Bọn nha đầu hầu hạ ta dùng đậu xanh lau sạch tay, ta quay người lại thì thấy Hoằng Quân đang nuốt con tôm xuống, đôi mắt trong suốt nhìn ta, có chút nghi hoặc nói: “ Bát thẩm muốn sinh tiểu đệ đệ sao? Giống như ngạch nương sinh Tam đệ vậy?” hắn vừa nói vừa sờ sờ bụng của ta.
Lý thị liền vội vàng kéo tay cậu bé ra, sắc mặt biến đổi nói với ta: “Hoằng Quân còn nhỏ không hiểu chuyện, Bát phúc tấn đừng nên để ý tới nó!” Na Lạp thị cũng vỗ vỗ lưng ta trấn an.
Ta lại đỏ mặt, cố gắng làm như không để ý quay mặt nhìn Na Lạp thị cười, lại quay đầu vỗ vỗ bả vai của Hoằng Quân, nhìn thấy cậu bé giống như là có chút nghi hoặc lại có chút kinh hoảng, ta liền thuận tay xoa xoa mặt cậu cười nói với Lý thị: “ Trắc phúc tấn cũng đừng khách khí, không có chuyện gì đâu, đừng khiến cho đứa nhỏ sợ tới như vậy!” thấy sắc mặt của Lý thị khôi phục như bình thường, lúc này Hoằng Quân mới lại cười nói muốn uống canh, ta như vậy mới nói sang chuyện khác: “ Tam a ca cũng đã hơn hai tháng rồi, có có đặt tên chưa?”
Lý thị mỉm cười nhìn Tứ gia ở bên kia, ôn nhu nói: “ Gia nói muốn từ từ suy nghĩ cho tốt rồi mới đặt tên!”
Nhìn nàng diện mạo như hoa xuân, thắt lưng như liễu, hơn nữa đôi mắt như nước hồ thu, biểu tình ôn nhu uyển chuyển cho người khác nhìn xem nhưng lại không mất đi sự đoan trang, trong lòng ta không khỏi thầm khen ngợi. Nữ nhân này là người sinh nhiều con cho Dận Chân nhất, quả nhiên là không phải người bình thường. Đáng tiếc chính là mệnh khổ, sinh bốn đứa con, chỉ có hai đứa lớn lên, mà hai đứa này cuối cùng cũng không sống nổi quá được hai mươi lăm tuổi.
Đang suy nghĩ, trong lòng ta không khỏi rùng mình, Hoằng Quân này xinh đẹp đáng yêu, cũng là chết sớm, nhưng mà mấy tuổi chết đi ta cũng không biết rõ.
Ta lại nhìn Cảnh thị đứng phía sau Na Lạp thị, năm trước vừa mới vào phủ, bây giờ chỉ mới có mười ba tuổi, vẫn còn mang theo một chút mập mạp trẻ con, khuôn mặt trong sáng phấn hồng, mặt mày nhu thuận, bên môi vẫn còn mang theo nụ cười nhạt nhòa, khó trách nàng lại có được phúc khí lớn như vậy, chỉ là ta không thể tưởng tượng được nàng như vậy lại có thể sinh ra được đứa nhỏ không thể tin được là Hoằng Trú!!!
Trong đầu đang miên man suy nghĩ, đến khi ta hồi thần thì ta nghe thấy Dận Tường ở bên kia cười nói: “ Tên rất hay! Phụ hoàng nhất định sẽ đồng ý!” Ta vừa mới hồi phục tinh thần lại, thấy khuôn mặt đoan chính thanh nhã của Lý thị có chút vui mừng, ta cũng nghe được Dận Tự vỗ tay nói: “ Chí hướng to lớn sẽ có thời! Hoằng Thời, cái tên rất hay!”
Ta có chút kinh ngạc, cũng không biết có phải là do ta đa tâm hay không, hôm nay lời của mấy vị gia này nói ra đều có một chút thâm ý ở bên trong.
