Mấy ngày gần đây, Phương Triệt rất buồn rầu, vô cùng buồn rầu.
Lúc trước khi chưa được Tần Mạt đáp lại, hắn chờ đợi đã đã thành thói quen, biết bao khó khăn chờ mây tan trăng sáng, hắn xác định được tâm ý của Tần Mạt, cho tới bây giờ lại vẫn chỉ có thể nhìn nàng từ xa, không thể gần cùng một chỗ, giải trừ nỗi lòng.
Thật ra có thể được đáp lại, hắn nên vui sướng thỏa mãn mới đúng, nhưng Phương Triệt cũng là một người rất tham lam.
Tuy hắn luyện được sự kiên nhẫn ở mấy năm này mà người thường khó mà luyện được, nhưng hắn cũng lén xây dựng kế hoạch để có thể có được tiền đề.
Nếu điềm tĩnh chờ đợi không thể thu được kết quả nở hoa, có lẽ hắn nên chọn thủ đoạn cuồng phong công khai.
Trong từ điển của Phương Triệt không có hai chữ “từ bỏ” này, hắn càng không cho rằng “nhìn thấy em hạnh phúc cùng người khác” chính là biểu hiện của tình cảm chân thành.
Hắn không rộng lượng như thế, không “vĩ đại” như thế, và loại chờ đợi này cũng có thể dùng từ “vĩ đại” để hình dung.
Bây giờ thoạt nhìn hắn đã đạt được ước muốn, nhưng trên thực tế, hắn biết rõ còn chưa đủ.
Cả đời ngắn như vậy lại dài như vậy, Tần Mạt thủy chung không chịu tự mình hứa hẹn, Phương Triệt cũng rơi xuống điểm lo lắng này Đừng tưởng rằng đàn không cần dùng lời nói để chắc chắn, trước mặt tình yêu không có kẻ yếu kẻ mạnh, tự nhiên cũng không phân biệt nam nữ.
Trong mắt rất nhiều người hình tượng của Phương Triệt cũng tương đương với trầm mặc chắc chắn, dũng mãnh kiêu ngạo, nhưng dù là người dũng mãnh đi nữa, dưới đáy lòng cũng có một chỗ nhu mềm.
Cũng có lúc hắn hoảng hốt lo âu, hắn cũng sẽ như tất cả thiếu niên ngây ngô suy tính hơn thiệt.
Tuy Phương Triệt đã đi qua thời gian niên thiếu, nhưng trong lòng hắn đối với Tần Mạt sẽ mãi mãi mang theo tình cảm thiếu niên thuần khiết đó, mặc kệ về sau thời gian sẽ dưỡng tình cảm thêm sâu thêm thuần bao nhiêu, cảnh vật lúc ban đầu kia, sẽ mãi mãi không phai màu.
Đương nhiên, nguyên do gần đây Phương Triệt rất buồn rầu không phải là vì Tần Mạt không chịu hứa hẹn.
Từ ngày họ quen nhau, Tần Mạt đã keo kiệt hứa hẹn rồi, Phương Triệt có kiên nhẫn, tự nhiên sẽ nguyện ý đợi từ từ.
Trước mắt thì hắn buồn rầu, thế nhưng vấn đề là ở chỗ Tần Mạt lại hóa thân thành một người cuồng công việc.
Trong đôi tình nhân, có một người điên cuồng làm việc thì cũng đã đành, đây lại cả hai đều chui vào đống công việc không quan tâm đến ngày đêm, cuộc sống giữa hai người tất nhiên sẽ xảy ra vấn đề.
Tám giờ tối Phương Triệt mới có thời gian, mà lúc này Tần Mạt lại thường chui đầu vào bản kế hoạch, đừng nói đến chuyện tan làm, đến cơm nàng còn không nhớ phải ăn.
Mà mỗi khi Tần Mạt có thời gian rảnh, cũng chỉ từ ba, bốn giờ chiều, nàng mới ở trường học đến công ty, mà lúc đó Phương Triệt lại đang v đầu vào gõ số liệu mà đa phần người xem không hiểu, tất cả tiếng động xung quanh đương nhiên bị hắn lọc bỏ ngoài tai.
