Nhận thấy lòng quân bất ổn, Trọng Đạt hỏi Trần Lương:
"Muốn bọn ta tin, vậy ngươi phải nói cách thức thực hiện trước đã"
"Muốn biết cách thức, đầu hàng trước đã" Trần Lương không nhượng bộ
"Yêu ngôn hoặc chúng. Ta nghe được 2 vị Địa cấp võ giả này là nhạc phụ, nhạc mẫu của ngươi. Những người khác, hẳn là cũng từ bên ngoài mượn đến.
Mọi người có tin được tên giặc ngoại xâm kia không?" Trọng Đạt nói lớn
"Khônggggggggg!!!" Quân lính sau lưng hắn đồng lòng hô lớn
"Hắn có phải chó chui gầm chạn, bám váy nhà vợ không?" Trọng Đạt hỏi lớn
"Cóooooooooooo!!!" Quânh lính sau lưng hắn vừa hô lớn, vừa cười
Trần Lương tức giận, không chịu yếu thế, hô lớn:
"Chúng tướng là môn hạ nơi nào?"
"Khai Thiên Môn" Chúng tướng đồng thanh hô
"Kẻ dám nhục mạ các ngươi phải xử lý như nào?" Trần Lương lại hỏi
"Sáttttttttttttttt" Chúng tướng đồng thanh hô
Khí thế 2 bên đều lên ngút trời, giương cung bạt kiếm, chỉ chờ 1 tiếng hiệu lệnh tấn công.
"Thủy Kính Tiên Sinh, ta thấy trời đã muộn, ngươi có muốn để sáng mai khai chiến?" Trọng Đạt hỏi
"Được. Hãy để trời cao chiếu sáng chiến thắng của chúng ta" Trần Lương nói
Đối với tiên nhân bọn hắn, sáng tối không quan trọng. Có điều, việc trọng đại cần xem giờ mà làm. Mặt trời lên chiếu rọi huyết chiến của bọn hắn, soi sáng tâm can của bọn hắn, để bọn hắn được chết dưới nắng mai ấm áp, mà không phải là tối tăm lạnh lẽo.
Ngày mai quyết chiến, đội quân của Khai Thiên Môn chia làm 3 đại đội tương ứng với 3 Sứ Quân của đối phương.
Đại đội 1 do cha mẹ Tuyết Phi dẫn đầu, nhận 1000 Hoàng cấp, 50 Huyền cấp. Tuyết Phi sẽ chiến đấu ở đội 1.
Đại đội 2 do Khải Huyền dẫn đầu, nhận 1000 Hoàng cấp, 50 Huyền cấp. Như Lão và thuộc hạ của hắn thuộc đội 2.
Đại đội 3 do Trần Lương dẫn đầu toàn bộ thuộc hạ còn lại. Chu Minh, Ưng Sát, Thất Tử đều thuộc đội 3
Một công việc quan trọng mà không chỉ Khai Thiên Môn, còn có 3 Sứ Quân cũng phải làm, đó là viết Tử Sĩ Thư.
Mỗi người lính được phát cho 1 tờ giấy, ghi rõ thông tin bản thân, cha mẹ, vợ chồng, con cái. Ngoài ra ghi 1 nguyện vọng lớn nhất nếu chẳng may bỏ mình.
Cả đêm không có ai ngủ. Tất cả đều ngồi đả tọa, điều chỉnh trạng thái của bản thân ở mức cao nhất.
Mặt trời hé những tia nắng đầu tiên chiếu rọi mặt đất. Đội quân 2 bên đã dàn trận sẵn sàng.
Đội 1 đối đầu với Tý Sứ Quân.
Đội 2 đối đầu với Dần Sứ Quân.
Đội 3 đối đầu với Thìn Sứ Quân.
