Tai nạn xe cộ chiều hôm đó, chuẩn đoán của bệnh viện: phần lưng của Phương Triệt bị rách dài đến mười lăm centimet, xương bả vai trái nứt xương nhẹ, xương sườn thứ sáu bên trái ở sau lưng bị gãy, và nhiều chỗ dây chằng bị thương cùng với xây sát ngoài da.
May mắn trong bất hạnh này chính là, không bị thương đ̓ương sống và nội tạng.
Mức độ này chỉ là ngoại thương, chỉ cần nghỉ ngơi hai tháng thật tốt, sẽ không để lại di chứng gì.
Tần Mạt ôm con cún nhỏ đã được lau sạch người, trong không khí đầy mùi nước khử trùng này khẽ thở ra một hơi, không hiểu nổi tư vị trong lòng lúc này.
Khi Tần Mạt cúi người lau gương mặt đầy nước mưa của Phương Triệt, Phương Triệt thấp giọng nói bên tai nàng một câu thế này: “Chi phiếu của tôi ở trong túi quần bên phải, mật mã là sáu sáu, ký tên Triệu Chỉ Lan." Tâm tình Tần Mạt lúc ấy thật sự căng như dây đàn, phản ứng đầu tiên là Phương Triệt đang nhắn nhủ lời trăng trối, phản ứng thứ hai là mật mã này sao mà đơn giản đến vậy, phản ứng thứ ba là hắn đã thó chi phiếu của ai….
Phương Triệt đáng thương, tuy làm anh hùng, nhưng hình tượng của hắn lại cách “anh hùng” vạn dặm…..
lúc sau Tần Mạt mới nghĩ đến, Phương Triệt cũng là trẻ vị thành niên, hắn còn không thể mở được tài khoản ngân hàng.
Về phần Triệu Chỉ Lan là ai, thì không trong phạm vi suy nghĩ của Tần Mạt.
Dù sao Tần Mạt không có tiền, đã có Phương Triệt có tiền, lúc này không cần, thì còn dùng vào lúc nào? Khi nhân viên bệnh viện đến, không đưa tiền thuốc men, thì sao điều trị đây? Phương Triệt bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Tần Mạt đến trạm điện thoại công cộng gọi về nhà, nghe điện thoại là Tần Vân Đình.
Nhưng Tần Mạt không dám nói thật, chỉ viện một cái cớ: "Chị, em gặp bạn cũ, muốn đi chơi với nhau nên hôm nay sẽ về muộn." Về phần Phương Triệt có tính là bạn học cũ không, điểm nàưỡng tính đi vậy? Cảnh sát giao thông đến, Khổng Triết rất tức giận miêu tả cảnh tượng lúc ấy, đáng tiếc lúc ấy không ai có thể nhớ biển số xe, đoạn đường này tuy có camera, nhưng lúc ấy mưa to, cho nên muốn tìm ra được chiếc Audi gây chuyện, khả năng cực kỳ nhỏ.
Hơn nữa xét thực tế, lỗi của chiếc xe kia không lớn, vì xe lúc ấy cũng không đi quá tốc độ, mà Tần Mạt với Phương Triệt lại bỗng nhiên vọt lên đường cái.
Chiếc Audi này phanh còn kịp lúc, nếu không Phương Triệt sẽ không chỉ bị thương vậy không.
Khổng Triết giận nhất vẫn là chiếc xe kia lủi đi quá nhanh, nếu như lúc ấy chiếc xe không bỏ trốn, ít nhất còn có thể sớm đưa Phương Triệt đi bệnh viện, Phương Triệt cũng không cần treo sinh mạng lơ lửng trong mưa lâu đến thế.
Dùng lời của Khổng Triết mà nói là: "Con gấu bà, tài xế cái Audi không phải đàn ông, dám làm không dám chịu, tiểu quỷ không có can đảm.
hèn chi lại là tổng thụ[24]!" Tần Mạt không thể lý giải "Tổng thụ" là cái ý gì, với miệng đầy lời thô tục của Khổng Triết cũng không dám khen tặng, nhưng không thể phủ nhận là, tên tiểu tử này tư thế có vài phần "hảo hán".
