Chúng tướng nhìn nhau. Bọn hắn vừa trải qua một trận chiến, tuy không có tổn thất nhiều nhưng tinh thần cùng nguyên khí đều có chút suy giảm. Huống hồ Kinh Châu là một thành rất lớn, chiếm được đã là thành tựu đáng ăn mừng, xứng đáng được nghỉ ngơi rồi.
Nhưng bọn hắn cũng không phản đối suy nghĩ của Trần Lương. Đây đúng là cơ hội hiếm có để chiếm luôn Khả Hãn Thành. Nếu không, tin tức Khả Hãn chết lan ra, chắc chắn các thế lực khác cũng sẽ nhòm ngó.
"Ta nghỉ ngơi 1 canh giờ liền có thể đánh được tiếp. Ta ủng hộ đánh tiếp" Như Lão nói
"Trưởng lão khách khanh, các ngươi nghĩ sao?" Trần Lương hỏi
Đám người Trưởng lão khách khanh nhìn nhau. Theo như thỏa thuận trước đó, bọn hắn sẽ không cần phải đi ra ngoài chiến đấu trong 50 năm. Có điều đây cũng là cơ hội tốt để mở rộng lãnh thổ, mở rộng sức mạnh, tương lai càng chiêu mộ được nhiều cường giả, và như thế bọn hắn sẽ càng giảm nguy hiểm. Vả lại càng nhiều thắng lợi, tin tưởng Trần Lương sẽ càng chiếu cố tốt bọn hắn.
Chỉ có riêng Huyết Vô Thần là không đắn đo, nói "Ta ủng hộ ngay trong hôm nay tiến công Khả Hãn Thành"
Suy nghĩ một hồi, đám Trưởng lão khách khanh cũng cho câu trả lời
"Ta nguyện theo ý môn chủ"
"Ta cũng vậy"
"Ta ủng hộ tiến công"
"Đánh"
Nhìn thấy khí thế mọi người nhất chí đồng lòng, Trần Lương cười tươi, nói:
"Ta hỏi xem tấm lòng mọi người thế nào. Chứ chúng ta không cần làm gì cả"
Mọi người không hiểu ý Trần Lương là sao. Hắn vừa cười, vừa lấy ra 9 đồ vật, nói:
"Cho các ngươi biết. Đây là tất cả Mắt trận nằm trong Nhẫn không gian của Đại tướng quân Khả Hãn. Mắt trận này là của đại thành hộ trận Kinh Châu, 7 Mắt trận này là của cố cung. Còn đây..."
Trần Lương dừng một chút, cầm 1 thứ trông như một viên hồng ngọc, giơ lên cho mọi người xem, nói tiếp
"Đây chính là Mắt trận của đại thành hộ trận Khả Hãn Thành"
Chúng tướng há mồm, nhìn nhau mừng rỡ, hò reo sung sướng.
Thời điểm Trần Lương đọc trí nhớ của Khả Hãn, hắn đã biết 1 trận chiến này mang lại cho bọn hắn quá nhiều thắng lợi, quá nhiều lợi ích, quá nhiều niềm vui.
Khả Hãn luôn mang bên mình Mắt trận của Khả Hãn Thành. Hắn cảm thấy không ai có đủ năng lực để giữ Mắt trận thành của hắn. Sau khi được báo tin về cuộc tấn công của Mùi Sứ Quân, hắn đã đến Kinh Châu và thu lại tất cả Mắt trận để đề phòng bất cứ điều gì xảy ra.
"Mọi người nghỉ ngơi một chút, đợi binh lính Kinh Châu trở về, chúng ta sẽ đánh úp bọn chúng không cho kẻ nào thoát. Nhẫn không gian, bảo vật của kẻ địch, ai thu được sẽ là của người đấy.
Đợi đến sáng ngày mai, chúng ta sẽ đến thu lấy Khả Hãn Thành"
Chúng tướng gật đầu như mổ thóc. Kế hoạch an toàn như thế, không đồng ý thì còn làm gì.
Mọi việc diễn biến suôn sẻ như nước chảy mây trôi.
Trong đám người trở về, có cả chủ tướng của Trấn Khang, thành chủ Công Khải Thành. Tên này cũng mang theo Mắt trận của Công Khải Thành.
Chốt lại, sau 1 ngày, Mùi Sứ Quân đã sở hữu tới 3 đại thành là Hải Hãn Thành, Khả Hãn Thành và Kinh Châu. Ngoài ra Công Khải Thành cũng là một thành không nhỏ, lớn hơn so với tất cả những thành mà Mùi Sứ Quân chiếm được trước đó.
Do không chiêu mộ được tiên nhân về quân của mình, nên trước đó, Mùi Sứ Quân chỉ đánh chiếm các thành nhỏ. Còn thành lớn như Công Khải Thành, có nhiều Huyền cấp, Hoàng cấp võ giả bảo vệ thì không dám động đến.
