Chương 167: Không Đánh Tàn mấy cái không được
Tình huống của Ma môn khác hẳn Lang Gia các.
Từ trong miệng Tiết Cương biết được, hiện tại Ma Môn chính là năm bè bảy mảng, không ngưng tụ được.
Nhưng cũng có thể thấy được, năm đó Ma Môn cường thịnh cường đại cỡ nào.
Hôm nay.
Lý Thanh Huyền đi vào Hồng Lư Tự, thật ra cũng không có chuyện gì của hắn, chỉ là đi một vòng tới nơi này theo lệ thường.
"U vương điện hạ, sứ thần Đại Lương quốc đã đến."
Lưu Trí vội vàng báo cáo với Lý Thanh Huyền.
Lý Thanh Huyền lập tức nổi lên vài phần hứng thú.
Phải biết gần đây sứ thần của những tiểu quốc kia cũng có mấy người tới, đều là đám người Lưu Trí tiếp đãi, căn bản không cần Lý Thanh Huyền ra tay.
Hôm nay Lưu Trí vội vã tới gặp mình như vậy, chứng tỏ Đại Lương quốc này vẫn có chút đặc thù.
"Đại Lương quốc này là quốc gia như thế nào?"
Lý Thanh Huyền nằm ở trên ghế mây phơi nắng, để nước trà ở trên bàn, ý bảo Lưu Trí uống một ngụm trước.
"Cho dù là đoàn sứ giả của Đại Lương, cũng không cần ngạc nhiên như vậy chứ?"
Lý Thanh Huyền đại khái hiểu được Đại Lương quốc này là tồn tại dạng gì.
"Lần này Đại Lương phái tới một vị hoàng tử, dựa theo quy cách, hẳn là do U Vương điện hạ đi tiếp đãi, nếu không sẽ dễ dàng mất lễ nghi."
"Như vậy à, vậy thì đi xem đi."
Lý Thanh Huyền lên tiếng chào Diệp Thương Khung đang luyện võ trong sân.Cho dù thực lực của Diệp Thương Khung đã cao cường như thế, chỉ cần rảnh rỗi, liền cân nhắc võ đạo, là một người vừa có thiên phú lại chăm chỉ.
Mang theo Diệp Thương Khung đi tới cửa Hồng Lư Tự nha môn.
Với địa vị của Lý Thanh Huyền, đương nhiên không thể nào chạy đến cửa thành nghênh đón người khác.
Ra cửa nghênh đón đã cho hắn đủ mặt mũi.
Rất nhanh đã thấy một đội ngũ xuất hiện.
Ở giữa đội ngũ là một chiếc xe kéo trang trí xa hoa, phía trên có một cây cột gỗ chống đỡ.
Một thanh niên mặc y phục màu vàng sáng đang ngồi dưới lọng che.
So sánh với sứ đoàn của các quốc gia Khuyển Nhung quốc kia, đây đã là rất có phái đoàn.
Chỉ là sắc mặt vị hoàng tử Đại Lương quốc kia rõ ràng có chút khó coi.
Trước kia sứ thần Đại Lương quốc đến Đại Hạ, tất cả quan viên lớn nhỏ đều đi nghênh đón, mà lần này chỉ có mấy võ tướng thô lỗ đến, khiến hắn cảm thấy không được coi trọng.
Xe ngựa dừng lại.
Tam hoàng tử được thái giám bên cạnh đỡ xuống xe.
Chỉ là lúc đi đường bộ dáng thở hồng hộc, giống như thân thể không được tốt.
"Vị tam hoàng tử Minh Nhân điện hạ của Đại Lương ta đây."
Thái giám kia ngạo nghễ giới thiệu.
"Mời vào đi."
Lý Thanh Huyền làm dấu mời vào.
"Ha ha!"
Minh Nhân Hoàng tử cười lạnh một tiếng, hiển nhiên còn đang canh cánh trong lòng vì không có ai ra cửa nghênh đón hắn.
Lý Thanh Huyền không để ý đến hắn, đưa hắn vào trong đại sảnh của Hồng Lư Tự.
"Phiền phức Tam hoàng tử mang quan điệp cho bổn vương xem một chút."
Lý Thanh Huyền nói.
Tiến vào Đại Hạ nhất định phải có công văn qua cửa.
Văn thư qua cửa cũng đại biểu thân phận sứ thần, nếu không, vạn nhất tùy tiện người nào cũng đến giả mạo là sứ thần một quốc gia nào đó, muốn làm loạn thì làm sao bây giờ.
"Được."
Minh Nhân Hoàng tử mỉm cười, vung tay lên, một quyển sách nhỏ liền hóa thành một đạo hào quang màu vàng, bắn nhanh về phía ngực Lý Thanh Huyền.
"Cạch."
Ngay sau đó, Lý Thanh Huyền đưa tay nắm một góc quyển sách, sau đó nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Tam hoàng tử, chậm rãi mở quyển sách ra.
Sau khi xác nhận không sai, tiện tay ném ở trên mặt bàn.
Diệp Thương Khung bên cạnh con mắt híp lại, có hàn quang đang lóe lên, giống như lão hổ bị chọc giận.
Chỉ cần Lý Thanh Huyền nói một câu, lập tức đi lên đập vị Tam hoàng tử này thành bánh thịt.
Lý Thanh Huyền mặt ngoài vân đạm phong khinh, trong lòng cũng có nộ khí đang bốc lên.
Lá gan của đối phương không nhỏ, dám chơi xấu mình.
"Tam hoàng tử, tập kích thân vương là tội chết, ngươi nói là chém ngươi xong hay là chôn đi?"
"U Vương điện hạ hiểu lầm, cô chỉ là đùa một chút mà thôi."
Tam hoàng tử ngoài cười nhưng trong không cười nói.
"Nếu lại đùa giỡn như vậy, ngươi có thể chết trẻ rồi." Lý Thanh Huyền lạnh lùng nói.
"An bài chỗ ở cho Tam hoàng tử điện hạ đi."
"Vâng."
Lưu Trí bên cạnh lau mồ hôi lạnh trên đầu.
"Tam hoàng tử xin mời đi theo tại hạ."
Tam hoàng tử được Lưu Trí dẫn dắt đi tới trước một dãy phòng ốc.
Dựa theo quy cách, chính sứ đoàn sứ giả có thể ở phòng cấp Giáp, phòng cấp Giáp là một viện lạc riêng, chính sứ và nô bộc bên cạnh đều có thể ở lại.
Mà phòng Ất cấp thì tương đối kém một chút, không có sân nhỏ đơn độc, bình thường đều cho thành viên sứ đoàn bình thường ở lại.
"Thay Cô cảm ơn U Vương điện hạ của các ngươi."
Tam hoàng tử chắp tay với Lưu Trí, rồi mang theo nô bộc đi vào.
Những thành viên sứ đoàn khác ở trong mấy dãy nhà bên cạnh sân của hắn.
Tam hoàng tử sau khi rời đi, Diệp Thương Khung bất mãn nói: "Tiểu tử này thật phách lối, dám vô lễ với điện hạ, rõ ràng là muốn chết."
Lý Thanh Huyền gật đầu.
"Đúng vậy, trong đoàn sứ giả này cái gì trâu bò rắn rết đều có, vốn bản vương kế tiếp dự định không bạo lực như vậy, nhưng bây giờ xem ra, không đánh tàn phế mấy cái là không được a!"