Hắn giống như nhìn ra ý tứ của ta, đột nhiên phát cười hỏi: “ Minh Tuệ, hôm nay tại sao lại tìm La Kính Đình xem mạch vậy?”
Nghe câu hỏi của hắn, lại thấy hắn có thêm ý tươi cười, ta nghĩ tới nguyên do bắt mạch, không khỏi trừng mắt liếc hắn một cái.
Nhìn thấy vẻ mặt có chút xấu hổ của ta, hắn tựa như có chút sung sướng, tươi cười trên mặt càng sâu hơn.
Khuôn mặt của ta nóng bừng, ta che giấu uống một ngụm trà, hỏi: “ Bối lặc gia, hoa mai hai người hái đâu?”
Dận Tự khẽ thở dài, lấy cái bao khăn ở trong tay áo ra, chậm rãi thong thả đi tới trước mặt ta, đưa tay đưa cho ta. Ta nâng tay nhận lấy, không ngờ lại bị hắn giữ chặt.
Ta bị động đứng lên, hơi chút dùng sức muốn tránh khỏi tay hắn, hắn lại cúi đầu nở một nụ cười, lại vươn tay kia ra, đem ta giam trong lòng hắn.
Mặt của ta lập tức dán ở trước ngực hắn, cách một lớp sa tanh, ta nghe được tiếng tim đập hữu lực của hắn. ta hơi dùng sức muốn tách ra, nhưng hắn vẫn không buông tay, cứ như vậy gắt gao ôm ta.
“ Bối lặc gia…” Ta không dám ngẩng đầu, thấp giọng kêu.
Đôi môi hắn tựa như dán ở bên tai ta, nhẹ nhàng nói: “ Minh Tuệ, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”
Ta định trụ thân mình, bởi vì nghe được những lời này của hắn mà có chút bi thương. Người không phải là cỏ cây, đã hơn một năm nay, ở cùng một nhà, lại danh chính ngôn thuận là vợ chồng, tuy rằng không có vợ chồng chi thực, nhưng cảm tình cũng có vài phần. Ta cũng từng nghĩ tới, đơn giản đánh cuộc một lần, đánh cuộc một tình yêu, cũng đánh cuộc tính mạng một phen.
Nhưng là, mỗi khi hắn tới viện của Nhược Lan, trong lòng ta lại thấy do dự không quyết. Nơi này có một nữ nhân, trượng phu của ta đồng thời cũng là trượng phu của nàng, hơn nữa, nàng vẫn là nữ nhân đầu tiên mà trượng phu của ta yêu thương.
Càng thêm đáng sợ là, tương lai không xa, còn có một nữ nhân nữa sẽ xuất hiện, bọn họ sẽ yêu thương lẫn nhau, đã từng ôm hôn, từng thề non hẹn biển, lại từng sinh ly tử biệt.
Quách Lạc La Minh Tuệ, bởi vì Dận Tự mà treo cổ tự sát, táng thân trong biển lửa, nhưng thời điểm cuối cùng khi Dận Tự uống độc mà chết thì trên miệng vẫn là gọi tên Nhược Hi.
Nghĩ tới đây, ta dùng sức tránh khỏi cánh tay hắn, rút lui hai bước về phía sau, tựa vào lưng ghế nhìn chằm chằm vào hắn.
Sắc mặt của Dận Tự có chút trắng bệch, hắn kinh ngạc nhìn ta, nói: “ lại là ánh mắt như vậy! Minh Tuệ, ta thường xuyên mơ thấy ác mộng, mơ thấy nàng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, chậm rãi ngực của nàng đổ máu, trong ánh mắt cũng sẽ đổ máu, chung quanh cũng nhiễm một tầng máu đỏ…”
Nói xong, hắn đột nhiên ngừng lời, cước bộ lảo đảo xông ra ngoài.
Ta cảm thấy thân thể là một trận run rẩy, ngực đau tựa hồ như lập tức sẽ chết đi, thân mình mềm nhũn, thật mạnh ngồi xuống ghế.
Phương Nhi vốn đã muốn choáng váng đứng ở đằng kia, thấy ta té ngã, vội vàng chạy tới đỡ, miệng lên tiếng kêu to: “ Phúc tấn, phúc tấn, người làm sao vậy…”
Cơ thể của ta mềm nhũn không có tí lực, mà linh hồn tựa như cũng muốn rời khỏi thân thể bay ra bên ngoài. Phương Nhi đã gấp tới độ muốn khóc, mấy nha đầu bên ngoài nghe được động tĩnh vôi vàng tiến vào, giúp nàng đỡ ta tới trên tháp.