Nhưng sau hôm nay sẽ khác, bọn hắn sẽ danh tiếng nổi như cồn, sẽ chiêu mộ được cường giả, sẽ không còn lo lắng, mỗi bước đi mỗi bước dò dẫm nữa.
Sau 3 ngày, tin tức Mùi Sứ Quân đánh hạ Thân Sứ Quân, chiếm được Kinh Châu và Khả Hãn Thành lan khắp Giang Đông Quốc, trở thành đề tài được bàn tán nhiều nhất Giang Đông Quốc, từ trong ngõ ngách tới các quán nhậu.
Chỉ sau 1 ngày, Mùi Sứ Quân từ một đám tàn binh, thực lực bị coi là yếu nhất, trở thành đội quân được đánh giá hàng đầu. Thậm chí Mùi Sứ Quân còn hơn các Sứ Quân khác ở chỗ, bọn hắn là Sứ Quân duy nhất chiếm được 3 đại thành có hộ thành đại trận là trận pháp cấp 8.
Không nắm bắt được thông tin chi tiết trận chiến giữa Mùi Sứ Quân và Thân Sứ Quân, nên các thế lực khác đều cho rằng Mùi Sứ Quân có được Địa cấp cường giả lãnh đạo.
Không biết bọn hắn sẽ có cảm tưởng gì nếu biết Mùi Sứ Quân không có một võ giả Địa cấp nào, thậm chí một võ giả Huyền cấp đỉnh cao cũng không có. Như Lão chỉ là một Huyền cấp thất huyệt võ giả thông thường, vì vậy từng là bại tướng dưới tay Ngũ Hải và Hoàng Lão Tà.
Trên đỉnh Phủ Thành Chủ của Khả Hãn Thành treo cờ của Mùi Sứ Quân bay phấp phới.
Sau 5 ngày, Như Lão thay mặt Mùi Sứ Quân gửi thư chiêu hàng tới tất cả thế lực mà bọn hắn có thể vươn tay tới, bao gồm những địa điểm do Thân Sứ Quân quản lý. Mùi Sứ Quân mới chỉ chiếm được 3 thành lớn của Thân Sứ Quân, còn rất nhiều thành thị khác do thuộc hạ của Khả Hãn chiếm đóng. Muốn chiều hàng bọn chúng rất khó, cuối cùng vẫn là phải dùng đến vũ lực nói chuyện
Nhờ danh tiếng nổi như cồn, có đến 12 thành chấp nhận thư chiêu hàng và các điều kiện của Trần Lương. Ngoài ra có thêm 5 thành muốn bàn lại điều kiện, cuối cùng vẫn trở thành lực lượng của Mùi Sứ Quân.
Lúc này đây, Mùi Sứ Quân được xếp ngang với 3 Sứ Quân hàng đầu khác, đổi biệt hiệu từ Tam Hùng thành Tứ Hùng, bao gồm Mùi Sứ Quân, Thìn Sứ Quân, Tý Sứ Quân, Dần Sứ Quân.
Chỉ sau 1 ngày có thêm 4 thành lớn, Mùi Sứ Quân phải chia người ra để quản lý.
Như Lão vẫn tiếp tục chủ quản Hải Hãn Thành.
Trần Lương sẽ chủ quản cố đô Kinh Châu.
Võ Giác chủ quản Khả Hãn Thành
Huyết Vô Thần chủ quản Công Khải Thành
Hộ thành đại trận ở Kinh Châu bị hỏng nên phòng vệ yếu nhất, các Trưởng lão khách khanh đều được điều động đến đây bảo vệ thành. Trần Lương không lo lắm, bởi hắn còn có cố cung làm chỗ trú ẩn. Trận pháp bảo hộ cố cung tuy chỉ là cấp 7 sơ đẳng, nhưng lại là thuần phỏng thủ, không có năng lực tấn công, vì vậy khả năng phòng thủ rất mạnh. Đi ngủ vẫn là yên tâm an giấc.
Hôm nay, Trần Lương gọi 2 người Võ Giác và Huyết Vô Thần đến. Từ khi gia nhập Khai Thiên Môn, 2 người này đều ra sức hoạt động, tận tâm cống hiến cho môn phái. Huyết Vô Thần tuy là Trưởng lão khách khanh nhưng nhiệt tình còn hơn Võ Giác. Võ Giác là Huyền cấp võ giả duy nhất của Khai Thiên Môn, vì vậy, những cống hiến trong những năm vừa qua và trong tương lai là rất quan trọng.
Vậy nên, hôm nay Trần Lương gọi 2 người đến là muốn tưởng thưởng cho bọn hắn. Thu thập từ Nhẫn không gian của Khả Hãn và 2 bảo khố của Kinh Châu và Khả Hãn Thành khiến Trần Lương đã giàu lại càng giàu thêm.
