5 ngày sau, Trần Lương nhận được tin từ Trấn Khang đồng ý giao dịch. Trần Lương hẹn đúng 12 ngày sau sẽ thực hiện kế hoạch.
12 ngày này, hắn cần thực hiện một chút chuẩn bị, đề phòng có biến
Thời điểm đã đến.
Mai Châu, Phủ Thành Chủ, vị thành chủ đang nằm phơi nắng, tận hưởng một ngày đẹp trời, yên bình. Nàng lên làm thành chủ đã được 25 năm, hiếm có khi nào tâm trạng tốt đẹp như hôm nay.
Đột nhiên hộ thành đại trận rung lắc dữ dội, kèm theo 1 tiếng nổ lớn vang lên. Không có nửa điểm chần chờ, nàng bay lên không trung, nhìn thấy lí do hộ thành đại trận chập chờn.
Cách đại trận 2 dặm, 3 khẩu đại pháo đang liên tục nã pháo vào Mai Châu của nàng. Mỗi khẩu đại pháo cần 9 hơi thở để bắn ra, vì vậy cứ 3 hơi thở lại có 1 tiếng pháo nổ vang lên.
Công Khải Thành không mang theo binh lính phàm nhân, chỉ có 30 tiên nhân tiến đánh Mai Châu để thuận tiện di chuyển, chạy trốn khi cần.
3 đại pháo bắn được một lúc, trận pháp hộ thành đã yếu đi một chút, 30 người bên Công Khải Thành cùng tham gia đánh phá hộ trận.
Nhìn thấy màn này, nữ thành chủ không khỏi lo lắng. Nàng lấy ra Truyền tin thạch gọi cứu viện từ Kinh Châu. Lí do khiến Mai Châu ít bị dòm ngó là bởi có Kinh Châu bên cạnh, quân lực mạnh mẽ. Cho dù kẻ địch chiếm được Mai Châu cũng sẽ nhanh chóng bị cướp lại.
Đứng gần Kinh Châu, đám Trưởng lão khách khanh nhìn rõ ràng 22 tiên nhân bay về phía Mai Châu cứu viện. Trần Lương đã thông báo kế hoạch chi tiết cho mọi người, nếu không có biến cố gì, mọi việc cứ thế thực hiện.
Chờ đợi nửa canh giờ, Chu Minh nhận được thông báo của thám tử ở Mai Châu nói người của Kinh Châu đã đến. Như Lão dẫn đầu đoàn quân tiên nhân bay về phía Kinh Châu, dừng lại trước cổng thành 2 dặm.
Trần Lương đứng phía sau thả ra 15 vạn đại quân. Số lượng phàm binh 2 bên quá chênh lệch, nên nếu 2 bên giao chiến phàm binh, các Hoàng cấp võ giả trong quân Mùi Sứ Quân sẽ xuống hỗ trợ
Binh lính vừa ra, phía bên Kinh Châu đã nổi trống lớn báo hiệu có địch. Trần Lương không quan tâm, kẻ địch cũng không vội vã. Bọn hắn chỉ đơn giản từ từ bay lên cao xem thế lực ngu xuẩn nào dám tấn công Kinh Châu.
Trần Lương lấy ra 4 đại pháo đặt dưới đất. 4 vị Hoàng cấp võ giả kích hoạt mỗi pháo cách nhau 1 hơi thở. Như vậy mỗi hơi thở đều có 1 đạn pháo nã vào trận pháp.
Trước khi bắn pháo, tinh thần lực của Trần Lương đã bám lấy từng phân điểm trên diện tích 4 dặm bề mặt trận pháp. Đại pháo bắn đến, rung động trong trận pháp khiến người của Kinh Châu có chút giật mình
"Mỗi một đạn pháo đều tạo ra tầng thứ này rung lắc trận pháp, cho thấy sức nổ của nó đã tiếp cận Địa cấp võ giả sơ kỳ" Một vị luyện đan sư cấp 7 nói
"Bọn hắn lại có đến 4 đại pháo như này, thật là có chút không ngờ" Một vị Trận Pháp Sư cấp 7 nói
"Sau hôm nay, cả 4 đại pháo đều thuộc về Thân Sứ Quân, thật đáng chúc mừng" Một vị Trận Pháp Sư cấp 7 góp vào.
3 vị tinh thần lực đại sư đều thuộc về đầu não trong Phủ Thành Chủ của Kinh Châu, rất có quyền ăn tiếng nói.
"Để xem bọn hắn có thể bắn đến lúc nào" Thành chủ Kinh Châu, Ngũ Hải nói. Hắn rất tự tin kẻ địch có bắn mỏi tay cũng không công phá được hộ thành đại trận của Kinh Châu đã sừng sững bao nhiêu năm nay.