Vấn đề này Tần Mạt sẽ không để ý, nàng với Phương Triệt thích là thích, nhưng sẽ không có tâm tư làm chim nhỏ nép vào người đó, cũng sẽ không như nhiều cô gái cuồng nhiệt trong tình yêu, hận không thể ở cạnh người kia /, hoặc là một ngày không gặp thì mất hồn vân vân.
Xét thấy tình hình này, Phương Triệt cảm thấy nguy cơ nổi lên trong lòng.
Khi làm việc hắn rất chăm chú, nhưng một khi làm việc xong, phần lớn thời gian hắn đều nghĩ về Tần Mạt.
Có khi nghĩ đến lại mỉm cười, hắn dùng ngón tay gõ nhịp trên bàn, nhẩm lại khúc 《 Giang Thành tử 》.
Năm đó hát bài hát này, là không cầu được, cho nên khó hiểu gió xuân, cho nên tự giễu "Chờ một lần sát vai".
Mà nay hai trái tim chung một nhịp, người kia ở bên cạnh, lại vì đủ loại việc bên ngoài mà tương tư, hắn nghĩ đến, hát lên, lại là một loại mùi vị.
Tối thứ hai, hơn mười giờ Tần Mạt mới tan làm, Phương Triệt đưa nàng về ký túc xá, nghĩ nàng đã rất mệt mỏi, liền chỉ bật nhạc nhẹ trong xe, cũng không nói lời nào với nàng.
Buổi tối thứ ba hôm sau, Phương Triệt vẫn như thế.
Đến tối thứ tư, hắn cảm thấy không thể như thế mãi được, liền nói với Tần Mạt: “Mạt Mạt, lúc nào đó có thể đàn một khúc vì anh không?” Lời nói của hắn, thật ra là muốn Tần Mạt cho mình một ngày nghỉ.
Tần Mạt ngồiên ghế cạnh tài xế, mơ mơ màng màng phát ra tiếng từ trong cổ họng, lại đã sớm ngủ.
Phương Triệt chỉ có thể đầu hàng, mặc nàng ngủ.
Khi đến dưới ký túc xá, mới lay nàng dậy.
Tần Mạt rất thống khổ lắc đầu, dụi mắt buộc mình tỉnh lại, vài bước đi về ký túc xá.
Lúc ấy làm Phương Triệt phía sau hãi hùng khiếp vía, ngầm hạ quyết tâm hôm sau sẽ không thể khiến nàng còn như vậy.
Hôm sau Tần Mạt lại tan làm muộn hơn, vừa ngồi vào trong xe, nàng không nói một câu nào, nghiêng đầu ngủ mất, Phương Triệt thầm hạ quyết tâm, đi thẳng về dưới nhà trọ của mình, cũng không đánh thức Tần Mạt, liền ôm nàng ra khỏi xe, đi vào thang máy, về phòng.
Phương Triệt đặt nàng lên trường giường lớn của mình, giúp nàng đắp kín chăn, sau đó hắn xoay người đi vào phòng sách ngủ.
Thật ra hắn không có ý gì khác, chỉ là muốn dọa Tần Mạt một cái, xem nàng kinh hoàng thế nào.
Về sau còn có thể vừa lên xe đã ngủ mất hay không? Vừa rạng sáng ngày thứ hai, trời vừa mới sáng không bao lâu, Phương Triệt liền đi vào phòng ngủ chính, nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, chờ Tần Mạt tỉnh lại.
Đại khái sau hơn mười phút, Tần Mạt xoa mắt tỉnh, một tay chống nệm, nàng nửa ngồi dậy, thấy Phương Triệt thì kinh ngạc: "Phương Triệt, em ở trong phòng ngủ của anh?" Phương Triệt nghiêm mặt gật đầu, ác ma trong lòng lặng lẽ nhếch đuôi lên, chờ nàng phát hiện thì kêu sợ hãi.
Tần Mạt lên tiếng, lại không kêu sợ hãi.