Chín giờ tối, Phương Triệt vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật, Khổng Triết vỗ vai Tần Mạt: "Nhóc Tần, em vẫn là học sinh, mau về đi, muộn sẽ không thể giải thích với người nhà được đâu." Tần Mạt vuốt nhẹ đầu con cún trong ngực, sinh mệnh nhỏ bé này cực kỳ kiên cường, chân phải được băng bó, giờ đang ngủ say.
"Khổng Triết...
tôi không thể đi." Cái đầu Khổng Triết không cao không thấp, khuôn mặt chữ điền, lông mày rậm, bộ râu ở cằm lún phún như cây đang mọc, thanh niên thuộc về tuổi trẻ, sắc mặt hắn nghiêm nghị, nét mặt cứng rắn lại có vài phần uy nghiêm: “Con nhóc này mới có vài tuổi? Em cho em là ai? Em có ma pháp hay em có phép tiên? Em ở đây thì có thể giúp được Phương Triệt à? Em còn không về, em nghĩ người nhà em sẽ lo thế nào?” "Đây là trách nhiệm!" Vẻ mặt Tần Mạt có vài phần không bình tĩnh, nàng ghét nghe người khác gọi nàng là con nhóc, mà càng bực là, nàng lại không có cách nào phản bác lại.
"Ô a!" Khổng Triết trợn mắt, "Còn dám nói trách nhiệm với anh đây sao? Một con nhóc như em biết gì gọi là trách nhiệm? Ghê, không lẽ là em vừa ý tên thằng nhóc kỳ quái Phương Triệt kia chứ? Anh trai cảnh cáo em, bạn nhỏ thì đi học là quan trọng nhất, yêu sớm là không được!” Tần Mạt bị lời của hắn làm nghẹn thở, nhưng lại nở nụ cười.
Nàng cười xong, khẽ hừ nhẹ nói: "Anh nói đúng, anh không ngại mệt mỏi, vậy anh chờ đi.
Tôi về đi ngủ..." Vừa ý Phương Triệt? Kiếp sau sau nữa cũng không thể! Nhưng loại chuyện này hiển nhiên là không có cách giải thích, Khổng Triết nói vậy cũng coi như là phép khích tướng trá hình, nửa giả nửa thật.
Tần Mạt rất muốn giải thích rõ với hắn, nhưng lại có vẻ chột dạ, không nói được gì.
"Tôi sẽ trả lại các người." Câu này Tần Mạt cũng không nói ra.
Nà không có thói quen nói lời này với con người, thiếu người một ân tình lớn như vậy, đây là lần đầu của nàng.
Tần Mạt bây giờ đối với Phương Triệt, thật ra có cảm giác ngứa hơn con rận một tý, cũng chẳng lo về việc thiếu nợ kia? Cuộc sống chính là nợ, còn sợ gì khác chứ? Miệng tên Phương Triệt này rất xảo quyệt, nhớ mãi không quên muốn làm chủ nợ, thật ra hắn không nói, Tần Mạt cũng sẽ không vong ân bội nghĩa.
Nhưng hắn lại nói vậy, thành ra phá hỏng hết cả không khí.
Khổng Triết lại than thở: "Đứa bé này mới đúng là lời nói ác độc số một thế giới a! Trình độ như mình, cũng chỉ có thể nói lời thô tục, so với cái loại chuyển bi kịch thành hài kịch, biến nụ cười hoàn mỹ thành lời đe dọa, mình còn kém xa! Nhìn người ta xem, sau khi làm anh hùng, người được cứu chẳng những không cảm kích, ngược lại còn chửi ầm lên, ghê, mức độ này, cảnh giới này….” Tần Mạt không nói gì, cực độ hoài nghi không biết là Khổng Triết đang ám chỉ cái gì.
Chẳng lẽ ý Khổng Triết là, Phương Triệt vĩ đại đến mức vì không muốn để nàng cảm kích quá độ, cho nên cố ý phá hủy hình tượng của mình? Phán đoán này, quả thực là kinh hãi! Tần Mạt ôm cún con, xoay người rời đi.
