Hai mươi tám tháng Chạp này, Tần Mạt tròn mười chín tuổi.
Trên bầu trời bông tuyết lại rơi liên miên, sinh nhật này nàng làm ở chỗ Tần Bái Lâm ở ngoại ô.
Một ngày này coi như Tần Mạt nhắc nhở mình, lại một sinh nhật náo nhiệt nữa trôi qua.
Năm nay vì chúc mừng thành niên, bác cả Tần Đông Sinh, bác gái Tô Lệ Trân, anh họ Tần Vĩnh Thành, còn có rất nhiều hương dân Tần gia thôn đến, Tần Hiểu Hòa nàng quen ở quê cũng đến, ngoài ra còn có anh họ Tần Hiểu Hòa là Triệu Huy Vũ, cùng với vài người trẻ tuổi ở quê.
Bệnh tình của Tần Bái Lâm cũng không công khai, người Tần gia thôn phần lớn chỉ biết ông bị bệnh hiểm nghèo, cho nên mới không xuất hiện đến hai mươi năm, lại không biết đến cuối cùng là ông bị bệnh gì.
Trong thôn lần này có nhiều người đến vì sinh nhật Tần Mạt, thực tế lại là thăm Tần Bái Lâm, hơn nữa còn tỏ vẻ cảm kích.
Với sự náo nhiệt này, Tần Bái Lâm cảm thấy vui mừng, lại có chút sợ hãi.
Bệnh của ông đã nhiều năm, trong lòng sợ nhất thật ra không phải là cái chết và đêm tối, mà là cuộc sống và ánh mặt trời.
Càng náo nhiệt càng ấm áp trong đầu ông càng cảm thấy kinh hoảng tịch mịch, càng quan trọng là, ông có nhiều lo âu không hiểu, sợ mình sẽ truyền bệnh cho người khác.
Tuy AIDS cũng không dễ dàng truyền nhiễm như thế, trong lòng ông cũng hiểu, nhưng có lúc tình cảm của người ta lại không thể khống chế được.
Hôm nay sinh nhật Tần Mạt, nhưng nàng không rảnh rỗi.
Nhà đặt năm cái bàn, nàng bận bưng trà đưa nước, đổi kẹo quét vỏ hạt dưa.
Phương Triệt giúp đỡ trong phòng bếp, khi hắn vừa đi vào đã tỏ vẻ mình có thể nấu ăn, khiến Tô Lệ Trân rớt khớp hàm.
Ở nông thôn có quy định, đó là nhà ai muốn đãi rượu, phụ nữ bên đó nhất định phải vào bếp.
Tô Lệ Trân ngồi cạnh một bồn nước lớn, nhanh nhẹn vặt lông gà, bên cạnh bà còn có một người phụ nữ trạc ba mươi đang ngồi rửa rau, còn có một người phụ nữ độ ngũ tuần khác đang đứng chặt cá.
Phương Triệt đứng ở bàn bếp bên kia, hắn dùng dao thái thịt bò, dao pháp thông thạo, lưỡi dao chặt vào thớt vang lên theo tiết tấu, làm người nghe cảm thấy người này cắt thịt như đi đi xe quen đường, như là mỗi một động tác đều theo luật thơ.
Người phụ nữ rửa cải dùng khuỷu tay huých Tô Lệ Trân, thấp giọng nói: "Tần đại tẩu, người này đúng là cháu rể thím à?" Tô Lệ Trân có chút đắc ý: "Không sai, nhìn rất có khí chất, rất được đúng không? Thế nàoồng muội tử, trước kia cô gặp qua người trẻ tuổi nào như thế chưa?" "Xì!" Tần Giai Hồng lại khẽ chu một tiếng, khinh thường nói: "Dáng vẻ thế này lại không cần nói, nhưng một người đàn ông, không đi kiếm tiền, lại ở trong bếp thái rau, có gì mà tốt? Diện mạo cũng không thể kiếm ra cơm, rất nhiều cô gái chọn chồng, không nhìn diện mạo.” Tô Lệ Trân lập tức không vui, bà quay đầu nhìn thoáng qua Phương Triệt, thấy bóng lưng cao ngất của hắn, đầu cúi thấp, động tác trên tay không ngừng, phảng phất như không nghe thấy, liền quay đầu lại thấp giọng nói: "Hồng muội tử, cô đừng nói thế, người ta là sinh viên tài cao du học nước ngoài về, lại còn biết làm cơm.
