Chương 143: Thực Lực Của U Vương
"Nhiếp tướng quân, không bằng chúng ta tới trước."
"Được."
Chiến ý trong mắt Nhiếp Long Tượng lóe lên.
"Chúng ta vào trong viện đi, tránh làm hư hao đồ dùng trong nhà."
Nhiếp Long Tượng nói.
Công phu của hắn đại khai đại hợp, quét ngang bát phương, chân chính động thủ, đây tuyệt đối là địa băng sơn liệt, muôn hình vạn trạng.
"Không cần, chỉ cần ở trong phòng là được."
Lý Thanh Huyền nói.
Nhiếp Long Tượng vốn là sợ phá hủy phòng, trên mặt Lý Thanh Huyền không dễ nhìn, nhưng nếu Lý Thanh Huyền đã nói như vậy, Nhiếp Long Tượng cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp ôm quyền.
"U Vương điện hạ, đắc tội."
Nói xong, một cước đạp trên mặt đất, toàn bộ thân thể đều phồng lên, giống như một vị Kim Cương trợn mắt.
Lý Thanh Huyền cũng đứng dậy, đi tới giữa đại sảnh.
Chỉ là không có khí thế bàng bạc như Nhiếp Long Tượng, chỉ nhàn nhạt đứng ở nơi đó.
Ầm ầm.
Nhiếp Long Tượng thân như cung cứng, một băng quyền hướng Lý Thanh Huyền đập tới, khí thế khủng bố. Kình phong khuấy động, khí thế bất phàm.
Đối mặt với công kích hung mãnh như vậy, Lý Thanh Huyền chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, đã cản công kích của Nhiếp Long Tượng trở về.
Nhiếp Long Tượng cảm giác vừa rồi mình một quyền như là đánh vào bông, kình lực biến mất vô tung vô ảnh.
Hai mắt lập tức tỏa sáng, biết vị U Vương điện hạ này thật sự có thực lực.
"Điện hạ, tiếp theo mạt tướng cũng không lưu thủ."
Chiêu vừa rồi trông thì khí thế hùng hồn nhưng thực tế Nhiếp Long Tượng còn chưa dùng tới một phần mười thực lực.
Năm hắn mười tuổi đã có thể tay không xé hổ báo.
Trước đó hắn sợ dùng khí lực quá lớn, làm vị điện hạ này bị thương, bây giờ lại triệt để buông tay buông chân.
Thúc giục chân khí, trên người phát ra âm thanh lốp bốp như xào đậu tương.
Bước ra một bước, thân thể căng thẳng như dây cung trong giây lát buông ra, giống như mũi tên nhọn, vọt tới trước mặt Lý Thanh Huyền.
"Ầm ầm."
Quyền kình như sóng lớn, mang theo tiếng nổ vang, khí thế khuấy động.
Lực lượng bát phẩm võ phu hoàn toàn bày ra.Rất nhiều người ở đây đều biến sắc.
Đều là bát phẩm, nhưng bọn họ cảm thấy nếu đối mặt với chiêu này của Nhiếp Long Tượng, chỉ sợ cũng chỉ có thể tránh né mũi nhọn.
Bọn họ bắt đầu lo lắng cho Lý Thanh Huyền.
Một kích này vạn nhất đánh chết vị U Vương này, trả lại rất cao minh.
Cho dù không đánh chết, đánh thành trọng thương, e rằng vị Nữ Đế kia cũng phải băm mấy người bọn họ thành nhân bánh cho chó ăn.
Mỗi người đều nhìn chằm chặp vào giữa sân, mồ hôi lạnh trên mặt đều chảy xuống.
"Tới rất tốt."
Lý Thanh Huyền cười to một tiếng.
Đột nhiên, một chưởng vung ra, phía sau hắn xuất hiện một vầng mặt trời, ma khí cuồn cuộn, mang theo khí thế kinh người.
Nắm đấm của Nhiếp Long Tượng khi đến gần Lý Thanh Huyền khoảng ba tấc, đột nhiên giống như là rơi vào trong vũng bùn, cả người càng là giống như bị một ngọn núi lớn đè ép không thể động đậy.
Hao hết khí lực cũng không thể tiến lên nửa phần.
Toàn bộ mặt phòng đều bao phủ dưới khí thế khủng bố của Lý Thanh Huyền.
Đám người Quý Duệ càng trợn tròn mắt.
Nhiếp Long Tượng bát phẩm lại bị áp chế hoàn toàn.
Nhiếp Long Tượng người cũng như tên, đó là thật sự có được Long Tượng chi lực, bây giờ lại không thể động đậy.
"Ầm."
Theo bàn tay Lý Thanh Huyền hạ xuống, Nhiếp Long Tượng đằng đằng lui về phía sau ba bước, sắc mặt ửng hồng, khí huyết không thông.
Sau một lúc lâu, mới đè xuống rung động trong lòng.
"U Vương điện hạ võ công cao tuyệt, mạt tướng bội phục."
Nhiếp Long Tượng là một người thô kệch, ôm quyền đơn giản này, cũng đã tâm phục khẩu phục đối với Lý Thanh Huyền.
Những người xung quanh vẫn còn đang khiếp sợ.
Tuy ma khí trên người Lý Thanh Huyền đã biến mất, nhưng khí tức kinh khủng vừa rồi lại khắc ở trong lòng mỗi người.
Ma Nhật ngang trời, ma khí ngập trời, khí tức kia quả thực quá đáng sợ.
Vị U Vương điện hạ này từ nơi nào tập được ma công khủng bố như thế.
