gì."
"......" Ngọc Hữu Đường hắc tuyến chảy đầy đầu: "Vậy ta trở về đây, nếu cứ để mấy người Từ Giai đợi thì không được hay."
Mấy người Từ Giai...
Nàng tại mọi thời điểm đều nhớ đến mấy người không quan trọng kia, ở với hắn nhiều thêm một khắc cũng sợ lâu, sợ chậm trễ mấy người kia.
Cảm xúc dịu dàng ấm ấp trong lòng Tạ Hủ nháy mắt chuyển thành cái lạnh thấu xương, hắn lạnh lùng mở miệng: "Ta không chấp nhận chuyện ngươi di chuyển kho lúa, nếu thánh chỉ hạ xuống, ta cũng sẽ bãi bỏ nó."
Ngọc Hữu Đường nghe vậy, trong lòng nháy mắt bùng lên một ngọn lửa: "Ngày đó ở trên triều ngươi rõ ràng đã đồng ý!"
"Ta căn bản vốn không đồng ý, ta chỉ không muốn làm điều thừa phản bác lại," Tạ Hủ không đối diện nàng mà nhìn chếch sang bên cạnh: "Ngươi hiếm thấy mới có được một ý tưởng hay, làm sư phụ, ta cũng không muốn làm ngươi mất mặt trước mọi người."
"Dựa vào cái gì mà không đồng ý? Ngươi cũng biết chuyện đó không có gì sai, "Ngọc Hữu Đường tiến tới gần hắn, ép hắn đối diện với mình, mắt sáng quắc nói: "Ta cùng bọn họ mất mấy ngày để tìm địa điểm thích hợp, mong muốn có thể đạt kết quả tốt nhất, kết quả bây giờ ngươi nói với ta không được, tại sao ngươi có thể lật lọng như vậy?"
Tạ Hủ cười khẩy một cái: "Vậy cũng chỉ có thể trách ngươi đã không thương lượng trước với ta."
Hắn cố gắng duy trì nét mặt hờ hững, thâm tâm cực kỳ khó chịu, hắn căm hận chính mình như vậy, dù có muốn trói buộc nàng bên người, một bước cũng không rời nhưng lại không có lý do để làm vậy.
Hắn đối với nàng chỉ là "sư phụ", đấy cũng từng là nguyên nhân duy nhất hắn có nàng cũng chính là lý do nàng muốn thoát ly hắn, rời xa hắn, càng ngày càng xa...
Tạ Hủ nhắm mắt lại, bên tai chỉ có tiếng nghiến răng nghiến lợi giọng nói đầy tức giận của Ngọc Hữu Đường: "Ngươi nói chuyện không giữ lời còn xứng làm sư phụ sao. Thủ phụ đại nhân, từ nay về sau ta sẽ không làm phiền ngươi nữa, bằng bản lĩnh của chúng ra cũng đã đủ rồi."
Tạ Hủ đang bị những cảm xúc không biết gọi tên như thế nào hành hạ cực kỳ khổ sở, câu nói này của Ngọc Hữu Đường như một ngọn lửa, nháy mắt thiêu trụi tâm trí hắn!
Hắn và nàng cùng một chỗ lâu như vậy, vậy mà nàng lại vì những người kia mà muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn...
Tạ Hủ lại nhìn khuôn mặt khiến hắn nhớ thương một tháng nay, lúc này vì tức giận mà đã hơi ửng hồng, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé ra thở dốc, giống như giấc mơ của hắn ngày đó, giống như cành đào hôm đấy hắn đưa cho nàng...
Như trúng tà, Tạ Hủ làm ra hành động khó tin, hắn nhấc tay lên, siết cằm nàng lại rồi cúi người hôn xuống!
Cảm giác người dưới hơi run run, Tạ Hủ thuận thế tách môi thiếu nữ ra, hôn sâu hơn. Theo bản năng hắn siết chặt cằm nàng hơn, khiến nàng và hắn càng thêm khăng khít, hôn càng lâu, động tác của hắn ngày càng dịu dàng, hắn nhẹ nhàng liếm mút như đang thưởng thức một giấc mộng ngọt ngào...
Bỗng chốc, thiếu nữ trong tay cuối cùng cũng phản ứng lại, dùng sức cố gắng đẩy hắn ra...
Mộng cảnh ngay tại khoảng khắc này mà lụi tắt!
Tạ Hủ hồi hồn, đôi mắt u ám dần dần thanh tỉnh lại.
Trước mắt là Ngọc Hữu Đường đang xấu hổ, mặt đỏ như tôm luộc, nàng trợn mắt nhìn hắn trông cực kỳ đáng yêu, như một con thú nhỏ đang xù lông.
Gió nhẹ thổi qua, gò má đỏ hồng của nàng nhạt dần, sau đó nàng từ từ giơ tay lên...
Tạ Hủ đại khái nghĩ là Ngọc Hữu Đường muốn đánh mình, cũng không né tránh, thậm chí còn cố tình nghiêng người, đảm bảo nàng có thể đánh tới.
Nhưng không ngờ Ngọc Hữu Đường lại dùng mu bàn tay chậm chạp lau đi nước trên môi, sau đó vô cùng bình tĩnh hỏi: "Sao ngươi lại hôn ta?"
Tạ Hủ hơi ngẩn ra nhưng ngay lập tức kiên cường hỏi lại: "Ngươi không cho phép?"
Mặt Ngọc Hữu Đường lại hơi ửng hồng: "Ta đương nhiên không cho phép."
Tạ Hủ cụp mắt nhìn nàng, đáy mắt tràn đầy ôn nhu, hỏi: "Nếu ta không đồng ý thì ngươi sẽ không di chuyển kho lúa sao?"
Ngọc Hữu Đường không biết tại sao tự nhiên hắn hỏi như vậy, thật thà đáp: "Ta đã chuyển bị lâu như vậy tất nhiên sẽ không?"
Tạ Hủ vô cùng bình tĩnh, như nói chuyện đương nhiên: "Vậy ta tất nhiên cũng sẽ không vì ngươi không đồng ý mà không hôn ngươi."
Ngọc Hữu Đường: "........." Xếp chữ và chỉnh sửa: Tử Linh