Tình nguyện tin cái logic Phương Triệt là tên côn đồ, cũng không thể tin Phương Triệt có suy nghĩ tinh tế nhẹ nhàng.
Khi về nhà, đầu tiên Tần Vân Chí hét lên: "Chị hai! Chị đã mang một con chó đi lạc về Tần Vân Đình nhíu mày: "Em gặp mưa à? Sao quần áo nhiều nếp nhăn vậy, còn bị rách nữa? Em gặp bạn cũ nào? Các em không biết phải tránh mưa à?" Trên người Tần Mạt bị trầy da nhiều chỗ, nhưng cũng không nghiêm trọng, nàng chỉ cần bôi một chút cồn I-ốt là sẽ không sao.
Tần Vân Đình không chờ nàng đáp lời, thấy người nàng bị trầy da, mặt mũi càng nghiêm lại: "Mạt Mạt, em nói thật đi, cuối cùng là em đã làm gì vậy?" Nàng vừa nói, vừa giữ chặt Tần Mạt, đánh giá cẩn thận từ trên xuống dưới, "Em bị thương à, nơi này, nơi này..." Nói nói, Tần Vân Đình mím chặt môi, hốc mắt lại khẽ đỏ.
Nàng không nói gì nữa, ánh mắt sáng trong làm cho lòng người cũng mềm ra.
Tần Vân Chí cũng lặng lẽ lại gần, đưa tay nhẹ nhàng khẽ chạm vào vết thương của Tần Mạt, sau đó lại như giật điện rút tay về, trừng mắt nhìn lên: "Chị hai, ai khi bắt nạt chị à? Là tên khốn kiếp nào? Nói em biết, để em đi trừng trị hắn!" "Im miệng lại!" Tần Vân Đình nâng tay cốc vào đầu Tần Vân Chí một cái, "Mạt Mạt..." "Ha ha, em không sao, chỉ vì cứu con cún này, nên bị ngã mà thôi." Tần Mạt cười dịu dàng, động tác dịu dàng vuốt bộ lông ngắn của con cún trong ngực, bỗng có cảm giác vui mừng, cả người tĩnh lặng.
Thì ra trong lúc vô tình, nàng đã đón nhận gia đình này, thì ra không rõ từ lúc nào, gia đình này, đã là nguồn suối ấm áp của nàng.
Ngàn năm trước nơi ở của Tần gia chỉ có nghiêm ngặt, ngàn năm trước Tần chỉ có bỡn cợt với đời.
Mà Tần Mạt, đã không còn ở ngàn năm trước.
Bất giác, trong lòng nàng dâng lên một tia vui mừng.
Xuyên qua, thật sự không phải là một tai họa.
Ngày tết tây, tại phía nam thành phố Hoa Trung này vốn lặng lẽ lại náo nhiệt hẳn lên.
Vào giờ tan tầm, mọi người đi mua đồ ăn, đi tán dóc, cũng có nhiều người tinh lực dồi dào, thích sống về đêm.
Ánh trăng chiếu xuống một khu dân cư phía tây, đây là một khu nhà ở đã có chút cũ kỹ, một toà nhà tiêu chuẩn trên mặt tường đầy vết loang lổ của những vết tích dầm mưa dãi nắng.
Rất nhiều gia đình trên ban công còn trồng thêm hoa thảo thảo, đáng tiếc phần lớn đều thiếu chăm sóc, không phải là khô héo thì là cỏ dại mọc tràn lan, càng tăng thêm vẻ tiêu điều.
Bất quá không khí sinh hoạt nơi đây không hẳn như thế, có nghèo khó, có giàu sang, có lưa thưa, có tinh tế.
Tiểu khu này tuy rằng đã lâu đời, nhưng những người sống trong đó cũng không thiếu.
Đối diện cổng trước là một gốc đại thụ lâu năm, tán cây càng ngày càng sum xuê.
Hiện giờ không khí tang thương, nhờ vậy mà bớt nặng nề hơn.
Dưới tán cổ thụ, có người thì kể chuyện Hán Sở tranh hùng, lại có người kéo ghế ngồi cắn hạt dưa, một bên ngồi nói những chuyện tào lao đời thường.