Nàng ngáp một cái to, lộ ra ánh mắt hơi giật mình: “Ai da, em ngủ trên xe anh, xuống… về thể nào cũng bị Hiểu Hiểu rầy la.” Nói xong, nàng còn dùng ánh mắt rất bình thường nhìn Phương Triệt một cái, kinh ngạc nói: “Sao anh còn không đi ra?” Phương Triệt đứng dậy bên giường, nhìn xuống từ trên cao Tần Mạt, tựa tiếu phi tiếu: "Mạt Mạt, em cần thay quần áo, em không nghĩ quần áo đêm qua là ai cởi giúp em à?” "Ngoài anh ra thì còn có thể có ai?" Tần Mạt dùng giọng nói đương nhiên ngữ khí coi thường nói, ngay sau đó nàng lại giải thích, "Hô, anh sợ em tức giận à? Không sao, em không tức giận, chỉ là áo khoác thôi mà, không phải em còn mặc áo len và quần bông sao? Em không tin anh, em còn tin ai?" Phương Triệt lúc này nhất thời không lên tiếng, nghĩ nghĩ lời này của Tần Mạt: ‘Em không tin anh, em còn tin ai?' Lời này đến cuối cùng là xác định nhân phẩm của hắn, hay là phủ định hành động và tính nguy hiểm đàn ông của hắn? Phương Triệt nheo mắt lại, ánh mắt sâu xa, giễu cợt nói: "Áo khoác của em là do anh cởi, em còn sợ anh thấy cái gì?" Tầm mắt hắn suồng sã chuyển qua gương mặt Tần Mạt, đuôi lông mày khều nhẹ.
"Đây có thể giống nhau sao?" Tần Mạt nhăn này, cũng không quan tâm đến hắn, tùy ý khoác áo ngoài lên, rồi giẫm lên dép lê thản nhiên đi toilet.
Để lại Phương Triệt bị coi thường đứng yên trong phòng, lông mày khẽ co lại..
Tần Mạt đóng cửa phòng tắm xong liền không nhịn được khóe miệng nhếch lên, cúi đầu nở nụ cười.
Phương Triệt có tâm tư này, dù nàng vừa tỉnh lại không hiểu được, từ khi hắn hỏi “quần áo của em”, Tần Mạt cũng đoán ra được mười phần.
Thật muốn luận về kinh nghiệm sống chung của nam nữ, cũng không biết Tần Mạt dày dặn hơn Phương Triệt gấp bao nhiêu lần.
Nàng hoàn toàn không cần hỏi, liền biết tên nhóc này là sau khi ngủ dậy từ chỗ khác đến ngồi cạnh giường.
Phương Triệt muốn dọa Tần Mạt, ít nhất cũng phải dùng chiêu với sác xuất thành công gần đến một trăm phần trăm.
"Tiểu Phương." Bước xuống xe lần nữa, khi Tần Mạt về trường học lại quay lại cười với Phương Triệt, khẽ khuyên: “Công lực của anh còn chưa đủ, phải tu luyện thật tốt mới được đấy!” Nàng nói chuyện rất ít khi dùng trợ từ, như “này, đấy nhé”, từ ‘đấy’ này là biểu hiện của cô gái trẻ tuôỉ hoạt bát, nàng càng ít dùng.
Lúc này nàng bỗng nói ra như thế, ý hàm xúc thật nồng đậm, Phương Triệt chờ nàng đi thật xa, vẫn còn cảm thấy ý cười trong đôi mắt nàng vẫn còn trước mặt.
Giờ khắc này, Phương Triệt lại không có cảm giác khó chịu hay tức giận nào, hắn lắc đầu, khóe miệng nhếch cao lên..
Tần Mạt điên cuồng làm việc đến tận cuối Tháng giêng thì kẹt lại, vì kỳ thi cuối kỳ của trường H đến, các loại đề kiểm tra và luận văn theo nhau mà đến, khiến Tần Mạt cuối cùng cũng cảm thấy không khí học tập khẩn trương.
Thật ra nàng không thế nào khẩn trương, trí nhớ của uôn rất tốt, chuyên ngành lựa chọn lại là văn.
Ngôn ngữ văn học.
Ngoài văn sử học phương Tây và luận Max cần nàng tốn chút công phu, những môn khác nàng đều nhẹ nhàng chinh phục.
Nhưng Tần Mạt không khẩn trương, không có nghĩa là những người khác cũng không khẩn trương.