Ta dựa vào đầu giường đặt gần lò sưởi, tay vẫn không tự giác khẽ run lên, trước mắt ta cũng giống như Dận Tự miêu tả vậy, một mảng màu đỏ, áo đỏ, màn đỏ, nến đỏ, còn có… máu đỏ!!!
Đột nhiên cảm giác bi thương chợt đến, ta lên tiếng khóc lớn.
“ ai ui, hoàng thiên bồ tát!” Liễu Nhi nghe thấy thanh âm hoảng loạn liền chạy tới “ Phương Nhi, ngươi hầu hạ như thế nào vậy? Phúc tấn làm sao lại như vậy?”
Phương nhi nhỏ giọng nói cùng nàng một lát, chợt nghe Liễu Nhi nói: “ các người đều lui ra ngoài đi, phúc tấn không gọi thì không ai được đi vào!”
Ta khóc trong chốc lát, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút, mới lấy khăn lung tung lau trên mặt, ngẩng đầu lên. Liễu Nhi bưng chén thuốc vẫn ở bên cạnh ta, thấy ta dừng khóc, nàng vội vàng bưng chén thuốc lại, ôn nhu nói: “ cách cách, thừa dịp còn nóng thì mau uống thuốc đi!” ta đỏ hồng đôi mắt quay đi, nàng ta tiếp tục nói: “ Cho dù trong lòng có ủy khuất, cũng không nên bỏ mặt thân mình không lo!”
Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy Liễu Nhi nói như vậy, kinh ngạc quay đầu lại. Trên mặt nàng có vẻ thương sót thản nhiên, đem thuốc đưa cho ta. Ta thấy nàng như vậy, đành phải cầm lấy, đơn giản một hơn uống cạn.
Rất khó uống! không đợi ta biểu hiện không khỏe, Liễu Nhi vội đưa qua một ít mứt hoa quả, ta lấy một ít bỏ vào trong miệng, thế này mới áp chế được mùi thuốc đông y kinh khủng đó.
Nàng đem chén thuốc bỏ lại trên bàn, tới cửa kêu một tiểu nha đầu mang bồn rửa mặt và khăn tiến vào, hầu hạ ta rửa mặt sạch sẽ.
Thu thập thỏa đáng xong, ta ngồi ngay ngắn ở trên kháng, vây quanh là da lông nệm giường, trong tay là một ấm lô nho nhỏ được bỏ thêm chút than. Nhìn Liễu Nhi lại một lần nữa đóng cửa phòng lại, quỳ thụp xuống đất, thản nhiên nói: “ Cách cách, mới vừa rồi Liễu Nhi đi quá giới hạn, thỉnh cách cách trách phạt!”
“ Ngươi mau đứng lên đi! Ngươi gọi ta một tiếng cách cách, ta như thế nào có thể trách phạt ngươi!” Ta bởi vì lúc nãy có chút không kiềm chế được cảm xúc, nên bây giờ có chút ngượng ngùng nói.
“ Cách cách, mạng của nô tỳ năm đó là do Quận chúa cứu, quận chúa cho nô tỳ hầu hạ cách cách, nô tỳ có phải mất tính mạng này cũng không sao, chỉ muốn bảo hộ cách cách cho chu toàn. Nhưng là, nô tỳ đã không làm được, thế nhưng lại để cho người ta hạ độc cách cách!” nàng vẫn quỳ gối ở đó, ngẩng đầu lên áy náy nhìn ta.
“ Nha đầu ngốc,” ta thở dài “ Trời lạnh, ngươi đứng lên trước đi rồi nói” thấy nàng vẫn bất động như cũ, ta làm bộ muốn đứng lên, “ Ngươi muốn ta bước xuống đỡ ngươi sao?”
Liễu Nhi lúc này mới chịu đứng lên.
Ta lại nói tiếp: “ chuyện này ta cũng không biết như thế nào phát sinh, ngươi tự trách cái gì? Hơn nữa, ngàn năm làm kẻ trộm cũng không thể ngàn năm phòng kẻ cướp. ngươi có chăm chú nhìn thì cũng sẽ có người tìm chỗ trống. huống chi, chuyện này cũng không phải là nguy hiểm tới tính mạng, ta hiện tại không phải là rất tốt sao?”
“ cái gì mà tốt?” Liễu Nhi đột nhiên có chút kích động, khuôn mặt tái nhợt lập tức đỏ lên “ Thiếu chút nữa là tân nương tử chết trong ngày động phòng, vậy được cho là tốt sao? Hai năm nay cô đơn lạnh lẽo, cũng được cho là tốt sao?