Đang nói chuyện, Hồ Nhị thẩm bên này bỗng nhiên thở dài: "Ôi, các bác xem không biết lão Tần kiếp trước đã tạo nghiệt gì! Có cô con gái tốt như thế, bình thường cũng rất hiểu chuyện, thế nào mà dạo gần đây, bỗng nhiên tính tình lại dở dở ương ương?" Xung quanh mấy cô cô thẩm thẩm khí thế hừng hực nóng lên, trong đó người mặc áo len Lưu Vinh tẩu vẻ mặt thần bí đè nặng thanh âm nói: "Nghe nói là bị điên, lại cho rằng mình chính là cái gì mà công tử quý tộc cổ đại, cả ngày không ngừng la hét làm ồn, cũng để ý đến hình tượng của mình trong mắt người khác nữa! Hiện tại gia đình đã xin cho cô bé nghỉ học, xem ra là muốn đưa vào bệnh viện tâm thần rồi..." Bên kia Trương tẩu ngón tay mập mạp bốc lên một nắm hạt dưa, híp mắt nói: "Chuyện này tôi biết rõ nhất.
Con tôi dạy học bên trường cấp III, mà con gái Tần gia cũng đang học năm thứ nhất trường đó." Hồ Nhị thẩm cùng Lưu Vinh tẩu trên mặt hiện rõ sự kích động, vội vàng truy hỏi.
Trương tẩu tay cầm cái giá, mắt đảo qua đảo lại nói: "Cái con bé Tần Mạt trước kia quả thật rất biết điều, thành tích tuy rằng không phải quá cao, nhưng trong trường cũng rất nổi bật, còn bây giờ nói là đội sổ cũng không sai.
Hai tháng trước không biết mắc bệnh cảm ra sao? Sốt cao đến độ, liền xin nghỉ hai ngày.
Ai biết được hết nghỉ phép rồi lại mắc bênh điên, đến giờ học ngữ văn đang yên đang lành tự nhiên nhảy dựng lên, lại còn mắng cả thầy giáo, đương nhiên là bị đuổi ra khỏi lớp học! Hai vợ chồng lão Tần phải đến tận trường đón, kết quả con bé ngay cả cha mẹ mình cũng không nhận, lại còn mắng chửi cả mọi người xung quanh.
Lời nói thì toàn yêu ma quỷ quái, không tuân theo lễ nghĩa thông thường, mở miệng ra là bổn công từ.
Lúc nào thái độ cũng ngạo nghễ...
Sau hai vợ chồng lão Tần phải đưa con bé đến bệnh viện, bác sĩ bảo đầu óc con bé có vấn đề rồi! Theo con tôi bảo gia đình lão Tần cùng thầy chủ nhiệm quan hệ khá tốt, nên thấy cũng giúp đưa con bé đến bệnh viện, nhìn thấy y tá liền bảười ta là sát thủ, đưa đi tiêm thì kháng cự, vừa nhìn thấy ống tiêm liền giơ tay ra bẻ gãy! Cái cảnh gà bay chó chạy này, không nhìn thấy thật đáng tiếc!" Trương tẩu vừa nói, vừa rung đùi đắc ý, ánh mắt sáng lên, những người không biết còn cho rằng Trương tẩu đang xem hài kịch.
"Đến thế cơ á?" Hồ Nhị thẩm vội vàng hỏi, "Đưa vào viện tâm thần rồi sao? Trường học xử lý thế nào?" "Haizz..." Trương tẩu lại thở dài, "Vào rồi, sao có thể không vào được chứ? Bị nặng như vậy lại không đưa vào viện, để ở nhà sao chịu nổi? Lão Tần thật đáng thương, nuôi được cô con gái lớn như thế rồi tự nhiên lại mắc bệnh.
Cũng may họ còn có một đứa con nhỏ nữa, nếu không hai vợ chồng sao mà sống nổi!" Lưu Vinh tẩu cũng lắc đầu thở dài theo: "Thực là đáng thương, lại gặp phải việc thế này." "Mà trưởng học giải quyết thế nào? Chẳng lẽ cuộc đời con bé thoáng chốc bị hủy đi sao?" Hồ Nhị thẩm vẻ mặt bất nhẫn, lại tiếp tục hỏi.
