Chương 370: Liễu Thần
Bóng đen khổng lồ bao phủ Lý Thanh Huyền.
Nhánh cây co rúm trên không trung phát ra tiếng rít, giương nanh múa vuốt.
Thật sự là một gốc cây liễu.
Cây liễu này đã thành tinh.
Lý Thanh Huyền trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả mọi thứ trước mắt.
Lý Thanh Huyền từ Bàn Hoàng giới đến Tử Vi Tinh vực, bản thân lại là chủ của Đại Ma Thiên, cũng coi như là kiến thức rộng rãi, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy thực vật có thể công kích người.
Trong lúc nhất thời có chút ngây người, chỉ là sau một khắc, vô số cành liễu co rúm công kích về phía hắn.
Mỗi một cành đều có được lực lượng khủng bố.
Hơn nữa Lý Thanh Huyền phát hiện hư không xung quanh mình lại bị phong tỏa.
Thực lực cây liễu này sợ là đã gần tới Xuất Khiếu cảnh.
Ở Bàn Hoàng thế giới loại địa phương này dĩ nhiên có như vậy cường đại tồn tại.
Lý Thanh Huyền đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Hắn kỳ thật cũng muốn nhìn xem cây liễu này có bao nhiêu năng lực.
Dù sao cho dù là cảnh giới Xuất Khiếu, đối với Lý Thanh Huyền trước mắt mà nói, cũng không tính là cái gì.
"Phần phật."
Từng cành cây giống như mũi tên đâm thẳng về phía Lý Thanh Huyền, phía trên tràn ngập pháp lực dao động.
Đồng thời Lý Thanh Huyền rốt cuộc thấy rõ ràng diện mục thật sự của cây liễu này, một cây liễu thật lớn, cao gần ba tầng lầu.
Mà trên thân cây xuất hiện một gương mặt mơ hồ, gương mặt hắn tựa hồ mang theo nụ cười lạnh.
"Phá."
Rốt cuộc Lý Thanh Huyền chỉ huy Đại Nhật Thần Dương Kiếm chém ra một kiếm.
Chỉ nghe phía trước truyền đến một tiếng thét chói tai, vô số cành cây đồng loạt bị chém rơi trên mặt đất.Cây liễu kia nhanh chóng lùi về phía sau như bạch tuộc, mang theo ý cảnh giác.
"Ngươi, sao có thể? Ngươi là ai?"
Từ trong giọng nói của cây liễu, Lý Thanh Huyền có thể nghe ra được vài phần sợ hãi.
Bàn Hoàng Giới thăng cấp, di tích phủ bụi được mở ra, mà cây liễu rốt cục từ trong ngủ say khôi phục.
Trước đó hắn từng mấy lần khôi phục, phát hiện thế giới Bàn Hoàng Giới tổn hại, căn bản không cho phép tồn tại cường đại như bọn họ xuất hiện.
Lần này khôi phục, trong lòng Liễu Thụ, thế giới bên ngoài nhiều nhất cũng chỉ là Thiên Nhân cảnh.
Kim Đan cảnh đều phải mất một thời gian rất dài mới có thể xuất hiện, nhưng nhân loại xuất hiện bây giờ này, lại cường đại như thế.
"Ngươi là ai?"
Một giọng nói mang theo vài phần kinh hoảng truyền đến, cảnh giác nhìn Lý Thanh Huyền.
"Ta là ai không quan trọng, ta cũng muốn biết ngươi là ai."
Lý Thanh Huyền đi từng bước vào bên trong.
"Ta là Liễu Thần, là Thủ Hộ Chi Thần của di tích này, ngươi không nên tiếp tục tiến lên, nếu không ta sẽ tru sát ngươi tại chỗ."
Khí thế trên người Liễu Thụ không ngừng phun trào, ép về phía Lý Thanh Huyền.
"Thủ Hộ Chi Thần?"
Lý Thanh Huyền cũng lộ ra vài phần tò mò.
"Vậy chẳng bằng ngươi nói thử xem."
Hắn cũng không vội vàng tiến vào bên trong, mặc dù thực lực của cây liễu này không tệ, nhưng cũng không được Lý Thanh Huyền để vào mắt.
"Di tích nơi đây chính là chỗ ở của Mộc Hoa tông, Mộc Hoa tông vốn là một trong mười đại tông môn trong thiên hạ, về sau Bàn Hoàng xuất thế quét ngang thiên hạ, mười đại tông môn đều đi theo Bàn Hoàng, chỉ là không nghĩ tới Bàn Hoàng ở trong chư thiên thế giới, lại bị cường địch đánh chết."
"Cường địch kia vượt qua hư không vô tận, lấy phân thân giáng lâm Bàn Hoàng giới, các tông môn Bàn Hoàng tổn thương thảm trọng."
"Đối phương triển khai tàn sát ở Bàn Hoàng Giới, cuối cùng đánh nát thế giới bản nguyên của Bàn Hoàng Giới."
"Bản nguyên Bàn Hoàng Giới bắt đầu thu nhỏ lại, gần như không cho phép tồn tại vượt qua Kim Đan Cảnh xuất hiện, mà lúc ấy kẻ địch của Bàn Hoàng ở trong chư thiên thế giới quá cường hãn, mà thế giới này lại không cách nào dung nạp người quá cường đại tồn tại."
"Cho nên các tông môn lựa chọn lánh đời, ẩn giấu ở trong di tích, lâm vào ngủ say, chỉ chờ Bàn Hoàng giới khôi phục bản nguyên lại rời núi."
"Ta làm thần thủ hộ của Mộc Hoa tông, cũng bắt đầu ngủ say."