Hắn giống như nhìn ra ý tứ của ta, đột nhiên phát cười hỏi: “ Minh Tuệ, hôm nay tại sao lại tìm La Kính Đình xem mạch vậy?”
Nghe câu hỏi của hắn, lại thấy hắn có thêm ý tươi cười, ta nghĩ tới nguyên do bắt mạch, không khỏi trừng mắt liếc hắn một cái.
Nhìn thấy vẻ mặt có chút xấu hổ của ta, hắn tựa như có chút sung sướng, tươi cười trên mặt càng sâu hơn.
Khuôn mặt của ta nóng bừng, ta che giấu uống một ngụm trà, hỏi: “ Bối lặc gia, hoa mai hai người hái đâu?”
Dận Tự khẽ thở dài, lấy cái bao khăn ở trong tay áo ra, chậm rãi thong thả đi tới trước mặt ta, đưa tay đưa cho ta. Ta nâng tay nhận lấy, không ngờ lại bị hắn giữ chặt.
Ta bị động đứng lên, hơi chút dùng sức muốn tránh khỏi tay hắn, hắn lại cúi đầu nở một nụ cười, lại vươn tay kia ra, đem ta giam trong lòng hắn.
Mặt của ta lập tức dán ở trước ngực hắn, cách một lớp sa tanh, ta nghe được tiếng tim đập hữu lực của hắn. ta hơi dùng sức muốn tách ra, nhưng hắn vẫn không buông tay, cứ như vậy gắt gao ôm ta.
“ Bối lặc gia…” Ta không dám ngẩng đầu, thấp giọng kêu.
Đôi môi hắn tựa như dán ở bên tai ta, nhẹ nhàng nói: “ Minh Tuệ, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”
Ta định trụ thân mình, bởi vì nghe được những lời này của hắn mà có chút bi thương. Người không phải là cỏ cây, đã hơn một năm nay, ở cùng một nhà, lại danh chính ngôn thuận là vợ chồng, tuy rằng không có vợ chồng chi thực, nhưng cảm tình cũng có vài phần. Ta cũng từng nghĩ tới, đơn giản đánh cuộc một lần, đánh cuộc một tình yêu, cũng đánh cuộc tính mạng một phen.
Nhưng là, mỗi khi hắn tới viện của Nhược Lan, trong lòng ta lại thấy do dự không quyết. Nơi này có một nữ nhân, trượng phu của ta đồng thời cũng là trượng phu của nàng, hơn nữa, nàng vẫn là nữ nhân đầu tiên mà trượng phu của ta yêu thương.
Càng thêm đáng sợ là, tương lai không xa, còn có một nữ nhân nữa sẽ xuất hiện, bọn họ sẽ yêu thương lẫn nhau, đã từng ôm hôn, từng thề non hẹn biển, lại từng sinh ly tử biệt.
Quách Lạc La Minh Tuệ, bởi vì Dận Tự mà treo cổ tự sát, táng thân trong biển lửa, nhưng thời điểm cuối cùng khi Dận Tự uống độc mà chết thì trên miệng vẫn là gọi tên Nhược Hi.
Nghĩ tới đây, ta dùng sức tránh khỏi cánh tay hắn, rút lui hai bước về phía sau, tựa vào lưng ghế nhìn chằm chằm vào hắn.
Sắc mặt của Dận Tự có chút trắng bệch, hắn kinh ngạc nhìn ta, nói: “ lại là ánh mắt như vậy! Minh Tuệ, ta thường xuyên mơ thấy ác mộng, mơ thấy nàng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, chậm rãi ngực của nàng đổ máu, trong ánh mắt cũng sẽ đổ máu, chung quanh cũng nhiễm một tầng máu đỏ…”
Nói xong, hắn đột nhiên ngừng lời, cước bộ lảo đảo xông ra ngoài.
Ta cảm thấy thân thể là một trận run rẩy, ngực đau tựa hồ như lập tức sẽ chết đi, thân mình mềm nhũn, thật mạnh ngồi xuống ghế.
Phương Nhi vốn đã muốn choáng váng đứng ở đằng kia, thấy ta té ngã, vội vàng chạy tới đỡ, miệng lên tiếng kêu to: “ Phúc tấn, phúc tấn, người làm sao vậy…”
Cơ thể của ta mềm nhũn không có tí lực, mà linh hồn tựa như cũng muốn rời khỏi thân thể bay ra bên ngoài. Phương Nhi đã gấp tới độ muốn khóc, mấy nha đầu bên ngoài nghe được động tĩnh vôi vàng tiến vào, giúp nàng đỡ ta tới trên tháp.
