“Tiểu tử, để lão tôn dạy ngươi cách chiến đấu” Trần Lương vừa phi thân lên võ đài, vừa nói. Nhưng không phải hắn nói với Vô Khai Phong, mà là Lục Nhĩ Hầu nói với Trần Lương trong Tiểu Cửu Giới.
“Cuồng ngôn” Vô Khai Phong ôm theo vô vàn tức giận, lo âu phi thân về võ đài.
“Keng” Âm thanh bắt đầu trận đấu vang lên.
Vô Khai Phong, giống như bao người trước, không nói không rằng, liền kích hoạt Tinh linh hóa hình của hắn, bắt đầu tấn công ngay. Một viêm dương dần thành hình.
Trần Lương phía bên này lại khác, vừa thi triển võ kỹ, vừa lẩm bẩm nói gì đó chỉ vừa đủ cho Trần Lương trong Tiểu Cửu Giới nghe được.
“Ngươi có lợi thế trong chiến đấu nhờ ký ức của Cung Thừa Hy, nhưng lợi thế đó lại khiến ngươi mất đi sự linh hoạt. Ngươi hoàn toàn chăm chú vào sử dụng võ kỹ tấn công, mà quên đi 1 môn võ kỹ phòng thủ rất lợi hại, Vô Cực Quyền”
Lục Nhĩ Hầu vừa nói xong, đòn tấn công của Vô Khai Phong đã tới. Viêm Dương mang theo lực lượng ánh sáng hủy diệt khiến khán giả cách đó 10 dặm đau thấu xương, không ít người phải vội vàng lùi ra xa 3 dặm mới bớt được.
Lục Nhĩ Hầu là người đứng gần viêm dương nhất, nhưng lại hoàn toàn không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì. Đó hoàn toàn là nhờ vào Vô Cực Quyền. Một quả hắc cầu nằm ngay phía trước hắn, vận hành theo một quỹ tích vô cực tạo thành 1 bức tường vô hình bảo vệ phía sau.
Mặc cho Viêm dương khổng lồ chỉ cách bản thân có 1 tấc, Lục Nhĩ Hầu vẫn tiếp tục lẩm bẩm:
“Một môn võ kỹ độc môn dành riêng cho người có 2 Nhân Sinh ắt phải có chỗ vượt trội. Ngươi quá làm dụng Đế Nhất, cho dù kẻ địch mạnh hơn cũng quyết lấy công làm thủ, lấy Đế Nhất ra đỡ đòn mà quên đi Vô Cực Quyền. So sánh về khả năng chống đỡ, Vô Cực Quyền còn mạnh hơn Đế Nhất.
Hiện giờ Vô Cực Quyền chỉ chống đỡ được một hướng. Ngươi nếu rèn luyện thành thạo, sẽ có thể xây nên một bức tường phòng thủ bất khả xâm phạm”
Thi triển Vô Cực Quyền phải liên tục di chuyển tay chân theo yêu cầu. Cứ thế, Lục Nhĩ Hầu vừa đi quyền, vừa nói đến khi viêm dương bị hắc cầu hút tan hết.
Nhìn thấy đối thủ nhẹ nhàng hóa giải một trong những võ kỹ mạnh nhất của mình, Vô Khai Phong vừa ngạc nhiên, vừa đánh giá lại chiến lực đối phương. Vô Khai Phong ra chiêu lần thứ hai liền thay đổi võ kỹ để kiểm tra khả năng phòng thủ của đối phương.
Xung quanh Vô Khai Phong dần hiện lên 6 hỏa tiễn.
“Hắc Giới cũng là môn võ kỹ ngươi nên cân nhắc sử dụng nhiều hơn” Lục Nhĩ Hầu vừa nói, vừa triển khai Hắc Giới.
Một màn đêm hắc ám, lấy tốc độ ánh sáng, từ thể nội Trần Lương làn tran ra bát phương, chỉ trong chớp mắt đã tiếp cận Vô Khai Phong. 6 hỏa tiễn còn chưa hoàn toàn trưởng thành, bất đắc dĩ, Vô Khai Phong đành cho 1 hỏa tiễn đâm vào màn đêm hắc ám.