"Tấn côngggggggggggggggggg" Trần Lương ra lệnh
"Tấn côngggggggggggggggggg" Hoàng Long ra lệnh
"Tấn côngggggggggggggggggg" Lã Thị Xuân Thu ra lệnh
"Tấn côngggggggggggggggggg" Phan Phụng ra lệnh
"Tấn côngggggggggggggggggg" Hiển Vinh ra lệnh
"Tấn côngggggggggggggggggg" Khải Huyền ra lệnh
2 quân ào ào tấn công nhau ở khắp mọi nơi. Trên trời, dưới đất, từ đông sang tây kéo dài tới mấy dặm, võ kỹ đánh nhau tơi bời khói lửa.
Phía đội quân số 3, Ngạo Thiên tiến lên đối đầu trực diện với Hoàng Long Đại tướng quân. Trần Lương và Tiếu Ngạo không tham gia trận đánh, từ xa nhìn toàn cục, điều khiển đại quân. Đối ứng bên kia là Trọng Đạt, cũng từ xa khiển quân, không tham gia khói lửa.
Chiến trận mới bắt đầu một lúc, từ phía sau 5 trượng Trần Lương xuất hiện 2 thân ảnh. Bọn chúng đều là Không Gian thuộc tính võ giả tới ám sát thống lĩnh đối phương.
"Chỉ có 2 người thôi sao? Các ngươi đánh giá ta hơi thấp thì phải"
Trần Lương hiển hóa Thần thông Chiến thần Atula đâm 7 chiến thương về 2 kẻ ám sát. Bọn chúng liền cấp tốc lùi lại. Tiếu Ngạo sử dụng Không Gian Bộ, chỉ thoáng chốc liền đã di chuyển tới sau 2 kẻ kia, chuẩn bị dùng sừng tập kích.
Đúng lúc này, từ bốn phương tám hướng xuất hiện thêm 10 thân ảnh hiện ra từ trong hư không. Bọn chúng đồng loạt đâm kiếm tấn công mục tiêu.
2 kẻ phía trên lựa chọn đánh Chiến thần Atula. 8 kẻ còn lại, đều lựa chọn đâm chỗ hiểm của Trần Lương, 2 kẻ đâm sườn trái, 2 kẻ đâm sườn phải, 2 kẻ đâm phía sau, 2 kẻ đâm từ phía dưới lên.
2 kẻ đang trực tiếp đối mặt với Trần Lương chỉ cố gắng cầm cự đến khi đồng đội đến. Thời điểm quyết định, 2 bọn hắn bỏ qua phòng thủ, để Trần Lương đâm thủng một lỗ to trên người, vẫn cắn răng vung kiếm tấn công.
Trần Lương tổng cộng chỉ có 7 thương, còn đối phương 12 kiếm, chưa kể thêm các loại thần thông đánh tới, có hỏa kiếm, có băng tiễn, có quyền kình... khiến Trần Lương vô phương chống đỡ.
Một kích tất sát. 12 sát thủ đều là các tử sĩ, lựa chọn hi sinh bản thân để giết cho bằng được mục tiêu. Kết quả, 10 người đã thành công đâm kiếm xuyên qua Trần Lương. Đáng tiếc, cơ thân hắn đã hóa lôi đình, tất cả công kích đều vô dụng.
Chiến thần Atula chỉ phải chống đỡ 2 kiếm nên không bị đâm thủng. 2 tử sĩ đang bị đâm thủng 1 lỗ to trên người, tiếp tục bị Chiến thần Atula chém rơi đầu, chính thức bỏ mạng.
10 người còn lại vốn đã liệu trước được Trần Lương sẽ dùng đến Đạo Thần Thông Thân Hóa Lôi Đình. Ngay khi vừa đâm xuyên người đối phương không có tác dụng, mỗi người ở 1 phương liền phi 1 tấm Phù Chú về phía trước, đồng thời cấp tốc lùi lại.
5 Băng Chú từ 5 phương hướng bay đến người Trần Lương, nổ ầm 1 tiếng vang vọng, lan khắp 3 quân. Kèm theo tiếng nổ là một tòa băng phong chiếm cứ cả một không gian lớn bằng một căn nhà. Phù chú rất khó chế tạo, cả liên minh tập hợp lại mới lấy ra được 5 Băng Chú để ám sát Trần Lương.