Hộ trận có cả công và thủ. Công là đánh ra sấm sét. Có điều trận pháp chú trọng phòng thủ, nên là thủ cao, công yếu. Vì vậy Ngũ Hải không dùng trận pháp tấn công mà để kẻ địch tự do phá trận.
Sau khi bắn tổng công 8 đạn pháo, Trần Lương cùng 4 thuộc hạ mang đại pháo đi đến một nơi khác, tiếp tục bắn tới 1 vị trí khác trên trận pháp.
Vẫn là 8 đạn pháo được nã vào trận pháp, bọn hắn lại tiếp tục di chuyển. Đám người của Kinh Châu nhìn theo không hiểu đối phương muốn làm gì. Mãi sau vị Trận Pháp Sư cấp 7 mới đưa ra suy đoán:
"Nếu ta không nhầm thì đây là hành động nhằm tìm ra điểm yếu của trận pháp"
"Cái gì! Hắn muốn tìm điểm yếu của trận pháp cấp 8. Ta có nghe lầm không? Sao lại có hành động khó hiểu đến mức này" Một lão giả cạnh đó mặt khó hiểu, nói
"Chính ta cũng nghi ngờ suy đoán của mình. Cho dù là ta, cả đời cũng không tìm ra được điểm yếu của trận pháp cấp 8. Cho ta đặt tay vào điểm yếu cũng sẽ không nhận ra được khác biệt gì với phần khác của trận pháp. Theo lý mà nói, để nhận ra điểm yếu của trận pháp cấp 8, cần Trận Pháp Sư cấp 8 trở lên. Cả Giang Đông Quốc này, chỉ có mình Man Nhạc đại sư là Trận Pháp Sư cấp 8. Nhìn tên này... thôi bỏ qua. Chúng ta chờ xem kịch hay là được"
Sau 10 lần di chuyển, 5 người Trần Lương tiếp tục đi đến địa điểm thứ 12.
"Bùm Bùm Bùm Bùm Bùm Bùm Bùm Bùm"
"Vẫn không có, đi tiếp" Trần Lương ra lệnh
Bọn hắn đi tới địa điểm thứ 15, 16, rồi lại 17, 18.
"Bùm, Bùm, Bùm, Bùm, Bùm"
"Dừng lại" Trần Lương nói "Ta tìm thấy rồi". Hắn mở to mắt, mừng rỡ nhìn về 1 điểm trong không gian.
Trần Lương cho triệu tập đại quân ra phía Tây nam so với vị trí đóng quân lúc đầu. Hắn nói với các Huyền cấp võ giả:
"Điểm yếu của trận pháp chỉ to bằng đầu người. Ta sẽ đánh vào điểm yếu trước. Các ngươi sử dụng các loại võ kỹ có mũi nhọn tấn công theo ta"
"4 đại pháo, bắn cùng một lúc về 4 phía trên, dưới, trái, phải ngay cạnh điểm yếu"
"Như Lão, người tiến hành Thất Tinh Bắc Đẩu đi"
Như Lão nhìn ra phía sau, đưa mắt tới cho 6 người, bao gồm 3 Trưởng lão khách khanh, Hạ Tử Yên, Bá Lăng, Võ Giác.
Đám Trưởng lão khách khanh không đủ tin tưởng nhau để thực hiện Thất Tinh Bắc Đẩu, vì vậy 7 người này là nhóm duy nhất thi triển Thất Tinh Bắc Đẩu tăng sức mạnh cho Như Lão.
Chờ đợi Như Lão hoàn thành Thất Tinh Bắc Đẩu, Trần Lương mới thi triển Đế Nhất. Có điều hắn không sử dụng toàn bộ nguyên khí trong cơ thể như những lần trước. Lần này, hắn điều động một lượng nguyên khí thấp nhất có thể, kết hợp với linh khí bên ngoài.
Đế Nhất này sức mạnh chỉ bằng một phần năm so với Đế Nhất hắn đánh ra trong Ám Vực.
Trần Lương đánh ra Đế Nhất vào trận pháp khiến trận pháp rung lắc tương tự như đại pháo bắn vào các chỗ khác. Đám người Kinh Châu đang không quá để ý vào trận pháp. Đợt rung lắc vừa rồi chỉ thoáng qua khiến tên Trận Pháp Sư cho rằng mình cảm nhận nhầm.
"Đánh đi" Trần Lương ra lệnh rồi đả tọa nghỉ ngơi. Hắn nuốt vào 1 đám đan dược phục hồi nguyên khí. Tiếp theo sợ là sắp có ác chiến xảy ra.
Rất nhanh, nhanh đến không ngờ, trận pháp cấp 8 thủng 1 lỗ nhỏ. Từ 1 lỗ nhỏ bằng đầu người, các liên kết trong trận pháp dần bị đứt gãy, lan ra toàn bộ trận pháp. Chỉ 4 hơi thở sau, một nửa trận pháp đã không còn. Sau 6 hơi thở, toàn bộ trận pháp liền biến mất.
