Ánh mắt Tô Dung dừng trên người Diệp Sở, nàng vừa chứng kiến Diệp Sở xuất thủ chặn đứng Sa Sơn. Mặc dù Sa Sơn không mạnh bằng Diệp Thiên nhưng chuyện đó cũng nói lên thực lực của Diệp Sở. Điều này khiến Tô Dung lại dấy lên vài phần hy vọng.
“Sao ngươi nhìn hắn kiểu đó!” Trương Tố Nhi thấy Tô Dung nhìn Diệp Sở đến xuất thần, không nhịn được mà hỏi với giọng nghi ngờ.
Thấy Trương Tố Nhi nhìn mình với vẻ kinh dị, Tô Dung hít một hơi thật sâu, nói bằng giọng xa thẳm: “Có lẽ, Diệp Sở thật có thể thắng trận này!”
Một câu của Tô Dung khiến sắc mặt đám thiếu nữ vây quanh nàng trở nên cổ quái, không kềm chế nổi phải tập trung ánh mắt vào người Diệp Sở.
Lúc này, Diệp Sở đang đạp bước đi về phía Sa Sơn. Bởi bị luân phiên công kích, Sa Sơn đã thở hồng hộc. Thấy Diệp Sở đi về phía mình, sắc mặt hắn không khỏi trở nên âm lãnh.
“Tưởng ta sợ ngươi sao? Coi như tay ngươi đúc bằng sắt, hôm nay ngươi cũng phải chết!” Trong tay Sa Sơn xuất hiện ngân châm ánh lên một màu đen nhánh sáng loáng, khiến cho người ta rất sợ hãi.
Ngân châm vừa hiện, mọi người phe Nghiêu quốc đều biến sắc, họ đã tận mắt chứng kiến sự lợi hai của nó. Dưới lợi khí như vậy, ai có thể chống được?
“Mấy cây châm nát mà thôi, lại dám uy hiếp ta! Thật quá đề cao mình rồi!” Diệp Sở buông ra một câu châm chọc. Hắn rốt cuộc xuất thủ, thân ảnh rời khỏi vị trí.
Tốc độ của Diệp Sở rất nhanh như một cơn gió lốc, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Sa Sơn.
Tốc độ nhanh như vậy khiến cho Diệp Thiên phải đứng bật dậy, ánh mắt lóe ra một tia sắc bén, đôi ngươi đột nhiên trợn ngược mà trong lòng chấn động không thể tả. Tốc độ cỡ đó đã vượt xa mình rồi, sao hắn lại làm được?
Giống Diệp Thiên còn có đám người Tô Chính Bình, họ đều trợn mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Sở, trong lòng cuộn sóng ba đào.
“Muốn chết!” Sa Sơn cũng sợ hãi trước tốc độ của Diệp Sở, ngân châm đột nhiên bắn nhanh ra, sắc mặt lộ vẻ âm trầm như muốn dồn Diệp Sở vào chỗ chết.
Nhưng ngân châm cũng không phát huy được tác dụng như hắn tưởng. Toàn bộ ngân châm đều bị Diệp Sở phất ống tay áo cuốn vào. Diệp Sở vậy mà lại không sợ sát khí mà bất kỳ Tu hành giả nào cũng phải đau đầu!
Sa Sơn mượn cơ hội Diệp Sở ngăn chặn ngân châm, bộc phát ra một cước mang toàn bộ sức mạnh của mình từ trước đến nay, mang theo kình khí có thể khai sơn phá thạch bắn thẳng vào ngực Diệp Sở. Thời điểm này, gã hoàn toàn bộ lộ tinh túy của Phách Sơn Thối không sót điểm nào, khiến ai nấy đều kinh hoàng sợ hãi.
Bàng Thiệu dù biết Diệp Sở rất mạnh nhưng giờ phút này chứng kiến một cước dữ dội đến thế thì tim cũng phải nhảy thon thót, trong lòng khá là khẩn trương.
“Đến đây chấm dứt!” Diệp Sở nhìn một cước đang phóng tới, cũng không phóng người bay lên né tránh, chỉ tung ra một cước. Nó không cuồng bạo bá đạo như Sa Sơn, chỉ như người bình thường đạp con gián, giáng thẳng xuống một cước bá đạo của Sa Sơn đang bay đến.
“Rắc...”
Tiếng xương vỡ nát vang lên giòn tan, Sa Sơn bay ngang ra ngoài. Phách Sơn Thối cấp Thiên tiên của gã cư nhiên bị một cước tùy ý của Diệp Sở phế bỏ, ngay cả chân cũng bị gãy cong queo, da thịt bắt đầu ứa ra từng giọt máu.