5 phù chú này chí ít cũng phải cấp 7, đủ sức phong chết cả Địa cấp sơ kỳ như Hoàng Long. Không thể không nói Trọng Đạt đánh giá rất cao Trần Lương, sử dụng đến cấp độ ám sát Địa cấp dành cho 1 người còn chưa bước vào Huyền cấp.
Trọng Đạt cố tình dời cuộc chiến sang ngày hôm sau là để kịp thời vận chuyển Băng chú về đến nơi
Khí lạnh lan ra ngoài rộng tới cả dặm, khiến cho mỗi người nơi đây đều có cảm giác lạnh run trong chốc lát.
Tuyết Phi nhìn thấy khối băng thì sợ hãi la lên:
"Phu quân!!!
Nàng vội rời bỏ chiến trường, phi người về phía Trần Lương.
Trọng Đạt tận dụng cơ hội, nói lớn toàn chiến trường: "Môn chủ của các ngươi đã bỏ mạng, trận chiến này đã không còn ý nghĩa. Khai Thiên Môn nếu rời khỏi Giang Đông Quốc, bọn ta sẽ không truy cứu"
Muốn đối phương đầu hàng là không thể nào, vì vậy Trọng Đạt chỉ đưa ra đề nghị hòa chiến, Khai Thiên Môn rút khỏi Giang Đông Quốc để 3 Sứ Quân của bọn hắn bảo toàn lực lượng. Nếu tử chiến đến cùng, chưa chắc liên minh bọn hắn dành được phần thắng, khi mà quân địch vẫn đang chiếm ưu thế nhờ số lượng đông hơn.
Sau câu nói của Trọng Đạt, cả 2 bên tạm thời đình chiến, nín thở nhìn về phía Trần Lương. Phía Khai Thiên Môn, đêm trước, Trần Lương đã căn dặn bọn hắn:
"Nếu ta gặp ám sát, vây công, các ngươi không cần cứu viện. Ta có Ngạo Thiên là đủ rồi. Hơn nữa ở nơi này còn không có kẻ nào đủ năng lực giết ta.
Các ngươi giữ vững vị trí, chiến thắng quân địch với tổn thất thấp nhất"
Quân lệnh như sơn, đám người Khải Huyền dù rất muốn quay lại cứu viện nhưng lại không muốn trái quân lệnh. Nội tâm đấu tranh khốc liệt. Ngoài Tuyết Phi, chỉ có Ngạo Thiên cũng trở lại.
Tuyết Phi chạy đến, 10 kẻ ám sát đều không cản đường. Chỉ cần xác nhận Trần Lương đã chắc chắn tử vong, bọn hắn liền rời đi, sau này vinh hoa phú quý hưởng cả đời không hết. Vì vậy bọn hắn không muốn đối đầu với bất kỳ ai khác.
Ngạo Thiên thì hiển nhiên bọn hắn muốn tránh càng xa càng tốt. Nó trước tiên đuổi tới khối băng, sử dụng Đạo Quang làm tan chảy từ từ, không dám mạnh mẽ phá hủy. Hiệu suất Đạo Quang mang lại rất nhanh, thời điểm Tuyết Phi đuổi đến, băng đã tan hết, để lại 1 thân ảnh cứng đờ đứng đó.
Nhìn Trần Lương không động đậy, nước mắt nàng bắt đầu rơi xuống.
"Haiz, định trêu chọc nàng một chút mà nhanh khóc quá" Trần Lương vuốt má, lau nước mắt cho nàng.
"Ngươi không sao?" Tuyết Phi ôm chầm lấy hắn, hỏi
"Ta nói rồi, nơi này còn chưa có người đủ năng lực giết ta" Trần Lương tự tin nói
Nhân Sinh càng mạnh, Đạo Thần Thông càng mạnh. Trương Phá Vân vốn dĩ bị phong ấn nên tu vi chỉ tới Huyền cấp, còn bản thân Nhân Sinh của hắn vẫn là Thiên cấp. Vì vậy 5 Băng chú cấp 7 còn chưa đủ hạ sát Trần Lương.