Hỏa tiễn chỉ đốt cháy những điểm hắc ám nó đi qua. Màn đêm hắc ám không có nửa điểm dừng lại, lan tràn toàn bộ võ đài, bao trùm lên 6 hỏa tiễn và cả Vô Khai Phong.
Sát cơ thể Vô Khai Phong là 1 tầng nguyên khí hỏa thuộc tính, các điểm hắc ám vừa chạm vào liền bị đốt tan. Nhận thấy màn đêm hắc ám không gây thương tổn gì cho mình, Vô Khai Phong yên tâm tiếp tục thi triển võ kỹ của hắn, cung cấp năng lượng cho 6 hỏa tiễn. Hỏa tiễn bay đi lúc nãy đã quay lại bên cạnh hắn.
“Đạo Thần Thông Hủy Diệt Nguyên Khí’ Lục Nhĩ Hầu lẩm bẩm, kích hoạt Đạo Thần Thông.
Màn đêm hắc ám vốn vô hại, lúc này lại trở nên cực kỳ nguy hiểm, ăn mòn tất cả mọi vật bên trong nó. Vô Khai Phong giống như bị ngàn vạn côn trùng tấn công, nguyên khí phòng hộ liên tục phóng ra bồi đắp chỗ hư hao. Vấn đề nghiêm trọng hơn, 6 hỏa tiễn của hắn cũng đang bị màn đêm ăn mòn, suy giảm sức mạnh.
“Sử dụng Hủy Diệt Nguyên Khí cho Hắc Giới quả thật tổn hao nguyên khí, nhưng lại là phương pháp cực kỳ hiệu quả để đối phó đám đông. Ở Ngữ Phong Sơn, ngươi quá dựa vào Khuyển Dạ Xoa và Bá Vương Quỷ Diện Giáp để chiến đấu. Nếu kết hợp với Hắc Giới sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Về vấn đề tổn hao đại lượng nguyên khí, cơ thể ngươi chứa lượng nguyên khí gấp hàng chục lần phổ thông, nên không cần quá lo”
Sự tình quá quỷ dị, Vô Khai Phong liền cho 6 hỏa tiễn phóng theo các đường khác nhau, tấn công Trần Lương từ 6 phương hướng.
Vô Cực Quyền chỉ có thể chống đỡ 1 hướng, vì vậy cần tìm phương án khác. Và Lục Nhĩ Hầu đã chọn phương án tốt nhất.
6 Hỏa Tiễn còn cách mấy trượng, Lục Nhĩ Hầu liền chui vào Tiểu Cửu Giới, để cho 6 hỏa tiễn đâm vào nổ lẫn nhau. Chờ cho xung kích mạnh nhất qua đi, dư uy chưa tan, Lục Nhĩ Hầu đã chui ra ngoài.
Có Hắc giới che chắn, Vô Khai Phong và khán giả không ai biết chuyện gì xảy ra. Vô Khai Phong cũng chỉ nhận ra được mục tiêu biến mất trong chốc lát, nhưng cụ thể thế nào thì hắn không biết.
Vô Khai Phong không tiếp tục tấn công, mà tìm cách phá hủy Hắc Giới. Từ cơ thể hắn tỏa ra đại lượng Hồ Điệp tung bay khắp nơi. Đám Hồ điệp vốn là một loại võ kỹ cấp thấp hắn dùng để đi tán gái thời trẻ, không có lực sát thương đáng nói, càng không đủ để mang ra chiến đấu, nhưng làm vật hi sinh cho các hắc điểm ăn mòn thì vô cùng hiệu quả.
Sử dụng Hắc Giới cốt chỉ để nói chuyện với Trần Lương, không phải là món ăn chính Lục Nhĩ Hầu muốn sử dụng. Thời gian học bài đã hết, Lục Nhĩ Hầu thu lại Hắc Giới, nghiêm túc chiến đấu. Đối thủ vượt hắn quá xa tu vi, sử dụng phổ thông cách thức là không thể nào đánh bại.
“Tiểu tử có di ngôn gì liền nói cho thuộc hạ đi” Lục Nhĩ Hầu nói
“Sát!!!” Vô Khai Phong không nhiều lời, tiếp tục sử dụng 6 hỏa tiễn tấn công.