"Mà gần đây ta cảm giác được thiên địa này đã hoàn toàn chữa trị, cho nên lần nữa thức tỉnh từ trong giấc ngủ say."
Nói xong, đối phương nghiêm nghị nói.
"Bàn Hoàng giới khôi phục không đến một năm, ngươi hẳn là người mạnh nhất thế giới này đi, bất quá ta khuyên ngươi vẫn là nhanh chóng rời đi, nếu không đừng trách ta đem ngươi đánh giết."
Nghe được lời của Liễu Thụ, Lý Thanh Huyền không khỏi nở nụ cười.
Không nói trước đối phương cho dù là Xuất Khiếu cảnh cũng không phải đối thủ của mình, hơn nữa Lý Thanh Huyền phát hiện, năng lượng trong sơn cốc này đang không ngừng trở nên mỏng manh.
Nói rõ cây liễu này căn bản chính là đang phô trương thanh thế, hắn nói nhiều với mình như vậy, chẳng qua là vì kéo dài thời gian, đang lặng lẽ khôi phục thực lực.
Hiển nhiên vừa rồi đã để hắn bị thương không nhẹ.
"Nếu ta không rời đi thì sao?"
Khóe miệng Lý Thanh Huyền mang theo vài phần nghiền ngẫm.
"Coi như ngươi rút hết linh khí trong sơn cốc này, chỉ sợ cũng không khôi phục được, cho nên kéo dài thời gian căn bản vô dụng."
Lúc Lý Thanh Huyền đi vào đã cắt đứt nguồn cung ứng linh khí xung quanh, cho nên cây liễu có thể hấp thu cũng chỉ là chút linh khí còn lại trong sơn cốc mà thôi.
Quả nhiên, cây liễu dường như cũng phát hiện ra điểm này.
"Tại sao có thể như vậy? Linh khí bên ngoài làm sao bị ngăn cách."
Giờ khắc này, cây liễu cũng không cách nào giả bộ tiếp được nữa, trong thanh âm tràn đầy sợ hãi.
"Ta rất ngạc nhiên, trong Mộc Hoa tông đều là thụ yêu như ngươi sao?"
"Nếu thập đại tông môn đều rơi vào trạng thái phong kín, chắc hẳn trong tông môn còn có tồn tại khác, không bằng để cho bọn họ đi ra cũng gặp mặt một chút."
Ngay sau đó, Lý Thanh Huyền bắt đầu đi từng bước vào bên trong.
Cây liễu kia lập tức gấp, trên người bộc phát ra một trận quang hoa màu xanh sẫm.
Trên mỗi cành đều có ánh sáng rực rỡ, mang theo lực lượng chấn động thiên địa, vọt về phía Lý Thanh Huyền, uy lực so với vừa rồi không biết lớn hơn bao nhiêu lần.
Chỉ là khi những cành cây kia rơi xuống, Lý Thanh Huyền vẫn vung kiếm chém ra, vô số cành cây liền bị chém rụng.
Mà nhìn gốc cây liễu kia, cả cây đều trở nên uể oải.
Cây liễu phát ra âm thanh không thể tưởng tượng nổi.
"Làm sao có thể, Bàn Hoàng Giới mới vừa vặn khôi phục, làm sao sẽ xuất hiện ngươi cường đại như vậy tồn tại?"
"Bởi vì Bàn Hoàng Giới là dựa vào ta mới có thể khôi phục, ta là thế giới chi chủ của thế giới này."
Lý Thanh Huyền thản nhiên nói.
Cây liễu kia hiển nhiên là không tin.
"Sao có thể? Chẳng lẽ ngươi là người ngoại vực, cướp lấy bản nguyên Bàn Hoàng giới?"
Theo Liễu Thụ, chỉ có một khả năng này.
"Không, ta chính là người Bàn Hoàng Giới, bây giờ là chủ nhân thế giới Bàn Hoàng Giới, toàn bộ Bàn Hoàng Giới đều là của ta, cho nên ta mới có thể cắt đứt thiên địa nguyên khí cung ứng cho Mộc Hoa Tông."
Lời nói của Lý Thanh Huyền hiển nhiên đã khiến Liễu Thụ cực kỳ khiếp sợ.
"Trên thân cây liễu này của ngươi mộc linh khí nồng đậm, có thể tu luyện tới Xuất Khiếu cảnh, chắc hẳn có cơ duyên không nhỏ, vừa vặn Mộc linh căn của ta tu luyện cần mộc linh khí."
Lý Thanh Huyền đánh giá cây liễu.
Phát hiện vị trí ở tâm cây liễu có một đoàn ánh sáng màu xanh lá.
Cây liễu nghe vậy, thân thể lại run rẩy.
Đây chính là bản nguyên của mình.
Nhưng khi cảm nhận được khí thế trên người Lý Thanh Huyền, vừa rồi hắn đã toàn lực xuất kích, vẫn không làm Lý Thanh Huyền bị thương.
Nói rõ cho dù hắn có ra hết át chủ bài, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của đối phương.
Mắt thấy hào quang trong mắt Lý Thanh Huyền càng ngày càng thịnh, hiển nhiên đã không nhịn được muốn động thủ.
Hắn vội vàng mở miệng nói: "Ta nguyện ý lấy ra một phần ba bản nguyên cung cấp cho ngươi hấp thu, hơn nữa ta có thể cho ngươi tìm được càng nhiều bản nguyên, cầu ngươi buông tha ta."
Giờ khắc này, cây liễu giống như người trực tiếp quỳ mọp trên mặt đất, đau khổ cầu xin tha thứ.