“Rầm...”
Thân hình Sa Sơn nện xuống mặt đất khiến nó chấn động mấy đợt.
Trái tim của toàn bộ những người có mặt tại tràng đều rung động theo nhịp rung của mắt đất. Lương Thiên trố mắt, Tô Chính Bình và Diệp Thiên đột nhiên đứng phắt dậy, dân chúng Nghiêu quốc đang vây xem cũng chợt hít vào một hơi khí lạnh.
Đám thiếu nữ cùng hội với Trương Tố Nhi cũng đưa bàn tay trắng nõn bụm miệng, đứng dại người tại chỗ.
Chỉ có Bàng Thiệu là nuốt nước bọt khan mấy lượt, cảm giác miệng lưỡi khô đắng: “Con mẹ nó chứ! Đây chính là thực lực chân chính của hắn sao? Một cú tùy ý đã phế hẳn một tên Hóa ý cảnh thất trọng đang thi triển thối pháp Tiên thiên cấp!? Chỉ mới một năm không gặp...?!? Phát triển quá mức kinh hoàng mà!!”
Bàng Thiệu rùng mình đánh thót, thầm nghĩ cũng may mình không giao thủ với Diệp Sở, bằng không giờ này mặt mũi đã sưng vù nằm liệt giường rồi. So với một năm trước, chênh lệch giữa mình với hắn ngày càng lớn!
Từ chỗ ngồi, mọi người phe Sa quốc cũng đứng bật dậy, vẻ mặt ai cũng hoảng sợ nhìn thiếu niên đang đứng giữa tràng. Mới vừa rồi Sa Sơn bộc phát sức mạnh của thối pháp Tiên thiên cảnh đủ để so với Hóa ý cảnh bát trọng. Nhưng lực lượng đến nhường ấy lại bị Diệp Sở một kích phế đi tức khắc. Vậy tên đó mạnh cỡ nào? Cửu trọng? Tiên thiên cảnh?
“Còn ai muốn lên không?” Diệp Sở vuốt vuốt tay áo xoắn đầy ngân châm, khóe miệng mang theo nụ cười khỉnh, ánh mắt khinh bỉ nhìn về phương hướng Sa quốc.
Tư thế kiểu đó khiến cho phe Nghiêu quốc cực kỳ hưng phấn. Giờ phút này trong đầu bọn họ đã quên mất bản thân đã từng mắng Diệp Sở là thằng phế vật bại hoại.
Trương Tố Nhi nuốt nước bọt khan vài lượt, không nhịn được mà hỏi Tô Dung: “Ngươi sớm biết hắn mạnh vậy à? Cho nên mới nói hắn sẽ thắng?”
Tô Dung cười khổ, lắc đầu đáp: “Nếu ta biết thì còn cản hắn làm gì?”
Trương Tố Nhi cũng thử hỏi dò xem sao, nhưng người này không khỏi khiến mình quá mức kinh hãi rồi.
“Hắc hắc, ngoài ý muốn rồi!” Bàng Thiệu liếc Diệp Thiên đang trố mắt nhìn Diệp Sở, cười với vẻ “ca khinh” mà nói: “Khó có khi hắn tình nguyện ra mặt, ngươi còn không chịu nhún à? Bỏ qua tuồng hay như vậy chưa chắc đã xem được lần nữa đâu! Có điều, ngoài ý muốn của ta, hắn lại mạnh đến như vậy rồi. Vốn cho rằng, muốn xử thằng kia thì Diệp Sở phải phí chút ít sức lực chứ! Haiz...”
Thấy Bàng Thiệu nói kiểu như đúng rồi, cả nhóm Tô Dung đều chú mục nhìn hắn. Diệp Thiên lại càng hỏi dồn: “Ngươi đã sớm biết Diệp Sở rất cường hãn à?”
Bàng Thiệu đảo mắt trắng dã: “Nói nhảm! Một năm trước, ta với hắn cùng nhau quậy banh Tam thập lục động, lại còn đoạt mất một vị áp trại phu nhân, ngươi nói ta có biết hay không hả?”
Tô Dung nghe Bàng Thiệu nói, không nén nổi phải kinh hô: “Các ngươi thật sự đã đại náo Tam thập lục động?”