“Bùng” Cơ thể Trần Lương đột nhiên bốc hỏa, uy áp tăng mạnh.
“Không thể nào. Môn chủ, môn chủ …” Vị trưởng lão sống sót trong cuộc tập kích của Ngưu đại trưởng lão lắp bắp không nên lời.
“Đây chính là võ kỹ tự sát của Huyết Vô Thần. Sao môn chủ lại sử dụng!? Hắn không biết tác hại của nó sao!?” Một vị sống sót khác lo sợ cực độ
“Chết rồi, đã quá trễ để ngăn cản rồi” Vị trưởng lão thứ ba, mặt tái nhợt, nói.
Cả đám người Khai Thiên Môn xôn xao lo lắng. Cho dù chưa từng chứng kiến cái chết của Huyết Vô Thần, ai cũng nhìn ra môn võ kỹ kia là một loại tự tổn thương bản thân.
2 vị Địa cấp sơ kỳ đứng từ xa bàn luận.
“Loại tự thiêu đốt cả cơ thể như này, chí ít cần vài năm mới có thể phục hồi”
“Theo ta thấy hắn không phải chỉ thiêu đốt nhục thân bình thường”
“Ý huynh là…?”
“Mức độ uy áp cùng hỏa nhiệt quá cao so với bình thường, sợ là hắn đang thiêu đốt cả các Hạt Cơ Bản”
“Không thể nào. Như vậy sẽ tổn hại tu vi rất lớn, không chỉ gây ra thụt lùi cảnh giới, còn có thể mất đi căn cơ, không thể tiếp tục tu luyện. Đây chính là tự hại cả đời”
“Đúng vậy. Mức độ thiệt hại còn phải xem hắn thiêu đốt bao nhiêu Hạt Cơ Bản. Đốt càng nhiều, chiến lực càng tăng, hậu quả càng lớn”
“Bên hắn đang có lợi thế, tội gì phải như vậy. Hắn còn là môn chủ, sau này làm sao dẫn dắt môn phái đi lên. Cho dù công lớn đến mấy, nếu tu vi quá thấp thì có thể nói được ai”
“Coi như ta nghĩ nhiều đi. Thực hư mình hắn mới biết”
2 người bọn hắn đoán đã gần đúng, chỉ khác là mức độ thiêu đốt của Thương Hải Tang Điền ở mức độ hoàn toàn. Tức là thiêu đốt toàn bộ Hạt Cơ Bản, toàn bộ khí huyết. Mức độ thiệt hại không phải chỉ là thụt lùi tu vi đơn giản vậy, mà là đi đến tận cùng tử vong.
Sử dụng Thương Hải Tang Điền, chiến lực của Lục Nhĩ Hầu tăng mạnh gấp trăm lần. Nguyên linh khí trộn lẫn với hỏa huyết tạo ra 1 hỏa huyết cầu lớn ngàn trượng. Cách xa mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy 1 tiểu thái dương đang tỏa sáng rực rỡ.
Đứng ở 10 dặm quan chiến khán giả đều đã lùi ra rất xa, chỉ còn lác đác một vài cao thủ còn giữ nguyên vị trí. Phàm nhân dưới Giáp Linh cảnh đành phải từ bỏ quan chiến. Nhiệt hỏa từ thái dương đã đủ gây đau mắt, bỏng da, nếu 2 võ kỹ va vào nhau sẽ còn gây ra lực lượng hủy diệt mạnh hơn rất nhiều.
Vô Khai Phong trở nên ngưng trọng hơn nhiều, sử dụng lớn nhất khả năng đánh ra lục đại hỏa tiễn. Hỏa huyết cầu đụng vào 6 hỏa tiễn, giằng co trong chốc lát, liền đập tan hỏa tiễn, tiếp tục xông tới Vô Khai Phong.
Cầm trong tay chiến đao, hiển hóa ra cự đao khổng lồ, Vô Khai Phong cường ngạnh chém vào hỏa huyết cầu.
“Bùm” Huyết hỏa cầu nổ tung, chấn văng Vô Khai Phong ra xa ngàn trượng.
