Rút lui xong, Như Lão đưa cho sứ giả của Dần Sứ Quân tất cả mắt trận thuộc về lãnh thổ của Ngọ Sứ Quân.
Trần Lương nấp trong bóng tối, nhìn hiệp ước được thực hiện đúng như đã ký, hắn mới thở dài một hơi. Với một kẻ gian xảo, lắm mưu nhiều kế như Trọng Đạt, Trần Lương không tin sẽ có được đầy đủ 2 năm. Nhưng Ít ra có thể tranh thủ được một thời gian cũng tốt rồi.
Thông qua tin tức nội gián truyền về, Trọng Đạt biết được Khai Thiên Môn đã bí mật di chuyển toàn bộ nhân lực tới một nơi bí mật. Cho nên thực lực tổng thể của Mùi Sứ Quân coi như giảm một nửa.
Có điều Trọng Đạt không biết được Khai Thiên Môn đi đâu, làm gì, nếu hắn đánh Mùi Sứ Quân lúc này thì Khai Thiên Môn có trở về ngay lập tức không. Dù sao hiệp ước mới ký, hắn đành chờ một thời gian theo dõi tình hình.
Đội quân của Như Lão chỉ vắng mặt 5 Địa cấp, 15 Hoàng cấp nên không có nhiều xáo trộn.
Trần Lương muốn vấn đỉnh võ đạo, vì vậy hiển nhiên không ngồi trong Pi cùng mọi người. Nhưng hắn cũng không rảnh.
"Tính từ lúc Hải Thượng Trung tạo bẫy đến giờ cũng phải tầm 6, 7000 năm. Đã đến lúc đi xem thành quả" Trần Lương nhìn về phương xa, lẩm bẩm.
Tiếu Ngạo thu Trần Lương vào trong Nội Không Gian của nó rồi thi triển Không Gian Truyền Tống thoát ly Giang Đông Quốc.
Không chỉ rời khỏi Giang Đông Quốc, Tiếu Ngạo còn rời khỏi Phạm Thiên Vực, đi tới Tinh La Vực. Đích đến của Trần Lương cách Tiều Thôn tới mấy ngàn dặm. Nơi đặt chân của Tiếu Ngạo là địa phận một ngọn núi lửa đã tắt rất nhiều năm, có tên Hỏa Phượng Sơn.
Theo sử sách ghi lại. Cách ngàn năm, Hỏa Phượng Sơn lại sống dậy 1 lần, phun trào dung nham, phun trào tiên quang.
Tiên Quang phun ra nuốt vào từ miệng Hỏa Phượng Sơn cho thấy sâu bên trong có tiên vật xuất thế. Tiên Quang phun lên 9 tầng mây, cách xa vạn dặm cũng có thể nhìn thấy. Vì vậy, mỗi khi Hỏa Phượng Sơn hoạt động, vô số cường giả tới đây quan sát.
Dung nham phun ra từ Hỏa Phượng Sơn nóng đến kinh người, Huyền cấp trở xuống là không dám động vào.
Không chỉ như vậy, tương truyền có cường giả chui vào giữa chừng, nhìn thấy có hỏa phượng chập chờn ở sâu bên trong. Hắn sợ quá liền chạy lui khỏi Hỏa Phượng Sơn. Lời đồn này sau đó cũng được một số cường giả xác nhận.
Có một điều lạ, là chỉ thấy những người bỏ dở giữa chừng còn sống bay ra, không lấy được bảo vật tới tay. Còn lại không thấy một ai còn sống mang bảo vật ra ngoài, vì vậy không ai hay biết bảo vật bên trong Hỏa Phượng Sơn là gì.
Thông tin về những cường giả tiến sâu vào bên trong Hỏa Phượng Sơn còn sống hay không cũng là một bí mật. Có người nói họ đều đã chết hết. Lại có tin đồn, vì nhặt được bảo vật nghịch thiên nên người lấy được đều đã bí mật rời đi, không cho ai hay.