Tiền Hiểu rất khẩn trương, nàng khẩn trương lên, dắt lấy tay Tần Mạt rồi không buông tay, thế là Tần Mạt đi vào đại nghiệp giúp Tiền Hiểu phụ đạo.
Lúc cuối kỳ được nghỉ học, có khoảng một tuần để học sinh tự ôn thi.
Thời tiết lạnh nùa đông, Tần Mạt liền ôm túi chườm nóng, vào cửa ký túc xá, ngồi trên ghế giảng văn sử cho Tiền Hiểu, giúp nàng hiểu rõ trọng điểm và đơn giản hóa ghi nhớ.
Không sau bao lâu, Tiền Hiểu liền cảm thán: "Mạt Mạt, cậu nói còn thú vị hơn Kha giáo sư, sao khi ông ấy giảng bài không thú vị như cậu chứ?” "Cậu còn nghe hay không?" Tần Mạt không nâng mi mắt hỏi.
Tiền Hiểu lén lút giả mặt quỷ, lại giữ vững tinh thần nghiêm túc nghe giảng.
"Văn học Bắc Tống thời đầu có phục cổ..." "Cái gì là phục cổ?" Tiền Hiểu lanh mồm lanh miệng tiếp lời.
Tần Mạt bất đắc dĩ nói: "Mình đang muốn giải thích." "À..." "Cuối thời Ngũ đại[] nhà Đường thịnh hành thể văn biền ngẫu thanh ngẫu, các vị văn sĩ phàm là dùng từ viết văn hay vịnh thơ phú, đều là chiến đấu với trận chiến hoa lệ.
Có vài vị lão tiên sinh lại không chấp nhận được, nói ví dụ như Liễu Khai, Điền Tích, Mục Tu, bọn họ đều cảm thấy văn chương quá hoa lệ không thực chất.” Tần Mạt nói tới đây, ngừng lại.
Nàng nhìn dáng vẻ Tiền Hiểu như muốn hỏi, khoát tay nhân tiện nói: "Đương nhiên, khi đề xuất loại quan điểm này, bọn họ còn chưa hẳn là lão tiên sinh, nhưng Hiểu Hiểu, cậu phải nhớ kỹ những cái tên này, tuổi của họ tạm thời không cần người ta phải quan tâm.” Tiền Hiểu bật cười, lại cong môi lên nói: "Ai cần quan tâm mấy lão này!" "Bọn họ cũng từng có tuổi trẻ." Tần Mạt khẽ mím môi cười yếu ớt.
Lúc này, vẫn ngồi trên ghế dựa buồn chán lật sách, Trương Hinh Linh rốt cục không nhẫn nại được, hừ nhẹ nói: "Kha giáo sư còn nói, vài người này tuy cùng có chủ trương phục cổ, nhưng cách phục cổ của họ lại có điểm khác nhau, đây đều cần chúng ta phân biệt rõ ràng.” Nói xong, ánh mắt nàng lại mang chút khiêu khích.
Từ lần trước nàng lục khục với Tần Mạt đến nay, cũng rất ít khi chủ động nói chuyện với Tần Mạt.
Các nàng cùng ở một phòng, vốn cũng là ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, nhưng Trương Hinh Linh lại rất hòa đồng ở hội học sinh, thời gian về phòng mỗi ngày, ngoài thời gian ngủ không tính, bình thường sẽ không vượt qua nửa tiếng.
Trong khoảng thời gian ngắn nửa giờ này, muốn coi thườ;i thật là đơn giản.
Trong lòng Trương Hinh Linh đối với Tần Mạt, có khi cảm thấy nàng quá thanh cao quá tự phụ, ánh mắt kia nhìn như bình thản lại như khinh bỉ người khác.
Trong lòng Trương Hinh Linh tích lũy ủy khuất từng ngày, liền suy nghĩ phải tóm được một cơ hội lấy đi mặt mũi của Tần Mạt mới được.
"Vốn đều có bất đồng." Tần Mạt nghe hỏi, cũng thuận miệng đáp: "Liễu Khai sùng bái nhất là hai phái cổ văn Hàn Dũ và Liễu Tông Nguyên, ông coi trọng văn chương ở hiệu quả xã hội và giá trị lợi ích, trên thực tế tổng kết lại, cũng là nói, ông cho rằng đọc sách làm văn, nhất định phải có thể dùng được vào đời người, nếu không chỉ là nói suông." "Ca từ thời Tống không phải đều rất hoa lệ sao? Tống Triều vốn là một thời đại phồn hoa mà..." Tiền Hiểu lại nhỏ giọng nêu lên điểm khác.