Nhưng băng phong quả thật đã suy yếu hắn vô cùng, phải biến trở lại hình thái nhục thân, sắc mặt tái nhợt. Thời điểm mạnh mồm, hắn không nghĩ rằng kẻ địch lại có đòn tấn công mạnh như vậy nhắm vào hắn.
Trần Lương đưa vào miệng 1 viên đan dược cấp 7, hắn cần nhanh chóng phục hồi lại trạng thái tốt nhất.
"Tấn côngggggggg" Trần Lương không có vấn đề gì, Khai Thiên Môn tiếp tục hưng phấn chiến đấu. Cả một vùng thiên địa ngập tràn khói lửa.
Giang Đông Quốc chưa từng chứng kiến một trận chiến nào kinh khủng đến mức này. Chiến đấu đã lan xa khỏi nơi bắt đầu tới 10 dặm, sơ sẩy một chút liền bỏ mạng, không có nơi nào an toàn.
Lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng thiên băng địa liệt này, Trần Lương cũng không khỏi rung động, muốn nhảy vào trung tâm cuộc chiến, xông pha khói lửa. Có điều hắn vừa bị trọng thương, mặc dù có đan dược cấp 7, lại thêm thân thể khôi phục nhanh, cũng cần một chút thời gian.
Trần Lương đã an toàn, Ngạo Thiên gầm lên một tiếng, muốn tru sát đám người kia. 10 tên bọn hắn biết Ngạo Thiên hung mãnh, nào còn dám ở lại, nhao nhao thi triển Không Gian võ kỹ trốn đi.
Đáng tiếc, có Không Gian chi tử ở đây, bọn hắn muốn xuyên không rời đi đã không thể nào. Lúc bọn hắn đến, Tiếu Ngạo không biết trước mà phòng. Còn giờ đây, nó đã đông kết không gian, khiến không gian nơi đây cực kỳ vững chắc. 10 người kia chỉ còn có nước thục mạng bỏ chạy, mỗi người 1 phương
Ngạo Thiên bắn ra Yêu Ảnh tấn công, hạ gục được 3 tên, trốn thoát 7 tên. Không có Ngạo Thiên kiềm chế, Hoàng Long Đại tướng quân như hổ giữa bầy dê, tha hồ chém giết. Phải đến khi có 20 Huyền cấp bên phía Khai Thiên Môn tới kiềm chế hắn mới được.
"Ngạo Thiên, ra đối phó Hoàng Long Đại tướng quân, ta không sao" Trần Lương nói
Ngạo Thiên rời đi, để lại Tuyết Phi và Tiếu Ngạo ở lại hộ pháp cho Trần Lương.
"Con mẹ nó! 5 Băng chú cấp 7 còn không giết được hắn. Thân Hóa Lôi Đình của hắn sao lại mạnh vậy!?" Trọng Đạt lầm bầm trong miệng.
Mất đi 5 không gian võ giả, và quan trọng hơn là 5 Băng chú, mặt Trọng Đạt tối sầm lại. Hắn đã dồn toàn lực vào 1 đòn tất sát, cho dù Hoàng Long cũng có thể bị giết, vậy mà mục tiêu vẫn sống khỏe. Nhất thời, hắn không nghĩ ra được kế sách ám sát nào khác.
Nghỉ ngơi một lúc, Trần Lương đã khỏe mạnh trở lại, thậm chí dược lực vẫn còn dư.
"Tiếu Ngạo, ngươi vào Tiểu Cửu Giới. Tuyết Phi, chúng ta lâm trận" Trần Lương khí thế hừng hực, nói
"Không được, chàng vừa bị trọng thương. Không thể ra trận được. Huống hồ chàng là nhân vật trọng yếu, không nên để bản thân rơi vào nguy hiểm. Khai Thiên Môn nếu không có môn chủ sẽ tan rã ngay lập tức"
"Ta không sao. Vẫn câu nói cũ, nơi này còn chưa có người đủ năng lực giết ta"
"Muốn bọn ta tin, vậy ngươi phải nói cách thức thực hiện trước đã"
"Muốn biết cách thức, đầu hàng trước đã" Trần Lương không nhượng bộ
"Yêu ngôn hoặc chúng. Ta nghe được 2 vị Địa cấp võ giả này là nhạc phụ, nhạc mẫu của ngươi. Những người khác, hẳn là cũng từ bên ngoài mượn đến.