Không ai nhìn thấy người sống mang bảo vật ra khỏi Hỏa Phượng Sơn, nhưng không hiểu sao vẫn có vô số thông tin về bảo vật này. Có người nói nó là Tiên Thạch được ủ dưỡng bởi Hỏa Phượng Hoàng. Có người nói, nó là Diêm Phượng, một nhánh hậu duệ của Thần Thú Hỏa Phượng Hoàng, dục hỏa trùng sinh. Có người lại nói, nó là Cực Hỏa Tinh Linh xuất hiện.
Vì vậy, tuy không thấy ai sống rời khỏi, cũng không biết bảo vật bên trong Hỏa Phượng Sơn là gì, nhưng mỗi nghìn năm, nhìn thấy tiên quang vạn trượng, lại có cường giả không ngại hiểm nguy mà tiến vào Hỏa Phượng Sơn.
Trần Lương cũng không biết còn bao nhiêu năm nữa mới tới thời điểm Hỏa Phượng Sơn sống dậy, phóng xuất tiên quang. Nhưng không quan trọng, cái hắn cần lúc này là trở thành nông dân trồng rau, chăn kiến
Bảo tàng được cất giấu rất đặc biệt, nằm sâu trong lòng đất, có địa hỏa ngăn trở, không thể trực tiếp đi đến lấy. Hỏa Phượng Sơn dù gì cũng là nơi quy tụ toàn cường giả đỉnh cao, nếu không có phương án cất giấu đặc biệt, chỉ sợ bảo tàng đã sớm không còn.
Trần Lương đưa Tiếu Ngạo vào Tiểu Cửu Giới, còn bản thân vác trên vai 1 cây cuốc, lững thững đi về phía Hỏa Phượng Sơn.
Chân núi bắt đầu tính từ vùng đất có màu đỏ rực. Đây chính là màu của lớp nham thạch phun ra từ Hỏa Phượng Sơn bồi đắp tầng tầng lớp lớp qua nhiều năm tháng, được gọi là Hỏa Hồng Thạch
Vùng núi này không dành cho phàm nhân. Chỉ cần bước chân lên Hỏa Hồng Thạch, Trần Lương đã có thể cảm nhận được cái nóng xuyên qua giày của hắn. Nếu đây là Hỏa Hồng Thạch mới xuất hiện vài tháng, thì ngay cả Trần Lương cũng phải vận chuyển nguyên khí bảo vệ bàn chân. Còn may đã qua mấy trăm năm, nhiệt độ mới xuống dưới mức 70 độ.
Chỗ hắn đang đứng có nhiệt độ tầm 65 độ, được tính là mức thấp ở Hỏa Phượng Sơn. Trần Lương tiếp tục vác cuốc đi tiếp, trông như một anh nông dân tản bộ, ngắm mây trời. Hắn vừa đi, vừa cảm nhận nhiệt độ dưới chân. Nơi hắn cần là vùng đất có nhiệt độ Hỏa Hồng Thạch tầm 100 độ nóng.
Đi được một đoạn, Trần Lương bắt gặp 3 người đang thu hoạch nông sản. Nhìn kỹ một chút, hắn thấy rõ đây không phải là nông sản bình thường, mà là Diệm Lai Quả. Cách thu hoạch cũng không giống nông dân đưa tay hái quả, mà là dùng hết sức bình sinh, dùng kiếm chém mạnh mới tách được quả ra khỏi cành.
3 người này trồng Diệm Lai Mộc 10 năm trước xong rời đi. 1 năm trở lại mới về đây trông coi, chờ thu hoạch. 2 ngày trước, Diệm Lai Quả vừa chín tới, đã đến lúc bọn hắn thu hoạch thành quả bỏ ra. Mấy ngày này sẽ là thời kỳ nhạy cảm với bọn hắn. Trộm cướp là không chừa một ai.