Ra khỏi phòng bếp, còn không biết có bao nhiêu cái tốt.” "Tần đại tẩu, thím đang khoe khoang à?" Tần Giai Hồng cho cải vào rổ “Tôi nói, chàng trai trẻ này nếu tốt như thế thật, sao lại nhìn trúng con bé nhà chị? Nếu cậu ta nhìn trúng thật, tôi cũng chảy mồ hôi thay con bé nhà chị.
Chị nói đi, với diện mạo này của cậu ta, chắc chắn hấp dẫn rất nhiều người, không an toàn nữa!” "Vậy cô nói phải làm sao bây giờ?" Tô Lệ Trân thật ra cũng cảm thấy không an toàn, nhưng những lời này bà lại không dám nói thẳng với Tần Mạt, chỉ có thể để trong lòng.
"Xử lý thế nào?" Tần Giai Hồng tựa đầu gần bà, mặt đương nhiên nói: “Nhanh đính hôn trước thôi! Để cậu ta làm lễ ăn hỏi, bảo cậu ta đưa mười vạn cho ông nhà chị, đến lúc đó cậu ta muốn đổi ý, cũng đau lòng vì tiền, sao dám đổi ý chứ?” Tô Lệ Trân nhất thời có cảm giácn mắt há mồm, trong đầu bà như nổ lớn, lúng ta lúng túng nói: "Sao có thể như vậy? Điều này không được rồi? Nói vậy chẳng khác nào nhà chúng tôi bán con gái." Động tác cắt rau của Phương Triệt bên kia dừng một chút, ngay sau đó hắn lại rất tự nhiên cho thịt bò vào một chén lớn, rồi cầm lấy cà rốt, tiếp thục thái đều.
Tần Giai Hồng chẳng hề để ý nói: "Có gì mà không được? Sao lại không có đạo lý chứ? Nhà chị chưa gả con gái, chỉ thu lễ, nhưng là để họ đính hôn trước mà thôi, có là gì? Quê chúng ta chẳng phải cũng có quy định đính hôn trước? Còn nói gì mà bán con gái, chẳng lẽ con gái nhà chị không thu lễ ăn hỏi sao?” Tô Lệ Trân lại lúng túng cười cười: "Chuyện này, người làm bác như tôi không làm chủ được.
Nói đến cùng còn phải hỏi ý ông cụ, tôi nói cũng không đủ sức." Khi Tần Mạt đi vào nhà bếp, liền thấy Tô Lệ Trân cầm theo một con gà mái bị nhổ sạch lông đến trước mặt Phương Triệt, Phương Triệt đưa tay nhận lấy, lại thành tạo mở bụng gà, cắt thành miếng nhỏ.
"Mọi người..." Nàng dừng bước lại, không biết chuyện thế nào, thấy con gà kia, liền nghĩ đến phim kinh dị.
Chẳng qua, đó là phim kinh dị về gà.
Nhìn cảnh tượng này làm nàng run rẩy, sau đó lại cảm thấy buồn cười.
"Bác gái.” Tần Mạt buông chén đĩa trong tay ra, lại cầm lấy một chén trà đến.
“Mọi người vất vả rồi.” Tần Giai Hồng tò mò đánh giá àng, Tô Lệ Trân thân thiện cười cười: “Đây có gì mà khổ, mọi người đoàn tụ cùng vui, việc này chúng ta làm đã quen rồi.” Tần Mạt nghiêng đầu, lườm Phương Triệt, lại thấy gương mặt hắn có chút đỏ, như đang thẹn.
"Phương Triệt, anh có khỏe không?" "Anh đang suy nghĩ một vấn đề," Phương Triệt khẽ mỉm cười, điểm đỏ ửng hoàn toàn tiêu tán, "Đợi lát nữa nói với em, em đi trước đi." Tần Mạt lại chào hỏi ba người khác trong bếp, sau đó bưng trà nước đi ra lần nữa.