Mọi người có tin được tên giặc ngoại xâm kia không?" Trọng Đạt nói lớn
"Khônggggggggg!!!" Quân lính sau lưng hắn đồng lòng hô lớn
"Hắn có phải chó chui gầm chạn, bám váy nhà vợ không?" Trọng Đạt hỏi lớn
"Cóooooooooooo!!!" Quânh lính sau lưng hắn vừa hô lớn, vừa cười
Trần Lương tức giận, không chịu yếu thế, hô lớn:
"Chúng tướng là môn hạ nơi nào?"
"Khai Thiên Môn" Chúng tướng đồng thanh hô
"Kẻ dám nhục mạ các ngươi phải xử lý như nào?" Trần Lương lại hỏi
"Sáttttttttttttttt" Chúng tướng đồng thanh hô
Khí thế 2 bên đều lên ngút trời, giương cung bạt kiếm, chỉ chờ 1 tiếng hiệu lệnh tấn công.
"Thủy Kính Tiên Sinh, ta thấy trời đã muộn, ngươi có muốn để sáng mai khai chiến?" Trọng Đạt hỏi
"Được. Hãy để trời cao chiếu sáng chiến thắng của chúng ta" Trần Lương nói
Đối với tiên nhân bọn hắn, sáng tối không quan trọng. Có điều, việc trọng đại cần xem giờ mà làm. Mặt trời lên chiếu rọi huyết chiến của bọn hắn, soi sáng tâm can của bọn hắn, để bọn hắn được chết dưới nắng mai ấm áp, mà không phải là tối tăm lạnh lẽo.
Ngày mai quyết chiến, đội quân của Khai Thiên Môn chia làm 3 đại đội tương ứng với 3 Sứ Quân của đối phương.
Đại đội 1 do cha mẹ Tuyết Phi dẫn đầu, nhận 1000 Hoàng cấp, 50 Huyền cấp. Tuyết Phi sẽ chiến đấu ở đội 1.
Đại đội 2 do Khải Huyền dẫn đầu, nhận 1000 Hoàng cấp, 50 Huyền cấp. Như Lão và thuộc hạ của hắn thuộc đội 2.
Đại đội 3 do Trần Lương dẫn đầu toàn bộ thuộc hạ còn lại. Chu Minh, Ưng Sát, Thất Tử đều thuộc đội 3
Một công việc quan trọng mà không chỉ Khai Thiên Môn, còn có 3 Sứ Quân cũng phải làm, đó là viết Tử Sĩ Thư.
Mỗi người lính được phát cho 1 tờ giấy, ghi rõ thông tin bản thân, cha mẹ, vợ chồng, con cái. Ngoài ra ghi 1 nguyện vọng lớn nhất nếu chẳng may bỏ mình.
Cả đêm không có ai ngủ. Tất cả đều ngồi đả tọa, điều chỉnh trạng thái của bản thân ở mức cao nhất.
Mặt trời hé những tia nắng đầu tiên chiếu rọi mặt đất. Đội quân 2 bên đã dàn trận sẵn sàng.
Đội 1 đối đầu với Tý Sứ Quân.
Đội 2 đối đầu với Dần Sứ Quân.
Đội 3 đối đầu với Thìn Sứ Quân.