Trương tẩu lắc đầu nói: "Còn có thể thế nào? Ai bảo con bé đầu óc có vấn đề.
Bất quá trường học cũng cho nó một đường lui, chỉ cần tháng chín trước học kỳ sau khỏi bệnh, thì sẽ được đi học trở lại, đồng thời nhận được ưu tiên cao nhất." "Nhưng bây giờ là cuối tháng năm rồi..." Lưu Vinh tẩu trố mắt.
"Đúng vậy" Hồ Nhị thẩm đang ăn hạt dưa cũng đầu, thở dài nói, "Thực là cô bé đáng thương, bệnh nặng như vậy, mà từ cuối tháng năm đến đầu tháng chín chỉ vẻn vẹn có ba tháng, liệu có thể khỏi hẳn sao? Ai, nhưng dù sao trường học làm thế này là cũng hết sức mình rồi..." "Chiếu!" Dưới tán cây bên kia, một ông lão râu dài tóc bạc vừa hạ một nước cờ rồi bỗng nhiên cao giọng quát, "Rảnh rỗi tới mức đứng đó bàn chuyện thị phi ư, gia đình họ chưa đủ đáng thương hay sao, các ngươi còn muốn nói cái gì?" Mấy bà cô thấy vậy cũng không nói gì nữa, đem ánh mắt lặng lẽ hướng sang bên đường.
"Uy! Bắt lấy Tần Mạt! Bắt lấy Tần Mạt!" Bỗng nhiên có một tiếng hét lớn từ ngoài cửa tiểu khu truyền tới, liền khiến hai bác bảo vệ trị an từ trong phòng lao ra, hướng nơi đang la hét.
"Cái gì, cái gì vậy, sao lại la ầm ĩ cả lên.
Làm mất trật tự khu phố!" thấy bảo vệ trị an đám người kia liền ngừng nói, "Ngươi là ai? Uy! Không được vào đây!" Phía dưới cây đại thụ cũng ngừng tan dóc, đang chơi cờ ngừng chơi cờ, đồng loạt hướng về khe hở chỗ cổng tiểu khu nhìn lại.
Bỗng nhiên thấy một thân ảnh gầy nhỏ phảng phất như mang theo một cơn bão cấp chín cứ như vây xông qua cửa sắt đang mở, phía sau là mấy chàng trai to khỏe đuổi theo, nhưng dường như không thể bắt được.
Bóng người nhỏ gầy chạy thẳng vào sâu trong tiểu khu, một người trong đó kêu ta: "Ta muốn về nhà! Các ngươi, bọn chết tiệt! Vi cái gì không cho ta!" Người mắt tốt, còn có thể nhìn rõ quần áo trên người nàng là áo dài quần dài lam bạch, đường vân xen nhau, chính là quần áo của bệnh nhân! "Là Tần Mạt!" Hồ Nhị thẩm hạ giọng, kinh hô.
"Không lẽ cô bé từ viện tâm thần chạy về đây?" Lưu Vinh tẩu thanh âm có chút khẩn trương nói.
Các y tá, bác sĩ cùng các bảo vệ đồng loạt xông vào tiểu khu, nhất thời làm tiểu khu nhao nhao hỗn loạn, người vãng lai xem náo nhiệt cũng dần dần vây quanh rất đông.
"Mau bắt lấy cô bé! Mau bắt lấy!" Có người bình luận: "Đứa bé kia trong bệnh viện Tây Bình đánh y tá đến ngất xỉu, rồi chạy trốn đến đây." Còn có người nói: "Nhìn không nghĩ là bị tâm thần nha, đánh y tá ngất xỉu còn biết lén lút chạy, nghe nói chạy thoát qua chợ rồi, chạy đến tiểu khu này mới bị bác sĩ đuổi đến!" "Cũng thật kỳ lạ, bệnh nhân tâm thần mà còn có thể tư duy logic đến vậy sao, thông thường thì đầu óc phải rối loạn chứ." "Nghĩ xem bệnh viện Tây Bình là nơi nào? Dù là người thường vào chăng nữa, cũng thành người tâm thần nha!" Hồ Nhị thẩm tay trái vội vàng kéo Lưu Vinh tẩu, tay phải kéo Trương tẩu, ba người mau đi vài bước, liền muốn đuổi theo xem.