Tần Mạt cười nói: "Mình nói là văn học thời kỳ đầu của Tống có khuynh hướng phục cổ.
Trên thực tế, phong cách ca từ thời Tống cũng không thể dùng từ hoa lệ hay là giản dị đề hình dung.
Liễu Khai có quan điểm khác cũng là bình thường, nhưng có một câu nói mình rất thích.” "Câu gì?" Trương Hinh Linh đáp một câu.
"Phi tại từ sáp ngôn khổ, sử nhân nan độc tụng chi,”[] Tần Mạt nói xong lại cảm thấy buồn cười: "Lời nói này nói thì dễ, làm lại khó.
Ý Liễu Khai không sai, nhưng chính văn chương của ông thật ra cũng thường tối nghĩa." Nàng vốn là là người ở thời Gia Hựu, mà văn nhừ xưa nhẹ nhàng, Tần Mạt có chút xem thường Liễu Khai cũng là do nàng thường nóng tính.
Nhưng ngữ khí và lời nói này, Trương Hinh Linh xem ra, lại như đang giả vờ, thật sự ghê tởm.
"Cậu rất lợi hại, sao cậu không làm văn thử so xem?" Trương Hinh Linh nói.
Tần Mạt ngừng một lát, nàng mới thở dài: "Mình không làm được, mình vô danh trong sử sách, sao mình có thể so với ông ấy? Là kẻ đi sau, mình bàn luận về ông ấy như thế, thật sự là mình không đúng.” Quân tử vô tư, Tần Mạt lại không chìm mất trong sai lầm hứa hẹn thì có gì khó.
Nhưng Trương Hinh Linh nghe ra, lời này lại có mùi chua loét.
Tuy chủ ý của Tần Mạt là chân thành, nhưng Trương Hinh Linh vẫn bắt được lời đầu: "Sử sách? Khẩu khí thật lớn, cậu còn muốn lưu danh sử sách? Ha, Tần Mạt, hôm nay coi như mình hiểu vì sao cậu lại xem thường sử sách, thì ra từ đầu cậu đã có mộng đẹp lưu danh sử sách rồi!” "Vui lòng đừng lấy ác ý suy đoán người khác, Hinh Linh, khi cậu nói chuyện rất có phong phạm tạp văn[].” Trong lòng Tần Mạt cùng dâng lên lửa giận, nụ cười lại càng điềm tĩnh, "Mình chỉ nói một câu mình vô danh trong sử sách, kẻ đi sau, không thể so sánh cùng bậc hiền giả đi trước, cậu liền cảm thấy mình cuồng vọng.
Trong lòng cậu, có phải cũng cất giấu cuồng vọng như vậy hay không? Hinh Linh, cậu quá coi trọng mình, mình thật cảm kích cậu, có vẻ xem ra mình cũng có ý chí mãnh liệt đấy chứ." Lời này của nàng mới đúng là châm chọc,âm chọc của nàng không phải rõ ràng rồi sao, làm cho lòng người ta cháy lên, lại không biết nên chạy hướng nào mới tốt.
Muốn nói lời nói ác độc, thật ra từ cổ chí kim đều là một quy luật, đọc càng nhiều sách thì càng có thể nói ác độc.
Văn nhân luôn biết chiến miệng, khi bọn họ mắng chửi người chưa chắc đã dùng từ thô tục, khi họ không mắng người thì phong độ nhẹ nhàng, quân tử uyên bác, nhưng khi gặp cách mạng thì mới thấy bạch nhãn của họ—ví dụ như Mạnh Tử, vị biện luận gia này trên thực tế chính là một trong lão tổ tông của lời độc miệng.