“Sao ngươi biết?” Bàng Thiệu lấy làm kỳ quái. Trừ nhóm bọn mình, người biết được chuyện này chẳng có bao nhiệu, đặc biệt là một vương quốc bé như hạt vừng thế này đáng lẽ không ai biết mới phải chứ.
Thấy Bàng Thiệu không đáp, khiến cho mọi người đều nhìn mình chăm chăm, Tô Dung phải nở nụ cười khổ. Lúc trước khi Diệp Sở nói chuyện này, nàng còn tưởng hắn đang nói chuyện phiếm, không ngờ rằng tất cả đều là thật, khiến mình thiếu chút nữa không nhịn được mà buông lời châm chọc hắn.
Diệp Thiên và Diệp Siêu lại trầm mặc, vốn cho rằng ba năm nay Diệp Sở đã lột xác nhưng cũng không phải hoàn toàn. Từ một kẻ có tiếng là phế vật, vậy mà lại vượt xa bọn họ như người tiên kẻ tục. Giờ phút này, lại càng vượt luôn cả những người được gọi là thanh niên tài tuấn.
Diệp Thiên không dằn được phải đưa mắt nhìn cha mình, thầm nghĩ vừa rồi ông ta còn châm biếm Diệp Sở. Hiện tại, thấy được cảnh tượng như thế này, không biết ông có cảm giác gì?!
Đúng như Diệp Thiên nghĩ, sắc mặt Diệp Thiên rất phức tạp nhìn vào đấu tràng mang theo vẻ hốt hoảng.
“Ngươi biết trong ba năm nay rốt cuộc Diệp Sở đã làm gì hay không?” Tô Dung đột nhiên hỏi Bàng Thiệu, điều này khiến Bàng Thiệu cũng khá ngạc nhiên. Cô ả này không phải ghét mình nhất trên đời sao? Bình thường thấy mình đã vội tránh đi như gặp hủi, có bao giờ lại bắt chuyện với mình đâu? Vì sao lúc này lại dám chủ động hỏi chuyện với mình.
“Biết một chút, nhưng chuyện không biết thì nhiều hơn!” Bàng Thiệu nhún nhún vai đáp: “Có lẽ điện hạ biết nhiều hơn đấy!”
“Điện hạ?” Cả đám người cũng ngờ vực, không thể giải thích được.
Bàng Thiệu cũng không giải thích nhiều, lặng lẽ cười rồi trở bộ đi về phía Sa Sơn. Thằng này đánh ông, rốt cuộc ông đã có cơ hội xử mày rồi!
Thấy Bàng Thiệu dám động thủ với Sa Sơn, hung hăng tát cho hắn mấy bạt tai, cả đám người Sa quốc nổi giận nhìn Bàng Thiệu chằm chằm quát: “Dừng tay!”
Bàng Thiệu cứ tảng lờ như không nghe thấy, vẫn hăng hái bạt tai Sa Sơn mà chân không ngừng dẫm xuống: “À hà hà, ngay cả bản thiếu gia cũng dám đánh! Hôm nay bản thiếu gia đạp chết con mẹ ngươi!”
“Muốn chết!” Phe Sa quốc nổi giận: “Đánh đả thương Sa Sơn, bọn ta giết ngươi!”
Diệp Sở liếc Bàng Thiệu, thấy hắn rụt cổ bèn không dằn được phun ra mấy câu khinh bỉ: “Không có tiền đồ! Nếu ca ra mặt cho ngươi, cứ việc đánh cho thoải mái. Loại tiểu nhân vật như vậy mà cũng bó tay bó chân!”
Bàng Thiệu cười gằn: “Có mấy câu này, ta liền yên tâm!”
Nói xong, hắn lại càng dùng sức dẫm mạnh.
“Dừng tay!” Phe Sa quốc rốt cuộc không nhịn thêm được nữa, căm tức nhảy ra nhìn Bàng Thiệu.
Diệp Sở tiến tới chắn trước mặt họ, thản nhiên nói: “Bằng hữu của ta đánh người là một đánh một. Không cần ngạc nhiên. Nếu ai dám bước tới, kết quả của Sa Sơn sẽ là hậu quả của kẻ đó!”
Tiếng nói không lớn nhưng lộ rõ sự bá đạo. Điều này khiến đám người Diệp Thiên phải tò mà đưa mắt nhìn Diệp Sở.
Đám chị em Trương Tố Nhi càng đảo nhanh những đôi mắt đẹp. Thiếu niên nhìn có vẻ lười nhác kia, không ngờ lại có khí thế bá đạo miệt thị quần hùng đến như vậy!