Tần Bái Lâm vẫn ngồi trên xe lăn, mình ông ngồi cạnh bàn vuông, Tần Bái Tường luôn ngồi bên trái ông.
Trên bàn đầy món ăn, Tần Bái Lâm hoàn toàn không động đũa, đều là Tần Bái Tường gắp giúp ông, nên ông mới ăn vài miếng.
Mâm cỗ này rất nhỏ, chủ yếu cũng không coi là tiệc gì, so với những gì Tần Mạt chứng kiến từ trước lại càng khác xa.
Trên thực tế, mức sống bình thường của người Tần gia thôn cũng không tốt, rất nhiều người cũng muốn nhân dịp này để uống chút rượu và ăn vài món ngon, chờ khi rượu và thức ăn lục đục mang lên về sau, không khí trên bàn càng náo nhiệt.
Phàm có trẻ con trên bàn, sẽ xuất hiện vài món đồ uống linh tinh, nhưng mọi người cũng đã luyện thành thói quen, mỗi người cười vui vài tiếng, cũng xem như trên bàn rượu là một phong cảnh đặc biệt.
Tần Mạt trước là bưng trà đưa nước, bây giờ lại bưng thức ăn rót rượu, triệt để làm phục Nàng đi lại như con thoi, cảm nhận được không khí náo nhiệt mộc mạc lại có thể coi là dân dã này, trong đầu lại cảm thấy bình an.
Nếu là lúc trước, tất nhiên nàng không chịu nổi huyên náo này, càng thêm chướng mắt tướng ăn của những người đó, nhưng cho đến bây giờ, nàng lại cảm thấy thà dung nhập vào những thứ chân thật đó, còn hơn ở lại chốn phồn hoa hư ảo.
"Mạt Mạt, " Tần Bái Tường ngoắc nàng, "Đến đây ngồi đi." Ông chỉ vào một chỗ trón bên cạnh mình.
Tần Mạt đi đến, gọi một tiếng "Ba", lại gọi Tần Bái Lâm là "Cha".
Tồ Tam thúc ngồi đối diện với ông nói: "Con bé Mạt này, con có đến hai người cha nhé, cuối cùng ai mới là cha con?" "Một người là ba con, một người là cha con." Tần Mạt tránh vấn đề chính, bốn lạng thắng ngàn cân.
Hồ Tam thúc cũng không cố ý muốn đâm chọc, ông nghe Tần Mạt nói câu này, lập tức không theo đuổi đề tài này nữa, thé là cười ha ha im lặng.
Gương mặt Tần Bái Lâm mang theo ý cười, nhưng ánh mắt ông lại mang theo tịch mịch.
Ông đã sớm không quen với náo nhiệt như thế, trong lòng toàn là mâu thuẫn.
Lại sau một hồi, Tần Mạt đứng dậy nói: "Cha cháu thân thể không tốt, cháu xin đưa ông ấy về phòng nghỉ ngơi trước, chờ lát nữa chịu tội với các vị chú bác sau.” Nàng đẩy xe lăn đưa Tần Bái Lâm về phòng, dọc theo đường đi hai người đều im lặng.
Chờ khi vào phòng xong, Tần Mạt ngồi đến trước mặt ông, tùy ý"Cha, cha muốn ăn trái cây không? Con gọt táo cho cha nhé?" Tần Bái Lâm trầm mặc trong giây lát, thấp giọng nói: "Ta đã bỏ ra một ngày một đêm nghĩ, chính chờ đến hôm nay, nhiều người như thế bỗng xuất hiện trước mặt, vẫn náo nhiệt như thế, ta lại cảm thấy khổ sở.” Tần Mạt không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nghe.
"Có lẽ có một số việc, chỉ có thể tưởng tượng, không thể đối mặt." Tần Bái Lâm bỗng thở một hơi dài nhẹ nhõm, "Mạt Mạt, ta đã nghĩ thông, từ nay về sau, ta và mẹ con cũng không thể gặp mặt nữa." "Cha?" Tần Mạt nhẹ nhàng kêu một tiếng.