"Võ Giác huynh, đây là Huyết Hải Sâm, có tác dụng cường hóa khí huyết lên gấp nhiều lần. Chúc huynh sớm ngày đột phá" Trần Lương đưa cho Võ Giác một cây hồng sâm.
Huyền cấp võ giả sử dụng huyết mạch và nguyên khí trong cơ thể để xung phá 7 huyệt đạo, từ đó thành tựu Địa cấp tu vi. Vì vậy, muốn đột phá các tiểu tu vi trong Huyền cấp, cần nâng cao chất lượng huyết mạch và nguyên khí.
"Đa tạ môn chủ. Đây đúng là cái ta cần" Võ Giác nhận Huyết Hải Sâm với ánh mắt vui sướng.
"Huyết Vô Thần huynh, vật này cho ngươi" Trần Lương lấy ra 1 viên đan dược đưa cho Huyết Vô Thần "Đây là Phá Huyệt Đan, trợ giúp ngươi đột phá lên Huyền cấp nhất huyệt"
Phá Huyệt Đan Trần Lương thu được trong bảo khố của Kinh Châu do luyện đan sư cấp 7 ở đây điều chế.
"Đa tạ môn chủ" Nhìn thấy Phá Huyệt Đan, Huyết Vô Thần mặt mày rạng rỡ, cầm lấy đan dược. Nhưng chợt nhớ tới điều gì, hắn định mở miệng muốn nói rồi lại thôi.
"Huynh có điều gì không ngại nói thẳng" Trần Lương nói.
"Không có gì, chỉ là ta muốn trao đổi với Võ Giác huynh" Huyết Vô Thần nhìn Võ Giác nói
"Ồ, huynh muốn trao đổi thứ gì?" Võ Giác hỏi
"Ta muốn đổi viên Phá Huyệt Đan này lấy Huyết Hải Sâm"
Nhìn thấy Võ Giác có vẻ ngần ngừ, Huyết Vô Thần vội nói: "Ta có thể bỏ thêm Tinh thạch hay bảo vật khác để đổi lấy Phá Huyệt Đan. Tùy Võ huynh ra giá"
"Ý ta không phải vậy. 2 vật này giá trị ngang nhau, Huyết Hải Sâm có tác dụng nhỏ nhưng lâu dài, Phá Huyệt Đan có tác dụng mạnh nhưng chỉ được 1 lần. Ta thấy mọi người thường thích Phá Huyệt Đan hơn. Ta chưa trả lời vì thấy ngạc nhiên thôi. Còn huynh thích thì cầm lấy" Võ Giác nói, đưa Phá Huyệt Đan cho Huyết Vô Thần.
Huyết Vô Thần đưa cây linh dược cho Võ Giác và vui mừng cầm về đan dược. Trần Lương tò mò hỏi:
"Có thể cho ta biết vì sao ngươi lại muốn Huyết Hải Sâm đến thế không?"
"Không giấu gì môn chủ, trong các võ kỹ ta tu luyện có 2 võ kỹ sử dụng huyết dịch để tăng lên sức mạnh tấn công. Huyết mạch của ta càng mạnh thì 2 võ kỹ này càng mạnh. Vì vậy ta rất cần các loại bảo vật tăng cường huyết mạch" Huyết Vô Thần trả lời
"Ồ, cụ thể 2 môn võ kỹ đấy là như nào?" Trần Lương nồng đậm quan tâm
"Võ kỹ thứ nhất tên Huyết Khởi Chú là một loại võ kỹ bổ trợ, lấy huyết dịch của bản thân hòa cùng nguyên khí và linh khí để tăng lên 10 lần sức mạnh cho võ kỹ tấn công.
Võ kỹ thứ hai tên Thương Hải Tang Điền, là một loại võ kỹ đồng quy vu tận, thiêu đốt toàn bộ huyết dịch trong cơ thể đánh ra một huyết hỏa cầu"
"Huyết Khởi Chú có thể đánh ra liên tiếp mấy lần? có tác dụng phụ gì?" Trần Lương tiếp tục hỏi
"Mỗi lần sử dụng, cần đến 7 ngày để khôi phục. Nếu sử dụng 2 lần liên tiếp, cần đến 30 ngày mới khôi phục. Cực hạn có thể sử dụng tới 3 lần liên tiếp, nhưng sẽ giảm vĩnh viễn 10 năm tuổi thọ. Và sau lần thứ 3 thì cơ thể sẽ kiệt sức, ngất đi, cần thời gian dài để khôi phục"
"Giảm 10 năm tuổi thọ, tác dụng phụ cũng không nhỏ nha" Võ Giác nói
"Hay lắm, ta thích" Trần Lương lấy ra 1 cây Huyết Hải Sâm khác, nói "Ta muốn học 2 môn võ kỹ này, học phí là một cây Huyết Hải Sâm có đủ không?"