Ánh mắt Tô Dung dừng trên người Diệp Sở, nàng vừa chứng kiến Diệp Sở xuất thủ chặn đứng Sa Sơn. Mặc dù Sa Sơn không mạnh bằng Diệp Thiên nhưng chuyện đó cũng nói lên thực lực của Diệp Sở. Điều này khiến Tô Dung lại dấy lên vài phần hy vọng.
“Sao ngươi nhìn hắn kiểu đó!” Trương Tố Nhi thấy Tô Dung nhìn Diệp Sở đến xuất thần, không nhịn được mà hỏi với giọng nghi ngờ.
Thấy Trương Tố Nhi nhìn mình với vẻ kinh dị, Tô Dung hít một hơi thật sâu, nói bằng giọng xa thẳm: “Có lẽ, Diệp Sở thật có thể thắng trận này!”
Một câu của Tô Dung khiến sắc mặt đám thiếu nữ vây quanh nàng trở nên cổ quái, không kềm chế nổi phải tập trung ánh mắt vào người Diệp Sở.
Lúc này, Diệp Sở đang đạp bước đi về phía Sa Sơn. Bởi bị luân phiên công kích, Sa Sơn đã thở hồng hộc. Thấy Diệp Sở đi về phía mình, sắc mặt hắn không khỏi trở nên âm lãnh.
“Tưởng ta sợ ngươi sao? Coi như tay ngươi đúc bằng sắt, hôm nay ngươi cũng phải chết!” Trong tay Sa Sơn xuất hiện ngân châm ánh lên một màu đen nhánh sáng loáng, khiến cho người ta rất sợ hãi.
Ngân châm vừa hiện, mọi người phe Nghiêu quốc đều biến sắc, họ đã tận mắt chứng kiến sự lợi hai của nó. Dưới lợi khí như vậy, ai có thể chống được?
“Mấy cây châm nát mà thôi, lại dám uy hiếp ta! Thật quá đề cao mình rồi!” Diệp Sở buông ra một câu châm chọc. Hắn rốt cuộc xuất thủ, thân ảnh rời khỏi vị trí.
Tốc độ của Diệp Sở rất nhanh như một cơn gió lốc, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Sa Sơn.
Tốc độ nhanh như vậy khiến cho Diệp Thiên phải đứng bật dậy, ánh mắt lóe ra một tia sắc bén, đôi ngươi đột nhiên trợn ngược mà trong lòng chấn động không thể tả. Tốc độ cỡ đó đã vượt xa mình rồi, sao hắn lại làm được?
Giống Diệp Thiên còn có đám người Tô Chính Bình, họ đều trợn mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Sở, trong lòng cuộn sóng ba đào.
“Muốn chết!” Sa Sơn cũng sợ hãi trước tốc độ của Diệp Sở, ngân châm đột nhiên bắn nhanh ra, sắc mặt lộ vẻ âm trầm như muốn dồn Diệp Sở vào chỗ chết.
Nhưng ngân châm cũng không phát huy được tác dụng như hắn tưởng. Toàn bộ ngân châm đều bị Diệp Sở phất ống tay áo cuốn vào. Diệp Sở vậy mà lại không sợ sát khí mà bất kỳ Tu hành giả nào cũng phải đau đầu!
Sa Sơn mượn cơ hội Diệp Sở ngăn chặn ngân châm, bộc phát ra một cước mang toàn bộ sức mạnh của mình từ trước đến nay, mang theo kình khí có thể khai sơn phá thạch bắn thẳng vào ngực Diệp Sở. Thời điểm này, gã hoàn toàn bộ lộ tinh túy của Phách Sơn Thối không sót điểm nào, khiến ai nấy đều kinh hoàng sợ hãi.
Bàng Thiệu dù biết Diệp Sở rất mạnh nhưng giờ phút này chứng kiến một cước dữ dội đến thế thì tim cũng phải nhảy thon thót, trong lòng khá là khẩn trương.
“Đến đây chấm dứt!” Diệp Sở nhìn một cước đang phóng tới, cũng không phóng người bay lên né tránh, chỉ tung ra một cước. Nó không cuồng bạo bá đạo như Sa Sơn, chỉ như người bình thường đạp con gián, giáng thẳng xuống một cước bá đạo của Sa Sơn đang bay đến.
“Rắc...”
Tiếng xương vỡ nát vang lên giòn tan, Sa Sơn bay ngang ra ngoài. Phách Sơn Thối cấp Thiên tiên của gã cư nhiên bị một cước tùy ý của Diệp Sở phế bỏ, ngay cả chân cũng bị gãy cong queo, da thịt bắt đầu ứa ra từng giọt máu.