Trước mặt còn có ngườkêu gào: "Nha đầu kia đừng chạy nhanh như thế!" Lại có người kêu to: "Mau lên! Đừng để cô bé lên tầng trên!" Bỗng nhiên phía sau tiếng chuông xe đạp vang lên, Hồ Nhị thẩm vừa quay đầu, thây một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt nhìn vào trong tràn đầy lo lắng.
"Là Tần tẩu!" Phía sau có người hô: "Là mẹ Tần Mạt! Mau tránh ra! Tránh ra! Để thím ấy vào trong bắt người!" Hồ Nhị thẩm đột nhiên ngừng bước, Trương gia tẩu bên cạnh giận dữ nói: "Có con như vậy, hai vợ chồng lão Tần thật quá khổ." Mọi người đang xem náo nhiệt nhất thời tản ra.
Mẹ Tần Mạt dường như cũng tức giận, trong chốc lát liền đi đến nhà trọ số , từng bước một bước lên bậc thang.
Mà người ngoài, không thể xem được những gì đang diễn ra bên trong.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tai nạn xe cộ chiều hôm đó, chuẩn đoán của bệnh viện: phần lưng của Phương Triệt bị rách dài đến mười lăm centimet, xương bả vai trái nứt xương nhẹ, xương sườn thứ sáu bên trái ở sau lưng bị gãy, và nhiều chỗ dây chằng bị thương cùng với xây sát ngoài da.
May mắn trong bất hạnh này chính là, không bị thương đ̓ương sống và nội tạng.
Mức độ này chỉ là ngoại thương, chỉ cần nghỉ ngơi hai tháng thật tốt, sẽ không để lại di chứng gì.
Tần Mạt ôm con cún nhỏ đã được lau sạch người, trong không khí đầy mùi nước khử trùng này khẽ thở ra một hơi, không hiểu nổi tư vị trong lòng lúc này.
Khi Tần Mạt cúi người lau gương mặt đầy nước mưa của Phương Triệt, Phương Triệt thấp giọng nói bên tai nàng một câu thế này: “Chi phiếu của tôi ở trong túi quần bên phải, mật mã là sáu sáu, ký tên Triệu Chỉ Lan." Tâm tình Tần Mạt lúc ấy thật sự căng như dây đàn, phản ứng đầu tiên là Phương Triệt đang nhắn nhủ lời trăng trối, phản ứng thứ hai là mật mã này sao mà đơn giản đến vậy, phản ứng thứ ba là hắn đã thó chi phiếu của ai….
Phương Triệt đáng thương, tuy làm anh hùng, nhưng hình tượng của hắn lại cách “anh hùng” vạn dặm…..
lúc sau Tần Mạt mới nghĩ đến, Phương Triệt cũng là trẻ vị thành niên, hắn còn không thể mở được tài khoản ngân hàng.
Về phần Triệu Chỉ Lan là ai, thì không trong phạm vi suy nghĩ của Tần Mạt.
Dù sao Tần Mạt không có tiền, đã có Phương Triệt có tiền, lúc này không cần, thì còn dùng vào lúc nào? Khi nhân viên bệnh viện đến, không đưa tiền thuốc men, thì sao điều trị đây? Phương Triệt bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Tần Mạt đến trạm điện thoại công cộng gọi về nhà, nghe điện thoại là Tần Vân Đình.
Nhưng Tần Mạt không dám nói thật, chỉ viện một cái cớ: "Chị, em gặp bạn cũ, muốn đi chơi với nhau nên hôm nay sẽ về muộn." Về phần Phương Triệt có tính là bạn học cũ không, điểm nàưỡng tính đi vậy? Cảnh sát giao thông đến, Khổng Triết rất tức giận miêu tả cảnh tượng lúc ấy, đáng tiếc lúc ấy không ai có thể nhớ biển số xe, đoạn đường này tuy có camera, nhưng lúc ấy mưa to, cho nên muốn tìm ra được chiếc Audi gây chuyện, khả năng cực kỳ nhỏ.