Khu vườn của 3 người cũng không lớn, chỉ độ 100 cây, mỗi cây chừng 3 đến 5 quả. Mỗi Diệm Lai Quả có giá trị tầm 100 Tinh thạch, tính ra mỗi người cũng thu về hơn 1 vạn Tinh thạch. Đây là con số không nhỏ với 3 người tu vi Hoàng cấp bọn hắn.
Thấy có người đến, 3 người kia tạm dừng chặt quả. 1 người nở nụ cười tươi như hàng xóm gặp mặt, nói:
"Vị đạo huynh đây cũng muốn làm nông dân?"
Trần Lương mỉm cười, đáp lại:
"Đúng vậy, đi trồng ít rau ăn qua ngày. Ta chỉ là đi qua, không quấy rầy các vị. Mặt trời sắp xuống núi, cũng nên nhanh chóng hái quả a"
"Đạo huynh đi thong thả. Mong huynh vụ mùa bội thu"
Trần Lương không nói tiếp, lững thững vác cuốc bước đi. Diệm Lai Quả thu hoạch vào thời xế chiều, trước khi mặt trời lặn sẽ cho chất lượng tốt nhất. Vì vậy để thu hoạch hết mấy trăm Diệm Lai Quả cũng cần vài ngày.
Bước tiếp một dặm, Trần Lương gặp một nhóm người khác đang đổ mồ hôi đốn hạ cây cao. Dụng cụ đốn cây, dường như đều là chiến phủ Thập Thánh Khí. Đếm đếm một chút, Trần Lương thấy rõ 5 người, đều là dạng cơ bắp cuồn cuộn, phân biệt chặt 5 cây to. Với tốc độ này thì cả ngày, 1 người chỉ đốn hạ được 1 cây.
Nhìn thấy Trần Lương bước đến, cả 5 người đều dừng tay nghỉ ngơi, nhưng không có ai bắt chuyện hắn.
"Mọi người cứ tiếp tục. Tại hạ chỉ là đi ngang qua, không quấy rầy"
Trần Lương đi bộ đến khi trăng lên đỉnh đầu mới dừng lại. Nơi hắn đứng, nhiệt độ Diệm Lai Thạch đã tới mức 100 độ, rất phù hợp để trồng Lang Cải Thái. Đây là một loại rau màu xanh, dùng để hỗ trợ điều trị hỏa độc trong cơ thể.
Trần Lương không vội cuốc đất, mà trước mắt công việc là dựng lên 1 cái lều. Dù sao hắn cũng phải ở đây hơn một năm, chờ đợi rau xanh chín, bảo vệ rau khỏi các thành phần nguy hại.
Trời sáng, Trần Lương lấy cuốc ra cuốc từng nhát lên Diệm Lai Thạch. Cuốc hắn dùng không phải cuốc thông thường, mà là một kiện Thập Thánh Khí sắc bén. Bởi vì Diệm Lai Thạch không chỉ nóng trăm độ, còn cứng rắn vô cùng. Đây là 2 lí do vì sao chỉ có tiên nhân mới ở nơi này trồng trọt.
"Phập phập phập" Từng nhát cuốc liên tục được bổ xuống đất cứng.
Muốn trồng được Lang Cải Thái trên Diệm Lai Thạch, trước hết phải làm cho nó bị phá ra từng mảnh nhỏ, làm cho đất trở nên tơi xốp vô cùng. Trần Lương chỉ muốn cuốc một khu đất nhỏ, rộng chừng 20 trượng vuông, nhưng hắn càng làm, càng thấy tốn công, tốn sức, tốn thời gian.
"Phải nhờ thêm người thôi, mệt quá rồi."
Trần Lương thở ra một hơi, lau trán rồi tự làu bàu. Hắn đang định vào trong gọi thêm 3 Huyền cấp võ giả ra cuốc đất với mình, thì chợt cảm nhận thấy có ánh mắt đang nhìn hắn. Trần Lương nhìn quanh, tinh thần lực tỏa ra khắp nơi vẫn không tìm được nguồn gốc của ánh mắt kia, cho thấy ngày này thâm sâu khó dò.