"Tấn côngggggggggggggggggg" Trần Lương ra lệnh
"Tấn côngggggggggggggggggg" Hoàng Long ra lệnh
"Tấn côngggggggggggggggggg" Lã Thị Xuân Thu ra lệnh
"Tấn côngggggggggggggggggg" Phan Phụng ra lệnh
"Tấn côngggggggggggggggggg" Hiển Vinh ra lệnh
"Tấn côngggggggggggggggggg" Khải Huyền ra lệnh
2 quân ào ào tấn công nhau ở khắp mọi nơi. Trên trời, dưới đất, từ đông sang tây kéo dài tới mấy dặm, võ kỹ đánh nhau tơi bời khói lửa.
Phía đội quân số 3, Ngạo Thiên tiến lên đối đầu trực diện với Hoàng Long Đại tướng quân. Trần Lương và Tiếu Ngạo không tham gia trận đánh, từ xa nhìn toàn cục, điều khiển đại quân. Đối ứng bên kia là Trọng Đạt, cũng từ xa khiển quân, không tham gia khói lửa.
Chiến trận mới bắt đầu một lúc, từ phía sau 5 trượng Trần Lương xuất hiện 2 thân ảnh. Bọn chúng đều là Không Gian thuộc tính võ giả tới ám sát thống lĩnh đối phương.
"Chỉ có 2 người thôi sao? Các ngươi đánh giá ta hơi thấp thì phải"
Trần Lương hiển hóa Thần thông Chiến thần Atula đâm 7 chiến thương về 2 kẻ ám sát. Bọn chúng liền cấp tốc lùi lại. Tiếu Ngạo sử dụng Không Gian Bộ, chỉ thoáng chốc liền đã di chuyển tới sau 2 kẻ kia, chuẩn bị dùng sừng tập kích.
Đúng lúc này, từ bốn phương tám hướng xuất hiện thêm 10 thân ảnh hiện ra từ trong hư không. Bọn chúng đồng loạt đâm kiếm tấn công mục tiêu.
2 kẻ phía trên lựa chọn đánh Chiến thần Atula. 8 kẻ còn lại, đều lựa chọn đâm chỗ hiểm của Trần Lương, 2 kẻ đâm sườn trái, 2 kẻ đâm sườn phải, 2 kẻ đâm phía sau, 2 kẻ đâm từ phía dưới lên.
2 kẻ đang trực tiếp đối mặt với Trần Lương chỉ cố gắng cầm cự đến khi đồng đội đến. Thời điểm quyết định, 2 bọn hắn bỏ qua phòng thủ, để Trần Lương đâm thủng một lỗ to trên người, vẫn cắn răng vung kiếm tấn công.
Trần Lương tổng cộng chỉ có 7 thương, còn đối phương 12 kiếm, chưa kể thêm các loại thần thông đánh tới, có hỏa kiếm, có băng tiễn, có quyền kình... khiến Trần Lương vô phương chống đỡ.
Một kích tất sát. 12 sát thủ đều là các tử sĩ, lựa chọn hi sinh bản thân để giết cho bằng được mục tiêu. Kết quả, 10 người đã thành công đâm kiếm xuyên qua Trần Lương. Đáng tiếc, cơ thân hắn đã hóa lôi đình, tất cả công kích đều vô dụng.
Chiến thần Atula chỉ phải chống đỡ 2 kiếm nên không bị đâm thủng. 2 tử sĩ đang bị đâm thủng 1 lỗ to trên người, tiếp tục bị Chiến thần Atula chém rơi đầu, chính thức bỏ mạng.
10 người còn lại vốn đã liệu trước được Trần Lương sẽ dùng đến Đạo Thần Thông Thân Hóa Lôi Đình. Ngay khi vừa đâm xuyên người đối phương không có tác dụng, mỗi người ở 1 phương liền phi 1 tấm Phù Chú về phía trước, đồng thời cấp tốc lùi lại.
5 Băng Chú từ 5 phương hướng bay đến người Trần Lương, nổ ầm 1 tiếng vang vọng, lan khắp 3 quân. Kèm theo tiếng nổ là một tòa băng phong chiếm cứ cả một không gian lớn bằng một căn nhà. Phù chú rất khó chế tạo, cả liên minh tập hợp lại mới lấy ra được 5 Băng Chú để ám sát Trần Lương.