Hơn nữa xét thực tế, lỗi của chiếc xe kia không lớn, vì xe lúc ấy cũng không đi quá tốc độ, mà Tần Mạt với Phương Triệt lại bỗng nhiên vọt lên đường cái.
Chiếc Audi này phanh còn kịp lúc, nếu không Phương Triệt sẽ không chỉ bị thương vậy không.
Khổng Triết giận nhất vẫn là chiếc xe kia lủi đi quá nhanh, nếu như lúc ấy chiếc xe không bỏ trốn, ít nhất còn có thể sớm đưa Phương Triệt đi bệnh viện, Phương Triệt cũng không cần treo sinh mạng lơ lửng trong mưa lâu đến thế.
Dùng lời của Khổng Triết mà nói là: "Con gấu bà, tài xế cái Audi không phải đàn ông, dám làm không dám chịu, tiểu quỷ không có can đảm.
hèn chi lại là tổng thụ[24]!" Tần Mạt không thể lý giải "Tổng thụ" là cái ý gì, với miệng đầy lời thô tục của Khổng Triết cũng không dám khen tặng, nhưng không thể phủ nhận là, tên tiểu tử này tư thế có vài phần "hảo hán".
Chín giờ tối, Phương Triệt vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật, Khổng Triết vỗ vai Tần Mạt: "Nhóc Tần, em vẫn là học sinh, mau về đi, muộn sẽ không thể giải thích với người nhà được đâu." Tần Mạt vuốt nhẹ đầu con cún trong ngực, sinh mệnh nhỏ bé này cực kỳ kiên cường, chân phải được băng bó, giờ đang ngủ say.
"Khổng Triết...
tôi không thể đi." Cái đầu Khổng Triết không cao không thấp, khuôn mặt chữ điền, lông mày rậm, bộ râu ở cằm lún phún như cây đang mọc, thanh niên thuộc về tuổi trẻ, sắc mặt hắn nghiêm nghị, nét mặt cứng rắn lại có vài phần uy nghiêm: “Con nhóc này mới có vài tuổi? Em cho em là ai? Em có ma pháp hay em có phép tiên? Em ở đây thì có thể giúp được Phương Triệt à? Em còn không về, em nghĩ người nhà em sẽ lo thế nào?” "Đây là trách nhiệm!" Vẻ mặt Tần Mạt có vài phần không bình tĩnh, nàng ghét nghe người khác gọi nàng là con nhóc, mà càng bực là, nàng lại không có cách nào phản bác lại.
"Ô a!" Khổng Triết trợn mắt, "Còn dám nói trách nhiệm với anh đây sao? Một con nhóc như em biết gì gọi là trách nhiệm? Ghê, không lẽ là em vừa ý tên thằng nhóc kỳ quái Phương Triệt kia chứ? Anh trai cảnh cáo em, bạn nhỏ thì đi học là quan trọng nhất, yêu sớm là không được!” Tần Mạt bị lời của hắn làm nghẹn thở, nhưng lại nở nụ cười.
Nàng cười xong, khẽ hừ nhẹ nói: "Anh nói đúng, anh không ngại mệt mỏi, vậy anh chờ đi.
Tôi về đi ngủ..." Vừa ý Phương Triệt? Kiếp sau sau nữa cũng không thể! Nhưng loại chuyện này hiển nhiên là không có cách giải thích, Khổng Triết nói vậy cũng coi như là phép khích tướng trá hình, nửa giả nửa thật.
Tần Mạt rất muốn giải thích rõ với hắn, nhưng lại có vẻ chột dạ, không nói được gì.
"Tôi sẽ trả lại các người." Câu này Tần Mạt cũng không nói ra.
Nà không có thói quen nói lời này với con người, thiếu người một ân tình lớn như vậy, đây là lần đầu của nàng.