Trận pháp biến mất hoàn toàn, không còn tác dụng phòng hộ hay tấn công, nhưng không phải bị hỏng toàn bộ. Trên thực tế, nhờ điểm yếu bị phá hủy, trận pháp chỉ bị hỏng một lỗ nhỏ, sửa chữa nhanh và dễ dàng hơn nhiều so với bị phá hoại thông thường.
Đám người đứng đầu Kinh Châu ngơ ngác, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi rồi lại nhìn trận pháp. Ngay trước thời điểm trận pháp bị phá hủy, Ngũ Hải đã lấy ra Mắt trận khởi động trận pháp tấn công. Những đã quá trễ, trận pháp vừa đánh ra cột sét đầu tiên liền bị đại pháo đánh tan. Còn chưa kịp đánh ra cột sét thứ hai, điểm yếu đã bị đánh thủng.
Ngay khi điểm yếu bị phá hủy, tên Trận Pháp Sư cấp 7 đã tập trung toàn bộ tinh thần lực kiểm tra trận pháp, cảm nhận từng đứt gãy đang diễn ra mà không thể làm gì. Một loạt những cảm xúc lướt qua trong hắn. Có ngạc nhiên, có tuyệt vọng, có khó tin, có lo lắng.
Bên phía Mùi Sứ Quân, bọn hắn nhìn thấy võ kỹ của mình bay xuyên qua nơi từng có trận pháp phòng hộ mà mừng như điên. Tất cả không có dừng lại. Bọn hắn còn không tin bản thân có thể phá hủy được hộ thành đại trận đã sừng sững bao năm nay. Bọn hắn chém lung tung khắp nơi, để đảm bảo hộ trận đã thực sự không còn.
Bọn hắn chém lung tung, kiếm khi bay loạn xạ, phá hủy khắp nơi khiến đám người Ngũ Hải bừng tỉnh. Hắn tức giận bay lên đứng đối diện Như Lão, phía sau là các thuộc hạ bừng bừng tức giận.
"Như Lão, lâu không gặp" Tuy rất tức giận nhưng Ngũ Hải dù sao cũng là tướng quân, lại sống mấy ngàn năm, phong độ bá giả tự nhiên là vẫn có.
"Ngũ Hải, lâu không gặp" Như Lão từ tốn chào lại
"Không ngờ bọn ngươi lại phá hủy được trận pháp cấp 8. Nhưng các ngươi sẽ phải lấy mạng đền bù"
"Trước khi 2 quân giao chiến, ta muốn đánh với ngươi 1 đấu 1. Những năm qua ta có chút tiến bộ, muốn phục thù năm xưa" Như Lão nói
"Chúng ta đều đã là Thất huyệt, tịnh tiến lại có thể bao nhiêu, trừ khi ngươi đột phá lên Địa cấp?"
"Lão phu vẫn chỉ là Huyền cấp. Trước khi chết có thể lên được Địa cấp hay không vẫn rất khó nói"
"haha ta cũng không tin lão có thể vượt mặt ta. Được, trước khi chết, cho ngươi thỏa ước nguyện" Ngũ Hải sảng khoái chấp nhận
"tướng quân, cẩn thận có bẫy" Thuộc tướng đứng cạnh Ngũ Hải, nói
"Không sao, có người ấy ở đây, ngươi còn lo điều gì" Ngũ Hải nói nhỏ
Hắn nhìn mọi người, nói: "Tất cả các ngươi lui xuống"
Phía bên Mùi Sứ Quân, mọi người cũng lui ra xa nhường chỗ cho 2 cao thủ phô diễn sức mạnh.
Như Lão không nói nhiều, trực tiếp chuẩn bị đánh ra võ kỹ mạnh nhất của hắn. Phía bên kia, Ngũ Hải không có nửa điểm coi thường đối thủ, cũng chuẩn bị thi triển võ kỹ mạnh nhất.
Một quyền một kiếm lao vào nhau. Tưởng chừng sẽ có một vụ nổ vang giữa trời hay một sự giằng co khốc liệt giữa không trung. Nhưng không, Kiếm khí của Như Lão dễ dàng xẻ đôi quyền khí lao tới tấn công Ngũ Hải.
Ngũ Hải vội vã vung quyền chống đỡ nhưng không ăn thua, nhận lấy trọng kiếm chém hắn văng xa trăm trượng.
"Tướng quân!" Đám thuộc hạ hét lên, lao về nơi Ngũ Hải rơi xuống. Hắn chưa chết nhưng trọng thương đến thổ huyết. Cơ thể gắng gượng đứng dậy nhưng sợ là khó tiếp tục tham chiến.
Mọi người, bao quát cả Mùi Sứ Quân và Thân Sứ Quân đều ngạc nhiên nhìn Như Lão.