Trần Lương đành phải tự mình cuốc tiếp, không dám gọi người ra, gây sự chú ý không cần thiết. Hỏa Phượng Sơn thời điểm phun trào tiên quang thu hút không ít Thiên cấp tu sĩ có mặt. Lại thêm những bí ẩn, những truyền thuyết xung quanh tiên vật, khiến cho nơi đây thỉnh thoảng lại có cường giả ghé thăm.
Trần Lương dùng 2 tháng mới cuốc xong vườn rau, bắt đầu lấy giống Lang Cải Thái trồng xuống.
Những ngày tháng tiếp theo trông có vẻ nhàn nhã, Trần Lương chỉ việc ngồi trên ghế đổng ngắm mây trời và thi triển Đạo Thần Thông Cường Sinh Mộc.
Đây là tên do Trần Lương tự đặt cho Đạo Thần Thông của cường giả Thiên cấp, Đại trưởng lão của Kinh Viên Môn, có tác dụng biến đổi nguyên khí thành một loại dinh dưỡng nuôi dưỡng thực vật, giúp thực vật phát triển nhanh hơn, sinh trưởng tốt hơn, chất lượng cao hơn.
Sử dụng Cường Sinh Mộc cho Lang Cải Thái, Trần Lương thậm chí không cần động chân động tay, chỉ việc ngồi trên ghế đẩu, đưa nguyên khí đã được kích hoạt Đạo Thần Thông bao phủ vườn rau. Cơ thể hắn trông như đang tưới dưỡng chất cho cây lớn nhanh vậy.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, Trần Lương đã ở Hỏa Phượng Sơn được 6 tháng. Hắn hàng ngày nằm dài trên ghế ngắm mây trời, chăm bón cho rau lớn nhanh, tận hưởng cuộc sống nhàn nhã chưa từng có.
Cách xa vạn dặm, Trọng Đạt bắt đầu tiến hành kế hoạch phá hoại Mùi Sứ Quân. Hắn thề, trước 2 năm sẽ khiến Như Lão và Mùi Sứ Quân biến mất như Khai Thiên Môn.
Trần Lương nấp trong bóng tối, nhìn hiệp ước được thực hiện đúng như đã ký, hắn mới thở dài một hơi. Với một kẻ gian xảo, lắm mưu nhiều kế như Trọng Đạt, Trần Lương không tin sẽ có được đầy đủ 2 năm. Nhưng Ít ra có thể tranh thủ được một thời gian cũng tốt rồi.
Thông qua tin tức nội gián truyền về, Trọng Đạt biết được Khai Thiên Môn đã bí mật di chuyển toàn bộ nhân lực tới một nơi bí mật. Cho nên thực lực tổng thể của Mùi Sứ Quân coi như giảm một nửa.
Có điều Trọng Đạt không biết được Khai Thiên Môn đi đâu, làm gì, nếu hắn đánh Mùi Sứ Quân lúc này thì Khai Thiên Môn có trở về ngay lập tức không. Dù sao hiệp ước mới ký, hắn đành chờ một thời gian theo dõi tình hình.
Đội quân của Như Lão chỉ vắng mặt 5 Địa cấp, 15 Hoàng cấp nên không có nhiều xáo trộn.
Trần Lương muốn vấn đỉnh võ đạo, vì vậy hiển nhiên không ngồi trong Pi cùng mọi người. Nhưng hắn cũng không rảnh.
"Tính từ lúc Hải Thượng Trung tạo bẫy đến giờ cũng phải tầm 6, 7000 năm. Đã đến lúc đi xem thành quả" Trần Lương nhìn về phương xa, lẩm bẩm.
Tiếu Ngạo thu Trần Lương vào trong Nội Không Gian của nó rồi thi triển Không Gian Truyền Tống thoát ly Giang Đông Quốc.