Bên bàn bên kia có chút lặng yên, nhưng Dận Chân lại lập tức nói: “ Bất quá là ta muốn đứa nhỏ này biết tiến lên phát triển thôi, Bát đệ quả nhiên là có học thức, cái tên đơn giản như vậy cũng có thể xuất thành thơ được!” Dận Tự khẽ ho nhẹ, cũng cười nói: “ Lời này của Tứ ca thực làm cho đệ xấu hổ, ta đọc sách cùng lắm là nhiều hơn Thập đệ một chút mà thôi, làm sao dám xưng là mình có học thức!”
Nghe ba vị gia kia tiếp tục nói chuyện uống rượu, chút cảm giác kỳ lạ của ta lúc này mới buông xuống, ta nghiêng đầu nhìn Na Lạp thị, thấy nàng mặc dù đang mỉm cười, nhưng khóe môi lại hơi thoáng run rẩy, khuôn mặt mang một chút trầm tư. Ta nhẹ nâng chén rượu lên, cười nói: “ Tứ tẩu, hôm nay làm phiền tẩu phải bận rộn, Minh Tuệ kính tẩu một chén!” Na Lạp thị nghe vậy thì mỉm cười, cũng bưng chén lên một hơi uống cạn.
Ăn xong bữa ăn, bọn nha hoàn lại mang lên cho mọi người một chén Yến Chưng Hạt sen, sau khi ăn xong thì lúc này mấy nha hoàn mới bưng trà lên.
Lý thị ngồi khẽ nói với Na Lạp thị: “ tam a ca chắc là tỉnh dậy rồi, muội xin đi về xem thử!” Na Lạp thị cười, phân phó Hoằng Quân đi theo Lý thị trở về phòng. Hoằng Quân có chút không tình nguyện hành lễ với mọi người, ta thấy cậu bé bĩu môi có chút không vui, ta liền bước lại nói với cậu vài câu, Dận Tự cũng nói nếu cậu bé muốn thì có thể đi qua phủ sát bên cạnh tìm ta, lúc này Hoằng Quân mới biết cười, bị Lý thị lôi đi.
Dận Tường thấy tình cảnh như vậy, không khỏi bật cười nói: “ Bát ca, nhà đệ con lớn cũng được 2 tuổi rồi, Bát ca cũng nên nổ lực cho chúng ta được nhìn cháu đi thôi!”
Ta nghe thấy hắn nói những lời này liền quay đầu đi giả như không có nghe thấy, nhưng lỗ tai vẫn cứ quay ra muốn nghe thử Dận Tự sẽ đáp lại thế nào.
“ Từ nhà đại ca tới nhà của Thập tứ đệ, cháu trai cháu gái còn chưa đủ cho đệ xem sao?” Dận Tự lại uống một ngụm trà, cười dài nói “ hơn nữa, Bát tẩu của đệ vẫn còn nhỏ nha, đệ không nghe người Tây Dương nói sao? Sinh dục quá sớm sẽ không tốt cho người mẹ và cả đứa nhỏ!” Ta thật sự không đoán được hắn lại trả lời như vậy, ta không khỏi quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái. Giống như hắn vẫn chờ đợi ta quay đầu lại, ánh mắt hắn lại nhìn thẳng vào ta, cả khóe môi đuôi mày đều mang dáng cười.
Nghe Dận Tường nói cái gì là “ Ân ái vợ chồng”, trong lòng ta chợt cảm thấy cảm giác lẫn lộn. Nếu như không có Nhược Hi, nếu ta không có biết trước kết cục, thì có thể ta đã chết chìm trong sự ôn nhu của hắn rồi!
Ta do dự bàng hoàng thời gian dài như vậy, tâm cũng đã sớm động rồi, lại thủy chung không dám tiến lên một bước đón nhận hắn. chỉ cần ta nhớ tới ta là Minh Tuệ, hắn là Dận Tự, rồi trong nhà còn có tỷ muội Mã Nhĩ Thái tồn tại, ta liền không nhịn được sợ hãi, hơn nữa còn có chút oán giận, hận ông trời thích trêu ghẹo con người.