Trần Lương nở một nụ cười đậm trên gương mặt, nói với đám Trưởng lão khách khanh:
"Các ngươi thấy sức mạnh của Thất Tinh Bắc Đẩu chưa"
"Tuyệt vời. Trận này chúng ta thắng chắc rồi" Tiên Cô. Nàng không biết đến cái gì gọi là Thất Tinh Bắc Đẩu, nhưng có vẻ rất mạnh.
Đám người Mùi Sứ Quân tâm tình lên cao chín tầng mây, vừa phá hủy được trận pháp cấp 8, vừa có người dẫn đầu dễ dàng hạ gục tướng địch. Vậy còn lo lắng gì nữa.
"Gian trá, ngươi đã là Địa cấp" Phó tướng của Ngũ Hải tức giận chỉ tay về Như Lão, quát
"Ta mà lên Địa cấp thì một chiêu vừa rồi đã giết chết hắn"
"Là gì không quan trọng. Tiếp theo để ta làm đối thủ của ngươi" Một giọng nói từ Phủ Thành Chủ, hay chính là cố cung vang lên.
Người cất tiếng là một đại hãn, vai năm tấc rộng thân mười thước cao. Như Lão vừa nhìn thấy người này đã không giấu nổi sự kinh ngạc, thốt lên
"Đại tướng quân Khả Hãn"
Vừa nghe danh xưng Đại tướng quân, cả đám người Mùi Sứ Quân tâm trạng vừa lên mây đã lập tức ngã xuống đáy vực.
Đại tướng quân, cả Giang Đông Quốc dân số lên tới trăm ngàn vạn người, chỉ có được 12 Đại tướng quân tương ứng với 12 Địa cấp võ giả.
Như Lão đã là Huyền cấp thất huyệt mấy trăm năm nhưng vẫn chưa nhìn thấy cánh cửa bước vào Địa cấp. Lão được Thất Tinh Bắc Đẩu tăng sức mạnh lên 9, 10 lần nhưng tự thấy vẫn khó là đối thủ của Đại tướng quân Khả Hãn.
Một mình Đại tướng quân thôi cũng coi như có trặm vạn hùng binh nơi đây. Kinh Châu lúc này đã trở thành hang hùm với đám người Mùi Sứ Quân.
"Đại tướng quân, sao ngươi lại ở đây?" Như Lão hỏi
"Kinh Châu có cố cung, là nơi ở rất tốt, sao ta lại không được ở đây?" Khả Hãn điềm nhiên đặt ngược lại câu hỏi
Như Lão im lặng, Khả Hãn nhìn vê phía Trần Lương vẫn đang ngồi luyện hóa đan dược, nói tiếp: "Kỳ thật ta rất kinh ngạc các ngươi lại có thể phá được trận pháp cấp 8, dường như công lao thuộc về tiểu tử kia"
"Hắn là ta mang từ bên ngoài về giúp khôi phục lãnh địa của Hải Hãn Đại tướng quân" Như Lão hơi cúi đầu nói, tỏ sự kính trọng tới Khả Hãn
"Khôi phục lãnh địa của Hải Hãn mà ngươi lại đi chiếm Kinh Châu của ta!?" Khả Hãn Đại tướng quân quát lên.
Như Lão không biết đáp lời ra sao. Cho dù là đối địch thì trước mắt hắn vẫn là Đại tướng quân, vẫn là cấp trên của hắn, Như Lão không dám có nửa điểm hỗn láo.
"Đây là chiến tranh, tự nhiên là bọn ta phải đi xâm chiếm các nơi khác" Huyết Vô Thần nói xen vào
"Câm miệng, ngươi còn không có tư cách nói chuyên với ta" Đại tướng quân vừa quát, vừa lấy tay làm kiếm, chém về phía Huyết Vô Thần.
Như Lão vội vàng chém xuống 1 kiếm chống đỡ. Kiếm của lão là 1 Thiên Thánh Khí hạ phẩm, tăng lên 8 lần lực công kích
"Giỏi lắm, ngươi lại có thể đỡ được 1 kiếm của ta. Không ngờ chỉ mấy chục năm không gặp, ngươi đã lên tới trình độ này. Vậy để ta lãnh giáo bản lĩnh thực của ngươi" Đại tướng quân lấy ra vũ khí của mình, 1 thanh kiếm phẩm cấp Thiên Thánh Khí trung phẩm, tăng lên 11 lần lực công kích.
"Ngươi là Đại tướng quân, lại là Địa cấp võ giả, đừng ỷ mạnh hiếp yếu như vậy" Trần Lương đã nghỉ ngơi xong, bay lên đứng cạnh Như Lão.
Ở bên cạnh hắn là Ngạo Thiên. 10 năm sống ở Thiên Đãng Sơn Mạch, không biết nó đã phát triển đến mức nào.