"Đủ đủ, quá đủ là đằng khác" Huyết Vô Thần tiếp nhận linh dược, cười nói. Hắn tự tin có 2 cây Huyết Hải Sâm này sẽ đủ để xung phá nhất huyệt.
Tặng thưởng cho 2 bọn hắn xong, Trần Lương chợt nhớ tới 3 kẻ rời đi lúc công đánh Kinh Châu. Hắn nhắm mắt lại, tìm đến thánh hồn của 3 người đó.
Các Trưởng lão khách khanh đều bị Trần Lương giữ 5 phần 100 thánh hồn. Tìm được thánh hồn của 3 kẻ kia, chỉ trong tích tắc, 3 thánh hồn triệt để hủy diệt.
Ở một nơi cách đó ngàn dặm, có 3 kẻ đang đi đường, đột nhiên vật ra ngất xỉu. Thời điểm tỉnh lại, 2 tên tu vi Hoàng cấp trở nên ngẩn ngẩn ngơ ngơ, không nhận ra bản thân là ai. Tên Huyền cấp nhờ tinh thần lực cao hơn nên thần trí vẫn tỉnh táo, có điều khả năng học tập đã giảm sút vô số lần. Sợ là sau này hắn khó học được gì mới, tu vi đình trệ không tiến.
Những ngày tiếp theo Trần Lương chưa có thời gian học võ của Huyết Vô Thần. Hắn còn phải tự tay đi tu sửa trận pháp, sớm nhất mang lại lớp bảo vệ an toàn cho Kinh Châu.
Nhất chiến thành danh, những ngày tiếp theo, Trần Lương ghi nhận số lượng người tiến vào Kinh Châu tăng lên đáng kể, trong đó hẳn không ít là gián điệp của các thế lực khác.
10 năm tiếp theo trôi qua, Mùi Sứ Quân không đi đánh chiếm thêm bất cứ nơi nào. Lãnh thổ hiện tại quá đủ để bọn hắn xây dựng quân đội, phát triển thực lực cả về số lượng và chất lượng.
Đám Trưởng lão khách khanh, nhờ có danh tiếng Mùi Sứ Quân tăng cao chín tầng mây, 18 người đều đã chiêu mộ được Huyền cấp võ giả cho Mùi Sứ Quân, đảm bảo sau 40 năm nữa bọn hắn được tự do.
Nhất chiến thành danh cũng đưa Mùi Sứ Quân vào đầu sóng ngọn gió. Những thành nhỏ không có trận pháp bảo vệ hoặc trận pháp cấp thấp đều bị tiến đánh. Nhân lực thời gian đầu không có nên Mùi Sứ Quân đã phải rời đi tất cả những thành nhỏ bọn hắn chiếm được trước đó, đưa hết về 4 thành lớn, nhờ vào trận pháp bảo vệ
Sau 10 năm, nhân lực đã đủ để Mùi Sứ Quân rời hang, nhưng chưa đủ để vẫy vùng biển lớn.
10 năm này, Trần Lương lúc nào cũng bận rộn. Ngoài 1 tháng tu sửa hộ trận Kinh Châu, hắn còn dành 2 năm để nâng cấp trận pháp của Công Khải Thành từ cấp 7 sơ đẳng lên cao đẳng.
Xong còn học tập võ kỹ cùng Huyết Vô Thần.
Xong còn bàn bạc chiến thuật, tình hình chiến tranh, quân sự.
Xong còn quản lý Kinh Châu với vô số hoạt động đối nội, đối ngoại, kinh doanh, khai thác tài nguyên...
Xong còn huấn luyện cho Thất Tử. Trước đó 2 năm, Thất Tử đã toàn bộ lên Tiên Linh cảnh, nhanh hơn Trần Lương dự tính, có lẽ là nhờ lông của Ngạo Thiên. Trần Lương giao nhiệm vụ cho bọn hắn, đi làm cướp.
59 người chia làm 8 nhóm. 7 nhóm 7 người, nhóm thứ 8 là 10 người. 8 nhóm sẽ tự chọn hướng đi của mình, có thể làm sơn tặc, hải tặc, đạo tặc, nhưng không được làm dâm tặc vì nó không giúp tăng cường thực lực.
Có thể chiêu binh mãi mã, thành lập đội quân chuyên đi cướp. Có thể giết người hoặc không. Chỉ có 1 quy định duy nhất là phải sang các lãnh thổ của Sứ Quân khác làm cướp, không được cướp ở Mùi Sứ Quân.
Điều kiện để được trở lại là khi đã lên được Cự Linh cảnh. Trở về chắc chắn có thưởng lớn.