“Rầm...”
Thân hình Sa Sơn nện xuống mặt đất khiến nó chấn động mấy đợt.
Trái tim của toàn bộ những người có mặt tại tràng đều rung động theo nhịp rung của mắt đất. Lương Thiên trố mắt, Tô Chính Bình và Diệp Thiên đột nhiên đứng phắt dậy, dân chúng Nghiêu quốc đang vây xem cũng chợt hít vào một hơi khí lạnh.
Đám thiếu nữ cùng hội với Trương Tố Nhi cũng đưa bàn tay trắng nõn bụm miệng, đứng dại người tại chỗ.
Chỉ có Bàng Thiệu là nuốt nước bọt khan mấy lượt, cảm giác miệng lưỡi khô đắng: “Con mẹ nó chứ! Đây chính là thực lực chân chính của hắn sao? Một cú tùy ý đã phế hẳn một tên Hóa ý cảnh thất trọng đang thi triển thối pháp Tiên thiên cấp!? Chỉ mới một năm không gặp...?!? Phát triển quá mức kinh hoàng mà!!”
Bàng Thiệu rùng mình đánh thót, thầm nghĩ cũng may mình không giao thủ với Diệp Sở, bằng không giờ này mặt mũi đã sưng vù nằm liệt giường rồi. So với một năm trước, chênh lệch giữa mình với hắn ngày càng lớn!
Từ chỗ ngồi, mọi người phe Sa quốc cũng đứng bật dậy, vẻ mặt ai cũng hoảng sợ nhìn thiếu niên đang đứng giữa tràng. Mới vừa rồi Sa Sơn bộc phát sức mạnh của thối pháp Tiên thiên cảnh đủ để so với Hóa ý cảnh bát trọng. Nhưng lực lượng đến nhường ấy lại bị Diệp Sở một kích phế đi tức khắc. Vậy tên đó mạnh cỡ nào? Cửu trọng? Tiên thiên cảnh?
“Còn ai muốn lên không?” Diệp Sở vuốt vuốt tay áo xoắn đầy ngân châm, khóe miệng mang theo nụ cười khỉnh, ánh mắt khinh bỉ nhìn về phương hướng Sa quốc.
Tư thế kiểu đó khiến cho phe Nghiêu quốc cực kỳ hưng phấn. Giờ phút này trong đầu bọn họ đã quên mất bản thân đã từng mắng Diệp Sở là thằng phế vật bại hoại.
Trương Tố Nhi nuốt nước bọt khan vài lượt, không nhịn được mà hỏi Tô Dung: “Ngươi sớm biết hắn mạnh vậy à? Cho nên mới nói hắn sẽ thắng?”
Tô Dung cười khổ, lắc đầu đáp: “Nếu ta biết thì còn cản hắn làm gì?”
Trương Tố Nhi cũng thử hỏi dò xem sao, nhưng người này không khỏi khiến mình quá mức kinh hãi rồi.
“Hắc hắc, ngoài ý muốn rồi!” Bàng Thiệu liếc Diệp Thiên đang trố mắt nhìn Diệp Sở, cười với vẻ “ca khinh” mà nói: “Khó có khi hắn tình nguyện ra mặt, ngươi còn không chịu nhún à? Bỏ qua tuồng hay như vậy chưa chắc đã xem được lần nữa đâu! Có điều, ngoài ý muốn của ta, hắn lại mạnh đến như vậy rồi. Vốn cho rằng, muốn xử thằng kia thì Diệp Sở phải phí chút ít sức lực chứ! Haiz...”
Thấy Bàng Thiệu nói kiểu như đúng rồi, cả nhóm Tô Dung đều chú mục nhìn hắn. Diệp Thiên lại càng hỏi dồn: “Ngươi đã sớm biết Diệp Sở rất cường hãn à?”
Bàng Thiệu đảo mắt trắng dã: “Nói nhảm! Một năm trước, ta với hắn cùng nhau quậy banh Tam thập lục động, lại còn đoạt mất một vị áp trại phu nhân, ngươi nói ta có biết hay không hả?”
Tô Dung nghe Bàng Thiệu nói, không nén nổi phải kinh hô: “Các ngươi thật sự đã đại náo Tam thập lục động?”