- ----------
Chương sau sẽ có 1 màn bẻ lái vô cùng ngoạn mục. Ai đoán được chuyện gì không?
12 ngày này, hắn cần thực hiện một chút chuẩn bị, đề phòng có biến
Thời điểm đã đến.
Mai Châu, Phủ Thành Chủ, vị thành chủ đang nằm phơi nắng, tận hưởng một ngày đẹp trời, yên bình. Nàng lên làm thành chủ đã được 25 năm, hiếm có khi nào tâm trạng tốt đẹp như hôm nay.
Đột nhiên hộ thành đại trận rung lắc dữ dội, kèm theo 1 tiếng nổ lớn vang lên. Không có nửa điểm chần chờ, nàng bay lên không trung, nhìn thấy lí do hộ thành đại trận chập chờn.
Cách đại trận 2 dặm, 3 khẩu đại pháo đang liên tục nã pháo vào Mai Châu của nàng. Mỗi khẩu đại pháo cần 9 hơi thở để bắn ra, vì vậy cứ 3 hơi thở lại có 1 tiếng pháo nổ vang lên.
Công Khải Thành không mang theo binh lính phàm nhân, chỉ có 30 tiên nhân tiến đánh Mai Châu để thuận tiện di chuyển, chạy trốn khi cần.
3 đại pháo bắn được một lúc, trận pháp hộ thành đã yếu đi một chút, 30 người bên Công Khải Thành cùng tham gia đánh phá hộ trận.
Nhìn thấy màn này, nữ thành chủ không khỏi lo lắng. Nàng lấy ra Truyền tin thạch gọi cứu viện từ Kinh Châu. Lí do khiến Mai Châu ít bị dòm ngó là bởi có Kinh Châu bên cạnh, quân lực mạnh mẽ. Cho dù kẻ địch chiếm được Mai Châu cũng sẽ nhanh chóng bị cướp lại.
Đứng gần Kinh Châu, đám Trưởng lão khách khanh nhìn rõ ràng 22 tiên nhân bay về phía Mai Châu cứu viện. Trần Lương đã thông báo kế hoạch chi tiết cho mọi người, nếu không có biến cố gì, mọi việc cứ thế thực hiện.
Chờ đợi nửa canh giờ, Chu Minh nhận được thông báo của thám tử ở Mai Châu nói người của Kinh Châu đã đến. Như Lão dẫn đầu đoàn quân tiên nhân bay về phía Kinh Châu, dừng lại trước cổng thành 2 dặm.
Trần Lương đứng phía sau thả ra 15 vạn đại quân. Số lượng phàm binh 2 bên quá chênh lệch, nên nếu 2 bên giao chiến phàm binh, các Hoàng cấp võ giả trong quân Mùi Sứ Quân sẽ xuống hỗ trợ
Binh lính vừa ra, phía bên Kinh Châu đã nổi trống lớn báo hiệu có địch. Trần Lương không quan tâm, kẻ địch cũng không vội vã. Bọn hắn chỉ đơn giản từ từ bay lên cao xem thế lực ngu xuẩn nào dám tấn công Kinh Châu.
Trần Lương lấy ra 4 đại pháo đặt dưới đất. 4 vị Hoàng cấp võ giả kích hoạt mỗi pháo cách nhau 1 hơi thở. Như vậy mỗi hơi thở đều có 1 đạn pháo nã vào trận pháp.
Trước khi bắn pháo, tinh thần lực của Trần Lương đã bám lấy từng phân điểm trên diện tích 4 dặm bề mặt trận pháp. Đại pháo bắn đến, rung động trong trận pháp khiến người của Kinh Châu có chút giật mình
"Mỗi một đạn pháo đều tạo ra tầng thứ này rung lắc trận pháp, cho thấy sức nổ của nó đã tiếp cận Địa cấp võ giả sơ kỳ" Một vị luyện đan sư cấp 7 nói
"Bọn hắn lại có đến 4 đại pháo như này, thật là có chút không ngờ" Một vị Trận Pháp Sư cấp 7 nói
"Sau hôm nay, cả 4 đại pháo đều thuộc về Thân Sứ Quân, thật đáng chúc mừng" Một vị Trận Pháp Sư cấp 7 góp vào.
3 vị tinh thần lực đại sư đều thuộc về đầu não trong Phủ Thành Chủ của Kinh Châu, rất có quyền ăn tiếng nói.
"Để xem bọn hắn có thể bắn đến lúc nào" Thành chủ Kinh Châu, Ngũ Hải nói. Hắn rất tự tin kẻ địch có bắn mỏi tay cũng không công phá được hộ thành đại trận của Kinh Châu đã sừng sững bao nhiêu năm nay.
Hộ trận có cả công và thủ. Công là đánh ra sấm sét. Có điều trận pháp chú trọng phòng thủ, nên là thủ cao, công yếu. Vì vậy Ngũ Hải không dùng trận pháp tấn công mà để kẻ địch tự do phá trận.