"Trong trí nhớ, có rất nhiều thứ đẹp hơn là hiện thực." Tần Bái Lâm thấp giọng nói: "Hôm nay ta nhìn bọn họ ăn cơm, phát hiện rất nhiều người dùng tay cầm chân gà, ta lại cảm thấy chướng mắt.
Mạt Mạt, tập quán cuộc sống mới là vấn đề khó khăn nhất giữa người với người, ta và mẹ con đã không hợp tính cách, nhiều năm như thế, chỉ sợ càng không thể sống chung.” Tần Mạt lại nhẹ nhàng "Vâng", nàng nghe Tần Bái Lâm nói lời này, trong lòng xem ra ông đã biết —— Tần Mạt lừa ông liên lạc với Hàn Dao.
"Chúng ta đều nhiều tuổi như thế, cũng không mong gì nhiều.” Tần Bái Lâm thở dài một hơi, bỗng lộ nụ cười, "Thoả mãn là vui rồi!" Ông nở nụ cười như ánh mặt trời phá băng, chỉ lộ ra nước loan bích, lại như phản chiếu vô số phong cảnh trên bờ.
Tần Mạt ngẩn người, mới biết ông đã hoàn toàn bỏ vướng mắc xuống, như đời chỉ là hư ảo; thấu rõ được bộ mặt của nhân thế, không còn mong muốn gì hơn.
Tần Bái Lâm biết thân thể này của mình không chống cự được bao lâu nữa, phảng phất như cửa của thế giới kia chìm nổi ngay trước mắt, hắn dần dần cũng bình tĩnh.
Chuyện phát triển tới hôm nay, có thể nói là ông có được viên mãn trong không trọn vẹn, thậm chí có loại cảm giác ngộ đạo.
Tần Mạt gật đầu, khẽ đi ra ngoài cửa, nhẹ rời đi.
Sau cỗ giữa trưa, phần lớn người Tần gia thôn đón xe trở về, chỉ có một nhà Tần Đông Thăng còn ở lại đây.
Tô Lệ Trân và Bùi Hà vừa quét dọn vừa thu dọn bát đĩa, Tần Mạt phụ trách việc rửa bát, Phương Triệt bị anh em Tần Bái Lâm gọi đến nói chuyện, Tần Vân Chí lại tiến đến cạnh Tần Mạt oán hận không thôi.
"Chị cả thật là, năm mới cũng không về nhà.
Chị hai, chị nói chị ấy có thể nổi tiếng trong giới luật sư được không?” "Nếu em thật sự muốn, có thể đi Bắc Kinh thăm chị ấy." Tần Mạt cười cười, hoàn toàn không để ý đến chuyện Tần Vân Đình năm nay lại không về nhà.
Dù sao năm nay nàng đã lớn hơn, lại vừa mới thi nghiên cứu sinh, sự nghiệp còn đang ở giai đoạn bắt đầu.
Tần Mạt xem ra, Tần Vân Đình còn trẻ tuổi, chỉ cần một lời kích thích là lại dám đánh dám liều, sao nàng có tâm tư nghĩ về năm tháng trôi qua không tiếng động? Cũng không phải ai cũng thích đọc thơ viết văn, mọi người sao có thể cùng hiểu về nó? Tần Vân Chí vẫn nói thầm: “Chị cả từng nói, tế năm nay nếu về thì sẽ mua cho em một mô hình lắp máy bay, chị ấy lại không về, em lại không có quà rồi!” Tần Mạt dở khóc dở cười: "Em bao nhiêu tuổi rồi? Còn muốn giống đứa trẻ mười mấy tuổi à?” "Xí! Chị đúng là lạc loài? Đồ chơi này tùy theo từng độ tuổi, không phân biệt nam nữ già trẻ.
Lại nói, mày bay lắp ráp, chính là đồ chơi IQ cao, người bình thường còn không chơi nổi ý chứ!” Tần Vân Chí hừ hừ hai tiếng, nhìn Tần Mạt rửa chén có hơi chậm, lại vén tay áo lên giúp nàng rửa chén.