Nếu như ta không biết trước tương lai, thì ta đã có thể thật tình phó thác, ngay cả việc cuối cùng treo cổ tự sát táng thân trong biển lửa ta cũng không từ. nhưng mà lúc này ta đã biết kết quả, nếu còn tự mình lao đầu vào chỗ chết, chẳng phải là tự tìm đường chết sao, uổng công cùng với người khác làm trò cười? Nhưng mà nếu ta nói ta đối với hắn chỉ có thờ ơ, thì chính là ta đang tự lừa mình dối người.
Ta cứ suy nghĩ như vậy mà bước lên xe ngựa, khi đầu ta khẽ đụng vào nóc xe ngựa thì ta mới giật mình tỉnh dậy, thấy Dận Tự đang ngồi đối diện ta, đôi mày hơi nhíu lại, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn ta. Thấy ta hồi phục lại tinh thần, hắn mới lại cười nói: “ Ta thấy hôm nay nàng có chút hoảng hốt, hay là đêm qua ngủ không ngon?”
Nghe thấy hắn nhắc tới đêm qua, ta nhớ tới khoảng khắc kiều diễm mê say kia, ta không khỏi cắn môi xoay người đi. Hắn kê miệng sát vào tai ta, thì thầm nói: “ Nàng nhìn xem, con gái của Thập tam và con trai của Thập tứ cũng đã hai tuổi rồi, chúng ta có phải nên nghe theo lời của Thập tam đệ, cũng nên nỗ lực một chút?”
Edit: Vân Nhi
Bọn nha đầu hầu hạ ta dùng đậu xanh lau sạch tay, ta quay người lại thì thấy Hoằng Quân đang nuốt con tôm xuống, đôi mắt trong suốt nhìn ta, có chút nghi hoặc nói: “ Bát thẩm muốn sinh tiểu đệ đệ sao? Giống như ngạch nương sinh Tam đệ vậy?” hắn vừa nói vừa sờ sờ bụng của ta.
Lý thị liền vội vàng kéo tay cậu bé ra, sắc mặt biến đổi nói với ta: “Hoằng Quân còn nhỏ không hiểu chuyện, Bát phúc tấn đừng nên để ý tới nó!” Na Lạp thị cũng vỗ vỗ lưng ta trấn an.
Ta lại đỏ mặt, cố gắng làm như không để ý quay mặt nhìn Na Lạp thị cười, lại quay đầu vỗ vỗ bả vai của Hoằng Quân, nhìn thấy cậu bé giống như là có chút nghi hoặc lại có chút kinh hoảng, ta liền thuận tay xoa xoa mặt cậu cười nói với Lý thị: “ Trắc phúc tấn cũng đừng khách khí, không có chuyện gì đâu, đừng khiến cho đứa nhỏ sợ tới như vậy!” thấy sắc mặt của Lý thị khôi phục như bình thường, lúc này Hoằng Quân mới lại cười nói muốn uống canh, ta như vậy mới nói sang chuyện khác: “ Tam a ca cũng đã hơn hai tháng rồi, có có đặt tên chưa?”
Lý thị mỉm cười nhìn Tứ gia ở bên kia, ôn nhu nói: “ Gia nói muốn từ từ suy nghĩ cho tốt rồi mới đặt tên!”
Nhìn nàng diện mạo như hoa xuân, thắt lưng như liễu, hơn nữa đôi mắt như nước hồ thu, biểu tình ôn nhu uyển chuyển cho người khác nhìn xem nhưng lại không mất đi sự đoan trang, trong lòng ta không khỏi thầm khen ngợi. Nữ nhân này là người sinh nhiều con cho Dận Chân nhất, quả nhiên là không phải người bình thường. Đáng tiếc chính là mệnh khổ, sinh bốn đứa con, chỉ có hai đứa lớn lên, mà hai đứa này cuối cùng cũng không sống nổi quá được hai mươi lăm tuổi.
Đang suy nghĩ, trong lòng ta không khỏi rùng mình, Hoằng Quân này xinh đẹp đáng yêu, cũng là chết sớm, nhưng mà mấy tuổi chết đi ta cũng không biết rõ.