Không chỉ rời khỏi Giang Đông Quốc, Tiếu Ngạo còn rời khỏi Phạm Thiên Vực, đi tới Tinh La Vực. Đích đến của Trần Lương cách Tiều Thôn tới mấy ngàn dặm. Nơi đặt chân của Tiếu Ngạo là địa phận một ngọn núi lửa đã tắt rất nhiều năm, có tên Hỏa Phượng Sơn.
Theo sử sách ghi lại. Cách ngàn năm, Hỏa Phượng Sơn lại sống dậy 1 lần, phun trào dung nham, phun trào tiên quang.
Tiên Quang phun ra nuốt vào từ miệng Hỏa Phượng Sơn cho thấy sâu bên trong có tiên vật xuất thế. Tiên Quang phun lên 9 tầng mây, cách xa vạn dặm cũng có thể nhìn thấy. Vì vậy, mỗi khi Hỏa Phượng Sơn hoạt động, vô số cường giả tới đây quan sát.
Dung nham phun ra từ Hỏa Phượng Sơn nóng đến kinh người, Huyền cấp trở xuống là không dám động vào.
Không chỉ như vậy, tương truyền có cường giả chui vào giữa chừng, nhìn thấy có hỏa phượng chập chờn ở sâu bên trong. Hắn sợ quá liền chạy lui khỏi Hỏa Phượng Sơn. Lời đồn này sau đó cũng được một số cường giả xác nhận.
Có một điều lạ, là chỉ thấy những người bỏ dở giữa chừng còn sống bay ra, không lấy được bảo vật tới tay. Còn lại không thấy một ai còn sống mang bảo vật ra ngoài, vì vậy không ai hay biết bảo vật bên trong Hỏa Phượng Sơn là gì.
Thông tin về những cường giả tiến sâu vào bên trong Hỏa Phượng Sơn còn sống hay không cũng là một bí mật. Có người nói họ đều đã chết hết. Lại có tin đồn, vì nhặt được bảo vật nghịch thiên nên người lấy được đều đã bí mật rời đi, không cho ai hay.
Không ai nhìn thấy người sống mang bảo vật ra khỏi Hỏa Phượng Sơn, nhưng không hiểu sao vẫn có vô số thông tin về bảo vật này. Có người nói nó là Tiên Thạch được ủ dưỡng bởi Hỏa Phượng Hoàng. Có người nói, nó là Diêm Phượng, một nhánh hậu duệ của Thần Thú Hỏa Phượng Hoàng, dục hỏa trùng sinh. Có người lại nói, nó là Cực Hỏa Tinh Linh xuất hiện.
Vì vậy, tuy không thấy ai sống rời khỏi, cũng không biết bảo vật bên trong Hỏa Phượng Sơn là gì, nhưng mỗi nghìn năm, nhìn thấy tiên quang vạn trượng, lại có cường giả không ngại hiểm nguy mà tiến vào Hỏa Phượng Sơn.
Trần Lương cũng không biết còn bao nhiêu năm nữa mới tới thời điểm Hỏa Phượng Sơn sống dậy, phóng xuất tiên quang. Nhưng không quan trọng, cái hắn cần lúc này là trở thành nông dân trồng rau, chăn kiến
Bảo tàng được cất giấu rất đặc biệt, nằm sâu trong lòng đất, có địa hỏa ngăn trở, không thể trực tiếp đi đến lấy. Hỏa Phượng Sơn dù gì cũng là nơi quy tụ toàn cường giả đỉnh cao, nếu không có phương án cất giấu đặc biệt, chỉ sợ bảo tàng đã sớm không còn.
Trần Lương đưa Tiếu Ngạo vào Tiểu Cửu Giới, còn bản thân vác trên vai 1 cây cuốc, lững thững đi về phía Hỏa Phượng Sơn.