Mọi thứ đang yên ổn, Trần Lương chợt nhận được hung tin, Bình Nguyễn bị giết chết, Tuyết Hoa bị bắt cóc.
Nhưng bọn hắn cũng không phản đối suy nghĩ của Trần Lương. Đây đúng là cơ hội hiếm có để chiếm luôn Khả Hãn Thành. Nếu không, tin tức Khả Hãn chết lan ra, chắc chắn các thế lực khác cũng sẽ nhòm ngó.
"Ta nghỉ ngơi 1 canh giờ liền có thể đánh được tiếp. Ta ủng hộ đánh tiếp" Như Lão nói
"Trưởng lão khách khanh, các ngươi nghĩ sao?" Trần Lương hỏi
Đám người Trưởng lão khách khanh nhìn nhau. Theo như thỏa thuận trước đó, bọn hắn sẽ không cần phải đi ra ngoài chiến đấu trong 50 năm. Có điều đây cũng là cơ hội tốt để mở rộng lãnh thổ, mở rộng sức mạnh, tương lai càng chiêu mộ được nhiều cường giả, và như thế bọn hắn sẽ càng giảm nguy hiểm. Vả lại càng nhiều thắng lợi, tin tưởng Trần Lương sẽ càng chiếu cố tốt bọn hắn.
Chỉ có riêng Huyết Vô Thần là không đắn đo, nói "Ta ủng hộ ngay trong hôm nay tiến công Khả Hãn Thành"
Suy nghĩ một hồi, đám Trưởng lão khách khanh cũng cho câu trả lời
"Ta nguyện theo ý môn chủ"
"Ta cũng vậy"
"Ta ủng hộ tiến công"
"Đánh"
Nhìn thấy khí thế mọi người nhất chí đồng lòng, Trần Lương cười tươi, nói:
"Ta hỏi xem tấm lòng mọi người thế nào. Chứ chúng ta không cần làm gì cả"
Mọi người không hiểu ý Trần Lương là sao. Hắn vừa cười, vừa lấy ra 9 đồ vật, nói:
"Cho các ngươi biết. Đây là tất cả Mắt trận nằm trong Nhẫn không gian của Đại tướng quân Khả Hãn. Mắt trận này là của đại thành hộ trận Kinh Châu, 7 Mắt trận này là của cố cung. Còn đây..."
Trần Lương dừng một chút, cầm 1 thứ trông như một viên hồng ngọc, giơ lên cho mọi người xem, nói tiếp
"Đây chính là Mắt trận của đại thành hộ trận Khả Hãn Thành"
Chúng tướng há mồm, nhìn nhau mừng rỡ, hò reo sung sướng.
Thời điểm Trần Lương đọc trí nhớ của Khả Hãn, hắn đã biết 1 trận chiến này mang lại cho bọn hắn quá nhiều thắng lợi, quá nhiều lợi ích, quá nhiều niềm vui.
Khả Hãn luôn mang bên mình Mắt trận của Khả Hãn Thành. Hắn cảm thấy không ai có đủ năng lực để giữ Mắt trận thành của hắn. Sau khi được báo tin về cuộc tấn công của Mùi Sứ Quân, hắn đã đến Kinh Châu và thu lại tất cả Mắt trận để đề phòng bất cứ điều gì xảy ra.
"Mọi người nghỉ ngơi một chút, đợi binh lính Kinh Châu trở về, chúng ta sẽ đánh úp bọn chúng không cho kẻ nào thoát. Nhẫn không gian, bảo vật của kẻ địch, ai thu được sẽ là của người đấy.
Đợi đến sáng ngày mai, chúng ta sẽ đến thu lấy Khả Hãn Thành"
Chúng tướng gật đầu như mổ thóc. Kế hoạch an toàn như thế, không đồng ý thì còn làm gì.
Mọi việc diễn biến suôn sẻ như nước chảy mây trôi.
Trong đám người trở về, có cả chủ tướng của Trấn Khang, thành chủ Công Khải Thành. Tên này cũng mang theo Mắt trận của Công Khải Thành.
Chốt lại, sau 1 ngày, Mùi Sứ Quân đã sở hữu tới 3 đại thành là Hải Hãn Thành, Khả Hãn Thành và Kinh Châu. Ngoài ra Công Khải Thành cũng là một thành không nhỏ, lớn hơn so với tất cả những thành mà Mùi Sứ Quân chiếm được trước đó.
Do không chiêu mộ được tiên nhân về quân của mình, nên trước đó, Mùi Sứ Quân chỉ đánh chiếm các thành nhỏ. Còn thành lớn như Công Khải Thành, có nhiều Huyền cấp, Hoàng cấp võ giả bảo vệ thì không dám động đến.