Ta dựa vào đầu giường đặt gần lò sưởi, tay vẫn không tự giác khẽ run lên, trước mắt ta cũng giống như Dận Tự miêu tả vậy, một mảng màu đỏ, áo đỏ, màn đỏ, nến đỏ, còn có… máu đỏ!!!
Đột nhiên cảm giác bi thương chợt đến, ta lên tiếng khóc lớn.
“ ai ui, hoàng thiên bồ tát!” Liễu Nhi nghe thấy thanh âm hoảng loạn liền chạy tới “ Phương Nhi, ngươi hầu hạ như thế nào vậy? Phúc tấn làm sao lại như vậy?”
Phương nhi nhỏ giọng nói cùng nàng một lát, chợt nghe Liễu Nhi nói: “ các người đều lui ra ngoài đi, phúc tấn không gọi thì không ai được đi vào!”
Ta khóc trong chốc lát, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút, mới lấy khăn lung tung lau trên mặt, ngẩng đầu lên. Liễu Nhi bưng chén thuốc vẫn ở bên cạnh ta, thấy ta dừng khóc, nàng vội vàng bưng chén thuốc lại, ôn nhu nói: “ cách cách, thừa dịp còn nóng thì mau uống thuốc đi!” ta đỏ hồng đôi mắt quay đi, nàng ta tiếp tục nói: “ Cho dù trong lòng có ủy khuất, cũng không nên bỏ mặt thân mình không lo!”
Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy Liễu Nhi nói như vậy, kinh ngạc quay đầu lại. Trên mặt nàng có vẻ thương sót thản nhiên, đem thuốc đưa cho ta. Ta thấy nàng như vậy, đành phải cầm lấy, đơn giản một hơn uống cạn.
Rất khó uống! không đợi ta biểu hiện không khỏe, Liễu Nhi vội đưa qua một ít mứt hoa quả, ta lấy một ít bỏ vào trong miệng, thế này mới áp chế được mùi thuốc đông y kinh khủng đó.
Nàng đem chén thuốc bỏ lại trên bàn, tới cửa kêu một tiểu nha đầu mang bồn rửa mặt và khăn tiến vào, hầu hạ ta rửa mặt sạch sẽ.
Thu thập thỏa đáng xong, ta ngồi ngay ngắn ở trên kháng, vây quanh là da lông nệm giường, trong tay là một ấm lô nho nhỏ được bỏ thêm chút than. Nhìn Liễu Nhi lại một lần nữa đóng cửa phòng lại, quỳ thụp xuống đất, thản nhiên nói: “ Cách cách, mới vừa rồi Liễu Nhi đi quá giới hạn, thỉnh cách cách trách phạt!”
“ Ngươi mau đứng lên đi! Ngươi gọi ta một tiếng cách cách, ta như thế nào có thể trách phạt ngươi!” Ta bởi vì lúc nãy có chút không kiềm chế được cảm xúc, nên bây giờ có chút ngượng ngùng nói.
“ Cách cách, mạng của nô tỳ năm đó là do Quận chúa cứu, quận chúa cho nô tỳ hầu hạ cách cách, nô tỳ có phải mất tính mạng này cũng không sao, chỉ muốn bảo hộ cách cách cho chu toàn. Nhưng là, nô tỳ đã không làm được, thế nhưng lại để cho người ta hạ độc cách cách!” nàng vẫn quỳ gối ở đó, ngẩng đầu lên áy náy nhìn ta.
“ Nha đầu ngốc,” ta thở dài “ Trời lạnh, ngươi đứng lên trước đi rồi nói” thấy nàng vẫn bất động như cũ, ta làm bộ muốn đứng lên, “ Ngươi muốn ta bước xuống đỡ ngươi sao?”
Liễu Nhi lúc này mới chịu đứng lên.
Ta lại nói tiếp: “ chuyện này ta cũng không biết như thế nào phát sinh, ngươi tự trách cái gì? Hơn nữa, ngàn năm làm kẻ trộm cũng không thể ngàn năm phòng kẻ cướp. ngươi có chăm chú nhìn thì cũng sẽ có người tìm chỗ trống. huống chi, chuyện này cũng không phải là nguy hiểm tới tính mạng, ta hiện tại không phải là rất tốt sao?”
“ cái gì mà tốt?” Liễu Nhi đột nhiên có chút kích động, khuôn mặt tái nhợt lập tức đỏ lên “ Thiếu chút nữa là tân nương tử chết trong ngày động phòng, vậy được cho là tốt sao? Hai năm nay cô đơn lạnh lẽo, cũng được cho là tốt sao?