Vô Khai Phong cưỡng ép dừng lại ngay trước khi bị văng khỏi võ đài. Cơ thể hắn đã là cháy đen từ trước ra sau, từ trên xuống dưới. Nhất thời, hắn còn chưa nhận ra nguy hiểm của hỏa độc trên người, chỉ mới biết được bản thân bị thương không nhẹ.
Vừa ổn định thân hình, Vô Khai Phong đã thấy kẻ địch lại một lần nữa thi triển Huyết hỏa cầu.
“Khốn kiếp!”
Vô Khai Phong tức giận, cũng thi triển ra 1 viêm dương khổng lồ, kích thước ban đầu nhỏ hơn của đối thủ. Nhưng hắn cho Tinh linh hóa hình dung nhập viêm dương, kích thước đại lượng tăng trưởng, viêm dương đã lớn hơn của Trần Lương gấp rưỡi.
Cấp độ chiến đấu này đã vượt lên trên trận đấu của Phan Phụng. Những cường giả còn đứng quan chiến cách 10 dặm đều đã phải vận chuyển nguyên linh khí bảo hộ cơ thể.
“Quá mạnh, không ngờ môn chủ Khai Thiên Môn lại mạnh đến trình độ như này”
“Vậy mà ta nghe nói hắn mới ở Huyền cấp. Tin tình báo sai quá sai rồi”
“Rầm” 1 tiếng nổ kinh thiên động địa kèm theo xung kích, sóng nhiệt lan ra mấy chục dặm, phá hủy toàn bộ sự vật trong bán kính 5 dặm.
Trận pháp bảo hộ Khai Thiên Môn cũng tự động bật lên chống đỡ lại lực lượng hủy diệt từ trận chiến cách xa mười mấy dặm.
2 viêm dương giằng co nhau kịch liệt, lẫn nhau cắn nuốt. Cuối cùng, vẫn là viêm dương của kẻ mạnh phá tan kẻ yếu.
Kích thước viêm dương của Vô Khai Phong còn lại 1 phần 5, tiếp tục lao về phía Lục Nhĩ Hầu.
“Ta làm nốt nhiệm vụ cuối cùng. Sau này đành nhờ ngươi” Lục Nhĩ Hầu nói xong, phi thân về phía viêm dương.
Không mang trên người bất kỳ vật gì, Lục Nhĩ Hầu như một đốm sáng bay vào hỏa cầu to gấp trăm lần nó.
“Cuồng ngôn” Vô Khai Phong ôm theo vô vàn tức giận, lo âu phi thân về võ đài.
“Keng” Âm thanh bắt đầu trận đấu vang lên.
Vô Khai Phong, giống như bao người trước, không nói không rằng, liền kích hoạt Tinh linh hóa hình của hắn, bắt đầu tấn công ngay. Một viêm dương dần thành hình.
Trần Lương phía bên này lại khác, vừa thi triển võ kỹ, vừa lẩm bẩm nói gì đó chỉ vừa đủ cho Trần Lương trong Tiểu Cửu Giới nghe được.
“Ngươi có lợi thế trong chiến đấu nhờ ký ức của Cung Thừa Hy, nhưng lợi thế đó lại khiến ngươi mất đi sự linh hoạt. Ngươi hoàn toàn chăm chú vào sử dụng võ kỹ tấn công, mà quên đi 1 môn võ kỹ phòng thủ rất lợi hại, Vô Cực Quyền”
Lục Nhĩ Hầu vừa nói xong, đòn tấn công của Vô Khai Phong đã tới. Viêm Dương mang theo lực lượng ánh sáng hủy diệt khiến khán giả cách đó 10 dặm đau thấu xương, không ít người phải vội vàng lùi ra xa 3 dặm mới bớt được.
Lục Nhĩ Hầu là người đứng gần viêm dương nhất, nhưng lại hoàn toàn không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì. Đó hoàn toàn là nhờ vào Vô Cực Quyền. Một quả hắc cầu nằm ngay phía trước hắn, vận hành theo một quỹ tích vô cực tạo thành 1 bức tường vô hình bảo vệ phía sau.