Ta lại nhìn Cảnh thị đứng phía sau Na Lạp thị, năm trước vừa mới vào phủ, bây giờ chỉ mới có mười ba tuổi, vẫn còn mang theo một chút mập mạp trẻ con, khuôn mặt trong sáng phấn hồng, mặt mày nhu thuận, bên môi vẫn còn mang theo nụ cười nhạt nhòa, khó trách nàng lại có được phúc khí lớn như vậy, chỉ là ta không thể tưởng tượng được nàng như vậy lại có thể sinh ra được đứa nhỏ không thể tin được là Hoằng Trú!!!
Trong đầu đang miên man suy nghĩ, đến khi ta hồi thần thì ta nghe thấy Dận Tường ở bên kia cười nói: “ Tên rất hay! Phụ hoàng nhất định sẽ đồng ý!” Ta vừa mới hồi phục tinh thần lại, thấy khuôn mặt đoan chính thanh nhã của Lý thị có chút vui mừng, ta cũng nghe được Dận Tự vỗ tay nói: “ Chí hướng to lớn sẽ có thời! Hoằng Thời, cái tên rất hay!”
Ta có chút kinh ngạc, cũng không biết có phải là do ta đa tâm hay không, hôm nay lời của mấy vị gia này nói ra đều có một chút thâm ý ở bên trong.
Bên bàn bên kia có chút lặng yên, nhưng Dận Chân lại lập tức nói: “ Bất quá là ta muốn đứa nhỏ này biết tiến lên phát triển thôi, Bát đệ quả nhiên là có học thức, cái tên đơn giản như vậy cũng có thể xuất thành thơ được!” Dận Tự khẽ ho nhẹ, cũng cười nói: “ Lời này của Tứ ca thực làm cho đệ xấu hổ, ta đọc sách cùng lắm là nhiều hơn Thập đệ một chút mà thôi, làm sao dám xưng là mình có học thức!”
Nghe ba vị gia kia tiếp tục nói chuyện uống rượu, chút cảm giác kỳ lạ của ta lúc này mới buông xuống, ta nghiêng đầu nhìn Na Lạp thị, thấy nàng mặc dù đang mỉm cười, nhưng khóe môi lại hơi thoáng run rẩy, khuôn mặt mang một chút trầm tư. Ta nhẹ nâng chén rượu lên, cười nói: “ Tứ tẩu, hôm nay làm phiền tẩu phải bận rộn, Minh Tuệ kính tẩu một chén!” Na Lạp thị nghe vậy thì mỉm cười, cũng bưng chén lên một hơi uống cạn.
Ăn xong bữa ăn, bọn nha hoàn lại mang lên cho mọi người một chén Yến Chưng Hạt sen, sau khi ăn xong thì lúc này mấy nha hoàn mới bưng trà lên.
Lý thị ngồi khẽ nói với Na Lạp thị: “ tam a ca chắc là tỉnh dậy rồi, muội xin đi về xem thử!” Na Lạp thị cười, phân phó Hoằng Quân đi theo Lý thị trở về phòng. Hoằng Quân có chút không tình nguyện hành lễ với mọi người, ta thấy cậu bé bĩu môi có chút không vui, ta liền bước lại nói với cậu vài câu, Dận Tự cũng nói nếu cậu bé muốn thì có thể đi qua phủ sát bên cạnh tìm ta, lúc này Hoằng Quân mới biết cười, bị Lý thị lôi đi.
Dận Tường thấy tình cảnh như vậy, không khỏi bật cười nói: “ Bát ca, nhà đệ con lớn cũng được tuổi rồi, Bát ca cũng nên nổ lực cho chúng ta được nhìn cháu đi thôi!”
Ta nghe thấy hắn nói những lời này liền quay đầu đi giả như không có nghe thấy, nhưng lỗ tai vẫn cứ quay ra muốn nghe thử Dận Tự sẽ đáp lại thế nào.