“Sao ngươi biết?” Bàng Thiệu lấy làm kỳ quái. Trừ nhóm bọn mình, người biết được chuyện này chẳng có bao nhiệu, đặc biệt là một vương quốc bé như hạt vừng thế này đáng lẽ không ai biết mới phải chứ.
Thấy Bàng Thiệu không đáp, khiến cho mọi người đều nhìn mình chăm chăm, Tô Dung phải nở nụ cười khổ. Lúc trước khi Diệp Sở nói chuyện này, nàng còn tưởng hắn đang nói chuyện phiếm, không ngờ rằng tất cả đều là thật, khiến mình thiếu chút nữa không nhịn được mà buông lời châm chọc hắn.
Diệp Thiên và Diệp Siêu lại trầm mặc, vốn cho rằng ba năm nay Diệp Sở đã lột xác nhưng cũng không phải hoàn toàn. Từ một kẻ có tiếng là phế vật, vậy mà lại vượt xa bọn họ như người tiên kẻ tục. Giờ phút này, lại càng vượt luôn cả những người được gọi là thanh niên tài tuấn.
Diệp Thiên không dằn được phải đưa mắt nhìn cha mình, thầm nghĩ vừa rồi ông ta còn châm biếm Diệp Sở. Hiện tại, thấy được cảnh tượng như thế này, không biết ông có cảm giác gì?!
Đúng như Diệp Thiên nghĩ, sắc mặt Diệp Thiên rất phức tạp nhìn vào đấu tràng mang theo vẻ hốt hoảng.
“Ngươi biết trong ba năm nay rốt cuộc Diệp Sở đã làm gì hay không?” Tô Dung đột nhiên hỏi Bàng Thiệu, điều này khiến Bàng Thiệu cũng khá ngạc nhiên. Cô ả này không phải ghét mình nhất trên đời sao? Bình thường thấy mình đã vội tránh đi như gặp hủi, có bao giờ lại bắt chuyện với mình đâu? Vì sao lúc này lại dám chủ động hỏi chuyện với mình.
“Biết một chút, nhưng chuyện không biết thì nhiều hơn!” Bàng Thiệu nhún nhún vai đáp: “Có lẽ điện hạ biết nhiều hơn đấy!”
“Điện hạ?” Cả đám người cũng ngờ vực, không thể giải thích được.
Bàng Thiệu cũng không giải thích nhiều, lặng lẽ cười rồi trở bộ đi về phía Sa Sơn. Thằng này đánh ông, rốt cuộc ông đã có cơ hội xử mày rồi!
Thấy Bàng Thiệu dám động thủ với Sa Sơn, hung hăng tát cho hắn mấy bạt tai, cả đám người Sa quốc nổi giận nhìn Bàng Thiệu chằm chằm quát: “Dừng tay!”
Bàng Thiệu cứ tảng lờ như không nghe thấy, vẫn hăng hái bạt tai Sa Sơn mà chân không ngừng dẫm xuống: “À hà hà, ngay cả bản thiếu gia cũng dám đánh! Hôm nay bản thiếu gia đạp chết con mẹ ngươi!”
“Muốn chết!” Phe Sa quốc nổi giận: “Đánh đả thương Sa Sơn, bọn ta giết ngươi!”
Diệp Sở liếc Bàng Thiệu, thấy hắn rụt cổ bèn không dằn được phun ra mấy câu khinh bỉ: “Không có tiền đồ! Nếu ca ra mặt cho ngươi, cứ việc đánh cho thoải mái. Loại tiểu nhân vật như vậy mà cũng bó tay bó chân!”
Bàng Thiệu cười gằn: “Có mấy câu này, ta liền yên tâm!”
Nói xong, hắn lại càng dùng sức dẫm mạnh.
“Dừng tay!” Phe Sa quốc rốt cuộc không nhịn thêm được nữa, căm tức nhảy ra nhìn Bàng Thiệu.
Diệp Sở tiến tới chắn trước mặt họ, thản nhiên nói: “Bằng hữu của ta đánh người là một đánh một. Không cần ngạc nhiên. Nếu ai dám bước tới, kết quả của Sa Sơn sẽ là hậu quả của kẻ đó!”
Tiếng nói không lớn nhưng lộ rõ sự bá đạo. Điều này khiến đám người Diệp Thiên phải tò mà đưa mắt nhìn Diệp Sở.
Đám chị em Trương Tố Nhi càng đảo nhanh những đôi mắt đẹp. Thiếu niên nhìn có vẻ lười nhác kia, không ngờ lại có khí thế bá đạo miệt thị quần hùng đến như vậy!