Mặc cho Viêm dương khổng lồ chỉ cách bản thân có 1 tấc, Lục Nhĩ Hầu vẫn tiếp tục lẩm bẩm:
“Một môn võ kỹ độc môn dành riêng cho người có 2 Nhân Sinh ắt phải có chỗ vượt trội. Ngươi quá làm dụng Đế Nhất, cho dù kẻ địch mạnh hơn cũng quyết lấy công làm thủ, lấy Đế Nhất ra đỡ đòn mà quên đi Vô Cực Quyền. So sánh về khả năng chống đỡ, Vô Cực Quyền còn mạnh hơn Đế Nhất.
Hiện giờ Vô Cực Quyền chỉ chống đỡ được một hướng. Ngươi nếu rèn luyện thành thạo, sẽ có thể xây nên một bức tường phòng thủ bất khả xâm phạm”
Thi triển Vô Cực Quyền phải liên tục di chuyển tay chân theo yêu cầu. Cứ thế, Lục Nhĩ Hầu vừa đi quyền, vừa nói đến khi viêm dương bị hắc cầu hút tan hết.
Nhìn thấy đối thủ nhẹ nhàng hóa giải một trong những võ kỹ mạnh nhất của mình, Vô Khai Phong vừa ngạc nhiên, vừa đánh giá lại chiến lực đối phương. Vô Khai Phong ra chiêu lần thứ hai liền thay đổi võ kỹ để kiểm tra khả năng phòng thủ của đối phương.
Xung quanh Vô Khai Phong dần hiện lên 6 hỏa tiễn.
“Hắc Giới cũng là môn võ kỹ ngươi nên cân nhắc sử dụng nhiều hơn” Lục Nhĩ Hầu vừa nói, vừa triển khai Hắc Giới.
Một màn đêm hắc ám, lấy tốc độ ánh sáng, từ thể nội Trần Lương làn tran ra bát phương, chỉ trong chớp mắt đã tiếp cận Vô Khai Phong. 6 hỏa tiễn còn chưa hoàn toàn trưởng thành, bất đắc dĩ, Vô Khai Phong đành cho 1 hỏa tiễn đâm vào màn đêm hắc ám.
Hỏa tiễn chỉ đốt cháy những điểm hắc ám nó đi qua. Màn đêm hắc ám không có nửa điểm dừng lại, lan tràn toàn bộ võ đài, bao trùm lên 6 hỏa tiễn và cả Vô Khai Phong.
Sát cơ thể Vô Khai Phong là 1 tầng nguyên khí hỏa thuộc tính, các điểm hắc ám vừa chạm vào liền bị đốt tan. Nhận thấy màn đêm hắc ám không gây thương tổn gì cho mình, Vô Khai Phong yên tâm tiếp tục thi triển võ kỹ của hắn, cung cấp năng lượng cho 6 hỏa tiễn. Hỏa tiễn bay đi lúc nãy đã quay lại bên cạnh hắn.
“Đạo Thần Thông Hủy Diệt Nguyên Khí’ Lục Nhĩ Hầu lẩm bẩm, kích hoạt Đạo Thần Thông.
Màn đêm hắc ám vốn vô hại, lúc này lại trở nên cực kỳ nguy hiểm, ăn mòn tất cả mọi vật bên trong nó. Vô Khai Phong giống như bị ngàn vạn côn trùng tấn công, nguyên khí phòng hộ liên tục phóng ra bồi đắp chỗ hư hao. Vấn đề nghiêm trọng hơn, 6 hỏa tiễn của hắn cũng đang bị màn đêm ăn mòn, suy giảm sức mạnh.
“Sử dụng Hủy Diệt Nguyên Khí cho Hắc Giới quả thật tổn hao nguyên khí, nhưng lại là phương pháp cực kỳ hiệu quả để đối phó đám đông. Ở Ngữ Phong Sơn, ngươi quá dựa vào Khuyển Dạ Xoa và Bá Vương Quỷ Diện Giáp để chiến đấu. Nếu kết hợp với Hắc Giới sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Về vấn đề tổn hao đại lượng nguyên khí, cơ thể ngươi chứa lượng nguyên khí gấp hàng chục lần phổ thông, nên không cần quá lo”
Sự tình quá quỷ dị, Vô Khai Phong liền cho 6 hỏa tiễn phóng theo các đường khác nhau, tấn công Trần Lương từ 6 phương hướng.