“ Từ nhà đại ca tới nhà của Thập tứ đệ, cháu trai cháu gái còn chưa đủ cho đệ xem sao?” Dận Tự lại uống một ngụm trà, cười dài nói “ hơn nữa, Bát tẩu của đệ vẫn còn nhỏ nha, đệ không nghe người Tây Dương nói sao? Sinh dục quá sớm sẽ không tốt cho người mẹ và cả đứa nhỏ!” Ta thật sự không đoán được hắn lại trả lời như vậy, ta không khỏi quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái. Giống như hắn vẫn chờ đợi ta quay đầu lại, ánh mắt hắn lại nhìn thẳng vào ta, cả khóe môi đuôi mày đều mang dáng cười.
Nghe Dận Tường nói cái gì là “ Ân ái vợ chồng”, trong lòng ta chợt cảm thấy cảm giác lẫn lộn. Nếu như không có Nhược Hi, nếu ta không có biết trước kết cục, thì có thể ta đã chết chìm trong sự ôn nhu của hắn rồi!
Ta do dự bàng hoàng thời gian dài như vậy, tâm cũng đã sớm động rồi, lại thủy chung không dám tiến lên một bước đón nhận hắn. chỉ cần ta nhớ tới ta là Minh Tuệ, hắn là Dận Tự, rồi trong nhà còn có tỷ muội Mã Nhĩ Thái tồn tại, ta liền không nhịn được sợ hãi, hơn nữa còn có chút oán giận, hận ông trời thích trêu ghẹo con người.
Nếu như ta không biết trước tương lai, thì ta đã có thể thật tình phó thác, ngay cả việc cuối cùng treo cổ tự sát táng thân trong biển lửa ta cũng không từ. nhưng mà lúc này ta đã biết kết quả, nếu còn tự mình lao đầu vào chỗ chết, chẳng phải là tự tìm đường chết sao, uổng công cùng với người khác làm trò cười? Nhưng mà nếu ta nói ta đối với hắn chỉ có thờ ơ, thì chính là ta đang tự lừa mình dối người.
Ta cứ suy nghĩ như vậy mà bước lên xe ngựa, khi đầu ta khẽ đụng vào nóc xe ngựa thì ta mới giật mình tỉnh dậy, thấy Dận Tự đang ngồi đối diện ta, đôi mày hơi nhíu lại, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn ta. Thấy ta hồi phục lại tinh thần, hắn mới lại cười nói: “ Ta thấy hôm nay nàng có chút hoảng hốt, hay là đêm qua ngủ không ngon?”
Nghe thấy hắn nhắc tới đêm qua, ta nhớ tới khoảng khắc kiều diễm mê say kia, ta không khỏi cắn môi xoay người đi. Hắn kê miệng sát vào tai ta, thì thầm nói: “ Nàng nhìn xem, con gái của Thập tam và con trai của Thập tứ cũng đã hai tuổi rồi, chúng ta có phải nên nghe theo lời của Thập tam đệ, cũng nên nỗ lực một chút?”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Vân Nhi
Bọn nha đầu hầu hạ ta dùng đậu xanh lau sạch tay, ta quay người lại thì thấy Hoằng Quân đang nuốt con tôm xuống, đôi mắt trong suốt nhìn ta, có chút nghi hoặc nói: “ Bát thẩm muốn sinh tiểu đệ đệ sao? Giống như ngạch nương sinh Tam đệ vậy?” hắn vừa nói vừa sờ sờ bụng của ta.
Lý thị liền vội vàng kéo tay cậu bé ra, sắc mặt biến đổi nói với ta: “Hoằng Quân còn nhỏ không hiểu chuyện, Bát phúc tấn đừng nên để ý tới nó!” Na Lạp thị cũng vỗ vỗ lưng ta trấn an.
Ta lại đỏ mặt, cố gắng làm như không để ý quay mặt nhìn Na Lạp thị cười, lại quay đầu vỗ vỗ bả vai của Hoằng Quân, nhìn thấy cậu bé giống như là có chút nghi hoặc lại có chút kinh hoảng, ta liền thuận tay xoa xoa mặt cậu cười nói với Lý thị: “ Trắc phúc tấn cũng đừng khách khí, không có chuyện gì đâu, đừng khiến cho đứa nhỏ sợ tới như vậy!” thấy sắc mặt của Lý thị khôi phục như bình thường, lúc này Hoằng Quân mới lại cười nói muốn uống canh, ta như vậy mới nói sang chuyện khác: “ Tam a ca cũng đã hơn hai tháng rồi, có có đặt tên chưa?”
