"Mạt Mạt, cậu ngơ ra làm gì thế?" Tiền Hiểu lặng lẽ đẩy mạnh Tần Mạt, nhỏ giọng nhắc nhở nàng, "Giáo sư gọi cậu đấy." Tần Mạt rũ mắt xuống, vô thức nhìn sách trên tay, bị Tiền Hiểu đẩy mới từ từ đứng lên, nhìn thầy giáo mặc âu phục phẳng phiu trên bảng mỉm cười: "Giáo sư, thầy khỏe ạ." Tư thái thanh nhàn lại không mất đi vẻ cung kính, phảng phất như một danh tài phong nhã ngẫu nhiên gặp trong phòng triển lãm, thế là hàn huyên thăm hỏi.
Tiền Hiểu kéo mạnh Tần Mạt, nói thầm: "Giáo sư hỏi cậu đấy, không nói cậu chào hỏi đâu." Bị Tiền Hiểu lôi, còn có rất nhiều học sinh cùng khóa nghe thấy, cùng với giáo sư Kha Hạ trên kia, nhưng Tần Mạt cũng không e sợ.
Tóc mai Kha Hạ đã có chút hoa râm, khóe mắt ông lại có nếp nhăn, cười dịu dàng nói: “Tần Mạt, em đọc ‘Thường lệ’ xong, có cảm tưởng gì?" Tần Mạt nghĩ đến một tiếng giảng ‘Kinh thi’ này, cũng nói: “Thê tử hảo hợp, như cổ sắt cầm.
Huynh kí hấp, hòa nhạc thả trạm[].
Thơ văn đã nói rất rõ về thông tục, biểu đạt là hi vọng anh em hòa thuận, gia đình mỹ mãn….
Thật ra, hi vọng càng mộc mạc, càng khó đạt được.” Nàng nói tiếp: “Đường đệ chi hoa, mạc bất vỹ vỹ.
Phàm kim chi nhân, mạc như huynh đệ.”[] Ý của ‘Thường lệ’ cũng là lời khuyên, cái gọi là "Phàm kim chi nhân, mạc như huynh đệ ", là lòng người dễ thay đổi, bạn bè dù tốt thế nào, cũng không so được với máu mủ tình thâm.” Nàng đau xót dưới đáy lòng, lại nghĩ đến mùa hè năm kia Phương Triệt nằm trong bệnh viện nói: "Tôi không cần người khác đến thăm tôi." Hắn lại gửi đến Bắc Kinh một nhúm lông chuột, nói: "Anh nuôi chuột đồng, bị mèo cách vách cắn chết." Nói bình thản như thế, trong lòng hắn hẳn là rất khó chịu.
Nếu không vì sao lại nhớ mãi không quên cả một nhúm lông chuột đồng, trong lúc cấp bách còn gửi lại cho Tần Mạt? Có lẽ hắn nghĩ có thể được an ủi, có lẽ hắn chỉ đơn thuần muốn giải sầu.
Tuy phán đoán một người con trai sẽ đau khổ vì một nhúm lông chuột có chút kỳ quái, nhưng người này là Phương Triệt, cũng không có gì lạ.
Hắn thích đánh nhau, khi nói chuyện có còn rất ác độc, nhưng hắn quả thật là một người thiện lương.
Buổi chiều dông tố đó, khi hắn chỉTần Mạt, cũng không tính là bạn bè.
Nhưng một khắc Tần Mạt sắp bị xe đụng, hắn lại lao đến, đẩy Tần Mạt ra, lấy thân chặn lại thời khắc nguy hiểm kia.
Có lẽ trong lòng người này luôn có tinh thần hiệp nghĩa như thế, chỉ là người bên ngoài rất khó nhận ra.
Khi dứt bỏ hiểu lầm này, Tần Mạt bỗng phát hiện mình đã vong ân bội nghĩa từ lâu.
Không từ mà biệt, chỉ xem từ góc độ bạn bè, chẳng lẽ bạn bè thì mãi mãi không như huynh đệ, không thể cùng chung hoạn nạn, khó khăn không rời? "Đây chỉ là một ước mơ đẹp." Kha giáo sư ra hiệu cho Tần Mạt ngồi xuống, "Đọc sách rồi, tôi cũng hi vọng mỗi một em có thể biến ước mơ này thành sự thật." Tần Mạt cần sách ngồi xuống, trong lòng lại có cảm giác vô cùng xấu hổ.
Nàng không ngừng hiểu lầm Phương Triệt có tâm tư khác với nàng, càng quên mất đứa bé này thật ra rất cần người khác quan tâm.