Chân núi bắt đầu tính từ vùng đất có màu đỏ rực. Đây chính là màu của lớp nham thạch phun ra từ Hỏa Phượng Sơn bồi đắp tầng tầng lớp lớp qua nhiều năm tháng, được gọi là Hỏa Hồng Thạch
Vùng núi này không dành cho phàm nhân. Chỉ cần bước chân lên Hỏa Hồng Thạch, Trần Lương đã có thể cảm nhận được cái nóng xuyên qua giày của hắn. Nếu đây là Hỏa Hồng Thạch mới xuất hiện vài tháng, thì ngay cả Trần Lương cũng phải vận chuyển nguyên khí bảo vệ bàn chân. Còn may đã qua mấy trăm năm, nhiệt độ mới xuống dưới mức 70 độ.
Chỗ hắn đang đứng có nhiệt độ tầm 65 độ, được tính là mức thấp ở Hỏa Phượng Sơn. Trần Lương tiếp tục vác cuốc đi tiếp, trông như một anh nông dân tản bộ, ngắm mây trời. Hắn vừa đi, vừa cảm nhận nhiệt độ dưới chân. Nơi hắn cần là vùng đất có nhiệt độ Hỏa Hồng Thạch tầm 100 độ nóng.
Đi được một đoạn, Trần Lương bắt gặp 3 người đang thu hoạch nông sản. Nhìn kỹ một chút, hắn thấy rõ đây không phải là nông sản bình thường, mà là Diệm Lai Quả. Cách thu hoạch cũng không giống nông dân đưa tay hái quả, mà là dùng hết sức bình sinh, dùng kiếm chém mạnh mới tách được quả ra khỏi cành.
3 người này trồng Diệm Lai Mộc 10 năm trước xong rời đi. 1 năm trở lại mới về đây trông coi, chờ thu hoạch. 2 ngày trước, Diệm Lai Quả vừa chín tới, đã đến lúc bọn hắn thu hoạch thành quả bỏ ra. Mấy ngày này sẽ là thời kỳ nhạy cảm với bọn hắn. Trộm cướp là không chừa một ai.
Khu vườn của 3 người cũng không lớn, chỉ độ 100 cây, mỗi cây chừng 3 đến 5 quả. Mỗi Diệm Lai Quả có giá trị tầm 100 Tinh thạch, tính ra mỗi người cũng thu về hơn 1 vạn Tinh thạch. Đây là con số không nhỏ với 3 người tu vi Hoàng cấp bọn hắn.
Thấy có người đến, 3 người kia tạm dừng chặt quả. 1 người nở nụ cười tươi như hàng xóm gặp mặt, nói:
"Vị đạo huynh đây cũng muốn làm nông dân?"
Trần Lương mỉm cười, đáp lại:
"Đúng vậy, đi trồng ít rau ăn qua ngày. Ta chỉ là đi qua, không quấy rầy các vị. Mặt trời sắp xuống núi, cũng nên nhanh chóng hái quả a"
"Đạo huynh đi thong thả. Mong huynh vụ mùa bội thu"
Trần Lương không nói tiếp, lững thững vác cuốc bước đi. Diệm Lai Quả thu hoạch vào thời xế chiều, trước khi mặt trời lặn sẽ cho chất lượng tốt nhất. Vì vậy để thu hoạch hết mấy trăm Diệm Lai Quả cũng cần vài ngày.
Bước tiếp một dặm, Trần Lương gặp một nhóm người khác đang đổ mồ hôi đốn hạ cây cao. Dụng cụ đốn cây, dường như đều là chiến phủ Thập Thánh Khí. Đếm đếm một chút, Trần Lương thấy rõ 5 người, đều là dạng cơ bắp cuồn cuộn, phân biệt chặt 5 cây to. Với tốc độ này thì cả ngày, 1 người chỉ đốn hạ được 1 cây.
Nhìn thấy Trần Lương bước đến, cả 5 người đều dừng tay nghỉ ngơi, nhưng không có ai bắt chuyện hắn.
"Mọi người cứ tiếp tục. Tại hạ chỉ là đi ngang qua, không quấy rầy"
Trần Lương đi bộ đến khi trăng lên đỉnh đầu mới dừng lại. Nơi hắn đứng, nhiệt độ Diệm Lai Thạch đã tới mức 100 độ, rất phù hợp để trồng Lang Cải Thái. Đây là một loại rau màu xanh, dùng để hỗ trợ điều trị hỏa độc trong cơ thể.