Lý thị mỉm cười nhìn Tứ gia ở bên kia, ôn nhu nói: “ Gia nói muốn từ từ suy nghĩ cho tốt rồi mới đặt tên!”
Nhìn nàng diện mạo như hoa xuân, thắt lưng như liễu, hơn nữa đôi mắt như nước hồ thu, biểu tình ôn nhu uyển chuyển cho người khác nhìn xem nhưng lại không mất đi sự đoan trang, trong lòng ta không khỏi thầm khen ngợi. Nữ nhân này là người sinh nhiều con cho Dận Chân nhất, quả nhiên là không phải người bình thường. Đáng tiếc chính là mệnh khổ, sinh bốn đứa con, chỉ có hai đứa lớn lên, mà hai đứa này cuối cùng cũng không sống nổi quá được hai mươi lăm tuổi.
Đang suy nghĩ, trong lòng ta không khỏi rùng mình, Hoằng Quân này xinh đẹp đáng yêu, cũng là chết sớm, nhưng mà mấy tuổi chết đi ta cũng không biết rõ.
Ta lại nhìn Cảnh thị đứng phía sau Na Lạp thị, năm trước vừa mới vào phủ, bây giờ chỉ mới có mười ba tuổi, vẫn còn mang theo một chút mập mạp trẻ con, khuôn mặt trong sáng phấn hồng, mặt mày nhu thuận, bên môi vẫn còn mang theo nụ cười nhạt nhòa, khó trách nàng lại có được phúc khí lớn như vậy, chỉ là ta không thể tưởng tượng được nàng như vậy lại có thể sinh ra được đứa nhỏ không thể tin được là Hoằng Trú!!!
Trong đầu đang miên man suy nghĩ, đến khi ta hồi thần thì ta nghe thấy Dận Tường ở bên kia cười nói: “ Tên rất hay! Phụ hoàng nhất định sẽ đồng ý!” Ta vừa mới hồi phục tinh thần lại, thấy khuôn mặt đoan chính thanh nhã của Lý thị có chút vui mừng, ta cũng nghe được Dận Tự vỗ tay nói: “ Chí hướng to lớn sẽ có thời! Hoằng Thời, cái tên rất hay!”
Ta có chút kinh ngạc, cũng không biết có phải là do ta đa tâm hay không, hôm nay lời của mấy vị gia này nói ra đều có một chút thâm ý ở bên trong.
Bên bàn bên kia có chút lặng yên, nhưng Dận Chân lại lập tức nói: “ Bất quá là ta muốn đứa nhỏ này biết tiến lên phát triển thôi, Bát đệ quả nhiên là có học thức, cái tên đơn giản như vậy cũng có thể xuất thành thơ được!” Dận Tự khẽ ho nhẹ, cũng cười nói: “ Lời này của Tứ ca thực làm cho đệ xấu hổ, ta đọc sách cùng lắm là nhiều hơn Thập đệ một chút mà thôi, làm sao dám xưng là mình có học thức!”
Nghe ba vị gia kia tiếp tục nói chuyện uống rượu, chút cảm giác kỳ lạ của ta lúc này mới buông xuống, ta nghiêng đầu nhìn Na Lạp thị, thấy nàng mặc dù đang mỉm cười, nhưng khóe môi lại hơi thoáng run rẩy, khuôn mặt mang một chút trầm tư. Ta nhẹ nâng chén rượu lên, cười nói: “ Tứ tẩu, hôm nay làm phiền tẩu phải bận rộn, Minh Tuệ kính tẩu một chén!” Na Lạp thị nghe vậy thì mỉm cười, cũng bưng chén lên một hơi uống cạn.
Ăn xong bữa ăn, bọn nha hoàn lại mang lên cho mọi người một chén Yến Chưng Hạt sen, sau khi ăn xong thì lúc này mấy nha hoàn mới bưng trà lên.