5 phù chú này chí ít cũng phải cấp 7, đủ sức phong chết cả Địa cấp sơ kỳ như Hoàng Long. Không thể không nói Trọng Đạt đánh giá rất cao Trần Lương, sử dụng đến cấp độ ám sát Địa cấp dành cho 1 người còn chưa bước vào Huyền cấp.
Trọng Đạt cố tình dời cuộc chiến sang ngày hôm sau là để kịp thời vận chuyển Băng chú về đến nơi
Khí lạnh lan ra ngoài rộng tới cả dặm, khiến cho mỗi người nơi đây đều có cảm giác lạnh run trong chốc lát.
Tuyết Phi nhìn thấy khối băng thì sợ hãi la lên:
"Phu quân!!!
Nàng vội rời bỏ chiến trường, phi người về phía Trần Lương.
Trọng Đạt tận dụng cơ hội, nói lớn toàn chiến trường: "Môn chủ của các ngươi đã bỏ mạng, trận chiến này đã không còn ý nghĩa. Khai Thiên Môn nếu rời khỏi Giang Đông Quốc, bọn ta sẽ không truy cứu"
Muốn đối phương đầu hàng là không thể nào, vì vậy Trọng Đạt chỉ đưa ra đề nghị hòa chiến, Khai Thiên Môn rút khỏi Giang Đông Quốc để 3 Sứ Quân của bọn hắn bảo toàn lực lượng. Nếu tử chiến đến cùng, chưa chắc liên minh bọn hắn dành được phần thắng, khi mà quân địch vẫn đang chiếm ưu thế nhờ số lượng đông hơn.
Sau câu nói của Trọng Đạt, cả 2 bên tạm thời đình chiến, nín thở nhìn về phía Trần Lương. Phía Khai Thiên Môn, đêm trước, Trần Lương đã căn dặn bọn hắn:
"Nếu ta gặp ám sát, vây công, các ngươi không cần cứu viện. Ta có Ngạo Thiên là đủ rồi. Hơn nữa ở nơi này còn không có kẻ nào đủ năng lực giết ta.
Các ngươi giữ vững vị trí, chiến thắng quân địch với tổn thất thấp nhất"
Quân lệnh như sơn, đám người Khải Huyền dù rất muốn quay lại cứu viện nhưng lại không muốn trái quân lệnh. Nội tâm đấu tranh khốc liệt. Ngoài Tuyết Phi, chỉ có Ngạo Thiên cũng trở lại.
Tuyết Phi chạy đến, 10 kẻ ám sát đều không cản đường. Chỉ cần xác nhận Trần Lương đã chắc chắn tử vong, bọn hắn liền rời đi, sau này vinh hoa phú quý hưởng cả đời không hết. Vì vậy bọn hắn không muốn đối đầu với bất kỳ ai khác.
Ngạo Thiên thì hiển nhiên bọn hắn muốn tránh càng xa càng tốt. Nó trước tiên đuổi tới khối băng, sử dụng Đạo Quang làm tan chảy từ từ, không dám mạnh mẽ phá hủy. Hiệu suất Đạo Quang mang lại rất nhanh, thời điểm Tuyết Phi đuổi đến, băng đã tan hết, để lại 1 thân ảnh cứng đờ đứng đó.
Nhìn Trần Lương không động đậy, nước mắt nàng bắt đầu rơi xuống.
"Haiz, định trêu chọc nàng một chút mà nhanh khóc quá" Trần Lương vuốt má, lau nước mắt cho nàng.
"Ngươi không sao?" Tuyết Phi ôm chầm lấy hắn, hỏi
"Ta nói rồi, nơi này còn chưa có người đủ năng lực giết ta" Trần Lương tự tin nói
Nhân Sinh càng mạnh, Đạo Thần Thông càng mạnh. Trương Phá Vân vốn dĩ bị phong ấn nên tu vi chỉ tới Huyền cấp, còn bản thân Nhân Sinh của hắn vẫn là Thiên cấp. Vì vậy 5 Băng chú cấp 7 còn chưa đủ hạ sát Trần Lương.