Vô Cực Quyền chỉ có thể chống đỡ 1 hướng, vì vậy cần tìm phương án khác. Và Lục Nhĩ Hầu đã chọn phương án tốt nhất.
6 Hỏa Tiễn còn cách mấy trượng, Lục Nhĩ Hầu liền chui vào Tiểu Cửu Giới, để cho 6 hỏa tiễn đâm vào nổ lẫn nhau. Chờ cho xung kích mạnh nhất qua đi, dư uy chưa tan, Lục Nhĩ Hầu đã chui ra ngoài.
Có Hắc giới che chắn, Vô Khai Phong và khán giả không ai biết chuyện gì xảy ra. Vô Khai Phong cũng chỉ nhận ra được mục tiêu biến mất trong chốc lát, nhưng cụ thể thế nào thì hắn không biết.
Vô Khai Phong không tiếp tục tấn công, mà tìm cách phá hủy Hắc Giới. Từ cơ thể hắn tỏa ra đại lượng Hồ Điệp tung bay khắp nơi. Đám Hồ điệp vốn là một loại võ kỹ cấp thấp hắn dùng để đi tán gái thời trẻ, không có lực sát thương đáng nói, càng không đủ để mang ra chiến đấu, nhưng làm vật hi sinh cho các hắc điểm ăn mòn thì vô cùng hiệu quả.
Sử dụng Hắc Giới cốt chỉ để nói chuyện với Trần Lương, không phải là món ăn chính Lục Nhĩ Hầu muốn sử dụng. Thời gian học bài đã hết, Lục Nhĩ Hầu thu lại Hắc Giới, nghiêm túc chiến đấu. Đối thủ vượt hắn quá xa tu vi, sử dụng phổ thông cách thức là không thể nào đánh bại.
“Tiểu tử có di ngôn gì liền nói cho thuộc hạ đi” Lục Nhĩ Hầu nói
“Sát!!!” Vô Khai Phong không nhiều lời, tiếp tục sử dụng 6 hỏa tiễn tấn công.
“Bùng” Cơ thể Trần Lương đột nhiên bốc hỏa, uy áp tăng mạnh.
“Không thể nào. Môn chủ, môn chủ …” Vị trưởng lão sống sót trong cuộc tập kích của Ngưu đại trưởng lão lắp bắp không nên lời.
“Đây chính là võ kỹ tự sát của Huyết Vô Thần. Sao môn chủ lại sử dụng!? Hắn không biết tác hại của nó sao!?” Một vị sống sót khác lo sợ cực độ
“Chết rồi, đã quá trễ để ngăn cản rồi” Vị trưởng lão thứ ba, mặt tái nhợt, nói.
Cả đám người Khai Thiên Môn xôn xao lo lắng. Cho dù chưa từng chứng kiến cái chết của Huyết Vô Thần, ai cũng nhìn ra môn võ kỹ kia là một loại tự tổn thương bản thân.
2 vị Địa cấp sơ kỳ đứng từ xa bàn luận.
“Loại tự thiêu đốt cả cơ thể như này, chí ít cần vài năm mới có thể phục hồi”
“Theo ta thấy hắn không phải chỉ thiêu đốt nhục thân bình thường”
“Ý huynh là…?”
“Mức độ uy áp cùng hỏa nhiệt quá cao so với bình thường, sợ là hắn đang thiêu đốt cả các Hạt Cơ Bản”
“Không thể nào. Như vậy sẽ tổn hại tu vi rất lớn, không chỉ gây ra thụt lùi cảnh giới, còn có thể mất đi căn cơ, không thể tiếp tục tu luyện. Đây chính là tự hại cả đời”
“Đúng vậy. Mức độ thiệt hại còn phải xem hắn thiêu đốt bao nhiêu Hạt Cơ Bản. Đốt càng nhiều, chiến lực càng tăng, hậu quả càng lớn”
“Bên hắn đang có lợi thế, tội gì phải như vậy. Hắn còn là môn chủ, sau này làm sao dẫn dắt môn phái đi lên. Cho dù công lớn đến mấy, nếu tu vi quá thấp thì có thể nói được ai”
“Coi như ta nghĩ nhiều đi. Thực hư mình hắn mới biết”
2 người bọn hắn đoán đã gần đúng, chỉ khác là mức độ thiêu đốt của Thương Hải Tang Điền ở mức độ hoàn toàn. Tức là thiêu đốt toàn bộ Hạt Cơ Bản, toàn bộ khí huyết. Mức độ thiệt hại không phải chỉ là thụt lùi tu vi đơn giản vậy, mà là đi đến tận cùng tử vong.