Nhưng sau hôm nay sẽ khác, bọn hắn sẽ danh tiếng nổi như cồn, sẽ chiêu mộ được cường giả, sẽ không còn lo lắng, mỗi bước đi mỗi bước dò dẫm nữa.
Sau 3 ngày, tin tức Mùi Sứ Quân đánh hạ Thân Sứ Quân, chiếm được Kinh Châu và Khả Hãn Thành lan khắp Giang Đông Quốc, trở thành đề tài được bàn tán nhiều nhất Giang Đông Quốc, từ trong ngõ ngách tới các quán nhậu.
Chỉ sau 1 ngày, Mùi Sứ Quân từ một đám tàn binh, thực lực bị coi là yếu nhất, trở thành đội quân được đánh giá hàng đầu. Thậm chí Mùi Sứ Quân còn hơn các Sứ Quân khác ở chỗ, bọn hắn là Sứ Quân duy nhất chiếm được 3 đại thành có hộ thành đại trận là trận pháp cấp 8.
Không nắm bắt được thông tin chi tiết trận chiến giữa Mùi Sứ Quân và Thân Sứ Quân, nên các thế lực khác đều cho rằng Mùi Sứ Quân có được Địa cấp cường giả lãnh đạo.
Không biết bọn hắn sẽ có cảm tưởng gì nếu biết Mùi Sứ Quân không có một võ giả Địa cấp nào, thậm chí một võ giả Huyền cấp đỉnh cao cũng không có. Như Lão chỉ là một Huyền cấp thất huyệt võ giả thông thường, vì vậy từng là bại tướng dưới tay Ngũ Hải và Hoàng Lão Tà.
Trên đỉnh Phủ Thành Chủ của Khả Hãn Thành treo cờ của Mùi Sứ Quân bay phấp phới.
Sau 5 ngày, Như Lão thay mặt Mùi Sứ Quân gửi thư chiêu hàng tới tất cả thế lực mà bọn hắn có thể vươn tay tới, bao gồm những địa điểm do Thân Sứ Quân quản lý. Mùi Sứ Quân mới chỉ chiếm được 3 thành lớn của Thân Sứ Quân, còn rất nhiều thành thị khác do thuộc hạ của Khả Hãn chiếm đóng. Muốn chiều hàng bọn chúng rất khó, cuối cùng vẫn là phải dùng đến vũ lực nói chuyện
Nhờ danh tiếng nổi như cồn, có đến 12 thành chấp nhận thư chiêu hàng và các điều kiện của Trần Lương. Ngoài ra có thêm 5 thành muốn bàn lại điều kiện, cuối cùng vẫn trở thành lực lượng của Mùi Sứ Quân.
Lúc này đây, Mùi Sứ Quân được xếp ngang với 3 Sứ Quân hàng đầu khác, đổi biệt hiệu từ Tam Hùng thành Tứ Hùng, bao gồm Mùi Sứ Quân, Thìn Sứ Quân, Tý Sứ Quân, Dần Sứ Quân.
Chỉ sau 1 ngày có thêm 4 thành lớn, Mùi Sứ Quân phải chia người ra để quản lý.
Như Lão vẫn tiếp tục chủ quản Hải Hãn Thành.
Trần Lương sẽ chủ quản cố đô Kinh Châu.
Võ Giác chủ quản Khả Hãn Thành
Huyết Vô Thần chủ quản Công Khải Thành
Hộ thành đại trận ở Kinh Châu bị hỏng nên phòng vệ yếu nhất, các Trưởng lão khách khanh đều được điều động đến đây bảo vệ thành. Trần Lương không lo lắm, bởi hắn còn có cố cung làm chỗ trú ẩn. Trận pháp bảo hộ cố cung tuy chỉ là cấp 7 sơ đẳng, nhưng lại là thuần phỏng thủ, không có năng lực tấn công, vì vậy khả năng phòng thủ rất mạnh. Đi ngủ vẫn là yên tâm an giấc.
Hôm nay, Trần Lương gọi 2 người Võ Giác và Huyết Vô Thần đến. Từ khi gia nhập Khai Thiên Môn, 2 người này đều ra sức hoạt động, tận tâm cống hiến cho môn phái. Huyết Vô Thần tuy là Trưởng lão khách khanh nhưng nhiệt tình còn hơn Võ Giác. Võ Giác là Huyền cấp võ giả duy nhất của Khai Thiên Môn, vì vậy, những cống hiến trong những năm vừa qua và trong tương lai là rất quan trọng.
Vậy nên, hôm nay Trần Lương gọi 2 người đến là muốn tưởng thưởng cho bọn hắn. Thu thập từ Nhẫn không gian của Khả Hãn và 2 bảo khố của Kinh Châu và Khả Hãn Thành khiến Trần Lương đã giàu lại càng giàu thêm.
