Imhotep có chút mất tự nhiên khi bị gọi như vậy, ông tiếp tục lên tiếng phản bác:
- Tử Thần Akira, ngài chưa trả lời câu hỏi của ta, nếu dung thứ cho họ thì Ai Cập sẽ loạn như thế nào
- Thế ta hỏi ông, nếu hơn một nửa người Ai Cập trộm cắp thì ông sẽ chặt tay hết tất cả sao?- Lãm Nguyệt nói nhẹ nhàng- và nếu trong số đó có cả ông
- Hừ sẽ không bao giờ có chuyện đó, thần trí tuệ luôn dõi theo và trừng phạt những kẻ xấu xa- Imhotep nói
- Ngươi nói tới con cò đó ư, lần trước tới chỗ hắn chơi cờ mất năm ngày năm đêm thật bi ai – Lãm Nguyệt xoa trán, chơi cờ với bạn bè của MaVương thật cực khổ mà
- Ngươi ngươi…- Imhotep lắp bắp
- Ngươi quên rằng ta cũng là một vị thần à, muốn ta gọi con cò đó ra sao– Lãm Nguyệt lấy siêu đồng hồ ra, cô nhớ trong đây có tài liệu về các vị thần Ai Cập thì phải. Siêu đồng hồ là sản phẩm do cô tự chế tạo ra, trong nó có các siêu vi mạch cực nhỏ và hơn 500 con chip siêu mini cung cấp tài liệu 3d cho cô trong mọi nhiệm vụ . Dân chúng phía dưới bắt đầu xôn xao
- Thế nào Tử Thần Akira, ngài định làm gì- Imhotep bạo gan nói
- Tội của ngươi là tội bất kính với thần linh- Lãm Nguyệt mỉm cười, cô giơ đồng hồ lên, ảo ảnh 3d hiện ra
- Đó là thần trí tuệ -chẳng biết ai hô lên làm mọi người xôn xao
- Thần trí tuệ muôn năm-một tế ti hô to
- Thần trí tuệ muôn năm- người dân Ai Câp hô lớn làm Akira có chút tự mãn, cô thật thông minh
- Thế nào, tể tướng Imhotep-Akira cười tà ác
- Ta…Ta chắc chắn thần trí tuệ sẽ tha tội cho ta và con dân Ai Cập- Imhotep cúi xuống hôn lê đất Ai Cập
- Rất tiếc cho ngươi, hắn có thể tha cho ngươi và con dân Ai Cập, còn ta thì khác, ta tha cho người Ai Cập nhưng không tha cho ngươi- nụ cười trên môi cô càng sâu hơn, cô niệm chú ngữ. Bầu trời bắt đầu tối sầm lại, một rồi hai rồi bốn, mười lam quang hiện ra xung quanh cô. Chúng dần dần biến thành những linh hồn hoàn chỉnh, cô giơ tay lên, những linh hồn nhập làm một rồi chui vào miệng Imhotep
- Tới đây nhóc con- Lãm Nguyệt mỉm cười. đây là chiêu sở trường của cô… Biến lão già thành oa nhi
- Ngươi là ai?- đứa trẻ tròn xoe mắt hỏi
- Ta là người cứu sống ngươi- Lãm Nguyệt nở một nụ cười nguy hiểm
Imhotep có chút mất tự nhiên khi bị gọi như vậy, ông tiếp tục lên tiếng phản bác:
- Tử Thần Akira, ngài chưa trả lời câu hỏi của ta, nếu dung thứ cho họ thì Ai Cập sẽ loạn như thế nào
- Thế ta hỏi ông, nếu hơn một nửa người Ai Cập trộm cắp thì ông sẽ chặt tay hết tất cả sao?- Lãm Nguyệt nói nhẹ nhàng- và nếu trong số đó có cả ông
- Hừ sẽ không bao giờ có chuyện đó, thần trí tuệ luôn dõi theo và trừng phạt những kẻ xấu xa- Imhotep nói
- Ngươi nói tới con cò đó ư, lần trước tới chỗ hắn chơi cờ mất năm ngày năm đêm thật bi ai – Lãm Nguyệt xoa trán, chơi cờ với bạn bè của MaVương thật cực khổ mà
- Ngươi ngươi…- Imhotep lắp bắp
- Ngươi quên rằng ta cũng là một vị thần à, muốn ta gọi con cò đó ra sao– Lãm Nguyệt lấy siêu đồng hồ ra, cô nhớ trong đây có tài liệu về các vị thần Ai Cập thì phải. Siêu đồng hồ là sản phẩm do cô tự chế tạo ra, trong nó có các siêu vi mạch cực nhỏ và hơn con chip siêu mini cung cấp tài liệu d cho cô trong mọi nhiệm vụ . Dân chúng phía dưới bắt đầu xôn xao
- Thế nào Tử Thần Akira, ngài định làm gì- Imhotep bạo gan nói
- Tội của ngươi là tội bất kính với thần linh- Lãm Nguyệt mỉm cười, cô giơ đồng hồ lên, ảo ảnh d hiện ra
- Đó là thần trí tuệ -chẳng biết ai hô lên làm mọi người xôn xao
- Thần trí tuệ muôn năm-một tế ti hô to
- Thần trí tuệ muôn năm- người dân Ai Câp hô lớn làm Akira có chút tự mãn, cô thật thông minh
- Thế nào, tể tướng Imhotep-Akira cười tà ác
- Ta…Ta chắc chắn thần trí tuệ sẽ tha tội cho ta và con dân Ai Cập- Imhotep cúi xuống hôn lê đất Ai Cập
- Rất tiếc cho ngươi, hắn có thể tha cho ngươi và con dân Ai Cập, còn ta thì khác, ta tha cho người Ai Cập nhưng không tha cho ngươi- nụ cười trên môi cô càng sâu hơn, cô niệm chú ngữ. Bầu trời bắt đầu tối sầm lại, một rồi hai rồi bốn, mười lam quang hiện ra xung quanh cô. Chúng dần dần biến thành những linh hồn hoàn chỉnh, cô giơ tay lên, những linh hồn nhập làm một rồi chui vào miệng Imhotep
- Tới đây nhóc con- Lãm Nguyệt mỉm cười. đây là chiêu sở trường của cô… Biến lão già thành oa nhi
- Ngươi là ai?- đứa trẻ tròn xoe mắt hỏi
- Ta là người cứu sống ngươi- Lãm Nguyệt nở một nụ cười nguy hiểm