Sau khi bắn tổng công 8 đạn pháo, Trần Lương cùng 4 thuộc hạ mang đại pháo đi đến một nơi khác, tiếp tục bắn tới 1 vị trí khác trên trận pháp.
Vẫn là 8 đạn pháo được nã vào trận pháp, bọn hắn lại tiếp tục di chuyển. Đám người của Kinh Châu nhìn theo không hiểu đối phương muốn làm gì. Mãi sau vị Trận Pháp Sư cấp 7 mới đưa ra suy đoán:
"Nếu ta không nhầm thì đây là hành động nhằm tìm ra điểm yếu của trận pháp"
"Cái gì! Hắn muốn tìm điểm yếu của trận pháp cấp 8. Ta có nghe lầm không? Sao lại có hành động khó hiểu đến mức này" Một lão giả cạnh đó mặt khó hiểu, nói
"Chính ta cũng nghi ngờ suy đoán của mình. Cho dù là ta, cả đời cũng không tìm ra được điểm yếu của trận pháp cấp 8. Cho ta đặt tay vào điểm yếu cũng sẽ không nhận ra được khác biệt gì với phần khác của trận pháp. Theo lý mà nói, để nhận ra điểm yếu của trận pháp cấp 8, cần Trận Pháp Sư cấp 8 trở lên. Cả Giang Đông Quốc này, chỉ có mình Man Nhạc đại sư là Trận Pháp Sư cấp 8. Nhìn tên này... thôi bỏ qua. Chúng ta chờ xem kịch hay là được"
Sau 10 lần di chuyển, 5 người Trần Lương tiếp tục đi đến địa điểm thứ 12.
"Bùm Bùm Bùm Bùm Bùm Bùm Bùm Bùm"
"Vẫn không có, đi tiếp" Trần Lương ra lệnh
Bọn hắn đi tới địa điểm thứ 15, 16, rồi lại 17, 18.
"Bùm, Bùm, Bùm, Bùm, Bùm"
"Dừng lại" Trần Lương nói "Ta tìm thấy rồi". Hắn mở to mắt, mừng rỡ nhìn về 1 điểm trong không gian.
Trần Lương cho triệu tập đại quân ra phía Tây nam so với vị trí đóng quân lúc đầu. Hắn nói với các Huyền cấp võ giả:
"Điểm yếu của trận pháp chỉ to bằng đầu người. Ta sẽ đánh vào điểm yếu trước. Các ngươi sử dụng các loại võ kỹ có mũi nhọn tấn công theo ta"
"4 đại pháo, bắn cùng một lúc về 4 phía trên, dưới, trái, phải ngay cạnh điểm yếu"
"Như Lão, người tiến hành Thất Tinh Bắc Đẩu đi"
Như Lão nhìn ra phía sau, đưa mắt tới cho 6 người, bao gồm 3 Trưởng lão khách khanh, Hạ Tử Yên, Bá Lăng, Võ Giác.
Đám Trưởng lão khách khanh không đủ tin tưởng nhau để thực hiện Thất Tinh Bắc Đẩu, vì vậy 7 người này là nhóm duy nhất thi triển Thất Tinh Bắc Đẩu tăng sức mạnh cho Như Lão.
Chờ đợi Như Lão hoàn thành Thất Tinh Bắc Đẩu, Trần Lương mới thi triển Đế Nhất. Có điều hắn không sử dụng toàn bộ nguyên khí trong cơ thể như những lần trước. Lần này, hắn điều động một lượng nguyên khí thấp nhất có thể, kết hợp với linh khí bên ngoài.
Đế Nhất này sức mạnh chỉ bằng một phần năm so với Đế Nhất hắn đánh ra trong Ám Vực.
Trần Lương đánh ra Đế Nhất vào trận pháp khiến trận pháp rung lắc tương tự như đại pháo bắn vào các chỗ khác. Đám người Kinh Châu đang không quá để ý vào trận pháp. Đợt rung lắc vừa rồi chỉ thoáng qua khiến tên Trận Pháp Sư cho rằng mình cảm nhận nhầm.
"Đánh đi" Trần Lương ra lệnh rồi đả tọa nghỉ ngơi. Hắn nuốt vào 1 đám đan dược phục hồi nguyên khí. Tiếp theo sợ là sắp có ác chiến xảy ra.
Rất nhanh, nhanh đến không ngờ, trận pháp cấp 8 thủng 1 lỗ nhỏ. Từ 1 lỗ nhỏ bằng đầu người, các liên kết trong trận pháp dần bị đứt gãy, lan ra toàn bộ trận pháp. Chỉ 4 hơi thở sau, một nửa trận pháp đã không còn. Sau 6 hơi thở, toàn bộ trận pháp liền biến mất.