Nhưng băng phong quả thật đã suy yếu hắn vô cùng, phải biến trở lại hình thái nhục thân, sắc mặt tái nhợt. Thời điểm mạnh mồm, hắn không nghĩ rằng kẻ địch lại có đòn tấn công mạnh như vậy nhắm vào hắn.
Trần Lương đưa vào miệng 1 viên đan dược cấp 7, hắn cần nhanh chóng phục hồi lại trạng thái tốt nhất.
"Tấn côngggggggg" Trần Lương không có vấn đề gì, Khai Thiên Môn tiếp tục hưng phấn chiến đấu. Cả một vùng thiên địa ngập tràn khói lửa.
Giang Đông Quốc chưa từng chứng kiến một trận chiến nào kinh khủng đến mức này. Chiến đấu đã lan xa khỏi nơi bắt đầu tới 10 dặm, sơ sẩy một chút liền bỏ mạng, không có nơi nào an toàn.
Lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng thiên băng địa liệt này, Trần Lương cũng không khỏi rung động, muốn nhảy vào trung tâm cuộc chiến, xông pha khói lửa. Có điều hắn vừa bị trọng thương, mặc dù có đan dược cấp 7, lại thêm thân thể khôi phục nhanh, cũng cần một chút thời gian.
Trần Lương đã an toàn, Ngạo Thiên gầm lên một tiếng, muốn tru sát đám người kia. 10 tên bọn hắn biết Ngạo Thiên hung mãnh, nào còn dám ở lại, nhao nhao thi triển Không Gian võ kỹ trốn đi.
Đáng tiếc, có Không Gian chi tử ở đây, bọn hắn muốn xuyên không rời đi đã không thể nào. Lúc bọn hắn đến, Tiếu Ngạo không biết trước mà phòng. Còn giờ đây, nó đã đông kết không gian, khiến không gian nơi đây cực kỳ vững chắc. 10 người kia chỉ còn có nước thục mạng bỏ chạy, mỗi người 1 phương
Ngạo Thiên bắn ra Yêu Ảnh tấn công, hạ gục được 3 tên, trốn thoát 7 tên. Không có Ngạo Thiên kiềm chế, Hoàng Long Đại tướng quân như hổ giữa bầy dê, tha hồ chém giết. Phải đến khi có 20 Huyền cấp bên phía Khai Thiên Môn tới kiềm chế hắn mới được.
"Ngạo Thiên, ra đối phó Hoàng Long Đại tướng quân, ta không sao" Trần Lương nói
Ngạo Thiên rời đi, để lại Tuyết Phi và Tiếu Ngạo ở lại hộ pháp cho Trần Lương.
"Con mẹ nó! 5 Băng chú cấp 7 còn không giết được hắn. Thân Hóa Lôi Đình của hắn sao lại mạnh vậy!?" Trọng Đạt lầm bầm trong miệng.
Mất đi 5 không gian võ giả, và quan trọng hơn là 5 Băng chú, mặt Trọng Đạt tối sầm lại. Hắn đã dồn toàn lực vào 1 đòn tất sát, cho dù Hoàng Long cũng có thể bị giết, vậy mà mục tiêu vẫn sống khỏe. Nhất thời, hắn không nghĩ ra được kế sách ám sát nào khác.
Nghỉ ngơi một lúc, Trần Lương đã khỏe mạnh trở lại, thậm chí dược lực vẫn còn dư.
"Tiếu Ngạo, ngươi vào Tiểu Cửu Giới. Tuyết Phi, chúng ta lâm trận" Trần Lương khí thế hừng hực, nói
"Không được, chàng vừa bị trọng thương. Không thể ra trận được. Huống hồ chàng là nhân vật trọng yếu, không nên để bản thân rơi vào nguy hiểm. Khai Thiên Môn nếu không có môn chủ sẽ tan rã ngay lập tức"
"Ta không sao. Vẫn câu nói cũ, nơi này còn chưa có người đủ năng lực giết ta"