Trần Lương không vội cuốc đất, mà trước mắt công việc là dựng lên 1 cái lều. Dù sao hắn cũng phải ở đây hơn một năm, chờ đợi rau xanh chín, bảo vệ rau khỏi các thành phần nguy hại.
Trời sáng, Trần Lương lấy cuốc ra cuốc từng nhát lên Diệm Lai Thạch. Cuốc hắn dùng không phải cuốc thông thường, mà là một kiện Thập Thánh Khí sắc bén. Bởi vì Diệm Lai Thạch không chỉ nóng trăm độ, còn cứng rắn vô cùng. Đây là 2 lí do vì sao chỉ có tiên nhân mới ở nơi này trồng trọt.
"Phập phập phập" Từng nhát cuốc liên tục được bổ xuống đất cứng.
Muốn trồng được Lang Cải Thái trên Diệm Lai Thạch, trước hết phải làm cho nó bị phá ra từng mảnh nhỏ, làm cho đất trở nên tơi xốp vô cùng. Trần Lương chỉ muốn cuốc một khu đất nhỏ, rộng chừng 20 trượng vuông, nhưng hắn càng làm, càng thấy tốn công, tốn sức, tốn thời gian.
"Phải nhờ thêm người thôi, mệt quá rồi."
Trần Lương thở ra một hơi, lau trán rồi tự làu bàu. Hắn đang định vào trong gọi thêm 3 Huyền cấp võ giả ra cuốc đất với mình, thì chợt cảm nhận thấy có ánh mắt đang nhìn hắn. Trần Lương nhìn quanh, tinh thần lực tỏa ra khắp nơi vẫn không tìm được nguồn gốc của ánh mắt kia, cho thấy ngày này thâm sâu khó dò.
Trần Lương đành phải tự mình cuốc tiếp, không dám gọi người ra, gây sự chú ý không cần thiết. Hỏa Phượng Sơn thời điểm phun trào tiên quang thu hút không ít Thiên cấp tu sĩ có mặt. Lại thêm những bí ẩn, những truyền thuyết xung quanh tiên vật, khiến cho nơi đây thỉnh thoảng lại có cường giả ghé thăm.
Trần Lương dùng 2 tháng mới cuốc xong vườn rau, bắt đầu lấy giống Lang Cải Thái trồng xuống.
Những ngày tháng tiếp theo trông có vẻ nhàn nhã, Trần Lương chỉ việc ngồi trên ghế đổng ngắm mây trời và thi triển Đạo Thần Thông Cường Sinh Mộc.
Đây là tên do Trần Lương tự đặt cho Đạo Thần Thông của cường giả Thiên cấp, Đại trưởng lão của Kinh Viên Môn, có tác dụng biến đổi nguyên khí thành một loại dinh dưỡng nuôi dưỡng thực vật, giúp thực vật phát triển nhanh hơn, sinh trưởng tốt hơn, chất lượng cao hơn.
Sử dụng Cường Sinh Mộc cho Lang Cải Thái, Trần Lương thậm chí không cần động chân động tay, chỉ việc ngồi trên ghế đẩu, đưa nguyên khí đã được kích hoạt Đạo Thần Thông bao phủ vườn rau. Cơ thể hắn trông như đang tưới dưỡng chất cho cây lớn nhanh vậy.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, Trần Lương đã ở Hỏa Phượng Sơn được 6 tháng. Hắn hàng ngày nằm dài trên ghế ngắm mây trời, chăm bón cho rau lớn nhanh, tận hưởng cuộc sống nhàn nhã chưa từng có.
Cách xa vạn dặm, Trọng Đạt bắt đầu tiến hành kế hoạch phá hoại Mùi Sứ Quân. Hắn thề, trước 2 năm sẽ khiến Như Lão và Mùi Sứ Quân biến mất như Khai Thiên Môn.