Tần Mạt bây giờ đối với Phương Triệt, thật ra có cảm giác ngứa hơn con rận một tý, cũng chẳng lo về việc thiếu nợ kia? Cuộc sống chính là nợ, còn sợ gì khác chứ? Miệng tên Phương Triệt này rất xảo quyệt, nhớ mãi không quên muốn làm chủ nợ, thật ra hắn không nói, Tần Mạt cũng sẽ không vong ân bội nghĩa.
Nhưng hắn lại nói vậy, thành ra phá hỏng hết cả không khí.
Khổng Triết lại than thở: "Đứa bé này mới đúng là lời nói ác độc số một thế giới a! Trình độ như mình, cũng chỉ có thể nói lời thô tục, so với cái loại chuyển bi kịch thành hài kịch, biến nụ cười hoàn mỹ thành lời đe dọa, mình còn kém xa! Nhìn người ta xem, sau khi làm anh hùng, người được cứu chẳng những không cảm kích, ngược lại còn chửi ầm lên, ghê, mức độ này, cảnh giới này….” Tần Mạt không nói gì, cực độ hoài nghi không biết là Khổng Triết đang ám chỉ cái gì.
Chẳng lẽ ý Khổng Triết là, Phương Triệt vĩ đại đến mức vì không muốn để nàng cảm kích quá độ, cho nên cố ý phá hủy hình tượng của mình? Phán đoán này, quả thực là kinh hãi! Tần Mạt ôm cún con, xoay người rời đi.
Tình nguyện tin cái logic Phương Triệt là tên côn đồ, cũng không thể tin Phương Triệt có suy nghĩ tinh tế nhẹ nhàng.
Khi về nhà, đầu tiên Tần Vân Chí hét lên: "Chị hai! Chị đã mang một con chó đi lạc về Tần Vân Đình nhíu mày: "Em gặp mưa à? Sao quần áo nhiều nếp nhăn vậy, còn bị rách nữa? Em gặp bạn cũ nào? Các em không biết phải tránh mưa à?" Trên người Tần Mạt bị trầy da nhiều chỗ, nhưng cũng không nghiêm trọng, nàng chỉ cần bôi một chút cồn I-ốt là sẽ không sao.
Tần Vân Đình không chờ nàng đáp lời, thấy người nàng bị trầy da, mặt mũi càng nghiêm lại: "Mạt Mạt, em nói thật đi, cuối cùng là em đã làm gì vậy?" Nàng vừa nói, vừa giữ chặt Tần Mạt, đánh giá cẩn thận từ trên xuống dưới, "Em bị thương à, nơi này, nơi này..." Nói nói, Tần Vân Đình mím chặt môi, hốc mắt lại khẽ đỏ.
Nàng không nói gì nữa, ánh mắt sáng trong làm cho lòng người cũng mềm ra.
Tần Vân Chí cũng lặng lẽ lại gần, đưa tay nhẹ nhàng khẽ chạm vào vết thương của Tần Mạt, sau đó lại như giật điện rút tay về, trừng mắt nhìn lên: "Chị hai, ai khi bắt nạt chị à? Là tên khốn kiếp nào? Nói em biết, để em đi trừng trị hắn!" "Im miệng lại!" Tần Vân Đình nâng tay cốc vào đầu Tần Vân Chí một cái, "Mạt Mạt..." "Ha ha, em không sao, chỉ vì cứu con cún này, nên bị ngã mà thôi." Tần Mạt cười dịu dàng, động tác dịu dàng vuốt bộ lông ngắn của con cún trong ngực, bỗng có cảm giác vui mừng, cả người tĩnh lặng.
Thì ra trong lúc vô tình, nàng đã đón nhận gia đình này, thì ra không rõ từ lúc nào, gia đình này, đã là nguồn suối ấm áp của nàng.
Ngàn năm trước nơi ở của Tần gia chỉ có nghiêm ngặt, ngàn năm trước Tần chỉ có bỡn cợt với đời.
Mà Tần Mạt, đã không còn ở ngàn năm trước.
Bất giác, trong lòng nàng dâng lên một tia vui mừng.