"Võ Giác huynh, đây là Huyết Hải Sâm, có tác dụng cường hóa khí huyết lên gấp nhiều lần. Chúc huynh sớm ngày đột phá" Trần Lương đưa cho Võ Giác một cây hồng sâm.
Huyền cấp võ giả sử dụng huyết mạch và nguyên khí trong cơ thể để xung phá 7 huyệt đạo, từ đó thành tựu Địa cấp tu vi. Vì vậy, muốn đột phá các tiểu tu vi trong Huyền cấp, cần nâng cao chất lượng huyết mạch và nguyên khí.
"Đa tạ môn chủ. Đây đúng là cái ta cần" Võ Giác nhận Huyết Hải Sâm với ánh mắt vui sướng.
"Huyết Vô Thần huynh, vật này cho ngươi" Trần Lương lấy ra 1 viên đan dược đưa cho Huyết Vô Thần "Đây là Phá Huyệt Đan, trợ giúp ngươi đột phá lên Huyền cấp nhất huyệt"
Phá Huyệt Đan Trần Lương thu được trong bảo khố của Kinh Châu do luyện đan sư cấp 7 ở đây điều chế.
"Đa tạ môn chủ" Nhìn thấy Phá Huyệt Đan, Huyết Vô Thần mặt mày rạng rỡ, cầm lấy đan dược. Nhưng chợt nhớ tới điều gì, hắn định mở miệng muốn nói rồi lại thôi.
"Huynh có điều gì không ngại nói thẳng" Trần Lương nói.
"Không có gì, chỉ là ta muốn trao đổi với Võ Giác huynh" Huyết Vô Thần nhìn Võ Giác nói
"Ồ, huynh muốn trao đổi thứ gì?" Võ Giác hỏi
"Ta muốn đổi viên Phá Huyệt Đan này lấy Huyết Hải Sâm"
Nhìn thấy Võ Giác có vẻ ngần ngừ, Huyết Vô Thần vội nói: "Ta có thể bỏ thêm Tinh thạch hay bảo vật khác để đổi lấy Phá Huyệt Đan. Tùy Võ huynh ra giá"
"Ý ta không phải vậy. 2 vật này giá trị ngang nhau, Huyết Hải Sâm có tác dụng nhỏ nhưng lâu dài, Phá Huyệt Đan có tác dụng mạnh nhưng chỉ được 1 lần. Ta thấy mọi người thường thích Phá Huyệt Đan hơn. Ta chưa trả lời vì thấy ngạc nhiên thôi. Còn huynh thích thì cầm lấy" Võ Giác nói, đưa Phá Huyệt Đan cho Huyết Vô Thần.
Huyết Vô Thần đưa cây linh dược cho Võ Giác và vui mừng cầm về đan dược. Trần Lương tò mò hỏi:
"Có thể cho ta biết vì sao ngươi lại muốn Huyết Hải Sâm đến thế không?"
"Không giấu gì môn chủ, trong các võ kỹ ta tu luyện có 2 võ kỹ sử dụng huyết dịch để tăng lên sức mạnh tấn công. Huyết mạch của ta càng mạnh thì 2 võ kỹ này càng mạnh. Vì vậy ta rất cần các loại bảo vật tăng cường huyết mạch" Huyết Vô Thần trả lời
"Ồ, cụ thể 2 môn võ kỹ đấy là như nào?" Trần Lương nồng đậm quan tâm
"Võ kỹ thứ nhất tên Huyết Khởi Chú là một loại võ kỹ bổ trợ, lấy huyết dịch của bản thân hòa cùng nguyên khí và linh khí để tăng lên 10 lần sức mạnh cho võ kỹ tấn công.
Võ kỹ thứ hai tên Thương Hải Tang Điền, là một loại võ kỹ đồng quy vu tận, thiêu đốt toàn bộ huyết dịch trong cơ thể đánh ra một huyết hỏa cầu"
"Huyết Khởi Chú có thể đánh ra liên tiếp mấy lần? có tác dụng phụ gì?" Trần Lương tiếp tục hỏi
"Mỗi lần sử dụng, cần đến 7 ngày để khôi phục. Nếu sử dụng 2 lần liên tiếp, cần đến 30 ngày mới khôi phục. Cực hạn có thể sử dụng tới 3 lần liên tiếp, nhưng sẽ giảm vĩnh viễn 10 năm tuổi thọ. Và sau lần thứ 3 thì cơ thể sẽ kiệt sức, ngất đi, cần thời gian dài để khôi phục"
"Giảm 10 năm tuổi thọ, tác dụng phụ cũng không nhỏ nha" Võ Giác nói
"Hay lắm, ta thích" Trần Lương lấy ra 1 cây Huyết Hải Sâm khác, nói "Ta muốn học 2 môn võ kỹ này, học phí là một cây Huyết Hải Sâm có đủ không?"