Trận pháp biến mất hoàn toàn, không còn tác dụng phòng hộ hay tấn công, nhưng không phải bị hỏng toàn bộ. Trên thực tế, nhờ điểm yếu bị phá hủy, trận pháp chỉ bị hỏng một lỗ nhỏ, sửa chữa nhanh và dễ dàng hơn nhiều so với bị phá hoại thông thường.
Đám người đứng đầu Kinh Châu ngơ ngác, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi rồi lại nhìn trận pháp. Ngay trước thời điểm trận pháp bị phá hủy, Ngũ Hải đã lấy ra Mắt trận khởi động trận pháp tấn công. Những đã quá trễ, trận pháp vừa đánh ra cột sét đầu tiên liền bị đại pháo đánh tan. Còn chưa kịp đánh ra cột sét thứ hai, điểm yếu đã bị đánh thủng.
Ngay khi điểm yếu bị phá hủy, tên Trận Pháp Sư cấp 7 đã tập trung toàn bộ tinh thần lực kiểm tra trận pháp, cảm nhận từng đứt gãy đang diễn ra mà không thể làm gì. Một loạt những cảm xúc lướt qua trong hắn. Có ngạc nhiên, có tuyệt vọng, có khó tin, có lo lắng.
Bên phía Mùi Sứ Quân, bọn hắn nhìn thấy võ kỹ của mình bay xuyên qua nơi từng có trận pháp phòng hộ mà mừng như điên. Tất cả không có dừng lại. Bọn hắn còn không tin bản thân có thể phá hủy được hộ thành đại trận đã sừng sững bao năm nay. Bọn hắn chém lung tung khắp nơi, để đảm bảo hộ trận đã thực sự không còn.
Bọn hắn chém lung tung, kiếm khi bay loạn xạ, phá hủy khắp nơi khiến đám người Ngũ Hải bừng tỉnh. Hắn tức giận bay lên đứng đối diện Như Lão, phía sau là các thuộc hạ bừng bừng tức giận.
"Như Lão, lâu không gặp" Tuy rất tức giận nhưng Ngũ Hải dù sao cũng là tướng quân, lại sống mấy ngàn năm, phong độ bá giả tự nhiên là vẫn có.
"Ngũ Hải, lâu không gặp" Như Lão từ tốn chào lại
"Không ngờ bọn ngươi lại phá hủy được trận pháp cấp 8. Nhưng các ngươi sẽ phải lấy mạng đền bù"
"Trước khi 2 quân giao chiến, ta muốn đánh với ngươi 1 đấu 1. Những năm qua ta có chút tiến bộ, muốn phục thù năm xưa" Như Lão nói
"Chúng ta đều đã là Thất huyệt, tịnh tiến lại có thể bao nhiêu, trừ khi ngươi đột phá lên Địa cấp?"
"Lão phu vẫn chỉ là Huyền cấp. Trước khi chết có thể lên được Địa cấp hay không vẫn rất khó nói"
"haha ta cũng không tin lão có thể vượt mặt ta. Được, trước khi chết, cho ngươi thỏa ước nguyện" Ngũ Hải sảng khoái chấp nhận
"tướng quân, cẩn thận có bẫy" Thuộc tướng đứng cạnh Ngũ Hải, nói
"Không sao, có người ấy ở đây, ngươi còn lo điều gì" Ngũ Hải nói nhỏ
Hắn nhìn mọi người, nói: "Tất cả các ngươi lui xuống"
Phía bên Mùi Sứ Quân, mọi người cũng lui ra xa nhường chỗ cho 2 cao thủ phô diễn sức mạnh.
Như Lão không nói nhiều, trực tiếp chuẩn bị đánh ra võ kỹ mạnh nhất của hắn. Phía bên kia, Ngũ Hải không có nửa điểm coi thường đối thủ, cũng chuẩn bị thi triển võ kỹ mạnh nhất.
Một quyền một kiếm lao vào nhau. Tưởng chừng sẽ có một vụ nổ vang giữa trời hay một sự giằng co khốc liệt giữa không trung. Nhưng không, Kiếm khí của Như Lão dễ dàng xẻ đôi quyền khí lao tới tấn công Ngũ Hải.
Ngũ Hải vội vã vung quyền chống đỡ nhưng không ăn thua, nhận lấy trọng kiếm chém hắn văng xa trăm trượng.
"Tướng quân!" Đám thuộc hạ hét lên, lao về nơi Ngũ Hải rơi xuống. Hắn chưa chết nhưng trọng thương đến thổ huyết. Cơ thể gắng gượng đứng dậy nhưng sợ là khó tiếp tục tham chiến.
Mọi người, bao quát cả Mùi Sứ Quân và Thân Sứ Quân đều ngạc nhiên nhìn Như Lão.