Đương nhiên, công pháp này tuy rằng nhìn hết sức đáng sợ, nhưng trong lòng mọi người ở đây, cũng không có ý khác.
Trong lòng võ giả triều đình, công pháp chỉ là công cụ mà thôi, ma công cũng tốt thần công cũng được, đều không sao cả.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người có thể khống chế công pháp, mà không phải bị công pháp khống chế người.
Vị U Vương điện hạ này hành sự như mưa thuận gió hoà, nói chuyện tao nhã.
Không thể nào bị công pháp ảnh hưởng đến tâm trí được.
"Các ngươi còn ai muốn tỷ thí nữa không?"
Lý Thanh Huyền nhìn về phía bảy người khác ở đây.
Lúc này, Long Thanh Phong đứng dậy.
"Mạt tướng muốn thử một lần."
Long Thanh Phong này vẫn có chút không phục Lý Thanh Huyền.
"Ra tay đi."
Lý Thanh Huyền mỉm cười.
"Mạt tướng đắc tội."
Long Thanh Phong phất tay, đao trong tay lập tức rời vỏ, chém về phía trước.
Đã thấy chân khí trên người Lý Thanh Huyền chuyển động, ngưng tụ hư ảnh một con voi thần ở đỉnh đầu.
Rống.
Voi thần gầm lên, bộc phát ra uy thế vô tận.
Theo Lý Thanh Huyền vung ra một quyền về phía trước, thần tượng lao về phía Long Thanh Phong.
Thần Tượng Trấn Ngục Kình.
Long Thanh Phong chém một đao về phía trước, ý đồ bổ ra một kích mà Lý Thanh Huyền thi triển ra.
Rống.
Voi thần kia chợt hét dài, bên trên ngà voi đầy khủng khiếp kèm theo sát cơ đáng sợ, sức mạnh lôi đình lấp lóe mãnh liệt tuôn trào.
"Ầm."
Trong chớp mắt, Long Thanh Phong đã lùi về phía sau ba bước, tay cầm đao cũng run rẩy.
Mà tất cả dị tượng vừa rồi đều đã biến mất.
Mọi người đều biết Long Thanh Phong đã thất bại.
Lại là một chiêu, so với Ma Nhật cuồn cuộn vừa rồi, một chiêu này thì là thần uy như ngục, đi theo một con đường khác.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Vị U Vương điện hạ này đến tột cùng là quái thai gì, lại nắm giữ hai môn thuộc tính hoàn toàn khác biệt, nhưng đều là công pháp vô cùng kinh khủng.
Hơn nữa bọn họ cũng nhìn ra, U Vương ở trên cảnh giới, có Tiên Thiên áp chế.
Cửu phẩm, U Vương đúng là một cao thủ Cửu phẩm.
"Thế nào, các ngươi còn ai muốn luận bàn?"
Lý Thanh Huyền lại hỏi.
"Chúng ta tâm phục khẩu phục."
Lần này người nói chuyện là Quý Du, vốn dĩ hắn cũng muốn luận bàn với Lý Thanh Huyền một chút, nhưng nhìn thấy bộ dáng của Long Thanh Phong, ngẫm lại vẫn là thôi đi.
Thực lực của hắn và Long Thanh Phong tương xứng, ra tay cũng là tìm tai vạ.
"Được rồi, nếu không có người luận bàn, bổn vương liền an bài một chút sự vật kế tiếp."
"Thủ vệ hoàng thành là quan trọng nhất, các ngươi phải bảo vệ nương tử nhà ta, nhất định phải tận tâm tận lực."
Lý Thanh Huyền tự nhiên nói.
Khiến cho thần sắc của mấy vị thống lĩnh đều có chút quái dị.
Nghe giọng điệu này, hoàn toàn coi Đại Hạ là nhà mình.
Chỉ là bọn họ ngoại trừ hâm mộ, còn có thể nói cái gì.
Nghe nói Nữ đế bệ hạ vì U Vương mà muốn tru di cửu tộc của Chu Di, nói rõ người ta thật sự ân ái.
Đợi đến khi tiễn mấy vị thống lĩnh đi, Lý Thanh Huyền mới thở phào nhẹ nhõm.
Làm lãnh đạo thật sự không phải là một chuyện dễ dàng, vừa phải có uy nghiêm, còn phải bình dị gần gũi, quá khó khăn.
Như vậy xem ra, mình còn rất bội phục lão bà, xử lý sự vật trong triều thành thạo.
Trở lại trong tiểu viện, vừa mới thay thường phục, Họa Chỉ liền trở về.
"Lão bà ngươi trở về chậm một bước, bằng không thì có thể nhìn thấy cơ bắp cường tráng của ta."
"Phi."
Họa Chỉ đỏ mặt gắt một cái.
"Ơ? Hai hốc mắt của lão bà ngươi sao lại đen như vậy? Tối hôm qua lại không ngủ được sao?"
Lý Thanh Huyền phát hiện sắc mặt thê tử có chút không tốt.
"Đúng vậy, đêm qua mất ngủ."
Họa Chỉ có chút buồn rầu nói.
Biểu tình của Lý Thanh Huyền lập tức trở nên ngưng trọng.
Trước kia mỗi lần giao lưu cự ly âm, thê tử đều ngủ rất say, đêm qua bởi vì tiểu biệt thắng tân hôn, càng điên cuồng một chút, chính mình cũng mệt chết, nhưng Họa Chỉ vẫn mất ngủ như cũ.
Bây giờ xem ra, mất ngủ cũng không phải bởi vì mình không ở bên cạnh, mà là thân thể thê tử xảy ra vấn đề.