Tần Mạt không nói trên miệng, trong lòng lại vui mừng.
Đứa bé này thoạt nhìn thì nhanh nhẹn, thật ra cũng rất chu đáo.
Nàng nghĩ đến thời gian khi mình vừa đến đây, ăn chén cơm chiên trứng đầu tiên là do em trai mới mười một tuổi làm.
Tần Vân Chí khi đó cũng như thế, tuy hay cãi nhau với chị, nhưng khi đến lúc có chuyện cần làm, nó đều ra tay không chút chần chừ.
Buổi tối bọn họ cắt bánh ngọt, mọi người vây quanh một bàn chín người quanh bàn.
Tần Mạt thổi nến thì nhắm mắt ngầm cầu ba tâm nguyện.
Sau đó Phương Triệt hỏi nàng đã cầu nguyện vọng gì, Tần Mạt giữ vẻ thần bí, lại hỏi hắn đã nói gì với trưởng bối.
Phương Triệt chỉ trả lời: "Các chú và bác nói, đây là vấn đề của đàn ông, sau khi nói xong thì phải nuốt vào bụng." Hai người tản bộ bên ngoài, trong ngày mùa đông cũng không có tiếng côn trùng kêu, chỉ có tuyết trắng dính trên cây, làm nổi bật ánh sao, phát sáng thấm vào ruột g "Mạt Mạt, anh có quà sinh nhật muốn tặng em." Phương Triệt dắt tay nàng, lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp hỗ khắc hoa mỏng.
Chiếc hộp gỗ cao khoảng ba tấc, màu sắc không rõ dưới bóng đêm, nhưng màu hơi trầm, rất có khuynh hướng cảm xúc.
Tần Mạt đưa tay mở ra, liền thấy bên trong là một vòng tay hoàng ngọc ôn nhuận, sắc ngọc xanh gặp ánh tuyết trắng linh động lưu chuyển, như là loại rượu ủ lâu năm, càng lâu, càng đậm đặc.
Lòng nàng có linh cảm, ngẩng đầu nhìn Phương Triệt, liền thấy hắn khẽ mỉm cười, lấy vòng tay từ trong hộp ra.
"Mạt Mạt, muốn đeo không?" Bình thường Tần Mạt không đeo đồ trang sức, vòng thủy tinh trên cổ đơn giản là Phương Triệt tặng cho, cho nên nàng mới đeo.
Vòng tay lại khác với vòng cổ, dễ thấy hơn, Tần Mạt vốn không quen đeo.
Nhưng ở thời điểm như vậy, nàng hiển nhiên không thể từ chối.
Nàng duỗi tay ra, Phương Triệt cầm cổ tay nàng, động tác mềm nhẹ đeo chiếc vòng lên bao quanh cổ tay trái của nàng.
"Mạt Mạt, chúng ta đính hôn trước được không?" Khi nói như vậy, gương mặt Phương Triệt tựa như dệt nên ánh sao trên bầu trời.
Tần Mạt vừa cất chiếc hộp nhỏ đi, hoàn toàn không ngờ hắn sẽ nói như thế, chỉ “vâng” một tiếng, ngẩng đầu lên, vẻ mặt lại hiện nét kinh ngạc.
"Vừa rồi là em đồng ý, anh cũng đồng ý." Phương Triệt cầm hai tay nàng, đôi mắt Tần Mạt hơi nghiêng đầu, khẽ cười nói: "Đương nhiên là đồng ý, sao lại không đồng ý chứ?" Phương Triệt không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Nhìn rất lâu, bỗng một tay ôm lấy eo nàng, xoay nàng một vòng.
Tần Mạt cười thành tiếng, nàng vỗ lưng Phương Triệt, ghé vào tai hắn nói: “Mau dừng lại đi, đầu em bị anh quay đến choáng rồi.” Phương Triệt mới buông nàng xuống, giữ chặt tay nàng, rất chân thành nói: "Anh sẽ làm theo lễ cổ, tam thư lục lễ[] với em, dùng nạp lễ, vấn danh, nạp cát, nạp trưng, thỉnh kỳ, nghênh thân, làm tất cả sáu lễ này.” Tần Mạt nhìn hắn, nhất thời có chút nói không ra lời.