"Đủ đủ, quá đủ là đằng khác" Huyết Vô Thần tiếp nhận linh dược, cười nói. Hắn tự tin có 2 cây Huyết Hải Sâm này sẽ đủ để xung phá nhất huyệt.
Tặng thưởng cho 2 bọn hắn xong, Trần Lương chợt nhớ tới 3 kẻ rời đi lúc công đánh Kinh Châu. Hắn nhắm mắt lại, tìm đến thánh hồn của 3 người đó.
Các Trưởng lão khách khanh đều bị Trần Lương giữ 5 phần 100 thánh hồn. Tìm được thánh hồn của 3 kẻ kia, chỉ trong tích tắc, 3 thánh hồn triệt để hủy diệt.
Ở một nơi cách đó ngàn dặm, có 3 kẻ đang đi đường, đột nhiên vật ra ngất xỉu. Thời điểm tỉnh lại, 2 tên tu vi Hoàng cấp trở nên ngẩn ngẩn ngơ ngơ, không nhận ra bản thân là ai. Tên Huyền cấp nhờ tinh thần lực cao hơn nên thần trí vẫn tỉnh táo, có điều khả năng học tập đã giảm sút vô số lần. Sợ là sau này hắn khó học được gì mới, tu vi đình trệ không tiến.
Những ngày tiếp theo Trần Lương chưa có thời gian học võ của Huyết Vô Thần. Hắn còn phải tự tay đi tu sửa trận pháp, sớm nhất mang lại lớp bảo vệ an toàn cho Kinh Châu.
Nhất chiến thành danh, những ngày tiếp theo, Trần Lương ghi nhận số lượng người tiến vào Kinh Châu tăng lên đáng kể, trong đó hẳn không ít là gián điệp của các thế lực khác.
10 năm tiếp theo trôi qua, Mùi Sứ Quân không đi đánh chiếm thêm bất cứ nơi nào. Lãnh thổ hiện tại quá đủ để bọn hắn xây dựng quân đội, phát triển thực lực cả về số lượng và chất lượng.
Đám Trưởng lão khách khanh, nhờ có danh tiếng Mùi Sứ Quân tăng cao chín tầng mây, 18 người đều đã chiêu mộ được Huyền cấp võ giả cho Mùi Sứ Quân, đảm bảo sau 40 năm nữa bọn hắn được tự do.
Nhất chiến thành danh cũng đưa Mùi Sứ Quân vào đầu sóng ngọn gió. Những thành nhỏ không có trận pháp bảo vệ hoặc trận pháp cấp thấp đều bị tiến đánh. Nhân lực thời gian đầu không có nên Mùi Sứ Quân đã phải rời đi tất cả những thành nhỏ bọn hắn chiếm được trước đó, đưa hết về 4 thành lớn, nhờ vào trận pháp bảo vệ
Sau 10 năm, nhân lực đã đủ để Mùi Sứ Quân rời hang, nhưng chưa đủ để vẫy vùng biển lớn.
10 năm này, Trần Lương lúc nào cũng bận rộn. Ngoài 1 tháng tu sửa hộ trận Kinh Châu, hắn còn dành 2 năm để nâng cấp trận pháp của Công Khải Thành từ cấp 7 sơ đẳng lên cao đẳng.
Xong còn học tập võ kỹ cùng Huyết Vô Thần.
Xong còn bàn bạc chiến thuật, tình hình chiến tranh, quân sự.
Xong còn quản lý Kinh Châu với vô số hoạt động đối nội, đối ngoại, kinh doanh, khai thác tài nguyên...
Xong còn huấn luyện cho Thất Tử. Trước đó 2 năm, Thất Tử đã toàn bộ lên Tiên Linh cảnh, nhanh hơn Trần Lương dự tính, có lẽ là nhờ lông của Ngạo Thiên. Trần Lương giao nhiệm vụ cho bọn hắn, đi làm cướp.
59 người chia làm 8 nhóm. 7 nhóm 7 người, nhóm thứ 8 là 10 người. 8 nhóm sẽ tự chọn hướng đi của mình, có thể làm sơn tặc, hải tặc, đạo tặc, nhưng không được làm dâm tặc vì nó không giúp tăng cường thực lực.
Có thể chiêu binh mãi mã, thành lập đội quân chuyên đi cướp. Có thể giết người hoặc không. Chỉ có 1 quy định duy nhất là phải sang các lãnh thổ của Sứ Quân khác làm cướp, không được cướp ở Mùi Sứ Quân.
Điều kiện để được trở lại là khi đã lên được Cự Linh cảnh. Trở về chắc chắn có thưởng lớn.
Mọi thứ đang yên ổn, Trần Lương chợt nhận được hung tin, Bình Nguyễn bị giết chết, Tuyết Hoa bị bắt cóc.