Khi nàng thấy Tiền Hiểu chạy đến nhà ăn giúp nàng mua cơm, lại nghĩ đến Phương Triệt.
Hắn quen cô độc, có phải cũng cần bạn bè cổ vũ hay không? Tuy Tần Vân Đình nói, "Bọn chị có khuyên, mà em khuyên cũng không có hi vọng," nhưng đã là bạn, Tần Mạt không cần bận tâm sau khi làm xong sẽ thu được kết quả gì, mà là phải làm thế nào.
Hết tiết học, giờ tự học tối Tần Mạt và Trương Hinh Linh Trác Nhu đến đàn lại bài Lương Chúc, chờ đến khi nàng về phòng, đã là mười giờ tối.
Tính toán sai giờ xong, bên kia nước Anh đã là h giờ chiều, Tần Mạt không do dự nữa, lấy số di động của Phương Triệt từ trong email, liền bấm điện thoại đường dài quốc tế.
Khoảng thời gian chờ điện thật vô cùng tĩnh lặng, Tần Mạt nghiêng người dựa vào lan can ban công, nhìn về ánh đèn nơi xa, trong lòng bàn tay có hơi ướt.
Cuộc gọi này phảng phất mang Phương Triệt về lại trong trí nhớ của nàng, nàng không thể đoán ra thiếu niên từng nhướng mày dưới cây hồng giờ đã biến thành ra sao nữa.
"Hello!" Trong điện thoại bỗng truyền ra một giọng nam ngả ngớn.
Tần Mạt hơi kinh sợ trong chốc lát, mới nghi ngờ, đây không phải là giọng của Phương Triệt.
Nàng nói không ra lời ở bên này, chàng trai bên kia đã nói bằng tiếng anh bô bô: “À, cô không nói chuyện à.
Để tôi đoán xem cô là ai.
Đây là điện thoại đến từ Trung Quốc? Ha! Cô có phải là cô gái phương Đông không? À, đừng nói là chàng trai nhé, hay là vị chú bác nào, thật không vui…” Tiếng Anh của Tần Mạt cũng không tốt, nàng hết sức chăm chú nghe, khó khăn lắm mới hiểu đối phương nói gì.
"Im lặng lâu như vậy, tôi đoán em nhất định là mỹ nhân phương Đông ngượng ngùng.
A, Trung Quốc đúng là nơi thú vụ, có thể nhận điện của em, thật là vinh hạnh của tôi..." Tần Mạt bắt đầu khó chịu, bắt đầu nàng đã không phản ứng kịp, bây giờ lại không thể xen vào.
Chờ bên kia nói ảo tưởng mỹ nhân phương Đông lần nữa, Tần Mạt ho nhẹ một tiếng, cố gắng kiềm ch "À, quả nhiên là cô nương phương Đông mỹ lệ.
Chỉ nghe một âm đơn của em, anh đã có thể tưởng tượng, gương mặt em nhu hòa thế nào.
Xin cho anh tự mình giới thiệu một chút, anh là bạn của Phương Triệt.
Đến từ Pháp, tên là Lei Louis." Tần Mạt hít sâu một hơi, khó khăn lắm mới nỏi ra một câu tiếng anh: "Xin chào, xin gọi Phương Triệt nghe điện thoại hộ tôi, cám ơn." Lei Louis lại rất khó xử nói: "Anh rất muốn phục vụ cô gái phương Đông xinh đẹp, nhưng, thứ lỗi cho,… ừm, Phương Triệt là người rất nghiêm túc, cậu ta đang làm việc, nếu anh đến quấy rầy…” Trong điện thoại bỗng truyền ra một giọng nam mơ hồ, như là có người nói chuyện bên cạnh Lei Louis.
Tần Mạt nắm chặt năm ngón tay lần nữa, giọng nói bên kia đã thay đổi.
"Ai đấy?" Phảng phất như ánh sáng nhạt cắt qua khe hở, từ từ cúi đầu, phiêu phiêu đãng đãng, như gió mát cuốn đi bụi bậm.
Giọng Phương Triệt trầm hơn thời thiếu niên, mang theo giọng của nam tử trưởng thành, lại giữ lại hơi mát của thiếu niên.
Tần Mạt mím môi, bỗng không biết nên nói cái gì.
Nàng nghĩ vừa rồi là Lei Louis nhận điện, Phương Triệt chắc chắn sẽ không biết là ai gọi đến.
Nhưng trước giờ nàng hình như chưa từng nói với Phương Triệt "Tôi là Tần Mạt", vì không cần tự giới thiệu, Phương Triệt vẫn biết nàng là ai.