Phương Triệt cẩn thận đến tận đây, lại nghĩ đến những nghi lễ phiền phức kia, còn quyết định làm trong năm nay, Tần Mạt giật mình tỉnh ngộ, vừa rồi vì sao mình lại trả lời thẳng thắn như thế.
Phương Triệt sẽ phô trương trải rộng hoa tươi, cầu hôn lãng mạn hoa lệ với nàng, lời hắn nói cũng không tính là ngọt, nhưng khi nào thì Tần Mạt cần như thế? Một người tốt, là ẩn trong cuộc sống, từng ly từng tý, hội tụ trong vô hình.
"Em không cần tam thư, nhưng có thể cần đến lục lễ để đính hôn, sau đó kết hôn." mắt Tần Mạt chứa ý cười, "Em không ngồi kiệu hoa, anh cưỡi ngựa đến đón em, em cũng cưỡi ngựa đi cùng anh." Ánh sao xa nơi núi quanh co, phong cảnh nơi này lại nhẹ nhàng như nước chảy xuô Ngày hôm sau Tần Đông Thăng lại về quê cùng vợ con, Tần Bái Tường quyết định cùng vợ con ở lại với Tần Bái Lâm trong năm mới.
Phương Triệt tự nhiên về nhà Triệu Chu đón năm mới, thương lượng với Tần Mạt, dự tính khoảng mùng hai sẽ về quê nàng chúc tết Tần lão gia tử.
Tần Vân Chí lại đặc biệt thích Phương Triệt, bởi vì nó phát hiện anh rể này thật ra có khả năng dạy kèm rất tốt, nếu có vấn đề gì về việc học, chỉ cần đi hỏi Phương Triệt, nhất định sẽ có đáp án với chất lượng tốt nhất.
"Chị hai, chị thua rồi." Tần Vân Chí đắc ý hả hê.
Tần Mạt nhàn nhã đọc sách, 《 Tiên ẩm 》 đã hoàn thành ba vạn chữ.
Trước đó, nàng còn nhận được thông báo của Chi Viễn, nói là muốn nàng viết 《 Điêu nguyệt 》 thành kịch bản, bởi vì quyển sách này tuy không tính là bán chạy, nhưng lại có tư liệu lịch sử khảo cứu, rất có giá trị.
Gần đây nhất Tần Mạt muốn sửa nhà ở quê, chính lúc đang thiếu tiền, liền viết thành một kịch bản đơn giản, cũng yêu cầu nhận tiền trước với Chi Viễn.
Đêm ba mươi này, Bùi Hà dậy sớm nhất, bọn họ tạm thời ở nhà Tần Bái Lâm, gian phòng còn tính là rộng, Tần Vân Chí như ở nhà ngủ trên ghế sô pha.
Bùi Hà gọi nó dậy, nó chui trong chăn không chịu động đậy, nhéo vài cái Bùi Hà không thể gọi nó được, liền vào phòng gọi Tần Mạt.
Tần Mạt cũng phải gọi nhiều như àng dụi dụi mắt rồi tỉnh lại, sau đó nghiêng người mặc quần áo cẩn thận.
"Mau ra gọi em trai con đi." Bùi Hà đi lại vội vàng lại chạy vào bếp kiểm tra nồi chảo.
Bà đang đun nóng dầu, chảo sôi lên, xa xa có thể khiến người ta ngửi thấy mùi bánh rán.
Tần Mạt đi lên dép bông kéo lê chân đi đến phòng ngủ của Tần Vân Chí, sau đó ngồi xuống đầu giường, dùng tay bịt mũi nó, la lớn: “Tiểu Chí, bịt mũi rồi, còn không chịu dậy?” Cổ họng Tần Vân Chí phát ra tiếng hừ hừ, rất tự nhiên mở rộng miệng tiếp tục thở, mắt vẫn nhắm, ngủ đến đất trời không hay.