Trần Lương nở một nụ cười đậm trên gương mặt, nói với đám Trưởng lão khách khanh:
"Các ngươi thấy sức mạnh của Thất Tinh Bắc Đẩu chưa"
"Tuyệt vời. Trận này chúng ta thắng chắc rồi" Tiên Cô. Nàng không biết đến cái gì gọi là Thất Tinh Bắc Đẩu, nhưng có vẻ rất mạnh.
Đám người Mùi Sứ Quân tâm tình lên cao chín tầng mây, vừa phá hủy được trận pháp cấp 8, vừa có người dẫn đầu dễ dàng hạ gục tướng địch. Vậy còn lo lắng gì nữa.
"Gian trá, ngươi đã là Địa cấp" Phó tướng của Ngũ Hải tức giận chỉ tay về Như Lão, quát
"Ta mà lên Địa cấp thì một chiêu vừa rồi đã giết chết hắn"
"Là gì không quan trọng. Tiếp theo để ta làm đối thủ của ngươi" Một giọng nói từ Phủ Thành Chủ, hay chính là cố cung vang lên.
Người cất tiếng là một đại hãn, vai năm tấc rộng thân mười thước cao. Như Lão vừa nhìn thấy người này đã không giấu nổi sự kinh ngạc, thốt lên
"Đại tướng quân Khả Hãn"
Vừa nghe danh xưng Đại tướng quân, cả đám người Mùi Sứ Quân tâm trạng vừa lên mây đã lập tức ngã xuống đáy vực.
Đại tướng quân, cả Giang Đông Quốc dân số lên tới trăm ngàn vạn người, chỉ có được 12 Đại tướng quân tương ứng với 12 Địa cấp võ giả.
Như Lão đã là Huyền cấp thất huyệt mấy trăm năm nhưng vẫn chưa nhìn thấy cánh cửa bước vào Địa cấp. Lão được Thất Tinh Bắc Đẩu tăng sức mạnh lên 9, 10 lần nhưng tự thấy vẫn khó là đối thủ của Đại tướng quân Khả Hãn.
Một mình Đại tướng quân thôi cũng coi như có trặm vạn hùng binh nơi đây. Kinh Châu lúc này đã trở thành hang hùm với đám người Mùi Sứ Quân.
"Đại tướng quân, sao ngươi lại ở đây?" Như Lão hỏi
"Kinh Châu có cố cung, là nơi ở rất tốt, sao ta lại không được ở đây?" Khả Hãn điềm nhiên đặt ngược lại câu hỏi
Như Lão im lặng, Khả Hãn nhìn vê phía Trần Lương vẫn đang ngồi luyện hóa đan dược, nói tiếp: "Kỳ thật ta rất kinh ngạc các ngươi lại có thể phá được trận pháp cấp 8, dường như công lao thuộc về tiểu tử kia"
"Hắn là ta mang từ bên ngoài về giúp khôi phục lãnh địa của Hải Hãn Đại tướng quân" Như Lão hơi cúi đầu nói, tỏ sự kính trọng tới Khả Hãn
"Khôi phục lãnh địa của Hải Hãn mà ngươi lại đi chiếm Kinh Châu của ta!?" Khả Hãn Đại tướng quân quát lên.
Như Lão không biết đáp lời ra sao. Cho dù là đối địch thì trước mắt hắn vẫn là Đại tướng quân, vẫn là cấp trên của hắn, Như Lão không dám có nửa điểm hỗn láo.
"Đây là chiến tranh, tự nhiên là bọn ta phải đi xâm chiếm các nơi khác" Huyết Vô Thần nói xen vào
"Câm miệng, ngươi còn không có tư cách nói chuyên với ta" Đại tướng quân vừa quát, vừa lấy tay làm kiếm, chém về phía Huyết Vô Thần.
Như Lão vội vàng chém xuống 1 kiếm chống đỡ. Kiếm của lão là 1 Thiên Thánh Khí hạ phẩm, tăng lên 8 lần lực công kích
"Giỏi lắm, ngươi lại có thể đỡ được 1 kiếm của ta. Không ngờ chỉ mấy chục năm không gặp, ngươi đã lên tới trình độ này. Vậy để ta lãnh giáo bản lĩnh thực của ngươi" Đại tướng quân lấy ra vũ khí của mình, 1 thanh kiếm phẩm cấp Thiên Thánh Khí trung phẩm, tăng lên 11 lần lực công kích.
"Ngươi là Đại tướng quân, lại là Địa cấp võ giả, đừng ỷ mạnh hiếp yếu như vậy" Trần Lương đã nghỉ ngơi xong, bay lên đứng cạnh Như Lão.
Ở bên cạnh hắn là Ngạo Thiên. 10 năm sống ở Thiên Đãng Sơn Mạch, không biết nó đã phát triển đến mức nào.
- ----------
Chương sau sẽ có 1 màn bẻ lái vô cùng ngoạn mục. Ai đoán được chuyện gì không?