Sao thưa thớt trong trời đêm, trong sân trường chưa tiếng động nho nhỏ, phiêu đãng trong gió đêm Hồi lâu sau, Phương Triệt lạnh nhạt nói câu: "Đường dài quốc tế rất đắt." Tần Mạt lúc này như tỉnh lại, chớp mắt, lại khẽ nở nụ cười.
"Phương Triệt, anh thế nào?" Bên kia cũng càng im lặng lâu hơn.
Phương Triệt không đáp lại, Tần Mạt chỉ nhìn điện thoại di động, hốt hoảng nghe hơi thở của hắn bên tai.
Sau đó bỗng có tiếng cãi nhau vang lên, có người dùng tiếng Anh kêu to: "Phương! Giáo sư Christen tìm cậu!" Phía sau Tần Mạt nghe được đứt quãng: "Đầu đề...
Ông ấy nói ý nghĩ của cậu quá kỳ dị...
trí tuệ và năng lực...
Không đúng..." Phương Triệt vội vàng nói: "Mạt Mạt, anh..." "Đi đi." Tần Mạt cúp máy, cất điện thoại di động đi, từ từ về phòng ngủ.
Hiện tại phòng ngủ của nàng đã không giống với hồi học trung học, một phòng bốn người, giường tích hợp với tủ, chia ra hai tầng, tầng trên có ván giường, tầng dưới kết hợp với một giá sách nhỏ, một chiếc bàn học và một cái tủ quần áo nhỏ.
Nói là bàn học, nhưng là một cái bàn tiện lợi nhiều chức năng, có ngăn kéo để bàn phím, ngắn kéo để đồ, và một tủ nhỏ.
Tần Mạt ngồi xuống ghế, vừa muốn mở máy tính, liền thấy Trương Hinh Linh đẩy cửa đi vào, thì thầm nói: "CLB du lịch vừa tổ chức bảy ngày đi Cambridge.
Muốn đi không, mình vừa biết tin, có các sư tỷ đi tuyên truyền, nhưng người được đi rất ít.
Các cậu ai có hộ chiếu, ai có tài kho ngân hàng hơn năm vạn không?" Tiền Hiểu "aiz" một tiếng, vẫn nằm bò trước máy vi tính, khoát tay nói: "Không hứng thú, không hiểu ngôn ngữ! Lại còn tài khoản hơn năm vạn nữa chứ...
Mình chính là giai cấp vô sản a." Vương Tử Dục sớm đã leo lên trên giường, bây giờ đã ngủ, Tần Mạt lại không nhịn được, hỏi: "Ngân hàng có hơn năm vạn? Đây là ý gì?" Trương Hinh Linh đá hai chân, đổi đôi cao gót thành dép lê, phất phất tay nói: "Điều kiện để làm visa du lịch, năm vạn này là ba tháng tiền đặt cọc, sợ chúng ta ra nước ngoài rồi không về nữa, cũng không có gì.” Tần Mạt lắc đầu, lại hỏi: "Hộ chiếu thì sao?" "Cậu không có à?" Trương Hinh Linh thở ra một hơi, ngồi xuống ghế, "Không được rồi, nửa năm mới làm được, căn bản không làm kịp hộ chiếu rồi, còn có hai tuần nữa thôi.
Ai.
Mạt Mạt, mình chỉ nói thôi, cậu muốn xuất ngoại du lịch à? Rất đắt đấy, cậu có biết lần này có bao nhiêu người có thể đi không?” Tần Mạt cười bất đắc dĩ: "Sao không sớm tuyển người?" "Nghe nói là chuẩn bị rất lâu rồi, nhưng bọn họ bình thường toàn chọn người bên trong, nhưng mấy ngày nay cũng không biết là ý của ai, bỗng muốn công khai chọn người." Trương Hinh Linh bắt đầu soi gương, "Ai da, sắp cắt điện rồi, Hiểu Hiểu, còn không mau tải phần bốn tiểu thuyết xuống đi?" Tiền Hiểu liền luống cuống tay chân tìm kiếm link, cặp mắt mê mẩn trừng trừng, nhưng lại vô cùng Tần Mạt lắc đầu cười cười, bắt đầu rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng mấy ngày từ đó về sau, nàng lơ đãng lại nghĩ đến chuyện xuất ngoại.
Phương Triệt không thể về nước, chẳng lẽ Tần Mạt không thể xuất ngoại đi thăm hắn? Lúc trước ân tình xả thân cứu giúp của hắn, Tần Mạt đến nay còn chưa đáp lại được, hành động như bạn bè, quan tâm đến hắn nhiều hơn, là phải thôi.