Lý thị ngồi khẽ nói với Na Lạp thị: “ tam a ca chắc là tỉnh dậy rồi, muội xin đi về xem thử!” Na Lạp thị cười, phân phó Hoằng Quân đi theo Lý thị trở về phòng. Hoằng Quân có chút không tình nguyện hành lễ với mọi người, ta thấy cậu bé bĩu môi có chút không vui, ta liền bước lại nói với cậu vài câu, Dận Tự cũng nói nếu cậu bé muốn thì có thể đi qua phủ sát bên cạnh tìm ta, lúc này Hoằng Quân mới biết cười, bị Lý thị lôi đi.
Dận Tường thấy tình cảnh như vậy, không khỏi bật cười nói: “ Bát ca, nhà đệ con lớn cũng được 2 tuổi rồi, Bát ca cũng nên nổ lực cho chúng ta được nhìn cháu đi thôi!”
Ta nghe thấy hắn nói những lời này liền quay đầu đi giả như không có nghe thấy, nhưng lỗ tai vẫn cứ quay ra muốn nghe thử Dận Tự sẽ đáp lại thế nào.
“ Từ nhà đại ca tới nhà của Thập tứ đệ, cháu trai cháu gái còn chưa đủ cho đệ xem sao?” Dận Tự lại uống một ngụm trà, cười dài nói “ hơn nữa, Bát tẩu của đệ vẫn còn nhỏ nha, đệ không nghe người Tây Dương nói sao? Sinh dục quá sớm sẽ không tốt cho người mẹ và cả đứa nhỏ!” Ta thật sự không đoán được hắn lại trả lời như vậy, ta không khỏi quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái. Giống như hắn vẫn chờ đợi ta quay đầu lại, ánh mắt hắn lại nhìn thẳng vào ta, cả khóe môi đuôi mày đều mang dáng cười.
Nghe Dận Tường nói cái gì là “ Ân ái vợ chồng”, trong lòng ta chợt cảm thấy cảm giác lẫn lộn. Nếu như không có Nhược Hi, nếu ta không có biết trước kết cục, thì có thể ta đã chết chìm trong sự ôn nhu của hắn rồi!
Ta do dự bàng hoàng thời gian dài như vậy, tâm cũng đã sớm động rồi, lại thủy chung không dám tiến lên một bước đón nhận hắn. chỉ cần ta nhớ tới ta là Minh Tuệ, hắn là Dận Tự, rồi trong nhà còn có tỷ muội Mã Nhĩ Thái tồn tại, ta liền không nhịn được sợ hãi, hơn nữa còn có chút oán giận, hận ông trời thích trêu ghẹo con người.
Nếu như ta không biết trước tương lai, thì ta đã có thể thật tình phó thác, ngay cả việc cuối cùng treo cổ tự sát táng thân trong biển lửa ta cũng không từ. nhưng mà lúc này ta đã biết kết quả, nếu còn tự mình lao đầu vào chỗ chết, chẳng phải là tự tìm đường chết sao, uổng công cùng với người khác làm trò cười? Nhưng mà nếu ta nói ta đối với hắn chỉ có thờ ơ, thì chính là ta đang tự lừa mình dối người.
Ta cứ suy nghĩ như vậy mà bước lên xe ngựa, khi đầu ta khẽ đụng vào nóc xe ngựa thì ta mới giật mình tỉnh dậy, thấy Dận Tự đang ngồi đối diện ta, đôi mày hơi nhíu lại, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn ta. Thấy ta hồi phục lại tinh thần, hắn mới lại cười nói: “ Ta thấy hôm nay nàng có chút hoảng hốt, hay là đêm qua ngủ không ngon?”
Nghe thấy hắn nhắc tới đêm qua, ta nhớ tới khoảng khắc kiều diễm mê say kia, ta không khỏi cắn môi xoay người đi. Hắn kê miệng sát vào tai ta, thì thầm nói: “ Nàng nhìn xem, con gái của Thập tam và con trai của Thập tứ cũng đã hai tuổi rồi, chúng ta có phải nên nghe theo lời của Thập tam đệ, cũng nên nỗ lực một chút?”