Tần Mạt dở khóc dở cười, đưa tay che miệng nó lại.
Tần Vân Chí lại vung loạn hai tay trong chăn, đẩy Tần Mạt ra bên, nó xoay người một cái chui sâu vào chăn, chỉ truyền ra tiếng khò khè khò khè.
"Tiểu Chí?" Tần Mạt trước kêu dịu dàng một tiếng, nhưng thấy Tần Vân Chí không có nửa điểm phán ứng, dứt khoát cầm lấy điện thoại di động, bật chuông mức to nhất đặt sát bên tai Tần Vân Chí! "A——!" Trong phòng truyền ra tiếng kêu thảm thiết của bé trai, Bùi Hà dùng muôi vớt bọt trong bếp, không để ý, tay run lên, nước bị rớt xuống chảo, dầu nóng bắn lên làm đau người.
Bà vội cho tay xuống nước lạnh, sau khoảnh khắc đau đớn qua đi, mới lắc tay, đi vào phòng ngủ, trách mắng nói: “Tần Vân Chí, đêm ba mươi, con la ó gì đó? Mau dậy làm vệ sinh đi! Hôm nay phải tổng vệ sinh, vệ sinh tầng một giao cho con hết, có nghe hay không?" "Nghe rồi ạ! Mẹ nhiều chuyện quá,phải đã nói hôm qua rồi sao? Con cũng không phải mau quên, con còn nhớ rõ!" Tần Vân Chí không bình tĩnh nói một câu, nghe thấy mẹ không lên tiếng nữa, liền đem tầm mắt nhìn chăm chú trên người Tần Mạt, vẻ mặt kính sợ.
"Chị chỉ gọi em dậy thôi, không ý gì khác." Tần Mạt cười tít mắt vươn lưng mệt mỏi, lại thản nhiên đi ra ngoài.
Hôm nay Tần Vân Đình chưa về nhà, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cơ hội gặp nhau về sau còn rất nhiều, rất nhiều, Quan trọng nhất là, anh em Tần Bái Lâm đã mở lòng, việc sửa đường ở quê cũng có hi vọng được thực hiện.
Sau khi bận rộn một ngày, mọi người một nhà cùng ăn cơm tất niên, rồi ra ngoài phòng xem pháo hoa đón giao thừa.
Vừa mới bắt đầu Tần Vân Chí và Tần Mạt đã đốt lên, những pháo hoa hộ đốt phần lớn đều chế tạo đơn giản, nhưng cũng khá thú vị.
Ví dụ như có một loại pháo hoa làm giống con ong mật, một hộp ba đồng, bên trong có mười hình con ong, để trên mặt đất châm kíp nổ, con ong liền mang theo tiếng vo vo xoay tròn lên trời.
Tần Vân Chí châm một cái rồi hưng phấn níu lấy tay Tần Mạt, ồn ào để nàng chú ý xem.
Tần Mạt nghiêm túc nhìn, chỉ thấy ánh lửa ở đuôi con ong vờn quanh, thứ đồ này như nhảy múa trong lửa, sinh mệnh vẻn vẹn, sau cùng chỉ hóa thành mảnh giấy lộn cháy hết, rơi xuống đất.
Liên tiếp thả ong mật, Tần Vân Chí lại lấy ra nhiều loại khác, chơi đến mở cờ trong bụng, dễ sợ đến chết.
"Chị hai, vùng ngoại ô thật tốt nhỉ, như trong nhà chúng ta lại không thể đốt pháp hoa.” hưng phấn đốt thêm một hổi, lửa đạn “bùm” một tiếng, bay lên tận trời, nổ “bàng” trong không khí, “Ha ha, quả pháo này thật tốt, tiếng rất vang.” Tần Mạt cũng tăng hứng thú, nàng không dám tự châm thứ này, nhưng trong lòng lại muốn thử niềm vui đốt pháo hoa.
Do dự một hồi, nàng mới lấy ra một chiếc ống tròn tương đối vô hại.
Món này có tên là “Dù nhảy”.
Tần Mạt cầm ống tròn đặt trên đất trống cách hai mươi mét, trên tay cầm dây, làm ra tư thế chạy trốn tốt nhất.