Từ ý niệm xuất ngoại lại nghĩ đến con rối, khiến Tần Mạt lơ đãng trong đầu, mơ muốn phá tan bầu trời xanh.
Tần Mạt bắt đầu tưởng tượng mùi vị ngồi máy bay, bắt đầu nghĩ đến việc bay trên mây, bắt đầu trở về thời bảy tám tuổi, có cảm giác vô cùng mong đợi.
Không biết ngoài đất nước Trung Hoa rộng lớn, đất đai sẽ có hình dáng gì? Không biết cuộc sống của tóc vàng mắt xanh ngoài kia ra sao? Ý nghĩ này liên tục đến ba ngày, Tần Mạt chuyển xúc động thành hành động.
Trước hết nàng xin nghỉ một môn học buổi chiều, trực tiếp ngồi xe về Thiệu Thành.
Vội vàng đến thẳng cục công an, Tần Mạt muốn xin hộ chiếu với tốc độ nhanh nhất.
Thật ra trước giờ nàng không phải là một người hay đi đây đi đó, từ khi xuyên qua tới nay vẫn chỉ ở nhà đọc sách.
Nhưng nàng là Tần Mạt, trong lồng ngực luôn có cảnh náo nhiệt, thiên hạ có đâu là không thể đi? Tần Mạt liếc nhìn thẻ Chứng minh thư, đã đủ mười tám tuổi, nàng đã không cần phải bó tay bó chân như trước đây Tại trường, hội diễn cứ diễn ra như thế, Tần Mạt dạo khúc trong lòng không được tự nhiên cho lắm, cứ để cho bọn Trác Nhu phối nhạc Lương Chúc vậy, nói chung cũng tạm ổn.
Kỳ nghỉ dài nàng lại về nhà, cùng gia đình đón tết trung thu, tiện thể ghé qua trường Thị Tam, lấy một ít đất ở chân núi phu tử.
Nàng không nói với gia đình chuẩn bị đi du lịch Cambridge, vì có thể đoán ra, nếu nàng nhắc đến sẽ bị phản đối thế nào.
Hai năm qua cửa hàng của Tần gia không tính là rất tốt, nhưng cũng không tệ, tóm lại trả được hết nợ, kinh tế gia đình đã hơn trước nhiều.
Tần Mạt có tiền nhuận bút, đã không cần dùng tiền của gia đình, nàng cũng có khoản tiền riêng của mình.
Hiện giờ tuy không tính là nhiều, nhưng cũng dư dả để nàng đi du lịch Anh theo đoàn lần này.
Sau đó là chuẩn bị làm luận văn.
Tần Mạt xem xét kỹ lại điều kiện xin visa đi du lịch, biết có thể nhờ trường học làm xác thực.
Trước đây nàng chỉ là một âm điệu thấp, không muốn tạo ra danh tiếng gì trong trường học, nhưng một lần này nàng nhất định phải giành được ấn tượng tốt của các giáo sư có liên quan, cho nên bài luận văn này phải thật đặc sắc.
Khi về trường học, Tần Mạt đã chuẩn bị xong “Luận văn hóa Bắc Tống”.
Nàng tìm đến giáo sư văn học cổ Kha Hạ trước, luận xong, Kha Hạ quả nhiên sợ hãi than.
Đương nhiên, muốn nói đến lịch sử đã bị thất lạcó thể hiểu Bắc Tống hơn Tần Mạt? Kha Hạ lúc ấy nói thế này: "Tần Mạt, quan điểm, góc độ của em, thật không giống người thường." Tần Mạt nhận được sự đồng tình của ông xong, liền uyển chuyển đề xuất mong muốn đi Cambridge: "Kha giáo sư, em còn ít kiến thức, muốn ra nước ngoài, xem xét mọi nơi.
Đá có thể tấn công ngọc, không biết giáo sư nghĩ Cambridge thế nào?" Kha Hạ khẽ mỉm cười, giữa lông mày cũng mang theo ý cười.
Ông nhìn Tần Mạt, phảng phất như nhìn thấu tâm tư nàng: "Cô bé có gan đi ra ngoài, dũng khí đáng khen.
Em xin được visa chưa? Cần bao nhiêu thời gian? Có cần tôi giúp em đi nói với giáo vụ không?” Tần Mạt thản nhiên mỉm cười, lúc này mới nói: "Cám ơn thầy, Kha giáo sư.
Em chỉ cần một tuần lễ.
Chỉ là trước mắt đến Anh phải đi cùng đoàn, không tự do, cũng có điểm phiền toái." "Thế nào? Đi cùng đoàn càng an toàn, chẳng lẽ không tốt sao?" Kha Hạ bất động, chờ Tần Mạt đáp.
