Hạ Hầu Vân nhìn qua đại điện, thần sắc vừa mong chờ vừa sợ hãi.
Lão tổ có thể gắng gượng qua một kiếp này, thuận lợi tu thành Thiên Cung hay không.
Đối với Hạ Hầu nhất tộc bây giờ thật sự là quá quan trọng!
Những năm gần đây, Hạ Hầu nhất tộc dần dần vắng vẻ, thế lực và tài sản bị các thế gia khác từng bước xâm chiếm dữ dội
So với năm đó, có thể nói là khác một trời một vực.
Vả lại vì đạt được viên Huyền Đô Ngọc Chiếu Đan này, Hạ Hầu nhất tộc hao tốn quá nhiều tiền.
Năm trăm vạn linh thạch thượng phẩm, có thể nói là móc sạch không ít vốn liếng của Hạ Hầu nhất tộc.
Mà ba đạo linh mạch kia, càng là căn cơ mà hiện giờ Hạ Hầu nhất tộc dựa vào để sinh tồn!
Có thể nói vì để cho lão tổ đạt được một tia cơ hội tu thành Thiên Cung cảnh này.
Hạ Hầu nhất tộc cơ hồ là móc hết vốn liếng!
Nếu như lão tổ vẫn thất bại...
Thiếu nữ đã không dám nghĩ đến...
...
Khí tức bên trong đại điện càng ngày càng mạnh, càng ngày càng không ổn định, mà dị tượng trên bầu trời cũng biến hóa khó lường, gió nổi mây phun.
Cũng giống như tâm tình của Hạ Hầu tộc nhân, lên xuống thất thường.
Bỗng nhiên, thiên địa dị tượng biến mất, khí tức kinh khủng bên trong đại điện kia cũng lắng xuống.
Hết thảy đều quay về yên tĩnh.
Đám người Hạ Hầu nhất tộc nhìn nhau, đây rốt cuộc là thành công hay chưa?Hạ Hầu nhất tộc đã vài vạn năm chưa từng sinh ra cường giả Thiên Cung cảnh, cho nên các tộc nhân cũng không biết rõ tu thành Thiên Cung rốt cuộc là loại động tĩnh nào.
Sau một lát, bên trong đại điện truyền đến một giọng nói già nua.
“Vân nhi tiến đến, những người còn lại đều giải tán đi”
Trên mặt của rất nhiều tộc nhân đều mang theo nghi hoặc, cúi đầu thật sâu về phía đại điện, liền nhao nhao rời đi.
Mà Lâm Lang cũng lo lắng nhìn Hạ Hầu Vân một cái, cùng với các tộc nhân của Hạ Hầu nhất tộc rời đi.
Hạ Hầu Vân hít một hơi thật sâu, đi về phía đại điện.
Đi vào đại điện, liền thấy được một vị lão giả tóc trắng bạc phơ ngồi xếp bằng trong đại điện.
Hắn thật sự là quá giả nua, toàn thân trên dưới đều tràn đầy khí tức mục nát.
Tản ra tử khí nồng đậm, trên mặt cũng hiện đầy vẻ u ám.
Chính là cường giả Thần Phủ cảnh duy nhất của Hạ Hầu nhất tộc hiện nay, Hạ Hầu lão tổ
Thấy bộ dạng này của lão tổ, trong lòng Hạ Hầu Vân liền trầm xuống.
Lập tức sinh ra dự cảm không tốt!
Mà Hạ Hầu lão tổ thấy Hạ Hầu Vân, câu nói đầu tiên là: "Ta thất bại, không có tu thành Thiên Cung
Nhiều nhất lại chống đỡ thêm năm năm, liền muốn tọa hóa"
Nghe được tin dữ này, mặc dù nói trong lòng Hạ Hầu Vân đã có chỗ chuẩn bị.
Nhưng mà vẫn không nhịn được có chút hoa mắt chóng mặt.
Không khỏi cất tiếng đau buồn, nói: “Lão tổ!"
Trời sập rồi!
Hạ Hầu lão tổ không có tu thành Thiên Cung, sau. này tọa hóa.
Hạ Hầu nhất tộc liền không còn một cường giả Thần Phủ cảnh tọa trấn.