Nàng cẩn thận vươn tay châm ngòi nổ, vừa mới thấy lửa bốc lên, mũi chân nàng dùng lực, mang theo thân thể, cả người như gió thổi xuống dưới mái hiên.
Tần Mạt hiếm khi chạy với tốc độ như thế, vừa mới thở ra, quay đầu nhìn xa, lại thấy kíp nổ vẫn đang cháy, hỏa quang mỏng manh bốc lên, như là đang cười nhạo nàng quá khẩn trương.
Tần Vân Chí lại như kể chuyện cười: “Chị hai, chị sao thế, chỉ là một quả pháo thôi mà!” "Bùng!" Nó vừa dứt lời, ống tròn nhỏ bắn ra một chùm pháo hoa, ánh lửa chiếu xuống, lại như lảo đảo trên không trung.
Tần Vân Chí chạy lại gần, lại chạy về khoe với Tần Mạt: “Chị hai, xem đi, em lấy được dù này.” Tần Mạt không có nhiều hứng thú với thứ này, biết bao khó khăn nàng mới đốt được, trong đầu đang vui vẻ, liền hào phóng vung tay lên: "Cho em đấy!" "Chị hai..." khóe mắt Tần Vân Chí rút rút, "Chị không thấy đồ này vốn là của em sao? Còn nữa, em cũng không có hứng thú với món đồ này.” Khi tiếng chuông giao thừa vang lên, Tần Bái Tường đặt một mân lễ dưới gốc cây trăm tuổi, Tần Mạt và Tần Vân Chí kéo tay đứng một bên, Bùi Hà đứng cạnh họ, Tần Bái Lâm không ra ngoài, chỉ ngồi trong nhà, cạnh cửa chờ xem pháo hoa.
Tần Bái Tường ném một viên pháo trước, sau khi tiếng vang bùm bùm kêu lên, ông liền đốt pháo hoa.
Cả hơi thở cũng như bay lên trên trời cùng với pháo hoa này, vì lo cho sức khỏe của Tần Bái Lâm, cho nên pháo hoa này không có khói, tiếng nổ cũng không vang xa, chỉ cho người ta có cảm giác muôn hồng nghìn tía, sáng rạng nhiều vẻ.
Màn đêm như mực, hình dạng pháo hoa không ngừng thay đổi, giống như các thần tiên rải thuốc màu, chiếu vào không trung hi vọng tốt đẹp.
Theo thường lệ khi ăn kẹo, Bùi Hà tiếp tục nói những câu "Ngọt ngọt ngào ngào, vạn sự như ý".
Tâm tình bà rất tốt, sớm mong ngày về quê chúc tết, thậm chí còn muốn khoe với bạn cũ về con cái trong nhà.
Tần Mạt nhận được điện thoại chúc tết của Phương Triệt lúc giờ, sau đó nàng lại gọi cho Hàn Dao.
Vốn Tần Mạt cũng không ôm hi vọng Hàn Dao sẽ nhận cuộc gọi này, không ngờ là Hàn Dao chẳng những nhận điện thoại, thậm chí còn dùng giọng điệu thong thả nói: “Mạt Mạt, tết âm lịch đã đến, năm mới cát tường." "Mẹ, năm mới vui vẻ." Tần Mạt vào lúc này, lại ăn núi vụng về, chỉ đáp lại một câu chúc đơn giản, sau đó liền "Mẹ rất khỏe, bây giờ đi du lịch xung quanh, nếu con có thời gian rảnh, có thể cùng mẹ đi nơi nơi." Tần Mạt kinh ngạc vô cùng, vội vàng đáp ứng: "Có thời gian, đương nhiên có." Nhưng điện thoại của Hàn Dao không phải là thứ khiến Tần Mạt cảm thấy bất ngờ nhất, ngay sau đó nàng lại nhận được một tin nhắn của số lạ, trên đó viết: “Tần cô nương, xuân mới đại cát.
Ngày đó từ biệt, chịu không nổi nhung nhớ, Tử Huyên viết." Tần Mạt: "..."