Tần Mạt nháy mắt mấy cái, hài hước nói: "Nếu như đi cùng đoàn, sao em còn có thể vào trong ăn cắp văn hóa của họ?" Kha Hạ cười ha ha, viết lên trang giấy, liền viết ra địa chỉ và điện thoại của một người.
"Chuyện visa tôi không giúp được em, nhưng tôi có thể tiến cử một đoàn có thể đưa em đi Cambridge.
Chỉ cần trưởng đoàn chịu châm chước, em vẫn có thể tự do hoạt động.
Mặt khác sau khi đến Cambridge, em có thể tìm người này, cô ấy là một người bạn tốt của tôi, chuyên ngứu về văn hóa phương Đông.
Chắc cô ấy sẽ cho em một đề nghị không tồi.” Tần Mạt mỉm cười, lúc này vui vẻ cảm tạ.
Kha Hạ nói tiếp: "Khi trở về nhớ làm một diễn đàn luận cho tôi, đề tài rất đơn giản, chính là ‘Luận khác biệt văn hóa phương Đông và Âu Mĩ’.” Tần Mạt gật đầu, Kha Hạ mỉm cười.
Giữa tháng mười một, thời tiết chuyển lạnh, Tần Mạt cuối cùng cũng làm xong hết thủ tục đi Anh, làm một cái lễ nhỏ, rồi cùng đoàn lên máy bay đến London.
Đây là lần đầu tiên Tần Mạt thấy máy bay gần đến thế, khi đi lên cầu thang, nàng khẽ ngẩng đầu, chỉ thấy con quái vật to lớn lạnh như băng này, lại vô cùng linh động.
Trí tuệ của nhân loại đến cuối cùng đã đạt đến trình độ cao nhường nào mới có thể biến giấc mơ phi thường trở thành hiện thực? Một ngàn năm trước, Tần Mạt cho rằng bầu trời có hình tròn, cho rằng lên trời là thần thoại, mà một ngàn năm sau, Tần Mạt tiếp cận với khoa học kỹ thuật, lại bay qua nửa địa cầu.
Thế giới này thần kỳ như thế, nàng chỉ cần hơi nháy mắt, đã không theo kịp thời đại rồi.
Khi máy bay vừa mới cất cánh, Tần Mạt choáng đầu một hồi.
Cùng với hình ảnh trong suy nghĩ, lúc này nàng có cảm giác như bay lên vũ trụ.
Tần Mạt quả thật là đồ cổ, thiếu tí nữa thì bị đem trưng bày trong bảo tàng.
Cửa sổ máy bay luôn đóng, tuy ngồi cạnh cửa sổ, nhưng lại không thể thực hiện mong muốn với tay nắm mây.
Đây đúng là ảo tưởng, nếu có thể làm được thì cũng phải trả giá bằng tính mạng.
Thân thể con người rất yếu ớt, nhưng tư tưởng lại rất cường đại.
Tần Mạt xoa tay vào cửa sổ trong suốt ở đối diện, cảm giác mênh mông bên cạnh, bỗng cười thành tiếng.
Nàng vẫn đang mơ, mơ người xuyên qua này không phải là Tần Mạt, mà chỉ là lời ngông cuồng “Tiên chi nhân hề liệt như ma”[] của Lý Thái Bạch, lúc ấy ông có cảm tưởng gì? Bên trong trời cao thật ra rất khó thấy mây, nhìn trời chỉ là một mảnh mênh mang.
Tần Mạt có chút thất vọng, không biết Lý Bạch nếu được lên máy bay, ông sẽ cuồng ca một khúc, hay là đồng cảm thất vọng nữa? Bỗng Tần Mạt phảng phất như cảm nhận được điều gì, nàng nghiêng đầu, nhìn người đối diện mình.
Đó là một chàng trai có làn da rất trắng, mắt xanh mũi cao, cằm có hơi dài.
Hắn mang vẻ đẹp của người phương Tây, lúc này đang ngơ ngẩn mà nhìn Tần Mạt, cũng không hiểu đang nghĩ gì.
Tần Mạt thu mắt về, liền thấy hướng dẫn du lịch Thư Giai ngồi cạnh cười hì hì, đẩy nàng trêu ghẹo nói: “Tần Mạt, có người nhìn em chằm chằm, em nói đi, có phải là mị lực của các cô gái phương Đông quá lớn không?” Tần Mạt lắc đầu nói: "Không phải, hẳn là nguyên nhân khác.
Em cảm thấy anh ta..ó điểm kỳ quái."