Sử dụng Thương Hải Tang Điền, chiến lực của Lục Nhĩ Hầu tăng mạnh gấp trăm lần. Nguyên linh khí trộn lẫn với hỏa huyết tạo ra 1 hỏa huyết cầu lớn ngàn trượng. Cách xa mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy 1 tiểu thái dương đang tỏa sáng rực rỡ.
Đứng ở 10 dặm quan chiến khán giả đều đã lùi ra rất xa, chỉ còn lác đác một vài cao thủ còn giữ nguyên vị trí. Phàm nhân dưới Giáp Linh cảnh đành phải từ bỏ quan chiến. Nhiệt hỏa từ thái dương đã đủ gây đau mắt, bỏng da, nếu 2 võ kỹ va vào nhau sẽ còn gây ra lực lượng hủy diệt mạnh hơn rất nhiều.
Vô Khai Phong trở nên ngưng trọng hơn nhiều, sử dụng lớn nhất khả năng đánh ra lục đại hỏa tiễn. Hỏa huyết cầu đụng vào 6 hỏa tiễn, giằng co trong chốc lát, liền đập tan hỏa tiễn, tiếp tục xông tới Vô Khai Phong.
Cầm trong tay chiến đao, hiển hóa ra cự đao khổng lồ, Vô Khai Phong cường ngạnh chém vào hỏa huyết cầu.
“Bùm” Huyết hỏa cầu nổ tung, chấn văng Vô Khai Phong ra xa ngàn trượng.
Vô Khai Phong cưỡng ép dừng lại ngay trước khi bị văng khỏi võ đài. Cơ thể hắn đã là cháy đen từ trước ra sau, từ trên xuống dưới. Nhất thời, hắn còn chưa nhận ra nguy hiểm của hỏa độc trên người, chỉ mới biết được bản thân bị thương không nhẹ.
Vừa ổn định thân hình, Vô Khai Phong đã thấy kẻ địch lại một lần nữa thi triển Huyết hỏa cầu.
“Khốn kiếp!”
Vô Khai Phong tức giận, cũng thi triển ra 1 viêm dương khổng lồ, kích thước ban đầu nhỏ hơn của đối thủ. Nhưng hắn cho Tinh linh hóa hình dung nhập viêm dương, kích thước đại lượng tăng trưởng, viêm dương đã lớn hơn của Trần Lương gấp rưỡi.
Cấp độ chiến đấu này đã vượt lên trên trận đấu của Phan Phụng. Những cường giả còn đứng quan chiến cách 10 dặm đều đã phải vận chuyển nguyên linh khí bảo hộ cơ thể.
“Quá mạnh, không ngờ môn chủ Khai Thiên Môn lại mạnh đến trình độ như này”
“Vậy mà ta nghe nói hắn mới ở Huyền cấp. Tin tình báo sai quá sai rồi”
“Rầm” 1 tiếng nổ kinh thiên động địa kèm theo xung kích, sóng nhiệt lan ra mấy chục dặm, phá hủy toàn bộ sự vật trong bán kính 5 dặm.
Trận pháp bảo hộ Khai Thiên Môn cũng tự động bật lên chống đỡ lại lực lượng hủy diệt từ trận chiến cách xa mười mấy dặm.
2 viêm dương giằng co nhau kịch liệt, lẫn nhau cắn nuốt. Cuối cùng, vẫn là viêm dương của kẻ mạnh phá tan kẻ yếu.
Kích thước viêm dương của Vô Khai Phong còn lại 1 phần 5, tiếp tục lao về phía Lục Nhĩ Hầu.
“Ta làm nốt nhiệm vụ cuối cùng. Sau này đành nhờ ngươi” Lục Nhĩ Hầu nói xong, phi thân về phía viêm dương.
Không mang trên người bất kỳ vật gì, Lục Nhĩ Hầu như một đốm sáng bay vào hỏa cầu to gấp trăm lần nó.