Hạ Hầu nhất tộc chiếm giữ không ít tài nguyên, tất nhiên sẽ trở thành thịt mỡ trong mắt các thế lực khác!
Đến lúc đó, việc Hạ Hầu nhất tộc xuống dốc là điều không thể tránh khỏi.
Có thể may mắn còn tiếp tục sống sót hay không vẫn chưa thể biết được!
Hạ Hầu lão tổ lộ ra vẻ áy náy, nhìn qua vị văn bối nối dỗi có thiên phú cao nhất của Hạ Hầu nhất tộc.
Hắn thở dài một tiếng: "Tư chất của ta có hạn, ngàn năm cố thủ ở Thần Phủ cảnh đỉnh phong, khí huyết đã sớm suy bại.
Liền xem như có viên Huyền Đô Ngọc Chiếu Đan kia, cũng không đủ để bố sung khí tức cho ta, khoảng cách Thiên Cung cảnh vẫn là kém một bước.
Thế nhưng mà một bước này, lại là khoảng cách mà ta không cách nào vượt qua!"
Hạ Hầu lão tổ nhìn qua vẻ mặt đau thương của Hạ Hầu Vân, trong mắt lóe lên một tỉa áy náy và yêu thương.
Hắn biết rõ, trên thân vị thiếu nữ này gánh vác áp lực lớn đến mức nào!
Làm thế hệ trẻ tuổi xuất sắc nhất của Hạ Hầu nhất tộc, Đại tiểu thư của Hạ Hầu nhất tộc.
Hạ Hầu Vân vẫn luôn lấy phục hưng gia tộc làm nhiệm vụ của mình.
Chỉ là đáng tiếc, bây giờ Hạ Hầu nhất tộc thật sự chính là một mớ hỗn độn!
Hạ Hầu lão tổ thở dài một tiếng, trầm giọng nói: "Tin tức về việc ta đột phá thất bại, tạm thời không được tiết lộ ra ngoài.
Tranh thủ thời gian, bán những tài sản như phường thị và phòng đấu giá mà Hạ Hầu nhất tộc ta kiểm soát ở đế đô thành tiền.
Chuyển tài sản trở về tổ địa Thiên Châu của Hạ Hầu nhất tộc ta.
Đế đô này... Hạ Hầu nhất tộc ta không thể ở lại lâu được nữa!
Thọ nguyên của ta còn có năm năm, không ai nguyện ý đánh nhau tới chết với một lão già không sợ chết như ta, hẳn là có thể bảo hộ các ngươi rời đi đế đô.
Bất quá những ngày tới, phải nhờ vào ngươi!"
Hạ Hầu Vân cưỡng ép đè xuống chua xót trong lòng, gật đầu.
Nhẹ giọng nói: “Lão tổ, ngươi yên tâm, ta biết phải làm thế nào”
Nhìn qua thần sắc quật cường và kiên quyết kia của thiếu nữ, Hạ Hầu lão tổ khẽ thở dài: Làm khổ ngươi
Chẳng qua Hạ Hầu nhất tộc ta là một gia tộc lớn như vậy, nhưng chỉ có ngươi mới là chỗ dựa chính..."
...
Hạ Hầu Vân đi ra đại điện, cố nén không lộ ra vẻ dị thường trên mặt mình.
Nàng nhìn qua phủ đệ lớn như vậy của Hạ Hầu nhất tộc, tiếng cười đùa không ngớt của những hài đồng, thần sắc ưu sầu của các tộc nhân.
Trong lòng ép buộc bản thân phải kiên cường!
Nàng vẫn luôn lấy phục hưng gia tộc làm nhiệm vụ của mình, nhưng mà vẫn nghe được loại tin dữ này!
Hạ Hầu Vân nhìn qua bầu trời trời chiều, ráng chiều bị nhuộm thành màu huyết hồng.
Trong lòng lấm bẩm nói: "Khẩn cầu ông trời phù hộ Hạ Hầu nhất tộc ta.
Nếu như Hạ Hầu nhất tộc có thể gắng gượng qua một kiếp này, có thể dựng lại cơ đồ.
Ta nguyên ý trả bất cứ giá nào...”