Lại nói người bạn tốt Tô Thức của Tần Mạt năm đó, chiếu theo lời người hiện đại mà nói, văn từ của Tô đồng học chính là một loại chửi rủa điển hình, Hắn cho rằng biến pháp cải cách của Vương An Thạch rất có tai hại, liền nhiều lần dùng lời nói cực đoan khiển trách biến pháp, kết quả lọt vào vòng chớp, từ tiến sĩ trẻ hai mươi tuổi biến thành tội quan, Tô đồng học thích giáo huấn, lại chết cũng không hối cải.
Sau nháy mắt đó, hắn nên hào phóng thì cũng đã hào phóng, khi muốn uyển chuyển hàm xúc thì cũng uyển chuyển hàm xúc không tệ.
Trăng thanh gió mát cũng được, Trường Giang phương Đông cũng thế, Tô Thức thủy chung vẫn là Tô Thức.
Tần công tử và Tô Thức làm bạn, ngoài việc lưu luyến phong nguyệt, thật sự không dám làm ra đại sự như người khác.
"Cậu..." Trương Hinh Linh cắn cắn môi dưới, nghĩ tới nghĩ lui không biết phải châm chọc lại thế nào, chỉ oán hận nói: "Cậu, nhỏ mọn vô cùng, tôi...
tôi coi như hiểu rõ cậu "Trong lòng mình phong quang tễ nguyệt, cậu tự nhiên có thể liếc mắt một là thấy được cả trước sau.” Tần Mạt khẽ mỉm cười, "Hinh Linh, mình có thể đem câu hiểu rõ này, coi là một loại khen ngợi không?" Trương Hinh Linh giận đến đỏ mặt lên, phản lại cười lạnh nói: "Đúng vậy, mỗi ngày tôi đều khích lệ cậu, tôi khen cậu đầu óc đơn giản, tôi còn khích lệ thân hình cậu khô khốc.
Ai da ai da...
Tôi khen cậu nhiều như thế, sao cậu lại không thích đến chết đi được?" Nàng hung hăng lườm Tần Mạt, trong lòng cảm thấy không mắng không thống khoái.
"Trên thực tế, ban đầu của sinh mạng, mỗi người đều đơn giản.
Nếu như mình có thể dùng đầu óc đơn giản để suy nghĩ, thì có thể được vui vẻ mà rất nhiều người không thể có, Hinh Linh, đầu óc đơn giản thì không tốt sao?” Tần Mạt cười thanh thanh đạm đạm.
Trương Hinh Linh nghe nàng nói ngụy biện, biết rõ lời này rất không thích hợp, có thể phản bác bốn phía, nhưng lại không nhanh mồm nhanh miệng bằng nàng, nhất thời lại nghĩ không ra lời đả kích nàng.
Tần Mạt thấy Trương Hinh Linh trừng mắt cứng họng, ánh mắt khẽ đảo, tiếp tục không nhanh không chậm nói: "Phàm là người có thể đứng lên đỉnh cao của một lình vực nào đó, thì đầu óc là đơn thuần.
Muốn lưu danh sử sách tuy là một loại cuồng vọng, nhưng cuồng vọng mà không quá tham vọng, bản thân nó chính là một trong những động lực để con người tiến bộ.
Mình cảm thấy, mỗi người đều có thể mang một ước mơ cuồng vọng trong mình." Trương Hinh Linh cực kỳ tức giận vỗ tay một cái, n nụ cười ‘khanh khách’: "Đúng vậy đúng vậy! Đại kỳ quan của trường H ở bên cạnh mình rồi! Hiểu Hiểu, phòng chúng ta có cuồng nhân (người điên) thời nay, có phải cậu cảm thấy rất vinh hạnh không?” Tiền Hiểu vốn vẫn ngơ ngác ngồi bên cạnh xem chiến, bỗng nghe Trương Hinh Linh muốn kéo nàng nhập chiến đoàn, nhất thời lại có chút không phản bác được.
"Mượn lời Lý Thái Bạch mà nói, ngã bổn sở cuồng nhân, phượng ca tiếu khổng khâu.[]" Tần Mạt thản nhiên nói: "Hinh Linh, cuồng vọng ở một thời điểm nào đó cũng là tự tin, tự trọng.
Không cuồng vọng, khoa học kỹ thuật của con người sao có thể phát triển đến ngày hôm nay? Cậu nói với mình như thế, chẳng lẽ vì cậu không dám cuồng vọng?"